
Chương 22
Tần Diên cảm thấy mình như vừa bị ai đó trêu đùa một cách tàn nhẫn.
Cái gì gọi là “không muốn ly hôn”? Nếu thật sự không muốn ly hôn, thì mấy năm kết hôn vừa qua, thái độ của Lạc Chi Oản đối với nàng là cái gì?
Trang điểm lộng lẫy xong, Hứa An An mặc gần như lễ phục dạ hội mới thong thả chạy tới hiện trường “vụ án.” Ảnh hậu thì không thấy đâu, chỉ thấy một Tần Diên đang nổi điên giữa bãi đỗ xe.
“…Đại tỷ, ngươi có thể bình tĩnh một chút không? Ta đi mua cho ngươi chai nước.”
Hứa An An cảm thấy mình đúng là quá mệt mỏi. Vì muốn xem ảnh hậu mà bỏ cả buổi tiệc, chạy suốt đường, thậm chí còn gọi xe đến đây.
Kết quả không gặp được người, lại phải đối mặt với Tần Diên — một con “chó điên” đang nổi giận.
Vì thời gian gấp, Lạc Chi Oản sau khi nói câu “Ta chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn” liền không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Tần Diên, chỉ ném lại một câu:
“Sau này có thời gian ta sẽ quay lại tìm ngươi.”
Nói xong, nàng lái xe đi thẳng, giống như một tên tra nam vừa kéo quần xong đã bỏ đi.
Tần Diên đứng đó, mất hơn mười phút để tiêu hóa câu nói ấy — cùng với biểu cảm, ngữ điệu, hành động của Lạc Chi Oản. Càng nghĩ càng thấy mình như bị đem ra làm trò đùa.
“Ta uống cái gì nước? Ta giờ còn uống nổi nước sao? Ngươi có nghe cái cẩu nữ nhân kia vừa nói gì với ta không?”
Tần Diên giận dữ nói.
“Nàng nói từ đầu tới cuối chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn. Nếu thật sự như vậy, thì mấy năm nay nàng sống kiểu gì? Có bao giờ nàng chủ động gần gũi ta, vun đắp cho cuộc sống hôn nhân không?”
“Đây là thái độ của người không muốn ly hôn sao?”
“Đây là cái gì chứ!”
Hứa An An đứng giữa bãi đỗ xe, ăn mặc hoa hòe như một con hồ ly tinh, vừa liếc mắt đưa tình với mấy thanh niên lái siêu xe, vừa cố gắng trấn an cô bạn thân đang nổi điên:
“Ừ ừ ừ, đúng rồi, nàng như vậy là quá đáng thật.”
“Đúng vậy, mấy năm nay khổ thân bảo bối của chúng ta.”
“Chuẩn luôn, nàng rõ ràng là đang chơi ngươi.”
Tần Diên: “…”
Tần Diên: “…Ngươi cũng đối xử với ta kiểu có lệ như vậy sao?”
Nghe câu đó là biết Tần Diên thật sự giận rồi. Hứa An An lập tức chuyển sang chế độ “chó săn,” chạy tới ôm lấy tay Tần Diên, cười thân thiết:
“Bảo bối, ngoan nào, ta không có lệ ngươi đâu. Ngươi xem, ta còn đánh xe từ IFS bên kia chạy tới đây, bên đó gọi xe đắt lắm đó!”
“Bao nhiêu tiền? Ta trả cho ngươi.”
“Thì hôm nay coi như ngươi mời đi, trừ vào tiền công?”
“Cũng được.”
Hứa An An lập tức búng tay, đổi sắc mặt, nói:
“Ngươi nghĩ thoáng một chút đi. Dù sao mục đích của ngươi là ly hôn mà, giờ đạt được rồi, chẳng lẽ không nên vui sao? Ngươi quan tâm nàng nói gì làm gì, loại người như nàng — củ sen tinh, tâm cơ đầy mình — đương nhiên sẽ nói mấy câu giả vờ để ngươi lưu lại chút ấn tượng tốt.”
Hứa An An thấy logic này rất dễ hiểu. Giống như mỗi lần nàng chơi với mấy phú nhị đại, nàng đều cố gắng đóng vai một mỹ nữ hiền lành, thục đức.
Dù có ghét đối phương đến mấy, nàng vẫn có thể cười mỉm nói “tạm biệt.”
Thậm chí khi cần, nàng còn có thể gửi vài tin nhắn ái muội lúc nửa đêm để củng cố hình tượng “si tình.”
Lạc Chi Oản chắc cũng giống vậy.
Nghĩ đến đó, Hứa An An trìu mến nhìn khuôn mặt bạn thân, rồi nói:
“Nàng chỉ là lạt mềm buộc chặt thôi, chơi qua đầu làm ngươi phiền. Ngươi thử nghĩ xem, với khuôn mặt này, dáng người này, gia thế này — ngươi xứng với ai mà không xứng? Sao cứ phải là nàng? Nếu ta là nàng, ta đã cười tỉnh giữa đêm rồi. Giờ ngươi không vui, nàng mất hứng, thì nàng phải khóc thôi.”
“Nàng không khóc thì còn là người sao?”
Hứa An An đến lúc hai người đã làm xong thủ tục ly hôn, nên không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ dựa vào kinh nghiệm tình trường mà đoán: chắc là Lạc Chi Oản không giữ được hình tượng, làm trò khiến Tần Diên khóc.
Cũng đúng thôi.
Với người đồng tính, điều không thể chịu nổi nhất là thấy một mỹ nhân khóc trước mặt mình — nhất là mỹ nhân đó là Lạc Chi Oản.
Với tính cách trưởng thành như vậy, nếu nàng khóc, mà Tần Diên không quay lại ngay thì đúng là quá bản lĩnh.
Hứa An An rất khâm phục Tần Diên vì không “vì sắc mà động.”
Nhưng Tần Diên lại có biểu cảm kỳ lạ, nói:
“…Nàng không khóc. Nàng nói muốn tát ta.”
Hứa An An: “…”
Gì cơ?
Nghe xong, Hứa An An sững người, tháo kính râm, trừng mắt nhìn bạn thân, không tin nổi:
“Ngươi nói… Lạc Chi Oản muốn tát ngươi?!”
Ngoan thật đấy.
Hứa An An nhìn từ đầu đến chân bạn thân, nghiêm túc hỏi:
“…Ngươi nói thật đi. Ngươi có làm gì có lỗi với vợ cũ không?”
Bởi vì với tính cách của Lạc Chi Oản, nàng tuyệt đối không phải kiểu người sẽ nói ra câu “muốn tát ngươi.” Người như nàng, nội tâm vững vàng, dù giận đến cực điểm cũng sẽ âm thầm đào hố cho đối phương tự nhảy vào, chứ không bao giờ mất kiểm soát như vậy.
Bạn thân của nàng đúng là có bản lĩnh.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Diên hơi khó coi.
Môi run lên một lúc, rồi nàng nhỏ giọng nói:
“…Ta không biết có phải vì chuyện hồi lớp 11 hay không.”
“Chuyện gì?”
Hồi lớp 11, Lạc Chi Oản và Tần Diên từng có một khoảng thời gian rất thân thiết.
Khi đó, Lạc Chi Oản đã học đại học, nhưng vì Tần Diên còn học cấp ba, nên nàng thường xuyên tranh thủ cuối tuần hoặc lúc rảnh rỗi quay lại trường cấp ba.
Không mang theo Muộn Phi. Không mang theo bất kỳ ai.
Vì quá vui mừng, Tần Diên từng gọi điện cho chị họ, thao thao bất tuyệt kể về những chuyện ngọt ngào giữa nàng và Lạc Chi Oản. Nghe xong, chị họ không nhịn được nữa, hỏi:
“Ngươi đọc truyện ngôn tình đến thuộc lòng rồi đúng không? Ngày nào cũng xem phim thần tượng Đài Loan, ngươi không thể tỉnh táo một chút sao?”
“Thì tỉnh táo cái gì? Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt mà.”
Tần Diên thẹn thùng đáp.
“Lưỡng tình tương duyệt cái đầu ngươi ấy! Ngươi không nghĩ xem nàng với cái Muộn Phi kia có phải đang giận dỗi kiểu vợ chồng son không? Rồi ngươi là cái lốp xe dự phòng bị lôi ra dùng tạm?”
Chị họ mắng.
“Bằng không sao chỉ có nàng đến tìm ngươi? Trước đó ba người các ngươi chẳng phải suýt nữa mặc chung một cái quần ngủ, nằm chung một cái giường sao?”
Nghe cũng có lý.
Tần Diên nghĩ kỹ rồi nói:
“Chắc là có lý do. Hình như lần trước ta đi dạo phố với các nàng, vì mải nói chuyện nên suýt bị xe đụng.”
Lúc xe lao tới, Tần Diên theo phản xạ đẩy Lạc Chi Oản ra, còn mình thì bị thương.
Lạc Chi Oản không sao.
Thật ra cũng không nặng lắm, chỉ bị xe máy quẹt vào vai, ngất xỉu tại chỗ.
Đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói để đề phòng chấn động não, nên ở lại theo dõi hai ngày. Ngoài ra không có gì nghiêm trọng.
Muộn Phi nghe xong thì gật đầu, rồi quay sang nhìn Lạc Chi Oản.
Lạc Chi Oản không nói gì, chỉ ngồi bên giường bệnh, nhìn Tần Diên đang hôn mê.
Muộn Phi hiểu ngay, nhìn nàng, rồi nhìn Tần Diên, cười lạnh hai tiếng rồi bỏ đi.
Lạc Chi Oản ở lại bệnh viện chăm Tần Diên suốt hai ngày. Khi Tần Diên tỉnh lại, nàng vẫn đối xử như bình thường, không có gì khác biệt.
Vẫn nhẹ nhàng, vẫn điềm tĩnh.
Nhưng sau đó, khi cảnh sát đến lấy lời khai, Tần Diên nghe họ kể rằng sau khi nàng ngất, Lạc Chi Oản đã ôm nàng giữa đường mà khóc đến tê tâm liệt phế.
Lạc Chi Oản là một người rất xinh đẹp và ưu nhã.
Bốn tuổi học múa, mười tám tuổi bị anh trai cùng cha khác mẹ đâm xe gãy chân, không rơi một giọt nước mắt.
Mười tuổi học violon, vì thi cấp mà luyện đàn đến rách tay, vẫn không kêu một tiếng.
Hai mươi tuổi, cha ruột vì nghe lời người khác mà đến trường tát nàng một cái, nàng vẫn quay đầu rót nước cho ông.
Nàng chưa từng thất thố.
Ngoại trừ lần đó — ôm Tần Diên giữa đường mà khóc, đến khi xe cấp cứu tới cũng không buông tay.
Khi ấy, Tần Diên nghĩ: có lẽ, với Lạc Chi Oản, nàng thật sự là một người bạn quan trọng.
Như vậy cũng đã rất tốt rồi.
Thời học sinh, Tần Diên học văn hóa không giỏi. Dựa vào thời gian ở bên nhau, nàng đề nghị Lạc Chi Oản dạy kèm cho mình.
Lạc Chi Oản đồng ý.
Thế là thay vì ở ký túc xá đại học, Lạc Chi Oản chuyển đến nhà Tần Diên.
Hai người cùng học, cùng đi về.
Ngủ chung giường, ăn chung mâm. Những lúc Tần Diên áp lực vì thi đấu, tâm trạng không tốt, Lạc Chi Oản sẽ lấy đàn violon ra chơi một bản cho nàng nghe.
Nàng đẹp, lại có khí chất như tiên. Khi kéo đàn, càng giống như tiên nữ hạ phàm — thật sự là “phiên nhược kinh hồng.”
Cuộc sống khi ấy, tốt đẹp đến mức không rõ ràng.
Nhưng rồi mẹ của Tần Diên — lão hồ ly — phát hiện giữa hai người có gì đó không ổn, liền hỏi:
“Ngươi với cái Lạc Chi Oản kia là quan hệ gì?”
Câu hỏi quá đột ngột, quá trực diện. Khi ấy, Tần Diên chưa chuẩn bị tâm lý, cũng không đủ dũng cảm. Nàng giống như bao đứa trẻ Trung Quốc khác — vừa yêu vừa sợ cha mẹ, đặc biệt là khi bị vạch trần bí mật trong lòng… chỉ muốn trốn tránh.
Lão hồ ly nhìn thấu tất cả. Bà biết con gái mình thích người ta, và cho rằng con gái mình quá ngốc. Thế là bà nói thẳng một lần.
Ý rất đơn giản: nếu thật sự có ý, thì phải ra tay sớm. Bằng không, chờ đến khi tốt nghiệp, cái “củ sen tinh” kia sẽ không còn ở bên ngươi nữa.
Mười bảy tuổi, Tần Diên ngây thơ, hoảng loạn khi bị người lớn chạm vào nỗi lòng. Nàng chỉ biết ậm ừ nói mình không thích, chỉ là cảm thấy nàng ấy có chút đặc biệt…
Lão hồ ly cười lạnh: “Tốt nhất là như thế.”
Rồi bà đứng trên cao, nhìn xuống góc cầu thang ngoài thư phòng.
Đêm đó, hai người ngủ chung. Tần Diên trằn trọc cả đêm, lo sợ đủ thứ về tương lai. Cuối cùng, như bị ma ám, nàng buông tay Lạc Chi Oản ra.
Mà nàng không biết — từ đêm đó trở đi, Lạc Chi Oản không còn quay lại với nàng như trước nữa.
Sáng hôm sau, hai người vẫn như thường, vẫn cùng đi cùng về. Nhưng lại không giống như trước. Giữa họ có một khoảng cách — một khoảng cách kéo dài suốt mấy năm.
------
edit : truyện j 1 2 chương là về lại qkhu v...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro