
Chương 4 : Tưởng giác úy ngươi có bệnh
"Văn hội chính thức bắt đầu, xin mời các vị sĩ tử chuẩn bị, đề mục đêm nay – Cúc Hoa!"
Tiếng nói vừa dứt, trong sảnh nhất thời im lặng, chỉ còn tiếng bàn tán khe khẽ. Không ít người bắt đầu cầm bút, suy nghĩ câu chữ, hoặc chuẩn bị giấy mực để vẽ tranh.
Tưởng Thông Võ vừa nghe thấy thị nữ mở miệng, lời đang tới bên miệng lại nuốt xuống, chỉ hung hăng liếc nhìn Thẩm Ngọc một cái, thấp giọng nói:
"Việc này… xong hội rồi ngươi phải nói rõ với ta."
"Yên tâm." Thẩm Ngọc mỉm cười, đáp lại thản nhiên, ánh mắt đã chuyển về phía đài cao.
Một loạt sĩ tử nối nhau lên đài, thơ hay tranh đẹp liên tiếp xuất hiện, tiếng trầm trồ khen ngợi vang khắp đại sảnh. Nhưng ánh mắt nhiều người vẫn thỉnh thoảng hướng về bàn Thẩm Ngọc, chờ xem vị Giải Nguyên công danh chấn kinh thành này có biểu hiện ra sao.
Trên lầu hai, Mộ Dung Thanh vẫn ngồi yên, ngón tay khẽ gõ lên thành ghế, ánh mắt dõi xuống đài đầy hứng thú. Bên cạnh nàng, người trẻ tuổi kia nghiêng đầu nói khẽ:
"Điện hạ, nàng ta thật sự sẽ tham gia sao?"
"Đương nhiên." Mộ Dung Thanh nhếch môi, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, "Giải Nguyên công sao có thể bỏ qua cơ hội lập uy?"
Quả nhiên, giữa những tiếng xôn xao, Thẩm Ngọc đứng dậy. Ánh sáng từ đèn lồng chiếu xuống, khiến bóng dáng nàng càng thêm thanh nhã. Từng bước, từng bước, nàng đi lên đài cao, khí thế không quá mạnh mẽ nhưng khiến người ta không dời được mắt.
Tống Văn khẽ thở ra một tiếng:
"Đến rồi…"
Ngay cả Tưởng Thông Võ, vừa rồi còn đầy tâm sự, giờ cũng phải tập trung ánh mắt, thầm chờ xem nàng sẽ làm gì.
Thẩm Ngọc đứng trên đài, ánh mắt đảo qua một vòng, thấy dưới đài bao nhiêu ánh mắt đều chăm chú nhìn mình. Nàng khẽ cười, nhận lấy bút mực thị nữ đưa tới, chậm rãi hạ bút.
Chữ viết như rồng bay phượng múa, vừa cứng cáp vừa lưu loát. Không khí trong sảnh dần yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng bút chạm giấy.
Rất nhanh, một bài thơ đã hiện rõ:
> Hoàng hoa thùy ngữ tiếu thu phong,
Lạc diệp vô thanh tiễn mộ hồng.
Độc thưởng nhất chi nhân vị lão,
Hương tâm bất biến ỷ tàn đông.
Bút vừa dừng, dưới đài liền bùng lên một trận ồ vang.
"Hay!" – tiếng khen ngợi vang khắp nơi.
Tống Văn hai mắt sáng rực, Tưởng Thông Võ cũng không nhịn được hừ một tiếng, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ tán thưởng.
Trên lầu hai, Mộ Dung Thanh khẽ nhướng mày, môi cong lên một đường cong lạnh nhạt:
"Quả nhiên… không khiến bốn cung thất vọng."
Nàng khẽ hắng giọng, cầm trong tay một xấp thơ văn, giọng nói mềm mại nhưng đủ để mọi người nghe rõ:
"Đêm nay các vị công tử đều tài hoa xuất chúng, văn chương tuyệt diệu, khiến tiểu nữ bội phục. Trong đó, có một đầu thi từ khiến tiểu nữ tâm động không thôi, ý cảnh thanh nhã, tình chí cao tuyệt, như cúc hoa trong sương, thanh khiết bất nhiễm."
Nói xong, nàng giơ lên một tờ giấy, chậm rãi đọc:
> Hoàng hoa thùy ngữ tiếu thu phong,
Lạc diệp vô thanh tiễn mộ hồng.
Độc thưởng nhất chi nhân vị lão,
Hương tâm bất biến ỷ tàn đông.
Vừa đọc xong, dưới đài lập tức vang lên một trận xôn xao. Ai cũng nhận ra đó là bài thơ Thẩm Ngọc vừa viết.
"Cẩm Hồng cô nương, ngươi là nói..." có người chưa dám khẳng định, nhưng ánh mắt đã đồng loạt dồn về phía Thẩm Ngọc.
Cẩm Hồng mỉm cười, ánh mắt như nước nhìn xuống, "Đêm nay, thơ của Giải Nguyên công Thẩm Ngọc, tiểu nữ xin tặng một khúc đàn để biểu lộ ngưỡng mộ."
Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, ngay cả những kẻ vừa nghi ngờ Thẩm Ngọc không dám động bút cũng câm lặng, ánh mắt vừa kính nể vừa ghen tị.
Tống Văn khẽ thở dài, nhìn bạn học cũ với vẻ cảm khái:
"Quả nhiên là Giải Nguyên công, đứng ở đâu, liền chỗ đó thành tâm điểm."
Tưởng Thông Võ hừ nhẹ, nhưng khóe môi lại nhếch lên một chút, tựa như cũng không nén được tán thưởng.
Trên lầu hai, Mộ Dung Thanh ngồi yên lặng, đầu ngón tay vẫn gõ nhịp, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười khó đoán:
"Thú vị. Rất thú vị..."
Người trẻ tuổi phía sau nàng nhíu mày, hạ giọng:
"Điện hạ, vậy người này..."
"Đêm nay nàng không chỉ đến xem náo nhiệt," Mộ Dung Thanh nhắm mắt, giọng trầm xuống, "bốn cung muốn xem, nàng còn có thể đi đến đâu."
Lúc này, trên đài, Cẩm Hồng đã ôm đàn ngồi xuống, ngón tay khẽ chạm vào dây tơ, âm thanh trong trẻo ngân lên, hòa với tiếng mưa nhẹ bên ngoài cửa sổ, làm cả Bách Hoa Lâu chìm trong một tầng sương mờ đầy huyễn hoặc.
Giữa tiếng đàn, Thẩm Ngọc khẽ nâng chén rượu, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt – nàng biết, đêm nay mới chỉ là khởi đầu.
Có người trong đám đông bỗng cao giọng:
“Giải Nguyên công, lời vừa rồi của ngài thật sai. Nếu đã đến đây, sao lại làm mất hứng mọi người? Hay là Giải Nguyên công khinh thường cùng chúng ta tỷ thí?”
Người đó dừng lại một chút, rồi quay về phía đài cao, nói tiếp:
“Cẩm Hồng cô nương, xin đừng vội. Chúng ta còn chờ xem đại tác phẩm của Giải Nguyên công.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của những người xung quanh liền trở nên khó chịu. Thẩm Ngọc quay đầu nhìn về phía kẻ vừa nói, thấy có chút lạ mặt, không quen biết. Đối phương bắt gặp ánh mắt của nàng, lại nở nụ cười khiêu khích.
Trong lòng Thẩm Ngọc thầm mắng một câu, Tên này đúng là ép ta phải làm một bài thơ cho hắn mất mặt.
Nàng hít sâu, nghĩ thầm: Được thôi, ta sẽ bịa một bài, đánh cho ngươi sưng mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro