Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54


Tống Việt Tuyết không nhịn được bật cười vì câu nói của Đường Yêu.

Đường Yêu ngượng ngùng xen lẫn tức giận lườm cô một cái, lẩm bẩm giận dỗi không cho cười.

Tống Việt Tuyết ban đầu nhìn dáng vẻ nàng phồng má, bĩu môi đầy giận dỗi, sau đó nghe thấy lời Đường Yêu nói thì khẽ mở môi đỏ, đáp: "Không cười đâu."

Đường Yêu hằm hằm nói: "Tối nay không cho chị ăn trần trụi đâu."

Tống Việt Tuyết nhìn nàng: "Hả?"

Không phải đã nói rồi sao, sao lại không ăn?

Cô dùng giọng nói đầy từ tính hỏi: "Tại sao vậy?"

Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng Tống Việt Tuyết lại hỏi một cách bình thản, không chút sợ hãi, giống như một học sinh đặt câu hỏi mà trong lòng đã biết đáp án, hoặc một giáo viên ung dung chờ đợi học sinh trả lời.

Đường Yêu chính là học sinh đó.

Nàng thậm chí còn cảm thấy giống như trước khi mối quan hệ của hai người bị lộ, ở đoàn làm phim họ lén lút nắm tay nhau, không đúng, đây không phải nắm tay, mà là dạy học bình thường.

Tống Việt Tuyết dạy nàng kỹ thuật khâu vết thương, sau đó hỏi nàng còn nhớ bước tiếp theo là gì.

Chính là cảm giác này.

Đường Yêu thầm nghĩ: Giỏi lắm! Rõ ràng đang quyến rũ người ta mà vẫn có thể đường hoàng như vậy, tuyệt vời, đúng là phụ nữ của mình!

Trong lòng nàng đập thình thịch, bên ngoài cũng bắt đầu diễn xuất, oán trách nói:

"Chị một chút cũng không muốn ăn, chị xem kìa, chị còn chẳng bảo vệ được nó nữa."

Nhìn ngón tay phải đẹp nhất, thường dùng nhất của Tống Việt Tuyết, Đường Yêu trong lòng đang khóc. Chỉ hai ngày nữa nàng phải trở lại đoàn làm phim, sẽ không còn thời gian làm chuyện vui vẻ.

Vốn dĩ chỉ muốn hôm nay, nhưng không ngờ lại bị "vạch trần" bất ngờ như vậy. Trong lòng nàng nghĩ, sau này nhất định phải tránh xa vật nhọn.

Đặc biệt là hạt dẻ cười, sau này nàng muốn tự mình tách vỏ hạt dẻ cười.

Tống Việt Tuyết cảm thấy rất oan, nếu không phải Đường Yêu đột nhiên ghé sát tai mình nói "ăn quả" thì cô chắc chắn sẽ không làm tổn thương tay mình.

Cô ho khan một tiếng, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: "Không có đâu."

Nói xong, cô lại bổ sung một câu.

"Không phải em nói ngon sao?"

Giọng nói trầm thấp đặc trưng của phái nữ, lại mang theo vẻ từ tính, vang lên bên tai.

Đường Yêu cảm thấy tai mình nóng ran. Nàng nghĩ, rõ ràng vừa nãy tai mình còn đỏ bừng, vậy mà giờ tay bị thương rồi lại cứ thế quyến rũ mình.

Có phải là vì biết mình không được, nên bắt đầu không chút kiêng kỵ không?

Nếu trong lòng Đường Yêu có một tiểu nhân, giờ này chắc chắn nó đang chống nạnh, không phải vì lý do gì khác, mà là vì tức giận. Đáng ghét!

Từ người nào đó mà ra.

Đường Yêu ngồi xổm trên mặt đất, dùng nước sát trùng bôi vào vết thương, sau đó chu môi thổi thổi.

Vết thương đã không còn chảy máu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bề mặt.

Đường Yêu nói: "Đây không phải là bị thương sao?" Nên không thể.

Nếu dán băng cá nhân thì sẽ đau.

Đường Yêu không dám.

Tống Việt Tuyết nhìn thấy vết thương của mình bị dán băng cá nhân hoạt hình, cảm giác quả thực là không thể. Dù là băng cá nhân hoạt hình mềm chống nước, cũng dễ bị cọ xát. Chỗ đó nhạy cảm, không thể để thứ này cọ xát vào, nếu không mèo con nào đó sẽ khóc mất.

Tuy nhiên, chẳng phải vẫn còn một bàn tay khác sao?

Chỉ là tay trái không linh hoạt bằng tay phải.

Hơn nữa, chẳng phải vẫn còn những cách khác sao? Tống Việt Tuyết không tự chủ được mà suy nghĩ lan man.

Đường Yêu với vẻ mặt "chị chẳng làm gì được em đâu" khiến Tống Việt Tuyết cảm thấy hình như bình thường cô đã quá kiềm chế rồi.

Phân hóa lần hai thực sự sẽ khiến con người thay đổi, ví dụ như bác sĩ Tống, người vốn không mấy chủ động, giờ đã bắt đầu chủ động hơn.

Đường Yêu cảm thấy thật kỳ diệu, bởi vì trước đây luôn là nàng chủ động.

Giờ đây vai trò đã đảo ngược, nàng nhất thời không biết phải làm sao, có chút không thích ứng nhưng dường như lại có một cảm giác mới lạ.

Tuy nhiên, Đường Yêu cảm thấy có chút chống đỡ không nổi.

Khuôn mặt bánh bao của nàng hơi nóng lên. Cả nàng và Tống Việt Tuyết đều là những người khá dễ xấu hổ.

Con gái dường như khi đối mặt với người mình thích trêu chọc thì đều cảm thấy xấu hổ, nhưng khi tự mình trêu chọc người khác, cảm giác đó lại giảm đi rất nhiều. Không phải là không có cảm giác, chỉ là dồn toàn bộ sự chú ý vào đối phương.

Tống Việt Tuyết cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đã giảm bớt, nhưng cô lại thấy khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Đường Yêu dần dần ửng hồng như thoa phấn.

Ai mà chịu nổi một người có thể liêu mình liên tục chứ?

*Liêu: tán tỉnh, trêu chọc.

Dù sao, Đường Yêu cảm thấy mình không chịu nổi.

Nàng không khỏi may mắn, may mắn bây giờ không phải là kỳ phát nhiệt, nếu không nhất định sẽ nước tràn thành lụt.

Nàng nắm lấy tai mình đang tê dại, sau đó nói: "Vẫn là tay phải tốt hơn."

Sau khi dán băng cá nhân lên vết thương, nàng ghé vào người Tống Việt Tuyết. Tống Việt Tuyết cảm thấy cơ thể mình nặng xuống.

Cô ngước mắt lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Đường Yêu.

Đường Yêu vừa tắm xong, cả hai đã tắm trước sau, dùng loại sữa tắm khác nhau. Đường Yêu dùng loại mùi mật đào.

Nàng ghé vào người Tống Việt Tuyết, Tống Việt Tuyết có thể ngửi thấy mùi mật đào dễ chịu.

Về phần Tống Việt Tuyết, cô chọn mùi hoa nhài. Mùi hương từ hai người hòa quyện vào nhau, cực kỳ giống cảm giác khi tin tức tố hòa hợp vào nhau trong kỳ phát nhiệt. Tống Việt Tuyết không kìm được nhớ lại lần đầu tiên cô và Đường Yêu đánh dấu lâm thời.

Sau khi say rượu, cô đã tạm thời quên đi đoạn ký ức đó. Tống Việt Tuyết đôi khi sẽ nghĩ về chuyện này, cảm thấy không chỉ liên quan đến cồn, mà tin tức tố cũng có thể đã gây rối từ hôm đó.

Việc gia tăng nhanh chóng của tin tức tố có thể khiến ký ức biến mất. Tống Việt Tuyết từng đọc qua báo cáo nghiên cứu về hiện tượng này, nhưng đó chỉ là trường hợp cực kỳ hiếm gặp, bởi vì trong những trường hợp phân hóa bình thường, hiện tượng này sẽ không xảy ra.

Thêm vào đó, sự tác động của cồn đã khiến cô quên đi một vài điều.

Tuy nhiên, sau này khi dọn dẹp nhà cửa sau khi phân hóa, dì giúp việc đã tìm thấy một ống tiêm thuốc ức chế chưa được tiêm nhưng đã mở bao bì dưới gầm giường. Lúc đó, Tống Việt Tuyết vừa ở nhà, khi nhìn thấy ống tiêm, cô đã nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Mùi hoa nhài và mùi mật đào hòa quyện vào nhau. Trong khoảnh khắc, cô lại nghĩ đến chuyện ngày hôm đó: làn da của họ dán chặt vào nhau, đầu ngón tay lướt qua đỉnh núi, rồi vuốt ve quả đáng yêu xinh xắn, khao khát muốn nặn ra dòng nước trắng trong đó, dưới thân là phong cảnh khiến người ta say đắm...

Tống Việt Tuyết nhìn khuôn mặt trái xoan của nàng, nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Nếu có cái tốt hơn thì sao?"

Đường Yêu không tin, có cái gì tốt hơn chứ.

Cho đến khi cảm giác ẩm ướt truyền đến trên môi.

Đường Yêu mở to mắt.

--

Thứ Bảy được nghỉ, Tống Việt Tuyết buổi sáng không cần đến bệnh viện. Đường Yêu cũng đã nói với đạo diễn là Chủ Nhật có thể đi quay phim, nên hai người hiếm hoi lại một lần nữa ở trên giường.

Đêm qua ồn ào quá muộn, sáng nay đồng hồ sinh học của Tống Việt Tuyết đã báo thức một lần, sau đó cô lại tiếp tục ngủ.

Trong khi hai người họ sống những ngày tháng bình yên, thì bên phía Cung Kỳ lại không như vậy.

Cô ta nhìn bản tuyên bố của viện nghiên cứu XX, sắc mặt đen sì.

Tô Thu Trì ngồi ở ghế trước bàn nhìn Cung Kỳ, khuỷu tay trắng như ngọc chống bàn, tay chống cằm nhìn Cung Kỳ với vẻ mặt hận không thể dán mắt vào điện thoại di động.

Hai ngày trước, những anti-fan của Đường Yêu còn ầm ĩ, cảm thấy bị lừa dối, và không ngừng tranh cãi về việc tại sao lại có người hai mươi mấy tuổi mới phân hóa.

Hôm nay thì tất cả đều bị vả mặt.

Viện nghiên cứu XX là một cơ quan chuyên kiểm tra tin tức tố, bên trong toàn là những người có uy tín nhất. Người ta đã nói Tống Việt Tuyết là Alpha, họ còn có thể chất vấn được sao?

Tống Việt Tuyết đúng là Alpha. Điều quan trọng nhất trong tuyên bố không phải là điều này, mà là nguyên nhân phân hóa lần hai.

Trên đó ghi: "Biểu hiện phân hóa đặc biệt chậm trễ, sự tổng hợp tin tức tố diễn ra muộn."

Hai câu nói này đã giải thích lý do tại sao cô đột nhiên biến thành Alpha.

Viện nghiên cứu làm như vậy cũng có những lo ngại riêng của họ.

Quan trọng nhất là sự an toàn cá nhân của Tống Việt Tuyết. Dù sao, cô là người đầu tiên phân hóa ở độ tuổi lớn và đã đồng ý trở thành tình nguyện viên tham gia nghiên cứu.

Hơn nữa, trong nước những năm gần đây vẫn luôn kiên quyết trấn áp các phòng thí nghiệm tư nhân và sản phẩm sinh học được sản xuất trái phép.

Để ngăn chặn các phần tử vi phạm pháp luật có ý đồ xấu với Tống Việt Tuyết, nên đã có bản tuyên bố này.

Họ đã nộp tài liệu lên cấp trên. Cấp trên cũng rất coi trọng vấn đề tin tức tố nhân tạo, và suy nghĩ nhiều hơn. Dù sao, Tống Việt Tuyết không chỉ là ví dụ đầu tiên trong nước về việc phân hóa lần hai ở độ tuổi lớn, mà còn là ví dụ đầu tiên trên thế giới. Ai mà biết, liệu có ai ở nước ngoài sẽ có ý đồ gì với cô không? Dưới sự phê chuẩn từng cấp, bản tuyên bố này đã ra đời.

Bản tuyên bố này, nói đúng ra, ngoài một câu không công bố nguyên nhân đặc biệt, còn lại hoàn toàn đúng sự thật.

Tống Việt Tuyết đúng là một Alpha.

Đa số mọi người cũng chỉ quan tâm đến chuyện này.

Ngoài ra, số ít những người có ý đồ khác, điểm chú ý của họ đều tập trung vào việc Tống Việt Tuyết là một Beta.

Trước đây, người hâm mộ của Đường Yêu tự giác cảm thấy bị lừa dối, cho rằng Đường Yêu đã nói dối để bảo vệ bạn gái Beta, biến Beta thành Alpha, lừa dối người hâm mộ. Thế là họ không còn muốn lên tiếng bênh vực nàng nữa.

Trước đây, chỉ một số ít fan chân chính vẫn luôn chiến đấu, còn lại đều im lặng ngồi yên, muốn Đường Yêu đưa ra lời giải thích.

Bây giờ họ đã biết, bạn gái của nàng, vì một số lý do, đã bộc lộ giới tính thứ hai muộn hơn, trước đây quả thực bị hiểu lầm là một Beta, nhưng giờ đây chính xác là một Alpha.

Hóa ra thần tượng của chúng ta không hề lừa dối chúng ta.

Các fan chân chính vô cùng vui mừng.

Còn những fan khác thì cảm thấy áy náy, vì đã không tin tưởng thần tượng của mình. Thế nên, khi nhìn thấy bản tuyên bố, họ lập tức một lần nữa đi tìm anti-fan để tranh luận.

Thế là dưới Weibo của Đường Yêu xuất hiện một nhóm "vệ sĩ tình yêu".

Hầu hết các fan tức giận là do Đường Yêu đã lừa dối họ, chứ không phải vì Đường Yêu đã có người yêu.

Diễn viên và thần tượng khác nhau.

Thần tượng có người yêu có thể bị quay lưng, nhưng diễn viên thì khác. Mặc dù có thể ít nhiều bị fan nữ trách móc.

Nhưng đa số mọi người vẫn chúc phúc.

Vì "hiểu lầm" trước đó, gần như tất cả các bình luận trên trang của Đường Yêu đều là lời chúc phúc.

Ban đầu, đa số người hâm mộ đều có ý tốt, mong rằng Đường Yêu không phải chịu đựng sự tra tấn của thuốc ức chế, và có một người yêu có thể cùng nàng trải qua kỳ phát nhiệt.

Tống Việt Tuyết dù không phải người nổi tiếng, nhưng cô thực sự rất ưu tú. Ngay cả khi các fan muốn bôi nhọ, họ cũng không thể tìm ra điểm nào để bắt bẻ.

Bạn gái cũ? Xin lỗi, họ đã lật tung mọi bình luận, mọi cuộc thảo luận về quá khứ của cô, nhưng chẳng có kinh nghiệm bạn gái cũ nào cả.

Cô là một Beta, không thể trấn an Yêu Yêu? Giờ thì những fan từng nói lời này đã bị vả mặt đau điếng rồi. Người ta là Alpha, hoàn toàn có thể trấn an Yêu Yêu.

Về ngoại hình? Chỉ cần mắt không mù thì ai cũng thấy, ngoại hình của bác sĩ Tống đủ sức sánh ngang với rất nhiều nữ minh tinh trong giới giải trí.

Còn nghề nghiệp? Nghề nghiệp thì càng chẳng có gì để chê.

Cung Kỳ lướt bừa các bình luận, lướt rất lâu, toàn là những lời chúc phúc cho hai người.

Thỉnh thoảng có một anti-fan xuất hiện, nhưng liền bị cả cộng đồng fan "phun" cho tơi tả.

Chuyện này còn chưa đủ, có những fan rất thù dai, còn đi lật lại bài Weibo làm rõ của Đường Yêu từ mấy hôm trước, rồi mắng luôn cả những bình luận từng nói xấu Đường Yêu và Tống Việt Tuyết.

Cung Kỳ còn tinh mắt nhìn thấy một bình luận của chính mình từ mấy ngày trước, bên dưới có hơn mười lượt trả lời, tất cả đều mắng cô ta.

Cô ta thậm chí còn thấy một bình luận cực kỳ ác độc: "Có phải cô sống không mỹ mãn nên mới không vừa mắt khi thấy Yêu Yêu của chúng tôi có bạn gái xinh đẹp và tình yêu ngọt ngào như vậy không?"

Nửa câu đầu hết sức bình thường, nhưng nửa câu sau thì suýt chút nữa khiến Cung Kỳ tức đến mức không thở nổi. Nửa câu sau là: "Vậy thì chúc cô là Omega bị Alpha tra tấn quyến rũ, hay là Alpha bị Alpha tra tấn chiếm đoạt đi, để cô xem cô còn dám nói Yêu Yêu của chúng tôi nữa không."

Sắc mặt cô ta khó coi vô cùng, căn bản không nghĩ tới lại có người nói ra lời ác độc đến vậy.

Cung Kỳ thậm chí cảm thấy mình tức đến run tay.

Vì Tô Thu Trì, cô ta bây giờ đã không còn ý nghĩ gì về Đường Yêu nữa.

Tô Thu Trì đúng là biến thái, trên giường giống như huấn luyện chó, bắt cô ta lặp đi lặp lại những lời mà cô ấy muốn nghe, những lời này không ngoại lệ đều là: "Cung Kỳ là chó của Tô Thu Trì."

Cung Kỳ ghét nhất chính là Đường Yêu.

Những lời này cô ta lặp đi lặp lại, buồn nôn đến mức không muốn nghĩ đến hai cái tên đó.

Hiện tại Cung Kỳ nghe thấy hai chữ "Đường Yêu", đều có cảm giác buồn nôn trong lòng.

Dù Cung Kỳ không thích Đường Yêu, nhưng cô ta vẫn ghét Tống Việt Tuyết. Cái Beta đó, không phải đáng lẽ nên bị cả mạng xã hội chửi bới sao?

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tại sao không ai nói gì cô?

Cung Kỳ không thấy được điều mình muốn thấy, động tác trên tay vẫn không ngừng, như một kẻ bị bệnh thần kinh, dường như không đạt được mục đích thì không buông tha.

Mãi đến khi Tô Thu Trì đã thưởng thức đủ vẻ điên cuồng của cô ta và mở miệng, Cung Kỳ mới dừng tay, ngập ngừng nhìn Tô Thu Trì.

Trong hai người Cung Kỳ và Tô Thu Trì, người đầu tiên nhìn thấy Weibo chính là Tô Thu Trì.

Lần đầu tiên nhìn thấy Weibo, Tô Thu Trì không kìm được nghĩ xem Cung Kỳ sẽ có biểu cảm gì.

Cô ấy còn thêm mắm thêm muối, mỉm cười nói: "Cô nói xem, cô tung chuyện của hai người họ cho truyền thông, có phải là để mọi người chúc phúc họ không?"

"Đúng vậy, lát nữa cô có thể tự mình đi gặp họ và nói lời chúc phúc. Vừa nãy lúc cô ngủ, cảnh sát gọi điện thoại thông báo cô có thể đi ghi lời khai. Đường Yêu đã báo án rồi, bên tôi đúng lúc có bằng chứng để giúp cô ấy. Bảo bối, dù tôi rất thích cô, nhưng với tư cách là một người có tinh thần chính nghĩa cực mạnh, tôi thấy những lời tôi nói trên giường rằng sẽ bảo vệ cô, cứu cô đều là nói dối. Bởi vì tôi quyết định phải trở thành một công dân lương thiện, chính trực."

"Đương nhiên, nếu vài tháng sau cô ra tù, tôi sẽ đón cô. Hy vọng cô có thể học ngoan một chút trong tù, lần sau đừng để tôi phải lo lắng."

Hai chữ cuối cùng, Tô Thu Trì nhấn rất mạnh.

Cô ấy tự tay bày ra một ván cờ cho Cung Kỳ, hy vọng Cung Kỳ có thể học ngoan ngoãn, lần sau đừng để cô ấy phải hao tâm tổn trí.

Tô Thu Trì nói xong, nhìn vẻ mặt tức giận của Cung Kỳ, nụ cười càng ngày càng sâu. Cô ấy cảm thấy mình thực sự vừa thông minh lại vừa lương thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro