
Chương 40
Kết quả X-quang đã có, xương cốt không có vấn đề gì lớn, nhưng đúng là bị tổn thương bong gân.
Bác sĩ khoa chỉnh hình dặn dò cần nghỉ ngơi, còn lại là những điều cần chú ý thông lệ.
Đường Yêu... à, Đường Yêu phần lớn không nhớ gì cả. Trí nhớ tốt của nàng có tính định hướng. Kịch bản thì được, còn ngoài kịch bản ra những thứ khác, nàng lại không được, dễ dàng không tự chủ bị mất tập trung.
Bác sĩ khoa chỉnh hình vì Đường Yêu là người yêu của bạn học nên đã dặn dò rất nhiều điều cần chú ý.
Kết quả không ngờ Đường Yêu chỉ nhớ được vài điểm.
Anh ta khô cả miệng, nghĩ không biết mình có nên nói lại lần nữa không.
Sau đó, anh ta chỉ nghe thấy Tống Việt Tuyết nhìn Đường Yêu, giúp nàng nhẹ nhàng vén lọn tóc rơi bên tai, nói: "Không sao đâu, chị nhớ hết rồi."
Có những điều cô vốn đã biết, còn số ít mấy điểm kia cô cũng nhớ hết.
Nghe thấy lời Tống Việt Tuyết, Đường Yêu nhẹ nhàng thở phào. Bảo bác sĩ lặp lại lần nữa thực sự rất ngại.
Nàng nhỏ giọng nói: "Bảo bối, may mà có chị." Nếu không nàng chắc chắn không nhớ nổi.
Trong phòng khám chỉ có ba người, nên dù Đường Yêu nói nhỏ, bác sĩ khoa chỉnh hình vẫn nghe thấy. Khóe miệng anh ta giật giật, phát hiện mình bất ngờ bị "đút cơm chó".
Không ai từng nghĩ rằng, mỹ nữ thanh lãnh được y học công nhận lại bị người khác gọi là "bảo bối".
Xem ra, dường như còn quen thuộc đến mức tập mãi thành thói quen.
Bác sĩ khoa chỉnh hình thầm mặc niệm cho những người từng theo đuổi bác sĩ Tống năm xưa. Những người theo đuổi bác sĩ Tống có cả Beta lẫn Alpha, nhưng họ chắc chắn không biết rằng mình thất bại không phải vì không ưu tú, mà là vì giới tính không đúng. Bác sĩ Tống thích Omega mềm mại.
Chuyện này từ lúc bắt đầu đã sai lầm rồi.
Ra khỏi phòng khám, Đường Yêu nghĩ về đoàn làm phim, nhưng Tống Việt Tuyết không đồng ý: "Xin nghỉ một ngày đi, về nhà chị bôi thuốc cho em."
Việc băng bó ở đây chỉ là đơn giản một chút. Tống Việt Tuyết muốn về nhà tự tay bôi thuốc thật kỹ và cố định lại cho nàng.
Đường Yêu nghĩ một lát, cảm thấy cũng được. Kỳ phát nhiệt của nàng cũng sắp đến, lát nữa cũng phải xin nghỉ. Hơn nữa, vừa đúng lúc sáng mai đi đoàn làm phim thu dọn một chút đồ đạc, chiều sẽ đi phẫu thuật.
Đường Yêu cảm thấy kế hoạch của mình quả thực hoàn hảo, dường như trời cao còn đang giúp đỡ nàng.
Hiện tại nàng không còn cảm thấy việc mình trượt chân, xoay tay là xui xẻo nữa.
Nàng nghĩ mình có thể vì tay bị thương mà xin nghỉ một ngày. Như vậy, ngày mai khi Tống Việt Tuyết đi làm, cô sẽ không thể trông chừng mình. Đến khi nàng xin nghỉ để trải qua kỳ phát nhiệt, nàng đã phẫu thuật xong rồi.
Lúc đó biết đâu còn có thể quay phim sớm hơn, dù sao sau khi cắt bỏ tuyến thể thì sẽ không còn phiền não về kỳ phát nhiệt nữa.
Xem đó, kế hoạch như vậy thật thiên y vô phùng.
*Thiên y vô phùng: hoàn hảo, không tì vết.
Dù chưa phẫu thuật, Đường Yêu đã nghĩ xong cuộc sống của mình khi trở thành một Omega không có tuyến thể sẽ như thế nào.
Chuyện nàng không có tuyến thể, nàng nghĩ có thể kéo dài thời gian để lộ ra. Đợi đến khi Cung Kỳ nói chuyện nàng thích Tống Việt Tuyết cho truyền thông biết, nàng sẽ công khai chuyện này, rồi thuận lý thành chương tạo ra một câu chuyện về Alpha tồi.
Dù sao, kỳ phát nhiệt của nàng cũng không ổn định. Nếu ở nhà nhàm chán, nàng sẽ đến đoàn làm phim, tiện thể quay phim luôn.
Nàng sẽ nói mình chưa đến kỳ phát nhiệt, không có tuyến thể, có thể phần gáy sẽ có vết sẹo khó coi. Nàng có thể còn dùng cớ tin tức tố không ổn định để luôn dán miếng dán che chắn. Sẽ không ai cưỡng ép tháo miếng dán của nàng ra. Không có tin tức tố thì còn có thể xịt nước hoa che giấu tin tức tố, sẽ không ai phát hiện nàng đã không còn mùi tin tức tố nữa.
Như vậy thì sẽ không ai biết nàng đã không còn là Omega nữa.
Đương nhiên, điều vui nhất khi ở cùng Tống Việt Tuyết là miếng dán che chắn rất dễ bị cọ rơi, mà ai ở nhà lại còn mang miếng dán che chắn chứ?
Tống Việt Tuyết chắc chắn sẽ phát hiện ra chuyện này.
Tuy nhiên, Đường Yêu nghĩ rằng phát hiện ra cũng không sao, nàng còn có một tấm thẻ cầu nguyện có thể dùng.
Đường Yêu nói: "Vậy ngày mai em đi làm, sáng mai em đi đoàn làm phim lấy đồ, sau đó xin nghỉ hai ngày để qua kỳ phát nhiệt."
Tống Việt Tuyết nói: "Được thôi, vậy chị cũng xin nghỉ ở bên em."
Tháng này cô đã để dành ngày phép chỉ để ở bên Đường Yêu trong kỳ phát nhiệt.
Đường Yêu không hề ngạc nhiên khi Tống Việt Tuyết nói vậy, dù sao mấy lần trước cô đều ở bên cạnh mình.
Nàng gật đầu nói: "Được, nhưng em có thể đi làm thêm một ngày mai nữa không? Ngày mai hãy xin nghỉ. Ngày mai em mới bắt đầu kỳ phát nhiệt, mà kỳ phát nhiệt không ổn định, không biết kéo dài mấy ngày. Có thể xin muộn một ngày thì cứ xin muộn một ngày."
Nàng nói có lý có lẽ, khiến Tống Việt Tuyết không hề phát hiện ra điều gì bất thường.
Tống Việt Tuyết cũng cảm thấy như vậy là tốt, cô muốn ở bên Đường Yêu trọn vẹn trong kỳ phát nhiệt.
Kỳ phát nhiệt của Omega rất khó khăn, Tống Việt Tuyết muốn ở bên Đường Yêu để giúp nàng trải qua trọn vẹn kỳ phát nhiệt.
Tiểu Đồng đã đợi sẵn bên ngoài, Tống Việt Tuyết giao Đường Yêu cho Tiểu Đồng, để Tiểu Đồng đưa Đường Yêu về nhà.
Tối nay Tống Việt Tuyết phải về bệnh viện để làm thủ tục nhập viện, nên không thể đi cùng Đường Yêu.
Sau đó, cô gọi điện cho đạo diễn. Đạo diễn bị chuyện Đường Yêu bị thương làm cho hoảng sợ, biết tin nàng không sao thì thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, đạo diễn Trương vẫn không khỏi lo lắng về tiến độ quay phim.
Ông hỏi: "Tay cô Đường cần bao lâu để hồi phục vậy?"
Nếu thời gian quá dài, vai diễn của cô Đường chắc chắn sẽ phải điều chỉnh.
Tống Việt Tuyết nói: "Ước tính khoảng một tuần."
Cô không cố ý nói dài ra. Đường Yêu cũng không thích lười biếng, ngay cả việc xin nghỉ hôm nay cũng có chút miễn cưỡng. Tống Việt Tuyết chỉ cố gắng đưa ra một khoảng thời gian phù hợp với góc độ của một bác sĩ.
Thời gian một tuần đối với đạo diễn Trương thực sự rất dài, nhưng diễn viên đã bị thương, dù ông không đồng ý cũng không còn cách nào.
"Tôi còn tưởng là bao lâu chứ, hóa ra chưa đến mười ngày. Đoàn làm phim chờ được." Đạo diễn Trương là người biết cách nói chuyện. Một khi đã không từ chối, ông sẽ nói thẳng.
Cảnh quay hôm nay đã đến cảnh cuối cùng.
Vừa quay xong, Từ Dung Hân đã thấy đạo diễn Trương gọi điện thoại. Cô ấy không nghe rõ đầu dây bên kia nói gì.
Đợi đến khi đạo diễn Trương cúp máy, cô ấy với vẻ quan tâm hỏi: "Đạo diễn Trương, có phải tin tức của cô Đường không? Tình hình cô Đường thế nào rồi, có phải phải nhập viện không ạ?"
Nghe Từ Dung Hân nói vậy, đạo diễn Trương lập tức nói: "Đâu mà nghiêm trọng đến mức đó, chỉ là xin nghỉ thôi, cô đừng nói bậy."
Nếu chuyện này bị người khác nghe được, không khéo đoàn làm phim của họ lại bị đồn đủ thứ, huống chi bây giờ các blogger đáng sợ như vậy, tin đồn thất thiệt, Đường Yêu ở đoàn làm phim chỉ là bị trật cổ tay, biết đâu đến tai blogger lại thành cổ tay không còn nữa.
Ông lập tức nói: "Không cần nhập viện, chỉ là cô Đường cần nghỉ ngơi một chút." Đạo diễn Trương vội vàng làm rõ, sợ Từ Dung Hân hiểu lầm.
Từ Dung Hân nói: "Thì ra là vậy, làm tôi sợ chết khiếp. May mà bác sĩ Tống kéo kịp thời, nếu không cô Đường có lẽ cần thời gian nghỉ ngơi lâu hơn nữa."
"Một tuần cũng không lâu đâu, đợi ngày mai tôi với phó đạo diễn sẽ sắp xếp lại cảnh quay."
Một tuần mà không lâu mới lạ, nhưng sự việc đã đến nước này, đạo diễn Trương chỉ còn cách tự an ủi mình, không ngừng tự thôi miên rằng một tuần thực sự không lâu chút nào, thật không lâu, ông có thể chờ!
Từ Dung Hân đã moi được câu trả lời mình muốn nên định rời đi.
Cô ấy nói vài lời khách sáo với đạo diễn Trương, rồi quay người trở về phòng nghỉ.
Vì có Tô Thu Trì chống lưng, đạo diễn Trương nể mặt nhà đầu tư Tô gia mà cho cô ấy một phòng nghỉ riêng.
Từ Dung Hân vào phòng nghỉ xong liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Cô trợ lý nhỏ ban đầu đang ngồi trên chiếc ghế cứng ngắc, thấy Từ Dung Hân đến liền vội vàng đứng dậy hỏi: "Chị Từ, chị xong rồi ? Em bảo tài xế đến nhé."
Tô Thu Trì rất hào phóng với tình nhân, đã sắp xếp tài xế riêng cho Từ Dung Hân. Tóm lại cô ấy có yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng, Tô Thu Trì đều sẽ đáp ứng.
Từ Dung Hân dựa vào ghế, không ngẩng đầu lên mà cầm điện thoại nói: "Không cần, chị có việc, lát nữa nói chuyện với em."
Cô trợ lý nhỏ nghe vậy chỉ đành ngậm miệng.
Từ Dung Hân vốn tính tình đã lớn, nay leo lên được Tô Thu Trì thì tính tình càng ngày càng lớn. Cô trợ lý nhỏ cố gắng không chọc giận cô ấy.
Từ Dung Hân nói im miệng, cô ấy liền không nói thêm lời nào.
Từ Dung Hân quả thực có việc cần làm. Cô ấy lướt qua tin nhắn trò chuyện với Tô Thu Trì, tìm thấy một số điện thoại, sau đó gửi một tin nhắn đến số đó.
"Cô Cung, vừa rồi đạo diễn Trương nói với tôi là cô Đường muốn xin nghỉ. Có người nói sáng sớm cô ấy sẽ đến thu dọn đồ đạc, buổi chiều về nhà nghỉ ngơi."
Từ Dung Hân điểm đến là dừng, không nói thêm gì. Cô ấy tin Cung Kỳ không ngốc, nếu thấy tin nhắn này, trong lòng chắc chắn sẽ có tính toán riêng.
Sau đó, cô ấy không cần làm gì nữa. Những chuyện còn lại là của Tô Thu Trì, Cung Kỳ và Đường Yêu.
Từ Dung Hân cảm thấy ngày mai mình có thể đến sớm một chút, biết đâu còn có thể chứng kiến trò hay, ví dụ như Tô Thu Trì bắt gian tại trận, hoặc là Ảnh hậu Đường bị đánh dấu.
Tô Thu Trì trên giường yêu thích những điều khác biệt. Những Alpha khác luôn thích vô tình chạm vào tuyến thể của Omega, nhưng Tô Thu Trì từ trước đến nay không hề lay chuyển. Cô ấy chỉ mê mẩn khuôn mặt của đối phương.
Từ Dung Hân và Tô Thu Trì từ trước đến nay không dùng vòng cổ bảo hộ. Cô ấy mong muốn được Tô Thu Trì đánh dấu, dù là đánh dấu lâm thời hay đánh dấu chung thân.
Tô Thu Trì sẽ không bạc đãi cô ấy.
Đáng tiếc là, dù cô ấy không đeo vòng cổ bảo hộ, Tô Thu Trì cũng chưa bao giờ mất kiểm soát.
Điều Từ Dung Hân mong đợi cũng chưa bao giờ xảy ra.
Nếu không phải trên giường cả hai đều có thể vui vẻ, Từ Dung Hân suýt nữa đã nghĩ Tô Thu Trì lãnh cảm.
Sau này, cô ấy vô tình nghe được một vài tin đồn trong đoàn làm phim, lúc đó mới hiểu ra. Nguyên nhân đối phương không chạm vào tuyến thể của cô ấy không phải là lãnh cảm, mà là Tô Thu Trì không quan tâm đến giới tính thứ hai của người tình, ai đến cô cũng không từ chối. Cô có hứng thú với Omega, và cả Alpha lẫn Beta, chỉ cần là người đẹp, cô đều có hứng thú như nhau.
Cô không quan tâm đến giới tính thứ hai của đối phương, đương nhiên sẽ không tùy tiện chạm vào tuyến thể của Omega. Tương tự, cô không chỉ có thể hứng thú với Omega, mà còn ra tay với cả Alpha.
Nghĩ đến sự chú ý của Tô Thu Trì dành cho Cung Kỳ, mắt Từ Dung Hân ánh lên vẻ khinh miệt. Cô ấy còn tưởng tiểu thư Cung thanh cao đến mức nào, trên thực tế cũng chỉ có vậy.
Tô Thu Trì không biết nổi điên làm gì. Cung Kỳ vừa nói chuyện điện thoại với thám tử tư xong thì nhận được tin nhắn Wechat từ Tô Thu Trì.
Tô Thu Trì cho cô ta hai lựa chọn: một là nhà cô ấy, hai là Cung gia. Để Cung Kỳ chọn một.
Cung Kỳ mặt lạnh tanh, trả lời: "Nhà cô."
Bên kia không từ chối, thậm chí còn gửi tin nhắn thoại: "Bé cưng, tôi biết ngay cô thích tôi mà."
Sắc mặt Cung Kỳ không đổi, nhanh chóng xóa bỏ tin nhắn thoại của Tô Thu Trì. Rõ ràng biết điều này chẳng có ích gì, nhưng cô ta vẫn muốn xóa bỏ dấu vết Tô Thu Trì tồn tại bên cạnh mình, như thể chỉ cần xóa đi những thứ này, hai người sẽ lại không còn liên hệ nữa.
Cung Kỳ vừa thoát khỏi giao diện, lại thấy một tin nhắn lạ. Dãy số trên đó cô ta chưa từng thấy, nhưng nhìn ngữ khí trong tin nhắn, Cung Kỳ đại khái đoán được là ai. Nếu không đoán sai, đó là Từ Dung Hân.
Từ Dung Hân ước gì Đường Yêu gặp chuyện không may, biết Đường Yêu sắp rời đoàn làm phim một thời gian nên không chờ được mà báo tin này cho cô ta, để cô ta nắm bắt cơ hội.
Cung Kỳ ghét nhất là bị người khác thao túng. Cô ta ghét Tô Thu Trì, cũng ghét Từ Dung Hân.
Nhưng so sánh, cô ta ghét Tô Thu Trì hơn.
Cung Kỳ rũ mi mắt, ngón tay lướt qua màn hình điện thoại, không biết đang nghĩ gì.
Cô ta một lần nữa gọi điện thoại cho thám tử tư, nói: "Ngày mai tôi sẽ cần thuốc dẫn dụ."
Thuốc kích nhiệt còn có tên gọi khác là thuốc dẫn dụ, đúng như tên gọi của nó, có thể hướng dẫn Omega tiến vào kỳ phát nhiệt ngay cả khi họ không ở trong kỳ đó.
--
Sau giờ làm, Tống Việt Tuyết thu dọn bàn làm việc của mình.
Cô vừa hoàn thành bệnh án của một bệnh nhân, máy tính vẫn chưa tắt.
Trong lúc thu dọn bàn, cô thấy mình có một tin nhắn chưa đọc.
Tống Việt Tuyết đặt đồ vật trong tay xuống và nhấp vào. Cô phát hiện đó là tin nhắn của Giáo sư Bùi.
Ngay cả khi chưa nhấp vào, Tống Việt Tuyết đã có một dự cảm xấu không tên.
Báo cáo kiểm tra sức khỏe còn năm ngày nữa mới có, theo lý mà nói, Giáo sư Bùi sẽ không liên hệ cô vào lúc này. Vì vậy, cô không biết tại sao Giáo sư Bùi lại gửi thư cho mình.
Tống Việt Tuyết đứng trước bàn làm việc, nhìn biểu tượng nhấp nháy, đứng lặng vài giây, sau đó hơi cúi người mở thư điện tử ra.
Trong thư, Giáo sư Bùi hồi âm cho cô: "Tiểu Tống, tôi hy vọng cô vẫn sẽ nghiêm túc cân nhắc, sau đó hãy quyết định phẫu thuật."
Tôi có một bệnh nhân, hai ngày trước, khi tiến hành cuộc phẫu thuật này, đã tử vong trên bàn mổ. Với tư cách là một bác sĩ, dựa trên đạo đức nghề nghiệp cơ bản, tôi vẫn muốn nói với cô: Hãy suy nghĩ lại thật kỹ.
Giáo sư Bùi đã lớn tuổi, lời nói không giống người trẻ tuổi, mà lại nghiền ngẫm từng câu chữ. Tuy nhiên, dù cách nói có vẻ nhã nhặn, Tống Việt Tuyết vẫn có thể hiểu rõ.
Hai ngày trước, một bệnh nhân đã tử vong trên bàn mổ vì cuộc phẫu thuật này. Giáo sư Bùi muốn nói cho cô biết, mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật này có lẽ cao hơn cô nghĩ, và khuyên cô hãy suy nghĩ lại thật kỹ xem có nên tiến hành phẫu thuật hay không.
--
Tay Đường Yêu bị thương, khi về nhà, vẫn là Tiểu Đồng giúp mở cửa.
Đợi khi Đường Yêu đã ổn định, Tiểu Đồng mới rời đi.
Đường Yêu không thể tự mình thay quần áo.
Tiểu Đồng đề nghị giúp đỡ, nhưng nàng từ chối, nói đợi Tống Việt Tuyết về, Tống Việt Tuyết có thể giúp nàng.
Đường Yêu vừa nói xong, Tiểu Đồng chợt nhớ ra rằng người yêu của chị Yêu Yêu là một nữ Beta, mà bản thân cô cũng là một nữ Beta, nên trong chốc lát mặt cô ấy đỏ bừng.
Cô ấy lắp bắp nói: "Vậy, vậy chị Yêu Yêu, em đi trước nhé."
Đường Yêu sau khi đưa Tống Việt Tuyết đi, ngoan ngoãn chờ đợi Tống Việt Tuyết. Nàng nhìn tay mình, thực ra, nàng cảm thấy không cần thiết phải buộc một cái băng cố định.
Nhưng vì là Tống Việt Tuyết đã buộc cho nàng, nên nàng không nỡ tháo ra.
Thế là, dù nhìn thấy không quen, Đường Yêu vẫn không động đến nó.
Khi Tống Việt Tuyết về nhà, Đường Yêu đã ngủ.
Nàng dựa vào ghế sofa, mặc bộ quần áo ban ngày, một tay làm gối kê dưới đầu, tay còn lại bị thương thì tìm một vị trí tương đối thoải mái để duỗi thẳng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng rút tay kê đầu ra, dụi dụi mắt, sau đó mới mở mắt.
Tống Việt Tuyết vừa vào cửa đã thấy nửa bên mặt Đường Yêu đầy vết đỏ, rõ ràng là do vừa rồi ngủ trên ghế sofa mà bị đè.
Cô đi đến sờ mặt Đường Yêu, Đường Yêu thuận thế cọ cọ.
Không biết có phải vì buồn ngủ hay không, nên mắt cũng không mở ra được.
Hai mắt híp lại, vẻ mặt lười biếng, giống như một chú mèo con, một chú mèo con chưa tỉnh ngủ.
Tống Việt Tuyết thậm chí còn hợp lý nghi ngờ, nếu không phải một tay của Đường Yêu bị cô băng bó cố định, liệu nàng ấy có vươn vai như mèo con khi đứng dậy không.
Tống Việt Tuyết nghĩ đến cảnh tượng đó, cảm thấy chắc chắn sẽ rất đáng yêu.
"Dao Nhi, Dao Nhi tỉnh dậy đi."
Chỉ có hai người trong nhà, Tống Việt Tuyết không còn câu nệ gì nữa, trực tiếp gọi tên thân mật của Đường Yêu.
Đường Yêu gật đầu, nói: "Em đây." Nói xong, nàng lại tựa vào đùi Tống Việt Tuyết, nói: "Muốn ngủ."
"Thay đồ ngủ rồi ngủ tiếp." Tống Việt Tuyết nhìn từ trên xuống, lướt qua cổ áo, vẫn còn thấy áo lót của nàng ấy. Mặc áo lót đi ngủ một chút cũng không thoải mái, không biết Đường Yêu làm sao mà ngủ được.
Chắc là mệt quá rồi, Tống Việt Tuyết nghĩ.
Nghe thấy Tống Việt Tuyết nói chuyện, Đường Yêu lúc này mới mở mắt. Khóe mắt vì quá buồn ngủ, còn vương nước mắt.
Khiến người nhìn vào, không kìm được mềm lòng.
Tống Việt Tuyết dường như ngửi thấy mùi hương thuộc về Đường Yêu, mùi hoa nhài thoang thoảng, nhưng cực kỳ nhỏ.
Mặc dù vậy, cô biết mình là một Beta, căn bản không thể ngửi thấy mùi hương thuộc về Đường Yêu, nên chỉ có thể ngửi thấy mùi nước hoa.
"Em ở nhà có xịt nước hoa sao?" Tống Việt Tuyết hỏi Đường Yêu.
Tống Việt Tuyết vừa dứt lời, Đường Yêu lập tức tỉnh táo.
Nàng lắc đầu, sau đó nhận ra có gì đó không ổn. Tống Việt Tuyết đã ngửi thấy, chứng tỏ chắc chắn có mùi.
Chắc chắn là nàng vừa rồi thử xịt chất che chắn tin tức tố mùi hoa nhài quá nhiều.
Cô đã ngửi thấy rồi, mình không thể nói dối được.
Nàng nói: "Mới mua một chai, chỉ xịt có mấy cái thôi, rõ lắm sao?" Đường Yêu vừa nói vừa tự ngửi ngửi, sau đó phát hiện mình chẳng ngửi thấy mùi gì cả.
Tuy nhiên, Tống Việt Tuyết đã ngửi thấy, chắc chắn nó tồn tại.
Có thể là nàng không ngửi được.
Mùi hoa nhài trong không khí dù cực kỳ nhạt, nhưng lại rất dễ chịu, khác hẳn với tất cả những mùi hương trước đây cô từng ngửi. Nó còn có cảm giác trong lành, tự nhiên hơn. Tống Việt Tuyết thật lòng khen ngợi: "Mùi nước hoa này thơm thật đấy, tự nhiên hơn tất cả những mùi chị từng ngửi trước đây."
Đường Yêu nghĩ, đương nhiên là dễ chịu rồi, dù sao đây cũng là loại đắt nhất, lại còn phiên bản giới hạn, nàng cố ý nhờ người quen mua.
Nàng gật gật đầu, sau đó mặt không đỏ tim không đập nói: "Đúng không, em cũng thấy vậy."
Đường Yêu vừa nói, vừa thầm nghi ngờ trong lòng: "Khứu giác của A Tuyết nhà mình linh mẫn từ bao giờ vậy, rõ ràng mình chẳng ngửi thấy chút mùi nào."
Tối hôm đó, tay Đường Yêu được băng lại và xịt thuốc lần nữa.
Cổ tay Đường Yêu sưng nhanh gấp đôi so với trước, đến nỗi chính nàng cũng không dám nhìn.
Tống Việt Tuyết đã an ủi rất lâu, và nàng tin rằng mình sẽ không bị tàn phế.
Sau khi nhận được lời đảm bảo, Đường Yêu mới ngoan ngoãn đi ngủ.
--
Sáng hôm sau thức dậy, Tống Việt Tuyết không cảm thấy có gì bất thường, nhưng lại vô hình ngửi thấy mùi hoa nhài.
Cô định hỏi có phải Đường Yêu lại xịt nước hoa không, nhưng Đường Yêu ngủ quá say, trở mình và không trả lời cô.
Thấy sắp đè vào tay bị thương, Tống Việt Tuyết nhanh tay cố định Đường Yêu lại.
Sau khi giúp Đường Yêu đổi tư thế để không đè vào tay, và thấy nàng tiếp tục ngủ ngon lành mà không còn nguy cơ đè vào tay bị thương nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày trước Đường Yêu quay phim rất nhiều, làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm, mệt mỏi là điều bình thường. Tống Việt Tuyết nghĩ mùi hương trong nhà có thể là do tối qua còn vương lại, chưa tan hết. Nghĩ đến đây, cô không tiếp tục gọi Đường Yêu nữa.
Vì được nghỉ, Đường Yêu không cần đi đoàn làm phim sớm, nên sáng Tống Việt Tuyết đi trước.
Trước khi đi, theo thói quen là một nụ hôn chào buổi sáng.
Đường Yêu lẩm bẩm và vòng lấy cổ Tống Việt Tuyết không buông, mắt vẫn nhắm nghiền.
Hai người nằm song song trên giường, đối mặt nhau.
Đường Yêu nhẹ nhàng đặt cánh tay bị trật khớp lên vai Tống Việt Tuyết.
Sau đó, lợi dụng việc mình bị thương, nàng giữ Tống Việt Tuyết lại không cho động đậy.
Cứ như thể nàng muốn giữ chặt người kia bên mình, không cho đi đâu cả.
Tống Việt Tuyết quả thực không động, cô chỉ có thể nhích nhẹ về phía trước một chút, vừa đủ để chạm vào chóp mũi Đường Yêu.
Đường Yêu như cảm nhận được, nàng mở mắt, sau đó cắn nhẹ môi dưới của Tống Việt Tuyết.
Giống như mèo con ngậm miếng thịt mình thích, nhưng Đường Yêu không nỡ dùng lực. Nàng cọ cọ răng, cảm nhận sự mềm mại của bờ môi giữa kẽ răng, sau đó lưu luyến không rời buông ra, rồi "chụt" một tiếng hôn Tống Việt Tuyết.
Môi ướt át, hơi thở của Đường Yêu phả vào môi Tống Việt Tuyết, khiến nàng cảm thấy môi mình ẩm ướt.
Tiếng "chụt" vang dội trong phòng ngủ.
Không chỉ là một nụ hôn đơn thuần, mà còn là cách Đường Yêu nói với Tống Việt Tuyết rằng nàng đã tỉnh.
Mèo con hôm nay rất dính người.
Đương nhiên, điều này cũng có thể liên quan đến kỳ phát nhiệt sắp tới của Đường Yêu. Nàng ấy lại sắp đến kỳ phát nhiệt rồi.
Nghĩ đến đây, lòng Tống Việt Tuyết trùng xuống. Kỳ phát nhiệt là một sự tra tấn về sinh lý đối với Omega, dù có thuốc ức chế cũng sẽ không dễ chịu hơn là bao.
Lần trước có thể là một ngoại lệ, nhưng về cơ bản không thể nào mỗi lần đều thuận lợi như vậy.
Tống Việt Tuyết nghĩ đến việc hồi âm tin nhắn của Giáo sư Bùi. Cô nghĩ mình hẳn là sẽ thành công.
Ngay cả một bác sĩ có y thuật cao siêu cũng khó tránh khỏi lo lắng khi đối mặt với ca phẫu thuật của chính mình.
Cô sợ hãi mình sẽ chết đi, Đường Yêu sẽ khó chịu, đau lòng, gào khóc.
Cô giống như đối mặt với mỗi ca phẫu thuật mà mình từng thực hiện, chân thành hy vọng ca phẫu thuật này có thể thành công.
Không chỉ vì bản thân, mà còn vì người yêu của cô.
Điều khác biệt là, trong ca phẫu thuật này, cô không còn là bác sĩ chính, mà là một bệnh nhân, là người nằm trên bàn mổ.
Tống Việt Tuyết không biết kết quả phẫu thuật sẽ ra sao. Vì không phải là bác sĩ phẫu thuật chính, cô thậm chí không có chút tự tin nào.
Tuy nhiên, đây là lựa chọn duy nhất của cô, cũng là lựa chọn tốt nhất.
Dù cho tương lai là điều chưa biết, cô vẫn kiên định chọn phẫu thuật.
Theo Tống Việt Tuyết, tình yêu chưa bao giờ là chuyện của một cá nhân. Nếu là chuyện của hai người, càng không nên để Đường Yêu một mình gánh chịu mọi khó khăn.
Tay Đường Yêu vẫn còn sưng, Tống Việt Tuyết không dám chạm vào, sợ không cẩn thận đụng trúng sẽ khiến nàng ấy đau. Thế là, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ Đường Yêu tự nhấc tay lên.
Đường Yêu đã hôn rồi, đương nhiên sẽ không không buông người ra.
May mắn thay, Tống Việt Tuyết dậy sớm. Dù có chút lề mề trên giường, kéo Đường Yêu dậy, giúp nàng ấy rửa mặt và thay quần áo, nhưng cô vẫn không bị trễ giờ.
Đương nhiên, Đường Yêu chỉ nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường thôi.
Mỗi một động tác, bao gồm cả những nụ hôn, đều được tính toán thời gian. Tống Việt Tuyết căn bản sẽ không bao giờ đến trễ.
Làm sao Đường Yêu có thể để bác sĩ Tống của nàng đến trễ được chứ.
Khi Tống Việt Tuyết đi, Tiểu Đồng cũng vừa lúc đến.
Cô ấy nói: "Chị Yêu Yêu, chúng ta bây giờ đi đoàn làm phim sao?"
Số lượng bệnh nhân ở bệnh viện từ trước đến nay vẫn là một điều bí ẩn. Ví dụ như hôm qua, đông người đến mức bệnh nhân vì xếp hàng mà suýt đánh nhau.
Lại ví dụ như hôm nay, người ít đến đáng thương, từ sáng đến trưa phòng khám chỉ có ba người, trong đó một người còn đi qua phòng khám, vào hỏi rõ ràng xong lại đi.
Tống Việt Tuyết không có bệnh nhân, nên đang ở phòng viết bệnh án. Đang viết dở thì nghe điện thoại mình reo.
Cô nhận điện thoại, sau đó chỉ nghe thấy giọng Tiểu Đồng vừa sốt ruột vừa sợ hãi: "Chị Tuyết, chị mau đến đoàn làm phim đi, chị Yêu Yêu không thấy đâu rồi!"
----
Lời tác giả: Chưa viết đến phần phân hóa, haizz, dự tính sai lầm.
Buồn ngủ quá, ngủ ngon nhé các bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro