
CHƯƠNG 166 : ĐỀ ĐIỀU NỮ NHẠC
CHƯƠNG 166 : ĐỀ ĐIỀU NỮ NHẠC
Di thể của Đại Hành Hoàng Hậu trở về kinh, văn võ bá quan đã đổi trang phục thành màu trắng, eo thắt khăn đen, ra khỏi thành quỳ nghênh đón, lại sắp xếp bách tính quỳ hai bên đường, quỳ run rẩy khóc.
Tang lễ của Hoàng Hậu do lễ bộ chuẩn bị, được sự đồng ý của Hoàng đế, liền bắt đầu, sau khi Hoàng Hậu qua đời Hoàng đế đã tự mình xử lý hết thảy công việc.
Sau khi xe tang của Hoàng Hậu tiến vào kinh, các thân vương, cùng vương phi ở đất phong, quận vương cùng Quận vương phi, Thế tử, Quận chúa, cùng các quan địa phương, không cần vào kinh chịu tang.
Ngày tang lễ bắt đầu, trong kinh có chiếu chỉ vì Đại Hành Hoàng Hậu tạo phúc cho Đại Minh, quốc tang cấm giết mổ nửa tháng.
Lễ nhạc vang lên những khúc ai oán, Hoàng đế không để ý những lời khuyên can, tự mình đem thi thể của Hoàng Hậu về khôn ninh cung.
Khôn ninh cung đã sửa chữa xong, bố cục y hệt trường xuân cung, nhưng Khôn ninh cung lớn hơn rất nhiều.
Cung nhân phụng dưỡng Hoàng Hậu tắm rửa thay y phục, trang điểm, búi lại tóc.
Giờ khắc này Hoàng đế cũng đang ở bên trong, các cung nhân khác chỉ có thể nâng áo trắng liệm đợi ở ngoài, ngay cả Triệu Hi Ngôn, Yến vương điện hạ, là đích tử duy nhất cũng không được Hoàng đế cho phép vào.
Phụ thân ở trong, tử ở ngoài, trong ngoài đều truyền đến âm thanh nức nở, đây cũng là lần đầu thái giám cùng cung nữ nhìn thấy Hoàng đế cùng Hoàng tử đều khóc.
Các nàng cũng phụng dưỡng Hoàng Hậu chưa lâu, nhưng mà nhìn phụ tử họ có thể đoán ra, khi còn sống Hoàng Hậu là một người thê tử tốt, mà một mẫu thân tốt.
Khi được sự đồng ý của Hoàng đế, cung nhân đi vào tiến hành mặc áo khoác cho Hoàng Hậu để liệm, lần đầu các nàng cũng được nhìn dung nhan của vị Hoàng Hậu sắc phong chưa đầy ba tháng.
Mặc dù đã có tuổi, lại chịu nhiều dằn vặt từ bệnh tật, nhưng dung nhan nàng không chút già nua, so với Hoàng đế, nàng tựa như một thiếu nữ, nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với Hoàng đế.
Chỉ tiếc là nàng mất sớm, ngũ quan trên mặt nàng hiền hoà, nhan sắc của nàng lúc trẻ không biết là khuynh thành tới mức nào, liền ngay cả Hoàng đế cũng si tình như vậy.
Yến vương nhan sắc giống mẹ, đôi mắt xanh thẳm dung nhan tinh tế, xinh đẹp
Bên ngoài điện, Triệu Hi Ngôn quỳ ở cửa, mặc cho thái giám cùng cung nữ có khuyên bảo thế nào, nàng cũng không đứng lên
"Tiểu tổ tông, ngài đã quỳ ở đây một ngày rồi, không ăn, không uống, thân thể nào chịu nổi a"
Thái giám là tuỳ tùng theo Hoàng đế từ Yến vương phủ tới Hoàng cung, hắn được Hoàng đế chỉ định làm Tư lễ nhận chưởng ấn giám trưởng, Triệu Hi Ngôn là người hắn coi từ nhỏ đến lớn, tình chủ tớ cũng thêm một phần nghĩa tình khác.
Hắn nhìn tiểu chủ tử quỳ ở đó, không chịu nghe khuyên bảo, hắn thở dài phân phó mấy tiểu nội sứ
"Mau, đi Trường An Nhai, mời Tấn Dương công chúa vào cung, phải nhanh lên'
"Vâng'
Sau mấy khắc, Khôn Ninh cung đón một vị nữ tử trẻ tuổi, cung nhân trong cung đối với nàng cũng không xa lạ, thậm chí một ít lão thái giám cũng biết nàng, nàng là đích nữ của tiên đế, nàng ở trong cung mười lắm năm, nơi này đối với nàng không ai quen thuộc hơn.
Tấn Dương trực tiếp đi tới điện, tới cửa điện chậm rãi ngồi xổm xuống "Điện hạ"
Trên đất bị nước mắt của Triệu Hi Ngôn rơi ướt sẫm, tay áo cũng bị ướt, người chưa mất đi thứ gì, đột nhiên mất đi người quan trọng nhất, đây chính là đả kích lớn lao.
Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể chịu đựng được, lâu dần nỗi đau trong lòng từng chút mới nguôi ngoai.
Hoàng Hậu hiền lành, ôn hoà, khuôn mặt luôn mỉm cười, không trách cứ bất kỳ ai, mặc dù người đó phạm sai lầm, nàng cũng tỉ mỉ mà giáo dục khuyên bảo.
Lần đầu Tấn Dương nhìn thấy Triệu Hi Ngôn khóc đến thương tâm như thế, lần đầu thấy nàng đau lòng mấy ngày vẫn chưa dứt, Tấn Dương quỳ gối bên cạnh đưa người đang quỳ dưới đất ôm vào trong ngực, giờ khắc nàng, đây chính là lời an ủi tốt nhất.
'Trong lòng mẫu thân, nàng không giống phụ mẫu của mình hi vọng nữ tử có thể đem vinh quang về cho gia tộc, nhà cửa vì thế mà phất lên, mong con hoá rồng.
Cho nên ta làm việc gì, bất kì việc gì, mẫu thân đều hãnh diện vì ta, điều nàng hi vọng nhất chính là ta có thể bình an mà sống qua ngày, mặc kệ ta có ưu tú, hay không ưu tú, nàng đều muốn ta có thể trải qua mà sống tốt, chưa từng vì bản thân mà cầu ta làm gì cho nàng." Triệu Hi Ngôn dựa vào lòng Tấn Dương, không nhịn được mà khóc lóc "Nhưng mà......'
"Nhưng giờ ta không còn mẫu thân nữa" dứt lời Triệu Hi Ngôn khóc rống lên.
Tấn Dương nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, vỗ vai nàng an ủi
'Còn nhớ trước khi đi, Hoàng Hậu đã nói gì với điện hạ không, nàng hy vọng ngươi không khổ sở như này, cũng không hy vọng người tự làm thân thể mình tổn thương, nếu đã là hy vọng của Hoàng Hậu điện hạ nên thức tỉnh đi."
Tấn Dương đỡ Triệu Hi Ngôn dậy, nàng lại nói 'Điện hạ còn có ta'
Nàng vừa dứt lời, cửa phòng bỗng mở ra, Hoàng đế mặc bố y trắng từ trong bước ra, vừa hay nhìn thấy cảnh này, hắn chỉ liếc nhìn, sau đó rời đi, còn nói một câu
'Sắp liệm, còn chút thời gian, vào nhìn mẫu thân ngươi đi"
"Tạ bệ hạ" Triệu Hi Ngôn quỳ xuống dập đầu nói.
Hai chữ bệ hạ đặc biệt xa lạ, Hoàng đế quay đầu liếc mắt nhìn thân thể hài tử yếu đuối, gầy gò đang quỳ dưới đất, nàng quá giống mẫu thân nàng, hắn biết trong lòng nàng có oán hận.
Thế nhưng giờ khắc này hắn không có tâm tình đi giải thích bất kỳ chuyện gì, thê tử hắn đã rời đi, chuyện này cực sốc với hắn, mới có mấy tháng hắn đã già đi mười tuổi, tóc đen cũng đã chuyển trắng, nếp nhăn cũng xuất hiện trên khoé mắt, hắn nhìn chằm chằm hài tử một lúc, sau đó rời đi.
Sau khi Hoàng Hậu thay đồ xong xuôi, Hoàng đế cũng từ Khôn ninh cung đi ra ngoài bố trí linh đường, tự mình viết linh bài cho thê tử.
Thành Đức năm thứ mười sáu
Hoàng Hậu được liệm vào quan, linh đường được dựng hướng về Vũ anh điệ, di thể được đặt sau linh đường, hương nến khói bay khắp nơi, bên cạnh cờ trắng được viết Đại Hành Hoàng Hậu Trương thị
Hoàng đế không có thiếp thất, phi tần của tiên đế cũng bị Lý thị diệt, cho nên chỉ có mẫu thân của Hán cương cùng các quan văn võ mang theo thê tử vào điện để thắp hương.
Sau khi cúng bái xong xuôi, văn võ bá quan đứng dậy đi vào Vũ anh điện, mấy hôm nay bên ngoài tiếng khóc than vẫn âm ỉ
Quần thần đã bàn luận viết sẵn công đức của Hoàng Hậu và *thuỵ hiệu trình lên Hoàng đế.
"Khởi bẩm bệ hạ, Lại bộ thượng thư và Đô sát viện Tả đô ngự sử mang theo văn võ bá quan ở ngoài điện chờ người, bọn họ mang tới bản tấu về tôn thuỵ của Đại Hành Hoàng Hậu' nói xong Thái giám mang tấu dâng lên.
Hoàng đế nhận lấy, cẩn thận mà xem, một lúc lâu, thái giám cho rằng chủ tử đã thông qua, liền tiến lên nhận bản tấu, để ra ngoài trả lời quần thần, thì Hoàng đế đem bản tấu đưa cho Yến vương điện hạ đang ngồi bên cạnh
"Xem qua một chút, nếu như không có dị nghị, trẫm liền để Trương cửu Chiêu thay trẫm viết sách thuỵ văn"
Hết thảy văn võ bá quan đa số đều từ Bắc bình phủ tới, người nào cũng nhận ơn của Hoàng Hậu cho nên, thuỵ hào của Hoàng Hậu bọn hắn phác thảo cũng rất hiền hoà và nghe rất đẹp.
Đối với việc quần thần công khai tán thưởng thê tử, Hoàng đế cũng không nói gì, mà Triệu Hi Ngôn cũng không có ý kiến.
Sau khi được thông qua, bản tấu gửi tới Hàn Lâm Viện, chiếu chỉ do Trương Cửu Chiêu viết, dâng lên Hoàng đế đóng ấn.
Đại Minh có quốc tang, trong kinh thành dân chúng cũng một mảnh thê lương, năm mới vui vẻ, dân chúng cũng không dám chúc mừng, qua ba tháng, lệnh giết mổ mới hết, trên đường phố cũng không còn náo nhiệt, chùa miếu các nơi trong kinh thành đều nghi ngút khói, tụng kinh siêu độ, mấy tháng liền.
Năm mới, Tân đế cải hiệu là Vĩnh Khang.
Năm đầu Vĩnh Khang, Hoàng đế vì Hoàng Hậu, tự mình cử hành tế lễ, mang theo văn võ bá quan cùng sách và thuỵ hào của Hoàng Hậu tới Nhân trí điện, nơi đặt linh đường của Hoàng Hậu.
Lại bộ thượng thư cầm chiếu cỉ, quỳ ở Tử cung, tuyên đọc "Tôn Đại Hành Hoàng Hậu Trương thị làm Nhân Hiếu Hoàng Hậu"
Năm đầu Vĩnh Khang, Hoàng đế hạ chiếu chỉ, vì quốc tang mà nghỉ triều, chịu tang một năm, chỉ tiếp đại thần trong thư phòng, hạ lệnh cho các chùa, cùng tự, chủ trì cử hành pháp tự, siêu độ cho Hoàng Hậu.
Bởi vì khi Nhân Hiếu Hoàng Hậu còn sống, thờ phụng phật pháp, Hoàng đế không chỉ ở kinh thành mà mở pháp sự, mời các cao tăng, trụ trì về làm lễ, hắn còn phong pháp vương cho họ, ban cho xưng Đại bảo pháp . phân biệt Sơn tây tỉnh ngũ đài sơn, và Kinh thành có Phủ linh cốc tự, vì Hoàng Hậu mà kiến trai tạo phúc.
Trừ phật giáo ra, Hoàng đế còn hạ chiếu, các đạo giáo khác, cùng chân nhân tu đạo đại trai cầu phúc siêu độ cho Hoàng Hậu.
Mấy đạo chiếu chỉ hạ xuống, tang lễ của Hoàng Hậu vượt xa các đời Hoàng Hậu khác, thậm chí vượt qua cả tiên đế.
---Nhân trí Điện---
Linh cữu trước lúc đưa tang được canh giữ nghiêm ngặt, cẩn thận, Hoàng đế tự mình ngồi bên trong linh đường canh giữ, hắn nói "Trẫm đã ban chiếu cho công bộ tại Bắc bình, xây dựng đô thành, mẫu thân của ngươi sẽ không an táng ở lăng mà sẽ an táng tại Bắc bình, lúc nàng còn sống yêu thích yên tĩnh, núi cao đường xa, ngươi phải cẩn thận, chớ để người không phận sự quấy rầy nàng nghỉ ngơi.'
Triệu Hi Ngôn quỳ gối phía sau lưng Hoàng đế, ngơ ngác nhìn linh bài, sau đó nhìn bóng lưng hùng vĩ của phụ thân, nàng quỳ sát gối nói "Trước khi lên đường, thần có một chuyện thỉnh cầu"
"Nói đi'
"Công bộ báo về Yến vương phủ đã sửa chữa xong, thần muốn xin bệ hạ ban cho thần một chúc quan.' Triệu Hi Ngôn quỳ nói
Hoàng đế đứng dậy, quay đầu chắp tay hỏi 'Người nào?"
"Tiền Thái Bộc Tự Khanh Thẩm Dật Chu" Triệu Hi Ngôn đáp.
Hoàng đế nghe xong liền cau mày, sau khi đánh vào kinh thành, cựu thần của tiên đế hắn cũng giết nhiều, một số giam giữ ở ngục, tromg đó có Thẩm Dật chu và Hồ văn kiệt.
'Hắn không phải là đang ở trong ngục sao, hắn là thần tử của tiên đế, ngươi lại muốn dùng kẻ địch thần làm chúc quan" Hoàng đế có chút do dự nói
'Đúng vậy, Tiên đế vô đạo, nhưng thần tử vô tội, có một số việc không phải hắn lựa chọn, hiện giờ Tân triều đã định, vì sao không thể cho bọn họ một cơ hội đây, cơ hội được phụng sự Minh chủ, để bọn họ biết, người hơn cả tiên đế." Triệu Hi Ngôn nói xong dập đầu.
Nàng lại mở miệng 'Khẩn cầu bệ hạ tác thành'
Lời Triệu Hi Ngôn nói làm Hoàng đế suy nghĩ, nếu là ngày thường hắn sẽ từ chối, nhưng hôm nay ở trước linh cữu của thê tử, hắn không thể từ chối, rõ ràng Triệu Hi Ngôn đã có tính toán từ trước.
Hoàng đế nhíu mày, hắn nhớ tới lời hứa với thê tử, liền nói "Được, trẫm có thể đáp ứng, nhưng khi Vương triều này bắt đầu một lần nữa, Thân vương không còn *chi phiên, chúc quan cũng chỉ là một tên gọi để quản lý sự vụ lớn nhỏ trong phủ ngươi mà thôi"
*Chi phiên : là Thân vương không cha truyền con nối nữa
*Chúc quan: một chức vụ to trong phủ, ngang quản gia
Chi phiên hay không chi phiên đối với Triệu Hi Ngôn mà nói, nàng đã không quan trọng, nàng tạ ân nói "Tạ bệ hạ"
Hoàng đế hạ chỉ, ân xa thả Thái Bộc tự Khanh Thẩm Dật chu ra, lệnh cho hắn làm trưởng sử phủ Yến vương.
Cuối tháng ai, linh cữu Hoàng Hậu được Yến vương hộ tống chôn cất.
Đêm trước khi đưa tang, trong cung theo thông lệ sẽ tấu nhạc, còn có hiến vũ, nhạc sầu bi nổi lên, vũ công mặc bạch y cũng tiến lên múa.
Triệu Hi Ngôn nhìn thấy người quen, người lúc này lẽ ra nên ở ngoài cung, lại mặc tang phục múa ở đây.
"Đề điều nữ nhạc, gặp Yến vương điện hạ.'
Triệu Hi Ngôn ngốc lăng đứng tại chỗ, sau đó lau đi bi thương trên mặt, đưa nàng lôi kéo vào một góc chất vấn 'Ngươi.... Tại sao ngươi lại xuất hiện ở trong cung?"
Biểu hiện của nữ tử ung dung, phúc thân đáp 'Hồi điện hạ, khi điện hạ phụng mệnh đi đón Hoàng Hậu, ngài rời kinh không lâu, có thánh chỉ ban xuống các, tiểu nhân bị cẩm y vệ đưa vào cung, gảy cầm để bệ hạ thưởng thức, bệ hạ ban cho thần tên Loan Minh, làm nữ nhạc đề điều, cung chức trong cung cấm"
Editor : đố biết ai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro