Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Không hơn không kém

Chân Di đi vào phòng khám, khẽ gật đầu với ông lão đang được kiểm tra sức khỏe trong phòng, lên tiếng hỏi: Ông Vương, ông đến khám lại ạ? Gần đây ông có chỗ nào không khỏe không?

Không, tất cả đều rất ổn. Ông lão vẫy vẫy cánh tay, tươi cười nói: Ai cũng công nhận cô là bác sĩ mổ chính của khoa Phẫu thuật lồng ngực hàng đầu cả nước hiện nay, tôi mời cô đúng là không nhầm chút nào. Tôi nghe nói trong quá trình phẫu thuật còn xảy ra sự cố bất ngờ, nếu không nhờ có bác sĩ bình tĩnh xử lý thì e là cái mạng già này đã chẳng còn nữa rồi, tuổi còn trẻ mà đã có được bản lĩnh như vậy thật giỏi quá

Chân Di mỉm cười đáp: Đều là y tá nói quá lên thôi, không nguy hiểm đến vậy đâu.

Ông lão nhìn Chân Di, ánh mắt thể hiện sự khen ngợi: Tốt, không kiêu ngạo, không nóng nảy, rất có phong độ! Những người khác đều không dám làm phẫu thuật ghép phổi cho người có tuổi như tôi, trả bao nhiêu tiền cũng không được, chỉ có cô là đủ can đảm thôi.

Chân Di ngồi hàn huyên với ông lão, thái độ đúng mực, nhưng đây chỉ là vì chức trách của một bác sĩ mà thôi.

Ông Vương khẽ vỗ nhẹ vào vai chàng trai đang đứng bên cạnh đỡ mình, nói: Thiếu Hoàn, đây là bác sĩ Chân, nếu không có cô ấy, ông của cháu đã chẳng còn sống mà đợi cháu về nữa rồi.

Vương Thiếu Hoàn cau mày, làm bộ giận dỗi, trách móc: Ông ông đừng nói như vậy! Ông nhất định sẽ sống đến một trăm tuổi.

Ông Vương cười hà hà nói: Bác sĩ Chân đừng cười nhé, đứa cháu trai này của tôi vừa từ nước ngoài về, đã lâu rồi chưa được gặp tôi, nó hay vậy lắm.

Dạ vâng! Chân Di đang ngồi lật xem các mục cần kiểm tra, khách sáo trả lời.

Bác sĩ Chân! Vương Thiếu Hoàn đi tới trước mặt cô, hỏi: Sức khỏe của ông nội tôi hồi phục thế nào rồi?

Chân Di ngẩng lên, thấy Vương Thiếu Hoàn khoanh tay trước ngực, còn xách theo một chiếc túi nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười hết sức đáng yêu. Anh tiến lại phía cô, đôi mắt thâm thúy cùng ngũ quan tinh tế và sắc bén .

Cô chỉ liếc nhìn, rồi lại cúi đầu, chậm rãi trả lời: Cũng khá hơn rồi, có điều không được để ông nội anh làm việc vất vả nữa, tốt nhất là tìm một nơi không khí trong lành để ông tĩnh dưỡng một thời gian.
*****
Bác sĩ Chân! Tiếng gõ cửa vọng vào.

Khuôn mặt tinh tế, nụ cười nhã nhặn, mái tóc được chải chuốt gọn hơn, trên người không chỗ nào không phải là hàng hiệu, lúc này trông Vương Thiếu Hoàn trưởng thành và quyến rũ hơn: Hai ngày nữa ông nội tôi sẽ mở tiệc tại nhà để chúc mừng việc sức khỏe hồi phục, hy vọng bác sĩ Chân có thể nể mặt tới tham dự!

Anh nói chuyện một cách lễ độ, cố che giấu vẻ thích thú trong mắt mình, chờ đợi phản ứng của Chân Di. Anh nhìn thấy trên bờ môi đầy sức hấp dẫn kia xuất hiện một nụ cười nhạt, rồi rạng rỡ hơn. Anh biết mà, không có ai là không muốn kết giao với một gia đình quyền thế như nhà anh, cũng không có ai lại từ chối lời mời của Vương Thiếu Hoàn.

Chân Di còn chưa kịp lên tiếng thì từ phía sau cô đột nhiên truyền tới một lực đẩy lớn, khiến cơ thể Vương Thiếu Hoàn bị ép sát vào cánh cửa vừa mở ra, mái tóc vừa vuốt gel lại trở thành tổ quạ không khác mấy.

Này! Một bàn tay đập mạnh xuống chiếc bàn trước mặt Chân Di khiến mọi thứ trên bàn đều nảy lên, kế đó là một giọng nói khàn khàn không hề có vẻ khách sáo chút nào: Tối nay cô đến chỗ tôi hay là tôi đến chỗ cô?

Cặp mắt kính được đẩy lên một chút, Chân Di điềm nhiên trả lời: Nhà tôi lớn hơn một chút, đến nhà tôi đi!

Được! Giảng Vu nắm chặt tay, đôi mắt to tròn lấp lánh. Ngoảnh đầu lại, nhìn thấy các cô y tá đứng chen chúc ngoài cửa, còn có Vương Thiếu Hoàn đáng thương a, bây giờ vẫn chưa thể đi ra, Giảng Vu đột nhiên hé môi, nở một nụ cười vô cùng mờ ám, đặt ngón tay lên môi, ném về phía Chân Di một nụ hôn gió: Tối nay chị nhớ rửa chỗ ấy cho sạch sẽ rồi chờ tôi đấy nhé!

Những tiếng hít hà đầy vẻ kinh ngạc đồng loạt vang lên, nhưng nụ cười bên khóe môi Chân Di thì chưa bao giờ tắt: Đúng rồi, hôm nay nghe giọng cô rất gợi cảm, kêu lên ắt hẳn không tệ đâu.

Những tiếng hít hà lại vang lên. Giảng Vu  ném về phía các cô y tá một nụ hôn gió, rồi liếc mắt đưa tình vẻ cợt nhả, nỗi phiền muộn, bực dọc trong ngày cuối cùng đã hoàn toàn tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro