
CHƯƠNG 139: THÁT ĐÁT
CHƯƠNG 139: THÁT ĐÁT
Một trận gió nhẹ lướt qua y phục, lay động ống tay áo, người trẻ tuổi đang chắp tay cúi đầu với người mặc cổn long bào, khí chất có chỗ bất đồng
"Phong ba gió lớn, *rồng chiến với dã, huyết huyền hoàng. Vì tương lại của quốc gia sau này, rõ ràng là đang phụng lệnh vua, cũng là vì thiên hạ thương sinh chọn đúng Minh chủ, sao dám nói khổ cực."
*Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng. (là một hào trong kinh dịch, hào 6 âm (thượng lục)
Dịch nghĩa: Như rồng đánh nhau ở đồng nội, đổ máu đen máu vàng.
Giảng nghĩa: Hào này âm lên tới điểm cực thịnh. Âm dương tuy bổ túc nhau, nhưng bản thể vẫn là ngược nhau, đối địch nhau. Khi âm cực thịnh, dương cũng vậy ( hào 6 quẻ Càn) thì hai bên tất tranh nhau, và cả hai đều bị hại. Đạo đến đó là cùng rồi. cũng vẫn cái nghĩa thịnh cực thì suy như hào 6 quẻ Càn.
Văn ngôn: không giảng gì khác, chỉ cho biết rằng "huyền hoàng": là sắc của trời đất, âm dương .
Cao Hanh ngờ rằng hai chữ đó [玄 黄] thời xưa dùng như hai chữ [ ] (vì đọc như nhau) và có nghĩa là chảy ròng ròng. Không rõ thuyết nào đúng, nhưng đại ý vẫn là tai hại cả cho hai bên
Triệu Hi Ngôn thở dài nói: "Nói tới Minh chủ, nếu như năm đó không xảy ra biến cố, huynh trưởng mới phải là chi chủ của Đại Minh."
"Trương Cửu Chiêu lắc đầu, tuổi tác của hắn cũng qua tuổi thiếu niên nhưng mặt mũi hắn sáng sủa, môi hồn răng trắng, khiến người khác không phân biệt được tuổi tác.
"Hoạ hề phúc sở ỷ, phúc hề hoạ sở phục, nên đến đều sẽ đến, kết cục ngày hôm nay. Với ta mà nói đã là tốt nhất rồi."
* Hoạ hề phúc sở ỷ, phúc hề hoạ sở phục nghĩa là "Họa là nơi nương tựa của phúc, phúc là nơi ẩn chứa của họa". Câu này thường được trích từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử, diễn tả quan niệm về sự biến hóa không ngừng, tương tác lẫn nhau giữa họa và phúc, tốt và xấu trong cuộc sống.
Editor: Ngạc nhiên chưa 😊
Triệu Hi Ngôn trong lòng hiểu rõ ý tứ của Trương Cửu Chiêu, nàng cúi đầu cười nói: "Ngược lại cũng đúng, dã tâm của một người là bởi tâm tư của họ, không liên quan tới quân chủ biến động mà biến, nhưng có lẽ để có một vị Minh chủ, thắng bại nhất định phân rõ."
Trương Cửu Chiêu lần nữa chắp tay nói: "Thế tử đã tới Thát đát an toàn, ta cũng trở về kinh"
"Trở về kinh?" Triệu Hi Ngôn kinh ngạc hỏi
Trương Cửu Chiêu đáp: "Ở đó ta còn có việc chưa hoàn thành."
"Thời cuộc kinh thành rối ren, nếu như tiên sinh quay trở lại chẳng phải rất nguy hiểm sao?" Triệu Hi Ngôn lo lắng nói.
"Thần cùng với Thế tử không giống nhau, thần có công phục trên người." Trương Cửu Chiêu nói
"Ngày xưa nhờ có Yến vương giúp đỡ, thân này mới còn tới hôm nay, đại thù chỉ mới báo có một nửa, một phần cũng là báo ấn, và cũng vì bản thân báo thù."
Triệu Hi Ngôn suy nghĩ một chút, cũng không ngăn cản nói: "Tiên sinh túc trí đa mưu, nhất định sẽ thoát khỏi hiểm cảnh, an toàn trở về."
Trương Cửu Chiêu lần nữa chắp tay, sau đó vén vạt áo lên xe ngựa rời đi, Triệu Hi Ngôn chắp tay đưa tiễn nói: "Chúc tiên sinh đi đường bình an."
Trương Cửu Chiêu ngồi bên trong xe ngựa, nhấc màn xe nói: "Vương phi rất nhớ nhung Thế tử, trước tiên Thế tử hãy hồi Bắc bình phủ, chớ để Vương phi đợi quá lâu, ưu phiền sinh bệnh."
"Ta đã biết."
Xe ngựa chậm rãi rời đi xa, Triệu Hi Ngôn thở nhẹ, đến hiện tại việc ở kinh thành nàng đã hoàn thành, thậm chí còn vượt xa dự đoán, nhưng cũng mấy lần gặp nạn, dê vào miệng cọp
Nhìn về phương Nam xa xôi, Triệu Hi Ngôn thở dài nói: "Phụ vương bên kia mong rằng cũng có thể thuận lợi đi."
Gió thổi ngang qua gò má, phía sau vang lên một tiếng chuông vàng, gió thổi đem tới một chút hương hoa nhạt, Triệu Hi Ngôn quay đầu lại, bóng người quen thuộc tiến lại gần.
Bột Nhi chỉ Cân Tô Ninh Na mang theo thị vệ từ trong cung đi ra tiến đến chỗ Triệu Hi Ngôn.
Triệu Hi Ngôn hướng về vị công chúa của Thát đát chắp tay "Công chúa"
Tô Ninh Na đặt tay lên vai Triệu Hi Ngôn đi quanh người nàng, đánh giá trên dưới nói: "Yến vương Thế tử, chất tử duy nhất của Hoàng đế trung nguyên, bách phát bách trúng, sức lực lớn hạ gục hổ, sao lại bị một kinh thành nhỏ nhoi làm khó."
Lời chêu ghẹp này làm Triệu Hi Ngôn miễn cưỡng cười cười, nàng đáp: "Ta cũng chỉ là một phàm phu tục tử, tường thành thì cao vời vợi, sao có thể nói bay là bay luôn đi được đây."
"Nhưng ngươi là Yến vương Thế tử" Tô Ninh Na nói.
"Ngươi có cách cho người tới Mông cổ của ta cầu viện, chẳng lẽ lại không chạy khỏi được cái cung nho nhỏ đó sao? Theo ta thấy a, ngươi là bị người nào đó câu mất hồn đi rồi, không muốn đi ra thôi."
Triệu Hi Ngôn sửng sốt: "Cái gì?"
"Năm ngoái Mông cổ phái sứ giả tới triều đình trung nguyên, hắn trở về nó lại hết thảy sự việc cho ta biết, bao gồm việc Hoàng đế mở tiệc mời Thiếp mộc nhi vương tôn, chuyện đêm đó cũng bị truyền ra ngoài." Tô Ninh Na nói
"Nghe nói, chuyện như vậy ở Trung Nguyên là đại nghịch bất đạo. ngay cả chúng ta Mông cổ quy củ thoáng như thế cũng không có huynh muội, tỷ đệ nào dám làm bừa. Thế tử đây là coi trời bằng vung sao?"
"Không phải là ta coi trời bằng vung, mà là không thể không làm việc này." Triệu Hi Ngôn thẳng thừng đáp.
Triệu Hi Ngôn chỉ vào ngực trái của mình, không hề có nửa điểm che giấu nói: "Nội tâm sở điều độg, nơi nào lại dám không theo đây."
"Người Trung Nguyên các ngươi nói chuyện đều thích vòng vo, chỉ là ngươi đối diện với tình cảm của mình, thừa nhận thẳng thắn, cũng thật nghĩa khí." Nói xong Tô Ninh Na hướng cung điện nói: "Theo ta đi vào thôi."
Triệu Hi Ngôn đi theo sau hỏi vội: "Khả hãn lui binh sao?"
Tô Ninh Na xoay người lại vừa cười vừa chêu chọc nói: "Ngươi sợ huynh trưởng thật sự dẫn quân tấn công Bắc bình phủ sao?"
Thấy người không đáp lại, nàng xoay người đi tiếp, vừa đi vừa nói: "Ca ca đang trên đường trở về Mông cổ, cho nên đại quân vẫn chưa về được, trước tiên ta không thể thả ngươi đi được."
Triệu Hi Ngôn dừng lại, sau đó lại đi tới phía trước Công chúa nói: "Ân tình của Công chúa, ta sẽ không bao giờ quên."
Tô Ninh Na phất tay nói: "Ân huệ của ngươi ta cũng không lời nào cám ơn hết được. Lại nói, vốn ta cũng nợ ngươi ân tình hiện tại trả cho ngươi, trong lòng cũng nhẹ nhõm ."
Triệu Hi Ngôn híp mắt cười nói: "Một mã quy nhất, ân hay là muốn trả lại."
Vào tới trong cung, nàng mới phát hiện rượu tẩy trần đã được chuẩn vị tốt, ngoại trừ món ăn chính của Mông cổ là dê nướng ra, nàng còn nhìn thấy một món ăn cực kỳ quen mắt, trên đó còn đặc biệt chuẩn bị một đôi đũa.
"Món ăn độc nhất của Bắc bình phủ, Thế tử sắp hai năm không thấy chứ?" Công chúa lại nói
"Hương vị là do Trương tiên sinh nói với ta."
Triệu Hi Ngôn liếc mắt nhìn bốn phía, có không ít thị vệ Mông cổ, nàng gồi xuống chỉnh tay áo, cầm lấy chiếc đũa không khách khí bắt đầu ăn, có lẽ thức ăn trong cung ăn đã chán, lần nữa được nếm món của Bắc bình phủ cùng món ăn độc nhất của Mông cổ, nàng ăn như hùm đói
"Ngươi ăn chậm một chút, cũng không có ai tranh của ngươi." Hành động của nàng cũng làm Công chúa sửng sốt, Tô Ninh Na lần thứ hai gặp lại vị Thế tử này, hắn là sao như biến thành một người khác.
"Ngươi chậm một chút, cũng không ai cướp của ngươi a. ngươi như vậy, chẳng lẽ là trong địa lao đi ra sao. Một bữa cơm no cũng chưa từng được ăn sao."
"Ăn ngon." Triệu Hi Ngôn nuốt xuống miếng thịt đang nhai đáp "Ta ở đó tuy nói là lao tù, cũng không quá khổ, nhưng ăn cũng không ngon, ngủ cũng không ngon."
Thành Đức năm thứ mười bốn, cuối mùa hè, khả hãn của Thát đát xuất quân giả bộ tiến công thành đô của Yến quốc, sau đó tuyên bố thua trận lui binh về.
Triều đình khi biết được rơi vào khủng hoảng, vội vã phái sứ thần đi Thát đát truy hỏi trách nhiệm, nhưng không được Khả hãn của Thát đát triệu kiến, chỉ phái đại thần tiếp kiến giải thích rõ ràng.
"Triều ta đối với Thát đát tín nhiệm tới cực điểm, không chỉ ban tặng tiền vàng, vải vóc tơ lụa, còn đem cả Yến vương Thế tử đem cho Thát đát, nhưng Thát đát làm sao có thể lật lọng, có được thứ mình muốn liền lui binh" sứ thần triều đình trách cứ nói
"Mông cổ ta lấy thần linh cao nhất ra tuyên thề, sao có thể lật lọng được. đội quân Mông cổ từ tái ngoại xuôi nam, đi qua trường thành một đường tấn công Yến quốc, hao binh tổn tướng, đâu ai ngờ Bắc bình phủ lại tàng 10 vạn binh mã." Đại thần Thát đát nói, sau đó chỉ trích sứ thần triều đình
"Minh triều không phải nói rằng Yến vương dốc hết toàn lực sao? Vì sao còn có mười vạn đại quân trấn thủ thành?"
Sứ thần Minh triều đột nhiên bị chất vấn không biết nên làm sao, hắn đi tới đây cũng không có ai báo cho hắn biết tình hình chiến trận. "Chuyện này... Triều đình đúng thật là nghe được tin tức Yến vương dốc hết thảy quân đội...."
"Rắm!!!!" đại thần Thát đát mắng to "Lẽ nào Minh triều cùng Yến vương giao chiến chưa từng thăm dò nhân số của đối phương sao, nếu đã như thế là các người đang lừa gạt Mông cổ ta, hại chúng ta thua thảm hại, tổn hại binh sĩ cùng tướng lĩnh, giờ các ngươi muốn thế nào?"
"Chuyện này..."
Dưới cơn thịnh nộ Đại thần Thát đát đuổi sứ thần của triều đình ra ngoài, mắng to: "Nói Hoàng đế của các ngươi đem theo hậu lễ tới Mông cổ nhận lỗi, bằng không Mông cổ không tiếp kiến người của Trung nguyên."
Đối mặt với những lời lẽ thô bạo cùng yêu cầu vô lý của đại thần Thát đát, sứ thần không biết những lời họ nói là thật hay giả, hắn cũng không thể đáp trả được, chỉ có thể ảo não trở về nước.
Việc Thát đát nuốt lời, làm cho trên dưới triều đình rơi vào khủng hoảng, Thái tử bị giam lỏng ở Đông cung sau khi biết, liền mắng to Lý thị cùng đám triều thần. triều đình hiện giờ chỉ có thể kỳ vọng vào Giang Âm Hầu Ngô Đạt đang trấn thủ Tế Nam phủ.
Vì để bảo đảm bình yên ở kinh thành Lý Tri Dụ đem ba trăm ngàn binh mã đóng quân tại Nam Trực Lệ, bao quanh các châu phủ để bảo vệ kinh thành
Có được tiền bạc cùng tơ lụa đảm bảo qua được mùa đông này, đại quân Mông cổ rút hết quân về, một đường khải hoàn hồi triều.
Tuỳ tùng của Khả hãn vui vẻ nói: "Người Minh quốc thật dễ lừa gạt, chúng ta dễ như ăn cháo chiếm được chỗ tốt, mùa đông này lương thực đủ rồi."
Nhìn thu hoạch to lớn trước mắt. Khả hãn sống lưng thẳng tắp ở trên lưng ngựa nói: "Minh đình đã đến lúc gần kết thúc, bọn họ hoảng loạn, lúc này mới có cơ hội cho chúng ta, nhưng không thể không nói, Yến vương thực sự là kẻ địch đáng sợ."
Khả hãn cao hứng lại nói: "Minh triều đã đi tới đường cùng, Minh triều đối đầu với Yến vương sợ là lấy trứng chọi đá. Minh triều sắp đổi chủ rồi."
"Yến vương tuy mạnh nhưng đã hơn năm mươi tuổi, mặc dù tương lai hắn đăng cơ, nhưng vừa trải qua chiến tranh tổn thương nguyên khí, hắn phải thu thập hết thảy hỗn loại, hồi phục lại triều đình. Chờ đến lúc đó sợ là đã già rồi, nghĩ tới đối phó với Mông cổ sợ là hữu tâm vô lực." đại thần lại nói.
Khả hãn Thát đát gật đầu, may là hắn vẫn đang tuổi tráng niên, còn có thời gian để chờ đợi, hắn biết rõ thay đổi triều đại quan trọng nhất chính là động viên lòng người.
Đại quân khải hoàn hồi triều, Khả hãn hồi cung trước, theo sau hắn là một vài người hầu, và tên sứ giả được phái đi Minh triều ngày trước.
Đại thần đưa tay trước ngực gập người hành lễ nói: "Đại Hãn."
Khả Hãn ngồi tren một chiếc ghế bọc tấm sừng huơu da hổ, trong tay cầm một cái roi ngựa hỏi: "Yến vương Thế tử đâu?"
Đại thần cung kính đáp: "Yến vương Thế tử đã cùng với Công chúa tiến vào Vương cung."
"Hắn là người thế nào?"
"Nghe đồn hắn không rượu thì sắc, thần một đường hộ tống hắn về Mông cổ, dọc đường đi trong miệng hắn lúc nào cũng có nữ nhân trong đó." Đại thần đáp
"Không nghĩ tới Yến vương một đời anh dũng, cùng mưu lược, nhi tử lại ham muốn an nhàn hưởng thụ."
"Hắn có khả năng cố ý làm như thế không?" Khả hãn trong lòng nghi ngờ hỏi.
Đại thần lắc đầu nói: "Thần chưa nhìn ra hắn cố ý, nhưng việc hắn để ý nữ tử là xác thực, thần vào kinh thành còn nghe nói một chuyện.'
"Chuyện gì?"
"Minh quốc trước tới giờ lễ nghi luôn đặt lễ nghi lên đầu, không giống chúng ta lấy sức mạnh làm đầu.
Bọn họ lấy tông pháp định ra quy tắc, cùng họ không thông hôn, nếu như vi phạm đạo trời không tha, nhưng...." Đại thần muốn nói lại thôi
"Nói đi." Khả hãn nói
Đại thần gập cong người nói: "Nghe đồn Yến vương Thế tử yêu thích đích nữ trưởng của Hoàng đế, Tấn Dương công chúa, Hoàng đế là bá phụ của hắn."
"Tỷ đệ sao?" Khả hãn rơi vào trầm tư.
Đại thần lại nói: "Đừng nói là Minh triều không đồng ý, ngay cả Mông cổ ta cũng không cho phép phát sinh chuyện như thế."
Khả hãn sờ cằm nói: "Ta nghe nói trưởng Công chúa dung mạo xinh đẹp, là đệ nhất mỹ nữ, ngươi đã thấy qua nàng chưa?"
"Chưa từng." đại thần lắc đầu nói
Khả hãn đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui,lẩm bẩm nói.
"Một vị tiên sinh người hán từng được Phụ Vương mời tới dạy chữ cho ta ói. Các đời người hán vong quốc chi quân, mấy trăm năm trước từng có một vị hoàng đế hoang dâm vô độ, tính tình bạo ngược, không chỉ cùng cô mình, ngay cả thân tỷ tỷ của hắn cũng không buông tha, cuối cùng chết lúc cung biến."
Bỗng nhiên hắn quay đầu hỏi đại thần: "Ngươi nói xem vị Thế tử này sau này thừa kế vị trí của Yến vương, có hay không cũng trở thành một vong quốc chi quân."
Đại thần lần nữa lắc đầu, Khả hãn đi ra khỏi lều lên ngựa chạy về phía cung nói: "Để Bản Vương tự mình gặp vị Yến vương Thế tử này, nhìn xem hắn đến cùng dáng dấp ra sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro