chap 3
Bác sĩ Chân!
Cô y tá xinh đẹp đứng cạnh cửa, chớp chớp đôi hàng long mi hệt như chiếc chân ruồi không biết đã bôi mấy lớp mascara, nói: Ông Vương tới khám lại, nói là nhất định phải gặp chị một lần.
Người ngồi sau chiếc bàn làm việc khẽ cử động, rồi ngước đôi mắt đang tập trung vào cuốn bệnh án lên nhìn.
Trên khuôn mặt cô là cặp mắt kính gọng vàng được đỡ bởi sống mũi cao, thẳng tắp, nét mặt lạnh đầy vẻ nghiêm túc và cẩn trọng. Chiếc áo blouse trắng trên người hoàn toàn không có vẻ thùng thình và xộc xệch như người khác, ngược lại còn làm tôn lên vẻ nho nhã, hết sức vững vàng. Những ngón tay dài mảnh khảnh đang cầm cuốn bệnh án, ánh nắng chiếu xuống chiếc bàn, sắc vàng tỏa lên người cô.
Được. Cô khẽ gật đầu, ánh nắng thoáng lóe lên trên cặp mắt kính của cô. Tôi sẽ qua đó ngay.
Giọng nói thật ấm áp và trong trẻo, hệt như ánh mặt trời chiếu qua ô cửa chớp lúc này, nhàn nhạt mà dịu nhẹ. Cô y tá đang ôm một xấp bệnh án, ngẩn ngơ nhìn vị bác sĩ vừa đứng dậy, trong mắt tràn ngập vẻ say đắm.
Chân Di ngẩng lên, phát hiện cô y tá vẫn đứng bên cửa, hơi nhướng mày hỏi: Còn chuyện gì nữa sao?
DạKhuôn mặt xinh đẹp của cô y tá lập tức ửng hồng. Ememem muốn hỏi một chút, bác sĩ có muốn ăn chút gì không? Ông Vương mang rất nhiều quà đến, em lấy cho chị một ít nhé?
Khóe miệng thoáng qua một nụ cười nhã nhặn, cô khẽ gật đầu nói: Được, làm phiền cô rồi.
Cô y tá xoay người lại rồi chạy đi thật nhanh. Vị bác sĩ kia bỏ chiếc kính không độ xuống bàn, cặp mắt hơi xếch tuyệt đẹp lộ ra, trông không còn vẻ điềm tĩnh như trước nữa, thay vào đó là một nụ cười tươi rạng rỡ cùng cặp mắt đào hoa hấp dẫn vô cùng.
Ngón tay Chân Di nhẹ nhàng ấn xuống, mở ô cửa chớp, nhìn về phía mặt đường đối diện. Một vị trí tốt ở tầng năm giúp cô có thể dễ dàng quan sát mọi phong cảnh ở phía bên đó. Tại đó có quán cà phê có không khí tốt nhất thành phố, có tiệm cơm Tây phục vụ tốt nhất thành phố, còn có tiệm chụp hình dành cho phụ nữ nổi tiếng khắp thành phố.
Đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường, vẫn còn sớm, không biết người đó có thể nhịn được đến bao giờ nhỉ? Cô thầm nghĩ ngợi. Vừa hôm qua, cô nhận được điện thoại của mẹ, thông báo việc cô Giảng chuẩn bị tới thăm hai người. Nếu không có gì bất ngờ, sớm muộn gì hôm nay cái thùng thuốc súng cũng sẽ xuất hiện trong phòng làm việc của cô.
Cô đưa tay cầm chiếc kính trên mặt bàn, đưa qua đưa lại giữa mấy ngón tay, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười dịu dàng, dáng vẻ đó khiến cô y tá vừa bưng chiếc bánh ga tô trở lại liền ngây người.
Bácbác sĩ Chân Cô y tá thiếu chút nữa đã cắn phải lưỡi, hoàn toàn không dám tin vào đôi mắt mình lúc này nữa.
Chiếc kính được đeo trở lại, vị bác sĩ có phong cách điềm tĩnh, vững vàng kia cũng đã quay về. Chân Di đón lấy chiếc bánh ga tô từ trong tay cô y tá, mỉm cười một cách lễ độ: Để lát nữa tôi ăn, giờ tôi đi gặp ông Vương một chút xem tình hình thế nào.
Mùi nước hoa thoảng trong không khí, bóng người cao lớn kia sau nháy mắt đã đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại cô y tá ngẩn ngơ đứng đó, không ngừng chớp chớp hai hàng chân ruồi, ánh mắt ngợp vẻ đắm say.
Nụ cười vừa nãy, nét mặt vừa nãy thật sự là của bác sĩ Chân ư? Đó đúng là bác sĩ Chân thường ngày luôn hết sức nghiêm túc, nói năng khách sáo, đúng mực ư? Chắc chắn là cô nhìn nhầm rồi, chắc chắn là như thế.
* * *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro