
CHƯƠNG 167: NỮ QUAN
CHƯƠNG 167: NỮ QUAN
Triệu Hi Ngôn giật mình nhìn nữ nhạc, vì đội ngũ đưa tang đang đông, người qua kẻ lại cho nên nàng không kịp hỏi nguyên do, chỉ vội vã trở về đội ngũ.
Thị vệ mặc đồ trắng, nâng quan tài lên, người thì cầm cờ trắng, đội đưa tang nhiều tới vạn người, đi phía trước linh cữu có mấy trăm cao tăng, cùng đạo nhân, gõ mõ tụng kinh siêu độ, binh lính, thị vệ và cẩm y vệ trước sau hộ tống
---Khôn Ninh Cung—
Linh cữu Hoàng Hậu được đưa ra khỏi Khôn Ninh cung, Hoàng đế nhìn cung điện trang hoàng, bố trí hết thảy đều giống Trường xuân cung, nội tâm hắn đau đớn.
Bên ngoài tiếng kèn nhạc buồn thê lương vang vọng, từ từ nhỏ đi, cho đến khi tĩnh lại, linh cữu Hoàng Hậu đã ra khỏi kinh thành, Hoàng đế mặc đồ tang trắng, hắn nửa ngồi, nửa nằm trên giường nhỏ, tóc tai rối tung, trong tay còn nắm một chiếc trâm nhìn rất bình thường, ánh mắt tan rã không có sự sống.
Đội đưa tang đi ra khỏi cung hắn liền một mình lẳng lặng bên trong Khôn ninh cung này, lão thái giám bưng đồ ăn tới, hắn cũng chưa động tới
"Bệ hạ, ngài liền nghe tiểu nhân nói một lời, ngài nên ăn gì đó, nếu không thân thể sẽ không chịu được" hắn bưng một bát cháo trắng đi tới, lại tận tình khuyên nhủ
"Bệ hạ Hoàng Hậu cũng không muốn nhìn ngài đối xử với bản thân như thế"
Hoàng đế ngửa mặt lên trời thở dài "Đến cuối cùng, trẫm vẫn là người cô đơn."
Lão thái giám biết, chủ tử bi thương, lần nữa lại khuyên nhủ
"Hoàng Hậu nương nương khi còn sống, nhân thiện, hi vọng bệ hạ làm một Minh quân, nếu nàng biết được bệ hạ bởi vì nàng không còn nữa mà bi thương đến vậy, chắc chắn nàng sẽ tự trách mình"
Hoàng đế sau khi thở dài, hắn điều chỉnh lại tâm tình, ăn vào muỗng cháo, sau đó truyền rửa mặt tắm rửa, lại mặc đồ tang vào.
Từ trong Khôn ninh cung đi ra, hành lang cung dài thăm thẳm, có tiếng đàn từ một viện nào truyền tới
"*Kim cốc hàng năm, rối loạn xuân sắc ai làm chủ"
Bài thơ Điểm giáng thần
Kim Cốc niên niên,
Loạn sinh xuân sắc thuỳ vi chủ.
Dư hoa lạc xứ.
Mãn địa hoà yên vũ.
Hựu thị ly ca,
Nhất khuyết trường đình mộ.
Vương Tôn khứ.
Thê thê vô số.
Nam bắc đông tây lộ
· Giải nghĩa:
Bao năm Kim Cốc hoang tàn
Chủ nhân xa vắng loạn tràn sắc xuân
Hoa dư rụng phủ đầy sân
Mưa nhoà nhạt đất sương rung mịt mờ
Khúc ly ca trổi ơ thờ
Trường đình buồn ngát chiều mơ tiễn người
Vương Tôn đã bỏ đi rồi
Cỏ hoang mọc cũng xanh thôi vô cùng
Đường xa nam bắc tây đông.
Tiếng đàn uyển chuyển vang theo tiếng ca, không giống như cung tấu của cung đình nhã nhặn, vui vẻ hùng vĩ, người gảy độc tấu tâm như thiếu nữ ở nơi khuyê phòng, chỉ có thể cách tường cao mà biểu diễn, mà kể ra tâm sự qua tiếng cầm."
"Dư hoa lạc xứ"
"Đầy đất cùng mưa bụi'
Hoàng đế bị tiếng ca này cùng tiếng cầm hấp dẫn, hắn hiện giờ muốn triệu kiến đại thần nghị luận chuyện công, nhưng tiếng cầm cùng tiếng ca vang lên, lọt vào tai hắn, bước chân hắn ngừng lại, muốn tìm được người gảy đàn, tâm tư hắn trở nên hỗn loạn, bức thiết.
Tâm tư bị quấy rầy, lão thái giasm nghe xong cũng cảm thấy có chút không bình tĩnh.
Hoàng đế vội vã bước chân đi tới tiếng vang của cầm, tiếng cầm cũng chưa dừng mà ngày càng gần
"Lại là Ly ca, một khuyết trường đình mộ"
"Vương tôn đi, um tùm vô số, Nam Bắc đồ vật đường"
Một toà nhà bỏ hoang trong cung, ngoài ban công hắn cũng nhìn thấy người gảy cầm, bạch y trắng toát, ngồi gảy cầm như đang vì người chết mà thương sầu.
Hoàng đế đi từng bước, từng bước đi tới, lão thái giám theo sát phía sau, nữ tử nghe thấy động tĩnh liền vội ôm đàn chuẩn bị trốn đi, nhưng Hoàng đế nhanh hơn nàng một bước, nàng không thể trốn được chỉ đành nhắm mắt mà tiến lên.
Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, rõ ràng là đang kìm lửa giận trong lòng, hắn nói "Từ khúc này, là ai dạy ngươi gảy, là ai đã nói cho ngươi?"
Nữ tử tựa hồ không hiểu Hoàng đế đang hỏi gì, vẻ mặt nàng kinh ngạc, chỉ có lão thái giám mới rõ ràng ý tứ của chủ tử, thấy nữ tử ấp úng, hắn nói "Bệ hạ có lòng tốt đề bạt ngươi, để ngươi trừ tịch tiến vào giáo phường ca múa, ngươi lại vào lúc Hoàng Hậu phát tang, ở đây gảy khúc"
Lão thái giám biết nữ tử này cùng với Yến vương có một chút liên quan, hắn liền nỗ lực mà hoà hoãn, hắn hướnt Hoàng đế mở miệng nói "Bệ hạ...'
Hoàng đế giơ tay, ra hiệu cho thái giám lui xuống, hắn không tha mà hỏi "Nói, là ai dạy ngươi?"
Nữ tử quỳ sát gối, "Là... Yến vương điện hạ"
"Làm càn!" Thái giám khiển trách nữ tử nói
"Lui ra" đối với việc thái giám lạm quyền nhiều miệng, Hoàng đế giận dữ nói.
Lão thái giám chỉ đành lui về phía sau, Hoàng đế tiến lên phía trước nhìn nữ tử đang quỳ rạp hỏi lại "Yến vương?"
"Thời gian nô ở Yến xuân các, Yến vương điện hạ từng là khách quen của các, từ khúc này cũng là do Yến vương điện hạ tha thiết muốn dạy, cho nên nô mới học." nữ tử cúi đầu trả lời.
Hoàng đế cười lạnh nói "Nói như vậy, tất cả những thứ này đều là do nàng dạy ngươi, chính nàng cũng sai khiến ngươi? Cả việc cầm tín vật để tiến cung?"
"Không" nữ tử phủ quyết nói "Việc vào cung, là nguyện vọng của nô, nô tự biết thân phận nghèo hèn, cũng biết điện hạ sau này là thiên hạ chi chủ, cho nên chỉ khất nguyện từ xa mà quan sát, không cầu việc gì cả, không muốn thứ gì hết."
Lời nữ tử nói, Hoàng đế nửa tin, nửa ngờ hỏi "Ngươi yêu thích Yến vương?"
"Nô..." nữ tử ngập ngừng "Quý mến điện hạ"
Hoàng đế hơi nheo mắt, sau đó xoay người rời đi, lão thái giám cũng sợ toát mồ hôi, Hoàng đế đi trước, cách xa hắn một đoạn, hắn liền trách cứ nữ tử
"Ngươi thân là nhạc nữ, được ân của Hoàng gia, làm sao lại ở trong quốc tang mà gảy cầm, ngươi không biết khúc từ này là trước đây khi Hoàng Hậu còn sống hay gảy, hiện tại cấm, ngươi được ân huệ của Yến vương điện hạ, lại ở đây nhắc tới tên điện hạ, ngươi làm sao lại làm như thế?"
Nữ tử ôm mặt oan ức, ôm cầm khúm núm nói "Hôm nay đưa tang Hoàng Hậu, nô trong lòng đau thương không ngớt, nghĩ tới Yến vương điện hạ đã đi đưa Hoàng Hậu, lúc này mới ở trong cung gảy lên từ khúc này, nô chỉ biết đây là từ khúc mà Yến vương điện hạ yêu thích, không biết là trong cung cấm, lại không biết là của Hoàng Hậu.."
'Được rồi!' lão thái giám ngắt lời nói
'Ngươi trở về đi, sau này đừng phạm sai lầm như thế, trong cung có quy củ, nơi này là nơi nào, cung cấm làm sao có thể tuỳ ý gảy khúc?"
"Nô đã nhớ kĩ" nữ tử cúi đầu, sau đó cẩn thận hỏi "Bệ hạ..."
Lão thái giám bỗng nhíu sâu mày nói 'Chủ tử nghe tiếng đàn của ngươi mà tới, tức giận nhưng không phạt, ta cũng không thể đoán được ý của người, ngươi tự cầu phúc đi.' Nói xong hắn xoay người hướng theo Hoàng đế khẩn trương đi theo.
Lão thái giám đuổi kịp tới bước chân của Hoàng đế, hắn cẩn thận nói
"Vừa nãy tiểu nhân đã hỏi, nữ nhạc kia vì muốn gảy cho Yến vương nghe, vì điện hạ rời kinh mấy tháng để đưa tiễn Hoàng Hậu, mới phạm phải quy củ trong cung, nàng mới vào cung chưa hiểu hết lễ nghi, từ khúc này lại là từ khúc mà Yến vương điện hạ thích, vì lẽ đó..."
Hai chữ quý mến lại vang trong đầu Hoàng đế, hắn mở miệng 'Lẽ nào trẫm cũng giống như *lão Hoàng đế đại đường, tử không biết phụ, phụ không biết tử"
*câu này nghĩa là: có thể hiểu là "kẻ mạnh sẽ lùi bước", "con không biết cha, cha không biết con", ám chỉ sự mất mát về luân thường đạo lý hoặc một tình cảnh hỗn loạn. Dù không tìm thấy cụm từ chính xác, nó gợi nhớ đến các khái niệm như "đại loạn" (sự bất ổn, hỗn loạn lớn) hoặc sự suy đồi của đạo đức xã hội, nơi các quy tắc cơ bản về gia đình và thứ bậc bị phá vỡ.
Lão thái giám nghe xong trong lòng ngẩn ra, vội vã làm hoà hoãn nói "Bệ hạ, Điện hạ khi còn là Thế tử, luôn làm việc cẩn thận, sau lại vì ngài một mình tới nơi nguy hiểm, nhiều năm như thế, hiếu tâm của ngài ấy rất đáng khen, làm sao lại vì một nữ tử không rõ lai lịch, để bệ hạ đối với ngài ấy sinh nghi.
tiểu nhân thấy nữ tử đó là đang mê hoặc điện hạ, lừa gạt điện hạ, thân cận với điện hạ, đến tín vật ngài ấy cũng hào phóng mà cho nàng, hiện giờ nàng lại đem đồ vật đó để vào cung, sợ là muốn bay lên cành cây, làm phượng hoàng"
lão thái giám không biết thân phận thật của Triệu Hi Ngôn, cho nên dùng những lời nói ong bướm đó để thuyết phục Hoàng đế
Hoàng đế lại nói "Nàng ở kinh mấy năm, hộ vệ cũng chết nhiều, cũng không có bất kỳ tin tức nào truyền về, đối với những chuyện nàng làm ở kinh thành này, trẫm cũng chỉ được nghe qua những lời đồn đại, nhưng không thể phủ nhận, nữ tử này đối với nàng có ân cứu mạng, sợ là các nàng làm những việc mà đến trẫm cũng không biết được, hai người đó giao tình không ít, cũng không đơn giản là ân cứu mạng."
Lão thái giám nghe xong, vội vã bước nhanh về phía trước, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế thấy thế, vội vã nâng hắn lên "Bạn bạn làm gì vậy?"
Lão thái giám không chịu đứng lên, rồi nói
"Tiểu nhân ba mươi tuổi đã theo Hoàng gia, lại được phân phó phụ tá ngài, hiện giờ tuổi tác cũng đã lớn, cũng không còn nhiều thời gian, cho nên cả gan liều chết để nói, đã nhiều năm sống cùng, tiểu nhân nhìn ngài từng ngày trưởng thành, sau đó lại nhìn ngài thành thân, nhìn tiểu Thế tử sinh ra, từng bước đi tới ngày hôm nay, thận trọng cẩn thận.
Trong phủ hoà thuận, phụ từ, tử hiếu, hiện giờ cũng mấy chục năm trôi qua, bệ hạ chuyển từ Yến vương phủ tới tử cầm thành, liền đem tình thân trong yến vương phủ quên đi.
Tiểu nhân thực sự không muốn nhìn thấy phụ tử hai người ngờ vực lẫn nhau, nếu như bệ hạ không tín nhiệm Yến vương, sao không triệu ngài ấy vào cung để tự mình hỏi cho ra nhẽ, khoảng cách được sinh ra, chính là khi hai người ngờ vực nhau, rồi lại không chịu mở miệng hỏi cho ra nhẽ, cuối cùng sai lầm nối tiếp sai lầm."
Hoàng đế híp mắt "Nàng là đích tử, là người được chọn, tương lai thiên hạ này là của nàng, trẫm làm sao có thể nghi ngờ nàng." Dứt lời Hoàng đế liền bước rời đi.
Vĩnh khang đầu tháng ba, năm thứ nhất.
Nhân hiếu Hoàng Hậu được an táng tại chiêu lăng, cùng tháng, trưởng tử đã mất của Yến vương được truy phong là Ý Minh Thái tử, cũng chôn cùng tại chiêu lăng.
Đầu tháng tư, đội ngũ đưa tang trở về kinh thành.
Sau khi hồi kinh, việc đầu tiên Triệu Hi Ngôn làm là trực tiếp đi tới lễ bộ, giáo phường ty.
Sau khi tân đế đăng cơ, quan lại cũng thay đổi, một ít chức vụ đã thay đổi người, nhưng vị trí đứng đầu giáo phường vẫn là Phụng Loan.
'Hạ quan gặp Yến vương điện hạ"
Triệu Hi Ngôn mặc một thân quần áo trắng, nhưng quan giáo phường vẫn nhận ra nàng "Điện hạ là đang tìm cái gì?"
Triệu Hi Ngôn nhìn đoàn người, quay đầu hỏi "Trước đây không lâu có một nữ nhạc tiến vào phường, giờ người ở nơi nào/"
Phụng Loan nghe có chút không hiểu, liền hỏi lại "Mỗi ngày đều có tân nhạc vào phường, điện hạ là đang hỏi người nào?"
"Chính là người được Triệu gia tước tịch cho vào giáo phường, nữ nhạc được cho vào nội cung để ngày tiệc gảy cầm, đê điều nhạc được bệ hạ ban danh.'Triệu Hi Ngôn cẩn thận nói
'A, Điện hạ đang nói về Loan Minh sao" Phụng Loan bây giờ mới hiểu rõ nói, 'Nàng đã được gọi vào cung, không còn ở giáo phường ty nữa"
"Cái gì?"
Tiến đế ngày trước sắp xếp trong trung có sáu cục, hai mươi bốn ty nữ quan, chức vụ ngang thái giám, để lại để phụng dưỡng Hoàng đế thay y phục, thượng phục, hiện giờ tân đế kế vị, cũng đã khôi phục sáu cục đó.
Mấy ngày trước.
Một thái giám nâng chiếu chỉ đi tới Lễ bộ Giáo phường ty.
"Loan Minh có ở đây không?" thái giám đứng ở giữa viện hô to nói.
Một đám nhạc công, vội vã tiến lên hành lễ "Công công"
'Bệ hạ có chỉ"
Nữ tử từ trong đám người bước ra, dung mạo xuất chúng, thái giám quan sát nàng một chút, sau đó cười nói "Bệ hạ ban chiếu chỉ, sau này cô nương sẽ bay cao hơn"
Sau đó hắn đem thánh chỉ mở ra, đám người cũng quỳ xuống, hắn mở to miệng đọc "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, giáo phường ty Minh Loan.... Đặc phong làm tư nhạc của Thượng nghi cục, chưởng cung huyện bố trí sắp xếp lễ nhạc yến tiệc, duyệt tập, hi vọng ngươi không phụ kì vọng của trẫm."
Trong giáo phường ty, ngoại trừ các quan lại còn có nhạc công cùng nữ nhạc, tuy so với ngoài cung, chức vụ cao một chút, nhưng cũng chỉ là thân phận nghèo hèn, mà nữ nhạc được lắc mình biến thành nữ quan, có thể nói là một biến hoá lớn, mọi người trong giáo phường ty đều ngạc nhiên, bàn tán sau lưng.
"Nàng xuất thân từ thanh lâu. Sao vừa vào cung đã được làm quan?"
"Đây không phải bởi vì nàng từng có một đoạn duyên phận với Yến vương điện hạ sao?"
"Trong kinh thành ai không biết, Yến vương điện hạ lúc còn là Thế tử, thì có một đoạn tình cảm với hoa khôi Yến xuân các, nàng có khuôn mặt xinh đẹp, ỷ vào tài gảy cầm, không chừng sau này mê hoặc điện hạ, trở thành phi"
Trong viện người người đỏ mắt ghen tỵ với nàng, thân phận nữ quan nàng không chỉ mang ý nghĩa hoàn lương, mà còn có bổng lộc, nhận chức khi hết tuổi còn có thể quyết định đi hay ở cung
Ngày ấy nàng gẩy cầm, tuy là Hoàng đế không thích, nhưng mà trong hoạ có phúc, Loan Minh đưa tay tiếp nhận chiếu thư "Thần, tạ chủ long ân"
Thái giám truyền xong chỉ liền đem thư nhận chức đưa cho rồi nói "Ngàu mai đi tới thượng nghi cục, đưa phong thư này, nơi đó sẽ có người hướng dẫn ngươi nhận chức vụ cùng giải thích rõ công việc"
"Đa tạ công công"
Thái giám đi rồi, Phụng Loan cũng tiến lên chúc mừng "Thật đáng chúc mừng, ngăn ngắn mấy tháng, đã phải gọi là Tư nhạc đại nhân rồi, không biết lúc nào mới có thể nghe lại tiếng cầm của đại nhân"
Một đám nhạc nhân đố kị với nàng chỉ có Phụng Loan không giống bọn họ, rất thưởng thức tài gảy cầm của nàng, cũng chăm sóc nàng chu đáo.
Nữ tử khách khí đáp lại lời, sau đó mở thánh chỉ ra đọc, liếc mắt nhìn long ấn, trong mắt có một tia loé sáng, sau đó nàng trở về phòng thu thập hành lý rời khỏi giáo phường ty.
Tác giả có lời muốn nói
Thư Dao 'Rốt cuộc cũng tới lượt ta lên sân khấu sáo, vở kịch lớn như thế, có điểm đáng ngờ"
Triệu Hi Ngôn "Ngươi tới cùng muốn làm mẹ hay là lão bà của ta?"
Thư Dao "Đoán xem"
Editor: một nhân vật xuất hiện rất nhiều trong tác phẩm: xuyên xuốt thời gian thế tử bị thương, mấy năm ở kinh thành, chỉ ẩn đi khi thế tử về bắc bình, sau đó tân đế lên, nàng lại xuất hiện.
Tội nghiệp Cố thiên lan tỷ 😊)))))), lần này tỷ lại lặn không biết bao lâu nữa
Còn có Vương Nhược Du cô nương, và Tôn Tử Đồng cô nương 😊)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro