Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 146 : CÁ CHẬU CHIM LỒNG

CHƯƠNG 146 : CÁ CHẬU CHIM LỒNG

--Nghi nhu điện—

Tiếng đàn từ trong điện truyền ra, tiếng đàn du dương uyển chuyển, theo gió xuân mà bay về phương bắc.

Nội thị đứng ở cửa, lẳng lặng nghe cầm, điện to lớn này cũng chỉ có hai người làm bạn với nhau, cũng chỉ có hắn có thể nghe được.

Tiếng đàn kết thúc, nội thị bước vào trong điện, hướng chủ tử hành lễ, sau đó nói "Từ khi , Nghi nhu điện này trở nên yên lặng, tiếng đàn của Công chúa lúc nào cũng mang theo cô độc.'

Tấn Dương khẽ vuốt dây đàn, nói "Đông đi, xuân lại tới, bốn mùa lưu chuyển, gió thu đã hết, năm sau liệu còn có thể trở về hay không.

Cây khô gặp mùa xuân tới, liền có thể sống lại, nhưng người, lại không có cách nào trở lại thời niên thiếu, cũng không có cách nào cải tử hoàn sinh."

Nội thị đi theo chủ tử, hắn thở dài nói "Tỉnh Hà Nam đã mất rồi."

"Bệ hạ cũng không giám trêu trọc hắn, đều phải nhịn mà giữ cần bằng. vậy mà bọn họ không biết trời cao đất rộng, đánh vỡ cân bằng, làm sao có thể không mất cho được." Tấn Dương nói.

Nội thị lại nói "Bọn họ tự biết mình không thể ngăn được Yến vương, cho nên đã thả Thế tử ra."

Tấn Dương cười lạnh nói: "Thế lực của Yến vương, vượt xa các vị phiên vương đời trước, hắn là bá chủ một phương, chỉ có bệ hạ mới biết làm sao ngăn cản hắn.

Huynh đệ bọn họ đấu đá đã nhiều năm. Nhưng vẫn biết gốc rễ của mình. Bệ hạ còn không đối phó được hắn, một thiếu niên mười mấy tuổi, có thể sao?"

"Có thể Lý gia thả Thái tử ra, chỉ là vì muốn trối bỏ trách nhiệm, muốn Thế tử gánh sự việc, mà Thái tử cũng chỉ là hài tử còn nhỏ tuổi." Nội thị nói

"Thái tử không nắm quyền, Yến vương cũng không bỏ qua cho nó." Tấn Dương nói "Hết thảy dòng dõi của bệ hạ sẽ bị, Tân Quân diệt trừ."

"Hết thảy dòng dõi...."Nội thị lẩm bẩm nói, sau đó nhìn về phía Công chúa nói "Công chúa..."

"Có Thế tử ở đây, sẽ bảo hộ Công chúa bình an." Nội thị tự trấn an bản thân nói

Tấn Dương đi ra cửa sổ đứng, gió nhẹ thổi qua mặt nàng, giống như bàn tay đang ấu yếm khuôn mặt, mùi hoa nhàn nhạt "Thế tử tuổi còn quá trẻ, nàng sẽ không đấu lại cha mình."

Nội thị cúi đầu suy tư, nhìn bóng lưng cô độc của Công chúa nói "Nhưng bọn họ là thân phụ tử, Yến vương nhất định phải lựa chọn, không có ai mang giằng co cha con, lúc đang rối loạn này."

Tấn Dương nhìn ra cửa sổ, lạnh nhạt nói: "Ai biết được, chúng ta cũng không phải là Yến vương."

Trong lúc Chủ tử hai người đang đàm luận, thì thiếu niên mặc cổn long bào đỏ thẫm, đầu đội dực thiện quan, đang đi vào viện.

Tầm mắt của Tấn Dương nhìn thấy thiếu niên trong viện, cảm thấy màu đỏ của cổn long bào cũng không quá mức chói mắt.

Nội thị bước ra cửa hành lễ "Thái tử điện hạ."

Thái tử đi qua người nội thị trực tiếp đi vào trong, nhìn thấy Tấn Dương liền sững sờ nói "A Tỷ, đang nhìn cái gì?"

Tấn Dương lấy lại tinh thần, phúc thân nói "Điện ạ, Tấn Dương đang ngắm nhìn hoa cỏ trong viện, năm nay so với năm ngoái khoẻ mạnh hơn, sinh trưởng không ít, cây cối cũng có thể che mưa chắn gió."

Triệu Húc biết trong lời nói của Công chúa có ý riêng, nửa năm không gặp, tỷ đệ hai người trở nên xa lạ.

Triệu Húc không còn vẻ non nớt như trước nữa, hắn đã lộ ra bộ mặt thật, Tấn Dương cũng không còn bộ dáng trưởng bối nữa, mà là quân thần, khắp nơi lấy lễ đón tiếp.

"A Tỷ những ngày qua có khoẻ không?" Triệu Húc quan tâm hỏi

"Tấn Dương sống rất tốt, nhàn hạ, lại có mèo nhỏ làm bạn." nàng ôm lấy mèo trong tay thái giám nói

"Chúng ở cùng ta, không lo ăn mặc, chỉ là không được tự do thôi."

Triệu Húc nhìn con mèo trog ngực Tấn Dương, nó có bộ lông trắng dài, không giống con mèo bình thường, giống như sư tử, có chút thô bạo, hắn nói

"A Tỷ, con mèo này nhìn thực sự đẹp mắt. Húc nhi nhớ tới, ngày trước a tỷ không thích mèo, vì sao Nghi Nhu Điện này lại có mèo?"

"Điện hạ, con mèo này là trước khi Yến vương Thế tử rời đi đưa tới." Nội thị đứng bên cạnh nói "Là con mèo trong phủ Thế tử."

Triệu Húc ngây người, cúi đầu nhìn con mèo vừa nhảy xuống đứng dưới chân hắn, hắn gập người định bế nó, nhưng nó lại sinh ra địch ý với hắn, nó dựng thẳng bộ lông, phát ra âm thanh gầm gừ, tựa như đối với vị khách không mời mà tới này khiêu chiến.

"Tam lang." Tấn Dương khẽ quát, mèo nhỏ liền sợ sệt, xoay người nhảy vào lòng nội thị.

Nội thị giải thích "Thái tử điện hạ xin thứ tội, mèo chính là như thế, trước đây nó chưa từng thấy qua ngài, cho nên mới vô lễ như vậy."

Tấn Dương ngồi xuống, con mèo từ lòng Nội thị nhảy qua lòng nàng, gầm nhẹ một tiếng, Tấn Dương nhẹ nhàng vuốt ve nó, nó cuộn người nằm ngoan trong lòng nàng.

Tấn Dương nhẹ nhàng xoa bộ lông mềm mại của nó, sau đó hỏi "Tấn Dương giờ là cá chậu, chim lồng, khắp nơi có người giám sát, còn có cái gì có thể giúp đỡ Thái tử điện hạ đâu?"

Triệu Húc tiến lên nói "Sao lại không có?"

"Điện hạ là Trữ quân, là người giám quốc, có chuyện gì mà Thái tử không giải quyết được, còn muốn tới để van cầu một Công chúa mất tự do như ta?" Tấn Dương nói.

Triệu Húc tiến lên phía trước, con mèo nằm trong lòng Tấn Dương lại phản ứng, hắn thấy thế dừng lại nói:

"A tỷ, người cũng biết triều chính là do cữu cữu cùng Lý thị khống chế, Yến vương khởi binh chiếm đi mấy tỉnh, Tế Nam mất, cách đây không lâu Hà Nam tỉnh cũng mất rồi, Bố chính sứ ty sợ tội tự sát."

Tấn Dương nghe xong làm bộ ngạc nhiên nói " Thời gian ngắn như vậy, Yến vương đã chiếm nửa giang sơn sao?"

"Tình thế nguy cấp, không lạc quan, vì lẽ đó Húc nhi mới nghĩ tới a tỷ." Triệu Húc cau mày lo lắng nói.

"Ta sao?" Tấn Dương sửng sốt hỏi "Ta chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm, võ không, vũ lược không. Lấy gì để giúp đỡ Điện hạ lúc nguy cấp đây?'

"Húc nhi biết, a tỷ cùng với Yến vương Thế tử có giao tình tốt, miễn là a tỷ chịu đứng ra, triều đình nguyện cùng Yến quốc hoà hảo, những nơi Yến vương đã đoạt được, sẽ do Yến vương quản lý, miễn là hắn ngừng chiến." Triệu Húc nói "Triều đình sẽ thu binh lại, không tiếp tục truy cứu việc Yến quốc khởi binh."

Tấn Dương sửng sốt, thì ra Thái tử muốn yên ổn quyền lực trong tay mà lùi bước, muốn cùng Yến vương chia đều giang sơn này.

Có lẽ Thái tử biết Yến vương sớm muốn đánh tới kinh thành, triều đình cũng đã không còn chống đỡ được. nàng nói

"Yến quốc hết thảy quyền lực đều do Yến vương cầm, Điện hạ cho rằng, một Thế tử có thể thay đổi được thời cuộc này sao?"

"Không thử làm sao biết?" Triệu Húc nói "Hắn là con trai độc nhất của Yến vương, Yến vương luôn coi trọng, để ý tới hắn, Bản cung tin tưởng, hắn nhất định sẽ có biện pháp để phụ vương hắn đáp ứng."

Tấn Dương mặt lạnh, hướng về Triệu Húc như tạt một gáo nước lạnh, nàng nói

"Nếu hắn thực sự để tâm đến nhi tử, để mình đắc thế, đem Nhi tử vào kinh sao? Nếu như để ý, khi nhi tử đang ở ranh giới sống chết, lại vẫn xuất binh sao? Ngươi nói hắn để ý nhi tử, vậy vì lợi ích của chính mình, hắn đem nhi tử đến nơi miệng cọp. làm con tin giam hãm ở kinh thành này, đó mà là để ý tới nhi tử sao?"

Triệu Húc sửng sốt, hắn suy nghĩ lại lời trưởng tử nói, hồi tưởng lại khoảng thời gian Yến vương Thế tử ở kinh thành này, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, những lần suýt nữa bỏ mạng, âm mưu tràn ngập kinh thành này.

"Tứ lang, lòng người đều ích kỉ." Tấn Dương nhắc nhở nói "Hạng người gì, sẽ tạo nên tâm tư đó, càng là người có chí hướng lớn, muốn quyền lực cao, là người càng tham lam, tham lam sẽ không bởi vì một người mà làm loạn cục diện.

Hắn khởi binh tuyệt đối không phải là suy nghĩ nhất thời, hắn đã mưu tính hơn ba mươi năm, ngươi nghĩ hắn sẽ bởi vì một người nối dõi ngăn cản rồi dừng lại sao, ngươi nghĩ muốn dùng ta uy hiếp nhi tử của hắn là được sao, việc này càng không thể được."

Tấn Dương lại nói: "Bởi vì ta chỉ là một người ngoài mà thôi, hắn cùng phụ hoàng tranh vị, mối thù đó, lẽ nào ngươi nghĩ, hắn vì con gái của kẻ thù mà từ bỏ sao?"

Cưỡi lên lưng hổ khó mà xuống, Triệu Húc lui về sau, suýt ngã, may có Nội thị đỡ lấy hắn "Điện hạ, cẩn thận!"

"Lẽ nào không có phương pháp nào cứu được sao?" Triệu Húc nhìn chằm chằm vị trưởng tỷ, run rẩy chỉ vào chính mình nói.

"Ta là đích tôn của Tiên đế, là Trữ quân của Quốc triều, lúc trước Tiên đế chỉ định ta làm Thái tử, ta là người thừa kế chính thống của quốc gia này, Yến vương hắn chỉ là mưu nghịch, hắn dựa vào cái gì đến tranh thiên hạ cùng ta?"

Tấn Dương nhắm mắt lại, nàng nói "Trước đây là do Tiên đế trắng trợn thay đổi phân phong, người muốn quyền lực, nhưng người không nghĩ tới hậu thế mâu thuẫn, trong lòng người tức tối, dã tâm cũng bành trướng theo, người muốn thiên hạ là của Triệu thị, nhưng lại quên mất.

Thiên hạ này chỉ có một người, một người duy nhất ngồi trên cao đó.

Tiên đế truyền ngôi cho bệ hạ, nhưng bởi vì hổ thẹn với Yến vương mà cổ vũ hắn, mới tạo thành cục diện như hôm nay, phụ hoàng không thể nào đánh vỡ, ngươi nghĩ mình có thể thay đổi được sao?"

Triệu Húc không cam lòng nói 'Ta không cam lòng."

"Trước mắt ngươi chỉ có thể thu tay lại, Yến vương đánh là do Thế tử giam cầm, Lý thị cầm quyền, ngươi thu tay lại đúng lúc, đổ hết tội lỗi lên người Lý thị, bắt giữ toàn bộ Lý thị giao cho Yến vương, nhường ngôi cho Yến vương, bảo toàn mạng sống của chính mình." Tấn Dương nói.

"Không thể! Ta là Thái tử, Tiên đế, cùng Hoàng đế chỉ định cùng sắc phong, Yến vương vào thành, há có thể tha cho ta, lưu lại ta ở kinh thành, mặc dù hắn không giết ta, nhưng cũng giam cầm ta cả đời, cuộc sống như vậy, sống không bằng chết." Triệu Húc phất tay nói.

Triệu Húc nghĩ không sai, Tấn Dương thở dài nói "Cũng chỉ còn phương pháp này, cũng chỉ có thể đánh cược một lần."

Triệu Húc lùi về sau nói: "Để ta đầu hàng nhường ngôi, việc này là không thể." Hắn giận dữ rời đi.

Tấn Dương nhẹ nhàng nhắm mắt, thở dài. Nội thị sau khi đưa Thái tử rời điện, nhỏ giọng nói

"Công chúa, lời Thái tử nói cũng không phải không có đạo lý, Yến vương là người giả dối, nếu hắn lên ngôi. Thái tử còn sống là gai trong mắt hắn, hắn làm sao có thể tha cho Thái tử, mặc dù không giết, nhưng sẽ giam lỏng, không tự do đi lại."

Tấn Dương mở mắt ra nói : "Yến vương tuổi tác bao nhiêu, chờ tới trăm năm còn bao lâu đây."

Hứa Nhuận An lúc này mới phản ứng được, hắn đáp "Chờ Yến vương Trăm năm, chính là lúc Thế tử có được thiên hạ."

Thành Đức, năm thứ mười lăm, mùa hạ.

Yến vương đưa binh chia làm hai đường, một đường tấn công Phượng Dương phủ, và đường còn lại hắn tự mình cầm binh, tấn công Từ Châu.

Cùng lúc đó, trấn thủ Bắc bình phủ, Yến vương Thế tử tự mình đốc thúc chế tạo hoả khí thủ công, tiễn, đại pháo. Để bổ sung cho quân đội.

Trung tuần tháng sáu, Yến vương chiếm được Từ châu, Giang Âm Hầu Ngô Đạt lui binh về Phượng Dương phủ phòng thủ.

Phượng Dương phủ gần kinh thành trong gang tấc, khi Yến quân tấn công Phượng Dương phủ, tin tức truyền tới kinh thànhh.

Thái tử Triệu Húc, đem vệ quân còn lại cùng các quân, đóng tại ngoài thành, xây dựng thêm tường thành.

Yến quân phá được thành, trong triều khủng hoảng, có đại thần khuyên Thái tử trốn đi, bị Triệu Húc tức giận chém đầu răn đe.

Triệu Húc cầm đao dính đầy máu, chỉ về phía các đại thần nói "Kinh Thành là Thành đô của Đại Minh, là Thái tổ Cao Hoàng đế tự mình lựa chọn để đóng đô, sau này ai còn dám nhắc tới việc trốn đi, bản cung nhất định chém không tha."

Quần thần sợ hãi, bọn họ đã đánh giá thấp vị Thái tử, trước đây không thể hiện gì, giờ đây trên người Thái tử bọn hắn nhìn thấy cái bóng của Hoàng đế, tiếc rằng hết thảy đều quá trễ.

Editor : Bão, kèm mưa lớn, mọi người ổn chứ. Chỗ tui mất điện 1 ngày

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro