Chương 3: Kéo dây cung như trăng tròn
Lâm Vãn Nguyệt dẫn Lâm Vũ đến nơi đóng quân, ở cạnh một khoảng đất trống. Đây là chỗ tập trung rất nhiều binh khí hỏng hóc bị bỏ lại. Lâm Vãn Nguyệt là khách quen ở đây.
Nàng đi tới đống binh khí, tìm kiếm một lúc rồi lấy ra một cây phác đao đưa cho Lâm Vũ và nói: "Qua bên kia, tìm một chỗ rồi chém đủ một ngàn lần." Sau đó, nàng không quay đầu lại mà tiếp tục chọn lựa binh khí trong đống.
"Ca, chỉ thế thôi à?" Lâm Vũ thất vọng hỏi, trong lòng còn mong rằng Lâm Vãn Nguyệt sẽ bí mật dạy cho mình vài chiêu thức.
Lâm Vũ đã từng thấy Lâm Vãn Nguyệt ra tay trên chiến trường, từng chiêu thức gọn gàng, mạnh mẽ và hiệu quả, uy lực đáng kinh ngạc. Cậu đã nghĩ rằng chắc chắn gia đình họ Lâm có bí kíp truyền đời. Nhưng kết quả lại chỉ là... chém một ngàn lần?
Lâm Vãn Nguyệt dừng lại động tác, ngồi dậy và nhìn Lâm Vũ đang không vui. Trong khoảnh khắc đó, nàng chợt nhớ đến đệ đệ đã mất của mình, Phi Tinh. Nếu Phi Tinh còn sống, có lẽ cậu ấy cũng đang đứng trước mặt mình, với bộ dạng như Lâm Vũ lúc này.
Nghĩ đến đây, Lâm Vãn Nguyệt cảm thấy lòng mình mềm lại. Nàng tiến lại gần Lâm Vũ và giải thích: "Quốc gia chúng ta, Ly quốc, bộ binh thường dùng trường mâu. Nhưng trong hai năm qua, sau hàng trăm trận đánh với Hung Nô, ta nhận thấy trường mâu đang yếu thế trên chiến trường. Người Hung Nô thường dùng loan đao và thích chiến đấu ở khoảng cách gần. Trong tình huống cận chiến, dùng trường mâu rất bất lợi. Mặc dù trường mâu có thể khắc chế kỵ binh, nhưng kỵ binh Hung Nô lại rất giỏi bắn cung từ xa, khiến trường mâu không có cơ hội phản công. Vì thế, bộ binh của chúng ta có tỉ lệ thương vong rất cao. Ngươi hãy rèn luyện với phác đao, nếu gặp tình huống cận chiến, lập tức vứt trường mâu và chuyển sang dùng phác đao, cơ hội sống sót sẽ cao hơn."
Lâm Vũ đứng yên, tay nắm chặt cây phác đao, kinh ngạc nhìn Lâm Vãn Nguyệt. Một hồi lâu sau, cậu mới thực sự thấm thía lý luận chiến đấu mà Lâm Vãn Nguyệt vừa nói. Suy nghĩ kỹ, Lâm Vũ nhận ra những điều nàng nói hoàn toàn đúng. Sự kính phục dành cho Lâm Vãn Nguyệt từ đó mà sinh ra. Ánh mắt cậu nhìn nàng cũng khác đi.
Lâm Vãn Nguyệt thấy vẻ mặt của Lâm Vũ thay đổi, biết rằng cậu đã hiểu được dụng ý của mình. Trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm, liền tiếp tục quay lại đống binh khí để chọn kiếm.
Lâm Vũ không dám chậm trễ, lập tức đứng vững, hai tay nắm chắc phác đao và bắt đầu chém một cách nghiêm túc. Thỉnh thoảng, cậu lén nhìn Lâm Vãn Nguyệt bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác: Đại ca của ta, với sự tinh thông và nhạy bén này, e rằng ngay cả những vị tướng quân thông thường cũng chỉ ngang tầm mà thôi.
//"Trường mâu" được dịch là giáo dài hoặc mâu dài trong tiếng Việt hiện đại. Đây là loại vũ khí thường được bộ binh sử dụng, với chiều dài vượt trội, giúp tấn công hoặc phòng thủ từ khoảng cách xa hơn trong các trận chiến.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Lâm Vũ bỗng dâng lên một cảm giác hào hùng. Nam nhi sao không nên dũng cảm xông pha, lập công danh, cầu công danh lợi lộc chứ? Gia đình Lâm Vũ từ đời này sang đời khác đều là quân hộ, nhưng tốt nhất cũng chỉ có tổ tiên của hắn đạt đến chức Bách hộ mà thôi. Nhìn Lâm Vãn Nguyệt, Lâm Vũ cảm thấy tự hào vì mình có thể bái một đại ca như vậy, thực sự là sáng suốt! Theo chân một người như Lâm Vãn Nguyệt, việc lập công kiến nghiệp chỉ còn là chuyện sớm muộn!
Lâm Vãn Nguyệt bỗng sáng mắt khi nhìn thấy một cây cung trong đống binh khí. Cô cầm cung lên, lật qua lật lại và xoa xoa nó, tỏ vẻ yêu thích không nỡ rời tay. Cô quan sát kỹ và phát hiện có một vết rách nhỏ ở chỗ nối với dây cung. Đừng xem thường vết rách nhỏ này, nó đủ để làm mất độ chính xác của cây cung, có lẽ đây chính là lý do nó bị vứt bỏ. Lâm Vãn Nguyệt cầm cây cung đen trong tay, thầm nghĩ: chỉ những người có cấp bậc từ doanh trưởng trở lên mới có thể sử dụng cây cung này...
Lâm Vũ nhớ lại lần trước khi đứng không xa Lâm Vãn Nguyệt ở Hồ Lô Cốc, nhìn thấy Lâm Vãn Nguyệt đấu với một tên Hung Nô cao lớn hơn cả cô. Anh khiếp sợ và định đến giúp, nhưng chưa kịp tới thì đã thấy cô cắt đứt cổ họng của tên kia. "Ca, huynh có phải có võ công truyền từ tổ tiên không? Dạy đệ được không?" Lâm Vũ hỏi, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Lâm Vãn Nguyệt nghe lời hỏi của Lâm Vũ, lòng bỗng ấm áp, nhưng khi nhìn cách Lâm Vũ chém đao thì cô liền cau mày: "Đệ đang làm gì vậy?"
Lâm Vũ ngơ ngác trả lời: "Đệ đang nghe lời huynh luyện chém đao mà!"
Lâm Vãn Nguyệt thở dài, đặt cung ra sau lưng rồi bước lại gần Lâm Vũ, cầm lấy thanh đao từ tay cậu và nói: "Đệ luyện thế này thì không có hiệu quả đâu. Nếu quen tay, nó còn có thể trở thành một mối nguy lớn. Huynh đồng ý dạy đệ để đệ có thể sống sót, chứ không phải muốn hại nguoi."
Nói rồi, Lâm Vãn Nguyệt vung thanh đao, từng nhát chém phát ra tiếng "vù vù" liên tục, mạnh mẽ và có nhịp điệu. Mỗi lần cô chém, âm thanh phát ra gần như đều giống nhau về độ dài, khoảng cách và âm lượng.
Đứng bên cạnh, Lâm Vũ cảm nhận được từng cơn gió mạnh mẽ từ những nhát chém của Lâm Vãn Nguyệt đánh vào mặt mình. Nhìn cây đao rỉ sắt trong tay cô, Lâm Vũ càng thêm kinh ngạc khi thấy nó trở nên lợi hại vô cùng, khiến cậu hối hận vì cách mình luyện tập trước đó, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Lâm Vãn Nguyệt chém mấy chục nhát liên tiếp rồi trả đao lại cho Lâm Vũ, nói tiếp: "Mỗi lần chém phải dùng hết toàn lực, và phải nhớ kỹ cái cảm giác này. Biến nó thành bản năng của đệ. Khi ra tay, phải chém dứt khoát, không nương tay. Người Hung Nô sẽ không tha cho chúng ta đâu."
Sau khi dừng lại một lúc, Lâm Vãn Nguyệt tiếp tục: "Nhà chúng ta không có võ công truyền từ tổ tiên. Trước khi huynh gia nhập quân đội, thậm chí nhà huynh còn không phải là quân hộ, chỉ là nông dân bình thường thôi. Đệ cũng không cần phải ghen tị. Nếu muốn học, đệ chỉ cần luyện tập theo lời anh. Mỗi lần chém đao, hãy tưởng tượng trước mặt đệ là một người Hung Nô, suy nghĩ xem họ sẽ tấn công từ hướng nào, vũ khí của họ sẽ ra sao, và tìm cách phá giải. Khi đã quen thuộc với vũ khí, đệ sẽ tự biết phải sử dụng nó như thế nào trong từng tình huống. Trên chiến trường, sống hay chết chỉ diễn ra trong tích tắc, những trò mèo vặt vãnh chẳng có ích gì."
//vì LVN đang giả nam nên dùng xưng hô anh-em
Lâm Vãn Nguyệt dừng câu chuyện, đi về phía bên, từ trên lưng tháo cây cung đen xuống và tiếp tục bận rộn với nó.
Lâm Vũ nghe xong một chuỗi lời của Lâm Vãn Nguyệt, trong lòng cảm thấy nặng nề. Tuy rằng Lâm Vãn Nguyệt nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lâm Vũ vẫn nghe ra được sự khốc liệt và bi tráng trong từng lời của anh.
Lâm Vãn Nguyệt nắm lấy cây cung đen, hai chân mở rộng, hít một hơi thật sâu và nâng cung lên. Ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn. Từ đôi tay chai sần của Lâm Vãn Nguyệt phát ra tiếng ma sát khi kéo dây cung. Cô cắn chặt răng, kéo căng cây cung đen thành hình trăng tròn rồi buông tay. "Phạch" một tiếng, dây cung vang lên âm thanh rõ ràng.
"Cung tốt!" Lâm Vãn Nguyệt chân thành cảm thán, chỉ tiếc là vết nứt khiến cung mất đi độ chính xác, vi phạm điều cấm kỵ lớn nhất của cung tên.
Lâm Vũ cũng nhận ra đó là một cây cung tốt, nên ngừng động tác và tiến lại gần bên Lâm Vãn Nguyệt, nói: "Thật sự là một cây cung tốt! Ai lại vứt bỏ một cây cung tốt như vậy?"
Lâm Vãn Nguyệt chỉ vào vết nứt trên cung và nói: "Mất độ chính xác, chỉ có thể thay mới. Đổi cung mới còn nhanh hơn sửa cái này."
Lúc này, Lâm Vũ mới nhìn thấy vết nứt và cảm thấy tiếc nuối. Nhưng cậu cũng nghĩ, nếu không phải vì vết nứt, thì hai người họ, chỉ là lính bộ binh bình thường, đâu có cơ hội chạm tay vào cây cung này.
"Ca, cho đệ thử được không?" Lâm Vũ nói.
Lâm Vãn Nguyệt gật đầu và đưa cung cho Lâm Vũ. Lâm Vũ nhận lấy, đứng chân trước chân sau, dùng sức kéo dây cung.
Dây cung không nhúc nhích.
Lâm Vũ tròn mắt, dồn hết sức lực như bú mớm mẹ, và theo tiếng ma sát "sáp sáp", dây cung mở ra được một nửa, nhưng sau đó cậu không kéo nổi nữa.
Mặt Lâm Vũ đỏ bừng vì căng sức, cuối cùng phải từ bỏ, giống như một quả bóng da bị xì hơi.
"Đây là... đây là hai thạch cung! Ca..."
"Ừ, là hai thạch cung."
"Ca, huynh có thể kéo được hai thạch cung à? Mấy ngày trước đệ xem doanh trưởng Phi Vũ Doanh, họ chỉ yêu cầu kéo nổi hai thạch cung thôi, ca, huynh có thể làm doanh trưởng rồi!"
Lâm Vãn Nguyệt lắc đầu nói: "Ta kéo cung với tốc độ thế này thì chẳng có tác dụng gì. Không chỉ bỏ lỡ thời cơ chiến đấu, mà còn chưa kịp bắn tên đã bị bắn chết rồi."
Lâm Vãn Nguyệt tất nhiên không thể nói cho Lâm Vũ biết anh không màng chức quan, nên anh chỉ chuyển chủ đề, không trả lời trực diện.
Ngày hôm đó, hai người Lâm Vãn Nguyệt và Lâm Vũ tiếp tục luyện tập trong khu đất trống trong rừng, cho đến khi đến giờ ăn tối, không ai nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro