
CHƯƠNG 145 : PHÙ NGUYÊN TỬ
CHƯƠNG 145 : *PHÙ NGUYÊN TỬ
*Là một món ăn: theo như tra thì kiểu đậu phụ non ấy, như việt nam là tàu hũ á
Triệu Hi Ngôn ngốc lăng đứng tại chỗ, trong tay thanh kiếm như nặng ngàn cân, nàng hỏi "Phụ vương có khoẻ không?"
Võ tướng chắp tay đáp "Đại vương tất cả đều khoẻ mạnh."
Quần thần dồn dập đứng dậy chúc mừng "Chúc mừng Thế tử."
Mấy ngày sau, khi Yến vương phi đã khoẻ, mọi việc trong triều đã ổn, Triệu Hi Ngôn muốn đi tới tiền tuyến, cùng Yến vương đánh tiếp trận, lại bị bách quan ngăn cản.
---Trường xuân cung---
Không chỉ bách quan ngăn cản nàng, mẫu thân nàng cũng không muốn nàng đi mạo hiểm, khổ sở khuyên nàng
"Phụ vương của ngươi đánh trận nhiều năm như vậy, lấy tính tình của hắn, nếu như không có niềm tin chiến thắng, hắn sẽ không khởi binh.
Ngươi tuy là theo hắn học binh pháp, cùng với võ nghệ, nhưng chưa bao giờ trải qua chiến trường, chiến trường là nơi không phải trò đùa, ngươi là con nối dõi duy nhất của Yến vương phủ, chúng ta không thể để ngươi đi mạo hiểm như vậy."
"Bắc bình phủ đã ổn, lại có quân tinh nhuệ trấn thủ, Thát Đát sẽ không dám mang quân tới, hài nhi lên tiền tuyến chắc chắn sẽ bảo vệ chính mình thật tốt, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho phụ vương." Triệu Hi Ngôn đảm bảo nói
Yến vương phi trầm mặc, nhìn hài tử, sau đó hỏi "Ngươi hãy thành thật với nương, ngươi muốn tới đó, đến tột cùng vì lý do gì?"
Bị Mẫu thân nhìn thấu tâm tư của mình, Triệu Hi Ngôn ấp úng nói "Hài nhi chỉ muốn đi giúp phụ vương."
"Ngươi là vì nữ nhân ở trong cung kia, có phải không? Ngươi sợ phụ thân ngươi đánh vào kinh thành, chiếm Hoàng cung, thanh lý tộc Lý thị, không giữ lại một ai." Yến vương phi nói
Triệu Hi Ngôn hạ thấp đàu, Yến vương phi lại nói "Ngươi không được đi."
Triệu Hi Ngôn sửng sốt "Vì sao?"
"Phụ vương ngươi sớm đã đoán được, đây là ý của phụ vương ngươi. Nếu như nguy cấp Lý thị đem nàng ra áp chế ngươi lui binh, lẽ nào ngươi vì một nữ tử mà cùng cha mình phản bội sao?"
"Hài nhi không muốn như thế."
"Ngươi không ở đó, Lý thị sẽ không đem nàng ra làm con tin, trong người nàng dù sao cũng chảy dòng máu của Lý thị. Nàng là nữ tử, không uy hiếp được Hoàng quyền, phụ thân ngươi cũng sẽ không hại nàng."
Triệu Hi Ngôn nhíu mày nói "Nếu là nữ tử không uy hiếp được Hoàng quyền, vậy các ngươi cớ gì lập ta làm Thái tử?"
"Phụ vương cũng sẽ cảm thấy như vậy sao?"
Triệu Hi Ngôn hỏi "Nếu đã vậy, ngày sau ai sẽ làm Trữ quân.?"
Triệu Hi Ngôn trong mắt đều là dã tâm, giống y Yến vương ngày xưa.Yến vương phi sửng sốt.
Triệu Hi Ngôn chỉ về phía Thiên điện nơi đứa nhỏ con Tấn vương sau khi Tấn vương mất đi, Yến vương nhận hắn làm con nuôi, nàng nói "Là hài tử được thu dưỡng kia sao?"
"Ngôn nhi!!!" Yến vương phi nhẹ giọng trách mắng "Ngươi làm sao có thể nói phụ vương ngươi như thế."
Mùa đông kéo tới, Hoàng Hậu bởi vì Lý Tri Dụ phòng thủ bất lợi Tế Nam phủ cho nên cắt chức, hỏi tội hắn. còn nàng trả lại quyền giám quốc cho Thế tử. vì nàng sợ Yến quân thảo phạt tới kinh thành. Chính mình lui về Khôn Ninh cung tĩnh dưỡng.
Yến quân thừa thắng xông lên, một tháng đánh chiếm được Thanh Châu, Duyện Châu, đem hết thảy chiếm nhanh gọn lẹ.
Triệu Húc được thả, biết được Tế Nam mất, nhiều thành trị cũng mất theo, hắn tức giận chửi Lý thị bộ tộc, sau đó chỉnh dốn lại triều đình, trừng trị thần tử ham sống sợ chết.
Lúc trước Lý thị ngang ngược là có Hoàng Hậu chống lưng, hiện giờ người Giám quốc là Thế tử, Lý thị không còn dám ngang ngược lộng hành nữa.
Thái tử biết rõ Lý thị căn cơ thâm hậu, chính mình vẫn cần người phụ tá, nếu giờ rút hết người Lý thị, sẽ xảy ra việc lớn, triều cương uể oải suy sụp, được lợi vẫn là Yến vương.
Hoàng Hậu cắt chức Lại bộ thượng thư của Lý Tri Dụ, Thái tử giáng hắn làm Lại bộ thị lang, cũng chiêu cáo thiên hạ Yến vương Thế tử đã được đưa về Bắc bình phủ, loạn đảng trong triều đã bị trừ, yêu cầu Yến vương lui binh.
Giang Âm Hầu Ngô Đạt cũng được thả ra, lần nữa cầm binh để ngăn Yến quân, lập công chuộc tội, hắn đem binh tới Trực lệ phượng dương phủ bên dưới Từ Châu để phòng thủ.
---Hình bộ đại lao----
Triệu Húc được thả ra, lấy danh nghĩ giám quốc, hạ ba chiếu chỉ, một cái là Hoàng thành, một cái ở ngoài và một cái ở tường thành.
Hôm đó, hắn tự mình đi xe ra ngoài thành tới hình bộ, Tam pháp ty.
ở ngoài kinh thành, chiến loạn không ngừng, trong thành các đảng phái cũng nhiều, quyền lực luân chuyển, phong vẫn quỷ quyệt
Thái giám đỡ chủ tử xuống xe, thiếu niên dáng người thẳng tắp, khoác một chiếc áo choàng nâu, sau khi ánh mặt trời xuống, thời gian đổi gác cũng tới.
Hình bộ thượng thư sau khi nghe tin, vội vã từ quan thự đi ra, chỉnh lại mũ áo bước tới nghênh đón 'Thần Hình bộ thượng thư, khấu kiến Thái tử điện hạ, chúc điện hạ thiên thu."
Triệu Húc liếc mắt nhìn, sau đó đi vào bên trong nói "Giang Âm Hầu Ngô Đạt được giam giữ ở nơi nào?"
"Hồi điện hạ, Ngô tướng quân sau khi được áp giải vào kinh vẫn được giam giữ trong đại lao của hình bộ."
"Mang Bản cung tới đó."
"Vâng."
Vừa bước chân và trong khu giam giữ. Bên trong tối đen không thấy rõ đường, trên tường phảng phất ánh sáng của ngục tốt đang cầm đèn đi phía trước.
Triệu Húc đi vào trong, bên trong ẩm ướt, mùi tanh toả ra, điều này làm cho vị Thái tử luôn sống trong nhung lụa cảm thấy không được khoẻ.
Nhưng vì để quyền lực còn tồn tại, và hắn thuận lợi đăng cơ, hắn nhẫn nhịn mùi tanh tưởi đang bốc lên, đi sâu vào trong ngục.
Trên vách đá một lão nhân tóc rối bù, quần áo bẩn thỉu hiện ra trước mắt Triệu Húc, ông lão nằm trên chiếc giường rách nát, màu tóc trắng bị bùn đất vấy lên, trông cực kỳ dơ bẩn.
Triệu Húc thấy vậy sinh lòng thương hại, đồng thời hướng quan hình bộ giận giữ nói "Công thần, để các ngươi đối xử như vậy sao?"
Hình bộ thượng thư nghe xong, sợ hãi quỳ rạp xuống đất đáp "Bên trên định tội nghịch thần, hắn cùng Yến vương là đồng mưu, theo luật của Đại Minh, người phạm tội này, không cần đối xử ưu đãi."
Triệu Húc có chút tự trách nói: "Tướng quân, là Bản cung hại ngươi."
Ngô Đạt, nắm lấy chăn rách nói " Bọn họ đã thả điện hạ ra sao?"
Triệu Húc vẻ mặt giận giữ cùng khinh thường nói "Tế Nam phủ thất thủ, Thanh Châu, Duyệt Châu đều mất, bọn họ sợ tội, sợ Yến vương vào thành sẽ thanh lý tất cả, lúc này mới đem Bản cung lần nữa ủng hộ thượng vị."
Ngô Đạt nghe nói Yến vương chiếm được Tế Nam cũng không bất ngờ, hắn nói "Lý thị nắm quyền, đem đại cục làm cho rối tung, nội bộ bất hoà, việc mất thành là sớm hay muộn thôi."
Triệu Húc sai người mở cửa lao, nhẫn nhịn mùi tanh tưởi đang xộc lên mũi, chui vào họng. tự mình đem Ngô Đạt đỡ ra nói.
"Lý thị lợi dụng thời khắc quốc gia gian nan, mưu toan nuốt chửng quyền hành, bởi vì bản thân mà làm hại quốc gia ta."
Ngô Đạt thở dài, tiếc hận nói "Tế Nam phủ là nơi quan trọng chia Nam, Bắc. Yến vương đã chiếm được, triều đình nguy rồi."
"Tướng quân, lẽ nào không có phương pháp cứu sao?" Triệu Húc bức thiết nhìn Ngô Đạt.
Ngô Đạt mở to hai mắt già nua, lần vào ngục này hắn ăn không ít khổ, mấy tháng ngắn ngủi, làm hắn già đi mười tuổi.
"Nếu thần còn trẻ, sẽ nhất định cho Điện hạ một câu trả lời thoả mãn, chắc chắn. thế nhưng hiện giờ thần già rồi, chỉ có thể làm hết sức thôi."
Triệu Húc nghe xong, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, hắn quyết định nói "Bản cung biết, kết quả rất khó xoay chuyển, nhưng như vậy ta cũng không thể để Yến vương làm loạn được, một thần tử sao có thể dễ dàng chiếm lấy quốc gia này."
Thành đức năm thứ mười lăm.
Mùa xuân.
Ngô Đạt phục chức, ngày hội nguyên tiêu tới, chiến sự căng thẳng, không khí tết nguyên tiêu cứng ngắc.
Mấy ngày trước, Yến vương phủ cũng sắp xếp tết thượng nguyên, Triệu Hi Ngôn làm Thế tử giám quốc đất phong cũng đã được ba tháng, sự vụ to nhỏ, nàng cũng tự mình xử lý, bảo đảm đất phong thái bình.
Tiền tuyến căng thẳng, Triệu Hi Ngôn năm nay hạ lệnh tết thượng nguyên trong cung giản dị, để tiết kiệm chi phí cho quân .
Bên ngoài Bắc bình phủ một mảnh thanh bình, trước cửa từng nhà đều có tiếng pháo nổ, gió xuân thổi những làn khói, khí tức tân niên ngập tràn, phương nam trên chiến trường ngập tràn khói thuốc súng, không giống mùi thuốc súng của pháo nổ, là mùi của sự chết chóc.
---Trường xuân cung—
Chậu than đỏ hồng, thi thoảng xì xèo tiếng lửa cháy, Triệu Hi Ngôn bước vào trong cung, đưa tay thả xuống áo choàng, cung nhân đưa tay nhận lấy.
Nàng đi tới bên cạnh mẫu thân, hai người ngồi bên lò lửa "Nương."
"Tới, nếm thử cái này" nữ tử hướng nàng ngoắc tay.
Một cung nhân bưng khay tới, đem một bát phù nguyên tử trình lên "Vương phi, Thế tử."
"Năm nay ta làm Phù nguyên tử đón tân niên, Thế tử nếm xem."
Triệu Hi Ngôn cầm muôi múc một viên lên, sau đó hỏi "Còn chưa tới Thượng nguyên, đã có Phù nguyên tử ăn rồi a."
"Đang rảnh rỗi a, nên nương làm một ít, không biết khẩu vị của ngươi có thay đổi hay không. Trong cung ẩm thực so với Vương phủ ta đặc sắc hơn, ta cũng sợ ngươi ăn không hợp khẩu vị."Yến vương phi nói
Triệu Hi Ngôn nếm một viên, sau đó híp mắt nói: "Chỉ cần là đồ nương làm, hài nhi đều thích ăn."
Nàng nhìn bát phù nguyên tử sóng sánh, viên nào cũng đều nhau, nàng lẩm bẩm "Nếu như tết nguyên tiêu, trong quân doanh tướng sĩ cũng được ăn Phù nguyên tử thì tốt."
Ngày mười năm, tháng một
Một đội quân từ Bắc bình phủ đi xuống phía nam tiếp tế, sau khi được kiểm tra đội ngũ được vào thành.
Một chiếc túi lớn được chế tác đặc biệt, Phù nguyên tử được giữ đông lạnh trong đó, sau khi vào thành, thời tiết vẫn lạnh giá, cho nên Phù nguyên tử được bảo quản hoàn hảo.
Yến vương lấy Tế nam phủ làm phủ nha, đóng quân tại đây, đêm đó, hắn hạ lệnh đốt lửa
Quân sĩ ngồi vây quanh đống lửa mừng ngày hội, thân là tướng soái thống lĩnh ba quân, trách nhiệm nặng nề, hắn một mình trong phòng cầm đèn nhìn sa bàn.
Gió lạnh bên ngoài gào thét, ánh sáng của đèn lung lay trên cửa sổ, một tên phó tướng đem bát tiến vào phòng.
"Điện hạ."
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Yến vương nghiêng đầu, tay vẫn cầm đèn, ánh mắt vẫn nhìn sa bàn phía trước.
Phó tướng đi vào, đem một bát Phù nguyên tử nóng dâng lên, Yến vương nhìn thấy liền hỏi "Nơi nào lại có Phù nguyên tử?"
"Là Thế tử sai người đưa tới, các tướng sĩ ai cũng có phần." phó tướng giải thích nói
Yến vương bưng bát nếm thử, sau đó nói: "Ngươi chắc chắn là Thế tử sai người đưa tới?"
Phó tướng gật đầu đáp "Quân áp vận lương thực, được Thế tử phân phó, trước khi cho tướng sĩ ăn, đã thử độc, không có vấn đề."
Yến vương nhấm miếng, trong lòng cảm khái nói "Rời nhà đã một năm, không nghĩ tới ở đây còn có thể ăn được món ăn của Bắc bình phủ, đường xa như vậy, nàng làm sao có thể đưa tới?"
"Thế tử thông tuệ, phái người dùng khối băng làm phù nguyên tử đông lại, sau đó dùng khối băng vây quanh, vừa vặn thời gian đưa tới, rất tiện. chỉ cần sai người nấu lên là được." phó tướng nói.
Yến vương nhìn chằm chằm bát phù nguyên tử, sau đó hắn dùng hết chỉ còn bát không, đặt lên bàn. Tiếng khói lửa bên ngoài từ cửa sổ truyền vào.
Hắn đi tới bên cửa sổ, đứng chắp tay ở đó, bên kia không xa là kinh thành cũng đang đốt lửa khói lớn bay lên trên bầu trời.
"Hàng năm, kinh thành đều sẽ đốt lửa lớn, lễ hội tết nguyên tiêu, đèn lồng kéo dài bảy ngày, so với hoàng cung, dân gian càng náo nhiệt.
Hắn sinh ra ở hoàng cung, lớn lên ở đó "Không nghĩ tới, quả nhân lại lấy cách này để trở về."
Thành Đức năm mười lăm, Thịnh xuân, Yến vương chỉnh đốn binh mã, mang quân tới Từ Châu, tấn công Từ Châu cũng chỉ để qua mắt, mục đích của hắn là chiếm Duyệt Châu, Tây Hà Nam thừa tuyên bố chính sứ ty.
Sau khi Tế Nam phủ bị chiếm, binh lính triều đình hạ sĩ khí, thất bại làm binh sĩ chán nản, việc Ngô Đạt lần nữa nhận chức thống soái, bị binh sĩ hoài nghi, vì hắn đã quá già.
Đối mặt với Yến quân, sĩ khí hung hăng, Tham chính cùng tri phủ các nơi đều dồn dập đầu hàng hiến thành.
Yến vương tự mình dẫn quân, đóng quân ở Từ Châu, phái tâm phúc đến Khai phong phủ, còn mình thì chỉ huy.
Yến quân tới thành Khai phong, bên trong thành treo cờ đầu hàng, tri phủ cùng huyện lệnh vì để tránh bách tính gặp nỗi khổ chiến loạn cho nên cùng bàn nhau, mở cửa thành đầu hàng. Tri phủ sau khi hiến thành thì uống thuốc tự tử, tỉnh Hà Nam bị Yến quân chiếm lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro