Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 158 : NHẠN CÙNG NGỖNG

CHƯƠNG 158 : NHẠN CÙNG NGỖNG

*Tháng bảy lưu hoả, tháng chín thụ y, hai người cưỡi ngựa vào thành, cuối tháng chín trăng cũng mờ ảo khuất dưới mây, ngày mùng 1 đầu tháng 10 dân chúng đều cúng bái tổ tiên, ven đường đều bán những đồ vật thờ cúng, tiền vàng mã cùng hình nộm. Tiểu thương đem những hình nhân cùng vàng mã, hương nến bán đầy khắp phố, khách hàng tấp nập.

*Tháng bảy lưu hoả, tháng chín thụ y : tháng 7 cô hồn, tháng 9 âm khí giảm dần, thích hợp hưởng thụ thành quả.

Vào trong thành, gió thổi qua sông se se lạnh, Triệu Hi Ngôn đem Tấn Dương đỡ xuống ngựa. lấy trên ngựa áo choàng xuống, nàng nói "Thời tiết lạnh dần, nhất là buổi tối."

Tiếng nước chảy róc rách từ bên hông truyền ra, nghiêng đầu nhìn, hoá ra là một lão ngư mặc áo bông, chèo thuyền nhỏ xuyên qua cầu.

Trước ngày mùng 1 tháng mới, nhà nhà đều chuẩn bị cúng bái tổ tiên, họ ra ngoài chọn mua những đồ đạc cần thiết, cho nên đêm đó đường phố cũng trở nên náo nhiệt, trăng mờ ảo cũng lạnh dần theo thời tiết, lúa trên ruộng cũng khoác lên màu vàng óng ánh, chờ đợi gặt hái, cây trong vườn chín mọng, thi thoảng còn nghe vẳng vẳng tiếng lão nông kêu gào có trộm quả.

"Kẹo hồ lô đây.'

"Kẹo hồ lô đây."

Quả sơn trà sau khi được rửa sạch, phủ lên một lớp đường phèn, xuyên vào một que dài, thành một xâu kẹo hồ lô ngọt . mỗi khi vào đầu mùa đông, có rất nhiều tiểu thương cắm kẹo hồ lô trên cọc cỏ khô mang đi bán, món này hài tử khá yêu thích.

"Bột củ sen đầu vụ, ăn rất ngon, xin mời vào." Bồi bàn trẻ tuổi đứng trong gió thổi, thời tiết se lạnh mời chào khách cho quán ăn.

"Khách quan, ngài có muốn vào ngồi một chút không, tiểu điếm có món ăn mới làm từ bột củ sen, đây chính là món ăn được tiến công vào Hoàng gia, cũng là món ngon nhất Dương Châu này."

Tháng mười cũng là mùa thu hoạch sen, Dương Châu có món ăn làm từ sen chi hương, món ăn làm từ bột củ sen này cũng là cống phẩm để tiến cung.

Thủa nhỏ Tấn Dương chắc hẳn cũng đã dùng qua, cho nên đối với việc hoả kế la to giới thiệu, tán thưởng món ăn này, Triệu Hi Ngôn nhẹ nhàng đẩy hoả kế ra, ra hiệu mình không cần.

Hoả kế rất khéo léo và tinh tế. hăn nhìn y phục của hai người, tơ lụa thượng hạng, không giàu sang thì cũng cao quý, cũng không từ bỏ, liền đi theo nói "Ta thấy hai vị lạ mặt, chắc không phải người Dương Châu, món ăn Bảo Ưng bột củ sen từng được Yến vương điện hạ, nghỉ chân tại Dương Châu nếm thử cũng khen tấm tắc, hiện giờ Điện hạ đã đăng cơ làm thiên tử, sen chỗ chúng ta cũng tiếp tục tiến cống cho Hoàng gia."

Triệu Hi Ngôn sửng sốt, lẩm bẩm nói "Ta làm sao không biết..."

Sau đó hoả kế lại nói "Nếu không thích món từ củ sen, tiểu điếm chúng ta còn có nhiều món ăn đặc sắc của Dương Châu, rau xào, cơm cháy.... Aa chờ chút."

Bị hoả kế bám lấy, Tấn Dương thấy nhọc, nàng nói "Đi đã lâu như vậy, điện.... nhị lang, đã đói chưa?"

Triệu Hi Ngôn ngẩng đầu liếc quán cơm, một toà lâu cao bốn, năm tầng, bên trên đều có treo những câu thơ trên lụa buông dài xuống, nghĩ tới chủ quán cũng là người có tình thơ ý hoạ, nàng gật đầu nói "Tỷ tỷ đã nói thế, ta cũng thấy hơi đói."

Hoả kế thấy thế liền nắm lấy dây cương, dắt hai con ngựa, nhanh nhạy dẫn đường nói.

"Hai vị khách quan, xin mời vào trong, tiệm của chúng ta có một toà lầu, tầng cao nhất có thể quan sát hết thảy thành Dương Châu, mùa xuân còn có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp. mùa hè lại càng náo nhiệt, khắp nơi đều có hoa sen."

Triệu Hi Ngôn nói "Sắp xếp cho ta một tầng cao nhất, có cửa sổ, yên tĩnh."

"Được ạ." Hoả kế dẫn đường tới lầu các, dẫn người vào bên trong, đưa tay ra hiệu "Gia, mời lên lầu."

Triệu Hi Ngôn kéo Tấn Dương lên lầu, hoả kế đi phía sau, mồm liên tục giới thiệu đặc sản cùng với phong cảnh thành Dương Châu, hắn mồm nói mắt thì liếc, nhìn thấy vạt áo bên trong của Triệu Hi Ngôn thêu một chú thỏ, mắt chú thỏ đa màu sắc, hoả kế suy nghĩ một chút, sau đó cười nói.

"Phu nhân thực sự là có bàn tay khéo léo, trong đêm tối mà thỏ trên vạt áo của gia, thực sự sinh động."

Triệu Hi Ngôn quay đầu, nhẹ nhàng nhấc vạt áo lên nhìn hình thêu, có chút đắc ý nói "Đương nhiên, thiên hạ này dù có những áo gấm thêu hoa đẹp tới đâu, ta cũng không thích, chỉ thích áo này."

Hoả kế xoa tay phụ hoạ "Gia, nhìn ngài trẻ tuổi tuấn lãng như vậy, hẳn là cùng với phu nhân thành thân chưa lâu, đến Dương Châu là đi du ngoạn sao?"

Dọc đường đi lên tầng, hoả kế và Triệu Hi Ngôn rôm rả chuyện, Tấn Dương vẫn im lặng bước đi không chút phản ứng, khi nàng tiến vào trong này, tất cả câu hỏi của hoả kế nàng không để ý.

Triệu Hi Ngôn dừng lại xoay người ghé tai hoả kế nhỏ giọng nói "Còn chưa làm đại lễ, nhưng ngày đó không xa, ngươi cũng đã nhìn thấy, nương tử nhà ta yêu thích yên tĩnh, cho nên nàng không nói chuyện."

Hoả kế nghe xong, nhanh nhạy linh cơ liền nói "Thì ra là như vậy, không thích ngài làm sao lại đi cùng ngài được, gia, ngài cứ yên tâm, tác hợp nhân duyên, giúp người thành việc, chuyện như thế tiểu nhân sẽ làm a."

"Đứng đó thầm thì cái gì? Còn chưa lên?" tiếng nói lạnh nhạt của nữ tử trên lầu truyền xuống.

Triệu Hi Ngôn ngước cổ lên đáp "Đến liền, nương tử chớ vội." sau đó móc tiền ở tay áo ra, một nén bạc nhét vào tay hoả kế, xoay người đi lên lầu.

Hoả kế cầm bạc, cắn xem thật hay giả, sau đó nhét vào ngực, cũng đi theo lên lầu, tỉ mỉ chọn phòng cho khách.

Hắn đi tới hành lang giới thiệu: "Nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ Dương Châu thành, ban đêm ngắm trăng cũng rất rõ."

"Tiểu nhị, món ăn ngươi vừa giới thiệu qua, liền đem lên đi." Triệu Hi Ngôn nói, sau đó nàng bồi thêm một câu " Đem lên vẫn còn nóng, ta không muốn ăn món ăn lạnh."

"Vâng, khách quan xin chờ chút." Hoả kế thức thời lui ra, đóng cửa phòng lại.

Gió lạnh thổi tạt lên hai người, gió ngừng, đứng ở hành lang, Dương Châu thành đều là đèn đuốc sáng trưng, không giống kinh thành cho lắm, ở đây nhà cửa thưa nhau, gió thổi từ mặt hồ lên, thoang thoảng mùi nước, thuyền hoa du hồ cũng từng chiếc, từng chiếc trôi.

Dưới lầu cũng được tiểu nhị thắp thêm đèn lồng, Tấn Dương đứng trên hành lang, trong mắt nàng vô số đèn đuốc lập loè, gió cũng vờn quanh. Nàng nhìn bốn câu thơ được viết trên lụa treo ở cửa quán đang đung đưa liền đọc

"Lạc phách giang hồ tái tửu hành

Sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh.

Thập niên nhất giác Dương Châu mộng,

Dinh đắc thanh lâu bạc hạnh danh"

* Bài thơ trên của ĐỖ MỤC tên là Khiển Hoài

Nghĩa do Cụ Trần Trọng Kim dịch:

PHÓNG PHÁT SỰ NGHĨ TRONG LÒNG

Giang hồ lạc phách rượu say,

Lưng eo bụng lép, trong tay không tiền,

Dương-Châu giấc mộng mười niên,

Nổi danh bạc-hạnh ở miền lầu xanh.

GIẢI NỖI NHỚ

Lưu lạc Giang Nam đã bấy lâu

Cùng người nhỏ bé ở bên nhau

Mười năm chợt tỉnh Dương Châu mộng

Mang tiếng trăng hoa nghĩ lại sầu

Triệu Hi Ngôn đi lên phía trước nói "Xem ra chủ quán cũng là người có chuyện cũ."

Sau một lúc, hoả kế gõ cửa đem một bàn thức ăn còn nóng lên, một bát bột củ sen, được đựng trong một bát sứ nhỏ, bột củ sen trong suốt.

Tiếp theo là mảnh vàng vụn cơm (cơm chiên), hoả kế liên mồm giới thiệu "Mảnh vàng vụ cơm (Cơm chiên) này là Dương đế từ Giang Nam mang tới, đến giờ đã mấy trăm năm, tay nghề được truyền từ tổ tiên, trong các điếm ở đây nhà ta làm là ngon nhất, khách nhân đến tiểu điếm, đều gọi món này thưởng thức."

Cơm đã chín xào lẫn trứng gà, hương thơm mê người, có màu vàng óng của trứng, cho nên tên của nó là mảnh vụn cơm.

Triệu Hi Ngôn nếm thử một miếng bột củ sen, vừa vào miệng bột liền tan ra, mùi vị thanh đạm, hoả kế hắn đúng là nói quá, sau khi hoả kế rời đi, Triệu Hi Ngôn mở miệng nói

"Phụ thân không thích ăn những đồ thanh đạm này, đây là món ăn mẫu thân yêu thích, hoả kế hắn tám phần mười là nói khoác."

"Điện hạ cũng đã nhiều năm chưa cùng bệ hạ ngồi chung dùng bữa đi." Tấn Dương hỏi, nàng lại nói "Hiện giờ người là Hoàng tử, sợ là Hoàng tử cũng chưa từng đi vấn an mà dùng thiện ? hiện giờ làm sao người biết bệ hạ thích gì?"

Triệu Hi Ngôn sững sờ, sau đó nàng nói "Trong cung nhiều lễ nghĩa quá khó chịu, ngẫm lại lúc trước ta bị nhốt ở đó, không hợp khẩu vị, ăn vào chỉ muốn ói ra. thời gian trở về Bắc bình, mới thực sự bụng no."

"Phải làm sao đây.." Tấn Dương thêm một ít cơm chiên vào bát rồi nói "Sau này, nơi đó sẽ là nhà của điện hạ."

Nàng đưa chén cơm chiên nhỏ tới trước mặt Triệu Hi Ngôn, lại nói

"Cơm chiên Dương Châu, ta cũng từng nghe bạn bạn nói, món này rất nổi tiếng."

Triệu Hi Ngôn dùng muôi múc một muỗng, nàng thực ra cũng không muốn ăn cho lắm, nàng nói "Cung điện rộng lớn, một mình ta ăn sẽ không thấy ngon, cảm thấy phiền muộn, nhưng nếu có người cùng dùng bữa, sẽ cảm thấy tốt hơn."

Nghe được những lời này Tấn Dương lại nói "Ngươi có biết vì sao Tề vương hắn lại được tiên đế yêu thích không?"

Nhắc đến Tề vương, hai đứa nhỏ dòng dõi của hắn hiện tại không rõ tung tích, Triệu Hi Ngôn tìm kiếm khắp kinh thành đều không có tin tức.

Sau khi Tề vương bị phế, tất cả đều chôn vùi theo, dòng dõi của hắn cũng không có quyền thừa kế, thân phận bị tước đoạt, Triệu Hi Ngôn che chở cho hai đứa nhỏ, cho nên hai đứa nhỏ chị bị giam lỏng.

Khi Yến quân xông vào nội đình, hai đứa nhỏ lại mất tích.

Triệu Hi Ngôn nghi ngờ phụ thân của mình, Hán vương vẫn sống nhưng tàn tật, hai đứa nhỏ con của Tề vương mất tích, việc này không hợp lý.

Triệu Hi Ngôn suy nghĩ một chút nói "Tề vương là người thẳng tính, nếu hắn làm quân..."

Triệu Hi Ngôn vừa mở miệng định nói, lại thấy Tấn Dương lắc đầu phủ nhận , nàng nói

"Tề vương là người đầu tiên cưới thê, hắn lấy nhân hiếu làm đầu, trong đông đảo con cái, tiên đế sủng hắn, gọi hắn vào vấn an dùng thiện, hai mươi năm, không một bữa nào bỏ.

Con trai của hắn thông tuệ, nữ nhi của hắn đáng yêu, lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh tiên đế, hắn phụng dưỡng tiên đế chưa bao giờ giám thất lễ."

Triệu Hi Ngôn đương nhiên biết, tiên đế bất công không phải là không có lý do, nàng đáp.

"Mẫu thân ta từng nói, người thiếu nên nên có thiên tính, như ưng trên thảo nguyên, không nên gò bó ở trong cung thành nho nhỏ, ta nghĩ những việc hắn làm, cũng là do mẹ đẻ hắn dạy."

Tấn Dương gật đầu nói "Tề vương được mẫu phi hắn dạy dỗ, là Hoàng tử được sủng ái nhất, dễ dàng chiếm được yêu thích của tiên đế, nhưng hắn thua cũng ở xuất thân mẫu thân mình."

Triệu Hi Ngôn rõ ràng ý tứ của Tấn Dương, nàng nói "Chờ đã đón mẫu thân hồi kinh, ta sẽ làm một hiếu tử."

Tấn Dương biết tính nết người trước mặt quật cường, nên nhẹ nhàng đặt tay lên tay Triệu Hi Ngôn, muốn nhắc nhở "Tiểu ngôn..."

Chi nha!!!

Cửa phòng bỗng được mở ra, hoả kế đem món ăn còn lại lên, đặt ngay ngắn trên bàn, Tấn Dương thu lại tay, lời muốn nói cũng bị nuốt vào trong.

Triệu Hi Ngôn liếc mắt nhìn bàn ăn, sau đó nói "Sao lại thiếu mất một món ăn."

Hoả kế giải thích nói "Thiếu một món ngỗng xào, tiểu điếm để đảm bảo nguyên liệu thức ăn mới mẻ, cho nên khi khách hàng chọn món mới đi bắt một con ngỗng đực để giết, chuẩn bị giết thịt thì một con ngỗng cái từ trong lồng xô ra, làm đầu bếp bị thương, miệng nó không ngừng kêu.

Hai con ngỗng này vốn dĩ là một đôi. Chưởng quỹ thấy vậy liền sinh lòng thương hại, cũng biết được khách nhân chọn món này cũng là một đôi phu phụ trẻ, thế là để tiểu nhân cùng hai vị thương lượng.

Khách quan từ tâm, thả cho nó một con đường sống, món ăn hôm nay, tiểu điếm liền miễn phí cho khách quan."

Triệu Hi Ngôn cảm thấy mới mẻ, nàng không tức giận, nàng cười nói "Thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí vài lần nóng lạnh, đúng là nghe qua có nhạn song phi không rời, không bỏ, không nghĩ tới ngỗng cũng sẽ như vậy."

"Vừa nhìn liền biết gia là người quý giá, cũng chưa từng cùng súc vật giao tiếp. tiểu nhân là người Dương Châu, khi còn nhỏ là người nuôi nga, thông thường khi chúng trưởng thành tìm được đối tượng thành đôi, sẽ thông nhân tính.

Tiểu nhân thấy hiện giờ, quan to quý nhân tính tình thất thường, trộm dưỡng tiểu thiếp bên ngoài không nói, còn sủng thiếp diệt thê, đức hạnh không bằng một con súc vật a." hoả kế đáp.

Hắn đảo mắt xong lại nói thêm "Người tốt trên đời cũng không nhiều, đã có thì phải nắm chặt lấy cơ hội, có một câu thơ, mà thư sinh hay đứng trên thuyền hoa ở Dương Châu ngâm, nói là.... Cái gì mà có hoa liền muốn sớm một chút trở lại nha, không là sẽ...người khác hái mất, bản thân hối hận cũng không kịp."

Tấn Dương nghe xong, che miệng nhẹ nhàng ho khan, Triệu Hi Ngôn cũng che miệng cười nhắc nhẹ *Là, có hoa có thể triết thẳng cần chiết, đừng để đối đã không hoa chiết cành."

* Câu này mang ý nghĩa ẩn dụ, khuyên rằng khi có cơ hội tốt ("hoa") thì nên chủ động nắm bắt ("triết thẳng cần chiết"), đừng để cơ hội đó trôi qua hoặc "chết yểu" vì sự thờ ơ hoặc thiếu hành động.

"Đúng, đúng..." được nhắc nhở hoả kế liền thông suốt, hắn ngây ngô gãi đầu cười nói "Tiểu nhân là kẻ thô lỗ, ăn nói cũng không được tốt, thủa bé cũng học ít, để gia cùng phu nhân chê cươi."

"Được rồi, ngươi đi xuống đi." Triệu Hi Ngôn ném cho hắn một nén bạc nói.

"Đa tạ gia."

Hoả kế rời đi, Tấn Dương nhẹ nhàng lau miệng. nàng đi tới hành lang nói "Hồi nãy điện hạ cùng với hắn thầm thì, thương nghị, là việc này sao?"

Triệu Hi Ngôn vội vã đứng lên đi tới , đáp "Tỷ tỷ đừng nghĩ vậy, oan uổng ta, ta chỉ cùng hắn nói mấy câu, nào có nghĩ tới hắn lại dùng lời lẽ cũ rích như vậy a."

"Hắn nói cũng không có sai." Tấn Dương quay người nhìn chằm chằm Triệu Hi Ngôn nói "Nhạn, một đời kén chồng một lần, goá rồi sẽ không đi tìm bạn đời, vậy mà nhiều người, quả thực là cầm thú cũng không bằng."

Triệu Hi Ngôn đứng sững tại chỗ, nàng giật mình nhìn bóng lưng cô độc của Tấn Dương, sau đó tiến lên ôm nàng vào lòng, đem đầu vùi vào gáy nàng, hít hà khí tức trên người nàng, nói "Ta không quan hệ thanh danh, đời này, kiếp này, ta chỉ cần ngươi."

Editor: đôi bạn nhỏ đã được riêng tư cùng nhau rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro