Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Bởi vì chuyện Nguyễn Y Hàm bị thương, sau đó ảnh hưởng không ít, hiện tại dù sao cô cũng là tổng tài tập đoàn Nguyễn thị, thân phận đặc thù, có rất nhiều chuyện sau lưng liên quan đến lợi ích, A Ly thật sự khó hiểu: "Nguyễn tổng, kỳ thật bảo tiêu lúc đó lập tức có thể tới, chị không cần tự mình chạy qua."

Hiện tại cô chính là thiên kim quý thể.

A Ly nhìn qua màn hình giám sát, thấy nam nhân đeo khẩu trang kia lúc đó đã cùng đường bí lối đỏ cả mắt, cái bình kia nếu đập vào người Nguyễn Y Hàm, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nguyễn Y Hàm hút thuốc, lạnh như băng nhìn nàng: "Em bắt đầu muốn dạy bảo tôi sao?"

A Ly cúi đầu, không dám nói thêm một câu.

Tất cả mọi chuyện phát sinh đối với Nguyễn Y Hàm mà nói, đều là phản ứng bản năng không có trải qua quá trình tự hỏi, mãi cho đến khi chuyện này kết thúc, cô mới hồi phục tinh thần.

Cô suy nghĩ rất nhiều bản thân là vì cái gì.

Đến cuối cùng, Nguyễn Y Hàm nghĩ thông suốt đáp án có thể thuyết phục bản thân.

Cô là vì báo ân cứu mạng của Hoàng Lan đời trước.

Nguyễn Y Hàm dặn dò A Ly xong, một mình kéo ra cửa xe, muốn quay về nhà.

Nhưng ai biết, cửa xe vừa mới mở ra, Nguyễn Y Hàm ngẩng đầu liền nhìn thấy Khương Trăn Nguyệt ngồi ở ghế lái, trong xe tràn đầy mùi hương cỏ xanh.

Ban đêm ánh đèn có chút ảm đạm, Khương Trăn Nguyệt mặt vô biểu tình nhìn cô, đôi mắt giống như hầm băng sâu không thấy đáy.

Nguyễn Y Hàm giật mình, phòng bị trong mắt đã được dỡ bỏ: "Nguyệt Nguyệt? Sao cậu lại tới đây?"

Khương Trăn Nguyệt nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó lại rơi vào cánh tay bị thương của cô.

Bởi vì phải về nhà đối mặt với bà nội, Nguyễn Y Hàm cố ý mặc một cái áo khoác dài để che đậy, nhưng Khương Trăn Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra, nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm.

Nguyễn Y Hàm từ sau trọng sinh đã bị bà nội, A Ly lải nhải đủ loại, lúc này, lại thấy ánh mắt của Nguyệt Nguyệt, cô tự nhiên biết lại phải bị dong dài.

Tay theo thói quen đi sờ điếu thuốc, Nguyễn Y Hàm vừa định nói chuyện, Khương Trăn Nguyệt nghiêng người, từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng không chớp mắt nói: "Đây là thuốc hiếm, cậu trở về bôi lên, hiệu quả rất tốt."

Nguyễn Y Hàm tiện tay tiếp nhận, cúi đầu nhìn một chút.

Khương Trăn Nguyệt nhịn không được hỏi: "Không đau sao?"

Trước kia, Nguyễn Y Hàm sợ nhất là đau, từ nhỏ đã như vậy, Nguyễn Y Hàm cong cong khóe môi: "Còn tốt lắm."

Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, cái chết đều đã trải qua, đau đớn này tính là cái gì?

Nhưng Khương Trăn Nguyệt nghe xong trong lòng khó chịu, nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm trong chốc lát, nhịn không được nghiêng về phía trước nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Thân thể của Nguyễn Y Hàm cứng đờ, ngây ngẩn cả người, cô ngửi mùi hương trên người Nguyệt Nguyệt, cảm giác nàng nhẹ nhàng run rẩy trong lòng.

Dựa theo tính tình của Khương đại tiểu thư, có chuyện gì làm cho nàng như vậy?

Đôi mắt của Nguyễn Y Hàm lập tức thay đổi, cô trở tay ôm lấy Nguyệt Nguyệt: "Làm sao vậy?!"

Nguyệt Nguyệt hiện tại dù sao cũng ở bên cạnh cô, nếu dựa theo Nguyễn Y Hàm trước kia mà nói, sẽ không cảm thấy cái gì, nhưng hiện tại cô cảm giác nhân gian khắp nơi đều nguy hiểm.

Khương Trăn Nguyệt ngửi mùi thuốc trên người cô, thân thể hướng về phía sau, thoát ly khỏi cái ôm của Nguyễn Y Hàm, nhìn cô nhẹ nhàng nói: "A Hàm, A Hàm?...... A Hàm......"

Âm thanh như vậy, giống như đang gọi cô, lại giống như gọi linh hồn sâu nhất trong lòng cô.

Nguyễn Y Hàm nhìn Khương Trăn Nguyệt, không biết làm sao, tâm phịch phịch nhảy đến lợi hại.

Nguyệt Nguyệt đã biết sao?

Đôi mắt của Khương Trăn Nguyệt hơi phiếm hồng, nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm: "Gần đây, tôi luôn cảm thấy cậu thay đổi, cậu vẫn là cậu, nhưng có lúc cũng không phải là cậu."

Nguyễn Y Hàm trong lòng nàng là thiện lương ôn nhu nhất, thời điểm không có việc gì, thích ngồi luyện dương cầm, tính tình rất tốt, bị chọc giận, cũng chỉ cắn môi hờn dỗi kêu một tiếng: "Nguyệt Nguyệt, cậu là đồ ma quỷ đáng ghét." Mà không phải như hiện tại tâm sự nặng nề, tính kế mọi chuyện.

Nguyễn Y Hàm ngơ ngẩn nhìn trong mắt nàng ẩn chứa lệ quang.

Ánh trăng lượn lờ, chiếu vào bên trong xe, Khương Trăn Nguyệt nhìn Nguyễn Y Hàm: "Tôi biết, trong lòng cậu nhất định là cất giấu bí mật gì đó không thể nói."

Sau khi trọng sinh trở về cho tới nay, Nguyễn Y Hàm đều cảm giác bản thân cô đơn, có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nên mở miệng như thế nào, nghĩ nói ra cũng không ai tin, có lẽ chỉ coi cô như kẻ điên mà thôi, bà nội không phải đã nhiều lần tìm bác sĩ tâm lý sao.

Gió, nhẹ nhàng thổi qua gương mặt.

Cảm giác rất kỳ quái, một khắc kia, trái tim của Nguyễn Y Hàm giống như bị kiến gặm nhấm, cô có một loại xúc động, hận không thể đem tất cả nói cho Nguyệt Nguyệt.

Khương Trăn Nguyệt vuốt tóc của Nguyễn Y Hàm, nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Nếu cậu không nói với tôi, cũng phải nói với bà nội, dù sao cũng phải đem chuyện trong lòng nói ra mới không quá ngột ngạt, bằng không sẽ điên mất. Bà nội là người thân duy nhất của cậu, vô luận lý do gì, bà nhất định sẽ tin cậu."

......

Sẽ điên mất......

Xuống xe, Nguyễn Y Hàm đứng tại chỗ, hứng gió lạnh trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong nhà, thật sự là cực kỳ náo nhiệt.

Nguyễn nãi nãi cùng dì Văn ở kia uống trà, Văn Liên cư nhiên tự tay nướng thịt, nàng là một thiên kim đại tiểu thư, lúc này lại vì nướng thịt mà khuôn mặt nhỏ lấm lem, thấy Nguyễn Y Hàm tiến vào liền vui vẻ: "Chị, em nướng cánh gà chị thích ăn nè."

Không hỏi cô vì sao lại về trễ, cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Văn Liên cười rất dịu dàng, nàng có má lúm đồng tiền, cười lên liền sẽ nhộn nhạo, vô cùng ngọt ngào, nàng vẫn luôn ôn nhu như vậy, một câu oán trách cũng không có.

Nguyễn nãi nãi liếc mắt nhìn Nguyễn Y Hàm một cái, ánh mắt đảo qua cánh tay phải của cô, đem trà đặt ở trên bàn.

Dì Văn cũng cười ha hả: "Lại đây, A Hàm, có phải đói bụng rồi không? Còn chưa ăn cơm sao?"

Nguyễn Y Hàm nhìn Văn Liên và dì Văn, đôi mắt có chút chua xót.

Người một nhà nhàn nhã ngồi cùng nhau, rất nhiều ấm áp tụ hội, đã từng là hạnh phúc cô mong đợi nhất.

Nguyễn Y Hàm đi tới, Văn Liên đem cánh gà nướng mật ong trong tay đưa qua, nàng gấp không chờ nổi nhìn: "Chị nếm thử xem?"

Bởi vì lúc trước nàng có hỏi qua Nguyễn Y Hàm thích ăn cái gì, cô lúc ấy bận rộn chuyện công ty, thuận miệng nói một câu cánh gà nướng, cho nên Văn Liên liền để bụng, nàng về nhà nướng rất nhiều lần, khiến ba mẹ ăn đều phải sợ, lúc này mới luyện nướng thành thạo.

Nguyễn Y Hàm tiếp nhận, cắn một miếng, cười nói: "Ngon lắm, cảm ơn em."

Văn Liên nhìn ánh sáng trong mắt cô, khuôn mặt không thể khống chế lại đỏ bừng, vội vàng cúi đầu chạy đi.

Nguyễn Y Hàm nhìn bộ dáng này, trong lòng phiền muộn, mặc kệ như thế nào, hai ngày nay, cô đều phải nói rõ ràng với Văn Liên, một cô gái đơn thuần thiện lương như vậy, nàng đáng giá gặp được người tốt hơn.

Nguyễn nãi nãi nhìn chằm chằm cháu gái, đôi mắt của Nguyễn Y Hàm nhìn về phía bà nội hơi mỉm cười, bướng bỉnh nhướng mày.

Bộ dáng này cháu gái đã lâu không có, khiến trong lòng Nguyễn nãi nãi nhảy dựng.

Hai bà cháu cơ hồ rất ăn ý đi tới hành lang dài phía trước, Nguyễn Y Hàm nhìn đình viện đèn đuốc sáng trưng, nhẹ giọng nói: "Bà nội, con có chút chuyện muốn nói với người."

Nguyễn nãi nãi hừ lạnh một tiếng, bà nhìn cháu gái: "Cuối cùng cũng không nhịn nổi? Cánh tay thế nào rồi?"

Nguyễn Y Hàm giật mình, cô lập tức nhìn bà nội nở nụ cười: "Bà nội biết rồi sao."

Nguyễn nãi nãi nhịn không được mắng: "Chuyện như vậy còn muốn gạt ta? Thật sự nghĩ ta già rồi cái gì cũng không biết?"

Nguyễn Y Hàm: "Chuyện này quá nguy hiểm, sợ làm người lo lắng."

Nguyễn nãi nãi ưỡn ngực: "Ta sống cả đời cái gì chưa từng trải qua?"

Nguyễn Y Hàm nhìn bà nội hỏi: "Hiện tại...... Người xác định huyết áp không cao chứ?"

Nguyễn nãi nãi gõ gõ quải trượng nói: "Không cao!"

Lại dong dài liền một quải trượng gõ đầu cô, như vậy mới đã ghiền!

Vấn đề trong lòng nghẹn đến mức lâu lắm rồi, Nguyễn nãi nãi nhìn chằm chằm cháu gái hỏi: "Tần Hải Dao rốt cuộc là ai?"

Thân thể của Nguyễn Y Hàm cứng đờ, nhìn chằm chằm bà nội.

Lão thái thái ban đầu điều tra Tần Hải Dao là muốn nhìn xem, nữ nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể làm cho cháu gái biến hóa lớn như vậy?

Vài ngày sau, Vương Lâm báo cáo: "Cô gái đó dường như biết chúng ta đang điều tra cô ấy."

Nguyễn nãi nãi giữa mày giật giật, nhìn chằm chằm Vương Lâm, hắn là tâm phúc của bà, một tay bà bồi dưỡng, làm việc có bao nhiêu cẩn thận, lão thái thái biết rõ, Tần Hải Dao cư nhiên có thể phát hiện?

Vương Lâm luôn luôn cẩn thận: "Lão phu nhân, tôi cho rằng, cô ấy là muốn dẫn đường cho chúng ta nên cố ý bại lộ."

Hắn an bài mấy đợt người luân phiên hành động, đợt thứ nhất đương nhiên là điều tra thân phận, không có bất kỳ sơ hở nào. Một đợt khác đi điều tra xung quanh người thân nàng, tìm người có sự vật tin tức liên quan, bao gồm đơn vị Tần Sơn làm việc, như cũ cái gì cũng không tra được. Đợt cuối cùng là đi theo Tần Sơn và Hoàng Lan, một nhà bọn họ cũng rất cẩn thận, giống như một nhà bốn người bình thường, đi theo thật lâu cũng không phát hiện dị thường.

Nhưng gần đây, thủ hạ Vương Lâm phái đi theo dõi ở Dũ Dương mang đến một đoạn video.

Bọn hắn vốn không muốn điều động giám sát, nhưng thủ hạ mang đến tin tức, nói thời điểm quan sát Tần Hải Dao, thường xuyên thấy nàng nhìn máy theo dõi xuất thần, giống như đang kiêng kị tránh né lại giống như đang xác nhận cái gì.

Dũ Dương là địa bàn của Nguyễn gia, Vương Lâm an bài người đi điều tra tất cả video bất quá là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Đoạn đầu video không có tác dụng gì, duy chỉ có sau khi Tần Mặc Mặc phẫu thuật xong, Tần Hải Dao gọi Tần Sơn ra ngoài hành lang, đưa hắn tiền cùng vé máy bay, nội dung câu chuyện nàng nói, cũng đủ khiếp sợ, cũng đủ đánh sâu vào.

......

Chuyện này quá lớn, Nguyễn nãi nãi đè lại tin tức chính là muốn hỏi cháu gái một câu.

Cô rốt cuộc biết bao nhiêu, lại là như thế nào biết được.

Đối với Tần Thấm, lão thái thái vẫn luôn coi như con ruột, Tần Thấm cũng cung kính hiếu thuận với bà, thậm chí ở thời điểm khó khăn nhất của Nguyễn gia gánh vác hết thảy.

Không có khả năng chỉ dựa vào một cái video, Tần Sơn nói một câu có phải Tần tổng làm cái gì hay không liền phủ nhận đi tất cả chuyện lúc trước.

Nhưng cháu gái mấy ngày nay khác thường, cùng với ngôn ngữ, thái độ để lộ ra gì đó, lúc sau lão thái thái tự mình đi điều tra có được phản hồi, ở trong lòng bà dâng lên nhiều sự hoài nghi.

Nguyễn nãi nãi dao động.

Nguyễn Y Hàm biết lấy tính cách của bà nội, hiện tại cô vô luận lấy ra cái cớ gì, bà nội cũng sẽ không tin, nếu bà nội đã phái người đi điều tra, hiện tại lời nói của cô không còn bị coi là hồ ngôn loạn ngữ như lúc ban đầu.

Nguyễn Y Hàm nhìn bà nội nhẹ giọng nói: "Bà nội, con giống như có một giấc mộng, con biết khả năng người sẽ không tin, thậm chí cho rằng tinh thần con có vấn đề, người đi theo con tới...... Trong phòng sách, con có cái này phải cho người xem."

Sau khi Nguyễn Y Hàm trở về, đã từng nhiều lần không xác định mình rốt cuộc là thật sự trọng sinh hay vẫn ở trong mộng.

Ngay cả chính cô cũng không tin sự thật quỷ dị này, làm sao có thể chờ người khác tin tưởng?

Cho nên cô ghi chép lại hết từng chi tiết của kiếp trước mà cô có thể nhớ, cô muốn đem tất cả đưa cho bà nội xem, để bà tự mình đi xem những đoạn ký ức sống sờ sờ đó, bên trong có rất nhiều chuyện bà nội chưa từng nói qua với Nguyễn Y Hàm, nhưng cô lại biết, chỉ cần bà nội xem xong, bà nhất định sẽ tin.

Đêm đen, thân ảnh màu đen, nỗi hận màu đen.

Bầu trời đầy sao, lại cuốn theo bí mật của bao người.

Ẩn nhẫn quá lâu.

Tần Hải Dao cảm giác trái tim mình giống như bị xé nát, đã từng đủ loại, giống như sóng biển cắn nuốt mà đến.

—— Con không muốn nhận ta là mẹ, vậy hiện tại em gái con thì sao? Ba mẹ nuôi của con thì sao? Con đều mặc kệ sao?

Tiểu Hải, con thanh tỉnh một chút, chân chính thương tổn đến Nguyễn Y Hàm rốt cuộc là mẹ hay là chính con?

Con hận mẹ đến thấu xương thì như thế nào? Tiểu Hải, Tần Hải Dao, thân thể của con chảy dòng máu của mẹ, chỉ với điểm này, nó vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho con.

Con cùng mẹ giống nhau, đã định sẵn một đời cô đơn.

Chị...... chị cứu em......

......

Tần Hải Dao biết Tần Thấm hiện tại đang ở vũ trường bên kia, đó là hội quán Tần gia sáng lập để có chỗ ăn chơi, chuyên dùng để tiếp đãi cùng làm một ít việc không thể thấy ánh sáng.

Gió đêm gào thét.

Tóc Tần Hải Dao bị gió thổi tán loạn, trong mắt tràn đầy thù hận, nàng không phải không từng nỗ lực, nàng rất nỗ lực, hết thảy đi bảo toàn mẹ ruột nàng, sau đó thì sao? Nàng đổi lấy cái gì? Là người yêu hận, người nhà hận, là người bị cả thế giới vứt bỏ.

Cửa, bị đẩy ra.

Lúc Tần Hải Dao bước vào, Ưng Địch trong tay còn cầm lá bài, nói cười vui vẻ cùng các thuộc hạ xung quanh.

Hội quán xa hoa truỵ lạc, chướng khí mù mịt.

Hôm nay, người Tần Thấm tiếp đãi rất quan trọng, bọn họ đều ở bên ngoài canh chừng, sợ có chuyện ngoài ý muốn.

Tần Hải Dao một thân đen như mực, cứ như vậy tiến vào, cùng bóng đêm phảng phất hòa thành một thể: "Bà ấy đâu?"

"Đại......" Ưng Địch mở miệng muốn nói liền nuốt trở vào, hắn xoay người nhìn một chút: "Ngài chờ một lát." Có lẽ lúc trước đã chứng kiến qua sự tàn nhẫn của nữ nhân này, hắn cư nhiên vừa thấy Tần Hải Dao liền cả người rét run.

Ưng Địch đi tới gõ cửa phòng, Tần Thấm đang mỉm cười nói chuyện với người bên trong, bà ta buông ly rượu trong tay xuống, nhìn Ưng Địch, sắc mặt không tốt.

Có chuyện gì vậy?

Tần Thấm nhíu mày, bà ta đã nói lúc đang bàn chuyện làm ăn không thích bị quấy rầy, Ưng Địch biết thói quen của bà ta, thật cẩn thận nói: "Đại tiểu thư đã tới, ở ngoài cửa chờ, sắc mặt không tốt lắm."

Tần Thấm giương mắt lên, bà ta biết tính cách của con gái, bởi vì chuyện Tần Mặc Mặc, nàng hiện tại nhất định sẽ tức giận đến phát điên.

Vậy thì sao?

Nàng không có chứng cứ, bà ta chỉ cần an ủi cường thế vài câu là được, từ nhỏ đến lớn, đều không phải huấn luyện Tiểu Hải như vậy sao?

Người không có năng lực phản kháng thì sẽ như vậy, cho dù bất mãn đến đâu cũng sẽ nhịn xuống.

"Để nó chờ đi."

Tần Thấm chắp tay sau lưng đi vào, một khắc đóng cửa lại, bà ta hướng về phía mấy người bên cạnh lộ ra tươi cười.

Bên kia lão thái thái có hành động, bà ta tự nhiên cũng không thể lơi lỏng cảnh giác.

Cho dù là kết quả tồi tệ nhất, hết thảy đều bị lão thái thái biết được, bà ta sớm đã không còn như lúc ban đầu, Nam Dương cũng không phải Nam Dương lúc ban đầu, lão thái thái còn muốn dùng thái độ năm đó răn dạy Hải Khôn để đối với bà ta sao?

A, không có khả năng.

Ưng Địch không dám nhiều lời, đành phải để Tần Hải Dao chờ một lát.

Tần Hải Dao gật đầu, nàng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ưng Địch và mấy thuộc hạ, bình tĩnh nhìn bọn họ hỏi: "Chơi gì vậy?"

Cương Tử bên cạnh Ưng Địch, ngữ khí không tốt: "Kim Hoa."

Nơi này, ngoại trừ Ưng Địch, cũng không ai biết quan hệ của Tần Hải Dao và Tần Thấm, nói chuyện liền cũng không khách khí.

Tần Hải Dao gật đầu: "Không ngại thêm một người chứ?"

Sắc mặt vài người đều thay đổi, ở trường hợp như vậy, một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp dám một mình đến đây đã rất có can đảm, hiện tại còn muốn cùng mấy anh em bọn họ chơi bài? Từ góc độ của bọn họ, ít nhiều có điểm muốn tìm chết.

Ưng Địch khiếp sợ nhìn Tần Hải Dao, hôm nay chuyện Tần Mặc Mặc là hắn tự mình an bài, từ đầu đến cuối đã xảy ra chuyện gì, cùng với giai đoạn hiện tại cảnh sát điều tra đến đâu, hắn đều nắm giữ, hắn còn tưởng rằng nữ nhân này vừa tới sẽ phát điên, không nghĩ tới còn có thể bình tĩnh đánh bài với bọn họ như vậy.

Thủ hạ đều nhìn qua Ưng Địch, hắn gật đầu, thêm một người thì thêm một người, bây giờ Tần tổng đang tiếp khách không nên để xảy ra chuyện gì.

Mấy thuộc hạ trong lòng đều mang theo chế giễu, bọn họ tuy rằng không phải kỹ thuật như vua cờ bạc Macau, nhưng bọn họ lăn lộn cùng một chỗ lâu rồi, một ánh mắt liền biết đối phương có ý gì, Tần Hải Dao một người tiến vào, tương đương với tự chủ động vào bẫy.

Tần Hải Dao cười lạnh, hôm nay trên tay nàng đeo một chiếc nhẫn màu đỏ bảo thạch, vô luận là kiểu dáng hay ngoại hình đều giống hệt của Tần Thấm, chỉ khác nhẫn của Tần tổng là màu xanh lục.

Cương Tử nhìn Ưng Địch, sắc mặt Ưng Địch cũng có chút biến hóa, hắn dùng ánh mắt, thuộc hạ bên cạnh cười cười: "Nào nào, đặt cược."

Bài này chơi tám phần là phải dựa vào vận khí.

Tần Hải Dao ngay từ đầu đã kinh diễm đến người bên cạnh.

Từ sau khi ngồi xuống.

Đôi mắt nàng vẫn luôn nhìn Ưng Địch, mặt vô biểu tình, ngón tay thon dài nhanh chóng xoay chuyển, giống như ma thuật, lá bài kia đồng loạt lướt qua tay trái của nàng rồi ngã xuống tay phải, lại từ tay phải đến tay trái.

Một đại mỹ nhân như vậy, môi đỏ, tóc dài, lãnh diễm lại đẹp mắt.

Dụ dỗ người muốn sa vào, nhưng ánh mắt sắc bén cùng hơi thở nguy hiểm, lại khiến người chậm chạp không dám tới gần.

Ở đây tính luôn cả Tần Hải Dao, tổng cộng có bảy người.

Đầu tiên, nàng ra một con báo.

Lúc này, nụ cười trên mặt mọi người cũng không còn, Cương Tử nổi giận đùng đùng nhìn Tần Hải Dao: "Cô nhất định là xuất lão thiên!"

Đôi mắt của Tần Hải Dao nhìn chằm chằm hắn: "Ha ha."

Nàng thậm chí còn lười phủ nhận.

"Tôi lúc còn nhỏ liền chịu sự huấn luyện của Tần tổng các người, đôi tay này, ngoại trừ xuất lão thiên, còn có rất nhiều thứ khác."

Lời này khiến vài người không thể hiểu được.

Ưng Địch cầm lấy điếu xì gà bên cạnh châm lên, hung tợn hít một ngụm, hắn cúi đầu: "Lại lần nữa, Cương Tử, cậu chia bài!"

Cương Tử nhận bài, tuy rằng hắn không có kỹ thuật như Tần Hải Dao, nhưng rất thuần thục, Tần Hải Dao nhìn chằm chằm hắn, Cương Tử bị nàng nhìn cả người không được tự nhiên, lăn qua lộn lại ba lần mới bắt đầu.

Một phen này, Tần Hải Dao cũng chưa từng xem bài, trực tiếp vứt bỏ.

Bài cũng không xem liền vứt bỏ?

Cương Tử nhịn không được đưa tay muốn lật xem, Tần Hải Dao liếc hắn một cái: "Những thứ không nên xem thì đừng xem, người không nên đụng thì đừng đụng vào, chút quy củ này, Tần tổng chưa từng dạy cho cậu sao?"

Dưới sương khói lượn lờ.

Cương Tử nghẹn ngào ngồi ở đó, Ưng Địch nhíu nhíu mày, ném ra một xấp tiền: "Tôi mua bài của cô."

Quy củ như vậy, xem được rồi chứ?

Nhìn bài, quả nhiên là nhỏ nhất.

Lại thêm ba ván.

Tần Hải Dao toàn thắng.

Ưng Địch nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, nàng nhìn lại hắn, từ trên bàn trà cầm lấy xì gà, bật lửa, một tay đặt trên sô pha, mặt vô biểu tình nhìn hắn: "Còn muốn chơi không?"

......

Ưng Địch bảo người bên cạnh đều lui xuống, cúi đầu nói: "Đại tiểu thư, cô đừng làm khó dễ tôi."

Tần Hải Dao hút một ngụm thuốc, phun ra vòng khói, một tay vuốt tóc dài chơi đùa: "Ưng Địch, cậu cũng biết, mẹ tôi già rồi."

Ưng Địch trong lòng lạnh lẽo.

Sự thật này, cũng là nguyên nhân rất lớn khiến hắn năm lần bảy lượt ẩn nhẫn Tần Hải Dao.

Tần Thấm cho dù lợi hại hơn nữa, tuổi tác đó, thể lực đó, cố gắng ngăn cơn sóng dữ còn có thể chống đỡ được mấy năm?

Nhưng Tần Hải Dao lại khác, anh Đoạn đã từng nói qua, nàng so với Tần tổng lúc trẻ còn muốn tàn nhẫn hơn, sắc bén hơn.

Dưới ánh đèn tăm tối, ánh mắt của Tần Hải Dao giống như một loài rắn độc dụ hoặc, tùy thời có thể chui vào tâm người: "Chú hai gần đây liên tiếp hướng cậu vứt cành ôliu, cậu cố ý hay vô tình cũng vậy, chuyện này, lấy tính cách của mẹ tôi là không thể tha thứ."

Chóp mũi của Ưng Địch có mồ hôi chảy xuống.

Hắn không có ý định tham dự tranh đấu của Tần gia, nhưng gần đây Tần nhị gia không biết làm sao lại cùng người bên cạnh hắn liên hệ.

Hắn từ chối một cách rõ ràng.

Nhưng trước cửa nhà luôn xuất hiện người của Tần nhị gia, nhìn bộ dáng quen thuộc với hắn, thậm chí có người đi lên liền kề vai sát cánh.

Những tin tức này, Tần Thấm đều biết, bà ta còn tùy ý hỏi vài câu, Ưng Địch vì thế cả đêm mất ngủ, anh Đoạn bị thương, tàn phế, không còn người nào có thể che chở hắn, đi theo bên cạnh Tần Thấm, giống như đi theo tử thần, cái mạng này, tùy thời đều có thể biến mất.

Người Tần gia, mỗi người mỗi thủ đoạn ngoan độc, Tần nhị gia bên kia, Ưng Địch cũng không thể biểu hiện quá mức kịch liệt.

Tần nhị gia tuy rằng vẫn luôn ở phía sau tấm màn, nhưng địa vị ở Tần gia không thể bị lay động, nghe Đoạn Tử nói, tính tình của nhị gia trầm ổn, hỉ nộ ái ố cũng không biểu hiện ra bên ngoài, không dễ dàng ra tay, nhưng nếu ra tay, khẳng định cũng một trận nảy lửa.

Hắn bất quá là một người trên lưỡi dao kiếm sống...... Chưa bao giờ nghĩ đến rơi vào khe hở như vậy......

Nếu phải đưa ra lựa chọn.

Ưng Địch nhìn Tần Hải Dao, lại nhìn chiếc nhẫn mang tính biểu tượng trên ngón tay nàng, lâm vào trầm mặc.

Lúc Tần Thấm ra tới liền thấy con gái cùng Ưng Địch đang nói gì đó, nàng hút thuốc, khí tràng rõ ràng cường thế trấn áp.

Tần Thấm híp mắt, bà ta mỉm cười tiễn khách khứa, chậm rãi đi tới.

"Vào đi."

Âm thanh của Tần Thấm rất lãnh đạm, đáy lòng có lửa, bà ta thấy Tần Hải Dao càng ngày càng to gan, cư nhiên cũng không chào hỏi liền đến nơi này.

Đóng cửa lại.

Tần Thấm ngồi trên sô pha, theo thói quen xoay chiếc nhẫn trên tay: "Con tới đây làm gì?"

Ưng Địch đứng sau lưng bà ta cúi đầu.

Tần Hải Dao mỉm cười nhìn Tần Thấm: "Mẹ, Tiểu Mặc xảy ra chuyện, mẹ biết không?"

Tần Thấm nhìn đôi mắt của Tần Hải Dao, ánh mắt lập tức xẹt qua chiếc nhẫn trên tay nàng, giữa mày nhảy dựng, hai tay đặt sang một bên: "Con bé không phải vẫn luôn ở Dũ Dương sao? Xảy ra chuyện, con không đi tìm Nguyễn Y Hàm, tìm mẹ làm cái gì?"

Tần Hải Dao ném xì gà xuống đất, dẫm nát nói: "Chuyện táng tận lương tâm như vậy, Nguyễn tổng làm không được, chuyện xảy ra con trước tiên liền nghĩ đến mẹ."

Lời nói đầy châm chọc cùng nồng đậm nguy hiểm.

Tần Thấm nhìn chằm chằm Tần Hải Dao: "Tiểu Hải, đây là thái độ của con khi nói chuyện với mẹ sao?"

Con gái sẽ không thật sự cho rằng, nàng đem người một nhà kia ra nước ngoài liền sẽ an toàn, bà ta không còn cái gì có thể khống chế nàng sao?

Tần Hải Dao mỉm cười, nàng nhìn Tần Thấm: "Bằng không thì sao? Con nên như thế nào cùng mẹ nói chuyện?" Nàng nghiêng đầu, tựa hồ rất khó hiểu: "Mẹ, con cầu xin mẹ? Cầu xin mẹ nói cho con biết, Tiểu Mặc có phải do mẹ phái người làm bị thương không?"

Nói xong, Tần Hải Dao tiến lên một bước, áp sát Tần Thấm, Ưng Địch lập tức dùng thân thể chắn trước mặt Tần Thấm.

Tần Thấm nhíu mày: "Tránh ra."

Như thế nào? Phản sao? Bà ta ngược lại muốn xem Tiểu Hải dám làm cái gì?

Tần Hải Dao tuy rằng không được bà ta nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, nhưng lâu lâu bà ta cũng sẽ đi xem Tiểu Hải, luôn đối với nàng yêu cầu nghiêm khắc, trong mắt Tần Thấm, nỗi sợ hãi của con gái đối với bà ta đã sớm khắc sâu vào linh hồn.

Cho dù nàng tức giận, cũng không dám thật sự phản kháng.

Tần Hải Dao dí sát vào Tần Thấm, hai tay một trái một phải đặt trên ghế Tần Thấm: "Mẹ, Tiểu Mặc thật sự do mẹ phái người làm tổn thương sao? Mẹ nói cho con biết sự thật đi, con là con gái của mẹ, cho dù biết làm sao có thể thật sự tức giận đây?"

Trong mắt của Tần Hải Dao tràn đầy thành khẩn, thậm chí mờ mịt thủy quang, Tần Thấm nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, đôi mắt nặng nề nói: "Tiểu Hải, ta là mẹ con, ta làm tất cả đều là vì Tần gia, vì con, con như vậy hùng hổ doạ người chất vấn mẹ có tác dụng sao? Con không phải đã báo cảnh sát sao? Điều tra được cái gì không?"

Tần Thấm nhìn con gái vẫn không nhúc nhích, nghĩ nàng nhất định bị thuyết phục: "Tiểu Hải, nếu thật sự do mẹ làm thì như thế nào? Cho dù nó có thân thiết với con cỡ nào cũng là một người ngoài không có quan hệ huyết thống. Con vừa rồi cũng nói sẽ không tức giận, chẳng lẽ không phải là thật sao?"

Tần Hải Dao cười đến cong lưng, liền ở lúc Tần Thấm mấp máy môi muốn mở miệng nói chuyện, nàng nhanh chóng từ giày bó móc ra dao găm, tay phải giơ lên đâm xuống, giống như đóng cây đinh, trực tiếp cắm vào mu bàn tay của Tần Thấm.

"A ——"

Tần Thấm bất ngờ không kịp đề phòng, bà ta thậm chí không kịp phản ứng, máu tươi lập tức bắn tới trên mặt của Tần Hải Dao, nàng cũng không có chớp mắt, quỷ mị nhìn chằm chằm Tần Thấm: "Là giả."

Ưng Địch bên cạnh chấn động, thân thể nhào tới đoạt dao, nhưng Tần Hải Dao giống như đã dự liệu được, nàng cầm lấy ấm trà bên cạnh, giơ tay lên đổ xuống giống như nam nhân đeo khẩu trang kia tổn thương Tiểu Mặc, nước trà nóng hổi theo đầu Ưng Địch ướt hết một mảnh.

Trong phòng loạn thành một đoàn.

Người bên ngoài đồng loạt tiến vào.

Lúc trước, Tần Thấm cũng thấy qua rất nhiều lần cảnh tượng con gái phẫn nộ, nhưng đều không có đáng sợ như lúc này.

Rõ ràng đã bị người ấn trên mặt đất, Tần Thấm thống khổ ôm bàn tay bị đâm còn đang chảy máu, nhìn mặt con gái cọ xát trên mặt đất đối với bà ta cười như điên, trong lòng lần đầu tiên dâng lên một cỗ sợ hãi cùng lạnh lẽo.

Cổ Ưng Địch bị phỏng mảng lớn, nóng rực đau rát, hắn cảm giác mình đã bị nấu chín, thịt đều dính lên quần áo.

Trên mặt của Tần Hải Dao đều là bụi bặm và vết máu, nàng ngửa đầu nhìn Tần Thấm, ánh mắt sâu thẳm giống như ác quỷ địa ngục.

"Báo cảnh sát đi."

Môi nàng mấp máy, không tiếng động phát ra một âm tiết mẹ.

Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, nàng trước mặt nhiều người như vậy gọi Tần Thấm là mẹ, tuy rằng không có âm thanh, nhưng ký hiệu giữa môi lại hết sức rõ ràng.

Mẹ vốn là tiếng gọi thiêng liêng nhất, nỉ non nhất lòng người.

Tần Hải Dao đối với Tần Thấm mỉm cười.

Nàng cười vui vẻ như vậy, cười đáng sợ như vậy, cười đến nước mắt đều chảy xuống.

—— Nàng đã rơi xuống địa ngục, cùng ma cùng múa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro