Chương 67: Sương mù lên, cây vạn tuế ra hoa
Kinh thành • Hoàng cung
Năm Nguyên Đỉnh thứ hai mươi tám, một trong những ngày triều hội náo nhiệt nhất đã diễn ra, và cũng là lần cuối cùng trong năm. Theo thông lệ, hầu hết các vương hầu của Ly quốc đều phải trình diện để báo cáo công tác, đồng thời thực hiện nghi thức bày tỏ lòng trung thành với hoàng đế. Buổi sáng diễn ra triều hội, buổi tối là cung yến, sau đó là kỳ nghỉ kéo dài đến rằm tháng Giêng.
Dưới sự dẫn dắt của thái giám quản sự, Lý Chiêu mặc triều phục trang trọng, từ phía sau đại điện tiến vào với tà áo tung bay.
"Tham kiến bệ hạ!"
Các triều thần đứng chật kín điện đồng loạt quỳ hành lễ với thái độ cung kính.
"Ha ha ha, các khanh miễn lễ."
Lý Chiêu dường như đang rất vui vẻ. Dù hai bên tóc mai đã điểm bạc, nhưng tinh thần ông vẫn hăng hái, gương mặt rạng ngời.
"Tạ bệ hạ!"
Lý Chiêu mỉm cười, nhìn quanh một lượt qua lớp rèm trúc, rồi hỏi:
"Các phiên vương, quân hầu, tướng quân ở các nơi đều đã trở về cả rồi chứ?"
Lý Châu, còn quá nhỏ để tham gia chính sự, chưa đến tuổi nghị chính. Lý Thiến, trưởng tử của hoàng đế, bước lên phía trước, hai tay nâng hốt trình tấu:
"Hồi phụ hoàng, Dương Tuyền Hầu tuổi cao, Thế tử thay mặt vào kinh, đồng thời mang theo tấu thư do Dương Tuyền Hầu tự tay viết. Nhữ Giang Hầu bệnh nặng không thể diện kiến, đã phái sứ thần mang tấu thư đến. Vô Song Hầu, theo lệnh nhi thần, ở lại trấn thủ biên cương để phòng Tây Nhung nhân cơ hội xâm phạm khi biên phòng trống trải..."
"Ừm..."
Nghe đến đây, Lý Chiêu vuốt râu bạc, gật đầu hài lòng.
Nhưng chưa kịp để Lý Thiến nói hết, Ung Vương Lý Xuyến đã không chờ được nữa. Ông cầm hốt bước ra từ hàng ngũ triều thần, cướp lời:
"Tề Vương huynh dường như bỏ sót một người quan trọng. Đệ xin bổ sung thay Vương huynh. Phụ hoàng, Bắc cảnh Lý Mộc Đại Tướng quân vẫn chưa vào kinh."
Vừa dứt lời, bầu không khí trong triều đình lập tức trở nên căng thẳng và quỷ dị.
Năm Nguyên Đỉnh thứ hai mươi tư, sau khi Lý lão tướng quân, huynh đệ kết nghĩa của tiên đế, qua đời, và Hoàng hậu Lý Khuynh Thành cũng ra đi vào năm thứ hai mươi tám, địa vị của Lý Mộc – người mang danh hoàng thân quốc thích trở nên đặc biệt lúng túng. Thái tử Lý Châu, cháu ngoại của Lý Mộc, còn quá nhỏ, chưa đủ tư cách tham gia chính sự. Con gái lớn của ông, Trưởng Công chúa Lý Nhàn, rất được bệ hạ yêu mến, nhưng đã được định hôn với Thế tử Bình Dương Hầu, Lý Trung, làm Phò mã. Mà Bình Dương Hầu lại là người trung thành tuyệt đối với Sở Vương. Điều này khiến tình hình triều đình càng thêm khó lường.
Trước đó không lâu, Lý Mộc đã bị phạt 100 quân côn. Dù Lý Chiêu không công khai tuyên truyền, ông cũng không cấm bàn luận về việc này. Những người đứng trong triều đều là những người có thông tin nhạy bén. Bản án 100 quân côn này chẳng khác nào một cái tát vào mặt Lý Mộc.
Chính vào lúc này, Ung Vương Lý Xuyến lại công khai nhắc tới Lý Mộc, khiến bầu không khí trong điện càng thêm căng thẳng. Mọi người đều giữ im lặng, chờ xem Lý Chiêu sẽ xử lý thế nào, đồng thời dựa vào phản ứng của ông để điều chỉnh thái độ đối với Lý Mộc.
Lý Chiêu ngồi trên ngai cao, vẻ mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, lặng lẽ quan sát. Ý nghĩ trong lòng ông không ai có thể đoán được.
Tề Vương Lý Thiến nhận ra tình hình căng thẳng, tiếp lời Ung Vương một cách khéo léo:
"Đa tạ Vương đệ đã quan tâm. Tuy nhiên, ngu huynh vẫn chưa nói hết. Lý Mộc Tướng quân quả thực không vào kinh, nhưng có hai lý do. Thứ nhất, Bắc cảnh quá xa xôi. Thứ hai, tôi nghe nói năm nay thu hoạch của Hung Nô thất bát, đại quân Hung Nô không đạt được mục tiêu, và trong mùa đông khắc nghiệt này, rất có thể họ sẽ vì đói mà quấy nhiễu biên giới. Lý Mộc Tướng quân là Tổng thống quân vụ Tây Bắc, cũng là lá chắn phía bắc của Ly quốc chúng ta. Việc ông không vào kinh là điều có thể thông cảm."
Ngay khi Lý Thiến vừa dứt lời, Sở Vương Lý Xuân liền bước ra, giọng điệu thẳng thắn:
"Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn trình."
Lý Chiêu ngẩng đầu nhìn con trai mình, tỏ vẻ hòa nhã:
"Con cứ nói, đừng ngại."
"Tạ phụ hoàng. Nhi thần nghe nói gần đây Lý Mộc Tướng quân đã đột ngột rút quân khỏi phòng tuyến, lui về đóng quân trong thành Dương Quan. Bắc cảnh đại quân có hàng trăm ngàn binh lính, nhưng Dương Quan chỉ là một thành nhỏ biên giới, làm sao chịu nổi gánh nặng? Lý Mộc còn ra lệnh chiếm một nửa thành Dương Quan để làm trại đóng quân, khiến bách tính phải bỏ nhà cửa, trôi giạt khắp nơi, khổ không thể tả."
Lý Chiêu nghe xong, vẫn giữ im lặng, không nói một lời nào. Ông lặng lẽ quan sát ba vị phiên vương. Trước sự im lặng của Lý Chiêu, ba người đành cúi đầu, giữ tượng hốt, đứng yên giữa bách quan trong tình thế lúng túng.
Một lúc lâu sau, Lý Chiêu mới chậm rãi cất lời:
"Ngự Sử đài, những điều các Vương gia nói có đúng không?"
Từ hàng cuối cùng của bách quan, một người bước ra, tay cầm trúc hốt, chậm rãi đi tới trung tâm điện và lớn tiếng đáp:
"Bẩm bệ hạ, sự việc đúng như vậy. Lý Mộc Tướng quân quả thực đã đột ngột rút khỏi phòng tuyến mà không quay lại doanh trại cũ, trực tiếp lui về trú đóng trong thành Dương Quan."
Tiếng nói vừa dứt, cả đại điện im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hầu hết mọi người đều giữ thái độ cẩn trọng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tỏ vẻ như chuyện này không liên quan đến mình. Họ giữ im lặng, nét mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
Một nhóm khác cau mày, dường như đang suy nghĩ sâu xa.
Lại có những người vẻ mặt ung dung, thậm chí mang chút niềm vui như thể đang chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra.
Chỉ có điều, không một ai đứng ra nói đỡ cho Lý Mộc Tướng quân.
"Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, việc Lý Mộc Tướng quân rút quân về đóng trong thành Dương Quan có lẽ là do khí hậu khắc nghiệt ở Bắc cảnh. Lý Mộc Tướng quân tuổi đã cao, Tây Bắc lại quá lạnh lẽo. Phụ hoàng không bằng triệu Lý Mộc Tướng quân về kinh thành. Từ sau khi Lý lão tướng quân qua đời, phủ Đại Tướng quân ở kinh thành vẫn để trống. Nếu để Lý Mộc Tướng quân trở về đảm nhiệm, chẳng phải vừa hợp lý?
Nhi thần tuổi còn trẻ, không ôm chí lớn, chỉ mong có thể san sẻ lo lắng cùng phụ hoàng. Nhi thần nguyện thống lĩnh tướng sĩ Bắc cảnh, giết Hung Nô, bảo vệ phương Bắc Ly quốc được thái bình."
Một giọng nói vang lên:
"Ung Vương điện hạ khôi ngô, dũng cảm, cũng là người thích hợp nhất ngoài Lý Mộc Tướng quân để thống lĩnh quân vụ Bắc cảnh. Lão thần tán đồng!"
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người vừa lên tiếng. Đó là Hằng Giang Vương, một người tóc đã bạc trắng. Ông là con trai thứ hai của Thái Tổ, tuy gia tộc đã suy yếu theo thời gian, nhưng bản thân Hằng Giang Vương từng lập nhiều chiến công khi đối đầu với cướp biển, được tiên đế trọng thưởng và ban cho tước vị truyền đời.
Về vai vế, Hoàng đế Lý Chiêu còn phải gọi Hằng Giang Vương một tiếng "Vương thúc".
Trong khoảnh khắc, những người hiểu chuyện đều nhận ra ý đồ của Ung Vương: muốn nắm lấy binh quyền Bắc cảnh!
Cũng không có gì khó hiểu. Hiện tại, trong số các hoàng tử đã trưởng thành, chỉ có ba người:
Tề Vương Lý Thiến, hoàng trưởng tử, trước đây nhận đất phong ở vùng lạnh giá để thể hiện lòng trung thành, từng nói: "Nhận đất phong này, làm lá chắn cho quốc gia." Nhờ câu nói đó, Lý Chiêu rất hài lòng, giao binh quyền cho ông. Tề Vương đã không làm phụ lòng mong đợi, qua nhiều năm đối đầu ngoại địch, chưa từng thua trận, thực lực vô cùng vững chắc.
Sở Vương Lý Xuân, từ nhỏ đã được Lý Chiêu yêu thương, được phong thực ấp vạn hộ. Gần đây, Lý Chiêu còn có ý định sắc phong mẫu thân của ông làm Kế hậu. Đáng tiếc, Lương phi bạc mệnh, qua đời ngay trước lễ sắc phong, chỉ kịp nhận danh hiệu Văn Quý phi.
Nếu đại lễ sắc phong được tiến hành suôn sẻ, thân phận của Sở Vương lúc này sẽ hoàn toàn khác, thậm chí có thể sánh ngang Đông Cung. Lý Chiêu, vì muốn an ủi nỗi đau mất mẹ của Sở Vương, đã trao cho ông quyền binh. Dù xuất thân con thứ khiến Sở Vương mất đi cơ hội nhất định, nhưng thực lực của ông vẫn không thể xem thường.
Ngược lại, tình cảnh của Ung Vương Lý Xuyến lại trở nên lúng túng. Thực ấp của ông không chỉ là nhỏ nhất trong các phiên vương, thậm chí còn ít hơn cả Trưởng Công chúa Lý Nhàn một nghìn hộ. Đã vậy, hai vị Vương huynh của ông lần lượt được trao quyền binh, chỉ riêng ông không có bất kỳ thay đổi nào về thực ấp hay binh quyền. Điều này khiến ông không khỏi sốt ruột.
Hiện nay, các tướng quân trấn giữ ở nhiều nơi phần lớn đều là tráng niên, trong khi đất phong của Lý Xuyến lại màu mỡ, bốn phía không có mối đe dọa từ ngoại địch, nên ông không có lý do gì để yêu cầu quyền binh. Tuy nhiên, dù bản thân không giỏi quyền mưu, ông lại nuôi dưỡng một nhóm mưu sĩ tháo vát. Họ hiến kế cho ông rằng: Trưởng Công chúa Lý Nhàn tuy được sủng ái, nhưng chỉ là phận nữ nhi, sau này nhất định phải xuất giá theo chồng, không đủ sức gây uy hiếp. Đông Cung còn nhỏ, dễ thao túng. Nếu hai vị phiên vương muốn lật đổ Đông Cung, trước tiên phải đối phó với Bắc cảnh Lý Mộc. Hơn nữa, Hoàng hậu Lý Khuynh Thành đã qua đời, trong triều không còn ai đứng ra bảo vệ Lý Mộc. Đây là cơ hội để đẩy Lý Mộc khỏi vị trí, từ đó Lý Xuyến có thể thuận thế xin quyền binh ở Bắc cảnh.
Sau khi suy đi tính lại, Lý Xuyến quyết định ra tay với Lý Mộc. Dù Bắc cảnh lạnh lẽo và cằn cỗi, nhưng quân đội đóng ở đó lên tới hàng trăm ngàn người. Có binh là có quyền, hơn nữa còn tích lũy được quân công và danh tiếng, trở thành nền tảng để tranh đoạt sau này.
Lần này, Lý Xuyến dựa vào cơ hội lên triều để âm thầm chơi một nước cờ với Lý Chiêu. Trước sự chứng kiến của nhiều người, ông không tin phụ hoàng sẽ coi chuyện này là nhỏ nhặt. Hơn nữa, Lý Xuyến còn mời Hằng Giang Vương, dù chỉ là họ hàng xa, nhưng vẫn là bậc trưởng bối được phụ hoàng kính trọng, để tạo thêm sức nặng cho lời đề nghị.
Lúc này, Ung Vương Lý Xuyến giữ thái độ khiêm tốn, đứng giữa hàng ngũ các quan viên trung ương, chờ đợi quyết định của Lý Chiêu. Nhưng không ngờ, một giọng nói bất ngờ vang lên:
"Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn nói."
Lý Chiêu nhìn người vừa lên tiếng, khuôn mặt vốn bình tĩnh lần đầu xuất hiện chút dao động. Ông ngạc nhiên hỏi:
"Hoàn nhi, con có chuyện gì muốn nói?"
Không chỉ Lý Chiêu, mà cả các phiên vương và quan viên trong triều đều lộ vẻ bất ngờ. Đức phi có hai người con, Hoàng tử Hoàn và Hoàng tử Bội. Hoàn tính cách lạnh lùng, còn Bội vẫn còn nhỏ. Hoàng tử Hoàn, với tính cách quái dị, nổi danh khắp Ly quốc. Ông hiếm khi xuất hiện trong các yến tiệc lớn, dù là do bệ hạ đích thân yêu cầu. Nếu đến, thì sau ba tuần rượu chắc chắn cáo từ. Các buổi yến tiệc kín của hoàng gia lại càng không tham dự. Dù được phép tham chính từ khi còn nhỏ, ông hiếm khi tham gia, mà nếu có, cũng chỉ ngồi im lặng từ đầu đến cuối, không để lại chiến tích nào. Ngoài đệ đệ Hoàng tử Bội, các vương hầu và con cháu thế gia đều né tránh giao du với ông. Nhiều người cho rằng ông là hoàng tử có sự tồn tại mờ nhạt nhất và cũng đặc biệt nhất. Đôi khi, phố xá còn đồn đại rằng Hoàng tử Hoàn bẩm sinh bị câm, đủ để thấy tính cách khép kín của ông đáng kinh ngạc như thế nào.
Hôm nay, Hoàng tử Hoàn đột nhiên "cây vạn tuế nở hoa," hơn nữa lại lựa đúng dịp đại triều hội mà các phiên vương chư hầu tụ họp để lên tiếng, khiến ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.
Mặc cho ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Hoàn dường như không để tâm. Hắn thản nhiên bước ra khỏi hàng, tay nắm tượng hốt, trước tiên cúi đầu khom người hành lễ với Lý Chiêu, sau đó chậm rãi nói:
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói Quốc cữu Lý Mộc đã nhiều năm trấn thủ Bắc cảnh. Nhi thần từng đọc trong sách rằng Bắc cảnh là vùng đất cằn cỗi, Hung Nô lại vô cùng hung bạo. Quốc cữu gia vì đất nước mà chịu bao vất vả. Thêm nữa, nhi thần còn được biết ái nữ duy nhất của Quốc cữu gia vừa hạ sinh một bé trai cách đây không lâu. Chi bằng phụ hoàng nể tình đứa trẻ mà khai ân cho Quốc cữu gia, ban một chút ân huệ."
Dứt lời, Lý Hoàn lại cúi người thi lễ thêm lần nữa, rồi bình thản trở về chỗ đứng, như thể tất cả chưa từng xảy ra.
//tính ra là định ngủ đông thêm tí nữa:))mình cũng sắp thi rồi nên mình cũng chúc mấy bạn đọc tới chương này thi tốt và có kết quả cao trong tất cả kỳ thi
Hơn hết, chúc mấy bạn giáng sinh vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro