
CHƯƠNG 138 : THOÁT KHỎI
CHƯƠNG 138 : THOÁT KHỎI
Nghi Nhu điện
Trong điện truyền tới tiếng kêu kẽo kẹt, đế giày trắng đạp lên cỏ xanh, mỹ nữ ngồi đó đang đung đưa bàn đu , ngày hè khô nóng cũng mất đi phân nửa khi nhìn thấy nàng , ánh nắng non nớt của buổi sáng chiếu lên người nàng, toả sáng lung linh.
Triệu Hi Ngôn đứng đó, cách bàn đu dây mấy thước, một trận mùi hương của nữ tử phả thẳng vào mặt nàng.
Nữ tử ngồi đó mặc một thân trường sam, trên mặt trang điểm nhẹ, tóc được cài trâm vàng chỉnh tề, nàng dựa người ở bàn đu, khuỷu tay chống xuống, gò má gối lên mu bàn tay, ngón tay thon dài được sơn màu hồng, hai mắt nàng trầm tư, hưởng thụ không khí của sáng sớm.
Trong viện rất an tĩnh, có thể nghe được tiếng gió thổi, tiếng lá xào xạc bay , tiếng bước chân phá vỡ sự yên tĩnh, bàn đu dây chậm lại, sau đó ngừng hẳn.
"Hôm nay nghĩ thế nào mà lại muốn đi cửa chính?" Tấn Dương mở miệng nói
Triệu Hi Ngôn đứng cách bàn đu, quay lại nhìn con đường vừa đi, giơ tay gãi đầu nói: "Ta muốn đi tới đây, trước khi rời đi cùng Cẩm y vệ."
Đối với những lời Triệu Hi Ngôn nói, Tấn Dương cũng không cảm thấy bất ngờ, nàng nói tựa hồ như chốn thị phi này Triệu Hi Ngôn vốn không nên tới: "Ngươi sớm nên đi."
Triệu Hi Ngôn ngốc lăng đứng đó, sắp phải ly biệt, chân chính ly biệt, nàng không biết nên nói cái gì, liền đứng ngốc bất động ở đó ngơ ngác
Thấy đối phương không có động tĩnh, cũng không nghe ra tiếng, Tấn Dương lại nói" "Còn không qua đây, đứng ngốc lăng ở đó làm cái gì?"
Nghe được âm thanh nhắc nhở, Triệu Hi Ngôn vội vàng tiến lên, đứng cạnh bên người sau đó chậm rãi ngồi xuống, một hồi lâu rồi hỏi: "Ngươi không oán ta sao?"
"Oán?" Tấn Dương không rõ hỏi:"Ngươi nói là việc ngươi làm đảo loạn hết kế hoạch của ta, đảo loạn triều chính, đảo loạn thời cuộc, thậm chí là thiên hạ, hay bởi vì ngươi tiến vào kinh thành này mà sinh biến sao, các ngươi chẳng phải đã nắm chắc thời cuộc, làm sao ai có thể phá được, vì sao ta phải oán ngươi, có gì để ta phải oán đâu?"
Triệu Hi Ngôn rơi vào trầm mặc, mục đích nàng vào kinh hiện tại đã đến thời điểm chín muồi, việc Xuân Hoà cung bị thiêu, hỗn loạn ở trên triều, vô số người chết đi, đều có liên quan tới nàng, nàng nói "Ta hiểu rõ tính tình của phụ thân mình, người khác không thể hiểu hắn."
"Thế tử là muốn nói, Yến vương một khi tiến vào kinh thành này, văn võ bá quan đặc biệt là Lý thị đều không một ai thoát khỏi sao?" Tấn Dương hỏi
Triệu Hi Ngôn trầm mặc, lẩm bẩm nói: "Không biết, phụ vương ghét nhất là giết chóc, hắn từng nói giết chóc là biện pháp cuối cùng, nếu có thể dùng giết chóc để ngăn giết chóc."
Tấn Dương thở dài, sau đó cười nói: "Dáng vẻ tự trách của ngươi, làm cho ta cảm thấy ngày ấy trong tửu lâu, không nên đáp ứng ngươi, nương tay cùng lưu tình với ngươi, ngươi tuy có phòng bị, vẫn chưa thực sự uống nhiều cái rượu thuốc kia, nhưng từ ngày đó đến giờ ta cũng chưa từng cùng ngươi giao thủ, thắng thua còn chưa chắc chắn a."
Triệu Hi Ngôn đối diện với Tấn Dương thật lòng nói: "Ngày đó công chúa xuất thủ, có thể lấy mạng của ta, nhưng công chúa lại động lòng trắc ẩn, vì lẽ đó ta càng chắc chắn công chúa sẽ không hạ thủ."
"Mặc kệ qua bao nhiêu năm, ánh mắt của tỷ tỷ,ta không bao giờ quên."
Tấn Dương chống nửa gò má, nhếch miệng đầy thú vị nhìn Triệu Hi Ngôn, sau đó nàng cười nói
"Tiểu gia hoả, ngươi làm sao vẫn cứng đầu không chịu nghe khuyên nhủ, ta cũng đã từng nhắc nhở ngươi, vì sao còn muốn đem bí mật của mình nói ra để người khác uy hiếp. việc này đâu giống tác phong của Yến vương phủ."
"Ta từng nói với tỷ tỷ, ta khi tiến vào kinh thành này không chỉ có một đại sự, ngoại trừ thương nghị với phụ vương việc chính, ta còn có việc quan trọng nữa liên quan tới ngươi, ta cũng từng nghe nói một số lời đồn." Triệu Hi Ngôn nói
Tấn Dương ngốc lăng, sau đó nói: "Là việc Tấn Dương công chúa qua tuổi đôi mươi còn chưa xuất giá sao, trong cung cố tình tung ra tin chọn phò mã?" nàng nhìn thấu tâm tư của Triệu Hi Ngôn
"Phụ vương nói đường đi tới Kinh thành hung hiểm vạn phần, nhưng chỉ cần chống đỡ, người kia (Hoàng đế) liền không dám có hành động gì với ta nữa.
Hắn kiêng kỵ phụ vương, đối với ta cũng có phần lo lắng, việc bộ tộc Vương thị gặp hoạ, cũng là cái cớ để giải vây cho ta." Triệu Hi Ngôn nói, sau đó nàng đứng thẳng người, tiến tới trước mặt Công chúa Tấn Dương nghiêm mặt nói
"Nếu lão già đó dám gả ngươi cho người khác, ta nhất định sẽ lật tung toàn bộ kinh thành này."
Tấn Dương nghe xong choáng váng, nhìn vẻ mặt thành thật của Triệu Hi Ngôn, sau đó đưa tay lên đặt lên gò má của nàng nói: "Tính tình của ngươi thật là, ta không biết nên vui cho chính mình hay là lo lắng cho ngươi đây."
Triệu Hi Ngôn nhíu mày, ánh mắt lo lắng, Tấn Dương nhìn thấu lo lắng của Triệu Hi Ngôn, nàng an ủi nói: "Ngươi đi đi, ta cam đoan với ngươi ta sẽ không xảy ra chuyện gì."
Triệu Hi Ngôn không hề bị lay động, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tấn Dương, Tấn Dương bất đắc dĩ liền hỏi: "Nhị lang cảm thấy ta là hạng người gì?"
Triệu Hi Ngôn suy tư một chút, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh, nhưng không có đáp án nào xác thực, nàng chỉ nhỏ giọng nói: "Ta không biết."
"Đúng vậy. ngươi không thể nhìn thấu ta, nhưng ta hiểu rõ ngươi, ngươi sợ sau này xảy ra việc nguy cấp, bọn họ sẽ dùng ta để uy hiếp ngươi lui binh."
Triệu Hi Ngôn muốn giải thích, Tấn Dương lại nói: "Nhưng cái mà ngươi thật sự sợ hãi chính là sự lựa chọn của ta. Không phải sao"
Triệu Hi Ngôn trầm mặc, nàng nhìn Tấn Dương nói "Mặc kệ rơi vào tình huống nguy hiểm thế nào, tỷ tỷ ngươi không thể làm chuyện tổn thương chính mình."
Tấn Dương lần nữa sửng sốt nói: "Là những lời trong lòng của ngươi sao?"
Triệu Hi Ngôn gật đầu nói: "Ích kỉ vốn không sai, nếu như rơi vào cục diện đó, ta hi vọng Tỷ tỷ có thể lấy tâm mình làm trọng."
Tấn Dương nhẹ nhàng xoa mặt Triệu Hi Ngôn, ôn nhu nói: "Ngươi có kế sách vẹn toàn, lẽ nào ta không có sao, ta có thể để ngươi thoát khỏi chốn thâm cung này, tất nhiên sẽ không để người khác khống chế, trở thành uy hiếp của ngươi."
Tấn Dương rút ra cây trâm vàng trên tóc giao vào tay Triệu Hi Ngôn nói *"Mưa gió mịt mù, gà gáy không ngớt, vừa thấy quân tử, vân hồ không thích?"
*Bài thơ phong vũ 1, thời chu, thể loại kinh thi
Dịch Nghĩa :
"Mưa gió tối tăm lạnh lẽo (thuận tiện cho những cuộc hẹn hò).
Gà gáy ó o,
Khi đã gặp chàng rồi,
Nói rằng làm sao mà chẳng an vui được?"
Mười năm trước Triệu Hi Ngôn lần đầu vào kinh thành là thời điểm kinh thành trời lạnh, mưa đổ liên miên, cũng thời điểm đó nàng nhìn thấy một nữ tử ở trên điện, nhìn thấy nữ tử đó nàng tâm nàng không khỏi cảm thán " Nữ tử trong sạch tinh khiết như băng ngọc kia, ai có thể xứng đáng có được đây."
Triệu Hi Ngôn nắm chặt trâm vàng, hạ quyết tâm nói "Chờ ta."
Nàng đứng dậy, Tấn Dương nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt cũng dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Ngàn vạn lần tuyệt đối không được phản bội phụ vương ngươi."
Triệu Hi Ngôn cầm tay Tấn Dương, hạ xuống một nụ hôn nhẹ giọng đáp "Được."
Thành Đức tháng năm, năm thứ mười bốn. sứ giả Thát đát vào kinh, cùng triều đình kí Minh ước, cùng nhau bắt tay dẹp nước Tần, Yến làm phản. Thát đát được triều đình tặng kim ngân vàng bạc, và cùng đưa chất tử duy nhất của Hoàng đế đưa tới Thát đát
Một đội quân của, triều đình và sứ giả Thát đát, Yến vương Thế tử đi về hướng tây, trải qua một tháng thuận lợi di chuyển, cuối cùng cũng tới được Mông cổ.
Giờ khắc này trung nguyên đang hỗn loạn, chiến sự căng thẳng, Yến quân đang ngủ đông tự dưng tiến quân đánh Tế Nam phủ. Ngô Đạt thủ vững Tế Nam phủ không ra.
Sau nửa tháng vây hãm không có kết quả, Yến vương bỏ Tế Nam phủ chuyển qua phía tây cùng Tần vương hội hợp. sau đó chỉnh đốn lại quân, lần nữa phát binh chiếm Tế Nam phủ.
Thát đát cũng phát binh đánh thành đô của Yến quốc, đã qua hơn một tháng nhưng Yến vương cũng không quay binh trở về quốc thổ để ngăn chặn.
----Bắc Bình phủ------
Một tháng trước Khả hãn Thát đát dẫn quân đội được hẫu thuẫn từ triều đình, một đường thông suốt tới trung nguyên. Khả hãn của Thát đát dẫn quân đóng trại cách Bắc bình phủ mấy chục dặm, cạnh một con sông.
Tâm phúc của hắn, một đại tướng nêu ý kiến nói: "Hiện tại quân đã tới được trung nguyên Bắc bình phủ, khả hã chúng ta không bằng tương kế tựu kế, một lần đánh chiếm thành đô của Yến quốc, sau này cũng yên tâm."
Khả hãn Thát đát nhìn quyển sách bằng da dê, trong lòng hắn sớm đã có tính toán, hắn đi ra thay đổi xiêm y, dẫn mấy đại tướng tâm phúc cưỡi ngựa về phía Bắc bình phủ, nhìn về phía cổng thành đóng chặt, trên thành thủ vệ gấp đôi ngày thường. hắn nói
"Lão cáo già Yến vương, nghe nói lần này hắn xuất binh, tuyên bố ra bên ngoài là vì cứu nhi tử mà dốc toàn lực, kì thực hắn chỉ dẫn theo mười vạn nhân mã ra khỏi thành, còn mười vạn vẫn ở thành để phòng thủ, chính là đề phòng Thát đát ta đem quân tới đây."
Khả hãn do dự, không dám tuỳ tiện hành động, đại tướng tâm phúc trong lòng xem thường nói: "Nge nói Yến vương có hai mươi vạn đại quân, nhưng đất Yến cằn cỗi, kém xa kinh thành màu mỡ, giàu có đông đúc. Yến quốc chiến tranh quanh năm, nào có thể có nhiều người như thế, có thể có hai mươi vạn đại quân đã là chuyện khó khăn, giờ này phòng thủ trong thành trống vắng, việc tăng cường phòng thủ chỉ để che mặt thiên hạ, đe doạ lừa gạt."
"Nếu như hiện giờ trong thành thực sự có mười vạn đại quân, chúng ta tấn công thành, chọc giận Yến vương, hậu quả các ngươi gánh chịu sao?" Khả hãn nổi giận nói
"Trường thành hiểm yếu làm sao mà chúng ta có thể dễ dàng công phá đây , nếu như Bắc bình phủ ít người phòng thủ, các ngươi nghĩ mình cũng có thể dễ dàng công phá thành sao?"
Điều Khả hãn lo lắng cũng không phải là không có đạo lý, bởi vì giờ khắc này nếu Yến vương gấp rút đánh hạ Tế nam phủ, Bắc bình phủ nếu Thát đát tấn công, hắn cũng không nửa điểm nào lo lắng.
"Vậy còn minh ước với Triều đình thì sao?" Đại tướng lo lắng nói: "Chúng ta dùng trường sinh thiên để đảm bảo, nếu nuốt lời, sợ hãi bị thiên phạt..."
Khả hãn nắm chặt dây cương nghĩ ngợi một hồi, sau đó quay đầu hô rút lại nói: "Bản vương tự có kế sách ứng đối."
-----Mông cổ hãn đình---
Một trận tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe lăn trên cỏ, đội ngũ dài, làm dân trên thảo nguyên mông cổ chú ý.
Giữa mùa hè, cỏ cây xanh tốt, én bay đầy trời, bò dê thức ăn dồi dào. Tụ tập theo đàn gặm cỏ trên thảo nguyên, nhiều tới nỗi không thể đếm được.
Đội quân hộ tống của triều đình đưa Triệu Hi Ngôn tới biên giới Mông cổ sau đó rút trở về, chỉ còn nhân mã của Thát đát tiếp nhận đưa nàng vào thành.
Triệu Hi Ngôn ngồi cạnh cửa sổ xe ngựa, ánh mắt sáng long lang, từ Giang Nam tới đây phong cảnh ven đường nhiều màu sắc, trong mắt thiếu niên lộ rõ vẻ hiếu kì, nàng còn tuỳ tiện thốt ra vài lời "Ngày tốt cảnh đẹp, nếu như có rượu ngon và tri kỉ, chẳng phải là tuyệt sao"
Xung quanh nàng đều là người Mông cổ, bởi vậy không có ai để ý tới những lời Triệu Hi Ngôn nói. Nàng không thể làm gì khác là cùng vị sứ giả Thát đát hiểu được tiếng trung nguyên kia nói chuyện.
Nàng lại nói tiếp : "Thảo nguyên bao la rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối, trước đây nghe phụ vương nói, nữ nhân thảo nguyên là anh liệt nhất, hôm nay không biết là có được nhìn thấy không."
Sứ giả mặt đầy kiêu ngạo, trào phúng nói: "Nữ tử Mông cổ xưa nay chỉ gả cho dũng sĩ của thảo nguyên, không gả cho nam nhân trung nguyên."
"Dũng sĩ thì có gì tốt." Triệu Hi Ngôn xem thường nói "Nữ tử đương nhiên phải gả cho người tốt với mình."
Sứ giả cũng không đáp lại, dọc theo đường đi Triệu Hi Ngôn lại ngó đầu ra cửa sổ xe để quan sát, câu hỏi cũng nhiều lên, dáng vẻ như chưa từng được ra ngoài,làm cho sứ giả rất phiền chán.
Hắn phiền chán liền nói "Nếu không phải là do trước khi đi Công chúa dặn dò, ta mới không thèm để ý tới ngươi."
Đội ngũ trải qua một tháng vất vả đi, cuối cùng cũng tiến vào thành của Mông Cổ, không còn thảo nguyên rộng lớn nữa, mà trong thành cũng giống như kinh thành của trung nguyên nhộn nhịp tấp nập, rìa đường cũng có người bán hàng rong, quán trà... nhà cửa san sát, chỉ có thứ duy nhất không giống chính là dân trong thành ngập tràn dị vực phong tình, nữ tử tóc quăn, bọc khăn lụa mong manh, da thịt như ẩn như hiện, vừa đi tới gần đoàn xe, liền bị thị vệ cầm đao ngăn cản.
"Nữ tử ba tư.'
Chỉ một ánh nhìn đã nhìn ra xuất thân, sứ giả ngạc nhiên hỏi: "Thế tử cũng biết ba tư sao?"
Triệu Hi Ngôn lắc đầu nói: "Chỉ biết là Ba tư bị người Đột Quyết.... ai nha người Mông Cổ các ngươi cũng từng hiến nữ tử Ba tư cho phụ vương của ta, sau đó ta cầu phụ vương đem họ ban thưởng cho ta, bởi vì đã từng qua lại, cho nên quen thuộc."
Sứ giả quay đầu nhìn Triệu Hi Ngôn, ánh mắt sâu xa, sau đó nhìn thẳng con đường phía trước, giơ tay vuốt chòm râu của mình
Gió thổi hướng vào trong thành, đoàn xe chậm rãi đi tới cung điện, phía trước đại môn có một đội ngũ đang đợi, còn có bóng dáng của một người mặc áo bào màu xanh lục, tiến lại gần là một thiếu niên trẻ tuổi, mặc quan bào của triều đình, khuôn mặt thanh tú, dáng người thẳng tắp, một thân chính khí.
Xe ngựa dừng trước cửa cung, Triệu Hi Ngôn mặc một thân phục quan của Thế tử Đại Minh, từ trong xe ngựa bước ra, không ít người vây xem nàng.
Bóng dáng người mặc quan phục xanh lục từ từ tiến lại gần, hướng Triệu Hi Ngôn chắp tay. Triệu Hi Ngôn thân thiết đưa tay tới đỡ hắn dậy nói: "Khổ cực tiên sinh vất vả vì ta mà bôn ba."
Editor
Đoán xem người mặc quan phục xanh lục là ai???? Sẽ có bất ngờ á
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro