
Chương 11
Căn phòng tối om, chỉ còn tiếng thở nhẹ của Lạc Chi Oản hòa vào bóng đêm. Nàng không bật đèn, không mở rèm, chỉ ngồi đó — một mình, trên chiếc sofa mềm, mắt nhắm lại, nhưng đầu óc thì không ngừng chuyển động.
Tần Diên muốn ly hôn.
Câu chuyện tưởng như đã cũ, nhưng mỗi lần nghĩ đến, vẫn như một vết xước chưa lành. Nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Ngay ngày hai người đi đăng ký kết hôn, nàng đã nói:
“Nếu một ngày ngươi không còn thích ta, hoặc thích người khác, ta sẽ để ngươi đi.”
Hảo tụ hảo tán. Không cần làm tổn thương nhau.
Lạc Chi Oản luôn là người lý trí. Nhưng lý trí không đồng nghĩa với không đau. Nàng không khóc, không nổi giận, không chất vấn. Nhưng trong lòng, vẫn có một khoảng trống không thể lấp đầy.
*
Vương Duy rời đi với tâm trạng nặng nề. Nàng không thể nói rõ mình đang lo lắng điều gì. Chỉ cảm thấy Lạc Chi Oản hôm nay… không giống bình thường. Không phải vì nàng làm gì khác lạ, mà là cảm xúc bên trong — có gì đó không ổn.
Vương Duy đã theo Lạc Chi Oản hơn một năm. Nàng biết rõ: Lạc Chi Oản thích nữ nhân. Dù chưa từng công khai, nhưng khí chất trên người nàng không thể giấu được. Quá rõ ràng.
Không phải vì nàng không thu hút nam giới — ngược lại, rất nhiều người theo đuổi nàng. Nhưng Lạc Chi Oản luôn giữ khoảng cách. Không thân thiết với ai, không để ai lại gần. Ngay cả khi nghỉ phép, nàng cũng chỉ ở nhà, đóng cửa, không tiếp khách. Giống như một tiểu thư khuê các thời xưa.
Vương Duy từng nghĩ: có lẽ Lạc Chi Oản không hứng thú với… nhân loại.
Nàng quá ôn nhu, quá tĩnh lặng, quá dễ khiến người ta muốn bảo vệ. Nhưng cũng quá xa cách.
*
Thành Đô — nơi từng là “địa ngục” của giới giải trí. Paparazzi ở đây từng khiến ảnh hậu Triệu Tuân Âm phải ra tay dẹp loạn. Năm đó, vì bị theo đuôi quá mức, Triệu Tuân Âm kiện ngược lại, khiến một studio phá sản. Nhưng rồi, người đứng sau lại quay về, lập một văn phòng mới, trở thành “Kỷ Kiểm Ủy” của giới showbiz: bắt được ai là chụp, không nể mặt ai.
Minh tinh đến Thành Đô đều phải dè chừng. Thà đi đường vòng còn hơn bị chụp trúng một khoảnh khắc không thể giải thích.
Vương Duy biết rõ điều đó. Nàng từng thấy một tiểu sinh nổi tiếng bị tuôn ảnh ở quán bar, khiến hàng loạt nhãn hàng hủy hợp đồng. Đến giờ vẫn chưa vực dậy nổi.
Nàng không sợ Lạc Chi Oản đi khai tiệc. Nàng sợ… nàng đi gặp ai đó.
Và người đó, có thể là lý do khiến nàng rời đoàn phim, thay đổi lịch trình, bay về Thành Đô — chỉ để ngồi một mình trong bóng tối, nghĩ về một cuộc ly hôn.
*
Lạc Chi Oản vẫn ngồi đó, không động đậy.
Nàng không biết Tần Diên có còn nhớ câu nói năm xưa:
“Nếu ngươi không còn thích ta, ta sẽ để ngươi đi.”
Nàng đã giữ lời.
Nhưng tại sao… vẫn thấy không cam lòng?
Ngay lúc đó, Tần Diên nghe xong chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, cười lạnh nói:
“Ngươi không phải đang muốn ta cũng nói mấy lời giống như vậy đấy chứ?”
Tần Diên nói:
“Ta không cao thượng như vậy. Ta không cần chia tay trong êm đẹp. Ta càng muốn cả hai cùng tổn thương.”
Ta càng muốn cả hai cùng tổn thương.
Lạc Chi Oản khẽ mở mắt. Trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh Tần Diên đứng trước mặt mình, khí thế ngút trời, nói ra những lời ấy với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Khi đó, Tần Diên còn rất trẻ, rất bồng bột, rất nhiệt huyết. Giống như một mặt trời nhỏ, rực rỡ và bất chấp tất cả.
…Vì sao luôn có người sinh ra là để hướng về ánh sáng?
“Tích.” Màn hình điện thoại đặt bên cạnh sofa bỗng sáng lên, báo có tin nhắn.
Đây là điện thoại cá nhân của nàng. Điện thoại công việc đã bị tắt tiếng từ lâu, nằm im trên bàn trà.
Lạc Chi Oản mở màn hình. Nội dung tin nhắn rất đơn giản:
【Ngân hàng Chiêu Thương】Tài khoản 0618 vào lúc 22:16 ngày 29/06 đã chuyển đi 50.000.000 nhân dân tệ.
Nàng cụp mắt xuống, mặt không biểu cảm, tắt màn hình.
Ba giây sau, nàng lại bật điện thoại, tìm một dãy số và gọi đi. Chuông đổ hơn mười lần, không ai bắt máy. Cuối cùng, hệ thống tự động ngắt cuộc gọi.
Vì thế, nàng chỉ ngồi yên tại chỗ, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
*
Sáng hôm sau, trời đã sáng rõ. Tần Diên ngủ đến tận 9 giờ rưỡi mới lồm cồm bò dậy, rửa mặt, đánh răng, mua đồ ăn sáng, rồi vội vàng chạy đến công ty. Theo lịch trình thì nàng sẽ đến nơi vào khoảng 10 giờ đúng.
Dù hơi muộn, nhưng cũng không quá đáng.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Hôm nay nàng nhất định sẽ đến trễ thật sự — vì nàng gặp một chuyện ngoài ý muốn: bị chặn ngay dưới tòa nhà công ty.
Giữa ban ngày ban mặt, đối phương lại làm ra chuyện kỳ quặc như vậy. Kính râm, khẩu trang, mũ lưỡi trai — bọc kín như bánh chưng. Giọng nói lạnh nhạt vang lên:
“Nói chuyện một chút?”
Nói cái gì mà nói chứ.
Thật ra, trước khi đối phương kịp mở miệng, Tần Diên đã nhận ra rồi.
Còn ai vào đây nữa?
Không phải là cái người vợ cũ xui xẻo của nàng sao?
Tâm trạng cực kỳ khó chịu, Tần Diên nhấc mí mắt lên, hỏi:
“Tỷ là ai?”
Người kia nhìn nàng ba giây, rồi giơ tay tháo khẩu trang và kính râm xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ:
“Thê tử ngươi.”
Lạc Chi Oản trông có vẻ tinh thần ổn định, nhưng dưới mắt vẫn có quầng thâm — rõ ràng là không ngủ ngon.
“……” Tần Diên cạn lời, thấp giọng mắng:
“Ngươi gỡ khẩu trang làm gì? Lỡ bị người ta nhận ra thì sao?”
Đến lúc đó, đám phóng viên lá cải lại viết linh tinh, thì nàng — cái chủ kênh livestream này — còn làm ăn gì được nữa? Còn có thể dựa vào tài năng để lừa fan tặng quà không?
Nếu chuyện này bị lan truyền, mọi người sẽ nói nàng là vợ của Lạc Chi Oản, nói nàng dựa hơi nữ nhân. Vậy thì nàng còn mặt mũi nào đi đường nữa?
Nhìn ra được Tần Diên rất muốn cắt đứt sạch sẽ với mình, Lạc Chi Oản mặt lạnh như nước, đứng chắn ngay trước cửa công ty của Tần Diên, nói:
“Nói chuyện.”
Tần Diên:
“Nói cái quái gì.”
Lạc Chi Oản càng lớn tuổi càng không có giới hạn, mở miệng là nói những câu khiến người ta giật mình:
“Không nói thì ta công khai chuyện của chúng ta.”
Tần Diên:
“?”
Lạc Chi Oản:
“Ngươi là vợ của ta.”
Nói xong liền giơ điện thoại lên định đăng lên Weibo, một bộ dạng “cá chết lưới rách,” không sợ gì hết.
Thấy đối phương thật sự muốn làm, Tần Diên lập tức hoảng, vội đưa tay bịt miệng nàng, đè lại cánh tay, gầm nhẹ:
“Chị ơi, nếu muốn nổi điên thì chọn chỗ khác được không?”
May mà nàng đi làm muộn mỗi ngày, không trùng với giờ cao điểm. Nếu Lạc Chi Oản đứng ở đây vào giờ đông người, đừng nói là đeo khẩu trang hay kính râm, chỉ cần cái bóng dáng kia thôi cũng đủ để bị nhận ra. Giữa trưa lên tin tức, chiều bị mẹ gọi về đánh là chuyện chắc chắn.
…Kết hôn với người trong giới giải trí đúng là nghề nguy hiểm cao.
Tần Diên tức đến muốn chết.
Nhưng Lạc Chi Oản lại rất bình tĩnh, mặt không biểu cảm. Với nàng, quá trình không quan trọng, chỉ cần đạt được mục đích là được.
Tần Diên giận đến mức muốn phát điên, nhưng thủ tục ly hôn giữa hai người vẫn chưa hoàn tất. Nếu ra tay thì sẽ bị coi là bạo lực gia đình, bị kiện là phải ngồi tù.
Vì thế nàng nghiến răng hỏi:
“Ngươi đến đây bằng cách nào?”
“Lái xe.”
“Xe đâu?”
Lạc Chi Oản chỉ tay ra ven đường. Tần Diên nhìn theo, thấy nàng lái một chiếc Bentley tới.
Nàng rốt cuộc có biết thế nào là khiêm tốn không?
Sắc mặt Tần Diên xanh lè, túm tay nàng kéo thẳng ra xe.
Lên xe rồi, Tần Diên một bụng tức giận không chỗ trút, đóng cửa xe thiếu chút nữa đập mạnh đến mức bung bản lề.
Tức thật sự. Nhưng nhiều năm như vậy, nàng đã quen với việc chạy theo sau Lạc Chi Oản. Tuy rằng giờ đã nhìn thấu mọi chuyện, nhưng bảo nàng quay ngoắt thái độ ngay thì… hình như nàng vẫn chưa làm được.
Dù là ban ngày, nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Lạc Chi Oản, Tần Diên vẫn mềm lòng. Người đẹp, tâm mềm. Nhịn một lúc lâu, cuối cùng nàng mở miệng:
“Nói đi, muốn nói chuyện gì?”
Tốt nhất là nói rõ lý do đến đây. Nếu không, với cái hành động tháo khẩu trang giữa chốn đông người vừa rồi, nàng thật sự có thể bóp chết người ta bằng tay không.
Nghe vậy, Lạc Chi Oản — vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ — cuối cùng cũng quay đầu lại. Nhìn người vợ đã mấy tháng không gặp, có chút xa lạ, nàng chần chừ rồi hỏi:
“Ngươi nghĩ kỹ rồi, thật sự muốn ly hôn?”
Tuy rằng Lạc Chi Oản trông rất lạnh lùng, nhưng nàng không phải kiểu người “ba cây gậy đánh không ra một câu.” Nàng thật ra rất giỏi giao tiếp, chỉ cần nàng muốn nói.
Từ thời học sinh, Tần Diên là kiểu người không ai quản nổi, không ai cản được. Chỉ có Lạc Chi Oản nói, nàng mới chịu nghe hai câu.
Nhưng cũng chỉ hai câu.
Thông thường, sau hai câu là Tần Diên sẽ mất tập trung, ánh mắt dán lên gương mặt của Lạc Chi Oản, rồi chìm đắm trong nhan sắc ấy, không thể tự kiềm chế.
“Có thể nói cho ta lý do không?” Lạc Chi Oản hỏi với giọng nhẹ nhàng.
Tần Diên bị hỏi thì thấy phiền. Thật ra nàng không nghĩ Lạc Chi Oản sẽ quay về Thành Đô để gặp mặt nói chuyện. Nàng tưởng chuyện này với kiểu người như Lạc Chi Oản thì chẳng quan trọng gì.
Ba bốn tháng trước, nàng đã gửi đơn ly hôn cho Lạc Chi Oản. Sau đó, nàng ở nhà chờ nửa tháng, không thấy đối phương có phản hồi gì.
Giờ thì tâm trạng đã nguội lạnh, đã chuẩn bị sẵn sàng. Vậy mà người này lại bất ngờ xuất hiện.
Đổi lại là ngươi, ngươi có khi còn thấy phiền hơn nàng.
“Không có lý do gì cả, chỉ là muốn ly hôn.” Tần Diên nói, mặt lạnh tanh.
“Nếu là như vậy, ta không ký.” Lạc Chi Oản nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói:
“Hôn nhân không phải trò đùa. Ly hôn cũng không phải chuyện nổi nóng là có thể quyết định.”
Nghe vậy, Tần Diên cười lạnh:
“Đừng giả vờ nữa. Người khác không biết, chứ ngươi với ta thì rõ quá rồi. Hôn nhân này vốn dĩ là lợi dụng lẫn nhau. Ngay từ đầu đã không đơn thuần. Giờ lại giả vờ nghiêm túc, giả vờ đau khổ, ngươi đang diễn à?”
Tính cách của Tần Diên vốn không tốt, đặc biệt là khi đang bực. Là con gái Trùng Khánh, giờ mà nàng không chửi thề thì đã là biểu hiện cực kỳ nhã nhặn rồi.
Tần Diên:
“Mẹ nó, giả vờ là thứ ta ghét nhất.”
----
Ed : huhu thích mấy thể loại truyện như này ghê...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro