Chương 27
Quá xấu hổ.
Nguyễn Y Hàm xác định trong túi rỗng tuếch, cái gì cũng không có, cô nhìn Văn Liên ấp úng nói: "Chị, chị......"
Nếu không có người ở đây, Nguyễn nãi nãi nhất định cầm quải trượng đánh chết Nguyễn Y Hàm.
Đồ đều giúp cô chuẩn bị, chỉ cần mang đến tặng còn có thể làm mất sao?
Dì Văn bị bộ dáng quẫn bách của Nguyễn Y Hàm làm cho tức cười, kỳ thật lúc cô vừa mới tiến vào, khí phách thành thục cùng lãnh đạm như vậy có chút xa lạ, hiện tại nhìn xem đây mới là A Hàm.
Văn Liên cũng nhấp miệng ôn nhu cười: "Không sao đâu chị."
Nguyễn Y Hàm mất mặt ngồi xuống, cô nghiêm túc suy nghĩ một phen, gửi tin nhắn cho Khương Trăn Nguyệt.
—— Nguyệt Nguyệt, cậu có thấy vòng cổ của tôi không?
Khương Trăn Nguyệt trả lời cực nhanh, chỉ là ngữ khí kia, có thể dỗi chết người.
—— Vòng cổ gì? Nguyễn tổng vừa mới mời tôi làm thư ký, liền nghi ngờ tôi có trộm đồ của ngài không sao?
Nguyễn Y Hàm:......
Nguyệt Nguyệt ăn thuốc nổ sao? Cô chỉ hỏi một câu, tại sao lại tức giận như vậy?
Trong chốc lát, Khương Trăn Nguyệt lại gửi thêm một tin nhắn, còn kèm theo ảnh chụp.
—— Tìm được trong ngăn kéo của bàn làm việc, Nguyễn tổng, ngài thật đúng là mắc bệnh hay quên, trách không được cần có người hầu hạ.
Nàng còn ở phía sau bỏ thêm biểu cảm một cây đao.
Nguyễn Y Hàm mờ mịt, sao cô không nhớ mình để trong ngăn kéo nhỉ?
Hôm nay, Nguyễn Y Hàm vốn là gấp gáp trở về, lúc này sắc trời đã tối, dì Văn nhìn Nguyễn nãi nãi, mỉm cười nói: "Cũng trễ rồi, lão phu nhân, về sau còn rất nhiều thời gian để hai đứa nhỏ tâm sự."
Nguyễn nãi nãi nhìn dì Văn, cười nói: "Như vậy đi, ta kêu tài xế đưa con trở về, A Hàm!" Bà nhìn Nguyễn Y Hàm: "Con đưa Văn Liên về đi!"
Đã quá nửa đêm, cô nữ quả nữ, Nguyễn Y Hàm muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy mặt Văn Liên lại đỏ lên, đem đầu đều muốn chôn ở dưới khăn trải bàn, cô nhẹ nhàng thở dài.
Một thiếu nữ đơn thuần, cô không thể thương tổn.
Tình cảm có thể ảnh hưởng một con người lớn cỡ nào, đã từng chết qua một lần, Nguyễn Y Hàm hiểu rõ hơn ai hết.
Bầu trời ban đêm đầy sao, dưới ánh trăng là hàng đá quý lấp lánh phát sáng.
Tim Văn Liên đập đến lợi hại, đi bên cạnh Nguyễn Y Hàm, ngửi thấy mùi bạc hà trên người cô, nàng nhịn không được ngẩng đầu len lén nhìn sườn mặt của cô.
Hai tay của Nguyễn Y Hàm đút túi, nhìn bầu trời, không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt yếu ớt làm cho người đau lòng.
Cô đang suy nghĩ đến nàng.
Tình yêu đáng sợ không ở thời điểm đang hoàn mỹ, mà là sau khi mất đi, thời thời khắc khắc đều sẽ nhớ lại, một cái lơ đãng, thậm chí một câu ca từ, một cái cảnh sắc cũng gợi lên cả bầu trời hồi ức, loại cảm giác này khiến trái tim như bị một đao cắt đứt.
Đã từng, Tiểu Hải rất thích ngắm sao, nhưng nàng càng thích ngồi trên đùi Nguyễn Y Hàm, rúc vào lòng ngực cô để ngắm.
Nguyễn Y Hàm đương nhiên chiều theo nàng, rất nhiều đêm, tắm rửa xong, cô sẽ ôm Tiểu Hải, nàng sẽ dựa vào cô, ngắm sao trong chốc lát, lại xoay người, hai tay ôm lấy eo cô, nhìn đôi mắt của cô.
Nguyễn Y Hàm nhẹ nhàng dùng tay nhéo cái mũi nàng, ôn nhu hỏi: "Cái nào loá mắt hơn?"
Tần Hải Dao mỉm cười, thân thể chậm rãi quỳ xuống, tóc dài dán lên cổ của Nguyễn Y Hàm, cúi đầu xuống, ở bên tai cô nỉ non: "Vậy chị phải nhìn cho kỹ mới biết được."
Đến cuối cùng, cơ thể hai người toàn là mồ hôi, Tần Hải Dao nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm, sáng đến loá mắt như vậy, thân thể còn đang phập phồng, trong miệng phát ra âm thanh nức nở.
—— Nếu có một ngày, chị quên đi em, chị sẽ nhìn ngôi sao trên bầu trời, chậm rãi nhớ tới hết thảy chúng ta đã từng.
......
"Chị......" Văn Liên nhẹ giọng gọi Nguyễn Y Hàm, đem cô từ trong bi thương trở lại, Nguyễn Y Hàm quay đầu nhìn nàng, hơi mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"
Văn Liên nhìn vành mắt phiếm hồng của cô, trái tim thắt chặt: "Chị, chị có...... Từng thật sự thích người nào không?"
Nguyễn Y Hàm nói với nàng, hiện tại cô không có bạn gái.
Tại sao lại lộ ra thâm tình cùng bi thương như vậy? Nhất định đã từng có đoạn tình khắc cốt ghi tâm đi.
Nguyễn Y Hàm ẩn nhẫn khống chế cảm xúc, cô nhìn Văn Liên: "Văn Liên, thực xin lỗi, chị và em......"
Ánh trăng che phủ khuôn mặt nàng, lệ quang lưu chuyển, Văn Liên nhìn Nguyễn Y Hàm, đột nhiên nắm lấy tay cô: "Em biết."
Nguyễn Y Hàm nhìn Văn Liên, nàng mỉm cười, nước mắt đều đang chảy xuống, tay nàng dùng sức nắm chặt tay Nguyễn Y Hàm: "Chị, không cần gấp gáp cự tuyệt, vô luận như thế nào, chị vĩnh viễn là chị của em, nếu lão phu nhân nghĩ không thông......" Nàng mỉm cười, dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ lém lỉnh, tinh nghịch: "Em có thể vì chị yểm trợ." Nàng nhìn thật sâu vào mắt Nguyễn Y Hàm: "Lại cho bản thân một chút thời gian, em sẽ chờ."
Tình yêu, nếu không phải vui vẻ thì chính là tổn thương.
Sau khi Nguyễn Y Hàm đưa Văn Liên trở về, cô ở dưới lầu an tĩnh hút thuốc.
Văn Liên rõ ràng là một cô gái lương thiện, nàng thích cô như vậy, sùng bái cô như vậy, thậm chí khó chịu đến sắp khóc, còn đi an ủi cô.
Nếu yêu nàng, sẽ được hưởng thụ một tình yêu thuần túy, không có bất luận cái gì nói dối cùng lừa gạt, đem thống khổ qua đi.
Chính là cô lại không thể......
Nguyễn Y Hàm phát hiện, cô đánh mất đi năng lực để yêu một người.
Đêm đã khuya.
Bất tri bất giác, Nguyễn Y Hàm đi tới ốc đảo gia viên, cô không có lên lầu, chỉ ngồi ở trên bồn hoa.
Ngọn đèn trên lầu bốn vẫn sáng, không biết vì ai mà bật.
Nguyễn Y Hàm ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn, có lẽ là do ngẩng đầu quá lâu, nước mắt bất tri bất giác theo khóe mắt chảy xuống.
Lúc này, điện thoại sáng lên một chút.
Nguyễn Y Hàm cầm lấy nhìn thử, là tin nhắn của Tần Hải Dao.
—— Cô ấy được chứ?
Đơn giản bốn chữ, chưa từng nhiều lời, Nguyễn Y Hàm lại có thể nhìn rõ bóng dáng đứng bên cạnh cửa sổ, ôm cánh tay nhìn ra ngoài.
Trước kia, mỗi khi Tiểu Hải náo loạn mâu thuẫn, nàng sẽ ôm cánh tay trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng không nỡ tức giận với Nguyễn Y Hàm, cũng chỉ có thể cuộn thân thể ngắm trăng sáng ngoài kia để hòa hoãn nỗi lòng.
Sau đó, Nguyễn Y Hàm sẽ ngoan ngoãn đi tới, từ phía sau ôm nàng: "Đừng tức giận nữa~~"
Mà hiện giờ, người không có ở đây, trái tim của Tần Hải Dao bị sợ hãi bất an vây quanh, cảm giác rất khổ sở, nàng tình nguyện Nguyễn Y Hàm giống như trước kia bóp chặt cổ nàng, nói lời bất kham.
Sau một hồi, điện thoại rung lên.
Nguyễn Y Hàm gọi điện tới, Tần Hải Dao tim đập gia tốc, nàng cầm lấy điện thoại: "Alo?"
Mở miệng, chính là khắc chế không được run rẩy.
Nguyễn Y Hàm nhìn bóng dáng xinh đẹp trước cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Sau khi Tiểu Mặc phẫu thuật..."
Tần Hải Dao ừm một tiếng, nàng cho rằng Nguyễn Y Hàm sẽ nói gì đó, không ngờ lại trực tiếp nhắc tới em gái.
Nguyễn Y Hàm hỏi: "Sau khi Tiểu Mặc phẫu thuật, cô có tính toán gì?"
Tần Hải Dao cũng không giấu giếm, cũng biết giấu không được: "Đưa ba mẹ cùng Tiểu Mặc xuất ngoại."
Chỉ có như vậy, tâm nàng mới có thể buông bỏ một ít ràng buộc, nghĩa vô phản cố đi bảo hộ một người.
Lại là một trận trầm mặc không tiếng động.
Nguyễn Y Hàm đang chờ nàng mở miệng.
Tần Hải Dao không nghĩ hỏi, nhưng đáy lòng bất an đã sớm áp đảo lý trí, nàng nhịn không được nói: "Hai người...... Là ở bên nhau sao?"
Nghe xong lời này, Nguyễn Y Hàm nở nụ cười, cô cong cong khóe môi, ngửa đầu nhìn cửa sổ: "Ừm, tay thiếu nữ cầm lên rất mềm mại, tinh tế."
Loảng xoảng một tiếng, âm thanh điện thoại rơi xuống mặt đất, Nguyễn Y Hàm thấy người nọ khom lưng bối rối đi nhặt gì đó, cô nhếch khóe môi, cúp điện thoại.
Đây là một loại bệnh u uất trong lòng, cô biết mình không buông bỏ được nàng, nhưng lại không muốn thừa nhận đó là yêu mà chỉ là hận.
Nhưng vì sao là hận, đồng thời tra tấn Tần Hải Dao, cô cũng sẽ đau như vậy?
Không công bằng.
Cô không vui vẻ, cũng sẽ không để nàng thoải mái.
Tần Mặc Mặc phẫu thuật ngày đó.
Người một nhà đều đến, sắc mặt của Tần Hải Dao không tốt lắm, trước mắt có quầng thâm dày đặc.
Gần đây, nàng một mặt tập trung ở bệnh viện, mặt khác trường học không thể chậm trễ, quan trọng nhất là từ ngày đó sau khi nhận điện thoại của Nguyễn Y Hàm, cô giống như biến mất, không có tin tức.
Tần Hải Dao không biết cô và thiếu nữ tay cầm lên rất mềm mại kia tiến triển thế nào rồi, nhưng cũng không dám hỏi.
Chỉ là ban đêm, nàng lần lượt mất ngủ, lần lượt bừng tỉnh.
Một người đứng ở vực sâu, một người ngực đầy máu tươi, đều đang hỏi nàng.
—— Đáng giá sao? Buông ra đi, buông ra, cái gì thống khổ cũng sẽ không có.
Như thế nào buông ra?
Đi về quỹ đạo đã định trước sao?
Để Nguyễn Y Hàm đi yêu người khác, sau đó nàng an tâm đi làm quân cờ, báo thù rửa hận?
Không thể.
Trong mộng, Tần Hải Dao đưa tay bóp chặt cổ mình, nàng nhìn hai người kia, lẩm bẩm nói: "Nếu nhất định phải có...... Coi một đời này là sự trừng phạt...... Có thể hay không......"
Sáng sớm.
Bác sĩ liền tới kiểm tra thân thể cho Tần Mặc Mặc, Trần lão tự mình cầm dao phẫu thuật, bà cười tủm tỉm từ ái nhìn Tần Mặc Mặc: "Không cần khẩn trương, chờ khôi phục tốt, cô có thể nói chuyện."
Tần Sơn và Hoàng Lan đều rất khẩn trương, tay chân lạnh lẽo, bọn họ ký tên vào từng danh sách, nhìn các loại khả năng có thể xuất hiện khi phẫu thuật, đều rất sợ hãi.
Tần Hải Dao vuốt đầu tóc Tiểu Mặc, em gái ôm nàng trong chốc lát, khoa tay múa chân một chút.
—— Chị, em sẽ chết sao?
Tần Hải Dao cười, tươi cười có chút đau lòng cùng chua xót, nàng lắc lắc đầu, ôn nhu khoa tay múa chân.
—— Em sẽ ổn thôi, tin tưởng chị.
Tin tưởng chị......
Tần Mặc Mặc gật đầu, nắm tay Tần Hải Dao như để tăng thêm động lực, dù sao cũng là thời gian điều trị tốt nhất, tuy rằng Tiểu Mặc chưa bao giờ nói ra, nhưng nội tâm cũng khát vọng có thể khôi phục, có thể nói chuyện.
Nàng rất thích ca hát, đã từng mơ ước trở thành ca sĩ, mặc dù biết không thực tế, nhưng thời niên thiếu ai chẳng có ước mơ?
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Tiểu Mặc nghiêm túc nói với chị gái.
—— Chị, vô luận như thế nào, chị là niềm kiêu ngạo của em, em vĩnh viễn yêu chị.
Tần Hải Dao đôi mắt phiếm hồng sờ đầu Tiểu Mặc, nhìn em gái tiến vào phòng phẫu thuật.
Buổi sáng đúng 9 giờ rưỡi, liền tiến hành phẫu thuật, Tần Hải Dao và vợ chồng Tần Sơn đều ngồi ở ghế dựa bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.
Đối diện cửa phòng phẫu thuật, có một máy theo dõi, Tần Hải Dao theo bản năng nhìn một chút, cúi đầu xuống.
Trong phòng giám sát.
Nguyễn Y Hàm đang bưng một tách cà phê, cô nhìn một nhà ba người, lại nhìn phòng chính giữa đang tiến hành phẫu thuật cho Tần Mặc Mặc, phân phó A Ly: "Nói với Trần lão, mặc kệ giá cả, nhất định phải chữa khỏi."
A Ly nghi hoặc nhìn Nguyễn Y Hàm, nàng thật cẩn thận gật đầu.
Mấy ngày nay, Nguyễn Y Hàm có đủ loại cảm xúc, A Ly đều thu hết vào mắt.
Đầu tiên là vì cự tuyệt Văn Liên, chân bị bà nội đánh thiếu chút nữa sưng lên, lại tự lừa mình dối người, đến tối lái xe lên núi ngồi ngắm sao thổi gió biển.
Ngẫu nhiên sẽ uống rượu, uống nhiều quá, cô liền nằm trên xe, một bên mắng Tần Hải Dao tiện nhân, vô tình vô nghĩa, một bên lại rơi lệ.
Đến cuối cùng, đều là A Ly mang cô trở về.
Nguyễn Y Hàm dù ở trên đường làm ầm ĩ đến cỡ nào, khẳng định về tới nhà cũng một câu không nói.
Nguyễn nãi nãi một mực nhẫn nại, mỗi lần đều ở bên cạnh nhìn, có đôi khi, buổi tối, bà sẽ chống quải trượng lên phòng cháu gái nhìn một chút, sờ khuôn mặt cô, cảm thụ một mảnh ướt át, trong lòng rất khó chịu.
Bà không biết cháu gái đã xảy ra chuyện gì, hỏi cô cũng không nói.
Nhưng bà biết, Nguyễn Y Hàm rất khó chịu.
Đến cuối cùng, lão thái thái không còn cách nào khác, ở một đêm trời đen như mực sai người đem A Ly đè lại.
Lúc đó, A Ly đang ăn bánh bao, bước chân tiêu sái muốn đi đón Nguyễn Y Hàm về nhà, Nguyễn tổng gần đây quả thật là chôn mình trong công việc, cô phiền A Ly ở bên cạnh lắc lư chướng mắt, bình thường đều là thời gian tan tầm mới để A Ly tới, hoặc là lúc không mệt mỏi dứt khoát tự mình lái xe trở về.
A Ly lúc ấy còn giãy giụa một chút, cô duỗi tay, nhưng đối phương lại nhanh hơn nhiều, chỉ hạ giọng kêu một tiếng đừng nhúc nhích, rõ ràng ý tứ không muốn làm cô tổn thương.
Vẫn luôn bị áp trở về nhà.
A Ly nhìn Nguyễn nãi nãi mặt đều tái xanh: "Lão phu nhân, ngài......"
Gần đây, A Ly cũng giống như Nguyễn tổng, đều trốn tránh lão phu nhân, chỉ là nàng không có thủ đoạn như Nguyễn Y Hàm, chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất, giảm thiểu gặp mặt.
Nguyễn nãi nãi chống quải trượng, từ trên cao nhìn xuống: "Ta muốn giết người diệt khẩu."
A Ly:.....
Nguyễn nãi nãi nhìn nàng: "Ta hỏi con, A Hàm thống khổ như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"
A Ly quật cường nhìn Nguyễn nãi nãi: "Lão phu nhân, con từ nhỏ đi theo đại tiểu thư, tiến vào Nguyễn gia, con liền đem hai chữ trung thành đặt ở trong lòng, cũng không dám quên."
Nguyễn nãi nãi nhìn Vương Lâm bên cạnh: "Hay là chặt một tay đi."
A Ly sợ tới mức run lẩy bẩy: "Con nói...... Con nói...... Hẳn là...... Hẳn là bởi vì cô Tần."
......
Nguyễn Y Hàm hoàn toàn không biết bị A Ly bán đứng.
Cô chăm chú nhìn vào màn hình giám sát.
Cuộc phẫu thuật này không lớn cũng không nhỏ, không rườm rà giống như phẫu thuật tim hay mở sọ, nhưng những thứ trên dây thanh quản càng thêm tinh tế công phu.
Người bên cạnh Trần lão liên tiếp lau mồ hôi cho bà, bên phía Nguyễn Y Hàm cũng thỉnh thoảng có người hồi báo.
—— Tất cả đều bình thường, ngài yên tâm.
Hai tiếng sau.
Phòng phẫu thuật tắt đèn, Tần Mặc Mặc được đẩy ra, Tần Sơn và Hoàng Lan lập tức vọt lên: "Tiểu Mặc......Tiểu Mặc?"
Đôi mắt của Tần Hải Dao nhìn chằm chằm Trần lão, tay cũng lạnh lẽo một mảnh, Trần lão tháo khẩu trang xuống, cười nói: "Phẫu thuật rất suôn sẻ, chỉ cần chờ kế tiếp khôi phục."
Khoảnh khắc đó, Hoàng Lan và Tần Sơn khóc không thành tiếng: "Cảm ơn ngài, bác sĩ, cảm ơn ngài!"
......
Tần Hải Dao giống như vô lực, thân thể hướng về phía sau, ngã ngồi trên ghế.
Một hồi lâu, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn máy theo dõi kia.
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cầm lấy áo khoác, cô phân phó A Ly bên cạnh: "Sắp tới phái người quan sát thêm, cho đến lúc xuất viện."
Hoàng Lan và Tần Sơn vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng thật lớn, Trần lão nói với hai người, sau khi Tần Mặc Mặc tỉnh lại không thể sốt ruột để cô bé lập tức phát ra tiếng, cần có thời gian khôi phục thích ứng, hơn nữa bởi vì dây thanh quản chịu quá nhiều tổn thương, âm thanh khả năng nhiều hoặc ít sẽ có chút biến hóa, kêu hai người chuẩn bị tâm lý.
Bọn họ vốn đã chuẩn bị từ bỏ, tiếp thu hiện thực con gái vô pháp không thể nói chuyện, hiện tại giống như ông trời phá lệ khai ân, âm thanh có biến hóa thì thế nào? Bọn họ đã vô cùng biết ơn.
Tần Hải Dao xem hoá đơn phẫu thuật, giá cả trên mặt giấy khiến nàng trầm mặc.
Trần lão mỉm cười xoa tay, dùng cồn khử trùng: "Tiền cô không cần lo lắng, có Nguyễn tổng giúp đỡ, viện trưởng lại hỗ trợ."
Tần Hải Dao gật đầu, nàng nhìn Trần lão: "Cảm ơn bác sĩ."
Trần lão mỉm cười rời đi, bà đã lớn tuổi, làm xong một cuộc phẫu thuật thì phải nghỉ ngơi, lúc còn trẻ, đã từng nhận qua ân huệ của Nguyễn nãi nãi, cho nên chỉ cần Nguyễn gia mở miệng, chuyện khó khăn hơn nữa bà cũng sẽ cố gắng làm.
Cả nhà ngồi trong phòng bệnh, hoàn toàn khác với bầu không khí trước đó.
Tần Mặc Mặc rất nhanh đã tỉnh lại, Tần Hải Dao nhìn Tần Sơn nói: "Ba, ba ra ngoài một chút, con có chuyện muốn nói."
Hoàng Lan còn ngồi ở mép giường nhìn con gái không chớp mắt, Tần Sơn nhìn nàng một cái, gật đầu đi theo Tần Hải Dao ra ngoài.
Trên hành lang, Tần Hải Dao nhìn xung quanh, xác định không có ai, mới trực tiếp đưa túi xách của mình cho Tần Sơn: "Ba, bên trong có hộ chiếu của ba với mẹ còn có hộ chiếu của Tiểu Mặc và một ít giấy tờ."
Tần Sơn sửng sốt, hắn nhìn con gái: "Bác sĩ nói còn cần ít nhất hai tuần dưỡng bệnh mới có thể xuất viện."
Tần Hải Dao lắc đầu, thời gian khẩn cấp: "Bệnh viện Úc Châu bên kia, con đã liên hệ, muộn nhất, cuối tuần sau, ba người phải đi, bên trong có một tấm thẻ, đủ cho ba người tiêu xài, con sẽ tìm người tiếp ứng thêm, con đưa cho ba số điện thoại để liên lạc. Anh ta sẽ chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ cho ba người ở Úc, Tiểu Mặc không phải vẫn luôn muốn trở thành ca sĩ sao? Anh ta sẽ đưa em ấy đến gặp một giảng viên thanh nhạc chuyên nghiệp."
Trong lòng Tần Sơn căng thẳng, hắn sốt ruột nhìn Tần Hải Dao: "Tiểu Hải, con không cần giấu ba, có phải Tần tổng muốn...... Làm cái gì hay không?"
Tần Hải Dao lắc đầu, lúc này chính là thời gian nghỉ trưa, hành lang rất ít người, nhưng nàng vẫn thật cẩn thận, nói ngắn gọn: "Ba, ba tin tưởng con không?"
Tần Sơn nhìn đôi mắt nàng, gật đầu.
Đôi mắt của Tần Hải Dao một mảnh ướt át: "Vậy thì nghe lời con, rời khỏi nơi này, mang theo mẹ và Tiểu Mặc qua bên kia sinh sống."
"Vậy còn con?" Tần Sơn nhìn con gái, hắn căn bản không thèm để ý sống ở đâu, quan trọng người một nhà phải ở cùng một chỗ.
Tần Hải Dao cắn môi: "Con sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, ba, trước đừng nói thật cho mẹ và Tiểu Mặc, liền nói...... Liền nói chờ con kỳ nghỉ sẽ qua."
Đôi mắt của Tần Sơn đỏ lên, hắn nhìn con gái, tuy rằng Tần Hải Dao cùng hắn và Hoàng Lan không có quan hệ huyết thống, nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đem nàng coi như con ruột.
Tần Sơn và Hoàng Lan không giống nhau, trên người hắn dù sao cũng gánh vác nhiệm vụ Tần tổng giao phó, Tiểu Hải từ nhỏ đến lớn, một đường đi tới, hắn vẫn luôn nặng trĩu tình thương của cha, thương đến thâm trầm cũng không biểu đạt.
Tiểu Hải nhìn ba nàng, muốn cười, nhưng không biết làm sao, nước mắt lại rơi xuống: "Ba, mọi người qua bên kia thu xếp, nếu có khả năng...... Con sẽ đi tìm mọi người, nếu......"
Nếu kết quả thất bại.
Chỉ cần bọn họ bình an rời đi, không còn chịu khống chế, nàng mới có thể dốc hết toàn lực bảo hộ một mình Nguyễn Y Hàm.
Tâm tình của Tần Sơn trầm trọng trở về phòng, Hoàng Lan nhìn hắn, nước mắt vừa mới lau khô: "Buổi tối chờ Tiểu Mặc tỉnh lại, chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi, em thấy dưới lầu có một quán cá quế chiên xù không tệ, Tiểu Hải hẳn là sẽ thích ăn."
Dày vò lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng, người một nhà lại có thể giống như trước kia cùng nhau vui vẻ hạnh phúc, trái tim Hoàng Lan rốt cuộc có thể buông xuống.
Tần Sơn không nói lời nào, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ một giây sau nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Nếu bọn họ rời đi, con gái thật sự chỉ còn lại một mình, giống như lục bình, không còn nơi dựa vào......
Đối với chuyện Tần Mặc Mặc phẫu thuật thành công.
Tần Thấm cũng là người đầu tiên biết, Ưng Địch đứng bên cạnh bà ta: "Xem ra, cả nhà đều rất vui vẻ, tra được thông tin chuyến bay, cuối tuần sau sẽ rời đi, muốn phái người đi theo không ạ?"
Nhanh như vậy sao?
Tần Thấm ngồi trên ghế dựa lớn, tay chuyển động nhẫn, trầm mặc một lát, bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nếu vậy, Tiểu Hải liền càng muốn phản nghịch, ở nước ngoài chung quy không giống như trong nước..."
Gần đây, Tiểu Hải khác thường đã làm bà ta vô cùng bất mãn, hiện tại, khống chế duy nhất nàng là người một nhà kia, nếu để rời đi......
Ưng Địch nhìn biểu tình của Tần tổng, trong lòng có điểm run sợ.
Một lát sau, Tần Thấm quay đầu nhìn Ưng Địch, chậm rãi nói: "Vậy thì nghĩ biện pháp làm một nhà bọn họ không thể rời đi."
......
Một câu thực bình tĩnh, Tần Thấm thậm chí còn cười với Ưng Địch, nhưng Ưng Địch lại nổi da gà, cổ họng giống như bị kẹt bánh chưng nói không nên lời.
Kia...... Như thế nào cũng là người nhà có tình cảm sâu nặng với con gái của Tần tổng, thật sự muốn tàn nhẫn như vậy sao?
Hai ngày nay, Tần Hải Dao vẫn luôn bận rộn chuyện cả nhà xuất ngoại, nền tảng tiếng Anh của ba mẹ gần như bằng không, giao tiếp vô cùng khó khăn, ở nước ngoài mọi phương diện đều không thuận tiện, gặp lại còn không biết khi nào, nàng muốn nỗ lực đem tất cả an bài chu đáo.
Vào buổi chiều ngày thứ ba.
Tần Hải Dao ngồi một chỗ trầm tư, trong đầu từng đoạn ký ức mơ hồ, muốn nghĩ xem phân đoạn nào còn thiếu cái gì.
Bởi vì muốn xuất ngoại, còn không biết khi nào trở về, Tần Sơn đem công quỹ xử lý cùng tiền tiết kiệm đều rút ra hết, hắn nghĩ thế nào cũng phải lưu lại chút tiền cho Tiểu Hải.
Hoàng Lan đang đi múc cơm, Tần Hải Dao cúi đầu muốn viết chữ lên giấy, Tiểu Mặc liền tỉnh dậy.
Sau phẫu thuật, nàng vẫn rất mệt mỏi, luôn muốn ngủ.
Trần lão nói đừng nóng vội mở miệng, nàng vẫn là nóng lòng, nhiều lần cố gắng nói ra chút lời, nhưng cổ họng lại giống như trước kia, dường như ngậm đồ vật, thế nào cũng nói không nên lời.
Tiểu Mặc vì thế trộm khóc rất nhiều lần, tuy rằng chị gái và ba mẹ đều nói phẫu thuật rất thành công, nhưng nàng vẫn là sợ hãi.
Khi nàng tỉnh lại, con mắt mông lung nhìn chị gái, khóe môi không tự giác nhếch lên.
Chị gái thật xinh đẹp.
Cửa sổ mở ra một khe hở, có gió thổi vào, tóc Tần Hải Dao theo gió phiêu diêu, nàng mặc một chiếc áo len màu trắng sữa, mang theo vòng cổ bạch kim, vừa gợi cảm lại dịu dàng.
Tần Hải Dao viết một hồi, mới phát hiện em gái nhìn chăm chú, nàng mỉm cười, đi đến bên cạnh sờ tóc Tiểu Mặc: "Sao lại không ngủ?"
Tần Mặc Mặc khoa tay múa chân.
—— Chị, có thể chơi game một lát không?
Rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, thời điểm không có việc gì đều sẽ ham chơi, Tần Hải Dao gật đầu, nhìn khắp nơi: "Em đợi một chút, điện thoại đã hết pin, chị đi lấy cục sạc."
Cục sạc nàng đặt ở trong xe ba nàng dưới lầu.
Tiểu Mặc gật đầu, Tần Hải Dao chờ một hồi, Tiểu Mặc nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi.
—— Vì sao chị chưa đi?
Tần Hải Dao mỉm cười, biết em gái nóng vội, nhưng vẫn chờ mẹ trở về, nói một tiếng rồi mới đứng dậy xuống dưới lầu.
Xe đậu lâu rồi.
Nhiệt độ rất cao.
Tần Hải Dao mở cửa xe, một luồng sóng nhiệt ập tới, nàng bị kích thích một thân mồ hôi, thân thể ngã về phía sau chờ nhiệt khí giảm đi một ít, nàng lúc này mới khom lưng tìm cục sạc.
Cách đó không xa, trong xe hơi màu đen, Nguyễn Y Hàm hút thuốc nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, cô gần đây tuy rằng không có liên lạc với nàng, nhưng thỉnh thoảng sẽ tới xem một chút.
Cô nhìn chằm chằm một hồi, điện thoại liền vang lên, Nguyễn Y Hàm nghe xong giữa mày liền nhảy dựng lên: "Cái gì?"
......
Đúng lúc này, có một người mặc quần áo bệnh nhân đeo khẩu trang nhìn nàng một cái rồi bước nhanh đi, chờ Tần Hải Dao lấy ra cục sạc, người nọ đã đến cửa thang máy.
Tần Mặc Mặc ở lầu ba.
Bệnh viện lại đang là thời điểm dòng người đông đúc, Tần Hải Dao bình thường đều đi cầu thang bộ để lên, nàng cầm cục sạc, nhớ đến đôi mắt ngập tràn khát vọng của em gái liền mỉm cười.
Cùng lúc đó, thang máy đã tới lầu ba, bởi vì mặc quần áo bệnh nhân, nam nhân một đường thông suốt không có trở ngại, hắn nhìn ngó khắp nơi, không trực tiếp tiến vào phòng bệnh, mà là đi đến phòng chứa nước, từ bên trong cầm lấy một bình nước nóng đặt trên mặt đất, bà thím múc nước bên cạnh kỳ quái nhìn hắn, thời tiết như vậy, hắn cư nhiên mang găng tay.
Lúc hắn ra tới, vừa lúc đuổi kịp một tốp người nhà đến thăm bệnh nhân, y tá trưởng cúi đầu đăng ký, hắn cầm thẻ trước ngực, quẹt một cái.
Ra vào Dũ Dương đều cần phải có thẻ.
Thừa dịp y tá trưởng cúi đầu, hắn quẹt thẻ vào khu phòng bệnh, nam nhân này đối với từng máy theo dõi đều rất quen thuộc, hắn lại cẩn thận nhìn ngó xung quanh, lúc này mới xách theo bình nước đi tới trước cửa phòng bệnh của Tần Mặc Mặc.
Tần Hải Dao đã lên tới lầu ba, nàng chen qua đám người thăm hỏi kia hướng về phòng bệnh.
Đúng lúc này, trong phòng bệnh truyền đến tiếng thét chói tai, trái tim của Tần Hải Dao đột nhiên nhảy dựng, cục sạc trong tay rơi xuống mặt đất, nàng chạy nhanh về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro