
CHƯƠNG 169 : TÂM TƯ ĐẾ VƯƠNG
CHƯƠNG 169 : TÂM TƯ ĐẾ VƯƠNG
Trường an Nhai
Một ngôi nhà không lớn nằm ở Trường an nhai, Thái giám cũng vài lần đi tới đây để truyền chỉ, sau khi tuyên chỉ người trong ngôi nhà cũng từ thượng nghi cục đổi thành thượng phục cục.
Thái giám truyền xong ý chỉ, rời đi không lâu, trước cửa nhà cũng vang lên tiếng bước chân, không có tiếng người hay tiếng gõ cửa, chỉ có tiếng bước chân bước vào trong.
"Chiếu chỉ cũng đã ban, ngày mai đi tới Thượng phục cục nhậm chức, công công còn có..." Dương thị từ bên trong bình phong đi ra, nhìn bên trong phòng khách liền sửng sốt.
Một nữ tử ngồi ngay ngắn trên án, khí thế bá đạo, Dương thị thấy vậy, trong lòng cảm giác không ổn, nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục lại vẻ mặt, ung dung đi tới trước mặt nữ tử, phúc thân nói "Hạ quan tham kiến Tấn Dương công chúa, công chúa vạn phúc."
Hai chữ hạ quan, làm Tấn Dương ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng, sau đó cười lạnh nói
"Dương đại nhân lắc mình biến hoá cũng thật nhanh, từ thanh lâu vượt lên long môn, trở thành cung quan trong cung, thật đáng mừng"
"Đây đều nhờ phúc của bệ hạ, hạ quan mới có biến hoá này" Dương Thư Dao đáp lại.
"Là phúc của bệ hạ sao?" Tấn Dương nheo mắt hỏi
Người không quen tới, lại còn khí thế doạ người, Dương Thư Dao cũng không nể nang, nàng nói "Thánh chỉ có ấn của thiên tử, làm sao lại không phải là bệ hạ ban ân?"
Gặp người mạnh miệng, Tấn Dương cũng sẽ không tiếp tục đôi co, nàng nói
"Ngươi thủa nhỏ mất đi phụ mẫy, bán mình ở thanh lâu, họ cũng đổi thành Dương, nhà ngươi ở Tế nam phủ, nhưng ta phái người đi chứng thực thân thế của ngươi, ngươi căn bản không phải người của Tế nam phủ, lúc ngươi ở Yến xuân các, ta tin chắc không chỉ có ta, còn có rất nhiều người hiếu kỳ thân thế của ngươi, ngươi sau này tuy có hồi hương, lấy cớ thăm người thân, thực chất cũng chỉ để che giấu tai mắt người khác."
"Vì sao ngươi phải vào cung?" Tấn Dương hỏi.
"Công chúa có phải là hiểu lầm gì ta?" Dương thị đáp "Ta là được ban chiếu vào cung, cẩm y vệ xông vào, cái gì cũng không nói, đem ta vào tử cấm thành, ta cũng là có nỗi khổ khó nói"
Nhìn Dương thị vô tội nói
"Yến xuân các tuy làm chỉ làm ca kỹ, chỉ là người hạ đẳng, nhưng cũng là thân tự do, đi lại không trở ngại, hiện giờ vào cung, có nhiều quy tắc, đem ta ràng buộc đến nỗi không thở nổi, công chúa ở đây hơn mười năm, là người hiểu rõ nhất đi, ai lại cam nguyện đi vào đây giống như chốn lao tù."
Thấu Dương thị không mở miệng, Tấn Dương đứng thẳng lên, thẳng thừng nói
"Ta không biết thân phận của ngươi như thế nào, nhưng những việc ngươi làm, ngươi tuyệt đối không phải người lương thiện, lại nói, ngươi cùng hoàng tộc Triệu thị, có một loại thù hận nào đó, khiến ngươi tiếp cận Thế tử Triệu Hi Ngôn, Hán vương, những Hoàng tử, tông thân, ngươi cố ý tiếp xúc, ngươi đang tìm cách để làm gì?"
"Công chúa, người kết tội cũng phải đem chứng cứ ra cùng, hạ quan là nữ tử yếu đuối, thân phận nghèo hèn, làm gì có bản lĩnh lớn để đến gần hai vị điện hạ." Dương thị đáp
"Thật sao?" Tấn Dương cười lạnh nói
"Yến vương Thế tử vừa vào kinh, ngươi vừa vặn rời kinh, Thế tử bị ám sát, ngươi lại trên đường hồi kinh, vừa vặn giữa đường gặp Thế tử thoi thóp, cứu sống Thế tử, thực sự là trùng hợp a"
Tấn Dương nhìn chằm chằm Dương thị nói "Hạng người gì, mà đêm khuya không ở nhà lại chạy ra ngoài, còn chọn nơi hoang sơn vắng vẻ, đường nhỏ mà đi, nếu sốt ruột trở về như thế, cũng không cần để ý người bên đường, mà không để ý an nguy của chính mình.
Nghe được những lời này, Dương thị nhíu mày nói
"Công chúa là đang cảm thấy, hạ quan mưu đồ gì sao, nhưng mà công chúa sao không nghĩ tới mình, bởi vì một người ngoài, mà thân tộc cả nhà cũng không để ý, đem hết thảy hy vọng ký thác trên một người, chỉ vì thay mình mưu cầu đường sống, chẳng lẽ công chúa làm vậy không thấy thẹn sao?"
Tấn Dương nhắm mắt lại nói 'Việc của ta, không cần ngươi xen vào, có nói ra ngươi cũng sẽ không hiểu"
"Người nào cũng có việc làm vụng trộm , ngươi cũng thế Triệu Cẩn Hoà.' Dương thư Dao nói.
"Ngươi đã sớm đoán được, phụ thân ngươi không giữ được giang sơn, ngươi cũng biết thế lực của Yến vương sẽ lật đổ giang sơn, Thái tử không dựa dẫm được, tộc nhân cũng không dựa được ai, ngươi lúc đó, đem cược một ván, sau cùng ngươi thắng cược, có thể so với địa vị trước kia, hiện giờ ngươi có nhiều thứ hơn"
"Nhiều thứ hơn?" Tấn Dương nói, chợt cười nói "Ngươi nói là, sự sủng ái của đế vương sao?"
"Không" Dương Thư Dao phủ định nói 'Là trái tim của Đế vương"
Tấn Dương sở dĩ biết hết thảy, là Triệu Hi Ngôn nói với nàng, không giấu nàng nửa lời về Dương Thư Dao.
"Ngươi đến cùng là muốn làm gì?" Tấn Dương hỏi lại một lần nữa.
Dương thị suy tư một chút, sau đó thở dài nói "Ngươi chỉ cần biết, ta sẽ không làm hại nàng, là đủ"
Tấn Dương ngẩn người hỏi "Tại sao?"
Dương thị nắm chặt tay nói "Nếu như ta muốn giết nàng, đêm đó trong núi ở Dương Châu phủ, đêm tối vắng lặng, thần không biết, quỷ không hay, ta đã giết chết nàng"
Lời Dương thị nói, làm trên mặt Công chúa, có một chút nghi ngờ, nàng phát hiện ra có chút tình cảm khác trong lời nói của Dương thị, liền mở miệng "Ngươi..."
"Thế tử là người lương thiện, thiên hạ này cần quân chủ như vậy, chứ không phải người dối trá" Dương thị lại nói.
Tấn Dương đứng dậy nói "Ta không biết có nên tin ngươi không, nhưng diệt ngươi là chuyện ta có thể dễ dàng làm được."
"Ngươi muốn diệt ta, Công chúa, nếu người muốn diệt ta, sớm đã làm rồi" Dương thị đáp
Tấn Dương không muốn nói thêm gì, Dương thị lại nói "Công chúa vì sao không động thủ?"
Tấn Dương nhắm mắt không đáp, Dương thị lại nói
"Công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách, không biết công tâm, chuyện kiêng kỵ nhất chính là khiến bản thân luân hãm vào đó không thoát ra được."
Tấn Dương xoay người nói "Nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay", nàng đi tới cửa lẫn nữa quay đầu, đánh giá Dương Thư Dao nói
"So với người Hán thờ phụng thiên thần, cũng chỉ có Nhung địch ở Phương bắc"
"Ngươi..."
--Yến vương phủ---
Triệu Hi Ngôn Từ tử cấm thành đi ra ngoài, lần này nàng dùng bữa với phụ thân, không khí cũng đã hoà hoãn nhiều, đối với việc nàng và Công chúa, Hoàng đế đã không còn gay gắt, cũng ngầm đồng ý, tự do đi lại, việc riêng tư của nàng, Hoàng đế cũng không can thiẹt, lời cầu trước khi nàng ra khỏi cung, cũng được chuẩn thực hiện.
Hộ vệ chỉ huy sứ Cố Thiên Lan trước kia là hộ vệ Yến vương phủ, giờ kiêm cả chức Tả Trưởng sử phủ Yến vương, còn Thái bộc tự khanh Thẩm Dật Chu làm Hữu Trưởng sử phủ Yến vương, chức vụ trước kia bãi bỏ hoàn toàn.
Yến vương phủ là do Triệu Hi Ngôn tự chọn, gần ngay Công chúa phủ, cùng trong ngõ hẻm của Trường an nhai. Phủ đệ của Thân vương được xây dựng sửa chữa dựa theo phủ viện của nàng ở Bắc Bình phủ, mấy trạch đều liền nhau, ngoại trừ bên ngoài thành lâu, trước đại môn có *cửu long bích
* cổng chính có đặt bức tường Cửu Long, nơi khắc hoặc vẽ hình ảnh chín con rồng, thể hiện quyền uy và địa vị tối cao của người đứng đầu cung điện, thường là vua hoặc hoàng đế.
Triệu Hi Ngôn xuống ngựa, có thị vệ chạy tới dắt ngựa hành lễ "Điện hạ đã trở về"
Từng đạo âm thanh hành lễ vang lên, Triệu Hi Ngôn đi vào đám người liền quỳ xuống "Điện hạ thiên thu"
Ngoại trừ người Yến vương phủ từ Bắc bình phủ tới, còn có những người trước đây chăm sóc cho Hoàng Hậu, kể cả lão thái giám bên cạnh Hoàng Hậu cũng được Triệu Hi Ngôn thỉnh cầu đưa về phủ, để lão thái giám cùng Minh Chương đồng thời quản lý Yến vương phủ.
"Điện hạ"
Từ trong sân đi ra, Hữu Trưởng sử Thẩm Dật Chu quỳ xuống trước mặt Triệu Hi Ngôn hành lễ "Thần, khấu tạ ân cứu giúp của điện hạ"
"Thẩm trường sử đa lễ" Triệu Hi Ngôn nâng hắn dậy
Hai người chưa kịp nói nhiều, ngoài cửa có âm thanh của bánh xe ngựa, Triệu Hi Ngôn nghe theo âm thanh, nhìn ra cửa lớn.
Nội thị đỡ Tấn Dương công chúa từ bên trong xe gnuwaj đi xuống, Minh Chương đi vào bẩm nói "Gia, Công chúa đến rồi"
Tấn Dương cũng theo sau Minh Chương đi vào, nhìn thấy Triệu Hi Ngôn đang đứng bên cạnh Thẩm Dật Chu, lại nhìn thấy hắn mặc áo bào xanh, đoán được hắn đã được phóng thích.
Thẩm Dật Chu thấy Tấn Dương công chúa, vội vã né qua một bên, che lấp đi vết thương trên mặt mình.
"Điện hạ đây là?" Tấn Dương công chúa hỏi.
"Thẩm đại nhân, hiện tại là chúc quan của phủ Yến vương, là Hữu Trường sử của ta.' Triệu Hi Ngôn nói.
Trường sử là do Hoàng đế chỉ định, không có chiếu chỉ, nên không bố cáo thiên hạ, cho nên Tấn Dương không biết, Triệu Hi Ngôn sẽ hướng Hoàng đế thỉnh cầu đặc xá cho Thẩm Dật Chu.
"Hạ quan tham kiến công chúa" vẫn như thường, Thẩm Dật Chu lễ nghĩa cung kính Công chúa Triệu Cẩn Hoà.
Tấn Dương nhìn vết thương trên mặt hắn, lạnh nhạt mà gật đầu, sau đó lôi Triệu Hi Ngôn vào nội đình, nội đình của Yến vương phủ, giống như Hậu cung của tử cấm thành, ngoại trừ hoạn quan ở ngoài, chúc quan, đều không được bước qua Sùng tín môn.
"Tỷ tỷ không vui sao, không vui vì ta đem Thẩm đại nhân vào vương phủ?" Triệu Hi Ngôn cẩn thận hỏi.
Tấn Dương lắc đầu, nói "Điện hạ muốn người gì tiến vào phủ, tự có suy nghĩ của điện hạ.' sau đó rót chén trà đưa cho Triệu Hi Ngôn nói "Đi vào cung thỉnh an thế nào/"
Cung nhân dâng trà, cùng bánh xong, cũng rời đi.
Triệu Hi Ngôn nhớ lại cảnh bên trong điện càn thanh, phụ thân đã có tuổi, lại ở trước mặt nàng mà rơi lệ, đem cảnh ngộ lúc nhỏ của người từng cái mà nói với nàng, nàng lúc đó mới rõ ràng, trong Hoàng thất đấu đá tàn khốc như nào "Phụ thân hắn..... hắn nói chuyện, lúc hắn còn bé cho ta nghe.'
Tấn Dương cũng bất ngờ, nàng không nghĩ Hoàng đế lại nói với Triệu Hi Ngôn cảnh ngộ lúc còn bé của hắn, rào cản giữa phụ tử dường như đã được xoá bỏ "Thật sao?"
"Cho tới giờ, phụ thân giống như ngọn núi lớn, che chở ta và mẫu thân, mãi đến giờ ta mới phát hiện, hắn đang từ từ già di, người mạnh mẽ tới đâu, cũng có lúc yếu đuối, chỉ là hoàn cảnh hay thời gian không giống nhau mà thôi." Triệu Hi Ngôn nói.
"Ta là đích Thế tử của phủ Yến vương, phụ thân không có thiếp thất, nội đình không có tranh đấu, càng không có người muốn hại ta, xác thực mà nói, miễn là trong phạm vi của phụ thân liền không có người nào dám hại ta"
Triệu Hi Ngôn nằm nhoài trên bàn nói "Phụ thân nói, hắn là con của một cung nữ" nàng nắm lấy chén trà, lại cầm một miếng bánh ngọt, nàng lại nói
"Phụ thân từng suýt nữa chết, may có trời cao thương xót"
Có lẽ đối với cảnh ngộ lúc nhỏ của Hoàng đế, Tấn Dương cũng đã trải qua, nàng nói "Lòng người đều phức tạp, đặc biệt là đứng trước quyền lực, chống đỡ không được mê hoặc, sẽ bộc lộ ra bản tính tham lam.'
Nàng thở dài, sau đó lại nối "Nguyên nhân của Việc này cũng có thể là do bệ hạ không nạp thiếp, cho nên đối với huyết thống, bệ hạ rất coi trọng, đối với Hoàng thất mà nói, bệ hạ làm thế, thật đáng quý"
"Bệ hạ nói gì với ngươi/" Tấn Dương lại hỏi.
Triệu Hi Ngôn ném bánh ngọt vào miệng, nhai, sau đó đáp "Phụ thân còn nói, ta quá đã nghi, tốt thì cũng tốt, nhưng cũng có chỗ không tốt."
Nghe được những lời Hoàng đế nói với Triệu Hi Ngôn như thế, chẳng hiểu sao trong lòng Tấn Dương lại cảm thấy yên tâm rất nhiều, nàng cũng rất hâm mộ, có một người phụ thân hiểu rõ hài tử như vậy, cũng thật là một người cha tốt.
Tấn Dương giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Triệu Hi Ngôn, nàng nhớ tới những việc xảy ra, cũng là tự nàng gây nên, cả việc xuân hoà cung bị cháy, trong lòng nàng, Triệu Hi Ngôn là nhược điểm lớn nhất 'Điện hạ, thật sự quá mức lương thiện."
"Lại nữa...'
"Hoàng Hậu nương nương cũng như vậy, quá mức lương thiện"
"Ngay cả khi nàng không còn nữa, cũng không muốn làm phiền ai, sợ hãi bệ hạ sẽ trừng phạt Thái y, cùng địa phương"
"Tỷ tỷ không phải cũng vậy sao?" Triệu Hi Ngôn phản ứng quá mức nói, nàng nhìn chằm chằm Tấn Dương công chúa nói.
"Phủ Yến vương thu dưỡng một nữ hài đồng, mà phủ công chúa cũng thu dưỡng một đứa nhỏ, lại cùng một ngày với nhau."
Editor ; Công chúa đến tận nhà tình địch chất vấn, công chúa thật thông minh, nhìn phát biết Thư Dao đang có mưu đồ liền.
Thì ra Thư Dao cô nương là người Bắc Nhung Địch sao? Mục đích của nàng là gì nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro