Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Hạc giấy màu hồng nhạt ở trong tay Tần Hải Dao như muốn bay lên, màu đen quanh thân càng làm tăng thêm một tia áp lực cùng trầm trọng.

Nước mắt của Nguyễn Y Hàm đã sớm ướt đẫm khuôn mặt, cô không muốn tin, nhưng lời Tần Hải Dao nói lại khiến cô không thể không tin.

Hoá ra......

Trách không được, nàng luôn dung túng, nhẫn nhịn cô, trách không được nàng sẽ nhanh như vậy liền yêu......

Là tới giờ phút này mới tin tưởng sao?

Hay trong lòng đã sớm có nghi hoặc?

Là không thể tin được, hay vẫn không muốn tin tưởng?

......

Tần Hải Dao bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Y Hàm, đầu dựa vào cổ cô: "A Hàm, A Hàm......"

Tất cả mọi thứ xung quanh tựa hồ đều đình chỉ.

Nếu thời gian có thể dừng lại một khắc này, sẽ có bao nhiêu tốt?

Nguyễn Y Hàm kiềm nén nước mắt, không đẩy Tần Hải Dao ra, cúi đầu nhìn nàng: "Chị nói với em những chuyện này là muốn làm gì?"

Muốn làm gì?

Tần Hải Dao ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của Nguyễn Y Hàm: "Chị đem tất cả nói với em, không phải cầu xin em tha thứ, là do chị quá mệt mỏi, sắp chịu không nổi nữa."

Vô luận là kiếp nào, mục đích nàng tiếp cận Nguyễn Y Hàm đều không thuần túy, nàng không có tư cách yêu cầu cô tha thứ.

Nàng nắm lấy tay Nguyễn Y Hàm đặt ở trước ngực: "Nơi này, đau quá lâu rồi."

Nàng sinh ra liền đeo trên lưng sứ mệnh trả thù.

Nàng đã từng cho rằng, mình sẽ sống như vậy cả đời, vì ba nàng báo thù, bên trong mơ màng vượt qua tất cả.

Nhưng chính Nguyễn Y Hàm đã cho nàng ánh mặt trời.

Lần đầu tiên, nàng mất đi mẹ nàng.

Lần thứ hai, nàng mất đi người nàng yêu.

Lúc này đây, vô luận mất đi cái gì, nàng cũng không muốn bị cảm giác tội lỗi kia ép đến không thở nổi.

Nàng quá mệt mỏi, vì Nguyễn Y Hàm, nàng phải nói dối Tần Thấm, từ khi sinh ra đã vác trên lưng nhiệm vụ báo thù, nàng phải lừa gạt người mình yêu nhất.

Nàng bị kẹp ở giữa rất khó xử.

Nói dối cùng lừa gạt, một đường đi tới, từng người đều rời khỏi nàng, chỉ để lại cho nàng thống khổ và tiếc nuối.

......

Nàng chịu đủ rồi.

Nàng chán ghét.

Một lần cuối, nàng muốn chống lại ông trời.

Nguyễn nãi nãi và Tần Hải Long đang ngồi uống trà, hắn rất thích nghiên cứu phẩm trà, ở phương nam có một trang trại trà của riêng mình, tỉ mỉ chăm sóc cũng không cung cấp ra ngoài, chỉ khi người thân bạn bè tụ tập mới uống một chút.

Tần Di đàn cho có lệ xong liền nháo đi ăn thịt nướng, nàng nói rất nhiều, cùng thanh niên nướng thịt tán gẫu vui vẻ, khiến mặt người ta đều đỏ bừng lên.

Nguyễn nãi nãi nhìn nàng, sâu kín nói: "Khi còn nhỏ, tụi con cũng giống như vậy, ở sân nhà ăn thịt nướng, chạy nhảy khắp nơi."

Trên tay Tần Hải Long đeo một chiếc nhẫn màu lam, hắn cẩn thận vuốt ve: "Nếu có thể, ai không muốn trở về? Lão thái thái, con biết người đối với Tần Thấm vẫn là luyến tiếc, nhưng con không thể ngồi yên mặc kệ, Tiểu Hải là con gái của anh Hải Khôn, con bé là người duy nhất có tư cách kế thừa Tần gia."

Con người, sinh ra phải biết báo ân, phải sống xứng đáng với lương tâm của mình.

Năm đó, trước khi được Tần lão gia tử mang về, Tần Hải Long ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, là một cô nhi không ai muốn, Tần gia nhận nuôi hắn, coi hắn giống như con ruột mà nuôi nấng, tuy hắn không biểu đạt nhiều cảm xúc ra ngoài, lại có chút trầm mặc, nhưng nội tâm đã sớm coi Tần lão gia tử giống như cha ruột của mình.

Đó là người đàn ông mà hắn sùng bái nhất, hắn muốn trở thành người như vậy, giống như một gốc cây đại thụ, bảo vệ an nguy của cả nhà.

Lúc Tiểu Hải xuất hiện, Tần Hải Long rất kinh ngạc, hắn thậm chí hoài nghi là thật hay giả, phái người điều tra hồi lâu mới có thể xác định, tại đây, hắn kinh động Tần Thấm.

Tần Thấm không có giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: "Sớm muộn gì cậu cũng biết."

Hơn hai mươi năm che giấu liền bị một câu nhàn nhạt như vậy lướt qua.

......

Tần Hải Long cực lực muốn bồi dưỡng đứa nhỏ này, thậm chí khi biết quá khứ của nàng trải qua không tốt, muốn đem nàng từ trong tay Tần Thấm kéo ra, nhưng Tần Thấm thật sự rất nhạy bén, ngày đó khi bà ta biết được ý tưởng của Tần Hải Long, cư nhiên tự mình đến trường đại học của Tần Di, cùng nàng uống trà chiều.

Tần Di về đến nhà, lập tức nói với Tần Hải Long: "Ba, ba có phải cùng thím ba có chuyện gì không? Con cảm thấy hôm nay thím ấy tìm con uống trà có điểm muốn bắt cóc?"

Tần Hải Long giật mình, nhớ đến trước kia hắn từng có một suy nghĩ kì quái, nhưng nó cũng chỉ lướt qua trong đầu, hắn chưa bao giờ dám nghĩ thêm một bước. Mấy năm nay, Tần Hải Long và Tần Thấm ở Nam Dương, đứng lập trường vừa nâng đỡ vừa chống đối nhau, hắn biết rõ hiện tại Tần Thấm đã không còn là nữ nhân đơn thuần, chỉ biết đứng sau anh hắn trước kia, thủ đoạn ngoan độc......

Người luôn sợ vạn nhất, hắn không thể để con gái duy nhất của mình gặp nguy hiểm.

Chỉ là, Tần Hải Long nghĩ đến Tần gia, không thuộc về hắn cũng không thuộc về Tần Thấm.

Cho nên, thời điểm lấy ra di chúc của Tần Hải Khôn giao cho nàng, hắn càng hạ thêm quyết tâm.

Hắn muốn nâng đỡ Tần Hải Dao, đem nàng trở về vị trí vốn dĩ thuộc về nàng.

Nguyễn nãi nãi biết ý tưởng của Tần Hải Long nói: "Nếu ta đã trở lại, điều tra lâu như vậy cũng hiểu rõ, ta sẽ nhanh chóng xử lý, đem Tần Thấm tống vào ngục."

Nguyễn nãi nãi hiện tại đã hoàn toàn không còn là tâm tính dưỡng lão.

Nếu bà thật sự muốn đấu, những hậu bối này còn kém xa.

Bên ngoài, bà đều có thể khống chế, chỉ là thủ đoạn âm thầm của Tần Thấm, những thứ Tần Thấm nắm trong tay, bà không đoán ra được.

Tần Hải Long uống một ngụm trà nói: "Dạ, chỗ Tiểu Hải, con cũng muốn từ từ, con bé ngang nhiên tiến vào công ty như vậy sợ là không khiến mọi người tâm phục khẩu phục, con muốn khôi phục thân phận của nó trước. Con cũng sợ, nếu chúng ta cùng nhau hành động, sẽ làm Tần Thấm chó cùng rứt giậu."

Hai người đang nói chuyện, cách đó không xa, Tần Hải Dao và Nguyễn Y Hàm chậm rãi đi tới, vành mắt đỏ ửng, các nàng không tính là sóng vai, một trước một sau, cảm giác như có dòng nước ngầm bắt đầu chảy giữa hai người.

Lời của Nguyễn Y Hàm vừa rồi rất rõ ràng.

"Em không muốn nói tha thứ gì đó, cũng không muốn cùng chị thân cận nữa, Tần Hải Dao, em mệt mỏi, thật vất vả bắt đầu lại cuộc đời, em không muốn lại bị ai đùa bỡn cùng lừa gạt, em cũng không nghĩ sẽ yêu ai, hiện tại một mình liền rất tốt."

"Chuyện trước kia, thật hay giả cũng được, hiện tại, em quyết không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn bà nội."

"Em sẽ không bức chị phải lựa chọn, dù không có chị, Nguyễn gia chẳng lẽ không thể thắng nổi một Tần Thấm sao?"

......

Tuy rằng những lời này cũng không dễ nghe, nhưng cục đá đè nặng trong lòng Tần Hải Dao bấy lâu nay coi như được buông xuống, nàng cuối cùng có thể thở phào một hơi, Nguyễn Y Hàm sau khi nói xong, cô cho rằng Tần Hải Dao sẽ rơi lệ hoặc thống khổ như trước kia, chính là cũng không có, Tần Hải Dao đón gió, đôi mắt cong cong mỉm cười, thoải mái nhìn Nguyễn Y Hàm nói: "A Hàm, hiện tại, chị rốt cuộc có thể chân chính đứng ở trước mặt em."

......

Làm lòng người chua xót, làm nhân tâm phiền muộn.

Nguyễn Y Hàm quay đầu, Tần Hải Dao nhìn bóng lưng cô sâu kín nói: "A Hàm, thời gian của chị không còn nhiều lắm."

Nguyễn Y Hàm cắn môi.

Sức khỏe của Tần Hải Dao không tốt, thời điểm nàng té xỉu, bác sĩ Sở đã nói với cô.

Về sau, Trần lão còn cố ý gọi điện thoại cho cô nói: "Tình trạng của cô gái này không tốt lắm, tôi cảm thấy cô ấy hoàn toàn dựa vào nghị lực để chống đỡ, đặc biệt là trái tim của cô ấy, ai......"

"Chị nói chuyện này để làm gì?" Thân thể của Nguyễn Y Hàm cứng đờ, nỗ lực không cho mình rơi lệ, Tần Hải Dao nhìn bóng lưng cô, giống như trước kia nhợt nhạt cười: "Văn Liên đối với em được chứ? Cô ấy là một cô gái tốt."

Nàng nhẹ nhàng nói: "Em nói rất đúng, cô ấy so với chị càng đơn thuần, càng sạch sẽ."

Nguyễn Y Hàm cảm thấy cổ họng giống như bị mắc kẹt thứ gì đó, ngực cũng bị đè ép đến phát đau.

"Em có người chăm sóc, chị cũng yên tâm." Tần Hải Dao nhìn cô, sâu kín nói: "A Hàm, chị đã từng nghĩ muốn đi rất nhiều nơi, chị cũng từng ở Nam Uyển mua một ngôi mộ, em từng nói muốn lấy chị làm vợ, làm phu nhân của em, chị ảo tưởng sau khi chết trên bia mộ có thể khắc lên mấy chữ rằng chị là vợ của Nguyễn Y Hàm, hiện tại sợ là cũng không thể."

Nước mắt chung quy vẫn rơi xuống, Nguyễn Y Hàm cắn nát môi, khoang miệng tràn ngập hương vị máu tươi.

"Nếu lúc này...... Chị giúp em, bảo hộ bà nội, bảo vệ cho Nguyễn thị, nhìn em hạnh phúc an khang. Nếu chị thật sự chết đi, em...... Em cùng vợ em ngẫu nhiên có thể đến thăm chị được không, như vậy để chị biết em sống tốt, chị cũng an tâm rồi......"

Tần Hải Dao nhắm mắt lại, thân thể theo gió run rẩy, có lẽ thật sự là mệt đến cực điểm, nàng gần đây nhiều lần tự hỏi bản thân lúc nào sẽ chết.

Nàng đem tất cả nói với Nguyễn Y Hàm.

Nàng cũng không còn gì tiếc nuối.

Kế tiếp chính là tử chiến đến cùng.

Hành động của mẹ nàng, đã không phải một hai câu là có thể tha thứ, bà ấy thương tổn quá nhiều người, làm quá nhiều chuyện sai trái, nàng sẽ không nể tình nữa.

Tần Hải Dao đi đến bên cạnh Nguyễn Y Hàm, giống như rất lâu trước kia, thời điểm A Hàm khổ sở, nàng thường xuyên sẽ làm như vậy, nhẹ nhàng ôm cô.

Thân thể của Nguyễn Y Hàm giật giật.

Tay Tần Hải Dao dùng lực: "Đừng nhúc nhích, để chị ôm em một chút."

Lại ôm một chút, từ nay về sau, người này sẽ không còn là của nàng nữa.

Thời điểm cuối cùng, để nàng giống như một người bạn bình thường, ở bên cạnh bảo vệ cô đi.

Một hồi lâu, Tần Hải Dao buông tay ra nhìn Nguyễn Y Hàm nói: "A Hàm, mẹ chị là một người có tâm tư đặc biệt cẩn thận, mấy năm nay bà ấy làm gì đều có ghi sổ sách, nhưng sổ sách trong tay bà ấy các người căn bản không lấy được, chỉ có thể xuất kích từ phía Diêm Phong, ông ta từng là công thần của Nam Dương, về sau mặt ngoài thì lui xuống, thật ra là để giúp đỡ bà ấy quản lý tất cả việc trong bóng tối."

Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: "Chị nói thật sao? Chị thật sự sẽ giúp em?"

Tần Thấm là mẹ ruột của nàng, cô cũng không tin Tần Hải Dao có thể thật sự xuống tay với bà ta.

Đối mặt với phần hoài nghi này, Tần Hải Dao buồn bã cười: "Nếu không thì sao? Chị có thể làm gì khác?"

Đã từng, nàng cũng muốn lưỡng toàn, nhưng kết quả cuối cùng là gì?

......

Buổi tối về đến nhà.

Nguyễn Y Hàm nhốt mình trong phòng, Nguyễn nãi nãi ở trong phòng khách thở dài, không có đi vào an ủi.

Trên thế gian, khó hiểu nhất chính là tình, đả thương người nhất cũng chính là tình.

Tần Hải Dao ở lại chỗ Tần Hải Long, ngủ chung một phòng với Tần Di, Tần Di rất thích người chị họ này, trước kia khi Tần Hải Long mang Tiểu Hải đến gặp nàng, còn lo lắng con gái sẽ không tiếp nhận.

Thế nhưng Tần Di yêu hận rõ ràng nói: "Chị họ của con không sai, sai liền sai ở trên người thím ba, bà ấy quả thực là phát rồ, có người đối xử với con gái của mình vậy sao? Đừng nói cái gì vì chú ba báo thù, nếu chú dưới suối vàng có linh, đều bật nắp quan tài nhảy ra bóp chết bà ấy, kéo nhau cùng xuống dưới."

Tần Hải Long:......

Con gái của hắn từ nhỏ đã như vậy, có cái gì thì nói cái đó, trước nay đều không che giấu.

Với tính cách này, trong giới giải trí đã đắc tội không ít người, nếu không có hắn ở sau lưng chống đỡ, không chừng đã chịu thương tổn.

Ánh đèn ban đêm triền miên uyển chuyển.

Tần Hải Dao nằm trên giường, lộ ra sau lưng, vết thương chồng chất, tím tím xanh xanh làm người đau lòng, Tần Di quỳ gối thoa thuốc cho nàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, chị không đau sao?"

Tần Hải Dao cong môi đáp: "Quen rồi."

Đây là nàng từ nước ngoài mang về di chúc của ba nàng làm cho một thân vết thương.

Tần Di nhẹ nhàng thổi, thật cẩn thận nói: "Chị, em cảm thấy tình trạng thân thể của chị không ổn."

Tần Hải Dao cũng không có giấu giếm: "Ừ."

"Ba nói......" Tần Di thử thăm dò: "Thân thể của chị, tuy rằng tổn hại nghiêm trọng, nhưng chỉ cần chị tịnh dưỡng tốt, lại uống thuốc điều trị, không phí công lao lực như vậy, có lẽ còn có thể chuyển biến."

Tần Hải Dao không nói gì, lông mi thật dài chớp động: "Không cần."

Tần Di nhìn nàng: "Chị......"

Tần Hải Dao xoay người nhìn Tần Di nói: "Di Di, chị và em không giống nhau, em sinh ra chính là được yêu thương chúc phúc, chị sinh ra, sứ mệnh duy nhất chính là báo thù, chờ đến một ngày, mẹ chị hoàn toàn sụp đổ, sứ mệnh của chị cũng theo đó tan thành mây khói. Mà...... A Hàm cũng không còn yêu chị...... Trên đời này, không còn cái gì có thể làm chị lưu luyến."

Đối với nàng mà nói, thật sự chính là hoàn toàn giải thoát.

Tần Di không nói gì nữa, vành mắt phiếm hồng, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể gầy yếu của Tần Hải Dao.

Tần Di biết.

Là chị họ tự mình buông bỏ.

Nàng đánh mất dục vọng cầu sinh.

Nếu nói Tần Thấm tẩu hỏa nhập ma, dựa vào một ngụm thống hận chống đỡ đến hiện tại.

Chị họ của nàng, là dựa vào bảo vệ Nguyễn Y Hàm để chống đỡ.

Tuy nói thím ba giống như bà điên, nhưng tự mình lại đi giúp đỡ người ngoài lật đổ mẹ ruột, trong lòng hẳn cũng không dễ chịu.

Chiều nay, ảnh chụp cả gia đình hoà thuận vui vẻ cùng uống trà chiều được đặt trên bàn của Tần Thấm.

Tần Thấm nhìn chằm chằm nửa ngày, lại nhìn Đoạn Tử bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hải hoàn toàn phản bội tôi."

Đoạn Tử cúi đầu không nói lời nào.

Tần Thấm: "Nó có thể làm tới một bước hôm nay, cũng không hổ danh là con gái tôi."

Khi còn sống, Tần Hải Khôn vẫn luôn lo âu bị hại, cho rằng có rất nhiều người muốn tính kế hắn, muốn mạng của hắn, cho nên khi biết Tần Thấm mang thai, trước tiên hắn lập di chúc và làm công chứng, tương lai, nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả cổ phần và tài sản của hắn đều sẽ được đứa nhỏ trong bụng Tần Thấm kế thừa, vô luận là nam hay nữ. Di chúc này chính thức có hiệu lực khi Tần Hải Dao tròn mười tám tuổi, ngoại trừ Tần Thấm thì không ai biết, bà ta nhiều lần muốn tiêu hủy, nhưng chung quy vẫn không xuống tay, đem di chúc chôn dưới gốc cây nơi lần đầu tiên bà ta và Tần Hải Khôn định tình, bà ta không biết Tiểu Hải dùng biện pháp gì tìm được, từ lúc nàng bắt đầu phản nghịch, có rất nhiều chuyện làm người khó hiểu cũng như vô pháp điều tra, hiện tại Tần Thấm cũng không còn tâm tư đuổi theo những chuyện này.

Trong bóng tối, đôi mắt của Tần Thấm lóe lên ánh sáng: "Để tôi nghĩ xem, bọn họ cùng nhau liên hợp sẽ đối phó tôi như thế nào." Bà ta cầm lấy ly rượu bên cạnh uống một ngụm: "Đại khái Nguyễn gia sẽ loại trừ tôi, hoàn toàn phế đi việc kinh doanh nhiều năm của tôi, sau đó dùng cổ phần của lão thái thái, Hải Long và Tiểu Hải kế thừa hợp sức đá tôi ra ngoài, có lẽ càng lãnh khốc hơn một chút, đem việc kinh doanh không thể thấy ánh sáng của chúng ta giao cho cảnh sát xử lý?"

Hiện tại, lão thái thái cùng Tần Hải Long và Tiểu Hải liên thủ, trên tay bà ta không có bất kỳ phần thắng nào, thậm chí có thể nói, chỉ cần bọn họ muốn, ngày hôm sau liền có thể làm bà ta cút khỏi Tần gia, cút khỏi Nam Dương mà bà ta khổ tâm kinh doanh nhiều năm. Nhưng bọn họ muốn đem những thứ bà ta âm thầm cất giấu đều moi ra giao cho cảnh sát, cũng không dễ dàng như vậy, Tần Thấm cẩn thận, rất nhiều thứ đều an bài thủ hạ đi làm, cho dù Ưng Địch ở trong tay bọn họ, nhất thời cũng không lấy ra được chứng cứ xác thực.

Bọn họ cũng không dám dễ dàng ra tay, vì sợ hãi con thỏ nóng nảy sẽ cắn chết người.

Ha ha.

Tần Thấm suy nghĩ một chút nói: "Cậu đi tìm Diêm Phong, hỗ trợ quyền lợi cho ông ta, đưa cả nhà ông ta ra nước ngoài."

Đoạn Tử kinh ngạc nhìn Tần Thấm.

Diêm Phong ở trong đoàn thể của bọn họ có vị trí rất quan trọng, hắn vẫn vì Tần Thấm bày mưu tính kế, mấy năm nay bên ngoài có thể phát triển tốt như vậy, có quan hệ rất lớn với hắn, nếu hắn đi rồi......

"Đoạn Tử, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần." Ánh mắt của Tần Thấm sắc bén: "Làm người phải học được cách bỏ xuống, thời khắc quan trọng bọn họ sẽ muốn đem tôi diệt trừ tận gốc, khẳng định sẽ đi tìm Diêm Phong trước."

Đoạn Tử nhìn Tần Thấm: "Dạ."

Tần Thấm buông ly rượu xuống, đứng dậy ôm cánh tay nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc trong chốc lát hỏi: "Tôi bảo cậu an bài chuyện Trịnh gia thế nào rồi?"

Đoạn Tử gật đầu đáp: "Trịnh Nghị đã đáp ứng."

Tần Thấm nói: "Như vậy đi, tuần sau chính là sinh nhật lần thứ bảy mươi của lão thái thái." Bà ta nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: "Đúng lúc, tôi cũng muốn đưa một phần đại lễ cho bà ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro