Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 165 : ĐẠI HÀNH HOÀNG HẬU

CHƯƠNG 165 : ĐẠI HÀNH HOÀNG HẬU

Hoàng đế cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về phía xa giá, lại bị lính gác ngăn lại "Xa giá của Hoàng Hậu, người không phận sự lùi lại"

Hoàng đế vung roi hướng vào người hô, quất một roi, lính gác ăn một roi đau đơn mà nổi giận, Trương Bật nghe được động tĩnh hoả tốc mà chạy tới, thấy thiên tử tới cuống quýt mà quỳ xuống "Bệ hạ"

Cả đám binh lính choáng váng, ở nơi này tối lửa tắt đèn, bọn họ không nhận ra Hoàng đế, cũng không nghĩ Hoàng đế lại tới chỗ này, cảm đám sợ hãi dồn dập quỳ xuống.

Hoàng đế không quan tâm, hắn nhảy xuống ngựa kéo thân thể mệt mỏi hướng xa giá mà đi tới.

Thái giám vén rèm lên, một luồng gió lạnh thổi vào trong lều, chỉ thấy Triệu Hi Ngôn cùng Tấn Dương đang quỳ sát trước giường, trên giường Hoàng Hậu nằm thoi thóp.

Thời khắc cuối cùng, Hoàng đế chạy tới bên người thê tử, Triệu Hi Ngôn nhìn phụ thân cả người mệt mỏi tang thương, Tấn Dương thấy thế vội vã kéo Triệu Hi Ngôn ra khỏi xa giá.

Phụ tử thoáng nhìn nhau, nhưng trong mắt Hoàng đế chỉ có Trương thị đang nằm trên giường, sau khi xa giá yên tĩnh, Hoàng đế đi tới trước giường nửa ngồi nửa quỳ.

"A Nho'

"

Bốn mắt nhìn nhau, hai mắt Trương thị nhoè đi, khoảng trống lâu này được bù đắp, thân thể nàng từng chút, từng chút gượng dậy.

"Nhị ca, ngươi rốt cuộc đã hoàn thành được tâm nguyện đè nén trong lòng nhiều năm" Trương thị vất vả thều thào nói.

Hoàng đế liên tục lắc đầu nói 'Không, đây không phải là toàn bộ tâm nguyện, ngươi cũng biết, ta rất muốn ngươi hồi kinh, nơi đó mới là nhà của chúng ta."

'Chỉ cần ngươi cùng Ngôn nhi ở bên, chúng ta cùng nhau bình an mà qua ngày, đối với ta mà nói, nơi nào cùng là nhà" Trương thị đáp lại Hoàng đế.

"Không giống' Hoàng đế nói, hắn cầm chặt tay thê tử, chóp mũi đỏ chót, "Sau này không còn triều đình dám tạo nên áp lực cho chúng ta nữa."

Trương thị thấy hắn không kìm được nước mắt, trong lòng nàng rất khổ sở, liền dùng hết sức mà dơ tay lên, lau lệ cho trượng phu nói "Ta xin lỗi, không thể bồi ngươi tới cùng."

Hoàng đế nhịn xuống thương tâm lắc đầu nói "Đừng nói những câu như thế này, đã nhiều năm trôi qua, đều là ngươi bồi ta, mỗi lần chinh chiến đều để ngươi lo lắng, trở về người còn nhiều vết thương, ngươi theo ta, chưa ngày nào được sống yên ổn."

"Nhiều năm như vậy, ngươi có oán ta không?" Hoàng đế lại mở miệng hỏi 'Cướp ngươi từ bên cạnh hắn, lại đưa ngươi tới Bắc bình phủ, tha hương bên ngoài gần bốn mươi năm."

Trương thị hồi tưởng lại mấy chục năm qua, nhưng người trước mắt này không tiếc quyền lực, địa vị, thậm chí không tiếc mà đắc tội với Trữ quân cùng Hoàng đế, hận trong lòng nàng cũng đã sớm mất đi.

'Thếp tuy là nữ tử yếu đuối, nhưng cũng có cái ngông nghênh của mình, thà làm thê tử bình thường, cũng sẽ không làm thiếp thất cho Công Hầu." Trương thị lắc đầu nói tiếp

'Điện hạ có biết, lúc ấy trong lòng ta chỉ muốn chết đi, cho nên ta mới mạo hiểm đi cướp lại bát tự, ta làm sao oán ai được'

Mấy chục năm, trải qua biết bao sóng gió, hiện giờ có thể đón ánh bình minh, trong lòng Hoàng đế vui sướng, chờ đợi gia đình đoàn tụ, thì trời cao thực sự không cho hắn toại nguyện, để hắn đau lòng như này.

"Nhị ca, không cần vì chuyện xưa mà thấy hổ thẹn với ta' Trương thị nói "Đã nhiều năm như thế, thiếp làm sao không biết chân tâm của người"

Hoàng đế đã từng bởi vì kích động mà đem nàng cùng Tiên đế, một đôi thanh mai trúc mã tách ra, cướp về cạnh mình, trong lòng hắn vẫn hổ thẹn với nàng, làm mọi thứ để lấy lòng nàng, bao nhiêu năm nay, trước sau như một đối tốt với nàng.

Tình cảm này hắn dành cho nàng, là thật lòng, sự chân thành này cũng đánh động lòng nàng, so với Tiên đế thấy lợi quên nghĩa, Yến vương là một nam tử chỉ biết đánh đấm, cũng không phải hữu dũng vô mưu. Nhưng hắn đối với nàng thật thà.

Hắn là tướng quân, không phải dạng nam tử nhu tình yếu ớt, so với Lương vương, hắn còn trọng tình nghĩa hơn, sự thực cũng đã được chứng minh, Hắn đối với nàng mấy chục năm nay đều vô cùng tốt, mà Tiên đế, sau khi trở thành Thái tử, Đông cung phi tử thành đàn, sau khi lên ngôi hậu cung cũng ngày càng đông, lại dùng nhiều thủ đoạn, cùng Yến vương đối lập như thế, vì sao nàng lại không chấp nhận đây.

Yến vương nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Trương thị, nước mắt không ngừng rơi nói "Nương tử"

Hiện giờ cái gì hắn cũng không nói được, không lấn át được bi thương trong mắt hắn, không thể nào đối diện được chuyện thê tử sắp qua đời, trong lòng cũng hối hận không giành thời gian bên nàng, làm bạn với nàng.

Trương thị đưa tay ra che miệng Hoàng đế, yếu ớt nói "Nhị ca"

Nàng gắng gượng một hơi này, chính là chờ đợi Hoàng đế tới, chờ đợi để gặp hắn, muốn thời khắc cùng hắn giao phó hài tử

Hoàng đế cầm lấy tay Trương thị nói 'Ta đã biết, nương tử, người nói đi, ta ở đây, ta đều nghe ngươi"

"Đại lang đã không còn, trong lòng ta luôn hổ thẹn với người, mãi đến khi có nhị lang, ta với ngươi coi nàng là bảo bối, hiện giờ ta không còn cách nào có thể ở bên tiếp tục làm bạn với các ngươi, nhị lang mới cập quan không lâu, trong lòng ta không yên tâm nhất là nàng."

Hoàng đế gật đầu nói "Ta biết, nàng còn có ta, ngươi không cần lo lắng"

'Tính tình của nàng ngươi cũng biết, nàng là hài tử của ngươi, tính tình cũng giống ngươi, quật cường, ta biết, hiện giờ thân phận đã khác trước, lúc này không giống lúc xưa.

Cái ngươi quản không phải là nhà, mà còn có cả quốc, nhưng ta hy vọng về công ngươi là bệ hạ tôn kính, về tư vẫn là phụ thân của nàng, là phụ thân của hài tử chúng ta" Trương thị thều thào nói

Hoàng đế lần nữa gật đầu đáp 'Ta chưa bao giờ quên, nàng là con ta, hình dáng nàng giống ngươi, ta làm sao có thể...'

Trương thị dùng hết sức nắm chặt lấy Hoàng đế, chống đỡ thân thể sắp không chịu đựng được nói "Bất luận... nàng phạm vào cái gì sai trái... xin nhị ca.... xem như vì thiếp thân ở trên kia..... hãy tha nàng một mạng"

Hoàng đế gật đầu đáp, sau đó vội vã nói "Ngươi không nên nói nữa, ta đem ngươi hồi kinh, bên trong kinh thành có đại phu tốt, họ sẽ trị liệu tốt cho ngươi."

Hoàng Hậu lắc đầu nói 'Vô dụng.."

Hoàng đế nghe xong, cả người cương cứng, hai mắt trừng lớn, nhào vào trong lòng thê tử khóc "Tâm tư của ta, chỉ muốn... chỉ muốn... mang ngươi trở về nhà, vì sao yêu cầu nho nhỏ này, ông trời cũng không thể đáp ứng ta"

Trương thị ngấn lên nói "Xin lỗi"

Hoàng đế lắc đầu liên tục nói "Đừng nói mấy câu như thế"

"Nhị ca" Trương thị suy yếu mà thì thào

Vì để nghe rõ lời thê tử nói, Hoàng đế ghé sát tai mình vào môi thê tử "Cũng đều tại ta, ta luôn muốn ở một chỗ, chỗ nào cũng không muốn đi.'

'Cuối cùng, cuối cùng, ta cầu ngươi một chuyện" Trương thị hấp hối nói

"Cầu ngươi một chuyện"

"Nàng nói đi, bất kể chuyện gì, miễn là ta có thể làm được, ta nhất định đáp ứng nàng" Hoàng đế đáp

"Ngôn nhi cùng Tấn Dương, chuyện của hai đứa nhỏ, Nhị ca nên để các nàng tự quyết, nói cho cùng, nàng trở thành như hôm nay, cũng là ta với ngươi có lỗi với nàng." Trương thị thều thào nói

"Được' Hoàng đế đáp ứng

"Ta biết hiện giờ bất luận có yêu cầu gì Nhị ca sẽ đều đáp ứng, nhưng ta vẫn khẩn cầu người, có thể tác thành hai đứa nhỏ, cả đời này của ta, xưa nay cũng chưa từng cầu bất kì người nào, hôm nay lần đầu cũng là lần cuối ta cầu xin ngươi"

Hoàng đế gật đầu, lau nước mắt, hướng về thê tử bảo đảm nói "Việc ta hứa với nàng, chưa bao giờ nuốt lời, hôm nay cũng vậy.'

Nghe được những lời bảo đảm, cùng hứa hẹn của Hoàng đế, lúc này Trương thị mới buông tay, hơi thở nàng thoi thóp, cả người suy kiệt, nàng muốn nhìn hài tử lần cuối nhưng cũng không thể gắng sức được nữa.

Giờ khắc này bên cạnh nàng chỉ có trượng phu của nàng, đang khóc không thành tiếng, một nam tử hơn năm mươi tuổi, khóc như một đứa trẻ.

Trương thị dùng toàn bộ khí lực, mấp máy môi, Hoàng đế thấy thê tử có lời muốn nói, lần nữa ghé sát tai

"Cảm ... cảm ơn ngươi"

Sau một tiếng cám ơn này, lồng ngực Trương thị kịch liệt mà run rẩy, nhiệt độ trên thân thể trong nháy mắt cũng lạnh đi, chỉ còn thân thể mềm nhũn, không còn một chút sức sống nào.

Hoàng đế cương cứng trước giường, hai mắt trừng lớn, sau đó di chuyển nhẹ nhàng thi thể, ôm vào lòng nói

"Làm phu thê cùng nhau bao nhiêu năm, còn nói gì đến việc cảm ơn, nếu nói lời cảm ơn, phải là ta cảm ơn nàng mới đúng, nhiều năm như vậy, nếu không có nàng ở bên cạnh bồi ta, từ lâu ta đã trở thành người cô độc.'

Hoàng đế nói xong đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt thê tử, nước mắt hắn cuồn cuộn rơi xuống vạt áo Trương thị, hắn dùng ngón tay, chỉnh lại tóc tối trên trán nàng, nhẹ nhàng xoa lỗ tai nàng như trước kia, trên dái tai có một lỗ kim nhỏ,làm hắn nhớ tới trước kia ở Yến vương phủ, hắn thường tự tay chọn trang sức để đeo cho thê tử, hắn nhịn không được khóc rống lên.

Không có ai, chỉ có thi thể lạnh ngắt của thê tử bên cạnh, hắn chinh chiến ngoài sa trường, bị thương đau đến mấy cũng không rơi lệ, trong mắt hắn, nước mắt là thứ yếu đưới.

Mà giờ khắc này, thê tử của hắn mất đi, hắn lại khóc như một đứa trẻ.

Tiếng khóc bên trong xa giá truyền ra ngoài, thức tỉnh hết thảy mọi cơn buồn ngủ trong gió rét, Triệu Hi Ngôn nghe được trong lòng nhói đau, nàng cũng không để ý tới Tấn Dương bên cạnh mà nhảy vào bên trong xa giá.

"Nương"

"Nương"

Triệu Hi Ngôn vào trong, thì thấy phụ thân đang ôm mẫu thân khóc run rẩy, lần đầu nàng thấy phụ thân rơi nước mắt, trước kia nàng cứ trách hắn, oán hắn. hiện giờ nhìn thấy hắn như thế hết thảy đều tan thành mây khói.

'Nương" Triệu Hi Ngôn quỳ gối xuống, từng chút lê tới trước giường

'Nương"

"Yên lặng một chút" Hoàng đế bỗng mở miệng nói "Ồn ào đến mẫu thân ngươi nghỉ ngơi.'

Triệu Hi Ngôn hai mắt đỏ chót nước mắt không ngừng mà rơi "Nương"

Thái giám sau khi nhận được tin, lau nước mắt trong đám người cao giọng hô "Hoàng Hậu nương nương, băng tịch"

"Bản dịch ghi là vỡ! mình sửa lại thành băng tịch"

Xung quanh xa giá hết thảy đều quỳ xuống, dồn dập khóc lóc, che mặt nức nở 'Hoàng Hậu nương nương"

Thái giám cùng cung nữ hầu hạ Hoàng Hậu, rất được Hoàng Hậu chi ân, một đường theo chủ tử tới đây, nghe tin chủ tử đã mất liền khóc đến lay động trời đất.

Suốt cả đêm, đội ngũ trở về kinh thành, tất cả chìm đắm trong bi thương, không dám quấy rầy xa giá, quấy rầy Đế Hậu ở chung.

Từ Châu cùng các huyện gần đó nghe tin, đều dồn dập mặc đồ trắng đến đưa tiễn, cùng gặp mặt thiên tử.

---Thành Đức năm thứ mười sáu, ngày mùng năm tháng mười một—

Hoàng Hậu mất khi đang trên đường trở về kinh thành, thi thể nằm trên xa giá, đội ngũ khóc như mưa, tiếng nức nở không ngừng truyền đến.

Văn võ bá quan trong kinh khi nghe được tin, bên trong tử cấm thành, chuông vàng cũng đã vang lên, thiên hạ đều rõ, bắt tay chuẩn bị quốc tang, bên trong tử cấm thành đặt sẵn linh đường, công bộ vội vã sắp xếp trước khi đội ngũ về kinh, đèn trong cung đều đổi thành đèn trắng, Khâm thiên giám đi tới Hoàng lăng, chọn nơi chôn chất, bách quan đều đang chờ  di thể Hoàng Hậu trở về kinh thàn.

 sau khi lên làm Đế, Hoàng đế phong hào cho Hoàng Hậu làm Đại Hành Hoàng Hậu

Tác giả có lời muốn nói

"Trương mụ mụ đối với Triệu Hi Ngôn thật sự quá tốt"

Editor : Hoàng Hậu đã mở đường cho đôi bạn trẻ, nàng đã không còn bên cạnh Triệu Hi Ngôn nữa, mong rằng đôi bạn sẽ cố gắng nhiều hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro