
Chương 15: Đoàn Doãn Mặc trở về
Nửa tháng trôi qua, Đoàn Doãn Mặc nhìn người đàn ông trước mặt, hơi nhíu mày hỏi: "Khôi phục hoàn toàn rồi à?"
"Thật ra là không, chỉ là tạm thời ổn định, cậu nói xem cuối cùng là người nhà họ Đoàn thương cậu hay là không để ý đến cậu vậy? Đã bệnh thành như vậy rồi, cậu nói đi ra ngoài một chút mà vẫn dám thả cậu ra?" Triệu Tử Minh yên lặng lau mồ hôi, tiếp đó tranh công nói: "Cũng may là đúng lúc tôi gặp được cậu ở bệnh viện, nếu không phải là tôi thì đầu óc cậu đã sớm hỏng rồi."
Đoàn Doãn Mặc hừ nhẹ: "Tôi rời đi nửa năm đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu hỏi tôi à? Tôi đâu có biết đâu, trong nửa năm tôi chưa từng gặp cậu, nhưng mà Kính Húc nói mấy tháng trước cậu có liên lạc với nó một lần. Khá vội đấy, còn dùng số lạ liên lạc với nó nữa."
Cơi áo blue trắng xuống, người đàn ông mặc âu phục đi giày da hào hoa phong nhã kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đoàn Doãn Mặc, vô cùng hiếu kỳ hỏi: "Bây giờ bệnh tình của cậu đã tạm thời ổn định rồi, định ở trong nước một thời gian hay là về Đoàn gia bên kia trị liệu?"
"Ở lại vậy. Đúng lúc phim mới sắp quay, tôi đến đoàn phim xem sao." Đoàn Doãn Mặc ra khỏi phòng phẫu thuật nhỏ, ra khỏi đây chính là nhà riêng của Triệu Tử Minh.
Triệu Tử Minh đi đằng sau cô, hai người cùng đi ra, một lúc sau Triệu Tử Minh nói: "Đúng rồi, sau cái hôm tôi đưa cậu đi, có không ít người tìm cậu, xem chừng bối cảnh có lẽ rất lớn, chỉ là lúc đó bệnh tình của cậu khá nghiêm trọng, tôi sợ những người này quấy rầy cậu nên đã sửa lại tin tức của cậu rồi. Liên quan trên dưới đều thông rồi, bên bệnh viện cũng sẽ không tiết lộ chuyện của cậu ra ngoài. Nhưng mà khoản chi phí này tương đối cao, cậu xem xem... tiền lương của tôi có thể tăng lên một chút không?"
Đoàn Doãn Mặc ra khỏi tầng hầm, đúng lúc Tiểu Tử Minh nói xong câu này, cô quay đầu lại nhìn Triệu Tử Minh, ngay sau đó có hơi tiếc nuối nói: "Cậu là bác sĩ của Đoàn gia, chuyện tiền lương này tôi không quản được."
Triệu Tử Minh cười ha ha: "Từ đời ông nội tôi đã bắt đầu chữa bệnh cho cậu rồi, trong lúc đấy tiễn ông nội tôi, khiến ba tôi phát điên, bây giờ đến chỗ tôi cậu mới có thể xem là có chút chuyển biến tốt, có phải là nên tốt với tôi một chút không nhỉ?"
Đoàn Doãn Mặc cười lạnh, từ lúc cô có ký ức thì có người nói với cô rằng, từ nhỏ cô chính là tai họa.
Cô và em gái sinh đôi ra đời đã khiến mẹ qua đời, may mắn là em gái khỏe mạnh, mà cô thì bị bệnh tâm thần di truyền từ mẹ.
Vốn dĩ phối hợp trị liệu thì bệnh tình còn có thể kiểm soát chữa khỏi, nhưng khi còn nhỏ lại bị người xấu bắt cóc nên bị kích thích, từ đó về sau cô bị bệnh hoàn toàn, ký ức trong đầu sẽ ngẫu nhiên quên mất rồi ngẫu nhiên nhớ lại.
Ba năm chưa từng phát bệnh, bác sĩ đều nói bệnh tình của cô đã được kiểm soát, miễn là không bị kích thích nữa, cứ tiếp tục duy trì như vậy là có thể khỏi hẳn.
Năm ngoái thiếu hụt linh cảm, nghĩ rằng bệnh tình đã được kiểm soát nên liền về nước một chút, thuận tiện tìm kiếm linh cảm, chờ thêm ít thời gian thì đến đoàn phim quan sát quá trình quay bộ phim mới của mình.
Không ngờ tới vừa mới đến ngày thứ nhất đã phát bệnh.
Triệu Tử Minh thấy Đoàn Doãn Mặc ngồi ngây ngốc trên sofa, anh ấy dò hỏi một câu: "Khụ, hỏi cậu thêm mấy câu. Lại làm kiểm tra."
"Hả? Hỏi đi." Hai mắt Đoàn Doãn Mặc trống rỗng vô thần, giống như cụ già tuổi xế chiều đang nhớ lại một đời vui buồn của bản thân.
Triệu Tử Minh ho khan, hắng giọng một cái rồi hỏi cô: "Tôi nghe nhân viên nhận điện thoại ở đoàn phim nói, hôm đấy sau khi đón cậu thì cậu đều giao hành lý cho cô ấy, để cô ấy đi về trước, cậu muốn tự đi tìm. Sau đó cậu lại gọi điện thoại nói trong thời gian ngắn ai cũng không được làm phiền cậu. Bây giờ có thể nhớ lại lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?"
Đoàn Doãn Mặc tìm kiếm trong đầu cũng không thấy ký ức liên quan, sắc mặt bất giác trở nên đau khổ, Triệu Tử Minh lập tức cắt ngang cô: "Được rồi, không nhớ được chuyện này thì đừng nghĩ đến cùng. Chúng ta đổi sang chuyện khác, ký ức từ tháng mười một năm ngoái đến bây giờ có thể tìm trong đầu không?"
"Diễn viên. Tôi nhớ có một diễn viên nữ vẫn đang chăm sóc tôi." Đoàn Doãn Mặc nhíu mày nghĩ vài phút đồng hồ, lúc này mới nói ra một câu.
Triệu tử Minh cười cười: "Cố Tĩnh Tranh?"
"Không rõ lắm, chỉ nhớ là một diễn viên nữ."
Triệu Tử Minh chỉ là hỏi cô một chút, cũng không muốn giúp cô phân tích rõ ràng, hoặc là đi tìm những ký ức đấy về, thế nên đã nhanh chóng đổi sang vấn đề tiếp theo: "Còn nhớ người nhà không?"
"Nhớ." Triệu Tử Minh gật đầu: "Hẳn là lại trở về ký ức của năm ngoái lúc về nước. Cậu đừng vội, những ký ức ấy cũng không mất đi, chỉ là giấu ở trong đầu cậu, trong thời gian ngắn cậu không tìm được mà thôi."
Đoàn Doãn Mặc yên lặng một lúc mới nói: "Không cần an ủi tôi, quen rồi."
"Đừng có dát vàng lên mặt, tôi là nhìn vào khoản thù lao Đoàn gia trả nên mới nói hai câu êm tai với cậu. Ngày mai đoàn phim phải quay rồi, nếu cậu đã khôi phục rồi dự định ở trong nước một thời gian, không ngại thì đến đoàn phim xem sao. Chuyện vui sướng của Đoàn Doãn Mặc bên ngoài đã trở thành truyền kỳ rồi, mỗi ngày cậu ở chỗ này của tôi không ra ngoài nhìn ánh mặt trời thì coi là gì chứ."
Triệu Tử Minh hy vọng cô có thể ra ngoài giải sầu, dù sao bệnh tình hiện tại đã được kiểm soát rồi, miễn không gặp phải kích thích lớn thì trên căn bản sẽ không có vấn đề gì.
"Tôi đã sắp xếp ổn thỏa bên nhà cậu rồi, còn tìm một trợ lý riêng. Buổi chiều cậu tự đến đấy ở đi, đồ vật hàng ngày trợ lý sẽ sắp xếp, nếu còn thiếu gì thì gọi điện thoại phân phó trực tiếp cho tôi." Triệu Tử Minh từ nhỏ lớn lên tại Đoàn gia, Đoàn gia cho anh ấy học tập sinh hoạt, mà việc anh ấy cần làm chính là học y thuật được truyền từ thời tổ tông cho thật tốt, trở thành bác sĩ riêng của Đoàn gia.
Vì lẽ đó, tuy anh ấy cầm tiền lương của Đoàn gia làm công việc theo bổn phận, nhưng lại có quan hệ tốt với Đoàn Doãn Mặc, chăm sóc cô đã thành thói quen.
Đoàn Doãn Mặc nhìn xung quanh đánh giá căn nhà của Triệu Tử Minh, tuy tông giọng của cô trong trẻo lạnh lùng nhưng có ý cười trong đó, lời nói ra cũng không đến nỗi khiến người ta cảm thấy sợ sệt, trái lại có thể nghe ra một ít ác thú vị đặc biệt của cô.
"Tôi cảm thấy chỗ này của cậu rất tốt, nếu không thì suy nghĩ một chút..."
Đoàn Doãn Mặc còn chưa nói dứt câu, Triệu Tử Minh đã đổi thành vẻ hoảng sợ trước đó, trên mặt anh ấy lộ ra nụ cười hùa: "Được thôi, nếu cậu cảm thấy chỗ này được thì chúng ta đổi. Chỉ là tôi vội vàng tìm nhà mới, vẫn còn chưa thông báo cho bạn bè, mấy ngày trước Thanh Ly còn nói tối hôm nay muốn đến bàn luận ít chuyện với tôi. Nếu tôi mà đến nhà mới, sợ là cô ấy phải uổng công rồi."
Triệu Tử Minh có chút đáng tiếc nói, sau đó lại nhìn Đoàn Doãn Mặc xảo quyệt nói: "Ái chà chà, tôi quên mất. Chị gái quý giá nhất của cô ấy đang ở đây, sao có thể tính là uổng công chứ? Quả thật là may mắn ngoài ý muốn đó nha."
"Bây giờ đưa tôi đến chỗ cậu sắp xếp cho tôi ở." Đoàn Doãn Mặc nghe thấy hai chữ Thanh Ly thì vẻ mặt hơi biến hóa, nghe tiếp câu sau của Triệu Tử Minh thì cô liền biết Triệu Tử Minh là đang đe dọa cô, chỉ là cô chịu loại đe dọa này.
Trên mặt Triệu Tử Minh nở nụ cười đắc ý ngay lập tức, rất vui vẻ đưa Đoàn Doãn Mặc đến ổ nhỏ của mình.
Đến nơi mà anh ấy sắp xếp xong, Triệu Tử Minh dẫn cô đi lấy dấu vân tay.
"Thật ra cậu với Thanh Ly có hiểu lầm rất lớn. Nói sao thì cô ấy cũng là em gái sinh đôi của cậu, tuy lớn lên không giống nhau, tính khí tính cách hay yêu thích chán ghét cũng không giống, nhưng trước sau gì cô ấy cũng là quan tâm cậu. Ngược lại cậu để tôi nhìn không thấu, làm sao mọi chuyện đều nghiêng về cậu em trai không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống vậy chứ?" Triệu Tử Minh bày tỏ gia thế hào môn thật khiến anh ấy khó hiểu.
Đoàn Doãn Mặc mở cửa, vào xem thì phát hiện vật dụng trong nhà thiết bị điện đều đầy đủ hết, tránh câu hỏi của Triệu Tử Minh, lấy đề tài khác dời sự chú ý của Triệu Tử Minh đi: "Nơi này sắp xếp rất tốt, khiến cậu nhọc lòng rồi?"
"À, không chỉ nhọc lòng mà còn phí tiền. Chỉ là cũng may số tiền này đều có thiếu gia trả thay tôi." Lần thứ hai nội tâm Triệu Tử Minh bày tỏ không nhìn thấu được ba chị em nhà này, người khác đều đang suy nghĩ làm sao để chèn ép anh chị em để kế thừa gia sản, mà nhà này, chị gái thì trốn tránh khắp thế giới như người tị nạn, em gái một lòng một dạ bắt đầu sự nghiệp của bản thân, em trai làm ổ trong nhà làm mọt gạo, không có nổi chút hứng thú với sự nghiệp gia tộc thì không nói, trái lại nóng lòng tranh sủng với chị hai, hàng ngày hai người đều "Hôm nay chị gái nói chuyện với em, chị gái là yêu thích em." "Không, hôm qua chị gái khen chị hiểu chuyện. Chị ấy yêu chị nhất." "Đó là chị của em." "Đó là chị gái sinh đôi thân yêu của chị!".
Đoàn Doãn mặc cảm thấy nơi này cũng không tệ, không kém so với chỗ kia của Triệu Tử Minh, nhìn tứ phía không thấy chỗ nào kém thì liền bắt đầu đuổi khách.
Trong nháy mắt Triệu Tử Minh bị đẩy ra ngoài cửa, anh ấy kêu: "Cậu chính là loại người qua cầu rút ván, Đoàn Doãn Mặc tôi nhớ kỹ cậu rồi!"
Đáp lại anh ấy chính là một cánh cửa rất dày.
Đoàn Doãn Mặc nằm trên giường, để đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng, rất nhiều lúc đều cảm thấy mình hoàn toàn không hợp với thế giới này, luôn muốn có thể tìm được một chỗ để trốn đi, không cần nhận lấy các loại ánh mắt quái dị, cũng sẽ không lơ đãng nghe được tin đôn ác ý liên quan đến cô từ miệng người ngoài.
Sau khi Đoàn Doãn Mặc tỉnh lại sau giấc ngủ, nhìn điện thoại có bốn cuộc gọi đến, cô nhận ra một trong số đó là Triệu tử Minh, ba cuộc khác chắc là điện thoại của trợ lý Triệu Tử Minh sắp xếp cho cô.
Đoàn Doãn Mặc mở mấy tin nhắn chưa kiểm tra, quả nhiên là trợ lý riêng gửi tới chào hỏi, còn có xin chỉ thị các kiểu.
Đoàn Doãn Mặc gọi lại, báo cho trợ lý Từ Mộng rằng buổi tối đến đây nấu cơm, sau đó lưu dãy số của cô ấy lại.
Sau khi sắp xếp tất cả xong, cô vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra vừa vặn thấy Từ Mộng đến đây, cô liền lên tiếng chào hỏi với Từ Mộng.
"Xin chào Đoàn tiểu thư! Em là Từ Mộng, lúc chiều nay đã liên lạc với chị."
Trong tay cô nàng khoảng hai mươi tuổi trước mặt mang theo đồ ăn, mang theo chút căng thẳng cùng bất an tự giới thiệu bản thân với Đoàn Doãn Mặc.
Tầm mắt của Đoàn Doãn Mặc dừng lại trên người cô ấy một lúc, xuất phát từ tôn trọng, ánh mắt cô nhìn đối phương mang theo một chút ý cười điềm đạm nói: "Ừm, gọi tôi Đoàn Doãn Mặc là được rồi. Tôi vào thư phòng trước, bữa tối xong rồi thì gọi tôi."
Từ Mộng vẫn chưa hết căng thẳng, dù sao đây là biên kịch mà cô ấy luôn hâm mộ, trong lúc tất cả mọi người đều đang suy đoán xem đối phương là hạng người gì, cô ấy đã mặt đối mặt tiếp xúc với thần tượng trong khoảng cách gần như vậy.
"Đúng rồi, nếu cô đã dùng bữa tối thì chuẩn bị một phần cho tôi thôi. Nếu chưa thì nhân tiện thu xếp cho mình luôn." Đoàn Doãn Mặc nhìn ra bất an cùng căng thẳng của cô gái nhỏ, thấy đối phương mang nhiều đồ ăn như vậy, cô cũng không rõ đây là nguyên liệu nấu ăn cho mấy bữa, nhưng cô bất kể ăn cái gì cũng thích đồ mới, những chuyện khác có thể không nói, nhưng với chuyện ăn thì cô không cho phép qua loa.
Từ Mộng nghe thần tượng nói vậy, trong lòng cảm động rối tinh rối mù, nữ thần thật là quan tâm đến tôi, nữ thần thật là dịu dàng, tuy tôi ăn no đến đây nhưng dù tôi chết no cũng phải ăn nhiều chút với nữ thần!
Sau khi Đoàn Doãn Mặc vào thư phòng liền chuẩn bị bắt đầu viết một bộ phim, nhìn mình đã đưa ra đại khái, trong lòng Đoàn Doãn Mặc mơ hồ có ảo giác rằng câu chuyện này thật ra đã kết thúc từ sớm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro