Chương 38
Còn hai tuần nữa sẽ đến sinh nhật của bà nội, cho nên gần đây Nguyễn Y Hàm đặc biệt bận rộn, bà nội tuy không cho tổ chức lớn, nói ở nhà ăn một bữa cơm là được, nhưng cô lại muốn dành nhiều thời gian hơn cho bà nội, đến nhà cũ nhìn một chút cũng tốt.
Bà nội trong khoảng thời gian này nhọc lòng vì cô không ít, cô muốn để bà nội thả lỏng vài ngày. Nguyễn Y Hàm không còn sợ tay sợ chân như trước, dưới sự che chở của bà nội, từng trải qua rất nhiều thứ chỉ dám âm thầm làm, cuối cùng cũng bày ra bên ngoài.
Phàm là người có quan hệ với Tần Thấm và người từ Nam Dương chuyển sang, Nguyễn Y Hàm đều giải quyết sạch sẽ, toàn bộ chuyển đi nơi khác hoặc trực tiếp tìm ra sai lầm để sa thải.
Mấy việc này, bà nội không tiện làm, bên trong có không ít nhân tình thế cố, nếu bà tự mình làm, nhất định có không ít lão thần bất mãn muốn tới cầu tình, tương phản, Nguyễn Y Hàm đối với thế hệ trước lui tới không nhiều, cô làm, tuy rằng ban đầu không thể thiếu những lời oán hận, nhưng dùng lời của bà nội để nói: "Đao sắc chặt đay rối(*), chờ diệt hết những người nên diệt, còn lại đương nhiên sẽ ủng hộ con."
(*) Đao sắc chặt đay rối: nghĩa là giải quyết nhanh chóng, dứt khoát.
Hai bà cháu phối hợp, tốc độ không nhanh, lại rất cẩn thận.
Chờ thời điểm người trong danh sách đều lôi đi hết, Nguyễn nãi nãi trầm mặc rất lâu, nói với cháu gái: "Tần Thấm thật sự rất lợi hại."
Mấy năm không quản lý công ty, Tần Thấm thật sự giống như giọt nước thẩm thấu Nguyễn thị, từ quản lý cao tầng đến công nhân bình thường đều có.
Đây giống như chuẩn bị thay máu toàn bộ.
Nguyễn nãi nãi có điểm minh bạch lời nói của cháu gái, kiếp trước hai người bị truy đuổi giống như chó nhà có tang, thay vì nói khi đó bởi vì Tần Hải Dao lừa gạt mới chặt đứt cơ nghiệp trăm năm của Nguyễn gia, không bằng nói Tần Thấm nhiều năm phát triển kinh doanh, cuối cùng mới một kích thành công. Lúc này, bà nội nghĩ, năm đó nếu Hải Khôn không rời đi, Tần Thấm đem tâm tư này đặt ở chính lộ, giúp hắn cùng nhau phát triển Tần gia, sẽ là một loại quang cảnh gì?
Đạo lý này, bà nội hiểu được, bà không giấu diếm cháu gái, từng chút một nói cho cô nghe, từ chuyện này, bà cũng hy vọng Nguyễn Y Hàm trưởng thành một ít.
Nguyễn Y Hàm sau khi nghe xong liền trầm mặc, cô ngày càng ít nói ít cười, đem rất nhiều tâm sự đều giấu trong lòng, cho dù là bà nội cũng có chút nhìn không thấu. Nhưng bà biết cô lại bắt đầu mất ngủ, rất nhiều lời nói xoay quanh trong đầu, nhiều nhất chính là câu nói kia của Tần Hải Dao.
—— A Hàm, thời gian của chị không còn nhiều lắm.
......
Cô vô pháp tha thứ cho nàng.
Cho dù, Tần Hải Dao nói với cô, ở lần đầu tiên, thời điểm cô và Tần Thấm giằng co, vào thời khắc sinh tử, nàng lựa chọn cô.
Nhưng Nguyễn Y Hàm vẫn vô pháp tha thứ.
Tần Hải Dao từ lúc ban đầu tiếp cận cô mục đích đã không đơn thuần, bắt đầu đã nhuộm đẫm âm mưu đen tối, sau đó tất cả lại có ý nghĩa gì?
Cô đã từng tin tưởng nàng như vậy, yêu nàng như vậy......
Cô không thể quên được những thống khổ đó, nhưng những điều tốt đẹp đã từng tồn tại kia, giống như băng trên mặt phẳng AB, ai cũng đừng nghĩ muốn lau sạch. Nguyễn Y Hàm cưỡng chế đem hết tâm tư chuyển sang công việc, cô trở nên sấm rền gió cuốn, chuyện công việc ngày càng quyết đoán, phàm là đối nghịch với cô, tất cả đều bị lật đổ.
Lấy bạo chế bạo, mỗi lần mở họp, Nguyễn Y Hàm sẽ trầm mặc ngồi ở đó, không bao giờ còn cảnh tượng thổi móng tay nữa, lại làm trong lòng mọi người có chút xúc động.
Cô trở nên nỗ lực, trở nên nghiêm túc, học hỏi bà nội về kinh doanh công ty, Nguyễn nãi nãi nhìn cô vừa vui mừng lại vừa chua xót, chỉ nhẹ giọng dặn dò cô không nên thức đêm nữa.
Nguyễn Y Hàm đều coi như gió thoảng bên tai, không thức đêm nữa? Một đêm dài đằng đẵng kia nên vượt qua thế nào?
Hiện tại, trong Ức Dương chỉ cần người có đầu óc đều thấy, Nguyễn tổng đây là chính thức khai chiến với Tần tổng, nói đến Tần tổng...... Nam Dương bên kia biến hóa cũng nghiêng trời lệch đất.
Bên phía Nam Dương, Tần Hải Long làm rất tinh xảo.
Hắn không trực tiếp đưa Tần Hải Dao đến Nam Dương, mà là mời truyền thông trong giới uống trà, nói năm đó Tần Hải Khôn còn có đứa con gái mồ côi từ trong bụng mẹ, mọi người tự nhiên hiểu được Tần nhị gia có ý tứ gì, bắt đầu bóng gió xây dựng hướng đi dư luận.
Các trang bìa tạp chí đều là tin tức liên quan.
Có người nói đây là Tần nhị gia cùng Tần tổng rốt cuộc bắt đầu đại chiến.
Có người nói đây là Tần nhị gia đang tìm người nối nghiệp mình.
Càng nhiều người suy đoán con mồ côi từ trong bụng mẹ này rốt cuộc là ai?
......
Mọi tin tức xôn xao khắp nơi, xu thế tạo ra không sai biệt lắm, Tần nhị gia trong một lần họp hội đồng quản trị, sau khi Tần Thấm nói xong, hắn liền mang Tiểu Hải vào.
Tần Hải Dao một thân âu phục màu đen, nàng rất ít khi mặc trang trọng như vậy, tóc cao buột lên, bình tĩnh tự nhiên đi phía sau Tần Hải Long.
Hai người vừa đi vào mọi người liền nghị luận sôi nổi, Tần Thấm nhìn Tiểu Hải, trong mắt không có một tia kinh ngạc, ngược lại là nhàn nhạt nở nụ cười, hết thảy hiểu rõ, đều ở trong dự liệu của bà ta.
Chỉ là khi nhìn thấy Ưng Địch đứng bên cạnh Tiểu Hải, trong mắt Tần Thấm hiện lên một tia ngoan tuyệt, con gái phản bội, bà ta còn không tiếp thu được, càng không cần phải nói đến chỉ một thuộc hạ cũng dám phản bội bà ta.
Thời điểm Tần Hải Long tuyên bố, tuy rằng giai đoạn trước đã có đệm lót, nhưng vẫn làm cho hiện trường sôi trào.
Tần Hải Long quyết đoán nói: "Tiểu Hải, con vào công ty thích ứng trước một chút, chú nghĩ....." Hắn nhìn Tần Thấm: "Tần tổng, ngài cũng không có ý kiến gì chứ?"
Trong lúc nhất thời, mọi người đem lực chú ý đều chuyển đến trên người Tần Thấm, Tần Thấm xoay nhẫn trên tay, lại nhìn chiếc nhẫn trên tay Tiểu Hải, vỗ tay nói: "Hoan nghênh."
Tần tổng đã lên tiếng, mọi người cũng cùng nhau vỗ tay, tất cả đều nhìn Tần Hải Dao.
Một khắc vạn người chú ý kia, hơn hai mươi năm mới chậm chạp đến.
Nó vốn thuộc về nàng.
Vẻ mặt của Tần Hải Dao lạnh nhạt, im lặng tiếp nhận ánh mắt chú ý của mọi người, nàng kéo ra một cái ghế, ngồi bên cạnh Tần Hải Long, tỏ thái độ đơn giản, nói không nhiều không ít, mạnh mẽ hữu lực, hơn nữa khí chất của nàng, làm kinh sợ vài người ở hiện trường.
Tan họp.
Trong phòng làm việc, Tần Thấm đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc Tần Hải Long mang Tiểu Hải đi vào, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy bộ dạng hỏng mất của bà ta, nhưng không nghĩ tới, bà ta cư nhiên lạnh nhạt sửa sang lại công văn, thấy hai người tiến vào, Tần Thấm nhếch môi, đối mặt với ánh mắt của Tần Hải Dao: "Tần tổng?"
Tần Hải Dao trầm mặc.
Tần Hải Long nhìn chằm chằm Tần Thấm: "Cô làm gì vậy?"
Tần Thấm mỉm cười, buông văn kiện trong tay xuống, nhìn Tần Hải Dao nói: "Tiểu Hải, con có thể làm được tới bước này, nói thật, mẹ rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất tự hào, con đúng là con gái ngoan của mẹ."
Con đúng là con gái ngoan của mẹ.
Giống như lời nói quen thuộc đã từng.
Lại lần nữa được thốt ra.
Trái tim của Tần Hải Dao đập thình thịch, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Tần Thấm.
Nàng quá hiểu mẹ nàng.
Bà ta cùng người khác không giống nhau, ngoại trừ đối mặt với chuyện ba nàng, bà ta sẽ điên cuồng mất khống chế, rất nhiều thời điểm, bà ta càng mỉm cười, càng biểu hiện bình tĩnh, nội tâm lại càng tàn nhẫn.
Dùng biểu tình ôn nhu nhất, nói lời đả thương nhất, là chuyện Tần Thấm am hiểu.
"Con cho rằng đoạt vị trí của mẹ ở Nam Dương chính là chân chính đả kích mẹ sao? Tiểu Hải, con vẫn luôn không biết mẹ muốn cái gì."
Tần Thấm nhìn Tần Hải Dao, sâu kín nói: "Mẹ hy vọng con có thể ngồi vững vị trí này."
Nói xong, bà ta đi mở cửa, Tần Hải Long nhíu mày hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
Tần Thấm cười khanh khách nhìn hắn: "Hải Long, tôi vì Tần gia chống đỡ lâu như vậy, hiện tại bị anh cùng lão thái thái làm đến giống như tội phạm truy nã, tôi ở nơi này làm gì? Để bị đuổi đi sao? Hay là nên cùng con gái mình tranh giành vị trí vốn thuộc về nó?"
Lời này, bà ta nói so với ai khác đều sắc bén hơn.
Tần Thấm nhướng mày nói tiếp: "Tôi mệt mỏi lâu như vậy, cũng đã đến lúc tìm một chỗ để nghỉ ngơi."
Không nói nhiều nữa, bà ta mở cửa đi ra ngoài, rất nhiều ánh mắt đang nhìn bên này nghị luận sôi nổi, Tần Thấm đi ra, mặt không chút thay đổi nhìn một vòng, tất cả đều rụt cổ tránh né, mọi người đều biết, Tần tổng trong trận chiến không có mùi thuốc súng này, bị con gái ruột và em chồng cùng nhau hợp lực đuổi khỏi Nam Dương, sẽ tức giận cỡ nào, với lại uy nghiêm Tần Thấm vẫn còn không có người dám khinh thường.
Những lời Tần Thấm lưu lại, không chỉ quấy nhiễu tâm tư Tiểu Hải, mà còn làm cho Tần Hải Long do dự, phản ứng như vậy, không phải Tần Thấm nên có, làm cho hắn sờ không ra đầu mối.
Công ty lớn như vậy, Tiểu Hải đột ngột tiến vào, trước không nói chuyện lớn nhỏ nàng có thể gánh vác hay không, chính là phần áp lực này, nàng có thể chống đỡ được sao?
Đôi mắt của Tần Hải Dao nhìn xuyên thấu Tần Hải Long: "Con có thể, chú hai yên tâm."
Lần này đến đây.
Nàng bị thương, đau, đã chết, sống lại.
Mất đi hết lần này đến lần khác.
Còn có cái gì so với những thứ này khó hơn, đau hơn sao?
Không có.
Mỗi đêm khuya.
Hai công ty đều sẽ sáng đèn.
Tần Hải Dao trên cơ bản đều làm việc suốt đêm, trái tim nàng thật sự không ổn, nàng biết thời gian của mình còn rất ít, tình huống ở Nam Dương so với Ức Dương càng phức tạp hơn, trong tập đoàn đã sớm có nhiều người coi nàng là cái gai trong mắt, Nguyễn Y Hàm còn có thể cùng bà nội liên thủ thanh lọc kẻ hai lòng, còn nàng thì sao?
Nam Dương đều là người Tần gia, hoặc là của chú hai, hoặc là của mẹ nàng, cắt đứt xương cốt còn nối liền gân, việc nàng phải làm chính là loại bỏ sâu mọt bên trong.
Thời điểm Tần Hải Dao mới tới, mọi người đều cho rằng nàng là một nữ nhân ôn hòa có chút suy nhược, nàng chưa từng tiếp xúc với doanh nghiệp, cho nên không khỏi có chút khinh thường, ban đầu mở họp, nàng cũng chỉ trầm mặc rất ít khi phát biểu, nhưng về sau, nàng đã có thể nhìn thấy ưu và nhược điểm bên trong, mỗi lần chỉ cần điểm bộ phận nào, người phụ trách bộ phận đó đều là một thân mồ hôi lạnh.
Đôi khi quá mệt mỏi, Tần Hải Dao sẽ lái xe đến dưới lầu Ức Dương, nàng không đi quấy rầy cô, chỉ châm một điếu thuốc, dựa vào ghế xe, vừa hút thuốc vừa nhìn phòng làm việc của cô trên lầu.
Nơi đó, cũng sáng lên một ánh đèn.
Nguyễn Y Hàm ban đầu cũng không có phát hiện, sau đó người phụ trách bộ phận an ninh tới tìm cô, cẩn thận nói: "Nguyễn tổng, gần đây tôi luôn thấy dưới lầu có người nhìn lên phòng làm việc của cô, tuy rằng luôn đổi xe, nhưng theo tôi quan sát thì là một cô gái trẻ tuổi, có cần tôi cho người xử lý không?"
Một cô gái trẻ tuổi......
Nguyễn Y Hàm giật mình, trầm mặc phất phất tay, ý bảo hắn rời đi.
Đêm khuya.
Nguyễn Y Hàm nhìn xuống dưới lầu, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, cô nhìn chằm chằm hồi lâu, nước mắt chậm rãi rơi xuống, tay cô giơ lên, đầu ngón tay ở trên thủy tinh nhẹ nhàng khắc hoạ bộ dáng hai người.
Đã từng, thời điểm bầu trời đầy mưa, sương mù in trên cửa sổ, cô sẽ ôm Tiểu Hải ngủ nướng, sau khi thức dậy, cô sẽ dùng đầu ngón tay ở trên cửa sổ khắc hoạ bộ dáng hai người.
Trình độ hội họa của cô tuy rằng không ưu tú như Khương Trăn Nguyệt, nhưng cũng là cấp bậc chuyên nghiệp, chỉ vài nét đơn giản, hai khuôn mặt tươi cười sống động như thật đã in lên cửa sổ.
Tần Hải Dao nhìn vừa mừng vừa sợ, nắm lấy ngón tay cô hôn: "Thật lợi hại."
Nguyễn Y Hàm cười xấu xa nói: "Còn có cái lợi hại hơn, chị lại không phải không biết."
Nghe ra ý tứ bên trong, Tần Hải Dao duỗi tay đánh Nguyễn Y Hàm một cái, hờn dỗi nói: "Sao lại vẽ tốt như vậy?"
Nàng không tin Nguyễn Y Hàm lần đầu tiên vẽ như vậy.
Nguyễn Y Hàm hôn nàng nỉ non nói: "Thời điểm em đi công tác rất nhớ chị, lại không thể nhìn thấy, em liền sẽ vẽ, mỗi một lần vẽ, đều cảm giác như chị đang ở bên cạnh."
Bây giờ, Nguyễn Y Hàm như cũ vẫn vẽ bộ dáng hai người, nhưng các nàng không còn bên nhau nữa, gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.
Trong khoảng thời gian này, Tần Hải Dao và Nguyễn Y Hàm đều không có chân chính gặp mặt.
Chỉ là Tần gia và Nguyễn gia có qua lại làm ăn, thứ ba có một buổi gặp mặt trọng yếu, không chỉ có Nguyễn Y Hàm, lão thái thái cũng đi theo chuẩn bị đến Nam Dương.
Bà cũng muốn nhìn xem Nam Dương hiện tại thế nào.
Tuy Tần Thấm nói lui xuống, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, bà ta như vậy ở nơi tối quan sát, còn không bằng ở bên ngoài có âm mưu quỷ kế gì đều dùng ra.
Nguyễn gia và Tần gia đều nghiêm trận chờ đón quân địch, lão thái thái cùng Tần nhị gia đều phái người âm thầm theo dõi Tần Thấm, sợ bà ta làm ra chuyện ngoài ý muốn.
Sáng sớm, Nguyễn nãi nãi ở công ty tra cứu tài liệu báo cáo, mang kính viễn thị, trông rất thảnh thơi.
Nửa tiếng sau.
Nguyễn Y Hàm muốn cản bà đừng xem nữa, Khương Trăn Nguyệt liếc cô một cái nói: "Mới nửa tiếng, cậu cũng đừng coi thường bà nội, không đến nổi mệt nhọc đâu, gần đây hai người cũng không cãi nhau, bà nội chỉ ngẫu nhiên muốn hoạt động chút thôi."
Nguyễn Y Hàm:......
Vào văn phòng.
Nguyễn Y Hàm soi gương thay một bộ quần áo, Khương Trăn Nguyệt ở một bên nhìn cô, ánh mắt mang theo nghiên cứu.
Cơ thể của Nguyễn Y Hàm cứng đờ nói: "Cậu làm sao vậy?"
Khương Trăn Nguyệt nhướng mày: "Hôm nay đến Nam Dương, sẽ gặp được nhân vật trọng yếu gì sao? Nguyễn tổng, đây là bộ quần áo thứ ba cậu thay rồi."
Nguyễn Y Hàm có lệ nói: "Còn có thể có ai, liền mấy người kia."
Khương Trăn Nguyệt ồ một tiếng nói: "Không thể tin được, Nguyễn tổng hiện tại thích dì Tần như vậy sao?"
Nguyễn Y Hàm:......
Đôi mắt cùng cái miệng này của Nguyệt Nguyệt này, thật làm cô không có cách nào phản biện.
Nàng vốn dĩ biết Tần Thấm rời khỏi Nam Dương, cũng biết Tần Hải Dao trở thành chủ nhân mới, nhưng Khương Trăn Nguyệt chưa bao giờ hỏi Nguyễn Y Hàm vì cái gì.
"Nguyệt Nguyệt, tôi muốn uống cà phê."
Âm thanh của Nguyễn Y Hàm lười biếng, Khương Trăn Nguyệt nhướng mày nói: "Được, chị đây sẽ lại hầu hạ cậu vài lần."
"A?" Nguyễn Y Hàm nhìn nàng hỏi: "Chờ một chút, cậu khoan đi đã, lời này là có ý gì?"
Có ý gì?
Khương Trăn Nguyệt nghiêng đầu, cười như không cười nói: "Nguyễn tổng, tôi thấy cậu ngày càng có phong phạm tổng tài, một cái trừng mắt đều dọa người khác sợ thành một đoàn, chờ cậu hoàn toàn ngồi ổn vị trí, nha hoàn như tôi cũng nên rời đi rồi không phải sao?"
Nguyễn Y Hàm vừa nghe xong trong lòng chua xót, cô biết, nơi này vốn không thuộc về Khương Trăn Nguyệt.
Nàng giống như chiếc diều bay trong gió, sẽ không bị bất luận kẻ nào trói buộc.
Vĩnh viễn không nên lưu lại nơi này, tất cả là bởi vì cô.
"Được rồi, thu hồi ánh mắt cảm động của cậu đi, không cần."
Khương Trăn Nguyệt mỉm cười ra ngoài, đi đến nơi vẫn luôn giúp Nguyễn Y Hàm pha cà phê, trong lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hiện tại, mỗi người đều biết Nguyễn tổng có một thư ký thông minh, xinh đẹp, miệng lưỡi lại trơn tru.
Bọn họ chỉ thấy bề nổi tốt đẹp bên ngoài.
Khương Trăn Nguyệt rất thông minh, vô luận đối với người phụ trách bộ phận nào, lĩnh vực nàng giỏi hay không, cũng đừng nghĩ sẽ lừa gạt nàng.
Nhưng không ai biết, sau lưng nàng phải trả giá bao nhiêu.
Trong khoảng thời gian này, từ chuyện nhỏ đến lớn nàng không am hiểu đều sẽ tìm tòi nghiên cứu vào ban đêm.
Cái gọi là thiên tài, bất quá ở thời điểm không ai biết, trong một góc, yên lặng trả giá mà thôi.
Mà phần trả giá này là vì cái gì?
Khương Trăn Nguyệt ngẩng đầu lên, nghĩ đến cái ôm của Nguyễn Y Hàm hồi tốt nghiệp đại học.
Khi đó, mọi người đều vì tiền đồ của mình bôn ba, mê man, không biết tương lai sẽ như thế nào.
Chỉ có Khương Trăn Nguyệt đĩnh đạc chuẩn bị bàn vẽ, mua một chiếc xe máy phong cách bụi bặm, bắt đầu trời nam biển bắc, chạy nhảy khắp nơi.
Trước ly biệt.
Nàng cố ý đi tìm Nguyễn Y Hàm, cô khi đó đối với việc tiếp quản công ty vô cùng phản cảm, Khương Trăn Nguyệt vuốt tóc cô nói: "Đừng như vậy, A Hàm, đây là quyền lợi của cậu, chứ không phải gánh nặng."
Nguyễn Y Hàm thở dài nói: "Nguyệt Nguyệt, cậu thật sự không có lương tâm, biến mất lâu như vậy, gặp nhau chúng ta đều đã tốt nghiệp."
Khương Trăn Nguyệt mỉm cười, duỗi hai tay nói: "Được rồi, là tôi không đúng, tới đây, cho cậu một cái ôm, lần sau gặp lại, không biết khi nào."
......
Đó là lần ly biệt lâu nhất.
Hiện tại, nếu thật sự ly biệt, gặp lại, liền thật sự không biết khi nào.
Ai?
Khương Trăn Nguyệt vừa pha xong liền nhìn thấy bóng dáng lén lút dưới lầu, nàng buông cà phê trong tay xuống, chào hỏi Nguyễn Y Hàm rồi chạy xuống.
Dưới gốc cây hoa hòe của tòa nhà chính, Văn Liên mặc một thân váy màu xanh lục trông rất phù hợp, len lén nhìn lên trên.
Nàng rất muốn gặp Nguyễn Y Hàm, lại không biết lấy cớ gì để tới gặp cô.
Cũng chỉ có thể vụng trộm liếc nhìn như vậy.
Sợ cô biết, mỗi lần Văn Liên đều sẽ núp để trốn.
"A, cô gái nhỏ."
Khương Trăn Nguyệt kêu một tiếng khiến chân Văn Liên run rẩy, nàng vội vàng cúi đầu, làm bộ không quen biết.
Khương Trăn Nguyệt vừa thấy liền mỉm cười nói: "Kêu em đó, cô gái nhỏ mặc váy màu xanh kia, em làm gì ở đây?"
Văn Liên:......
Quán cà phê.
Khương Trăn Nguyệt gọi một ly Coca cho mình, vui sướng uống lên một ngụm.
Trước mặt Văn Liên là một ly cà phê kem tươi, nàng hận không thể đem đầu vùi ở dưới bàn, không dám nhìn Khương Trăn Nguyệt.
"Ai nha, còn ngượng ngùng sao?"
Khương Trăn Nguyệt nhìn Văn Liên cảm thấy buồn cười, còn làm bộ nói: "Tuy rằng chúng ta tách ra, nhưng tôi vẫn như cũ không quên được em, lại trùng hợp thấy em liếc mắt thâm tình nhìn người khác?"
Văn Liên bị nàng làm cho có chút tức giận, nói: "Chị nói tôi làm gì? Tôi biết, chị cũng thích chị gái tôi."
"Chị gái em?"
Khương Trăn Nguyệt nghe xong xưng hô này lại càng cười to, đây là xưng hô lúc yêu nhau sao?
Văn Liên không để ý tới nàng, cúi đầu hớp một ngụm kem tươi.
Khương Trăn Nguyệt biết, so với mỹ mạo, nàng hơn, so với khí tràng, bất quá cũng hơn.
Chính là Văn Liên so với nàng càng ôn nhu hơn, so với nàng càng biết nghe lời.
"Tôi lúc trước quả thật thích chị gái em." Khương Trăn Nguyệt cắn ống hút nhìn Văn Liên, Văn Liên lập tức ngẩng đầu, lời này là có ý gì?
"Ha ha, hiện tại, tình yêu cũng dễ hiểu như vậy."
Lời này.
Khương Trăn Nguyệt mỉm cười, nhìn nhìn Văn Liên nói: "Cô gái nhỏ, em ăn khoai tây chiên không?"
Văn Liên tức chết rồi, mặt đều đỏ lên: "Tôi không phải là cô gái nhỏ!"
"Vậy thì tốt rồi." Khương Trăn Nguyệt xoay người, nói với người phục vụ: "Cho một phần khoai tây chiên."
Văn Liên:......
Khoai tây đều lên tới.
Khương Trăn Nguyệt một mình ăn vui vẻ, miệng dính sốt cà chua, nhướng mày nhìn Văn Liên nói: "Tôi hỏi em, em thích A Hàm điểm gì?"
"Tôi sẽ không nói cho chị biết."
Văn Liên cúi đầu cướp khoai tây chiên của nàng, Khương Trăn Nguyệt cười: "Thật sự là một cô gái nhỏ ngạo kiều, để tôi nói trước, lúc trước tôi thích chính là A Hàm thuần tuý, sạch sẽ, thiện lương."
Văn Liên ngẩng đầu nhìn nàng, có điểm há hốc mồm, không nghĩ tới nàng trực tiếp như vậy.
"Vậy...... Chị gái tôi hiện tại cũng rất thiện lương."
"Là thiện lương không sai." Khương Trăn Nguyệt cong cong khóe môi, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ nói: "Chỉ là ngồi ở vị trí này, cậu ấy đã sớm không còn là cậu ấy lúc ban đầu."
"Di tình biệt luyến(*) chính là di tình biệt luyến, lấy cớ nhiều như vậy."
(*) Di tình biệt luyến: yêu một người rồi sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Văn Liên nhịn không được phản bác lại, Khương Trăn Nguyệt cười cười, không để bụng, trong mắt nàng là một mảnh thản nhiên: "Cô gái nhỏ, tôi và em không giống nhau, bên cạnh Nguyễn tổng không nói đến hàng trăm, thì cũng có hàng tá người luôn sẵn sàng tiếp đón, tôi tùy tiện giở chút thủ đoạn, đều có thể làm mấy người trong đó đối với tôi thần hồn điên đảo."
Văn Liên nhìn chằm chằm nàng nói: "Chị sao lại phóng túng như vậy? Còn có lời này của chị là có ý gì?"
Khương Trăn Nguyệt nhìn vào mắt Văn Liên nói: "Tôi biết, em thích bộ dáng của A Hàm, thích nụ cười của cậu ấy, đặc biệt thích bộ dáng cậu ấy đánh đàn phải không?"
Đôi mắt của Văn Liên đột nhiên trợn to.
Khương Trăn Nguyệt dựa vào ghế dựa cười khẽ: "Cuộc đời còn dài, cô gái nhỏ, về sau em sẽ còn gặp được một người như vậy, khi vừa nhìn thấy liền sẽ vui mừng, bộ dáng đánh đàn tuyệt đẹp, cô ấy cũng sẽ coi em giống như bảo vật."
Nàng nhướng mày: "Nhưng hiện tại Nguyễn Y Hàm vĩnh viễn sẽ không vì em mà đánh đàn, đồng dạng cũng sẽ không vì tôi mà khôi phục lại bộ dáng đơn thuần năm đó, chúng ta không phải người cậu ấy yêu."
Văn Liên không nói gì nữa, khoai tây chiên trong miệng cũng khổ sở nhai, đạo lý này, nàng hiểu.
Khương Trăn Nguyệt vẫy tay nói: "Bà chủ, hoá đơn, ghi nợ cho Nguyễn tổng trên lầu."
Bà chủ đã sớm quen biết Khương Trăn Nguyệt, bà nở nụ cười: "Lại đùa giỡn."
Khương Trăn Nguyệt đứng lên nói: "Ăn xong thì trở về đi, có một nhân sinh thật tốt, không cần chấp nhất với tình cảm này, ủy khuất chính mình."
......
Nữ nhân giống như cơn gió, nói xong liền rời đi, trong không khí còn tàn lưu hương vị nước hoa trên người nàng.
Văn Liên cúi đầu cắn ống hút, khe hở dưới đáy lòng bị lay động, bắt đầu từ ngày mai, nàng sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa.
......
Lúc Khương Trăn Nguyệt trở về, Nguyễn Y Hàm nhìn nàng hỏi: "Làm gì lâu vậy?"
Khương Trăn Nguyệt nhún vai đáp: "Lúc pha cà phê cho Nguyễn tổng, thấy dưới lầu có một con mèo nhỏ đáng thương, nên đi xem một chút."
Nguyễn Y Hàm dừng một chút hỏi: "Là Văn Liên sao?"
Khương Trăn Nguyệt lập tức nở nụ cười nói: "Nguyễn tổng thật sự ngày càng ra dáng tổng tài."
Lời này nói có chút khó hiểu, tâm tư của Nguyễn Y Hàm không đặt trên đó, cô nhìn đồng hồ chuẩn bị xuất phát.
Ức Dương ngoại trừ Nguyễn tổng cùng lão phu nhân, một vài cao tầng cũng cùng đi.
Ba chiếc xe hơi màu đen hùng hổ, cùng nhau chạy đến dưới lầu Nam Dương.
Khoảnh khắc mở cửa xuống xe, trái tim của Nguyễn Y Hàm hơi căng thẳng, cô đi xuống, gió thổi loạn tóc cô.
Mà cách đó không xa, Tần Hải Dao đứng ở giữa đám người, bộ âu phục chuyên nghiệp được cắt may vừa vặn, tóc dài đoan trang đen như mực, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng, ánh lên một vòng sáng bóng, Tần Hải Dao đón gió nhìn Nguyễn Y Hàm, hơi mỉm cười nói: "Chào Nguyễn tổng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro