Tức giận
Khỏe rồi phải không? Chân Di hơi nhướng mày, nở một nụ cười đầy ý vị. Vậy chúng ta ra ngoài mua nhẫn nhé? Cô thích nhẫn đính hôn có đính kim cương to đến cỡ nào?
Ặc Giảng Vu lập tức tỏ ra hết sức yếu ớt rụt người vào trong chăn. Đầu tôi đau lắm, xương cốt thì ê ẩm, chân tôi cũng rất đau.
Chị ta biết rõ hồi sáng cô chưa ăn cơm nên đầu óc không được tỉnh táo, có thể nói là ở trong trạng thái chết máy, vậy mà lại thừa dịp đó để đưa ra yêu cầu đính hôn với cô, thật quá đáng!
Vậy thì nằm trên giường mà nghỉ ngơi đi! Bàn tay Chân Di luồn vào trong chiếc áo ngủ của cô một cách rất tự nhiên, lấy chiếc kẹp nhiệt độ dưới nách cô ra xem thử, sau đó ngồi trở lại đầu giường, vắt chân chữ ngũ lật xem tờ báo.
Giảng Vu đáng thương của chúng ta chỉ biết co rúm trong chăn mà trợn trừng mắt, hai tay nắm chặt hai bên mép chăn, cặp mắt tròn xoe cứ ngó qua ngó lại trên người Chân Di không ngừng.
Cơ thể Chân Di dán sát vào cơ thể cô, chỉ cách một lớp chăn mỏng. Từ trong dáng vẻ yên tĩnh đó toát ra một luồng sức mạnh hết sức nặng nề, khiến cô không dám tùy tiện ngọ nguậy, chỉ chớp chớp hai hàng mi thật dài, nhìn chị ấy bằng vẻ mặt đầy ngây thơ.
Chân Di ngồi đó, cô nằm đó. Khi chị ấy lật xem tờ báo, cánh tay thỉnh thoảng lại cọ qua mái tóc cô, cái bóng chiếu xuống phủ lên khuôn mặt cô, khiến cô đột nhiên sinh ra ảo giác rằng mình dường như đang được chị ấy che chở.
Này, bác sĩ thú y Cô khẽ gọi một câu, giọng khàn khàn.
Chân Di buông tờ báo trong tay xuống, những ngón tay vuốt nhẹ qua bờ má cô một cách rất tự nhiên: Có chỗ nào không thoải mái sao?
Cô khẽ lắc đầu, đẩy bàn tay Chân Di ra, nhưng trong lòng lại đột nhiên xuất hiện cảm giác lưu luyến.
Tại sao chị lại muốn đính hôn với tôi? Giảng Vu dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng thấy con heo chạy, ít nhất cô cũng biết kết hôn đồng giới là chuyện hết sức bình thường, bởi bây giờ là thời đại nào rồi chứ và kết hôn nó còn có là sự thăng hoa về mặt tình cảm của hai người, và cần phải trải qua một quá trình yêu thương thắm thiết, còn cô và Chân Di
Cô và Chân Di là người yêu của nhau ư? Có mà là kẻ thù ấy.
Hì hì Cô nuốt nước miếng, bắt đầu thử thuyết phục Chân Di từ bỏ suy nghĩ đáng sợ này: Hai vợ vợ, chồng chồng và cã vợ chồng chung sống với nhau, do đó nhất định phải hiểu nhau và quan tâm chăm sóc cho nhau thì mới có thể duy trì được sự hạnh phúc, có đúng không nào?
Cô biết nấu cơm không?
Nấu cơm à? Lắc đầu
Cô biết rửa bát không?
Rửa bát à? Rửa cái kiểu năm chiếc còn lại một thì có tính không nhỉ?
Lắc đầu thật mạnh
Cô biết lau nhà không?
Chắc là biết chứ nhỉ, nếu không tính đến trường hợp làm gãy cây lau nhà.
Thế là, cô lại lắc đầu
Cô biết giặt quần áo không?
Cái này thì cô quả có biết.
Gật đầu thật mạnh.
Cô biết rửa bồn tắm không?
Biết!
Lại một lần nữa gật đầu thật mạnh.
Tốt lắm! Chân Di cúi xuống, khuôn mặt dừng lại cách khuôn mặt cô chỉ vài centimét, những hơi thở nóng bỏng phả lên bờ má cô: Tôi biết nấu cơm, biết rửa bát, biết lau nhà, nhưng lại không thích giặt quần áo và rửa bồn tắm, cô không cảm thấy chúng ta có thể phối hợp một cách rất ăn ý sao? Cô xem đấy, ngay đến sở trường và sở đoản của chúng ta cũng hợp nhau đến vậy, tất nhiên là có thể chăm sóc cho nhau thật tốt rồi.
Nghe hình như cũng hơi có lý đấy, nhưng mà
Nếu yêu cầu của chị ta với bà xã chỉ là giặt quần áo và rửa bồn tắm, vậy thì hình như thấp quá thì phải, so với yêu cầu khi tìm một ô sin về nhà giúp việc còn thấp hơn, tóm lại là lý do này của chị ta quả thực rất gượng ép.
Giảng Vu đưa tay đẩy vai Chân Di ra, hậm hực nói: Chị thật sự coi tôi là con ngốc sao? Nói thật đi!
Nói thật á? Chân Di đột nhiên cúi người, áp môi lên môi cô, cắn một cái. Cô vội rụt môi về, nhưng phát hiện trong miệng mình đã tràn đầy mùi của Chân Di.
Hai tay chống xuống hai bên cơ thể cô, trong mắt chị ấy lên vẻ gì đó rất sâu xa mà cô không cách nào hiểu nổi: Cô cảm thấy lý do này thì sao?
Cô cảm thấy á? Cô làm sao có thể biết trong cái đầu đầy mưu ma chước quỷ của con người này có suy nghĩ gì chứ?
Chẳng lẽ chị muốn cưới tôi về nhà rồi bày ra đó, cứ khi nào tâm trạng không tốt lại ức hiếp tôi một chút hay sao? Ngoài khả năng giày vò cô có thể khiến chị ta cảm thấy sung sướng ra, cô không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Chân Di tặc lưỡi hai tiếng, khẽ lắc lắc đầu, rồi lại hôn phớt lên môi cô: Tôi nhất định sẽ không giày vò cô, hơn nữa sẽ còn hết lòng cưng nựng cô, yêu thương cô, cô có tin không?"
Hừ, cô tin chị ta mới lạ đấy!
Bởi vì Chân Di đột nhiên nở nụ cười. Người ta đều nói là nếu kiếp này hết lòng yêu thương, cưng nựng và giúp đỡ người đó thì kiếp sau có thể được làm mẹ con để trả nợ.Tôi hết lòng yêu thương cô, kiếp sau tôi sẽ có thể làm mẹ cô rồi.
Cô trợn tròn mắt, há hốc mồm!
Lý do này, quả thực là quá quá độc đáo!
Giảng Vu của chúng ta lúc này đã hoàn toàn không còn năng lực chống trả, vội kéo chăn qua đầu, giấu mình trong chăn, nhưng bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng cười trong trẻo đầy vẻ đắc chí của Chân Di.
Không được, cô tuyệt đối không được lấy Chân Di, cho dù không bị chị ta hại chết, cô cũng sẽ bị chị ta làm cho tức chết mất thôi!
Cô vén chăn, phát hiện ánh mắt Chân Di từ đầu đến cuối luôn nhìn mình chăm chú, bên trong còn ẩn chứa nét cười vui vẻ.
Nụ cười này của chị ta lại một lần nữa khiến cô giật thót tim, còn có cảm giác nghẹt thở.
Cô đột nhiên phát hiện mình càng lúc càng sợ Chân Di, mỗi lần vô ý bắt gặp ánh mắt hay nụ cười của Chân Di, trái tim cô liền trở nên loạn nhịp, hít thở cũng trở nên hết sức khó khăn.
Trong cơn kinh ngạc, cô bất giác nhớ đến những lời mà Phương Thanh Quỳ đã hỏi mình không lâu trước đó
Có phải cứ khi nghĩ đến chị ta là cậu liền cảm thấy ngọt ngào, đột nhiên muốn cười phải không?
Khi cậu nghĩ đến chị ta, có cảm thấy nụ cười của chị ta rất cuốn hút không?
Khi cậu nghĩ đến chị ta, trong lòng có cảm thấy nhẹ nhàng, êm ái không?
Khi cậu nghĩ đến chị ta, có hy vọng chị ta lập tức xuất hiện trước mặt cậu không, và có khi nào mới nửa ngày không gặp mà đã nhớ nhung chị ta không?
Cô ốm rồi, nhất định là ốm rồi.
Chắc chắn là vì bị ốm nên cô mới cảm thấy cô quạnh và yếu đuối, mới khát khao có một người ở bên bầu bạn, tuyệt đối không phải là vì Chân Di.
Này, bác sĩ thú y. Cô khẽ gọi. Tôi
Sao vậy? Chân Di đưa tay sờ lên trán cô, hơi cau mày: Có chỗ nào không thoải mái à?
Cô không thoải mái, rất không thoải mái, ngay đến động tác cau mày của chị ta mà cũng khiến cô cảm thấy vô cùng cuốn hút, vô cùng hấp dẫn.
Chẳng lẽ cô thật sự
Chân Di đưa tay ra ôm lấy Giảng Vu, kéo cô dựa vào lòng mình, rồi nhẹ nhàng hỏi: Có phải là lại thấy lạnh không?
Lạnh cái gì chứ, cô chỉ cảm thấy nóng thôi, hai bên má cô lúc này chắc đã có thể tráng trứng được rồi. Cho dù là nhắm mắt lại, trước mắt cô vẫn toàn là hình ảnh của Chân Di, có nụ cười của chị, ánh mắt của chị, từng cử chỉ của chị. Những hình ảnh ấy cứ như một đoạn phim quay chậm, vô cùng sắc nét, khiến đầu óc cô quay cuồng.
Đợi mãi không thấy Giảng Vu trả lời, Chân Di liền cúi xuống hỏi: Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái thế?
Hả Cô cảm thấy mình rất kỳ lạ, chỉ muốn đưa tay ra ôm lấy Chân Di, dán sát vào người chị ấy, không bao giờ rời xa.
Đói rồi à? Chân Di buông tay, hỏi. Muốn ăn gì nào?
Giảng Vu lắc đầu một cách lơ đễnh, lúc này cô còn đang nghĩ đến dấu răng trên người Chân Di mà mình thấy hồi sáng, vai trắng thon thả còn vương vài giọt nước đó của chị ta đúng là hấp dẫn quá đi mất!
Đúng là cô bị ốm nặng quá rồi, không ngờ lại muốn ăn thịt người.
Vậy cô nằm đó, tôi đi mua cho cô. Chân Di nhẹ nhàng buông cô ra, xoay người đi thay quần áo.
Cô nhìn đăm đăm từng động tác của chị ấy, càng nhìn trái tim càng đập nhanh, càng nhìn cổ họng càng khô khốc.
Sau khi bóng dáng Chân Di hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hơi thở của cô mới dần trở lại bình thường, đầu óc cũng khôi phục được một chút tỉnh táo.
Cô không hề nghĩ ngợi gì thêm, vội vã nhảy ngay xuống giường, mặc đại một bộ quần áo, rồi vớ lấy ví, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài cửa, bỏ đi mất hút mà không thông báo cho bất cứ ai biết.
Khi Phương Thanh Quỳ đang lạch cạch gõ máy tính, tính toán xem hôm nay mình kiếm thêm được bao nhiêu tiền, cửa lớn đột nhiên bị người ta đẩy ra thật mạnh, rồi trước cửa xuất hiện một bóng người nhếch nhác, tóc tai rối bời, vẻ mặt vô cùng quái dị, vừa thở hổn hển vừa nói: Thanh Thanh, tớ phát hiện hình như tớ đã thích một người rồi.
Cuốn sổ thu chi trong tay Phương Thanh Quỳ bất giác rơi xuống, đập vào chiếc máy tính, xóa hết những con số mà cô nàng vừa tính toán được, rồi một tiếng kêu đầy vẻ kinh ngạc vang lên: Cuối cùng cậu đã trở lại bình thường rồi!
Nhưng Hơi thở của Giảng Vu khó khăn lắm mới nhẹ nhàng trở lại. Người tớ thích là cái tên sao Chổi kia!
Lần này Phương Thanh Quỳ không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, thản nhiên nói: Tớ biết.
Phải làm sao đây? Giảng Vu kéo tay Phương Thanh Quỳ, van nài cô bạn thân giúp đỡ. Tớ không muốn quay về đâu, tớ không muốn gặp chị ta nữa.
Tại sao? Phương Thanh Quỳ chớp mắt vẻ khó hiểu.
Tớ
Giảng Vu còn muốn nói gì đó, nhưng từ tầng trên chợt có một bóng người vội vã chạy xuống, là chuyên gia trang điểm Tiểu Tuyết, cô vừa giơ tờ báo trong tay lên vừa nói: Chị Quỳ, có chuyện rồi, có chuyện rồi, đây đây không phải là bức ảnh trên áp phích của chúng ta lần trước sao?
Chẳng mấy chốc tờ báo đó đã xuất hiện trước mặt Giảng Vu và Phương Thanh Quỳ.
Tại mục quảng cáo của tờ báo đó, choán cả một trang báo lớn là bức hình một cô gái hết sức xinh đẹp, nhưng bất kể là khuôn mặt, thần thái hay tư thế đều giống hệt với hình ảnh trên bức áp phích lớn bên ngoài cửa Hướng Dương Vàng lúc trước. Trên bức hình đó, chỉ có nụ cười và ánh mắt là đã được chỉnh sửa lại, trở nên có chút mờ ám và cám dỗ, mà càng quan trọng hơn là bàn tay vốn đặt trước ngực kia đã bị người ta dùng PS xóa đi mất rồi, đổi thành một đôi gò bồng đảo cao vút, dưới sự che đậy của chiếc áo ngực, một cái khe sâu hun hút lộ ra, tràn ngập sự hấp dẫn đến khó tả.
Phía dưới là một dòng slogan quảng cáo đầy sức cám dỗ: Mặc Đĩnh Lệ, căng đầy trong tầm tay.
Giảng Vu và Phương Thanh Quỳ đưa mắt nhìn nhau, ngẩn ngơ lẩm bẩm: Chuyện này là như thế nào chứ?
Giảng Vu nắm chặt tờ báo, không ngờ có một ngày cô đã được lên báo, một tờ báo cám dỗ, lần này chắc cô đã nổi tiếng rồi!
Thanh Thanh! Cô nghiến răng ken két hỏi: Ngoài cậu ra, còn ai có tấm ảnh này nữa?
Phương Thanh Quỳ cũng tỏ ra hết sức khó hiểu, miệng hé hé, cứ như đang lẩm bẩm một mình: Ngoài tớ ra, hình như chỉ còn Chân Di là có thôi.
Sao Chổi! Giảng Vu thét lên một tiếng, đạp mạnh một cú vào cánh cửa, rồi cất bước thoăn thoắt rời đi. Đáng thương thay cho cánh cửa kính, sau nháy mắt đã biến thành hình mạng nhiện, rồi vỡ ra tan tành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro