Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 142: CÔNG THÀNH ĐOẠT ĐẤT


CHƯƠNG 142: CÔNG THÀNH ĐOẠT ĐẤT

Thành Đức tháng bảy năm thứ mười bốn.

Tin tức Lý thị giam cầm Hoàng đế, giam lỏng Thái tử ở Đông cung được truyền tới quân doanh, tin tức lọt tới Tế Nam phủ, làm quân doanh được một trận khủng hoảng.

Ngô Đạt nghe được tin tức do phó tướng nói cho, hắn điều động phó tướng ngăn chặn việc quân sĩ làm loạn, một mình đi tới gặp giám quân hỏi tội.

Sự việc được giấu kín, giám quân cũng vừa được nghe, hắn hoảng hốt tột độ, một bên phái người đi giám thị Ngô Đạt, một bên gửi thư về triều xác nhận, nhưng Ngô Đạt là người trấn định, rõ ràng, khiến giám quân cùng với bộ tộc Lý thị rơi vào khủng hoảng.

Thành Đức năm thứ mười bốn, trung tuần tháng bảy, Yến vương thấy thời cơ đã tới, lần nữa chỉnh đốn quân, tấn công Tế Nam phủ, lần tiến công này, hắn đem toàn bộ quân tinh nhuệ tới.

Trong lều, Yến vương cùng một đám tướng sĩ vây quanh môt toà sa bàn (thành trì mô phỏng) thành trì Tế nam phủ, Yến vương nói

"Tin tức đã truyền tới Tế Nam phủ, Ngô Đạt tâm rất khả nghi, triều đình đã rối loạn, hiện giờ chỉ còn một đòn cuối cùng."

"Chúng ta thà chết đi theo Đại vương, nghe theo Đại vương sai khiến." chúng tướng chắp tay nói.

Yến vương nhìn vào sa bàn hơi do dự, sau đó trở nên kiên nghị, mở miệng nói: "Hiện tại quả nhân cần một đội quân cảm tử không tiếc bất cứ giá nào đánh chiếm phía Tây Tế Nam phủ, nhất định phải chiếm được.'

Mọi người không rõ dụng ý của Yến vương, một viên tướng nói "Đạ vương dùng binh luôn cẩn thận, lần này Yến quốc ta chỉ mang theo mười lăm vạn binh mã, chỉ là một Tế Nam phủ nhỏ nhoi, hao tổn quá nhiều vì một phủ liệu có bất lợi với quân ta không."

Yến Vương chưa phủ định sự lo lắng của thuộc hạ, hắn giải thích "Quả nhân làm như thế, là muốn lấy thương tích nhỏ đổi lấy thương tích lớn của triều đình, miễn là hạ được Tế nam phủ, kinh thành liền gần ngay trước mắt."

Mọi người tuy là có lo lắng, nhưng đều đồng lòng theo sự chỉ huy của Yến vương, Tần vương thấy Yến quân đồng lòng, liền nghĩ mình cũng là một phần của Yến quốc, hiện giờ ra sức ngày sau Yến vương đăng cơ nhất định sẽ không bạc đãi mình, hắn đứng ra đề nghị nói

"Nhị ca, để ta dẫn quân tiên phong, quân Tần ta đều là dũng sĩ, chúng ta sẽ tiên phong đánh trước."

Tần vương xung phong, Yến vương thấy vậy nhắc nhở nói: "Ngũ lang, Ngô Đạt là sư phụ của ta, hắn dùng binh giỏi hơn ta, những gì ta làm cũng có khả năng hắn đọc được trong lòng, lần này đánh Tế Nam phủ chỉ đoạt một cửa, nhưng sẽ đoạt được bằng mọi cách, cũng có thể quân tiên phong sẽ không còn ai sống sót, ngươi cần phải hiểu rõ."

Quân Tần nhân số không bằng Yến quân, nhưng trong tay của Tần vương cũng có mấy vạn binh mã, từ trước tới nay đều do một tay hắn huấn luyện, nghe được lời nhắc nhở, hắn vẫn hạ quyết tâm, cười ha hả nói "Lẽ nào ta không thể làm được sao, ta tin tưởng nhị ca."

"Được." Yến vương nói: "Lần này tam quân ra hết, cần phải đánh cho Tế Nam phủ trọng thương, ta cho ngươi một đêm chuẩn bị, truyền lệnh tam quân, tối nay thưởng rượu thịt."

"Vâng!"

----Trướng Tần vương---

Sau khi kiểm duyệt quân xong, Tần vương trở lại lều, trưởng sử vẫn luôn đi theo sau hắn một tấc cũng không rời.

Hắn nói 'Điện hạ, Tần quốc xuất năm vạn binh mã, Yến vương hôm nay đã nhắc nhở, không tiếc giá nào, Ngô Dạt dùng binh so với Yến vương lão luyện trầm ổn, chúng ta thật sự muốn đem toàn bộ gia sản đều tiêu tán hết sao?"

Tần vương ngồi dựa trên ghế, nhẹ nhàng vuốt ngọc bội trên kiếm tượng trưng thân phận, nói "Ngươi cho rằng ta muốn sao? Quân Tần ta trấn thủ Quan trung nhiều năm, số quân này đều là bảo bối của ta, nhưng ta có biện pháp nào đây, ngày sau Yến vương đăng cơ, năm vạn binh lính này sẽ trở thành cái gai trong mắt hắn.

Đã thế không bằng chết trên chiến trường còn có ý nghĩa, sau này còn có trợ cấp, còn có vẻ vang, không tới nỗi bị nghi kị đủ điều."

Trường sử suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thỏ khôn chết, chó săn phanh, phi điểu tận, cung tốt càng, từ xưa tới giờ Đế vương nào cũng đa nghi, làm sao để người khác ngủ ngon.

Điện hạ bán mạng như vậy, cũng để mình có con đường lui."

"Khởi binh lần này, qân ta năm vạn binh mã cũng là nghi kị của hắn, việc của Tứ ca ta nghĩ đến mà sợ." Tần vương vuốt trán nói

"Quả nhân đứng giữa huynh đệ bọn họ, tiến thối lưỡng nan, chỉ trách Tần quân của ta thế nhỏ."

Trưởng sử thở dài nói: "Điện hạ, lần này xuất chinh phải thật cẩn thận, giữ an toàn cho chính mình, Vương thái phi còn ở Quan Trung lo lắng cho Điện hạ."

Tần vương gật đầu nói: "Ta sẽ cẩn thận."

Mùa thu, tháng bảy, năm thứ mười bốn Yến vương cùng Tần vương dẫn quân hợp lực tấn công Tế nam phủ, Ngô Đạt chỉ huy giữ thành, phòng thủ nghiêm ngặt.

Hắn đứng trên thành trì ra lệnh, binh sĩ đốt lửa hoả pháo, từng đợt pháo bắn ra, nổ tung mặt đất. dù vậy Yến quân vẫn mãnh liệt tấn công.

Tần vương tự mình dẫn quân tấn công phía Tây, Yến vương ở trên đài chỉ huy "Hoả khí, yểm trợ Tần vương."

Một tiếng vang lớn, nổ tung đất đá, nhân mã của quân Tần cũng bị nổ chết hơn chục mạng, máu thịt tung toé, tình cảnh thê thảm.

"Quyết không thể lùi!" Tần vương cầm đao, tự mình chỉ huy

"Đại vương, triều đình dùng pháo." Binh sĩ cưỡi ngựa chạy về bẩm báo Yến vương.

Yến vương nhìn thành trì cao chót vót, nói "Pháo số lượng không nhiều, để quân tiên phong cố gắng kháng trụ."

"Vâng."

Phía sau quân truyền tới một trận tiếng trống vang, bên trên thành lầu pháo vẫn liên tiếp bắn ra, Tần vương lĩnh binh tiếp tục tiến lên phía trước, mỗi một bước tiến đều tổn thương người cùng ngựa.

Pháo bắn xuống như mưa, quân Tần cũng gian nan chống đỡ, Yến vương nhòm tới, phân phó nói "Hoả tiến lên"

Đội hoả tiễn thấy cờ ra hiệu phất, chỉ huy sức nói "Phi không kích chuẩn bị."

Cờ vung lên "Thần hoả phi nha chuẩn bị."

Hoả tiễn có cánh được lấy từ trong rương ra, bên trong chứa đầy thuốc nổ, quanh thân được trợ kíp nổ, từng hoả tiễn được lắp lên, theo tiếng nổ mà bay tới hướng thành lầu, binh sĩ trên thành thấy vậy ngạc nhiên hỏi : "Đó là cái gì?"

"Là điểu sao?"

*editor : Khả năng giống mìn á, nhưng có cánh 😊)))))))"

Ngô Đạt thấy thế cũng cuống quýt phân phó "Cung thủ đâu, mau không cho nó hạ xuống thành..."

Hoả tiễn tốc độ cực nhanh, không cho binh sĩ trên thanh có phản ứng lại, nó cũng rơi xuống đầu nổ tung

Ầm!ầm! ầm

Từng tiếng nổ vang lên, nở như hoa, tiếng bom khủng làm cho binh sĩ thủ thành ngơ ngạc, quân Tần thuân thế tiến lên.

Ngô Đạt nhìn binh mã dưới thành tấn công lít nhít tới vạn người, liền cau mày nói: "Yến quân làm sao lại phái nhiều người đánh trận đầu như vậy.'

"Đại nhâ, Binh sĩ trấn cửa Tây trọng thương nhiều, thỉnh phái trợ binh, bằng không cửa tây không thể thủ nổi." phó tướng ôm tay bị thương cầu viện nói

Ngô Đạt nghe xong nhíu mày nói "Vì để đoạt một cửa thành, đáng giá sao!" hắn không thèm đếm xỉa lại nói

"Hôm nay ngươi vì đoạt Tế nam phủ mà hao binh tổn tướng, triều đình nhiều nhân mã, ngươi làm sao đấu được."

Hắn hạ lệnh thêm viện trợ tới Tây thành, ngay cả pháo hạng nặng cũng điều động tới thành Tây, quân Tần vừa được chút lợi, lại rơi vào trong biển lửa, càng đánh càng ít quân đi.

Khi tiến tới chân thành nhân số cũng không còn nhiều, dưới chân thành cũng được chôn thuốc nổ, ngô đạt châm dầu lửa tiễn, bắn xuống thuốc nổ, những tiếng nổ vang lên, người cùng ngựa của quân Tần bay lên không trung, tướng sĩ vang lên "Bảo hộ Điện hạ, Điện hạ cửa Tây này đã gia tăng phòng thủ, chúng ta lui đi."

Lúc này, quân phía sau vẫn vang tiếng trống tiến quân, Tần vương nhìn về phía sau, cờ Tần đã đổi thành cờ Yến, hắn thuộc về Yến quân, phía sau đang đợi thời cơ, hắn không thể lui.

Trên đài chỉ huy, Yến vương liên tục xoa mồ hôi ở lòng bàn tay, hắn nghe tiếng pháo nổ, hắn biết phía Tây đã có thêm quân phòng thủ, hắn bình tĩnh chờ đợi.

"Đại vương nếu còn tiếp tục chờ, quân Tần sẽ mất hết, toàn quân bị diệt." phó tướng nói

"Quả nhân muốn biết pháo đã chuẩn bị tốt chưa?" Yến vương bình tĩnh hỏi.

"Đã chuẩn bị tốt, chờ Đại vương ra lệnh một tiếng, Hồng y đại pháo tầm bắn sẵn sàng, có thể thẳng kích thành lầu."

"Chuyển tới chân núi Bắc môn chờ lệnh." Yến vương phân phó nói

Một tiếng nổ lớn vang lên, Yến vương hạ lệnh "Tử bỏ Thành Tây, toán bộ tấn công Thành Đông."

Một mũi tên lửa bay thẳng lên trời nổ vang, binh lính mai phục phá Bắc môn nhìn thấy tín hiệu, thổi kèn ra lệnh tấn công.

Ba ngày sau------

Một con ngựa chạy ngã sùi bọt mép trước dịch trạm, trên lưng sĩ tốt đeo cờ xí cùng ống trúc ngã lăn xuống đất, hắn vội bò dậy đổi một con ngựa khác hướng kinh thành chạy.

Ngựa chạy như bay vào thành, dừng dưới chân thành, sĩ tốt đưa ra ấn tín hét lớn "Tế Nam phủ có quân tình khẩn cấp."

Quân tình truyền vào trong thành, Lý thị chưa kịp chặn lại, quân tình đã được đưa lên triều.

Hoàng Hậu triệu kiến người truyền tin, hắn quỳ xuống "Báo"

"Tế Nam phủ có quân tình!"

Quần thần nhìn sĩ tốt, Thái giám đi xuống nhận lấy quân báo, Lý Tri Dụ nôn nóng không chờ được lên tiếng hỏi "Tình hình trận chiến ở tiền tuyến làm sao?"

Hắn chỉ là người chuyên đi truyền tin, chưa từng ra tiền tuyến đánh trận, hắn chỉ nhận quân báo từ người truyền gửi đi, nhưng hắn cũng nhìn nét mặt người gửi mà đoán được một ít, hắn cũng không thể khẳng định gì, chỉ lắc đầu.

Lý Tri Dụ nhìn về phía quân báo Hoàng Hậu đang xem nói "Hoàng Hậu nương nương."

Editor: Cái ông Lý Tri Dụ này hơn cả vua nhỉ : )))) đợi ngày ô bay đầu a, sắp rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro