Chương 30
Một khắc máu tươi tràn ngập kia, Tần Thấm biết, bà ta không còn biện pháp khống chế Tiểu Hải nữa.
Nàng đã sớm không còn là đứa nhỏ ngây thơ lúc trước.
Tần Hải Dao đoán chắc Tần Thấm không dám báo cảnh sát, đoán chắc bà ta không dám ở trước mặt mọi người thừa nhận nàng là con gái của mình.
Cho nên, nàng mới có thể công khai xuống tay như vậy.
Nàng còn đeo nhẫn của Tần gia tới để Tần Thấm tận mắt nhìn xem, nhìn một chút nàng rốt cuộc là ai? Nàng không chỉ là quân cờ để bà ta tùy tiện lợi dụng, nàng còn là người thừa kế của Nam Dương, hậu nhân duy nhất của Tần gia.
Nàng vốn nên có được nhân sinh như thế nào?
Tất cả những điều này Tần Hải Dao trước đây không bao giờ nghĩ đến, bởi vì có Tiểu Mặc, có ba mẹ coi nàng như con gái chính mình sinh ra, cuộc sống có thể bần hàn một chút, nhưng nàng lại vui vẻ.
Nhưng người nhà duy nhất của nàng, Tần Thấm đều muốn cướp đoạt.
Hết lần này đến lần khác thương tổn, khiến Tần Hải Dao nhịn không được đi hận, lại mất đi Nguyễn Y Hàm, giống như cướp mất cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nàng rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa.
Nếu......
Nếu không vì thù hận của mẹ nàng, Tần Hải Dao nghĩ, nàng nên trải qua cuộc sống như thế nào?
Tần Hải Khôn là con trai duy nhất của Tần gia, nàng lại là con gái duy nhất của Tần Hải Khôn.
Nàng nên giống như A Hàm, là viên ngọc quý trên tay cả gia tộc, được che chở ở nơi đầu quả tim, là thiên kim đại tiểu thư.
Nàng không phải ham quyền thế, ham địa vị, ham tiền tài.
Nàng chính là ham cảm giác cùng Nguyễn Y Hàm quang minh chính đại thanh thanh bạch bạch tương ngộ.
Mỗi một cái thống khổ đêm khuya, Tần Hải Dao đều sẽ nhịn không được suy nghĩ.
A Hàm......
Nếu, hai người là cái dạng này bắt đầu.
Là hai vị thiên kim thế gia gặp nhau, có lẽ, nàng cũng không cần bất kham như vậy, không cần hạ tiện như vậy, dùng thủ đoạn câu dẫn cô yêu nàng.
Không cần mỗi ngày ở bên cạnh cô đều sợ hãi, không cần dây dưa trong vòng xoáy yêu hận, càng lún càng sâu.
Có lẽ, nàng cũng có thể giống như Văn Liên, quang minh chính đại nhìn cô mỉm cười, nhìn bộ dáng ưu nhã của cô khi đánh đàn, từng chút một tiếp cận cô.
Tần Hải Dao tin tưởng có thể làm Nguyễn Y Hàm yêu nàng.
Tình yêu trong trắng, thuần khiết, chân thành như vậy, không có bất luận cái gì tạp chất, có thể nắm tay đi đến răng long đầu bạc.
Nhưng hôm nay, cô hận nàng, hận đến thấu xương.
Chỉ là suy nghĩ một chút thôi tâm đã đau đến không thể hô hấp.
Tần Thấm biết Tần Hải Dao đã sớm liên lạc với Tần Hải Long, nhưng trong mắt bà ta, con gái luôn nhu nhược yếu đuối, nếu không phải bà ta an bài tiếp cận Nguyễn Y Hàm, nàng hẳn là bình đạm ôn nhu dạy học, cho dù tức giận đến đâu cũng có thể làm ra được trò gì.
Nhưng hôm nay, Tần Hải Dao không chỉ tới làm Tần Thấm lau mắt mà nhìn, quả thực làm bà ta giận sôi sợ hãi.
Trong cuộc đời Tần Thấm tính kế hơn phân nửa đời người, đừng nói Nguyễn Y Hàm cho dù lão thái thái khôn khéo cơ trí như vậy cũng bị bà ta giấu diếm qua mặt.
Nhưng lúc này đây, bà ta cư nhiên thua trong tay con gái mình.
Tần Hải Dao bị ấn trên mặt đất, người ấn không biết nàng và Tần Thấm có quan hệ, cho nên dùng toàn lực.
Gương mặt nàng dán trên mặt đất cọ xát, hẳn là rất đau, trên mặt tràn đầy vết máu phân không rõ là của Tần Thấm hay của nàng, Tần Hải Dao cư nhiên còn đang mỉm cười với bà ta, nhưng nước mắt lại giàn giụa.
Tay Tần Thấm ấn trên chỗ bị đâm, cho dù là đau đớn nhỏ cũng làm cả người bà ta căng thẳng, nhưng trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
Khoảnh khắc đó, bà ta nhìn con gái, đột nhiên nghĩ tới Hải Khôn.
Hai người càng ngày càng giống.
Đồng dạng mặt mày......
Đồng dạng tươi cười......
Một khắc hoảng hốt kia, trong lòng có thứ gì đang gào thét.
—— Buông ra, buông nàng ra.
......
Không thể!
Hít sâu một hơi, Tần Thấm xoay người, tay bị trọng thương, người bình thường đã sớm hỏng mất, nhưng bà ta chỉ ấn ở mặt trên, giọng điệu bình tĩnh nói: "Buông con bé ra."
Bà ta bảo thủ hạ buông Tần Hải Dao ra, trơ mắt nhìn nàng rời đi.
Nhân sinh, lần đầu tiên nếm trải cảm giác mất khống chế.
Là con gái mang đến.
Tần Hải Dao lảo đảo đứng dậy, nàng cởi áo khoác ra, tùy tiện lau vết máu trên mặt, nàng mới vừa đứng lên, người đi theo bên cạnh Tần Thấm lập tức cảnh giác tiến lên che chở Tần Thấm, thể hiện trạng thái phòng ngự.
Dao găm của Tần Hải Dao đã bị thủ hạ của Ưng Địch cướp đi, nhưng nữ nhân liều mạng như vậy vẫn làm người khủng hoảng.
Tần Thấm mím môi, tay vừa động, liền a một tiếng, máu tươi lại chảy ra, Tần Hải Dao vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bà ta, cho dù trong tay không có dao, cho dù bị người khống chế, nếu không nghe được đáp án, nàng tuyệt đối không cam tâm tình nguyện bỏ qua.
Mãi đến khi Tần Thấm thở dài thật mạnh nói: "Ta sẽ không động đến Tần Mặc Mặc nữa."
Tiểu Hải lúc này mới cười cười, chậm rãi đi ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn nàng, tự giác chủ động nhường đường, không ai dám đi ra ngăn cản.
Ánh trăng thê lương.
Bóng cây xào xạc.
Tần Hải Dao cảm giác mình giống như một cái xác không hồn, lang thang trên đường, nàng không có trực tiếp về nhà, ba mẹ và em gái đều đang ở bệnh viện, chuẩn bị rời đi, nàng đã sớm không có gia đình.
Giống như u hồn phiêu đãng hồi lâu, Tiểu Hải đến ốc đảo gia viên.
Nơi đó, rõ ràng là nơi Nguyễn Y Hàm chưa từng lưu lại, nhưng giờ phút này, nàng thế nhưng vô cùng khát vọng.
Nàng hoài niệm cái ôm ấm áp kia, hoài niệm nụ cười của Nguyễn Y Hàm, hoài niệm mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người cô.
Chỉ là cô đã sớm không thuộc về nàng.
Cởi sạch quần áo, đi vào phòng tắm, Tần Hải Dao đứng dưới vòi hoa sen, cảm thụ dòng nước ấm áp xẹt qua thân thể, mang đi máu của nàng cùng Tần Thấm trôi xuống.
Trước mặt nàng, hạc giấy còn sót lại chút màu lam cũng bị cháy đen nhánh.
Vốn nên là người thân nhất bây giờ còn đâu.
Thật lâu trước đây, Tần Thấm từng ôm lấy Tần Hải Dao, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng nói: "Tiểu Hải của chúng ta đã mười tám rồi, từ nay về sau chính là người trưởng thành, mẹ hy vọng con luôn được vui vẻ."
Tần Thấm cũng từng ở thời điểm nàng sinh bệnh, trắng đêm không ngủ trông chừng nàng, chờ nàng mơ màng tỉnh lại, liền nhìn thấy trong tay mẹ nàng cầm hạc giấy màu lam kia, Tần Hải Dao trộm lấy mở ra xem, nhìn đến chữ viết trên mặt giấy, nàng vụng trộm nở nụ cười.
—— Tiểu Hải, bảo bối của mẹ.
Sau đó......
Tất cả đều bị huỷ hoại, thù hận tích lũy sớm đã huỷ đi chút tình cảm còn sót lại của Tần Thấm.
Nàng vĩnh viễn không quên được hình ảnh cuối cùng kia.
Thời điểm nàng vội vàng chạy tới, Tần Thấm và Nguyễn Y Hàm đang ở cạnh nhau, hai người dùng súng giằng co lẫn nhau.
Nguyễn Y Hàm khuôn mặt đầy máu, trong ánh mắt ngập tràn thù hận, Tần Thấm nhìn cô, vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt: "A Hàm, cho con biết cũng tốt, như vậy ta đi xuống gặp chú Tần con cũng không còn cái gì để nhớ."
Nguyễn Y Hàm giống như nổi điên, chưa bao giờ thô bạo như vậy: "Giết bà, tôi muốn giết bà!"
Giết bà?
Tần Thấm cong cong khóe môi, bà ta nhìn con gái xông vào nói: "Nếu không vì Tiểu Hải, ta sẽ không để con sống đến bây giờ."
Bà ta quay đầu nhìn Tần Hải Dao, nhàn nhạt cười: "Tiểu Hải, mẹ đáp ứng con buông tha cho nó, là bản thân nó không cam lòng."
Vừa dứt lời, cùng thời gian, tiếng súng phanh phanh vang lên.
Máu đầy đất......
Cuối cùng, đôi mắt của Tần Thấm không thể tin nhìn Tần Hải Dao ngã xuống, khóe miệng nàng máu tươi ào ạt chảy xuống, giống như muốn cười, lại giống như muốn khóc: "Thật là......Mẹ tốt của con đâu."
Tần Hải Dao nhắm mắt lại, tay nàng vỗ vỗ trước ngực, thật giống như viên đạn kia còn sót lại ở bên trong, từng trận co rút đau đớn.
Bật đèn lên.
Tần Hải Dao rúc ở trong góc ôm lấy mình ngồi rất lâu.
......
A Hàm, A Hàm...... A Hàm......
Buổi tối, Nguyễn Y Hàm vốn đã ngủ, nhưng không biết làm sao, có lẽ ban ngày vì chuyện của Tần Mặc Mặc, cô ngủ đến không an ổn, trong mộng, đều là bộ dáng của Tần Hải Dao.
Cô nhìn Tiểu Hải quỳ xuống bên vách núi, hai tay chắp lại, thành kính ngước lên không trung: "Tôi nguyện ý......"
Giây tiếp theo, nàng nhìn xuống vực sâu, nhẹ giọng nỉ non gọi: "A Hàm."
Khóe miệng nàng mỉm cười từ trên cao nhảy xuống.
Tất cả hình ảnh giống như cuốn phim nhanh chóng phát lại trong đầu, có người ở bên tai cô nhẹ giọng thôi miên.
—— Nàng thế ngươi, ngươi có thể trở về.
......
Không!!!
Nguyễn Y Hàm cả người đầy mồ hôi từ trên giường bừng tỉnh, sau sống lưng ướt đẫm, áo ngủ dính sát vào thân, thở phì phò thật mạnh, cô hòa hoãn nửa ngày xác định chỉ là mộng, lúc này mới cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Nhìn thấy tin nhắn, sắc mặt của Nguyễn Y Hàm thay đổi, nội dung rất đơn giản, chỉ có mấy chữ.
—— Hai người gặp mặt, dao găm, máu.
Nguyễn Y Hàm rốt cuộc không ngủ được nữa, cô nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, nghi hoặc trong lòng càng nồng đậm.
Tần Hải Dao và Tần Thấm rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vẫn là khổ nhục kế sao? Khổ nhục kế như vậy......
Không khỏi quá giống như thật?
Rốt cuộc là vì cái gì?
Một đêm lạnh lẽo.
Một đêm trằn trọc.
Ngày hôm sau, khi Nguyễn Y Hàm thức dậy, bà nội đã tỉnh, có lẽ nói bà cũng là một đêm không ngủ.
Lão thái thái ngồi trên sô pha phòng khách, tay cầm quải trượng, đầu tóc bạc trắng chải đến không chút cẩu thả: "Tỉnh rồi?"
Nguyễn Y Hàm nhìn đôi mắt đỏ ngầu của bà nội, trong lòng khó chịu lại tự trách, đi qua hỏi: "Vì sao bà nội không ngủ?"
Lời này nói ra, chính cô cũng muốn tự tát bản thân một cái, vì sao không ngủ? Còn không phải bởi vì nội dung tối qua cô đưa bà nội xem sao.
Ngày hôm qua, Nguyễn Y Hàm cho lão thái thái xem mấy thứ kia, tuy rằng khiếp sợ, tuy rằng khó có thể tin được, nhưng từng câu từng chữ đều có trật tự có lý.
Thậm chí, ngay cả sau này Tần Thấm ở Myanmar bên kia, dùng đường dây gì, người nào, Nguyễn Y Hàm đều liệt kê ra.
Tên của những người đó lão thái thái đều nhìn quen mắt, có không ít người đều là thủ hạ cũ của Tần Hải Khôn, những tin tức này ngoại trừ bà và Hải Long, trên đời này, sợ là ai cũng không biết đến rõ ràng như vậy.
Không thể tin, lại không thể không tin.
Con người đều là như thế.
Cho dù trong lòng đã có rất nhiều nghi hoặc, nhưng không ai đem tầng giấy kia chọc thủng, vẫn như cũ nhìn không thấy thế giới bên ngoài.
Lúc trước, lão thái thái đã tra được rất rất nhiều việc về Tần Thấm, nhưng bà luôn xem Tần Thấm giống như con ruột, mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không giống như Hải Khôn năm đó, bà có thể tha thứ.
Bà già rồi, sau khi mất đi con trai và con dâu, lại càng không còn tinh thần nữa.
Bà chỉ hy vọng người một nhà vui vẻ.
Nhưng hiện tại xem ra, rất nhiều chuyện bà muốn điều tra lại lần nữa, nhất nhất xác định.
Buổi sáng, lão thái thái liền gọi Vương Lâm tới đây: "Điều tra cho ta năm đó sau khi Hải Khôn qua đời, Tần Thấm ở nước ngoài tu dưỡng đã làm những chuyện gì, còn có hồ sơ của tất cả các bệnh viện xung quanh năm đó."
Tần Thấm chính là có bản lĩnh lớn đến đâu, dù sao cũng sinh ra một đứa nhỏ, bà không tin, một chút dấu vết cũng không tra ra được.
Vương Lâm khó hiểu nhìn lão thái thái, mấy thứ này, năm đó bọn họ cũng đã tra rồi, ngay cả đạo sư năm đó của Tần Thấm hắn cũng tự mình gặp mặt.
Nguyễn nãi nãi trầm tư một lát: "Buổi chiều, cậu theo ta đi tìm Hải Long một chuyến."
Vương Lâm kinh ngạc, này......
Đều phải kinh động đến nhị gia?
Hắn không dám nhiều lời, chỉ có thể dựa theo lão thái thái dặn dò mà làm, tính tình của Nguyễn nãi nãi mấy năm nay vốn bị cháu gái mài nhu hòa đi rất nhiều, hiện giờ, đôi mắt bà lại nhen nhóm sắc bén của năm đó.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu khắp căn phòng, Nguyễn nãi nãi nhìn chằm chằm cháu gái trong chốc lát, bà trầm mặc vuốt ve khuôn mặt cô: "A Hàm, bà nội đau lòng con."
Nghe câu này từ bà nội, nước mắt của Nguyễn Y Hàm đều rơi xuống, cô giống như khi còn nhỏ, đem đầu gối lên hai chân bà.
Nguyễn nãi nãi tay vuốt ve nước mắt trên mặt cô: "Bà nội biết con đang nghĩ gì, đang sợ cái gì, yên tâm đi, bà nội đáp ứng con, Tần Thấm sẽ không được như ý."
Trong mắt Lão thái thái một mảnh kiên định, bà có thể dùng tất cả để che chở cháu gái, bản thân bà cái dạng gì đều có thể sinh hoạt, nhưng nếu có người dùng đao hướng về phía A Hàm, bà nhất định sẽ không để cho người nọ sống tốt, mặc kệ đối phương là ai.
"Con hiện tại phải làm chính là điều chỉnh trạng thái, không thể chuyện gì cũng chưa phát sinh liền đem thân thể suy sụp, tự mình đánh bại mình, con xem quầng thâm mắt của con, ngày hôm qua lại một đêm không ngủ sao?"
Trong mắt bà, Nguyễn Y Hàm vẫn còn là một đứa trẻ, từ khi sinh ra, vẫn luôn được người nhà bảo hộ, sau khi cha mẹ rời đi, bà lại càng coi như viên ngọc quý trên tay mà che chở.
Nếu thật sự như A Hàm nói......
Kiếp trước, cháu gái đã trải qua những cái đó?
Người yêu phản bội, người dì thân như mẹ ruột hãm hại, người thân duy nhất rời đi......
Chúng bạn xa lánh......
Nhảy vực......
Tâm cô nên cỡ nào tuyệt vọng.
Nguyễn Y Hàm gật đầu, cô nhìn vào mắt bà nội, nhẹ giọng nói: "Dạ, con sẽ điều chỉnh thật tốt."
Vì cô, cũng vì bà nội.
Nguyễn nãi nãi vuốt tóc cô, hai người tựa hồ đã rất lâu không có nói chuyện như vậy: "A Hàm, đừng ngoài miệng đáp ứng, bà nội biết trong lòng con khó chịu, nhưng dù sao những thứ đó đều là đã từng, giống như ảo ảnh, con càng cố chấp lại càng thống khổ, chúng ta nghĩ biện pháp cùng nhau giải quyết, thời gian còn dài, hiện tại phải sống thật tốt."
Trong lòng bà vẫn còn một tia nghi hoặc, cũng không phải hoài nghi cháu gái, mà là trong nội dung cô ghi chép, có mấy chuyện Nguyễn nãi nãi cho rằng có biến hóa, ít nhất tin tức bà đang nắm giữ mà nói chính là hoàn toàn bất đồng, trong đó, nhân vật quan trọng nhất chính là Tần Hải Dao.
Từ nội dung cháu gái ghi chép, Nguyễn nãi nãi hoàn toàn có thể lý giải bộ dáng cô lần lượt đối với bác sĩ Tần kia mất khống chế nổi trận lôi đình.
Tất cả nàng xứng đáng nên nhận được.
Nhưng lão thái thái tra được lại không giống như A Hàm hình dung, Tần Hải Dao rõ ràng không phải đơn thuần đi theo mẹ nàng, nghe phân phó để báo thù.
Nguyễn nãi nãi nhìn cháu gái, bà biết hiện tại cảm xúc của cô còn ở trạng thái dễ kích động, cũng dẹp xuống nghi hoặc nói với cô: "Đi làm đi."
Chuyện liên quan đến sinh tử cũng không phải chuyện nhỏ, thời gian còn dài, bà phải chậm rãi, từng chuyện một điều tra rõ ràng.
Bà sống đến từng tuổi này, tiễn đi bạn già, tiễn đi bạn tốt, tiễn đi con trai, nói thật, bà cũng không sợ chết, thậm chí có đôi khi nhớ bạn già còn mơ hồ hy vọng.
Điều bà lo lắng không bỏ xuống được từ đầu đến cuối đều là cháu gái.
Bà tuyệt đối không thể để mình sau khi đi rồi, cháu gái bị người khác hãm hại, cô đơn một mình, tuyệt vọng thống khổ.
"Dạ."
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng có bà nội cường đại chống đỡ phía sau, Nguyễn Y Hàm cảm giác cả người đều không giống trước kia, đã từng, cô đối với Tần Thấm tràn đầy hận ý, nhưng lại từng bước kinh tâm, sợ phân đoạn nào xảy ra vấn đề, một sự kiện nào bị bà ta hoài nghi, hiện giờ, dưới sự chống đỡ của bà nội, cô lại ít nhiều có thêm tự tin, tượng đá trong lòng giống như bị dời đi một chút, rốt cuộc có thể lộ ra khe hở thấu một hơi vào được.
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.
Nguyễn Y Hàm đến công ty liền bắt đầu bận rộn, cô đem áo khoác cởi ra, tiếp nhận cà phê Khương Trăn Nguyệt đưa tới: "Hôm nay Trịnh tổng tới sao?"
Khương Trăn Nguyệt gật đầu, nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm, quầng thâm tuy rằng nặng hơn một chút, nhưng cảm giác cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Nguyễn Y Hàm cười cười: "Nguyệt Nguyệt, cậu đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy, quay đầu lại tôi sẽ hiểu lầm cậu yêu tôi."
Khương Trăn Nguyệt lập tức đỏ mặt, nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, cắn cắn môi, trong mắt có một tia nghiêm túc: "Thế nào, điều kiện cậu xem như khá tốt. Không được sao?"
Không được sao?
Lời này nếu là người khác nói, Nguyễn Y Hàm nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng ai bảo người nói lại là nàng, cô hoạt động cổ một chút: "Được được được." Cô nhìn vào đồng hồ: "Sau 10 giờ kêu anh ta vào."
Khương Trăn Nguyệt gật đầu nhìn Nguyễn Y Hàm, trong lòng không biết là tư vị gì.
Lúc trước nàng thấy nhiều nhất chính là bộ dáng thiếu nữ của Nguyễn Y Hàm, phần lớn là một chút mềm mại, non nớt lại ngây ngô, hiện giờ, khí phách trên người mơ hồ chứng tỏ cô đã trở thành người thừa kế chân chính của tập đoàn Nguyễn thị, cô như vậy, hẳn sẽ làm lòng người lay động, nhưng không biết vì sao, Khương Trăn Nguyệt lại càng hoài niệm cô thời niên thiếu, gần đây nàng thường xuyên nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, thật giống như muốn nhìn đến ảo ảnh thời niên thiếu kia.
"Lãnh Ngưng sắp xếp như thế nào?"
Nguyễn Y Hàm sửa sang lại ống tay áo, Khương Trăn Nguyệt trả lời: "Cô ấy vốn là một đỉnh lưu thời trang, đối với việc chúng ta hợp tác cùng nhãn hiệu hạng ba như Trịnh Phát muốn độc nhất vô nhị, hiện tại lại yêu cầu thời gian ghi hình nửa năm nay toàn bộ phải mặc quần áo của Trịnh Phát, trong buổi livestream hôm qua, cô ấy lơ đãng đã cùng fans chửi bới bất mãn cùng khinh thường."
Lãnh Ngưng nổi tiếng trong giới cương ngạnh ngay thẳng, đối với thứ nàng chướng mắt, liền nghĩ sao nói vậy, một chút tiết chế cũng không có, hôm qua trong buổi livestream, fans hỏi nàng gần đây có an bài hoạt động gì không? Nàng liền nói muốn quay chương trình tạp kỹ, các fans nhiệt tình hỏi là dạng tạp kỹ gì, nàng trả lời là dã ngoại, mọi người đương nhiên ồn ào nói nhất định sẽ rất khốc rất soái. Lãnh Ngưng một chút mặt mũi cũng không cho Trịnh Phát VG, trực tiếp nói với fans: "Rất khốc rất soái? Các bạn không biết tổ tiết mục chuẩn bị cho chúng tôi dạng quần áo gì đâu, từng cái tôi mặc vào liền muốn xuống nông thôn cấy mạ hoặc là làm một buổi tập thể dục tại chỗ. Ai, đừng nói nữa, về sau các bạn tự mình xem đi."
......
Nguyễn Y Hàm đơn giản dặn dò: "Quan sát người đại diện của cô ấy, trước mắt không cần lên hot search."
Khương Trăn Nguyệt gật đầu ra ngoài.
Nguyễn Y Hàm đã sớm sắp xếp xong, tất cả đều dựa theo lộ tuyến đã định mà đi, từng đợt từng đợt trùng kích, Trịnh Phát sẽ chạy không thoát.
Chất lượng, kiểu dáng, giá cả...... Cùng với danh tiếng.
Ba phương diện đầu tiên, Trịnh Phát đều không chiếm ưu thế, lần này Nguyễn Y Hàm bắt đầu từ danh tiếng, cô không chỉ muốn bọn họ lỗ sạch vốn, mà còn muốn một phen đá Trịnh Phát ra khỏi thị trường.
Trịnh lão gia tử không phải vẫn luôn muốn trở thành nhãn hiệu dân tộc sao? Cô cong cong khóe môi, vậy nhãn hiệu dân tộc dưới lòng đất đi.
Bởi vì mới tiếp nhận Nguyễn thị không bao lâu, Nguyễn Y Hàm dựa vào khuôn khổ hợp tác của Nam Dương, chương trình chủ yếu đều là người bên Tần Thấm an bài chống đỡ.
Đến lúc đó, danh tiếng thật sự trượt dốc, giá cổ phiếu giảm mạnh, Trịnh Nghị sụp đổ, Trịnh lão gia tử sẽ nổi trận lôi đình.
Nguyễn Y Hàm ngược lại rất muốn xem Trịnh lão gia tử có thể đi theo phía sau Tần gia làm cẩu hay không, mà Tần Thấm còn có thể nhìn trúng chàng rể hiền này hay không, Tần Hải Dao làm sao có thể dựa vào trong lòng vị hôn phu của nàng?
Hôm nay là thời điểm ký hợp đồng.
Cô thả mồi, con cá rốt cuộc cũng cắn câu.
Vì bắt lấy cơ hội độc nhất vô nhị lần này, Trịnh Nghị đem tất cả vốn liếng của Trịnh Phát đều bày ra hết, thời điểm ký hợp đồng, tay hắn đều không khống chế được run rẩy.
Nguyễn Y Hàm ở bên cạnh uống cà phê, tươi cười đầy mặt nhìn hắn.
Một tờ hợp đồng này ký xuống, nếu tiến triển thuận lợi, hậu kỳ Trịnh Phát này Tần Thấm xem không thấy khả năng liên kết, liền sẽ chặt đứt.
Có lẽ, một số thứ sẽ thay đổi, nhưng Nguyễn Y Hàm phải cố gắng hết sức trải nhựa tất cả các con đường trong phạm vi mình có thể làm.
Một hợp đồng lớn như vậy đã được ký kết.
Buổi trưa, đương nhiên là muốn cùng nhau ăn bữa cơm, mở tiệc chiêu đãi khách khứa.
Nguyễn Y Hàm là chủ nhà, trực tiếp mang người đến quán rượu của tập đoàn Nguyễn thị.
Quán rượu này là do ba của Nguyễn Y Hàm năm đó tự mình thiết kế, mỗi một chi tiết đều xuất phát từ tay hắn, không gian trong quán chính là theo phong cách cổ điển.
Đèn lồng màu đỏ treo trên cao, rồng cuộn kim trụ cao lớn nguy nga lộng lẫy, đáng chú ý chính là ghế bành màu đỏ thẫm bá đạo cũng đủ toát lên khí phái huy hoàng.
Nguyễn Y Hàm lại cố ý phân phó A Ly chọn rượu ngon tới đây, Trịnh Nghị cởi áo khoác tây trang, còn chưa có ăn cơm, trên mặt một mảnh hồng quang khẳng khái hưng phấn.
Hắn hoàn toàn không biết tính toán của Nguyễn Y Hàm, chỉ biết mình lúc này đã bắt lấy cơ hội độc nhất vô nhị, vẫn luôn muốn Trịnh Phát một bước lên trời, hắn rốt cục cũng có thể ngẩng đầu lên trước mặt ông nội, mà Tiểu Hải, tương lai cũng sẽ có cơ hội đi tranh thủ.
"Trịnh tổng thấy nơi này như thế nào?" Nguyễn Y Hàm mặc một bộ âu phục hưu nhàn màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng bằng tơ tằm, mang theo một cổ khích phách quyến rũ.
Trịnh Nghị rất thả lỏng, đánh giá xung quanh: "Thật không tệ nha, chính là hơi ít người, có điểm lãnh tình."
Vốn hôm nay tới, hắn nghĩ mang theo thủ hạ, nhưng không biết vì sao, Nguyễn Y Hàm lại cười cự tuyệt, cô nói đã có an bài.
Nguyễn tổng an bài?
Hắn còn rất chờ mong.
Nguyễn thị là cái gì khởi nghiệp, chính là công ty giải trí.
Trịnh Nghị nghĩ Nguyễn Y Hàm rất có thể sẽ tìm một hai ngôi sao hoặc người mẫu trong giới tới đây, hắn căng thẳng cũng đã lâu, thật vất vả cùng ông nội liều mạng, nên thả lỏng một chút.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn.
Sau khi Nguyễn Y Hàm gọi điện thoại, cánh cửa nhanh chóng bị đẩy ra.
Trịnh gia tuy rằng quy mô không thể so sánh với thế gia hào môn như Tần gia và Nguyễn gia, nhưng hắn cũng coi như là một phú nhị đại, ngày thường minh tinh nổi tiếng tiếp xúc coi như khó khăn, nhưng loại tiểu minh tinh tuyến hai tuyến ba này lại gặp qua không ít.
Hắn vốn không có tâm tư gì, nhưng khi Vương Địch mặc sườn xám màu trắng, đi giày cao gót, dáng người uyển chuyển, yểu điệu đi vào, ánh mắt hắn đều nhìn thẳng tắp, phản ứng đầu tiên chính là nữ nhân này quá giống Tần Hải Dao.
Chỉ là......
Vương Địch tuy rằng băng lãnh, nhưng cũng chỉ phủ lớp bên ngoài, trong mắt nàng nhìn hắn đều là nữ nhân quyến rũ cùng ôn nhu.
Điểm này, Tần Hải Dao chưa từng có với hắn.
Vương Địch sóng mắt ẩn tình, khóe miệng câu lấy tươi cười, không cần Nguyễn Y Hàm phân phó liền ngồi ở bên cạnh Trịnh Nghị, nàng cầm lấy cái ly bên cạnh nói: "Trịnh tổng, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn."
Thân thể của nàng hơi hướng về phía trước, đôi mắt câu lấy Trịnh Nghị, một cổ hoa nhài theo mảnh đầy đặn kia dán tới, mặt Trịnh Nghị thoáng cái đỏ lên, rượu còn chưa uống lòng đã nóng ran, hắn cư nhiên có chút lắp bắp: "Cô, cô...... Tôi nhìn có chút lạ mắt?"
Vương Địch cong môi, mặt mày phong tình, âm thanh nũng nịu nói: "Trước lạ sau quen, Trịnh tổng nhìn thêm vài lần là được rồi."
Lời này vừa dễ nghe vừa mềm mại, giống như nước xuân thổi vào trái tim Trịnh Nghị, hắn làm sao có thể cự tuyệt, cầm lấy ly rượu bên cạnh uống một hơi cạn sạch.
Nguyễn Y Hàm ở bên cạnh cười tủm tỉm, nhìn hai người đối diện cũng không nhiều lời.
Một ly rượu xuống bụng, Trịnh Nghị lúc này mới nhớ tới Nguyễn Y Hàm vẫn còn ở đây, hắn có chút xấu hổ nói: "Nguyễn tổng......"
"Không có việc gì không có việc gì." Nguyễn Y Hàm vẫy vẫy tay, vô cùng rộng lượng hiểu ý: "Hai người vui vẻ là việc của hai người, tôi bên này cũng có người." Cô cầm lấy điện thoại mở ra Wechat của Tần Hải Dao, gửi địa chỉ định vị qua, để lại một câu.
—— Mặc sườn xám tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro