Chương 39
—— Chào Nguyễn tổng.
Tần Hải Dao nói một câu vô cùng đơn giản, nàng đang cười nhưng ánh mắt lệ quang nở rộ.
Đồng dạng là đám người trước đây, Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, nhẹ nhàng nói: "Tần tổng."
Xưng hô như vậy......
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Vẫn nhớ lần hai người xưng hô như vậy là vào sinh nhật kiếp trước của Nguyễn Y Hàm, Tần Hải Dao tới tìm cô, nói nàng có vị hôn phu, đưa chi phiếu muốn cô rời khỏi nơi này.
Bách chuyển thiên hồi......
Ánh mắt hai người đối diện, đều nhìn thấu tâm tư lẫn nhau, nhưng ai cũng không thể rơi lệ.
......
Cảm giác rất vi diệu.
Đã từng, Nguyễn Y Hàm vẫn luôn dùng môn đăng hộ đối để nhục nhã Tần Hải Dao, kỳ thật trong lòng cũng không nghĩ như vậy, chỉ là cái gì có thể tổn thương nàng, cô liền sẽ nói cái đó.
Nhưng hiện tại, Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao đứng ở trước đám người, biểu tình thả lỏng, mặc một bộ âu phục khí phách, tư thế kia giống như siêu mẫu đi trên sàn catwalk, mị lực bắn ra tứ phía.
Nguyễn nãi nãi và Tần Hải Long thường xuyên trò chuyện với nhau, sau khi lui về bà cũng không muốn can dự quá nhiều, bà cũng kinh ngạc với sự thay đổi của Tiểu Hải.
Tần Hải Long cười tủm tỉm hài lòng, hắn rất thích cảm giác như vậy, thậm chí vành mắt đều phát sáng.
Bọn họ già rồi, đây đều là thiên hạ của người trẻ tuổi.
Nam Dương có Tiểu Hải, hắn rất yên tâm, Tần Thấm nếu có thể giống hắn liền như vậy buông bỏ, thì sẽ có bao nhiêu tốt.
Không biết vì cái gì, nhìn cháu gái và Tần Hải Dao đi ở phía trước, tuy rằng không có sóng vai, nhưng bóng dáng các nàng thoạt nhìn rất xứng đôi.
Tinh tế thon dài, đều mang theo phong cách riêng biệt, sau khi trở thành tổng tài, khí tràng hai người đều thay đổi.
Nguyễn Y Hàm tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, nhưng Tần Hải Dao thật sự giống như một người bạn cũ, cùng cô nói chuyện hạng mục, nàng nói cái gì cũng rất nhẹ nhàng, còn sẽ hơi mỉm cười với cô.
Cực kỳ giống ban đầu, làm Nguyễn Y Hàm khuynh đảo si mê......
Phòng họp của Nam Dương và Ức Dương hoàn toàn là hai loại phong cách.
Bên trong ấm áp nhưng không thiếu trang trọng, trên màn hình máy chiếu, người phụ trách hạng mục đang thao thao bất tuyệt.
Tần Hải Dao nghe rất nghiêm túc, trước kia thời điểm soạn giáo án cũng là như vậy, sẽ không tự giác nắm lọn tóc ở trong tay, dùng ngón tay cuốn một vòng nhẹ nhàng, hơi cắn môi, gợi cảm lại đáng yêu.
Nguyễn Y Hàm nhìn thấy, quay đầu cực nhanh, cầm lấy ly nước uống một ngụm.
Mỗi một cử động, một nụ cười của nàng, sớm đã khắc sâu trong đầu cô.
Nói đến một nửa.
Tần Hải Dao nhịn không được quay đầu nhìn Nguyễn Y Hàm, thời điểm trước kia khi cô công tác đều là bộ dạng lười nhác, sau khi tắm rửa, kéo notebook đơn giản xem vài cái, hiện tại, A Hàm không giống như trước, thật sự có bộ dáng tổng tài.
Cô nghiêm túc nhìn màn hình, tay theo thói quen đặt ở trên bàn nhẹ nhàng chuyển động, đôi mắt thâm thúy mê người, chiết xạ rạng rỡ ánh quang, tựa hồ nhận thấy Tần Hải Dao đang nhìn mình, Nguyễn Y Hàm chuyển đầu qua, ánh mắt hai người đối diện đều rất nhanh tránh né.
Trong phòng họp, cấp dưới liếc mắt nhìn nhau, biểu tình đều thay đổi, wow, hai tân tổng tài của bọn họ có vấn đề!
Chờ cuộc họp kết thúc, không sai biệt lắm là thời gian ăn trưa.
Tần Hải Long nhìn Nguyễn nãi nãi nói: "Ở chỗ này ăn đi, con chuẩn bị chút rau ngâm, cháo gạo kê, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?"
Người lớn tuổi thường hoài niệm những chuyện cũ.
Nguyễn nãi nãi vừa nghe liền nhìn xem Nguyễn Y Hàm, cô trầm mặc, cùng nhau ăn sao?
Tần Hải Dao quay đầu nhìn Nguyễn Y Hàm hỏi: "Được chứ, Nguyễn tổng?"
Được...... Sao......
Tiểu Nhan đứng bên cạnh Tần Hải Dao chân có chút mềm nhũn, này vẫn là Tiểu Hải tay cầm dao trực tiếp làm bị thương Ưng Địch và Tần tổng sao?
Ánh mắt của nàng nhu hòa như nước, giống như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, không ai có thể cự tuyệt.
Nguyễn Y Hàm hít sâu một hơi nói: "Không được, tôi còn có việc."
Đã nói không cần dây dưa lẫn nhau, vì cái gì lại muốn hãm sâu?
Nguyễn nãi nãi thất vọng, bà nhìn Tần Hải Dao một chút, trong mắt mang theo ảo tưởng, Tần Hải Dao hơi mỉm cười với Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng, chỉ là ăn một bữa cơm, em sẽ không nghĩ nhiều cho nên mới muốn nhanh chóng rời đi chứ?"
"Ăn thì ăn!"
Nguyễn Y Hàm một cổ tức giận, lập tức đứng lên, động tác quá gấp, chân lập tức đụng ngã cái bàn, phát ra tiếng vang thật lớn.
Toàn bộ người trong phòng họp đều quay đầu nhìn cô.
Nguyễn Y Hàm:..................
Nhà ăn Nam Dương tự biết không bằng Ức Dương xa hoa lãng phí, cho nên được trang hoàng theo phong cách hiện đại.
Tần Hải Dao rất biết săn sóc, nàng dặn dò Tiểu Nhan an bài hai phòng cho khách.
Người một nhà tự nhiên cùng nhau ăn cơm, những người khác an bài ở phòng bên cạnh.
Lúc Tần Hải Dao trở về, nghe Nguyễn Y Hàm nói với bà nội: "Con muốn đến phòng bên cạnh, trở thành tổng tài thì không thể chơi bài được sao?"
Nguyễn nãi nãi đang ăn trái cây, mắt trợn trắng: "Con là Nguyễn tổng, ai dám quản con?"
Từ sau khi bước vào Nam Dương, cháu gái rất không thích hợp, luôn muốn chạy trốn, chạy cái gì? Đằng sau có lão hổ truy đuổi sao?
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm muốn rời khỏi, nàng mỉm cười, vỗ trán một chút: "Nguyễn tổng, hôm nay mọi người đều rất vất vả."
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng không nói lời nào, sau đó thì sao? Tần tổng là có ý gì?
Tần Hải Dao cong cong khoé môi, đối diện với đôi mắt cô nói: "Em cũng đừng đi qua, em qua, bọn họ sợ liền ăn cơm không nổi."
Những lời này......
Thật thâm đắc nhân tâm.
A Ly đứng ở phía sau dùng sức gật đầu, vẫn là Tần tổng biết săn sóc!
Nguyễn Y Hàm cắn môi, liếc mắt nhìn Tần Hải Dao một cái, đặt mông ngồi xuống.
Đồ ăn hôm nay, đều là Tần Hải Dao chuẩn bị.
Bà nội và chú hai thích ăn cơm nhà, rau ngâm đều là lấy từ vườn rau Nam Dương tự trồng, hoàn toàn tự nhiên, không ô nhiễm môi trường, ăn vào rất ngon miệng.
Cơm gạo kê cũng là do Tần Hải Dao dặn dò từ trước, một chậu ánh vàng rực rỡ, thời điểm tiến vào đây đã ngửi thấy mùi thơm, mà món tôm tích Nguyễn Y Hàm thích nhất tự nhiên sẽ không vắng mặt, còn có món sườn heo chua ngọt cô và bà nội đều tương đối thích ăn.
Tuy là cơm nhà.
Nhưng rốt cuộc vẫn có cấp dưới ở đây, vẫn là vì hạng mục hợp tác.
Chỉ chốc lát sau, cách vách liền có người tới đây kính rượu.
Nguyễn Y Hàm hiện tại chính là tổng tài cao lãnh, cô lạnh mặt, trong tay cầm một con tôm tích liền không ai dám nói gì, nhiều lắm mấy phó tổng Nam Dương vì mặt mũi đi lên kính rượu, Nguyễn nãi nãi số tuổi đã cao, cho bà uống một ly rượu nho đều là Nguyễn Y Hàm phá lệ khai ân, Tần Hải Long tự mình uống rượu gạo, có người đi tới kính rượu, hắn liền sẽ xua tay nói: "Hôm nay không phải sân nhà của tôi, mọi người tìm Tần tổng đi."
Nguyễn Y Hàm hiện tại còn nhớ Tần Hải Dao trước kia không thể uống quá nhiều rượu.
Thật lâu lúc trước, Nguyễn Y Hàm tuy rằng ở trước mặt nàng vẫn luôn thích làm nũng thuộc về trường phái mềm mại, nhưng ở trên giường tuyệt đối cường thế, chủ yếu cô quá thích xem bộ dạng Tiểu Hải phóng túng muốn hỏng mất, nhưng mỗi lần uống rượu xong, Tiểu Hải đều sẽ mơ màng từ nhược thụ biến thành cường công, sức lực kinh người, cô muốn phản kháng đều không có cơ hội.
Nhưng hôm nay, Tần Hải Dao uống một ly rồi lại một ly, nàng không chỉ không có xu hướng say, ngược lại càng cản càng hăng, gương mặt hơi phiếm hồng, nàng cởi đi một cái cúc áo.
Nguyễn Y Hàm nhìn thoáng qua, giống như bị người mê hoặc, lập tức quay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt khinh bỉ của bà nội nhà mình.
......
Người lớn tuổi ăn cơm luôn rất mau, Tần Hải Long ăn xong liền mang Nguyễn nãi nãi đi xem vườn rau hắn trồng, muốn ngăn cũng không được.
Nhất thời trong phòng cũng chỉ còn lại Nguyễn Y Hàm và Tần Hải Dao, lúc này tuy rằng có người tới kính rượu các nàng, nhưng không còn tập trung nhiều, Tần Hải Dao hơi say, một tay chống đầu, trong mắt một mảnh mê ly, mỉm cười nhìn Nguyễn Y Hàm nói: "Đối với tửu lượng của chị rất kinh ngạc?"
Còn không phải sao?
Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, lạnh lùng nói: "Mấy ngày không gặp, Tần tổng thật là tiến bộ thần tốc, làm người lau mắt mà nhìn."
"Không phải tiến bộ." Tần Hải Dao quơ quơ ly rượu trong tay, ánh mắt xoay chuyển, khóe mắt câu lấy Nguyễn Y Hàm nói: "Nguyễn tổng, em cho rằng tửu lượng của chị có thể uống được bao nhiêu?"
Có thể uống được bao nhiêu?
Nguyễn Y Hàm suy nghĩ, loại chuyện này cũng không cần thiết giấu giếm: "Nhiều nhất nửa chai."
Bởi vì tửu lượng của cô là một chai, rất nhiều thời điểm lãng mạn, cô đều đem Tần Hải Dao chuốc say.
Tần Hải Dao vừa nghe liền mỉm cười, cơ thể hơi khom xuống, tới gần Nguyễn Y Hàm thổi một hơi: "Thật ngại quá, Nguyễn tổng, đó là giả vờ thôi, chị vừa rồi uống liền không thể đếm được."
Nguyễn Y Hàm:!!!
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng tức giận nói: "Loại chuyện này cô cũng gạt tôi? Vì cái gì? Cô thấy cần thiết sao?"
"Sao lại không cần thiết?" Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào mắt cô, dưới ánh đèn, môi hồng ướt át tươi đẹp: "Đây là chị dùng lời nói dối mỹ diệu nhất, chị không hối hận, đến nỗi...... Vì cái gì?" Nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm hỏi: "Nguyễn tổng, em cảm thấy chị là vì cái gì?"
Nguyễn Y Hàm:..................
Một câu khiến Nguyễn tổng vững chắc đều không nói nên lời.
Đáy lòng một mảnh phẫn nộ, bị Tần Hải Dao một phen đốt lửa, trong lòng cũng không biết là tư vị gì, Nguyễn Y Hàm cầm lấy ly rượu bên cạnh một hơi uống hết.
Tần Hải Dao nhìn cô, mỉm cười nói: "Nguyễn tổng, từ hôm nay trở đi coi như chúng ta làm quen lại đi."
Làm quen lại sao?
Nguyễn Y Hàm nheo lại đôi mắt đào hoa, hoàn toàn bị cồn thiêu đốt: "Nói như vậy, Tần tổng trước kia còn có không ít lời nói dối, đến nói cho tôi nghe thử xem."
Tần Hải Dao nhìn cô, cong môi cười vũ mị: "Được, để cho công bằng, chị nói một câu, Nguyễn tổng cũng nên nói một câu đúng không?"
Này có cái gì khó?
Nguyễn Y Hàm suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tôi nói chỉ cần cô muốn hoàn toàn ngưng công tác, tôi nhất định trăm phần trăm chăm sóc cho cô, là hậu thuẫn kiên cường cho cô, một người ở nhà đều sẽ không cô đơn."
Tần Hải Dao nghe xong giật mình, nàng nhìn ánh mắt Nguyễn Y Hàm đều thay đổi, như bị bếp lò nướng đến hòa tan đường, tư vị ngọt ngào.
Liền như vậy?
Vì để trò chơi tiếp tục.
Tần Hải Dao cũng nghiêm túc suy nghĩ: "Chị đã từng nói với em, chị tin tưởng em, tin em ở bên ngoài vô luận có ai vứt mị nhãn tới, em đều sẽ không để ý."
Nguyễn Y Hàm:..................
Thời điểm nói lời này, đôi mắt Tần Hải Dao trong suốt chứa đựng tín nhiệm, đem lòng cô vuốt đến mềm mại, hoá ra, người này đã lừa gạt cô?
Tần Hải Dao uống một ngụm rượu: "Đến lượt Nguyễn tổng."
Hồi ức luôn sẽ làm người thả lỏng, Nguyễn Y Hàm dựa vào trên ghế lại suy nghĩ: "Có một lần cùng bạn bè tụ tập, cô đánh đàn trước mặt mọi người, hỏi tôi có dễ nghe hay không, tôi nói không dễ nghe."
Lần đó, Tần Hải Dao còn rất thương tâm, trong trí nhớ, hẳn là ngày kỷ niệm của hai người, nàng cố ý chuẩn bị một bài, ở buổi tụ tập bạn bè liền đàn cho Nguyễn Y Hàm nghe, nhưng ngày đó A Hàm cũng không biết bị làm sao, rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn nàng tán thưởng, có vài nam nhân lúc sau còn muốn xin số điện thoại của nàng, chỉ có cô vẫn luôn mặt lạnh, một lời khen cũng không có.
"Vì cái gì, vì cái gì muốn nói dối?" Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào mắt Nguyễn Y Hàm, cô không nhìn nàng: "Tần tổng, không cần phá hư quy tắc trò chơi."
Lại đến lượt Tần Hải Dao.
Tần Hải Dao suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Nguyễn Y Hàm: "Chị nói rất thích em nấu cơm."
Nguyễn Y Hàm:!!!
Kẻ lừa đảo!!! Cái này cũng phải nói dối?
Nguyễn Y Hàm quả thật tức muốn hộc máu, cô phẫn nộ nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, nàng bất đắc dĩ cười cười: "Nguyễn tổng, tay em ở phương diện nào đó đích thực rất linh hoạt, nhưng nấu cơm, em thật sự không được."
Tần Hải Dao khẩu vị rất nhẹ, nhưng Nguyễn Y Hàm nấu cơm giống như muối cùng nước tương đều không tốn tiền để mua, dùng sức phóng, mỗi lần nàng đều phải uống rất nhiều nước, nhưng người ta là thiên kim đại tiểu thư, ngày thường mười ngón không đụng nước, vì nàng xuống bếp một lần, lại ánh mắt đáng thương tràn ngập chờ mong, Tần Hải Dao như thế nào nhẫn tâm đi tổn thương tấm lòng của cô.
Mấy ly rượu phẫn nộ nuốt xuống bụng.
Nguyễn tổng trong cơn giận dữ, rõ ràng kiềm chế không được, còn ngạnh mồm mép lấy lời nói kích thích Tần Hải Dao: "Tần tổng, nấu cơm cô cũng lấy ra nói được, không phải lừa gạt tôi chứ?"
Đây là lừa gạt sao?
Tần Hải Dao nghiêng đầu, cười như không cười, nàng rõ ràng nhìn ra người nào đó trong cơn giận dữ, hận không thể đem bàn ăn đều muốn lật đổ.
Tần tổng nghiêm túc suy nghĩ, nhìn đôi mắt Nguyễn Y Hàm nói: "Thời điểm sinh nhật 28 tuổi của em, cả đêm làm ba lần, chị nói em rất tuyệt, cư nhiên làm nhiều như vậy. Kỳ thật, cũng không nhiều lắm."
Nguyễn Y Hàm:????
Cái gì????
Nhìn một cái Tần tổng mặt người dạ thú đang nói cái gì?
Đây là chuyện có thể đem ra nói trên bàn ăn sao???
Nguyễn tổng quả thực thẹn quá hoá giận, cô nhìn chằm chằm Tần Hải Dao: "Đến lượt tôi."
Tần tổng ý cười doanh doanh nhìn cô, chăm chú lắng nghe.
Nguyễn Y Hàm: "Lần đó mưa to, tôi đã đến một lần, tôi nói cô thật sự quá tuyệt vời, ngón tay cực kỳ linh hoạt."
Tần Hải Dao:???
Cái gì????
Nguyễn tổng nhìn chằm chằm Tần tổng, đôi mắt đều là khiêu khích? Không phải sao? Trên đời này kỹ thuật của Tần tổng so với tay mơ nấu ăn như cô còn kém rất xa không phải sao?
Tần Hải Dao gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, một lần kia, rõ ràng nàng nằm trên, nhưng bị Nguyễn Y Hàm oán than nói ra như vậy, nàng lập tức khống chế không được, không cần cái gì đụng vào, cả người trực tiếp hỏng mất.
Hoá ra, đây đều là nói dối sao?
Hay lắm? Nguyễn Y Hàm!
Bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy lửa giận, mắt thấy trò chơi thăng cấp, bàn ăn biến thành chiến trường.
Ngoài cửa, A Ly gõ gõ cửa, nàng cười tủm tỉm cầm ly rượu nói: "Nguyễn tổng, Tần tổng, em tới kính rượu hai người ——"
Các nàng đồng thời quay đầu, hai đôi mắt xinh đẹp đều hừng hực lửa giận, A Ly lắc ly rượu một cái, nhìn cửa nói: "A? Em sao lại đi nhầm phòng rồi?"
Xoay người một vòng, lập tức chạy trốn.
Tần Hải Dao hít sâu một hơi, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh, nàng không thể bởi vì Nguyễn Y Hàm khiêu khích mà huỷ hoại lý trí, lúc này mới vài ly không đến mức như vậy.
Nguyễn Y Hàm cũng ổn định tinh thần, cô nhịn không được âm thầm mắng chính mình, uống mới vài ly liền đã quên lúc trước tự nhủ với bản thân như thế nào rồi sao?
Không thể lại tiếp tục.
Nguyễn tổng quyết định chủ động kết thúc trò chơi, cô nhìn Tần Hải Dao nói: "Tần tổng, một vấn đề cuối cùng."
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm cô, Nguyễn Y Hàm không có tùy ý như vừa rồi, đôi mắt đen nhánh cư nhiên mang theo một tia nghiêm túc: "Kiếp này, sau khi chúng ta trọng sinh, cô còn lừa gạt tôi chuyện gì không?"
Vẫn là để ý bị lừa gạt sao?
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nổi lên gợn sóng, Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm nàng, chấp nhất nghiêm túc hỏi: "Có không?"
Có không?
Ánh đèn thuỷ tinh chói lọi trên trần nhà, khiến người một trận choáng váng, một ly rượu vào bụng kia càng khiến người lâng lâng, dưới cái nhìn chăm chú của Nguyễn Y Hàm, Tần Hải Dao khẽ gật đầu, cam chịu.
Biết rõ là đáp án này, nhưng trái tim của Nguyễn Y Hàm vẫn giống như bị thứ gì hung hăng xẻo một cái, khóe miệng cô trào phúng, như cười Tần Hải Dao lại như cười chính mình, cô cầm lấy ly rượu, uống cạn sạch một hơi, ngữ khí lạnh nhạt hỏi: "Là chuyện gì?"
Đã là lừa gạt.
Vô luận Tần Hải Dao nói cái gì, cô đều có thể chấp nhận.
Tần Hải Dao nhìn cô, lông mi ướt át thật dài chớp động, nàng trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt ảm đạm nhẹ nhàng nói: "Chị nói em có người chăm sóc, chị sẽ vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro