Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 171 : TÂM BỆNH

CHƯƠNG 171 : TÂM BỆNH

Triệu Hi Ngôn từ cung càn thanh đi ra liền đụng phải người của Thượng cục phục, trong đó có cả Dương thị.

Cung quan đều mặc đồ trắng giống nhau, có cùng một kiểu tóc, nhưng bóng lưng quen thuộc, nàng liếc nhìn sau đó trong lòng nghi ngờ, lẩm bẩm "Sao nàng lại đi cùng người của Thượng phục cục..."

Triệu Hi Ngôn vội vã đuổi theo, thấy tiếng bước chân, mọi người đều dừng lại, quay đầu nhìn thấy Yến vương điện hạ, liền đồng loạt hành lễ "Yến vương điện hạ vạn phúc"

Nữ quan đứng đầu cũng hành lễ "Yến vương điện hạ vạn phúc"

Triệu Hi Ngôn bất ngờ, nữ quan đứng đầu lại là Dương Thư Dao, nàng mở miệng "Dương cô nương đây là..."

Yến vương đuổi theo, lại còn mở miệng nói chuyện, làm đám cung nhân đều xác định Tư Y mới chính là có mối quan hệ với Yến vương điện hạ, mấy người thức thời đều cúi đầu lui về sau.

"Dương cô nương, làm sao lại tới Thượng cục phục?" Triệu Hi Ngôn hỏi

"Là ý chỉ của bệ hạ" Dương thị đáp

"Quân mệnh khó có thể trái, sau này sinh hoạt ở càn thanh cung đều do hạ quan hầu hạ"

"Cái gì?" Triệu Hi Ngôn có chút không dám tin tưởng nói "Vì sao phụ thân lại làm thế?"

Dương thị lắc đầu nói "Ta cũng không biết dụng ý của bệ hạ, khả năng bệ hạ cảm thấy ta đang tiếp cận điện hạ là có mục đích khác, sợ ta tổn thương điện hạ."

Triệu Hi Ngôn sửng sốt "Ta vừa mới đi thỉnh an người, ở càn thanh cung một lúc cũng chưa thấy người ra, hoá ra là ngươi đang ở bên trong điện?"

Dương thị trầm mặc, Triệu Hi Ngôn liền biết đáp án, sau đó lại hỏi "Bệ hạ đã cùng ngươi nói cái gì?"

"Bệ hạ chỉ hỏi hạ quan cùng điện hạ khoảng thời gian qua lại, hỏi có hay không đã hầu hạ qua điện hạ chưa?" Dương thị đáp.

"Qua lại?" Triệu Hi Ngôn không rõ nói "Việc ta cùng với ngươi, không phải ta đã truyền tin về Bắc Bình sao, vì sao lại muốn truy hỏi, không phải là ý này đi" nhìn ra Dương Thư Dao đang giấu gì đó, Triệu Hi Ngôn tiến thêm một bước hỏi.

"Điện hạ, vẫn là đừng nên hỏi thì tốt hơn.' Dương thị nói

"Có cái gì mà ta lại không thể biết đây, ta là nhi tử duy nhất của hắn, Triệu Hi Ngôn áp sát Dương Thư Dao nói "Hiện nay ngươi cũng có cung quan, lại không thể nói với ta?"

"Bệ hạ hỏi ta... có nguyện ý vào Yến vương phủ làm phu nhân không?" Dương Thư Dao ngẩng đầu đáp.

Triệu Hi Ngôn sửng sốt "Phu nhân?"

"Bệ hạ hỏi cũng làm ta khiếp sợ, ta từ chối, vậy mà bệ hạ lại tức giận nói...." Dương thị nghẹn lời.

"Nói cái gì?" Triệu Hi Ngôn sốt ruột hỏi.

"Nói Điện hạ cùng Tấn Dương công chúa là tỷ muội, cũng là thân thích, một đời này tuyệt đối không thể, mà nội đình Yến vương phủ không thể trống vắng." Dương Thư Dao đem hết thảy lời Hoàng đế nói, đem nói cho Triệu Hi Ngôn

Thân thế của Tấn Dương công chúa, là thật hay giả, đời này cũng không thể lộ ra, cho nên Triệu Hi Ngôn không cách nào lấy nàng làm thê, đây là bộ mặt của Hoàng tộc, cũng là sinh tử của Cẩn Hoà cùng Thẩm dật Chu.

Giờ khắc này trên thành tường cung, có một tên nội sứ đang đứng trong góc, nhìn đại thần trong cung ra vào, ánh mắt hắn quét khắp nơi, vừa hay nhìn thấy cảnh này.

---Cung càn thanh—

Sau khi dùng xong bữa sáng, Hoàng đế ở đại điện tiếp kiến đại thần, phê duyệt tấu chương, ánh nắng cũng từ cửa sổ tiến vào trong điện, trong điện lư hương cũng được đốt lên

'Bệ hạ" tiếng bước chân nhỏ nhẹ, âm thanh êm ái.

Hoàng đế cầm tấu chương, liếc mắt nhìn 'Vương Ngạn à'

Vương Ngạn đi tới trước mặt Hoàng đế xoa tay nói

"Bệ hạ, tiểu nhân vừa đứng ở cách cửa cung không xa, dưới tường nhìn thấy Yến vương điện hạ"

Hoàng đế vẫn chưa cảm thấy có gì lạ, hắn vẫn cầm tấu chương nói "Nàng vừa thỉnh an trẫm"

Vương Ngạn lại nói 'Điện hạ... đem nữ quan của Thượng phục cục ngăn lại, mà chỉ ngăn một người"

Hoàng đế liếc mắt nhìn nội thị, thả tấu chương xuống nói "Nói cái gì?"

"Khoảng cách xa, tiểu nhân không nghe rõ, chỉ biết..." Vương Ngạn gập cong người đi tới gần Hoàng đế nhỏ giọng nói.

Nét mặt Hoàng đế khẽ biến, nhưng cũng không ra chỉ thị gì, mãi đến khi Triệu Hi Ngôn đi một vòng càn thanh cung, sau đó trở về đại điện.

'Bệ hạ, Yến vương điện hạ cầu kiến'

Hoàng đế liếc mắt nhìn Vương ngạn, Vương ngạn liền rời khỏi càn thanh cung.

Thật là không khéo, mỗi lần Triệu Hi Ngôn vào cung đều gặp tên nội thị này, nàng như trước ánh mắt đầy xem thường.

"Yến Vương điện hạ, bệ hạ gọi ngài vào"

Triệu Hi Ngôn bước vào điện hành lễ "Thần, cung thỉnh thánh an"

Hoàng đế uống một ngụm trà, tiếp tục phê duyệt tấu chương, hỏi "Vì sao lại trở lạ?"

'Thần...." Triệu Hi Ngôn đứng dậy,ấp úng nói "Thần vừa rồi có gặp một người quen trước đây."

Trong lòng phụ tử đều rõ, người quen là ai, Hoàng đế cũng không chất vấn Triệu Hi Ngôn nói tên người đó, hắn hỏi "Cho nên?"

"Bệ hạ, người nói những câu đó, là lời nói tự đáy lòng sao/" Triệu Hi Ngôn ngẩng đầu hỏi.

Hoàng đế trầm mặc, tâm tư cũng không nhìn tới tấu chương nữa, hắn cũng chỉ làm bộ như mình đang xem tấu chương mà thôi, "Đây là mục đích mà ngươi vòng vèo rồi quay lại đây sao?"

Triệu Hi Ngôn sửng sốt, bởi vì nàng còn chưa nói gì, Hoàng đế như biết tất cả mọi chuyện, như là....

Phụ thân  thăm dò nàng,  giải thích hết thảy, tín nhiệm của phụ thân đối với nàng không còn như trước nữa.

"Những lời nói để lấy lòng trẫm, việc ngày ngày tiến cung thỉnh an, đều là Tấn Dương dạy ngươi?" Hoàng đế hỏi

Triệu Hi Ngôn không đáp. Hoàng đế lại nói "Ngươi không cần nói, trẫm cũng biết."

Hắn thả tấu chương xuống, đứng lê, đi tới bên cạnh Triệu Hi Ngôn, chắp tay sau lưng rồi đi qua, đi lại, một lúc thì dừng lại, sắc mặt âm trầm nói "Ngươi muốn học như Tề vương sao?"

Hoàng đế với Triệu Hi Ngôn trước giờ không có khúc mắc, khúc mắc duy nhất chính là Triệu Hi Ngôn cố ý lưu lại Tấn Dương công chúa.

Mẫu thân nàng và nàng, cùng nhau khuyên bảo hắn phải tha cho công chúa.

Nhưng hắn giết cả nhà Công chúa, làm sao có thể yên tâm để con của cừu nhân ở lại bên cạnh con của mình.

Mỗi đêm hắn đều mơ thấy ác mộng, cảnh tượng Lý thị diệt tộc, kinh thành chìm trong biển lửa, trong biển lửa có bóng người cầm đao hướng về phía hắn báo thù.

Trong lòng Tấn Dương công chúa có oán hận, đây là việc chắc chắn, dù cho Thê tử hắn khuyên bảo hắn, cũng không cách nào loại bỏ nghi ngờ trong lòng hắn được.

Hắn hiện giờ ngồi trên địa vị cao, liền thường xuyên bất an, cho nên hắn phải phòng bị hết thảy những gì có thể uy hiếp tới hắn.

"Học theo Tề vương thì sao, có gì không tốt?" Triệu Hi Ngôn có chút oan ức mà nói

"Ngươi..." Hoàng đế chỉ tay vào Triệu Hi Ngôn, sau đó đập mạnh tay xuống bàn, gương mặt kia, hắn không thể nào xuống tay được.

Hắn chưa từng đánh Triệu Hi Ngôn, cũng không nỡ bởi vì một người ngoài mà xuống tay đánh nàng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thả lỏng một người ngoài, lại còn là con của cừu nhân.

Hắn ẩn nhịn mấy chục năm, dùng máu và mồ hôi mới lấy được giang sơn này, tuyệt đối không để ai chạm vào giang sơn này.

"Nếu như ngươi muốn học Tề vương, thì vĩnh viễn đừng nghĩ tới Trữ quân vị" Hoàng đế nghiêm túc nói "Giang sơn này chỉ có một người nắm quyền.'

Năm thứ nhất Vĩnh khang, tháng tư mùa hạ.

Hoàng đế ban chỉ, lấy lí do cho Hoàng tử đi rèn luyện mà đem Triệu Hi Ngôn phái đi Bắc bình, nhận chức Giám đốc xây dựng cung thành, không có ý chỉ không được hồi kinh.

Phủ Yến vương mới xây xong chưa lâu, chủ nhân lại nhận được chỉ rời kinh, Hoàng tử rời kinh, lấy cớ rèn luyện, thực chất là phạm lỗi nên đuổi đi.

Triệu Hi Ngôn nghe xong thánh chỉ, lại đưa ra một yêu cầu, là đem Tấn Dương công chúa Triệu Cẩn Hoà cùng đi tới Bắc Bình.

Sau khi lên ngôi, Hoàng đế liền phái người giám sát công chúa, công chúa chỉ có thể ở kinh thành, không được tuỳ ý ra khỏi kinh thành.

---Yến vương phủ---

"Trời ơi, ông dằn vặt mấy năm qua phủ chúng ta, hết kinh thành, lại Bắc bình, đi qua, đi lại, đồ đạc thì nhiều" Minh Chương đang thu thập hành lý, miệng hắn thì oán

"Bệ hạ cũng thật là, làm gì có chuyện mới đăng cơ đã để nhi tử ra khỏi kinh"

Tấn Dương nhìn chiếu thư do Hàn Lâm viện soạn, nàng tinh tế mà đoán ý trong đó. Trong khi đó Triệu Hi Ngôn một bộ dáng ung dung, thảnh thơi, nằm trong đại sảnh phủ, chờ đợi khởi hành.

"Ta mặc kệ bệ hạ đang có dụng ý gì, thỉnh cầu của ta, hắn không đáp, coi như hắn đã đáp ứng ta, miễn là mang theo công chúa, đi chỗ nào ta cũng nguyện ý." Triệu Hi Ngôn vẻ mặt ung dung nói.

"Lúc trước Trung nguyên đại loạn vì chiến tranh, lưu dân khắp nơi, điện hạ toạ trấn ở Bắc bình phủ hai năm, không chỉ đem chính vụ xử lý gọn gàng, mà còn đem lưu dân thu xếp thoả đáng, hiện tại Bắc bình phủ so với Giang Nam, tên tuổi của điện hạ cũng rất lớn, có lẽ là rất cao." Tấn Dương hỏi.

Triệu Hi Ngôn chống đầu nói "Khi phụ thân chuẩn bị công kinh thành, lưu dân khắp nơi, vì thiếu lương thực, ta bèn đến phủ quan của Châu phủ, triệu kiến các thương nhân"

"Danh tiếng của bệ hạ, là giết địch thu lại đất cho Đại minh, khi thiên hạ đã ổn định, bệ hạ lại khởi binh, gây nên sự phẫn nộ cho dân chúng.

Mà việc điện hạ làm, lại có thể bổ sung khuyết điểm đó." Tấn Dương nói

"Trong sách sử sẽ ghi chép quân vương có công lao khai quang lãnh thổ, hậu thế họ nhìn cũng không biết được, bách tính sau này lại không biết ngày đó vất vả thế nào, mà chỉ có bách tính thực sự trải qua thời điểm này mới nhớ kỹ, và cảm kích, sẽ nói quân vương tạo nên thái bình thịnh thế."

"Nếu theo lời tỷ tỷ nói, ta thực sự nghĩ tới, tiên sinh cũng từng nói tới Hoàng đế Nhân Tông vị quân vương thánh hiền, có thể để mấy vạn bá tánh đưa tang mà quỳ khóc, cùng với quân chủ của địch quốc rơi nước mắt ' Triệu Hi Ngôn đáp 'Nhưng ngài ấy quá mức văn nhược, ta không thích như thế."

Triệu Hi Ngôn lại nói "Ta chưa từng thấy ai đánh thắng trận còn từ tốn nhẹ nhàng cả"

"Thiếp không phải muốn điện hạ học theo Nhân tông, chẳng qua thiếp cảm thấy, nếu chỉ có võ học, giống như Bệ hạ có công cùng Vũ tông thống nhất đất nước, coi như điện hạ theo bệ hạ thân chinh đánh tới tái bắc cũng không thể so sánh công lao với bệ hạ được"

"Nàng có ý gì?" Triệu Hi Ngôn ngẩn người.

"Ngày ấy điện hạ trở về từ Càn thanh cung nói với ta những việc xảy ra, thực chất bệ hạ là đang nói cho Dương thị biết, bệ hạ trong lòng đã biết hết thảy mọi thứ, cũng đã nghĩ tới việc điện hạ nhất định sẽ đi tìm Dương thị.

Nếu đã thăm dò điện hạ như vậy, tín nhiệm của bệ hạ đối với điện hạ đã không giống như trước." Tấn Dương nói

"Không cần đánh giá thấp sự nghi ngờ của đế vương"

Tấn Dương lại nói "Bệ hạ hiểu rõ ngươi, nhưng không hiểu ta, càng không yên lòng về ta, sự không tín nhiệm của hắn đối với ngươi, cũng là do ta mà ra.'

Triệu Hi Ngôn nằm trên ghế, đung đưa chân, nhớ tới trước kia phụ thân từng nói với nàng mấy câu, nàng nói 'Lẽ nào những lời đã nói cùng ta, đều là giả sao?"

"Lời gì?" Tấn Dương cuộn thánh chỉ vào, sau đó hỏi

"Ngày ấy khi ta tiến cung thỉnh an, dùng bữa cùng phụ hoàng, hắn nói. Ta lòng dạ nhân từ, hắn sẽ hướng trời cao khẩn cầu, cho hắn thêm thời gian, muốn thay ta, đem phương Bắc tóm gọn, đem một thái bình thịnh thế giao cho ta." Triệu Hi Ngôn đáp

Tấn Dương nghe xong, nghĩ một chút, có thể để phụ thân có suy nghĩ lớn như thế, vết rạn tình cảm này, đã không còn cách nào hàn gắn nữa rồi. nàng nói

"Sự tồn tại của ta, đã trở thành cái gai trong lòng bệ hạ, là cản trở con đường của điện hạ, tẩm điện của càn thanh cung, cũng từng là nơi ở của tiên đế, việc mộng mị vào ban đêm cũng thường xảy ra."

Tấn Dương thở dài nhìn cửa sổ, bất đắc dĩ thở dài nói "Tâm bệnh, là bệnh khó chữa nhất"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro