
Chương 25: Bạn gái
Sài Thiển Ngưng gửi tới mấy cái icon cười ha ha: 【 Không lừa cô đâu. 】
【 Thật sự là miễn phí, điều kiện phòng ốc cũng không tồi. 】
【 Có điều, gian phòng này là phòng tôi đang ở. 】
Tổng hợp lại thì ý tứ chính là, Sở dĩ miễn phí, là vì phải ngủ chung với tôi.
Lông mi Thịnh Mộc Khê khẽ run: 【 Thế này không tính là gài bẫy tôi sao? 】
Sài Thiển Ngưng: 【 Chẳng lẽ thế này mà cũng xem là gài bẫy cô à!! 】
Thịnh Mộc Khê mím môi, chọn một cái icon "nhìn trời" gửi qua.
Nhà nghỉ Đồ Nhã.
Sài Thiển Ngưng cuộn mình trên ghế, nhìn cái icon Thịnh Mộc Khê gửi tới mà cười cong cả người.
Ông ngoại từ bên ngoài đi vào, gọi nàng: "Nha đầu, ông vừa tính sót đơn đặt hàng của hai vị khách, hiện tại ở đây chỉ còn lại hai phòng đơn. Cháu nói bạn cháu muốn tới, ba người đúng không? Thế thì không đủ phòng rồi."
"Không sao đâu ông ngoại, cháu nhường phòng của mình ra là được, cháu sang ngủ cùng phòng với Thanh Thanh. Phòng con bé rộng như vậy, kê bốn cái giường cũng còn vừa nữa là."
Ông ngoại gật gù, vừa đi vừa nói: "Năm nay làm ăn tốt hơn mọi năm một chút."
Sài Thiển Ngưng đưa mắt nhìn ông ngoại ra đến cửa, sau đó cụp mắt xuống gõ chữ: 【 Chỗ tôi chỉ còn lại hai gian phòng, cô và bạn cô có muốn thương lượng xem sắp xếp thế nào không? 】
Lúc đó, điện thoại của Thịnh Mộc Khê rung liên hồi, tin nhắn WeChat tới tấp.
Thời Mạn Văn: 【 Giảm giá 70% đấy, giảm 70% đấy đại tỷ ơi! Ưu đãi lớn như vậy, không lấy thì phí của giời, còn do dự cái gì nữa, mau đặt trước đi, nhỡ hết phòng thì làm thế nào. 】
【 Hai gian thì hai gian, vừa khéo quá còn gì! 】
Thịnh Mộc Khê: 【 ? 】
Thời Mạn Văn: 【 Thì đương nhiên là cậu phải chen chúc một phòng với người ta rồi. Dù sao tớ cũng là người đã có bạn gái, ngủ chung phòng với Khâu Tiệp chắc chắn là không thích hợp. Nhưng chuyện này đối với một người độc thân như cậu mà nói, quả thực là cơ hội trời cho đưa đến tận cửa, phải trân trọng cho tốt vào! 】
【 Chịu khó chen chúc một chút, ngày mai thoát ế luôn! 】
Thịnh Mộc Khê: "..."
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô ngủ cùng giường với Sài Thiển Ngưng, nhưng hôm nay tâm cảnh đã khác xưa. Khi tâm tư không còn đơn thuần như trước, thật khó để có thể thản nhiên ngủ chung một giường, huống hồ lần trước cô cũng đâu có thản nhiên gì.
Ngày xuất phát, Thịnh Mộc Khê trước tiên hội hợp cùng Thời Mạn Văn, sau đó chờ Khâu Tiệp.
Xe taxi dừng lại bên đường, cửa xe mở ra, một cô gái mặc áo croptop và quần jeans bước xuống, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người qua đường.
Thứ thu hút ánh mắt mọi người không phải gì khác, mà là mái tóc dài ngang eo trắng như tuyết của Khâu Tiệp, mang đến cho người ta cảm giác tựa như một ma nữ tóc trắng.
Trước đây Thịnh Mộc Khê đã gặp Khâu Tiệp vài lần qua Thời Mạn Văn, nhưng lúc này nhìn thấy Khâu Tiệp, cô vẫn sững sờ một lúc.
Thời Mạn Văn quay đầu lại nhìn, mí mắt giật giật, khẽ nhếch miệng, hiển nhiên cũng bị mái tóc trắng của Khâu Tiệp làm cho kinh ngạc.
"Trời... đất... quỷ... thần... ơi!"
Thời Mạn Văn dụi dụi mắt, suýt chút nữa tưởng mình nhìn nhầm.
Khâu Tiệp đi đến trước mặt Thời Mạn Văn, quơ quơ ngón tay trước mặt nàng: "Làm gì thế, không nhận ra tớ à?"
Nhìn thấy Thịnh Mộc Khê bên cạnh, Khâu Tiệp chào hỏi: "Thịnh lão sư, trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi."
Thịnh Mộc Khê gật đầu.
Khâu Tiệp vỗ một cái vào lưng Thời Mạn Văn: "Ngẩn người làm gì, đi thôi."
"Cậu làm sao vậy? Sao lại nghĩ quẩn đi nhuộm tóc thành màu trắng? Thất tình hả?" Thời Mạn Văn hỏi.
Khâu Tiệp vuốt lại mái tóc: "Yêu còn chưa yêu, lấy đâu ra thất tình!"
Cô ấy nhìn về phía Thịnh Mộc Khê: "Màu trắng không đẹp sao? Thịnh lão sư, cô thấy thế nào?"
Thịnh Mộc Khê giơ ngón cái về phía cô ấy: "Cô rất dũng cảm."
"Tuổi trẻ mà, đương nhiên là phải mạnh dạn nếm thử chứ." Khâu Tiệp nháy mắt.
"Da cô trắng, nhìn có vài phần tiên khí, chụp ảnh sẽ rất xinh đẹp, nhưng đi trên đường thì... tỉ lệ ngoái nhìn sẽ khá cao đấy." Thịnh Mộc Khê nói.
"Đâu chỉ là tỉ lệ ngoái nhìn cao, quả thực là nổi bật nhất trong đám đông luôn ấy chứ." Thời Mạn Văn kéo lại dây xích túi xách trên người, nhún vai.
Tiếng bánh xe vali hành lý lăn trên mặt đất kêu lộc cộc, ba người đi vào sân bay.
Hơn một giờ sau, ba người xuống máy bay, bắt một chiếc taxi đến gần nhà nghỉ.
Mái tóc bạc của Khâu Tiệp thật sự quá nổi bật, trên đường đi tài xế cứ liếc nhìn cô ấy suốt. Cuối cùng khi sắp xuống xe, bác tài rốt cuộc nhịn không được bèn hỏi: "Cô nương, tôi thấy tuổi cô còn trẻ, sao tóc đã bạc trắng thế kia?"
"Bác tài ơi, đây là cháu nhuộm đấy ạ." Khâu Tiệp trả lời.
Tài xế thu tiền xong, tỏ vẻ không thể hiểu nổi giới trẻ thời nay, lắc đầu rồi lái xe đi.
Sài Thiển Ngưng đi cùng ông ngoại ra đón khách vào nhận phòng. Quả nhiên, khi ông cụ nhìn thấy mái tóc bạc của Khâu Tiệp cũng lộ ra vẻ kinh ngạc y hệt.
So với ông, Sài Thiển Ngưng lại bình tĩnh hơn nhiều, ra vẻ như đã thấy nhiều rồi, nàng khẽ nhướng mày với Thịnh Mộc Khê.
Hôm nay Sài Thiển Ngưng mặc một chiếc váy lụa trắng, để lộ một đoạn mắt cá chân thon thả trắng ngần. Mái tóc đen nhánh xinh đẹp được tết thành một bím để lệch sang một bên vai, hai bên thái dương vương vài lọn tóc con. Trên cổ tay nàng đeo một chiếc vòng bạc, cổ tay áo được xắn lên lỏng lẻo, rất có phong thái của một bà chủ nhà nghỉ.
Đoàn người đi trên con đường nhỏ lát đá rợp bóng cây, tiếng bánh xe vali lăn rầm rầm.
Ông ngoại giới thiệu bản thân là ông chủ ở đây, sau đó giới thiệu Sài Thiển Ngưng là cháu gái, nói rằng có chuyện gì có thể tìm ông hoặc tìm cô cháu gái này đều được.
Sài Thiển Ngưng và Thịnh Mộc Khê đi tụt lại phía sau cùng. Cái miệng của Sài Thiển Ngưng lại bắt đầu không yên phận, nàng ghé sát vào người Thịnh Mộc Khê nói: "Thịnh lão sư, một thời gian không gặp, có nhớ cô hàng xóm này không nha?"
Thịnh Mộc Khê lườm nàng một cái rồi quay mặt đi. Sài Thiển Ngưng thấy vẻ mặt này của cô thì không kìm được mà cong mắt cười khẽ.
Vừa khéo lúc Khâu Tiệp quay đầu lại thì nghe được, cô ấy rất nhiệt tình chào hỏi Sài Thiển Ngưng: "Chào cô, tôi tên là Khâu Tiệp, cô là bạn gái của Thịnh lão sư phải không?"
Giọng cô ấy rất lớn, cả đoàn người đều nghe thấy.
Lông mi Sài Thiển Ngưng khẽ run.
Nhìn xem, đây chính là "báo ứng" cho cái miệng không an phận.
Thời Mạn Văn vội vàng kéo cánh tay Khâu Tiệp, hạ giọng: "Cậu nói bậy bạ cái gì thế."
"Ơ, các cô ấy không phải là người yêu sao?" Khâu Tiệp vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Người yêu gì chứ, còn chưa xác định quan hệ mà." Thời Mạn Văn thì thầm vào tai cô ấy.
Khâu Tiệp che miệng, thôi xong, lỡ lời rồi.
Không khí nhất thời trở nên vô cùng gượng gạo, đặc biệt là ông ngoại của Sài Thiển Ngưng. Khi nghe được câu nói của Khâu Tiệp, ông không thể tin nổi mà mở to hai mắt: "Nha đầu, bạn gái gì cơ? Cháu với cô nương này...?"
Huyệt Thái Dương của Thịnh Mộc Khê giật giật vài cái.
Kẻ đầu têu Sài Thiển Ngưng thì vén lọn tóc bên tai, ánh mắt chứa ý cười liếc nhìn Thịnh Mộc Khê một cái.
Khoảnh khắc đó Thịnh Mộc Khê thầm nghĩ, cô còn cười được cơ đấy.
Cô thật sự sợ cái miệng của Sài Thiển Ngưng sẽ thốt ra những lời kinh thiên động địa.
Bởi vậy, trái tim cô cứ như treo ngược lên họng.
Chỉ thấy Sài Thiển Ngưng ung dung nói: "Ông ngoại, là bạn bè là con gái thôi ạ. Cháu và Thịnh lão sư quen biết nhau từ trước."
Thịnh Mộc Khê thở phào nhẹ nhõm.
"Ồ ồ." Ông ngoại vuốt chòm râu, cười nói: "Bạn là con gái thì là bạn là con gái. Mấy đứa trẻ các cháu nói chuyện thật muốn hù chết ông già này. Ông đã bảo mà, cháu gái nhà mình đâu phải con trai, lấy đâu ra bạn gái, ha ha."
Khâu Tiệp và Thời Mạn Văn đều im lặng. Thịnh Mộc Khê mím môi, liếc nhìn Sài Thiển Ngưng.
Sài Thiển Ngưng lại bồi thêm một câu: "Cũng có thể có bạn gái mà."
Ông ngoại vỗ vào cánh tay nàng: "Suốt ngày không đứng đắn, mau đưa khách vào nhận phòng đi."
Sài Thiển Ngưng cười một tiếng, sau khi làm xong thủ tục nhận phòng cho ba người, nàng đưa Thời Mạn Văn và Khâu Tiệp về phòng trước, sau đó mới dẫn Thịnh Mộc Khê đi nhận phòng.
"Gian phòng này có vị trí tốt nhất, tôi đặc biệt giữ lại cho cô đấy."
Sài Thiển Ngưng mở cửa, Thịnh Mộc Khê bước vào, nhìn quanh một lượt, quả thực không tồi.
"Hôm qua đã cho người dọn dẹp rồi, chăn ga gối đệm vừa được giặt mới, những đồ vật khác cái nào thay mới được tôi đều thay mới cho cô rồi. Cô xem, thấy thế nào?"
Sài Thiển Ngưng kéo rộng rèm cửa sổ: "Vị trí này ngắm cảnh cực đẹp luôn."
Ngón tay Thịnh Mộc Khê lướt qua mép bàn gỗ, ánh mắt quét qua căn phòng sạch sẽ tinh tươm, cô không kìm được mà hỏi: "Chẳng phải gian này là cô đang ở sao?"
"Là tôi đang ở, nhưng gần đây khách đông, tôi đành phải nhường phòng mình ra thôi."
"Vậy cô ở đâu?"
"Ở cùng em gái tôi."
Sài Thiển Ngưng đi đến trước mặt Thịnh Mộc Khê, một tay chống lên bàn: "Thịnh lão sư, tôi làm kinh doanh, chắc chắn sẽ không lừa gạt hàng xóm của mình đâu."
Đuôi lông mày nàng nhếch lên: "Miễn phí cho cô ở nha, cô xem tôi không lừa cô chứ? Có phải rất trượng nghĩa không?"
"Ừm."
"Chỉ 'Ừm' thôi à?"
"Thật ra..." Thịnh Mộc Khê ngập ngừng.
Làn gió mát từ ban công thổi vào, làm bay vài lọn tóc trước trán Thịnh Mộc Khê, Sài Thiển Ngưng chớp mắt: "Thật ra gì?"
Thịnh Mộc Khê nuốt nước bọt. Cô cứ tưởng Sài Thiển Ngưng thực sự muốn cô ở chung phòng với nàng cơ đấy.
Người này có khiếu ăn nói loè loẹt, quả nhiên không thể tùy tiện tin là thật.
Cô giơ bàn tay đang cầm điện thoại lên: "Hay là tôi vẫn trả tiền cho cô đi? Ở một căn phòng tốt như vậy mà miễn phí, tôi cảm giác mình chiếm tiện nghi của cô quá."
Sài Thiển Ngưng nhếch khóe môi: "Không cần."
Thịnh Mộc Khê đứng trước ô cửa sổ sát đất rộng lớn, phóng tầm mắt ra phong cảnh bên ngoài, tuỳ tiện bắt chuyện với Sài Thiển Ngưng: "Ông ngoại cô tự mở nhà nghỉ này à?"
"Đúng vậy." Sài Thiển Ngưng dựa người vào cạnh cửa sổ.
"Vậy cha mẹ cô làm gì?"
"Mở công ty."
Thịnh Mộc Khê nhìn về phía nàng: "Thì ra cô là phú nhị đại, thảo nào ra tay hào phóng như vậy."
"Phú nhị đại cũng không phải với ai cũng hào phóng đâu."
"Cô thu xếp đồ đạc một chút đi." Sài Thiển Ngưng đi về phía cửa, đột nhiên quay đầu lại: "Nếu cô cảm thấy cô chiếm tiện nghi của tôi mà trong lòng áy náy, thì tôi cũng không ngại chiếm lại chút tiện nghi từ cô đâu."
Hàng mi Thịnh Mộc Khê khẽ động: "Sau này tôi mời cô ăn cơm?"
"Tôi không nói cái đó." Sài Thiển Ngưng buông tay khỏi chốt cửa, tiến lại gần cô.
Thịnh Mộc Khê cảm nhận được hơi thở của đối phương đang tới gần, cô không lùi bước, nhưng nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Giây tiếp theo, cánh môi Sài Thiển Ngưng chuẩn xác bao phủ lên môi cô.
Đồng tử Thịnh Mộc Khê mở lớn, vì hành động bất ngờ không kịp đề phòng của đối phương, bước chân cô lảo đảo, eo tựa ngay vào mép bàn, chiếc cổ trắng nõn hơi ngửa ra sau.
Bên ngoài.
Cầu thang gỗ vang lên tiếng bước chân của khách đi lại.
Sài Thiển Ngưng không hôn lâu, rất nhanh liền buông cô ra.
Thịnh Mộc Khê thở hổn hển, tim đập nhanh đến mức sắc mặt ửng đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro