
Chương 58
Lạc Chi Oản đúng là tiêu sái thật sự. Ném một câu “xào couple với Triệu Tuân Âm” xong là quay lưng đi luôn, để lại trợ lý Vương Duy đứng đó như bị sét đánh, cảm thấy lão bản của mình chắc là điên rồi. Bao nhiêu người không chọn, lại muốn xào với người đã kết hôn.
Nhưng nàng chẳng có cơ hội phản bác gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão bản một mình bay về Thành Đô.
Vương Duy đứng ngẩn ra suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nhớ ra: hai cái vali to đùng kia, lão bản định vác kiểu gì?
Dù vậy, chuyện đó cũng không nằm trong phạm vi nàng có thể lo. Sau khi hạ cánh, Lạc Chi Oản vừa mở điện thoại đã nhận được tin nhắn WeChat của Tần Diên. Nàng không bất ngờ, nhưng vẫn thấy cảm động.
Nhiều năm như vậy, Tần Diên dù có hung dữ, có giận dỗi, nhưng lúc nào cũng đặt chuyện của nàng lên hàng đầu.
Cũng chẳng trách mẹ Tần Diên — Lão hồ ly — lại nhìn nàng không vừa mắt.
Dựa vào điểm này, Lạc Chi Oản chẳng thấy có gì sai khi bị gọi là “củ sen tinh”.
Sau khi nhận hành lý, Lạc Chi Oản che kín mặt mũi, một mình đẩy xe ra bãi đỗ xe tìm Tần Diên.
Lúc đẩy vali lên xe, vì tay bị thương nên nàng không tiện, may có một anh chàng bên cạnh giúp nàng xách lên. Trên đường đi, vì khí chất khác biệt, nàng luôn khiến người ta ngoái nhìn.
Nhưng ánh mắt đó, từ thời thiếu niên nàng đã quen rồi. Nàng vốn nổi bật, khiến người ta nghĩ nàng chỉ là một mỹ nữ bình thường, chứ không liên tưởng đến minh tinh — cũng đỡ được không ít phiền phức.
Tới nơi, nàng thấy chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang MINI màu lam của Tần Diên, dán đầy hình Doraemon, liền cong môi cười.
Tần Diên đúng là kiểu người thích gì là thích mãi. Hồi đi học, khóa kéo cặp sách cũng treo thú bông Doraemon, ảnh đại diện cũng là Doraemon. Giờ lớn rồi, gối ôm trên sofa cũng Doraemon, xe cũng dán Doraemon.
Thật sự… rất đáng yêu.
Lạc Chi Oản đi tới, thấy cô nàng ngồi trong xe đang chăm chú chơi game, không hề để ý có người đứng bên ngoài nhìn mình hồi lâu.
Đợi đến khi ván game kết thúc, Tần Diên mới ngẩng đầu, thấy Lạc Chi Oản khom lưng gõ nhẹ cửa kính xe.
Khi cửa kính hạ xuống, Tần Diên nhìn thấy Lạc Chi Oản mặc áo gió trắng sữa, bên trong là sơ mi cổ mở, khom người để lộ xương quai xanh quyến rũ. Nàng tháo khẩu trang, môi đỏ, mắt đẹp, cười rạng rỡ hỏi:
“Ngươi khỏe chứ, xe đến đón rồi sao?”
Còn cosplay nữa.
Bị cái vẻ “nữ thần giáng thế” này làm cho tim đập loạn, nhưng Tần Diên vẫn giữ vẻ ngạo kiều:
“… Ta có thể nói không được sao?”
Nghe vậy, Lạc Chi Oản dịu dàng cúi đầu, như đang làm nũng:
“Có thể.”
Nói xong, nàng đứng thẳng dậy, lùi một bước.
Phía sau là hai chiếc vali to đùng, nhìn là biết nặng.
Lạc Chi Oản lấy điện thoại ra, thở dài nhỏ:
“Nơi này khó bắt xe quá. Ta là một thiếu nữ tuổi xuân, đứng đây không ổn lắm. Thật sự không được thì đành phiền vợ cũ đến đón thôi. Dù đã ly hôn, nhưng nàng là người tốt, sẽ không bỏ mặc ta.”
“… Ngươi đúng là biết cách lợi dụng vợ cũ.”
Tần Diên xuống xe, nghe vậy thì đáp một câu đầy ẩn ý.
Nói vậy thôi, nhưng nàng vẫn mở cốp xe.
Lạc Chi Oản thấy thế thì cong môi cười:
“Chủ yếu là vì vợ cũ của ta rất tốt.”
Nữ nhân này hiếm khi khen người ta trắng trợn như vậy. Mà Tần Diên lại là kiểu “tiểu cẩu” thiếu cảm giác an toàn, rất thích được khen. Một câu khen này vừa vặn chạm đúng tim nàng, khiến nàng dù còn giận, nhưng mặt cũng dịu đi đôi chút:
“Nàng ngốc mới đúng.”
Khi dọn hành lý vào cốp, Lạc Chi Oản cũng rất biết điều, đến giúp ngay. Tần Diên tuy khỏe, nhưng vừa nhấc hai cái vali là suýt gãy lưng:
“Ngươi nhét quả cân vào trong à? Nặng thế!”
Nàng nhìn quanh, hỏi:
“Trợ lý ngươi đâu? Tay bị thương mà còn vác được đống này?”
Thấy người ta quan tâm mình, Lạc Chi Oản cân nhắc một chút, rồi mặt không đỏ, tim không đập nói:
“Nhà nàng có việc gấp, nghỉ phép.”
“Ngươi chỉ có một trợ lý thôi sao?”
Dù gì cũng là minh tinh, trợ lý nghỉ phép mà không có ai thay thế, cũng hơi… nghèo nàn.
“Ừm…”
Lạc Chi Oản thả hai lọn tóc xuống, đưa tay vén ra sau tai — không rõ là vô tình hay cố ý, nhưng động tác đó thật sự rất quyến rũ, khiến người ta muốn bắt nạt.
“Ta đâu phải đỉnh lưu gì, công ty cũng không phân cho nhiều người.”
Nàng đúng là có gương mặt thần tiên, nhưng giới giải trí không thiếu mỹ nữ. Chỉ riêng công ty nàng đã có Triệu Tuân Âm là “viên ngọc sáng”, nên tài nguyên đều ưu tiên cho tiền bối. Đến lượt nàng thì không phải là không tốt, chỉ là không như tưởng tượng.
Dù vậy, vẫn tốt hơn rất nhiều người khác.
Dù sao cũng là nghệ sĩ dưới trướng Tề Thiên Tập Đoàn, so với bên ngoài thì vẫn là hàng top.
Nhưng điều này… cũng là do Lão hồ ly sắp xếp.
Lão hồ ly là người sắc sảo, làm sao không nhìn ra cái “củ sen tinh” này đang treo con gái mình là loại người thế nào?
Lúc đầu còn tưởng Lạc Chi Oản muốn dựa vào thế lực nhà Tần Diên để tranh giành tài sản trong cái gia đình méo mó kia. Nếu chỉ đơn giản như vậy, Lão hồ ly cũng không ngại giúp một tay — dù sao cũng là bạn thân của con gái, con gái thích nàng.
Nhưng Lạc Chi Oản tham vọng quá lớn, muốn quá nhiều thứ. Giúp nàng vài lần, Tần Diên mất không ít nhân tình. Sau này có cơ hội đưa luyện tập sinh, Lạc Chi Oản thậm chí không đề cập, chỉ nhìn thêm vài giây là Lão hồ ly đã hiểu.
Dù bị người ta lợi dụng, Lão hồ ly cũng không quá phản cảm. Bà có thể leo lên vị trí hiện tại, kiếm được khối tài sản như bây giờ, thì đương nhiên không phải người hiền lành.
Mèo trắng mèo đen, miễn bắt được chuột thì đều là mèo tốt.
Có dã tâm không phải chuyện xấu. Quan trọng là xem cái tâm đó là đen hay trắng.
Nghe Lạc Chi Oản nói với giọng hơi yếu thế, Tần Diên dừng lại một chút, đưa tay đóng cốp xe, rồi vòng lên ghế lái. Khi đi ngang qua nàng, Tần Diên ném một câu:
“Không phải ngươi có gia nghiệp tốt không thèm kế thừa, lại muốn đi làm minh tinh sao?”
Ý ngầm: đã chọn con đường này, thì hỗn đến đâu cũng là do ngươi, đừng trách ai.
Thật ra, theo lẽ thường, Lạc Chi Oản không phải kiểu người sẽ nói mấy lời như vừa rồi. Nàng nói vậy, đơn giản là để thử xem Tần Diên còn phản cảm với mình đến mức nào.
Ừm, oán niệm vẫn còn kha khá.
Lạc Chi Oản xoay người lên ghế phụ, thắt dây an toàn xong, Tần Diên nhìn thẳng phía trước, hỏi:
“Là đi bệnh viện Hoa Tây bốn đúng không?”
Lạc Chi Oản “ừ” một tiếng, rồi nói:
“Đổi sang ngày kia rồi.”
Thấy Tần Diên không nói gì, nàng bổ sung:
“Mẹ ngươi gọi điện cho ta, bảo ngày mai về Trùng Khánh ăn cơm. Ban đầu ta đặt lịch ở Hoa Tây, nhưng hôm nay quay phim trễ, đến nơi thì bác sĩ tan làm hết, nên phải dời sang ngày kia.”
Lý do này nghe cũng hợp lý.
Tần Diên không biểu cảm gì, tay gõ nhẹ lên vô lăng:
“Ngày kia lúc nào?”
“Buổi sáng ta đặt lịch ở cả bệnh viện Tân Kiều và Hoa Tây. Nếu không về Thành Đô thì ta sẽ khám ở Tân Kiều.”
Tân Kiều nổi tiếng về chỉnh hình, cũng không có gì lạ.
Tần Diên khởi động xe, vừa lái ra khỏi bãi đỗ, vừa hỏi:
“Ngươi đặt khách sạn ở đâu?”
“Biệt thự Phạn Thành là được.”
Lạc Chi Oản đáp.
Nghe đến tên khu đó, mặt Tần Diên lạnh đi vài phần.
Phạn Thành là nơi Lão hồ ly từng mua làm nhà tân hôn cho hai người. Nói là nhà tân hôn, nhưng thật ra chỉ ở đúng hai lần. Vì công việc, Lạc Chi Oản chủ yếu sống ở Thượng Hải, công ty cũng ở đó, nên hiếm khi về Thành Đô.
Tần Diên một mình ở đó thấy trống trải, lại xa chỗ làm, nên sau này dọn về căn hộ cũ của mình.
Vốn đã thấy nữ nhân này trái nhìn không thuận mắt, phải nhìn không vừa lòng, giờ nàng còn dám nhắc đến “nhà tân hôn” trước mặt nàng — Tần Diên cười lạnh.
Người ngồi ghế phụ rõ ràng nghe thấy, nhưng lại giả vờ như không, còn nhẹ nhàng hỏi:
“Ngươi ăn tối chưa?”
“Bạn ta giới thiệu một tiệm steak kiểu Tây, bò bít tết rất ngon. Ngươi thích mà, cùng đi ăn nhé?”
Tần Diên quay mặt đi, rõ ràng là không vui:
“Ăn với ngươi thì ta nuốt không trôi.”
Câu này đúng là khó nghe.
Đừng nói là với một minh tinh nổi tiếng, ngay cả với một cô gái bình thường cũng đủ khiến người ta giận bỏ đi.
Nhưng Lạc Chi Oản chẳng hề giận, còn dịu dàng nói:
“Ngươi không phải muốn xem ảnh giáo thụ thiên tài sao? Ta mang về rồi.”
Tần Diên vốn mê mấy chuyện bát quái cẩu huyết, nghe vậy liền không kiềm được tò mò:
“… Cho ta xem?”
“Ăn cơm rồi xem.”
Lạc Chi Oản nói như thể chẳng hề nhận ra Tần Diên đang giận, chỉ coi như hai người đang trò chuyện bình thường.
“Giờ gần 6 giờ rồi, ăn muộn quá dễ khó tiêu.”
Không nói thì thôi, nói ra lại khiến Tần Diên thấy bị ám chỉ là người yếu ớt, ăn uống không cẩn thận là đau dạ dày.
Trước kia khi còn yêu nhau, Tần Diên luôn nhớ rõ mấy chuyện này: nàng biết Lạc Chi Oản ăn được gì, không ăn được gì, uống gì thì dị ứng, đến mức từng gọi đầu bếp ra dặn dò từng món.
Giờ ly hôn rồi, nàng đâu còn nghĩa vụ đó. Còn định dùng chiêu cũ để điều nàng sao?
Nghĩ đến đây, Tần Diên cười nhạt, rồi nói:
“Xin lỗi, tối nay ta có hẹn.”
Lạc Chi Oản hơi nâng mí mắt.
Tần Diên cố tình nói thêm:
“Mới quen một muội muội, ngọt ngào dễ thương, hẹn ta ăn tối.”
Nàng vừa khoe vừa như than thở, nghiêng đầu nói:
“Dính lắm, cả đêm không gặp là gọi hơn hai chục cuộc. Đúng là tiểu yêu tinh.”
“Rắc.”
Lạc Chi Oản bẻ gãy chiếc hộp đựng điện thoại trong tay — như thể đang bẻ gãy chân Tần Diên vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro