Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xem mắt

Đang là thời gian bữa tối, trong quán cà phê có rất nhiều mùi hương hòa trộn, khiến cái bụng của Giảng Vu kêu lên không ngớt. Cô đưa tay giữ bụng, nở một nụ cười giả lả, nhìn về phía chiếc bàn đã hẹn trước với đối phương.

Một anh chàng đã ngồi bên cạnh bàn, ngón tay gõ xuống mặt bàn liên tục, sắc mặt có vẻ khó chịu, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ.

Đúng lúc anh ta đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi, Giảng Vu liền bước tới: Xin hỏi anh là

Là cái gì ấy nhỉ? Anh ta họ gì thế hả trời? Chết tiệt, không ngờ cô lại quên mất điều này.

Là tôi, là tôi! Nhìn thấy vẻ đẹp của Giảng Vu , trong mắt người đó thoáng qua nét ngạc nhiên và vui mừng tột độ, vội vàng gật đầu nói: Chắc cô là cô Giảng rồi.

Giảng Vu gật đầu khách sáo, nhanh chóng quan sát đối phương từ đầu đến chân một lượt.

Chiều cao, bình thường, không cao to bằng Chân Di.

Tướng mạo, bình thường, không đẹp bằng Chân Di .

Khí chất, bình thường, không thanh cao bằng Chân Di .

Cả con người đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn, vứt vào đám đông là khó có thể nhận ra, căn bản không thể so với Chân Di.

Chết tiệt, cô so sánh người ta với sao chổi kia làm gì chứ?

Thôi, ai bảo bao nhiêu năm nay trong số những con người mà cô từng gặp chỉ có mình nàng là để lại ấn tượng cho cô chứ? Kể ra so sánh cũng là lẽ bình thường. Vả lại, dù có chệnh lệch thế nào, chỉ cần không làm cô xui xẻo như cái sao chổi kia, vậy là được rồi!

Cố kiềm chế bản thân, cười e thẹn, đi tới rồi ngồi xuống. Nhưng cô đột nhiên nhìn thấy một bóng đen cao lớn đang đi tới rồi ngồi xuống chiếc bàn ngay phía trên cô, cách một hàng.

Nụ cười trên mặt cô thiếu chút nữa đã biến thành tiếng hét giận giữ. Nàng ta thích đợi thì đợi, nhưng ở gần thế này làm gì chứ?

Giảng Vu khẽ nháy mắt với đối phương, cố gắng vừa không để mất hình tượng lại vừa có thể cảnh báo cái gã đáng ghét đó tránh xa mình một chút. Tiếc rằng Chân Di đang cúi đầu xem cuốn thực đơn, chẳng cảm nhận được cơn giận dữ của cô lúc này.

Cô Giảng, chắc cô vẫn chưa ăn tối, cố cần gọi chút gì không? Anh chàng ngồi phía đối diện tỏ ra hết sức niềm nở, liên tục đẩy cuốn thực đơn tới trước mặt cô.

Giảng Vu nhìn cuốn thực đơn, trong đầu hiện ra vô số loại thức ăn ngon lành, chúng không ngừng lượn lờ trước mặt cô. Mỳ Ý, cơm hấp hải sản, bò bít tết tái, lại thêm một lồng bánh chẻo nhân tôm, chỉ vậy thôi đã là quá tuyệt vời rồi.

Nhớ đấy! Cậu đi xem mặt chứ không phải đi ăn, không được để người ta biết hình tượng phàm ăn của cậu đáng sợ đến mức nào, cậu chỉ được uống nước, nhớ đấy, chỉ được uống nước thôi!

Dáng vẻ cau mày chống nạnh dữ dằn của Phương Thanh Quỳ thoáng qua trong đầu, cặp mắt đang phấn chấn của Giảng Vu  dần cụp xuống, niềm vui sướng cũng chẳng còn sót lại chút nào.

Tôiuống nước. Hai tiếng cuối cùng, cô nói mà đau muốn chết.

Vậy sao được chứ?! Anh chàng đó vừa nói vừa cầm cuốn thực đơn. Cô không cần khách sáo, bữa này để tôi mời.

Ánh mắt anh chàng xem lướt qua cuốn thực đơn, hết trang này tới trang khác, cho tới tận trang cuối cùng, sau đó lại lật từng trang một.

Ánh mắt Giảng Vu  lúc này lại một lần nữa chu du đi nơi khác, tên chiếc bàn của cái nàng đáng ghét kia, từng làn hơi nóng nghi ngút bốc lên, tỏa ra hương thơm nức mũi, chính là những thứ vừa thoáng qua trong đầu cô.

Mỳ Ý, cơm hấp hải sản, bò bít tết.

Mà nhìn miếng bò bít tết kia, đảm bảo là tái đúng tiêu chuẩn.

Lại còn có hai lồng bánh chẻo nhân tôm nữa.

Trời ạ, một mình Chân Di  mà gọi nhiều thế, có thể ăn hết được sao?

Cô ta cố ý, rõ ràng là cô ta cố ý làm như vậy!

Sát khí bốc lên ngùn ngụt từ sau lưng cô, rồi lao thẳng về phía kẻ đó.

Nhưng người nào đó vẫn điềm nhiên cầm con dao nhỏ lên, lướt nhẹ trên miếng bò bít tết, cắt một miếng nhỏ, chậm rãi đưa lên miệng.

Giảng Vu  nuốt nước miếng cái ực, tỏ vẻ chia buồn với miếng bò bít tết đáng thương, đang nhỏ đi từng chút một kia.

Bên tai cô cuối cùng cũng vang lên giọng nói đầy vẻ hào phóng của anh chàng ngồi đối diện: Cho tôi một đĩa chuối khô, hai cốc nước đá! Tạm thời như vậy thôi.

Cái tên đang chậm rãi ăn bò bít tết kia khẽ ho một tiếng, đặt dao dĩa xuống bàn, cầm cốc nước lên nhấp một ngụm.

Sao cô ta không bị nghẹn chết luôn đi nhỉ?

Giảng Vu lườm nàng ta một cái, rồi nhanh chóng thu ánh mắt như chẳng có chuyện gì xảy a, nở nụ cười đoan trang giả dối, nhìn anh chàng trước mặt.
Một ngọn lửa không tên bùng lên trong lòng Giảng Vu , nhưng cô vẫn bình tĩnh rời ánh mắt khỏi gã đáng ghét kia, cố gắng tập trung sự chú ý của mình lên anh chàng trước mặt, lặng lẽ mỉm cười duy trì hình tượng một cô gái ngoan hiền.

Cô nhìn nơi này xem, trang trí bình thường, không khí bình thường, âm nhạc cũng bình thường nốt. Anh chàng trước mặt thoáng ngó nghiêng, ngón tay chỉ vào từng góc lớn góc nhỏ của quán. Một nơi tệ thế này mà cũng được gọi là quán cà phê cao cấp nhất thành phố, đến cái khăn trải bàn cũng khiến người ta cảm thấy không vừa mắt chút nào.

Giảng Vu  đã chú ý thấy khuôn mặt của cô nhân viên phục vụ đứng cách mình không xa lại một lần nữa cứng đờ, sau đó cô ta chỉ thoáng bĩu môi, cố đứng im không nói gì.

Giảng Vu  khẽ cười gượng gạo, quả thực không biết nên trả lời như tế nào, chỉ cảm thấy như có lửa đốt sau lưng.

Ánh mắt của cô nhân viên phục vụ khiến một người xưa nay vốn qua loa, tùy tiện như Giảng Vu cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng anh chàng trước mặt hiển nhiên là chưa ý thức được điều này, đột nhiên nhìn ngó xung quanh.

Cô Giảng, cô nhìn thấy chưa Anh chàng hơi hất hàm, tỏ ý bảo Giảng Vu  hãy nhìn sang bên cạnh. Cô trông người đó kìa, quái gở quá đi, quán không ra gì nên đến khách hàng cũng khó coi.

Lông mày Giảng Vu  hơi giật giật, một câu liên quan quái gì đến anh thiếu chút nữa đã bật ra, ngón tay nắm chặt lấy góc bàn, khẽ gật đầu một cách rất thiếu tự nhiên, đồng thời cố gắng để hai hàng lông mày không nhíu chặt.

Khụ khụ Người nào đó lại một lần nữa đưa tay lên che miệng, khẽ ho một tiếng, ánh mắt tập trung vào tập tài liệu trước mặt, hoàn toàn không biết rằng hành động vô ý của mình đã lại một lần nữa thu hút sự chú ý của người khác.

Cô là một người hấp tấp, nóng nảy, chuyện gì cũng rõ ràng, dứt khoát, ghét nhất là loại người nói nhiều và hay chỉ trỏ, mà cái gã ngồi đối diện này hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn ấy, khiến cô chỉ muốn đứng dậy bỏ đi ngay.

Mà cô xem nhân viên phục vụ của bọn họ này, người thì cao, người thì thấp, chẳng đều nhau gì cả Anh chàng đó vẫn không nhận ra cái miệng Giảng Vu  lúc này đã méo xệch, tiếp tục lớn tiếng chê bai.

Thật ngại quá, tôi Giảng Vu lên tiếng ngắt lời cái gã đang lải nhải không ngừng đó, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nhưng đúng lúc đó, Chân Di  lại ngoảnh đầu nhìn qua, trong mắt ẩn chứa vẻ bỡn cợt, nét mặt thì hết sức ung dung. Cái điệu bộ đó khiến Giảng Vu bực tức nuốt hết những lời đã ra đến đầu lưỡi trở lại, thiếu chút nữa còn cắn phải lưỡi.

Chúng ta nói sang chuyện khác đi! Cho dù cặp mông lúc nàu đã khó chịu như có nhọt, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng trong lòng thầm suy tính xem có biện pháp nào hay không.

Với khoảng cách giữa bọn họ lúc này, có lẽ Chân Di sẽ không nghe được gì đâu nhỉ? Chắc là vậy rồi.

Cũng được, chúng ta nói chuyện khác. Anh chàng đó cuối cùng cũng rời ánh mắt soi mói khỏi các nhận viên phục vụ, quay sang nói với Giảng Vu . Không biết thu nhập mỗi tháng của cô Giảng là bao nhiêu?

Thu nhập mỗi tháng là bao nhiêu a?

Giảng Vu  chớp chớp cặp mắt tròn xoe, cố gắng lùng sục trong trí nhớ của mình, muốn nhớ lại con số mà Phương Thanh Quỳ thông báo cho mình mỗi tháng.

Sau khi nghĩ ngợi hôi lâu, cô mới moi ra được một con số, đang chuẩn bị trả lời thì anh chàng trước mặt đã giành nói trước: Cô Giả không tiện nói thì thôi, không sao hết, vậy tôi có thể biết cô đang làm việc ở doanh nghiệp hay cơ quan nhà nước không? Nếu là doanh nghiệp thì là doanh nghiệp quốc doanh hay là doanh nghiệp tư nhân vậy? Có ổn định không?

Doanh nghiệp? Cơ quan nhà nước?

Doanh nghiệp quốc doanh? Doanh nghiệp tư nhân?

Vấn đề này lại một lần nữa khiến Giảng Vu  phải trầm ngâm suy nghĩ, cô đang cố tìm lấy một cách gọi thích hợp cho công việc của mình.

Hì Khó khăn lắm mới suy nghĩ thông suốt, Giảng Vu  đang định lên tiếng trả lời, người phía đối diện đã hất hàm nói trước: Có phải là không có việc làm không?

A Cô chỉ kịp nói ra một tiếng.

Người ngồi trước mặt đã tranh thủ thời gian ấy uống mấy ngụm nước: Không có việc làm cũng không sao, thu nhập của tôi cũng đủ nuôi vợ, sau khi kết hôn để vợ ở nhà hưởng phúc cũng không có vấn đề gì.

Ngồi với nhau như vậy, có mỗi câu này là nghe lọt tai, Giảng Vu  thầm nghĩ.

Có điều Ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc váy của Giảng Vu  Tôi cảm thấy phụ nữ không nên suy nghĩ quá nhiều đến việc ăn mặc và trang điểm, nếu không sẽ rất lãng phí. Rất nhiều cô gái một tháng mua đến mấy cái áo, lại thêm cả quần, túi xách, giày, thật quá lãng phí, chẳng hạn như túi xách và giày, nên dùng cho hỏng hẳn rồi hẵng mua cái mới chứ!

Giảng Vu đưa tay chống cằm, trong lòng thầm nghĩ, nếu hôm nay ngồi ở vị trí của mình là Phương Thanh Quỳ, tình hình sẽ thế nào nhỉ?

Còn nữa!... Anh chàng kia uống một ngụm nước thật lớn, xem ra lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt.

Còn Giảng Vu  lúc này thì như đã đi vào chốn Bồng Lai tiên cảnh, hồn lìa khỏi xác.

Đối diện với khuôn mặt đang ba hoa xích thố, lại nhìn cặp môi đang khép mở không ngừng, cô nhìn đi hướng khác một cách rất tự nhiên.

Cô nhân viên phục vụ vừa nãy đặt mấy chiếc hộp đã được bọc gói cẩn thận xuống trước mặt Chân Di. Chân Di gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi lại xem tập tài liệu trong tay, thỉnh thoảng còn lấy bút ra viết lách gì đó.

Chị ta định mang về sao? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro