Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 161 : MẪU THÂN

CHƯƠNG 161 : MẪU THÂN

Trương thị thở dài nhẹ, bởi vì nàng quanh năm bệnh tật, cho nên thân thể hư nhược, đồ vật cũng cầm không được chắc, tay nàng run rẩy cầm lấy trâm vàng, nhẹ nhàng cài lại trên búi tóc của Tấn Dương rồi nói

"Nàng có phúc phận gì, có thể để ngươi không tiếc cả mạng sống để bảo vệ, cũng coi như là phúc phận của nàng."

"Bản thân ta cũng không muốn nàng ngồi lên vị trí kia, nhưng ta biết rõ, cho tới giờ cái gì cũng không thể thay đổi được." dứt lời, Trương thị liền ho khan kịch liệt.

"Nương nương.... " Tấn Dương vội vã ngẩng đầu nhìn, sau đó vội vã đứng lên, lo lắng thân thể của Hoàng Hậu.

Trương thị vẫy tay, ý nói mình không sao, nàng lại nói

"Nếu vận mệnh đã sắp đặt nàng như vậy, không quay đầu được, cũng không thể dễ dàng từ bỏ, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, chỉ mong tâm của nàng không thay đổi.

Đế vương không chỉ hưởng tư dục, còn gánh trên vai trách nhiệm, ta đi rồi còn một mình nàng, ta thực sự không yên lòng.

Hiện giờ nhìn thấy ngươi, tầm nhìn xa rộng, tính tình trầm ổn, quả quyết mọi chuyện, nàng có ngươi giúp đỡ, ta yên tâm rồi."

Trương thị một loạt lời nói, để phó thác Triệu Hi Ngôn cho Tấn Dương, muốn Tấn Dương bên cạnh Triệu Hi Ngôn.

Những lời Hoàng Hậu nói, làm Tấn Dương ngạc nhiên, nàng cũng không hổ thẹn mà nói "Nếu có thể phụ tá điện hạ, tạo phúc cho bách tính, Cẩn Hoà cũng không uổng công mà sinh ra trên đời này."

Trương thị lại ngồi trên giường thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại đánh giá Tấn Dương rồi nói

"Ta nói với ngươi, nàng trước giờ không phải người tuỳ tiện, cũng sẽ không chỉ vì dung mạo của ngươi, tính tình nàng có chút giống phụ thân nàng, tự phụ, chấp nhất, đối với việc đã muốn làm, nhất định phải làm bằng được. đến chết mới thôi"

Ánh mắt Trương thị nhìn Tấn Dương, như nhìn thấy mình ngày trẻ, nhưng số phận lại khác nhau.

Tấn Dương trong lòng rõ ràng ý tứ của Hoàng Hậu, năm đó Yến vương đoạt Trương thị làm thê tử, việc này làm Hoàng đế vô cùng tức giận, cùng với việc Yến vương cầm binh quyền, nhiều phe phái lại càng làm Hoàng đế nghi kị, tình cảnh của Triệu Hi Ngôn hiện giờ, cũng không khác Yến vương ngày xưa là mấy.

"Tương truyền Vũ Tông và bệ hạ tình cảm rất tốt, việc thay đổi Trữ quân là bởi vì mẫu tộc của điện hạ dẫn một đám công thần, được Tiên đế chống lưng, dâng tấu.

Vũ Tông bất đắc dĩ mới thay đổi chủ ý, lập đích trưởng thành Trữ quân, từ đó mối quan hệ phụ tư dần căng thẳng, sau đó việc đoạt phi xảy ra, mâu thuẫn lại càng tăng thêm. Trước đêm Vũ Tông băng hà, Yến vương cũng chưa từng xuất hiện để thăm viếng." Tấn Dương nói.

Trương thị gật đầu đáp "Đúng vậy", nàng thở dài nói tiếp "Bởi vậy, ta mới không muốn nàng dẫm lên vết xe đổ, phụ tử phản bội. làm khó dễ nhau, đau lòng nhất vẫn là người làm mẹ như ta."

Thân thể Trương thị quanh năm bệnh tật, nàng không muốn những chuyện đó xảy ra, nhưng mà, nàng chết rồi, chẳng có cách nào mà can thiệp được, cũng không ngăn cản được, nàng cũng dự tính việc xấu nhất có thể xảy ra, "Nếu như thật sự có ngày đó, ta hi vọng ngươi, có thể giúp đỡ nàng, như hôm nay. Ngươi có thể vì nàng mà chết."

"Nếu như không có điện hạ tới kinh thành, Cẩn Hoà đã chết dưới đao rồi." Tấn Dương đáp ứng nói "Mặc dù không có Hoàng Hậu giao phó, Cần Hoà cũng sẽ làm như vậy."

Những lời Tấn Dương nói với Hoàng Hậu, cũng là lời hứa của nàng với Hoàng Hậu, Trương thị an tâm gật đầu nói

"Gọi nàng vào đi, sớm một chút khởi hành trở lại, có lẽ ta còn chút thời gian khuyên can bệ hạ, vì nàng mà tranh thủ thời gian."

"Được."

Chạng vạng, ngoài cửa sổ tuyết vẫn bay đầy trời, Triệu Hi Ngôn phụng dưỡng mẫu thân ở trong điện, nàng thay mẫu thân thử thuốc.

Đến giờ dùng bữa, Trương thị hướng về lão thái giám phân phó vài câu, Thái giám đi ra khỏi điện gọi người truyền thiện.

Một ngày ròng rã, Tấn Dương cùng Triệu Hi Ngôn làm bạn bên người Hoàng Hậu, đối với Tấn Dương, Hoàng Hậu khen ngợi hết lời "Đồ ăn của Bắc Bình phủ không giống của kinh thành, không biết có hợp khẩu vị của ngươi không."

"Ngũ cốc đều là lương thực, bách tính có thể ăn, điện hạ có thể ăn, chiến tranh kéo dài, việc hết lương thực, bách tính khó khăn, thiếp thân đều biết, cho nên trước giờ chưa từng dám hoang phí, không nhận xét về lương thực." Tấn Dương đáp.

"Nhìn dân chúng khổ cực, bản thân sống tiết kiệm, đây mới là phẩm hạnh của người bề trên nên có." Trương thị lại nói "Nhị lang tuy nàng cũng thiện tâm, nhưng không có ngộ tính này của ngươi, nàng cần phải học ngươi điểm này."

Cũng không lâu lắm, thức ăn cũng được thái giám đưa vào điện, lần lượt được thử độc, sau mới đưa lên bàn.

Triệu Hi Ngôn đỡ mẫu thân dậy, nàng thân thể gầy gò, Triệu Hi Ngôn dễ dàng nâng nàng dậy.

Trường xuân cung, có một bàn ăn dài, các món ăn được tinh tế xếp lên, Triệu Hi Ngôn đỡ mẫu thân tới ghế chính giữa, nơi phụ thân nàng hay ngồi, trong phòng lửa than vẫn cháy hồng, ấm áp bao phủ.

Sau khi Trương thị ngồi xuống, Tấn Dương liếc nhìn cửa sổ đang mở, tuyết bên ngoài vẫn rơi, nàng đi tới đóng lại, để một cửa sổ nhỏ cho thoáng khó.

ở trước mặt mẫu thân, Triệu Hi Ngôn chưa từng thể hiện trên mặt là mình đau lòng, nàng trước giờ vẫn luôn tỏ ra vui vẻ, thích thú trước mặt mẫu thân, trên bàn ăn một nửa món ăn là do đầu bếp ở kinh thành nấu, nàng nghĩ, mẫu thân đã sớm đoán được khi nàng trở lại sẽ đem theo Tấn Dương.

Trên bàn có ít đồ ngọt, đặt phía trước mặt của Triệu Hi Ngôn, Tấn Dương thấy thế liền hỏi "Điện hạ thích đồ ngọt sao, lúc trước đúng là không phát hiện."

Triệu Hi Ngôn muốn mở miệng đáp lại, mẫu thân nàng nhanh một bước nói: "Khi nàng còn bé, ta cùng phụ thân nàng, chiều nàng tới hư rồi, đồ ăn ngọt nàng ăn không thể rời miệng, sau đó răng cũng hỏng theo, đau đớn làm nàng ở trên giường khóc lớn ba ngày, từ đó mới dần ít đi việc ăn ngọt, có lẽ do lần đau răng đó, làm nàng sợ hãi mà không dám ăn."

Tấn Dương nghe xong, che miệng cười nói: "Chẳng trách, năm ấy điện hạ vào kinh, trong miệng thiếu mất mấy cái răng."

"Nương.." Triệu Hi Ngôn đỏ mặt hô.

Trương thị cũng thuận theo cười nói "Nàng a, khi còn bé cực kì bướng bỉnh, tính tình bướng bỉnh, quật cường, từ trong phủ ra ngoài phủ, cũng trêu chọc không ít hoạ, sau này còn muốn Cẩn Hoà tha thứ nhiều."

'Thiếp thân nhất định sẽ trông giữ tốt điện hạ." Tấn Dương gật đầu nói.

"Nương." Triệu Hi Ngôn nhìn mẫu thân nói "Nhi đã lớn rồi, cũng không phải là đứa nhỏ hay gây sự a"

Tấn Dương lần nữa che miệng cười nói

"Lần đầu điện hạ vào kinh, rất ngoan ngoãn, đúng là một điểm gây sự cũng không có."

"Nàng ở nơi này, ỷ có phụ thân làm chủ nơi này, mới nghịch ngợm như vậy, đến nơi xa lạ, lại như chú thỏ, nhút nhát." Trương thị cũng không hề cho Triệu Hi Ngôn mặt mũi mà nói.

Lúc nhỏ Triệu Hi Ngôn cũng nghịch ngợm, không nghe lời, nàng cũng đỏ mặt mà ngầm thừa nhận, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp, vì mẫu thân đã tiếp nhận Cẩn Hoà.

Trương thị không giống Hoàng đế và những quan văn, võ được đọc sách thánh hiền, nàng tiếp nhận việc này, là do nàng là mẫu thân của một hài tử, tình mẫu tử của nàng, lòng yêu thương con vô bờ bến, bao dung đứa nhỏ, thậm chí có thể trả giá bằng mạng sống, để con có thể vui vẻ mà sống.

Đêm xuống.

Bên ngoài trời vẫn đổ tuyết, gió cũng vẫn thổi tới không ngừng.

Bữa tối bên trong phủ diễn ra vô cùng ấm áp, nhân tiện Trương Hoàng Hậu cũng hàn huyên với Tấn Dương công chúa rất nhiều chuyện cũ trong phủ, cũng nói rất nhiều chuyện ngày bé của Triệu Hi Ngôn.

Kết thúc bữa ăn, Triệu Hi Ngôn cũng dìu mẫu thân trở về tẩm cung, sau khi đút thuốc cho mẫu thân uống hết, nàng cùng Tấn Dương cũng rời khỏi Trường xuân cung.

Hoàng cung thì rộng lớn, có ba toà cung lớn, còn ở Yến vương phủ, nội viện cũng tương tự gia đình quyền quý bình thường, các nơi đều có khí tức người ở.

Gió lạnh vẫn thổi, qua các hành lang cung, Triệu Hi Ngôn đạp chân lên tuyết, dùng ô mà che cho Tấn Dương.

"Điện hạ đây là muốn đi nơi nào?" Tấn Dương hỏi.

"Đêm đã xuống, tất nhiên là đi nghỉ ngơi, đến chỗ ở của ta." Triệu Hi Ngôn đáp.

Đi qua mấy toà viện, Triệu Hi Ngôn đem Tấn Dương tới trước tẩm cung, Yến vương chưa từng nạp thiếp, cho nên nội viện rộng lớn này chỉ có ba người sinh sống, sau khi Triệu Hi Ngôn lớn lên, nàng rời khỏi mẫu thân, sống một mình.

Bên trong cung đèn đuốc sáng trưng, là do Minh Chương trước đó đã thắp, nơi này đều là ký ức của Triệu Hi Ngôn.

Tấn Dương nới lỏng tay Triệu Hi Ngôn ra, đẩy cửa đi vào, giữa phòng treo một bức tự, "Vì chính lấy Đức, thí dụ như Bắc đẩu, cư sở mà chúng tinh cộng."

Tấn Dương tinh thông thư hoạ, nàng biết đây là tác phẩm của Lâm ngu Thế nam chi sách, lực bút chất phác, mà Triệu Hi Ngôn trước giờ không thích sách vở, chắc hẳn sẽ không viết được chữ tốt đến vậy, bên dưới còn có một ấn đỏ, bên trên khắc chữ triện.

Đây là Yến vương viết sao, hắn muốn nhắc nhở Triệu Hi Ngôn, nàng là Thế tử của Yến quốc, cho nên Triệu Hi Ngôn treo ở vị trí bắt mắt , ngày ngày đều có thể thấy được.

Nàng xoay người đi tới chỗ Triệu Hi Ngôn nghỉ ngơi, liền thấy một giá gỗ thật to, bên trên không phải là châu báu, mà là rất nhiều đồ chơi dân gian, từ nhỏ tới lớn. từ chiếc còi trên thảo nguyên, hay trang sức bằng xương thú, hay hương liệu của tây vực, có nhiều thứ Tấn Dương cũng chưa từng nhìn thấy.

Thấy ánh mắt chăm chú của Tấn Dương, Triệu Hi Ngôn theo sau nàng, nhìn từng đồ vật, lại nghe Tấn Dương nói "Thật sự không nghĩ tới một Thế tử của đất phong, trong phòng không phải là kỳ trân dị bảo, mà lại là đồ vật mà tiểu hài tử yêu thích"

"Cái gì mà tiểu hài tử yêu thích." Triệu Hi Ngôn đi lên phía trước lý luận nói "Đây chính là bảo bối ta thu thấp được a."

Ngoại trừ đồ chơi, xác thực có một chút trang sức đặc biệt, cùng với chiến lợi phẩm Yến vương thu được ở trên chiến trường.

Nàng cũng biết, trước khi Triệu Hi Ngôn vào kinh, ở đây nàng được sủng ái, sống cuộc sống không bị ràng buộc, là một hài tử ngây thơ chất phác, chân thành.

Đứng giữa sống chết, mới tôi luyện ra một Triệu Hi Ngôn trưởng thành chín chắn, nàng vốn thông tuệ, lại có thế lực chống sau lưng.

Tấn Dương bị hấp dẫn bởi một hạt châu được đặt trong hộp gỗ tử đàn, chất ngọc không giống như ngọc bình thường, nàng nói "Minh châu sao?"

"Sao công chúa biết nó là Nguyệt Minh Châu?"

"Màu sắc của ngọc minh châu bình thường đa số có màu xanh, đỏ đỏ, trong cung cũng có, Thái tông cùng Vũ tông cũng rất thích, hàng năm triều đình phái lễ bộ tới sư tử quốc để chọn mua ." Tấn Dương đáp

Triệu Hi Ngôn cầm lấy hạt châu nói "Viên ngọc này chính là đại bảo bối. tiền triều hoàng thất từng có một viên, nữ hoàng ban tặng, giá trị liên thành, trong đêm ngọc phát sáng chiếu rõ mọi vật, viên minh châu này không giống viên minh châu bình thường."

"Năm năm qua ta không ở đây, trước đó nó là vật mà ta yêu thích nhất." sau đó nàng đem hạt châu nhét vào tay Tấn Dương nói.

"Đưa cho tỷ tỷ, coi như lễ vật đền bù, một tháng tỷ vất vả, bôn ba theo ta đi."

Tấn Dương không nghĩ Triệu Hi Ngôn đem ngọc đưa cho mình lại nói như thế, nàng cười nói "Ngọc quý như vậy, điện hạ chỉ đưa nó để làm vật ban thưởng sao?'

Triệu Hi Ngôn ngốc lăng, sau đó chợt nhớ tới ngọc bội tặng cho Tấn Dương bị phụ thân thu lại, Trâm vàng thì quá thô sơ, nàng chưa tặng tín vật gì cho Tấn Dương cả, nàng nói "Không, nó không chỉ là tín vật, nó cũng là sính lễ."

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Hi Ngôn "Sính lễ của Yến vương phủ."

Tấn Dương công chúa "Mỗi này..??"

Triệu Hi Ngôn "Cả một toà giang sơn."

Tấn Dương công chúa "....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro