Chương 5
Đối với cái chết.
Nguyễn Y Hàm vừa tròn 30 tuổi, chưa từng có quá nhiều suy nghĩ.
Bên cạnh cô có Tần Hải Dao bầu bạn, hai người ở bên nhau vui vẻ hạnh phúc, hận không thể cùng nhau đi đến đầu bạc răng long.
Có nàng bên cạnh, cái chết tựa hồ cũng biến thành một loại lãng mạn.
Sợ hãi duy nhất chính là bà nội rời đi.
Hiện giờ, bà nội không còn nữa.
Tần Hải Dao cũng đã tự tay xé nát tình yêu của các nàng.
Chết rồi, lại xem như cái gì chứ?
Như cũ rơi vào mê cung không lối thoát.
Nguyễn Y Hàm ôm lấy chính mình, cô mờ mịt nhìn khắp nơi, băng băng lãnh lãnh, trống trải cô độc.
Đã chết rồi sao?
Nếu đã chết, bà nội và ba mẹ sẽ đến bồi tiếp cô đúng không?
Xung quanh tựa hồ có bóng người đến rồi đi.
Mọi người đều vội vàng lên đường, Nguyễn Y Hàm vẫn ngơ ngẩn ngồi ở chỗ kia, không biết qua bao lâu, cô mới đứng dậy nhẹ thở ra một hơi.
Nên rời đi......
Mới đi được hai bước.
Một tiếng khóc tê tâm liệt phế truyền đến, ai đó ở bên tai cô không ngừng gọi: "A Hàm, A Hàm, A Hàm......"
Từng tiếng "A Hàm" bi ai đến tột cùng.
Âm thanh quen thuộc kia khiến trái tim của Nguyễn Y Hàm vốn đang bình tĩnh trong nháy mắt ngập tràn lửa giận, tay cô nắm chặt lại, gắt gao cắn môi, rốt cuộc không khắc chế được đáy lòng sinh khí cùng căm giận ngút trời.
Báo thù, cô không thể chết được, cô muốn báo thù!
Ý niệm vừa động, một lực xoáy thật lớn đem Nguyễn Y Hàm hút vào.
Cô còn không kịp phản ứng, cơn đau ở hàm dưới ập đến, Nguyễn Y Hàm nức nở một tiếng, thân thể cuộn tròn thành một đoàn.
Đau......
Cô khó khăn che mặt, nước mắt chảy dài trên khóe mắt.
Rất nhiều ký ức giống như cuốn phim tua đi tua lại trong đầu.
Bà nội, Tần Hải Dao, Tần Thấm, A Ly......
***
"Nhóc con kia còn chưa tỉnh? Tối hôm qua ngủ trễ như vậy sao? A Ly, con tránh ra cho ta."
"Lão phu nhân, tiểu thư còn đang bị thương."
"Ta biết, con còn mặt mũi để nói sao, các con có phải lại đi đua xe? Cằm bị ngã đến vỡ rồi phải không? Tốt lắm, nhan sắc của nó bị huỷ ta càng thêm vui vẻ, tránh ra! A Ly, con còn dám ngăn cản ta?"
"Lão phu nhân......"
Nguyễn Y Hàm thống khổ cuộn tròn, cho dù không mở mắt ra được, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Đây có phải là thiên đường không?
Tại sao lại có âm thanh của bà nội?
Nguyễn nãi nãi tức muốn hộc máu đẩy A Ly ra, A Ly nào dám tiếp tục ngăn cản bà, khẩn trương đi theo vào phòng ngủ.
Nguyễn nãi nãi đi vào thấy Nguyễn Y Hàm cuộn tròn trong ổ chăn còn ngủ, bà giận sôi máu, quải trượng vừa nhấc lên cao, hướng về phía mông cô đập bang bang hai cái.
Đau......
Đau đớn kích thích Nguyễn Y Hàm.
Cô chậm rãi mở hai mắt, ánh mặt trời xuyên vào làm cô có chút không thích ứng được dùng tay che lại.
Hình ảnh bà nội đầu tóc hoa râm(*) cùng bộ dáng phẫn nộ quen thuộc.
"Che cái gì mà che? Cái đứa hư hỏng này! Con mỗi ngày đều đi ra ngoài lêu lổng! Tụ tập cùng một đám bạn bè không ra cái dạng gì!"
(*) Tóc muối tiêu, tóc hoa râm... là những cụm từ thường được dùng để miêu tả mái tóc của những người đã bước vào tuổi xế chiều.
Bà nội nghiến răng nghiến lợi, hận rèn sắt không thành thép.
Nguyễn Y Hàm như chết đứng tại chổ, ngây ngốc nhìn bà nội, đôi mắt đều đỏ.
A Ly đưa mắt ra hiệu cho Nguyễn Y Hàm, tưởng rằng cô bị dọa đến choáng váng.
Bà nội phản ứng sạch sẽ lưu loát, xoay người cho nàng một quải trượng: "Tránh sang một bên!"
Nghĩ đến, năm đó bồi dưỡng A Ly, là vì muốn nàng bảo hộ cháu gái thật tốt, cùng nhau trưởng thành.
Hiện tại thì hay rồi, cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng chung một giuộc.
"Bà nội...... bà nội?"
Nguyễn Y Hàm nhìn bà nội, nước mắt đầm đìa trên mặt, Nguyễn nãi nãi mới không dễ bị nước mắt lay động: "Đừng bày ra khổ nhục kế, hôm nay ta phải đánh gãy chân con!"
Bà không thể không tức giận.
Ngày mốt là sinh nhật lần thứ 25 của cô, liền phải tiếp nhận tập đoàn giải trí Ức Dương.
Mà cháu gái lại có bộ dáng này, mấy thế hệ trước vất vả gầy dựng sự nghiệp còn không phải bị huỷ trong tay cháu gái bà sao?
Nguyễn Y Hàm cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, cô từ trên giường lao xuống, ôm chằm lấy bà nội.
Vừa xúc động, vừa vội vàng, làm lão thái thái thiếu chút nữa té ngã, bà kêu lên một tiếng, dựa vào vách tường mới giữ được thân thể đứng vững.
Cho đến lúc này, bà nội mới phát hiện Nguyễn Y Hàm không thích hợp, bà giật mình, trong lòng căng thẳng, khẩn trương nhìn A Ly: "Các con lại làm ra chuyện gì rồi?"
A Ly vẻ mặt ngốc nghếch, mờ mịt nhìn lão phu nhân.
Khoảnh khắc chân chính ôm lấy bà nội, nước mắt của Nguyễn Y Hàm từng hàng một rơi xuống.
Cả người cô run rẩy, tay gắt gao ôm chặt bà nội không buông.
Vừa mới đầu Nguyễn nãi nãi còn tưởng rằng cháu gái gây họa, sau lại thấy Nguyễn Y Hàm khóc quá đau lòng, quá thống khổ, thật giống như cô...... đã chết.
Giọng nói cô phát ra âm thanh đau khổ nức nở.
Từ nhỏ đến lớn, tính cách của cháu gái thế nào, Nguyễn nãi nãi hiểu rõ nhất, cô cái gì cũng không để trong lòng, được một lần xem cô khóc đến như vậy, chính là thời điểm cha mẹ Nguyễn Y Hàm rời đi.
Bị suy nghĩ của mình làm cho không thể hiểu được, rùng mình một cái, Nguyễn nãi nãi ôm lấy cháu gái, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô: "Làm sao vậy, A Hàm, làm sao vậy, không khóc, có chuyện gì nói với bà nội."
Ôn nhu ấm áp, nhẹ nhàng che chở.
Nước mắt của Nguyễn Y Hàm ngày càng nhiều, đến cuối cùng, khóc đến cơ hồ kiệt sức.
Rất lâu sau đó.
Nguyễn Y Hàm mới khôi phục chút ít.
Cô lôi kéo bà nội mãi không buông, Nguyễn nãi nãi quả thực muốn điên rồi: "Con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Quần áo bà đều bị Nguyễn Y Hàm khóc đến ướt nhẹp: "Buông tay."
Nguyễn Y Hàm không buông.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm bà nội.
Nguyễn nãi nãi rít gào đến mặt mày đỏ bừng: "Ta muốn đi thay quần áo!"
Nguyễn Y Hàm lúc này mới buông lỏng tay ra, ánh mắt vẫn không rời khỏi bà nội, Nguyễn nãi nãi giống như chạy trốn, bà nghĩ buổi chiều nên mời một bác sĩ khoa thần kinh đến nhà.
Nguyễn Y Hàm suy nghĩ thật lâu, cô cúi đầu nhìn xuống tay mình, trên đó không có lỗ tiêm.
Cô lại đưa tay lên sờ cằm, chỉ là miệng vết thương hơi đau một chút, nhìn dáng vẻ này hẳn bị va trúng thứ gì đó.
Nguyễn Y Hàm không yên tâm, cô dùng hai tay nắm lấy cằm mình vặn vẹo.
A Ly đang đứng phía sau cô mở to hai mắt, sợ hãi nhìn hết thảy hành vi quỷ dị của Nguyễn Y Hàm.
Sau một lúc.
Nguyễn Y Hàm xác định cằm của mình chưa từng có dấu vết bị đánh vỡ, cô xoay người nhìn A Ly, đôi mắt luôn sắc bén hơi đỏ lên.
Thân thể của A Ly bất giác lùi về phía sau.
Cái mũi của Nguyễn Y Hàm chua xót, lẩm bẩm: "A Ly..."
A Ly: "...."
Đại tiểu thư không nên như vậy—!!!
Làm A Ly quá sợ hãi, cất bước liền chạy đi.
Đây là...... Trọng sinh?
Nguyễn Y Hàm đi tới trước gương, cô nhìn chính mình trong gương.
Đôi mắt hẹp dài đen nhánh, chiếc mũi cao tinh xảo, môi đỏ yêu kiều.
Nguyễn Y Hàm sâu kín nhìn chằm chằm trong chốc lát, tay cô men theo cổ xuống đến vị trí bả vai thì dừng lại.
Nơi đó thực bóng loáng, không có dấu vết gì.
Cô lập tức cắn môi, trong mắt ngập tràn lửa giận.
Tần Hải Dao, Tần Hải Dao, Tần Hải Dao!
Các nàng còn chưa gặp nhau.
Trước kia ở nơi này Nguyễn Y Hàm có một vết sẹo.
Đó là do Tần Hải Dao lưu lại.
Mỗi khi hai người triền miên, nàng sẽ một lần lại một lần cắn cô.
Nguyễn Y Hàm luôn nhẫn nại kêu rên, cô đã từng nghiền ngẫm mỉm cười hỏi nàng: "Chị là cẩu sao? Mỗi lần cắn đều là cùng một chỗ?"
Tần Hải Dao nhìn cô, đôi mắt thâm thúy: "Chị muốn lưu lại ấn ký."
Lưu lại ấn ký để làm gì?
Nguyễn Y Hàm không biết, chính là một lần lại một lần dung túng cho nàng.
Hiện giờ, dấu vết kia không có.
Đôi mắt thâm tình của Nguyễn Y Hàm đã sớm bị thù hận thay thế, cô lạnh lùng cười.
—— Tần Hải Dao, nợ máu phải trả bằng máu.
Tất cả những gì nàng từng làm với cô, cô đều muốn trả lại nàng gấp bội.
Còn chưa tới buổi chiều, bác sĩ Sở đã đến, hắn mang theo hòm thuốc, ở rất xa quan sát Nguyễn Y Hàm, bộ dáng cẩn thận lại khôi hài.
Nguyễn Y Hàm đang ngồi trên sô pha với ly rượu đỏ trên bàn, cô cầm lấy uống một ngụm, biểu tình sâu kín không lộ ra chút gì.
Nguyễn nãi nãi kéo bác sĩ Sở sang một bên thì thầm: "Thế nào? Thế nào? Cả người cảm giác đều không giống nhau."
Trước kia cháu gái bà luôn ngại chưa đủ ầm ĩ, tính cách hoạt bát làm người khó chịu.
Nhưng hiện giờ...... Nguyễn Y Hàm cư nhiên một mình ngồi trên sô pha, cái gì cũng không làm, ngoại trừ ngẫu nhiên uống một ngụm rượu thì không nói lời nào.
Nguyễn Y Hàm rơi vào trầm tư.
Hiện tại trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ linh tinh vụn vặt, cô muốn xâu chuỗi lại với nhau.
Những chuyện này, cô không thể trực tiếp đi hỏi A Ly, càng không thể đi hỏi bà nội, bọn họ nhất định sẽ bị sự khác thường của cô dọa sợ.
Bác sĩ Sở rối rắm đi đến, hắn nhìn sắc mặt của Nguyễn Y Hàm: "Đại tiểu thư, lão phu nhân bảo tôi tới đây nhìn xem cô một chút."
Kỳ thật hắn được dặn dò mang theo một bác sĩ khoa thần kinh tới, hắn còn cho rằng lão phu nhân cùng đại tiểu thư đùa giỡn hắn.
Nguyễn Y Hàm ừm một tiếng, cô nhìn bác sĩ Sở: "Xem đi."
Hiện tại cô cần một bác sĩ kiểm tra cho cô thật tốt.
Phía sau Nguyễn gia có phòng khám gia đình tư nhân với tất cả các máy móc tối tân nhất.
Nguyễn Y Hàm nằm ở trên giường, để bác sĩ Sở kiểm tra thân thể cô một chút, chính là thời điểm rút máu, dòng máu đỏ tươi bị hút ra khỏi người, cô cũng không có phản ứng gì.
Bác sĩ Sở có điểm kinh hãi: "Đại tiểu thư, hôm nay như thế nào lại không sợ đau?"
Trước kia Nguyễn Y Hàm sợ nhất là đau, càng phản cảm hành vi rút máu.
Nguyễn Y Hàm nhìn hắn, ánh mắt không mang theo một tia độ ấm: "Ừm."
Cô không cần giải thích quá nhiều với hắn.
Đau đớn như vậy tính là gì?
Cô là một người từng trải qua sinh tử.
Kết quả xét nghiệm các loại, báo cáo kiểm tra sức khoẻ sau hai giờ liền có.
Nguyễn nãi nãi cầm từng tờ một lật xem, lẩm bẩm lầm bầm: "Tuổi trẻ cũng không được khỏe mạnh. Mỗi ngày thức đêm không ngủ, cũng không biết nghe lời, uống rượu, lêu lổng, nhìn xem, còn thiếu máu, ta làm thức ăn bồi bổ con cũng không ăn, con là muốn ta tức chết phải không?"
Trước kia, những lời này đối với Nguyễn Y Hàm mà nói đều hết sức tra tấn, nhưng giờ phút này, cô liền phát ngốc nhìn chằm chằm bà nội, trong mắt lại nổi lên lệ quang.
Nếu có thể, cô nguyện ý mỗi ngày đều được bà nội ở bên tai dong dài.
"Con sẽ nghe lời."
Nguyễn Y Hàm đột nhiên mở miệng, đánh vỡ sự oán giận của bà nội, Nguyễn nãi nãi sửng sốt một chút, đối với ánh mắt của cháu gái, cái kính lão trên mũi cũng muốn trượt xuống.
Mắt thấy bác sĩ Sở đang đơn giản dặn dò những việc cần phải chú ý cho Nguyễn Y Hàm, bà nội đem A Ly kéo sang một bên, nghiêm túc hỏi: "Con nói thật cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các con có phải đi Macao đánh bạc hay không? Rồi thiếu nợ?"
A Ly: "..."
Không có, thật sự không có.
Nàng...... Vô tội.
Nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, một đứa ngốc cũng nhìn ra Nguyễn Y Hàm không bình thường.
Bác sĩ Sở dặn dò một chút, thời điểm chuẩn bị rời đi, hắn nhìn Nguyễn Y Hàm: "Đại tiểu thư, tôi biết cô gần đây áp lực rất lớn, nhưng tâm trạng cũng nên thả lỏng, hãy nhớ còn có lão phu nhân, bà ấy vì cô an bài rất nhiều trợ thủ đắc lực, cô không cần quá lo lắng, thả lỏng đi."
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt làm người nhìn không thấu cảm xúc.
Cô còn chưa tiếp nhận Ức Dương.
Chưa tiếp nhận Ức Dương, cô còn chưa gặp được Tần Hải Dao.
Bác sĩ Sở trong lòng không khỏi rùng mình một cái: "Cô như vậy, lão phu nhân sẽ lo lắng."
Đúng rồi.
Nguyễn Y Hàm nhắm mắt lại, so với lúc trước, cô xác thực quá khác thường. Trầm mặc trong chốc lát, cô hồi tưởng lại, chính mình ở sinh nhật 25 tuổi, bà nội tuyên bố cô chính thức tiếp nhận tập đoàn giải trí Ức Dương.
Nguyễn Y Hàm đột nhiên mở to hai mắt, cô nhìn bác sĩ Sở hỏi: "Sinh nhật tôi, ông có đến không?"
Bác sĩ Sở thụ sủng nhược kinh(*): "Đương nhiên, đại tiểu thư, tôi nhất định sẽ đến."
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Mắt thấy bác sĩ Sở rời đi.
Nguyễn Y Hàm đứng lên, cô suy nghĩ một chút, trong lòng ngọn lửa báo thù lại cháy lên vài phần.
Tại buổi tiệc sinh nhật, cô và Tần Hải Dao lần đầu gặp mặt.
Bình tĩnh.
Cô muốn bình tĩnh lại.
Tần Thấm không phải là người dễ đối phó.
Nguyễn Y Hàm nỗ lực khắc chế tâm trạng nôn nóng của mình, từng bước phân tích tình hình trước mắt.
25 tuổi là thời khắc kiêu ngạo nhất của bản thân.
Cô đứng ở trên ngàn vạn sự ngưỡng mộ, tiếp nhận tập đoàn giải trí Ức Dương, trở thành tổng tài trẻ tuổi nhất.
Nguyễn Y Hàm nghiêng đầu, giống như giả vờ ngồi trên sô pha xem TV, kỳ thật đôi mắt xoay tròn nhìn xem bà nội.
Bà nội còn ở đây.
Lại quay sang một bên.
A Ly đang ở bên kia gọt táo, mặt đầy bất an.
A Ly cũng ở đây.
Người thân của cô, A Ly đối với cô tận tâm trung thành, Ức Dương, tất cả đều ở đây.
Tất cả đều ở ngay trước mắt cô!
Nguyễn Y Hàm đứng dậy, cô cầm điện thoại đi đến trong góc, gọi một cuộc cho Tần Thấm.
Điện thoại Tần Thấm nhanh chóng được kết nối, âm thanh của bà ta mang theo ý cười, ôn nhu lại sủng nịnh: "A Hàm? Thức dậy rồi sao? Có phải lại chọc bà nội tức giận? Có cần dì Tần qua hỗ trợ con không?"
Nguyễn Y Hàm không có đáp lại, đem điện thoại cơ hồ muốn bóp nát.
Tần Thấm đợi trong chốc lát, không nghe thấy âm thanh của Nguyễn Y Hàm, có chút khẩn trương: "Như thế nào, lại gây chuyện lớn rồi?"
Hít sâu.
Nỗ lực khắc chế đáy lòng hận ý.
Nguyễn Y Hàm xoa xoa cái mũi, để ngữ khí được bình thường, ra vẻ nhẹ nhàng hỏi: "Không có, dì Tần, mấy ngày nay con chính là tâm trạng không tốt, mới cùng A Ly đi ra ngoài uống rượu trở về muộn một chút, dì xem bà nội dong dài mãi không để con yên."
"A." Tần Thấm cười, bà ta tưới hoa trước mặt: "Con cũng lớn cả rồi, lão thái thái có thể không nóng nảy sao? Âm thanh này của con là làm sao vậy, dì Tần nghe thấy giống như con đã khóc?"
Nguyễn Y Hàm mỉm cười, tràn đầy ỷ lại: "Không có gì, đúng rồi, dì Tần, con muốn hỏi dì một chuyện, muốn nghe ý kiến của dì một chút."
Tần Thấm ngẩn người, có điểm dở khóc dở cười nói: "Khi nào A Hàm của chúng ta trở nên khách khí như vậy, con hỏi đi."
Nguyễn Y Hàm nhìn bầu trời xa xăm, ánh mắt có chút tối lại, nhàn nhạt hỏi: "Dì Tần, nếu con muốn trả thù một người, con nên trả thù như thế nào?"
Tần Thấm giật mình: "Con muốn trả thù ai?"
Bà ta nhìn Nguyễn Y Hàm từ nhỏ đến lớn, tuy rằng tính cách có chút bướng bỉnh, nhưng trời sinh bản tính lương thiện, thậm chí có thể nói là người cực kỳ mềm lòng, đây là một nhược điểm chí mạng trong tương lai khi cô tiếp nhận Ức Dương.
Nguyễn Y Hàm: "Một người con đã từng yêu sâu đậm nhưng lại lừa gạt con."
Nghe xong lời này, trong lòng Tần Thấm buông lỏng một ít, bà ta có chút buồn cười: "A Hàm của chúng ta đã có người mình thích rồi sao?"
Nguyễn Y Hàm tựa hồ thẹn thùng lại tựa hồ oán hận: "Đúng vậy, làm con thực thê thảm đây."
Tần Thấm nghe ra cô nghiêm túc, bà ta suy nghĩ trả lời: "A Hàm của chúng ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn xuất thân có xuất thân, dạng người gì liền không có được? Rất đơn giản, làm cô ấy yêu con, ở thời điểm cô ấy trầm mê si cuồng, nói cho cô ấy biết con không yêu cô ấy, bất quá chỉ là chơi đùa. Sau đó bẻ gãy đôi cánh cô ấy tựa như chim hoàng yến giam cầm bên người, không yêu cũng không cho cô ấy rời khỏi."
Một quả phụ như Tần Thấm lại gầy dựng nên được một Nam Dương như vậy, không có thủ đoạn sắc bén làm sao được?
Trước kia, Nguyễn Y Hàm vẫn luôn cảm thấy bà ta quá độc ác, vô luận đối với hạ nhân hay đối với địch nhân.
Nhưng hiện giờ, Nguyễn Y Hàm nghe như thế lại cảm thấy sảng khoái: "Nếu cô ấy có vị hôn phu thì sao?"
Tần Thấm bật cười, bà ta cảm thấy Nguyễn Y Hàm thật trẻ con "Vậy thì cùng lúc, làm cô ấy trơ mắt nhìn vị hôn phu của cô ấy cùng nữ nhân khác kết hôn sinh con, làm cô ấy đau khổ đến chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro