Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53


Tống Việt Tuyết nói xong, không chớp mắt nhìn Đường Yêu.

Đường Yêu nhìn cô, tò mò hỏi: "Là cầu hôn sao?"

Tống Việt Tuyết lắc đầu, nói: "Không phải, nếu đúng vậy thì màn cầu hôn này quá đơn sơ rồi. Chúng ta cầu hôn nhất định sẽ rất trang trọng."

Đường Yêu gật đầu, sau đó ý tưởng chợt nảy ra hỏi: "Vậy sau này nếu chúng ta cầu hôn, là em cầu chị hay chị cầu em đây?"

Đường Yêu nghĩ đến việc cầu hôn Tống Việt Tuyết liền cảm thấy có chút háo hức muốn thử.

Tống Việt Tuyết cũng có cảm giác tương tự.

Tống Việt Tuyết nhìn Đường Yêu, giả vờ bình tĩnh, che giấu sự kích động trong lòng, sau đó vờ vịt suy nghĩ một chút, nói: "Chị sẽ cầu hôn em."

Đường Yêu có chút phiền não nói: "Thế nhưng mà em cũng muốn cầu hôn chị, làm sao bây giờ?"

Vấn đề này thật khó giải quyết, Tống Việt Tuyết cũng rất muốn cầu hôn Đường Yêu.

Nhưng mà, ai cũng không quy định giữa một cặp đôi chỉ có thể cầu hôn một lần.

Hai người nhìn đối phương, cuối cùng Tống Việt Tuyết đề nghị: "Hay là chúng ta mỗi người một lần?"

Đường Yêu quyết định chấp nhận đề nghị này.

Nàng còn nói: "Đúng lúc chúng ta có thể cùng nhau cầu hôn vào kỳ nghỉ."

Mặc dù chưa từng nghe ai cầu hôn hai lần, hay cầu hôn sau khi đã đăng ký kết hôn, nhưng cả hai đều quá bận rộn, không có thời gian.

Thế là Đường Yêu cảm thấy có thể thay đổi thứ tự, chứ không lược bỏ nghi thức.

Tống Việt Tuyết cũng nghĩ vậy. Dù có chút khác thường so với người khác, nhưng họ thực sự rất cần kỳ nghỉ này.

Vì lý do công việc, hiện tại chỉ có cách này mới có thể có một kỳ nghỉ dài.

Đường Yêu cần nghỉ ngơi và kiểm tra định kỳ. Tống Việt Tuyết không muốn nàng lại trì hoãn, vì chứng lo âu hậu sang chấn và lo lắng thông thường vẫn có sự khác biệt. Dù đã ngưng thuốc cũng không thể lơ là.

Vì vậy, Tống Việt Tuyết gật đầu đồng ý với lời Đường Yêu.

Sau khi nói xong chuyện đó, cô còn kể cho Đường Yêu nghe về chuyện liên quan đến tin tức tố nhân tạo.

Đường Yêu nghe xong vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.

Dù Tống Việt Tuyết đã phân hóa và cả hai không còn phải phiền muộn vì vấn đề tin tức tố, nhưng Đường Yêu vẫn hy vọng tin tức tố nhân tạo có thể được sản xuất.

Nàng biết trên thế giới này không thể nào chỉ có duy nhất một cặp đôi Beta - Omega như các nàng. Nhiều người khác không dám công khai mối quan hệ của mình vì vấn đề tin tức tố.

Họ không sợ bị người khác coi thường vì sự phân biệt giới tính ABO. Chủ nghĩa Alpha - Omega cực đoan không phổ biến. Chỉ có tư tưởng của thế hệ trước mới chú trọng điều này, còn hiện tại mọi người đều hướng đến sự bình đẳng. Điều khiến họ lo lắng nhất, không dám nói ra, chính là những lời "khuyên bảo lý trí" từ mọi người. Ai cũng nói bạn không nên ở bên nhau, họ tự cho là lý trí, khiến bạn á khẩu không trả lời được, nhưng lại không cam tâm.

Giống như Mộ Thanh. Phản ứng của Mộ Thanh đối với chuyện tình cảm của nàng và Tống Việt Tuyết lớn như vậy không phải vì coi thường Tống Việt Tuyết là một Beta, mà là vì mối tình đầu của Mộ Thanh cũng là một Beta.

Mộ Thanh cũng từng thử đi con đường giống Đường Yêu, nhưng lại gặp phải người không tốt, cuối cùng bị lừa dối.

Sau khi đau khổ cả về tinh thần lẫn thể xác, Mộ Thanh trở thành một người theo chủ nghĩa lý trí.

Thậm chí cô ấy còn thuyết phục Đường Yêu ở bên một Alpha. Cô ấy không thể xác định Tống Việt Tuyết có phải là người tốt hay không, nhưng ít nhất không để Đường Yêu bị tổn thương thân thể.

Ở bên một Alpha, nếu không được thì chia tay, chỉ cần không có đánh dấu chung thân thì mọi chuyện đều dễ nói. Nhưng ở bên một Beta, cuối cùng không chỉ có thể đau lòng mà còn có thể bị tổn hại thân thể.

Tổn thương do thuốc ức chế gây ra là điều mà bất kỳ Omega nào cũng không thể bỏ qua.

Đường Yêu nghĩ, nếu có tin tức tố nhân tạo, có lẽ nàng và Tống Việt Tuyết đã sớm nói cho những người xung quanh biết họ đang ở bên nhau, và Mộ Thanh cũng sẽ không phản đối nàng.

Còn Ngải Oánh, cô ấy cũng sẽ không cảm thấy khó chịu vì không thể giúp Hứa Nhân Trần vượt qua kỳ dễ cảm.

Đường Yêu và Ngải Oánh giờ đã là bạn tốt thầm lặng. Dù ở đoàn làm phim không thể hiện rõ, nhưng hai người thường xuyên bí mật trao đổi.

Đường Yêu biết Ngải Oánh cũng rất hy vọng tin tức tố nhân tạo ra đời.

Nàng nói với Tống Việt Tuyết: "Thật mong tin tức tố nhân tạo có thể sớm xuất hiện."

"Chị cũng nghĩ vậy. Giáo sư Bùi còn nói muốn giúp chị đưa ra một thông báo bệnh lý nữa." Tống Việt Tuyết tiếp lời.

Thông báo có dấu mộc của viện nghiên cứu chắc chắn đáng tin hơn những lời đồn đại. Chỉ cần có thông báo đó, việc Tống Việt Tuyết phân hóa lần hai sẽ không còn dễ bị chú ý nữa.

Đường Yêu sau khi nghe xong, chọc chọc Tống Việt Tuyết. Tống Việt Tuyết nhìn nàng, Đường Yêu thơm cô một cái, sau đó cảm thán nói: "Bà xã, chị thật sự quá tuyệt vời."

Đường Yêu vẫn còn lo lắng, sợ hai người lại bị kẻ biến thái để mắt tới, nhưng giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.

Đường Yêu cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Nhìn Đường Yêu vui vẻ, Tống Việt Tuyết cũng thấy vui lây. Nàng nhếch mép cười, để lộ lúm đồng tiền.

"Đợi đóng máy chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."

Nàng vừa nói vừa tết tóc cho Tống Việt Tuyết.

Tết xong, nàng tháo dây buộc tóc của mình ra, cố định vào đuôi bím tóc.

Tóc Đường Yêu xõa ra, nàng lắc đầu, rồi chiêm ngưỡng thành quả của mình. Vừa nhìn nàng vừa nói: "Chúng ta làm nhanh lên nhé."

Tống Việt Tuyết nói: "Ừm, đợi em đóng máy xong chúng ta sẽ đi, rồi chúng ta đi chơi, đi du lịch, đi thật nhiều nơi."

Nói xong, cô bổ sung thêm một câu: "Với tư cách là vợ vợ."

Đường Yêu nghe xong mắt sáng rỡ.

Chuyện này hai người không hề dây dưa dài dòng.

Cả hai đã lên kế hoạch kỹ lưỡng: sau khi đóng máy, đợi đến khi Tống Việt Tuyết trực đêm xong, sáng hôm sau họ có thể đi đăng ký kết hôn và sau đó bắt đầu những ngày nghỉ vui vẻ.

"Sẽ không bị quầng thâm mắt chứ?" Dù kế hoạch rất tốt, Đường Yêu vẫn có chút lo lắng.

Tống Việt Tuyết đáp: "Sẽ không đâu, nếu cần thì dùng trang điểm che đi là được."

Đường Yêu thấy cũng hợp lý.

Tuy nhiên, Tống Việt Tuyết đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: "Bảo bối, hình như sổ hộ khẩu của chúng ta đều không ở trong tay mình phải không?"

Đường Yêu: "?!"

Tống Việt Tuyết vẫn còn sống chung với bố mẹ.

Còn Đường Yêu, nàng trợn mắt nhìn, nói: "Em sống với chị em."

Nàng tiếp lời: "Không sao đâu, chị em rất dễ bị lừa, em chắc chắn lấy được."

Tống Việt Tuyết nhắc nhở: "Bảo bối, chúng ta có thể quang minh chính đại mà?"

Lúc này Đường Yêu mới chợt nhận ra. Tuyết Tuyết của nàng đã phân hóa, họ không còn phải sợ những người "lý trí" nữa.

"Đúng rồi nhỉ, chúng ta đâu cần phải trốn tránh nữa," nàng nói. "Hehe, em nhất định sẽ ngẩng cao đầu nói với chị em là em sắp kết hôn rồi. Mà này, tự dưng nói thế có làm chị ấy hết hồn không nhỉ?"

Không biết có phải vì liên tưởng đến cảnh tượng đó không mà Đường Yêu không nhịn được cười.

Tống Việt Tuyết xoa tóc nàng, sau đó nói: "Sẽ không đâu. Đợi đến ngày đó chị sẽ đi gặp cô chú và chị ấy."

Mặc dù sổ hộ khẩu không còn ở chỗ bố mẹ Đường Yêu, nhưng chuyện đăng ký kết hôn không phải chuyện nhỏ, nhất định phải thông báo cho bố mẹ và người nhà.

Đường Yêu nói: "Vậy chúng ta gặp bố mẹ và chị em xong, rồi quay về gặp cô chú nhé."

"Cô chú" ở đây là bố mẹ của Tống Việt Tuyết.

Nói đến bố mẹ mình, Tống Việt Tuyết hỏi: "Không phải là bố mẹ sao?"

Đường Yêu lại nghĩ đến khoảnh khắc mình bị "mất mặt", nàng trợn mắt nói: "Không phải, phải đợi sau khi đăng ký kết hôn xong mới phải."

Tống Việt Tuyết lặp lại lời nàng: "Ừm, đăng ký kết hôn xong thì gọi là bố mẹ."

Đường Yêu không phục: "Chị cũng phải gọi đấy nhé!"

Tống Việt Tuyết nói: "Chắc chắn rồi."

Đường Yêu hừ hừ nói: "Đúng vậy, thế mới được chứ!"

Không thể nào chỉ mình nàng làm con dâu bé bỏng, Tống Việt Tuyết cũng phải làm con dâu bé bỏng, gọi bố mẹ nàng là bố mẹ, chị gái nàng là chị gái.

--

Sáng nay, Đường Yêu vẫn đang thảo luận chuyện Cung Kỳ với đạo diễn Trương.

Mộ Thanh biết chuyện Cung Kỳ thì vô cùng tự trách, cảm thấy mình đã gây rắc rối cho Đường Yêu. Dù Mộ Thanh có ký hợp đồng với Cung Kỳ hay không, Cung Kỳ vẫn sẽ tìm mọi cách để đến đoàn làm phim này. Nhưng Mộ Thanh vẫn không kìm được mà áy náy.

Thế là cô ấy liền liên lạc với đạo diễn Trương, nhờ đạo diễn Trương nghĩ cách.

Đạo diễn Trương cũng biết chuyện Đường Yêu suýt gặp nạn ở đoàn làm phim.

Khi biết Đường Yêu chỉ bị trúng thuốc dẫn dụ, không bị Cung Kỳ động chạm, và cuối cùng được bác sĩ Tống đưa đi, đạo diễn Trương mới thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên, việc thở phào nhẹ nhõm còn một phần là vì Đường Yêu muốn kiện Cung Kỳ nên không đòi bỏ vai.

Cung Kỳ bị thay thế, rất nhiều cảnh quay phải quay lại.

Đạo diễn Trương xoa xoa mái tóc của mình, thứ mà từ khi bộ phim này bấm máy đã rụng đi không ít. Cuối cùng, ông cũng không thể nào từ chối được.

Dù sao, người là ở đoàn làm phim xảy ra chuyện, đạo diễn Trương hẳn cũng không thể khuyên Đường Yêu dàn xếp ổn thỏa. Chỉ là ông trong thời gian ngắn không nghĩ ra ai có thể thay thế.

Đường Yêu đã đề cử một người cho đạo diễn Trương, là Hứa Nhân Trần. Đạo diễn Trương trong thời gian ngắn không nghĩ tới người này, đợi đến khi Đường Yêu nhắc nhở, ông mới bừng tỉnh, nhớ ra đó là trợ lý xinh đẹp của Ngải Oánh.

Hứa Nhân Trần cũng rất xinh đẹp, thuộc kiểu ngự tỷ, và hình tượng cũng khá giống Cung Kỳ.

Đường Yêu nhớ Ngải Oánh từng nhắc rằng muốn được cùng Hứa Nhân Trần đóng chung một cảnh, như vậy khi giải nghệ sẽ không còn tiếc nuối. Thế là nàng liền đề cử Hứa Nhân Trần.

Đạo diễn Trương nói Hứa Nhân Trần nhìn có vẻ rất phù hợp, chỉ không biết có linh khí hay không. Ông sẽ đợi đến ngày mai để hỏi ý kiến của cô ấy.

Những việc cần làm ở đoàn làm phim thì Đường Yêu đã làm xong, còn lại là việc của đạo diễn Trương.

Cuối cùng là Weibo, và chuyện đi cục cảnh sát.

Mặc dù cuối cùng Đường Yêu chỉ đăng một bài Weibo mơ hồ, không rõ ràng, nhưng người hâm mộ rất ít khi chấp nhận.

Họ cảm thấy thần tượng đang nói dối, vì một Beta không biết từ đâu xuất hiện mà lại lừa dối người hâm mộ.

Có người thậm chí còn bình luận dưới Weibo: "Tôi là bạn học đại học của Tống Việt Tuyết, cô ấy đúng là một Beta."

Khi Đường Yêu nhìn thấy bình luận này, nàng nói: "Cái này chắc chắn không phải bạn học thân thiết, nếu không sao lại đổ thêm dầu vào lửa chứ?"

Tống Việt Tuyết quay người nhặt vỏ hạt dẻ cười dưới đất lên, sau đó phụ họa: "Có thể là bạn học giả mạo."

Cả hai cũng không quá lo lắng người khác có tin hay không. Sáng mai thông báo vừa ra, mọi người sẽ biết rốt cuộc có phải thật hay không.

Đường Yêu nhìn vỏ hạt dẻ cười rơi dưới đất, cũng cúi đầu nhìn sàn nhà. Tóc nàng rất dài, quét trên mặt đất. Tống Việt Tuyết vội vàng nắm tóc nàng lại, không để tóc nàng chạm đất. Sau đó, cô đẩy người Đường Yêu trở lại và nói: "Không, ngồi yên đi, đừng ngã."

Đường Yêu ngoan ngoãn ngồi lại. Tống Việt Tuyết chưa kịp nói gì, một hạt dẻ cười đã được nhét vào miệng cô.

Đường Yêu nhìn hạt dẻ cười trong miệng cô nói: "Cái này là của em."

Tống Việt Tuyết muốn nói, chị đâu có giành với em, cái này là em đưa cho chị mà.

Rồi hạt dẻ cười giữa kẽ răng cô lại bị người khác giành mất.

Bây giờ không phải là cô, hạt dẻ cười lại biến thành của Đường Yêu.

Đường Yêu hôn lên môi Tống Việt Tuyết, sau đó lưỡi khẽ câu, giành lấy hạt dẻ cười.

Nàng không vội vàng dứt ra mà liếm liếm bờ môi mềm mại của đối phương, như một chú mèo nhỏ đang liếm đồ hộp vậy.

Sau vài lần liếm, nàng mới lưu luyến rời đi.

Tống Việt Tuyết cũng liếm môi dưới, có vị nước ép đào. Đó là nước ép cô vừa ép tươi cho Đường Yêu.

Hiện tại vẫn còn nửa ly trên bàn trà.

Những trái cây mới mua từ siêu thị có hương vị vô cùng ngọt ngào.

Đường Yêu ngậm hạt dẻ cười trong miệng, không vội cắn nát. Nàng liếm môi một cái, sau đó nói: "Ngon thật đấy."

Nói xong, nàng bắt đầu cắn nát hạt dẻ cười.

Tống Việt Tuyết biết ngay Đường Yêu sẽ nói điều khác, cô nói: "Chị cũng thấy ngon."

Rõ ràng hai người đang ăn và liếm những thứ khác nhau, nhưng lại nói cùng một điều.

Tống Việt Tuyết vừa nói, vừa dùng tay bóc hạt dẻ cười cho Đường Yêu.

Đường Yêu nghe vậy không biết nghĩ đến điều gì, thần thần bí bí trèo lên người Tống Việt Tuyết, sau đó ghé vào ngực Tống Việt Tuyết, môi sát bên tai đối phương.

Nàng thì thầm: "Chị đừng giận, lần sau em sẽ cho chị ăn."

Đường Yêu chưa nói xong, Tống Việt Tuyết vô thức nheo mắt lại. Quả nhiên, câu tiếp theo của Đường Yêu là: "Tối nay em sẽ cho chị ăn hai quả, quả màu đỏ mềm mềm ấy."

Đường Yêu vừa dứt lời, Tống Việt Tuyết không kiểm soát được lực tay, vỏ hạt dẻ lập tức vỡ tan.

Có lẽ do dùng lực hơi mạnh, mảnh vỏ vỡ đâm vào ngón tay, giọt máu lập tức chảy xuống sàn nhà.

Tống Việt Tuyết khẽ rít lên, theo phản xạ buông tay ra.

Sau đó cô nhìn thấy tay mình bị đâm một lỗ máu, không lớn, nhưng máu đang rơi từng giọt.

Rõ ràng là đã bị thủng.

Nhìn tay mình xong, Tống Việt Tuyết lại nhìn Đường Yêu.

Quả nhiên, cô thấy Đường Yêu đang nhìn tay mình với vẻ mặt nghiêm trọng, nhíu cặp lông mày tinh xảo, như thể đang trầm tư điều gì đó, không nói một lời.

Một lúc lâu sau, nàng mới không thể tin được mà nói: "Hạt dẻ cười không có tâm!"

----

Lời tác giả:

Đường Yêu: Anh anh anh không cho chị ăn nữa đâu!

Liên quan đến một lần dụ dỗ mà tự tay hủy hoại hạnh phúc của mình.

Ha ha ha ha ha, viết xong rồi đọc lại, kịch bản hài hước như vậy mà là do mình viết sao? Đây là bản cập nhật tối nay, tôi không thể thức khuya được nữa, chúng ta hãy viết sớm, xem sớm, cảm nhận sớm nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro