Chương 26
Trên đời này, so với huyền học còn khó hiểu hơn chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ, đôi khi chuẩn xác đến xuất quỷ nhập thần.
Tần Hải Dao mang một đôi giày da, quần jean, áo sơmi, tóc buộc cao, tay áo xoắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn, một thân trang phục khiến tỉ lệ người quay đầu nhìn lại rất cao.
Nàng căn bản không để ý đến ánh mắt người khác, một lòng một dạ muốn làm chuyện của mình.
Khương Trăn Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn Tần Hải Dao đang cúi đầu từ trên cao nhìn xuống chắn ở trước mặt mình, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt đó mơ hồ hiện lên tia sắc bén cùng lạnh lẽo, không phải hai ba câu nói là có thể bao quát.
Đáng tiếc lại may mắn chính là Nguyễn tổng bên cạnh thật sự ngủ rồi, một chút cũng không có lĩnh hội được.
Bóng cây xào xạc, nữ nhân chiến tranh, đôi khi không cần quá nhiều lời nói liền có thể mang theo vô số mùi thuốc súng.
Hai người an tĩnh nhìn nhau một lát.
Khương Trăn Nguyệt nhìn Tần Hải Dao, đi thẳng vào vấn đề: "Cô thích A Hàm?"
Ngày đó, tuy rằng vội vàng, nhưng ánh mắt Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm, nàng không có bỏ sót, còn có thái độ của Nguyễn Y Hàm đối với Tần Hải Dao, tuy rằng lãnh đạm, nhưng ánh mắt ấy của cô, Khương Trăn Nguyệt chưa từng gặp qua, đêm đó, Khương Trăn Nguyệt lăn qua lộn lại đều không ngủ được, nàng có hỏi qua Nguyễn Y Hàm về chuyện Tần Hải Dao, nhưng chỉ cần nàng nhắc tới cái tên này, mặt A Hàm liền sẽ trầm xuống.
Trên đời này, Khương Trăn Nguyệt rõ ràng minh bạch, có một câu gọi là yêu càng nhiều, hận càng sâu, hai người nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng là khi nào?
Mấy năm nay, nàng tuy rằng rời xa Nguyễn Y Hàm, nhưng vẫn luôn âm thầm chú ý đến tất cả mọi chuyện của cô.
Nàng biết A Hàm vẫn luôn độc thân, chưa bao giờ công khai mối quan hệ với ai.
Gió thổi loạn mái tóc, Tần Hải Dao nhìn chằm chằm đôi mắt của Khương Trăn Nguyệt: "Tôi yêu em ấy."
Hai người kiếp trước cũng đơn giản trực tiếp như vậy.
Khi đó, Nguyễn Y Hàm và bà nội bị Tần gia truy đuổi khắp nơi, không có người dám giúp đỡ bọn họ, Khương Trăn Nguyệt lúc này xuất hiện, nàng hỗ trợ cho Nguyễn Y Hàm xe cùng đồ ăn, một đường bôn ba, nếu không phải phát sinh chuyện về sau, bọn họ thật sự có thể chạy thoát.
Lúc Tần Thấm biết được tin tức liền nổi trận lôi đình, thế nào cũng không nghĩ tới từ trên trời giáng xuống một thanh mai trúc mã làm đảo loạn bố cục của bà ta, muốn tìm Khương gia tính sổ, nhưng nàng bố trí rất hoàn hảo, để cho người trong nhà đi nước ngoài trước.
Nàng một người, một cái bàn vẽ đi khắp thiên hạ, chạy tới bên kia Tây Tạng.
Vẽ vời thực vật một lần chính là hơn nửa năm.
Quan hệ với thổ dân địa phương đều rất tốt, người của Tần Thấm đi qua, tìm không thấy Khương Trăn Nguyệt không nói, còn bị những thổ dân đó như hổ rình mồi nhìn chăm chú, xám xịt bỏ chạy.
Tần Thấm chính là biết thời thế, cũng không dám ở nơi xứ người làm loạn.
Thủ hạ của Tần Thấm liền như vậy chạy trốn, còn nàng một người bình tĩnh tiêu dao.
Tần Hải Dao còn nhớ rõ đôi mắt sắc bén của Khương Trăn Nguyệt trong bóng đêm hôm đó: "Tình yêu của cô không thuần túy mang theo tính kế, tuy rằng A Hàm yêu cô, nhưng sẽ có một ngày, cậu ấy minh bạch sẽ rời đi."
......
Khương Trăn Nguyệt không có thay quần áo, nàng còn mặc áo sơmi trắng, váy ôm, phía trên có chút chật chội, dù là cách ăn mặc như vậy cũng không che khuất được mỹ mạo cường thế của nàng.
Đôi mắt màu cà phê nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, Tần Hải Dao nhìn lại, thời gian cấp bách, Nguyễn Y Hàm tùy thời có thể tỉnh lại, nàng nói ngắn gọn: "Tối nay em ấy phải đi xem mắt."
Trong lòng của Khương Trăn Nguyệt giống như bị thứ gì đâm một cái.
Chuyện này, nàng biết.
Nữ nhân thông minh, tuy rằng có địch ý, nhưng dưới tình huống này, tựa hồ cũng phá lệ ăn ý.
Khương Trăn Nguyệt trầm mặc nhìn Tần Hải Dao đi đến bên cạnh Nguyễn Y Hàm, ngồi xổm xuống, nàng vốn muốn đưa tay vuốt ve gương mặt Nguyễn Y Hàm, lại thấy được ánh mắt chăm chú của Khương Trăn Nguyệt nên đành thu tay.
Hít sâu một hơi, Tần Hải Dao nhanh chóng lấy cái hộp đựng vòng cổ từ trong túi của Nguyễn Y Hàm ra, sau đó liếc mắt nhìn Khương Trăn Nguyệt một cái.
Đồ vật trân quý như vậy, tùy tiện ném, nhất định sẽ lộ ra dấu vết không cần thiết lại phiền toái.
Khương Trăn Nguyệt trầm mặc, cơ hồ là cho phép, đem túi trong tay đưa ra.
Ném cái hộp vào, Tần Hải Dao không có ở lại lâu, chân dài duỗi ra, nhanh chóng rời đi.
Nguyễn Y Hàm cảm giác một giấc này cô ngủ đặc biệt lâu, đến khi cảm giác trên người được khoác một kiện áo, cô ngửi ngửi, cánh mũi tràn đầy mùi hương cỏ xanh.
Đó là hương vị của tự do và thiên nhiên, chỉ có trên người Nguyệt Nguyệt mới có.
Khóe môi nhếch lên, Nguyễn Y Hàm duỗi người, thở vài hơi: "Mấy giờ rồi, Nguyệt Nguyệt?"
Khương Trăn Nguyệt ngồi một bên cong chân nhìn cô, mặt vô biểu tình: "9 giờ."
"Cái gì?!"
Nguyễn Y Hàm giật mình, sợ tới mức lập tức đứng lên, mồ hôi lạnh đều chảy ra. Mẹ kiếp? Cô cư nhiên ngủ lâu như vậy? Xong rồi, xong rồi, xong đời rồi, bà nội đã hẹn 8 giờ không được chậm trễ! Cảnh cáo cùng uy hiếp bị đánh gãy chân hiện lên làm lông tơ cô dựng thẳng đứng: "Đi thôi, chạy nhanh lên, tại sao cậu không gọi tôi dậy?"
Khương Trăn Nguyệt nhìn cô, không nhúc nhích.
Nguyễn Y Hàm nhìn khắp nơi, sắc trời tuy rằng có chút tối, nhưng cảm giác cũng không đến 8 giờ đi?
Cô chần chờ lấy điện thoại ra xem, mới 6 giờ rưỡi, thở phào nhẹ nhõm: "Cậu làm gì vậy?"
Lại chọc ghẹo cô.
Khi còn nhỏ, Khương Trăn Nguyệt chính là như vậy, không có việc gì liền khi dễ cô, làm ký ức Nguyễn Y Hàm khắc sâu chính là thời điểm cấp 2, khi đó lá gan cô rất nhỏ, đặc biệt sợ trời mưa sấm sét, giữa các bạn nhỏ với nhau, lại là tuổi dậy thì nên luôn thích kể một ít chuyện xưa kinh khủng, Nguyễn Y Hàm nghe xong liền sợ hãi.
Đó là một hôm mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm.
Các bạn học đều chạy ra xem trời mưa, Nguyễn Y Hàm trốn ở phòng học không dám ra ngoài, Khương Trăn Nguyệt vốn cũng cùng mọi người náo loạn nửa ngày, mới hỏi người bên cạnh: "Nguyễn Y Hàm đâu?"
Mọi người nhìn xung quanh: "A Hàm????"
Không ai đáp lại.
Khương Trăn Nguyệt liền trở lại phòng học, nhìn thấy người nhát gan kia co lại thành một đoàn, ghé vào trên mặt bàn run bần bật.
Khương Trăn Nguyệt nhìn chằm chằm trong chốc lát, nở nụ cười, nàng chậm rãi đi tới, kêu một tiếng: "A Hàm!"
Nguyễn Y Hàm hoảng sợ, mặt không còn chút máu, thét chói tai một tiếng.
Khương Trăn Nguyệt cười không khép được miệng, nàng đi tới, nắm lấy tay cô: "Thật nhát gan."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Y Hàm trắng bệch: "Đồ ma quỷ!"
Khương Trăn Nguyệt nhướng mày: "Cậu kêu tôi là đồ ma quỷ, quay đầu lại, xem phía sau cậu——"
Nguyễn Y Hàm lại thét chói tai một tiếng, cô run rẩy, rúc vào trong lòng Khương Trăn Nguyệt: "Cậu, cậu thật đáng ghét, đừng hù dọa tôi!"
Khương Trăn Nguyệt dùng sức ôm cô, cười: "Ha ha".
......
Thời gian trôi qua.
Nguyệt Nguyệt vẫn là Nguyệt Nguyệt.
Thật sự là đồ ma quỷ đáng ghét, Nguyễn Y Hàm cố tình không tức giận, cô hừ lạnh một tiếng, phủi bụi bẩn trên quần áo: "Còn thất thần cái gì, mau đứng lên, đừng lề mề, bà nội còn chờ tôi trở về."
Khương Trăn Nguyệt cười cười, khóe miệng gợi lên độ cung đáng sợ: "Liền gấp như vậy không chờ nổi sao?"
Bên cạnh Nguyễn tổng vẫn luôn không thiếu nữ nhân ôm ấp, chậm liền chậm, sợ không có người tiếp theo sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, nàng cũng muốn nói ra miệng, nhưng lời đó lại kẹt ở cổ họng, khiến nàng tràn đầy chua xót.
Nguyễn Y Hàm mặc kệ nàng trêu chọc, nắm lấy tay nàng sốt ruột đi ra ngoài, Khương Trăn Nguyệt cúi đầu, nhìn bàn tay bị cô nắm, nhẹ nhàng thở dài.
Bị Nguyệt Nguyệt dọa như vậy.
Cái gì vòng cổ, Nguyễn Y Hàm đều quăng hết sau đầu.
Đến công ty, Nguyễn Y Hàm lấy chìa khóa xe, quay đầu nhìn thoáng qua Khương Trăn Nguyệt: "Cậu ăn cơm đi, tôi về nhà trước."
Khương Trăn Nguyệt cũng không thèm nhìn cô.
Nguyễn Y Hàm vội vàng rời khỏi, nhìn cửa bị đóng lại, Khương Trăn Nguyệt lúc này mới lấy cái hộp từ trong túi ra, nàng suy nghĩ một chút, bỏ cái hộp vào ngăn kéo Nguyễn Y Hàm thường sử dụng, nhịn không được mắng: "Đồ ngốc, tôi không xinh đẹp sao?"
......
Dọc đường đi, A Ly gấp đều muốn vượt đèn đỏ.
Chờ thời điểm nàng cùng Nguyễn Y Hàm vội vàng chạy tới, người đã đông đủ, đều ngồi trong sân không biết đợi bao lâu.
Nguyễn nãi nãi uống trà, cười tủm tỉm nói chuyện phiếm cùng dì Văn, thấy Nguyễn Y Hàm tiến vào, một ánh mắt như dao nhỏ liếc qua, trực tiếp ra tín hiệu muốn đánh gãy chân cô.
Nguyễn Y Hàm chột dạ không nhìn bà nội, cười gật đầu với dì Văn: "Dì, dì đã tới lâu chưa?"
Dì Văn làm việc trong cơ quan, khí chất rất tốt, không màng danh lợi, nói chuyện dịu dàng, giống như chưa bao giờ biết nổi giận, khi còn nhỏ Nguyễn Y Hàm nhìn thấy vị này đã rất thích, lúc đó còn muốn lớn lên cưới được người như vậy.
Văn Liên mặc một chiếc váy dài màu trắng, nàng ngồi bên cạnh mẹ nàng, vừa thấy Nguyễn Y Hàm tiến vào, mặt liền đỏ lên, lập tức cúi đầu.
Thật sự điển hình của thiên kim đại tiểu thư.
Văn Liên từ nhỏ đến lớn, chưa từng ăn qua khổ, được bảo hộ rất tốt, đối với thế giới nhận thức cũng vô cùng đơn giản.
Nàng thích Nguyễn Y Hàm đã lâu, bởi vì tính cách rụt rè, vốn không nghĩ nói ra với mẹ, chỉ là sau đó thật sự nhịn không được, vụng trộm nói cho mẹ biết, dì Văn ngược lại thản nhiên tiếp thu, cười nói: "Để mẹ đi hỏi bà nội Nguyễn một chút, xem A Hàm có bạn gái chưa."
Văn Liên kéo tay mẹ, mặt đỏ bừng: "Mẹ, không cần đâu."
Dì Văn nhìn nàng: "Tại sao không cần? Đứa nhỏ đáng yêu như A Hàm, nếu con không nắm chặt, sẽ bị người ta giành trước."
Nghe xong lời này, Văn Liên mới buông lỏng tay ra, diện mạo của nàng cùng Khương Trăn Nguyệt và Tần Hải Dao đều bất đồng, điển hình là tiểu gia bích ngọc phương nam, trên người mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, tính cách mềm mại, cả người còn rất thơm, chính là một em gái mềm mại đáng yêu.
Nguyễn Y Hàm thoải mái ngồi xuống, cô uống một ngụm trà, hướng bà nội nháy mắt vài cái.
Chỉ cần cô ngồi xuống bên cạnh mình, mùi bạc hà hấp dẫn kia đập vào mũi, trái tim Văn Liên liền nhảy đến lợi hại, lòng bàn tay thậm chí khẩn trương đến mức đổ mồ hôi.
Dì Văn sau một phen đánh giá Nguyễn Y Hàm, mỉm cười nói: "A Hàm trưởng thành, càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng thành thục."
Giữa hai hàng lông mày của cô trong những năm gần đây nhiều thêm một phần ý vị, sau khi tiếp nhận vị trí tổng tài, khí tràng trên người đều không giống trước kia, ánh mắt nhìn người càng kiên định cùng cương nghị hơn.
Nguyễn Y Hàm cong cong khóe môi: "Dì Văn cũng vậy, mị lực càng lúc càng lớn." Nói xong, cô đem ánh mắt dừng ở trên người Văn Liên, thời gian thật nhanh, em gái nhỏ trước kia nay đã trưởng thành, còn trở nên đáng yêu như vậy, khẳng định rất được người yêu thích.
Văn Liên cảm giác được ánh mắt của Nguyễn Y Hàm, lỗ tai cũng đều đỏ lên.
Nguyễn Y Hàm có điểm kỳ quái, cô vẫn luôn cho rằng đáng yêu giống như Văn Liên, hẳn là phải thích một tên đàn ông đỉnh thiên lập địa, được người ôm vào trong ngực bảo vệ, nhưng nhìn xem, hẳn là đối với cô ít nhiều có một chút hảo cảm đi?
Phản ứng như vậy...... Nên là rất thích mới có được.
Nguyễn Y Hàm sở dĩ biết, bởi vì cô đã từng đối với Tần Hải Dao như vậy, sẽ bởi vì nàng ném tới một ánh mắt, một lần lơ đãng tới gần, trong lòng như nai con nhảy loạn, nhìn thấy nàng liền giống như một người câm, cái gì cũng không nói được, nhưng lại không muốn nàng rời đi, ánh mắt thời thời khắc khắc trộm ngắm nàng.
Tâm tình mạc danh ngã vào đáy cốc, Nguyễn Y Hàm cầm lấy trà uống một ngụm, nước trà vừa rồi còn thấm vào ruột gan, lúc này lại có chút chua xót.
Nguyễn nãi nãi uống trà, hừ lạnh nói: "Bảo con về sớm một chút, còn để cho mọi người chờ."
Nguyễn Y Hàm lau mồ hôi giải thích: "Còn không phải vì chuyện công ty quá nhiều sao? Dì Văn, Văn Liên, thực xin lỗi, để hai người đợi lâu."
Dì Văn cười ôn hòa, Văn Liên lắc đầu, cắn môi, âm thanh yếu ớt: "Không có việc gì."
Dù có chờ lâu hơn, nàng cũng nguyện ý.
Nàng đối với Nguyễn Y Hàm, có một loại cảm giác giống như fans sùng bái thần tượng.
Nàng ở một buổi vũ hội nhìn thấy Nguyễn Y Hàm, lúc đó thanh niên tài năng trong vũ hội không ít, mọi người ăn mặc rất trang trọng, hoặc là tụm năm tụm ba cùng nhau nói chuyện phiếm, hoặc là nhẹ nhàng nhảy múa, Nguyễn Y Hàm lúc ấy mặc một bộ đuôi én màu đen, ngồi trước đàn dương cầm, yên lặng đàn một đoạn《 Khúc dương cầm trong đêm 》, một khắc kia, khóe miệng cô mang theo ý cười, ngón tay thon dài tinh tế tạo nên giai điệu du dương dễ nghe, ôn tồn lễ độ, trông rất tập trung, biểu tình theo âm nhạc mà biến hóa, chuyên chú ôn nhu, khí chất cao quý lẳng lặng tản ra tứ phía.
Văn Liên xem đến đôi mắt đều không dứt ra được, mãi đến khi bạn thân duỗi tay nghịch ngợm lắc lư trước mặt mình, nàng mới giật mình, ngay tại khoảnh khắc đó, Nguyễn Y Hàm đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở trên người Văn Liên, cô đối với nàng gật gật đầu, trong mắt có hoa quang lưu chuyển, trên mặt giống như mạ một lớp vàng nhạt, loá mắt đến độ làm người không dám nhìn thẳng.
Văn Liên lập tức cúi đầu, mặt đỏ lên, khống chế không được tim đang đập gia tốc.
Vừa gặp đã yêu...... Từ đây nhớ mãi không quên.
Tính tình nàng vốn dĩ an tĩnh, không thích tiệc tùng gì đó, ngày thường đều là ba mẹ hoặc là bạn bè lôi kéo thì mới miễn cưỡng đi.
Nhưng từ lúc sau kia, nàng sẽ trộm hỏi thăm, nếu biết Nguyễn Y Hàm đi chỗ nào, nàng sẽ hưng phấn vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ chỉ vì ngày hôm sau ở nơi xa liếc mắt nhìn cô một cái.
Nguyễn Y Hàm hoàn toàn không biết tâm tư của Văn Liên, cô tính toán, từ lần gặp trước, hai người hẳn là có 4-5 năm không gặp, chỉ cảm khái thiếu nữ đã trưởng thành.
"Hai đứa trò chuyện đi, ta và dì Văn cũng đã hơn nửa năm không gặp." Nguyễn nãi nãi rất có nhãn lực: "Có rất nhiều lời muốn nói."
Bà nội và dì Văn đều cùng vẻ mặt, mỉm cười bưng cái ly vào nhà, đem không gian riêng để lại cho hai người.
Đều không phải là những đứa trẻ, nếu tâm đầu ý hợp, muốn ở bên nhau chung sống thì sau 3-4 năm lại tiến hành bước tiếp theo, không có gì ngượng ngùng.
Bà nội là gấp không chờ nổi, dì Văn cũng rất thích Nguyễn Y Hàm, bằng không cũng sẽ không vì con gái mà hỏi thăm chuyện của Nguyễn Y Hàm.
Ban đêm đèn đuốc sáng trưng.
Sân vườn Nguyễn gia, là do Nguyễn Y Hàm tự mình thiết kế, cô dùng rất nhiều màu sắc ấm áp, cả sân rực rỡ, lại không quá cường thế, vô cùng thoải mái.
Lúc này, gió lạnh phất phơ, Nguyễn Y Hàm ngồi nhìn Văn Liên, có chút xấu hổ.
E hèm...... Đứa nhỏ này động một chút liền đỏ mặt, cô nên nói cái gì?
Văn Liên nhỏ hơn cô ba tuổi, dựa theo tuổi tác mà nói, chắc nàng vừa mới tốt nghiệp đại học không bao lâu.
Nguyễn Y Hàm buồn bực, sợi chỉ đỏ này của bà nội là từ đâu dựng lên, thật sự đủ lợi hại.
Văn Liên vụng trộm nhìn vẻ mặt của Nguyễn Y Hàm, nhìn mồ hôi trên trán cô, đứng dậy rót cho cô một ly trà, Nguyễn Y Hàm nói một tiếng cám ơn, lịch sự đưa tay lên đỡ ly trà, không cẩn thận da thịt đụng chạm, mặt Văn Liên lại đỏ lên một mảnh.
Nguyễn Y Hàm:......
Dễ dàng thẹn thùng như vậy sao?
Ngồi cùng nhau, tương đối vô ngữ.
Nguyễn Y Hàm thật sự không biết nên nói cái gì với Văn Liên, chuyện ăn nhậu chơi bời sao? Nghe bà nội nói, sản nghiệp nhà nàng là tranh phong cảnh thư pháp, vậy nói chuyện công ty kinh doanh sao? Nàng mới vừa tốt nghiệp, nghe nói năm nay còn tham gia quốc khảo.
Nguyễn Y Hàm hiện tại tuy rằng mới 25 tuổi, nhưng dù sao cũng là người từ 30 tuổi trở về, hơn nữa trải qua đủ loại cảm xúc, đã sớm không còn là thiếu nữ đơn thuần, cô nhìn Văn Liên, có chút thất thần.
Thời điểm 22 tuổi cô đang làm gì?
Khi đó, cô mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, chuyện trong nhà cũng không cần tham dự, từng ngày đi du lịch khắp nơi cùng bạn bè, ăn chơi trác táng, một chút phiền não cũng không có, đương nhiên người có hảo cảm với cô cũng không ít, có người đơn thuần là bởi vì ngoại hình khí chất của cô, nhưng phần lớn là nhìn trúng tập đoàn Nguyễn thị sau lưng cô, trong lòng Nguyễn Y Hàm biết rõ, cho nên cô chưa bao giờ để ý đến bất luận kẻ nào, mãi cho đến khi gặp được...... Tần Hải Dao.
Cô không phải kiểu người có thể bị cầm chân một chỗ.
Nhưng chính vì vừa gặp đã yêu, khống chế không được vì nàng thất hồn, khống chế không được vì nàng khuynh đảo.
Nhớ tới nữ nhân kia......
Trong lòng Nguyễn Y Hàm liền dâng lên một cổ hận ý cùng thô bạo, trong đầu cô đều là nàng......
Nàng bị bóp chặt cổ cắn môi còn muốn tỏ vẻ quật cường.
Nàng ở trong trường học thời điểm bị nhục nhã khủng hoảng yếu ớt cầu xin cô.
Nàng bị quăng ngã ở trên tường, thân thể đều đứng dậy không nổi lại vẫn nhìn cô lệ quang doanh doanh cực kỳ bi ai.
Còn có...... Nàng mang tất đen áo sơmi vũ mị...... Nàng ở trên sân khấu rực rỡ lóa mắt...... Còn có nàng nghiêm trang làm tâm phiền ý loạn cùng dụ hoặc......
"Chị."
Văn Liên vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, Nguyễn Y Hàm quay đầu, mỉm cười với nàng: "Sao vậy?"
Ở trong mắt cô, Văn Liên chính là em gái nhỏ.
Khuôn mặt của Văn Liên trong trẻo, nàng nhìn vào mắt Nguyễn Y Hàm, mang theo một chút tìm tòi: "Chị có yêu thích người nào không?"
Thân thể của Nguyễn Y Hàm cứng đờ, nhìn nàng.
Văn Liên cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em chỉ là suy đoán, chị vừa rồi...... Thời điểm nhớ lại chuyện gì đó, ánh mắt kia......"
Làm nàng cảm giác Nguyễn Y Hàm có người yêu.
Tuy rằng nàng chưa trải qua yêu đương, nhưng bạn bè bên cạnh thì có, nhớ tới người mình thích, sẽ giống như Nguyễn Y Hàm lộ ra đủ loại biểu cảm, hoặc phẫn nộ hoặc là bộ dáng rối rắm.
Bất tri bất giác.
Tâm Văn Liên bắt đầu trầm xuống, thực mất mát, kỳ thật nàng cũng biết, ở độ tuổi của Nguyễn Y Hàm, địa vị như vậy, khí chất như vậy, bên cạnh có người yêu là rất bình thường, nhưng nàng vẫn thực mất mát, mang theo một chút tiếc nuối.
Nguyễn Y Hàm muốn nói gì đó, lại cảm thấy cả người vô lực.
Cô có yêu thích người nào không? Không, cô không có.
Người kia...... Trong lòng cô sớm đã chết.
Kỳ thật trước kia, lúc Nguyễn Y Hàm và Tống Hòa ở cạnh nhau, cũng sẽ thường xuyên nghe nàng lải nhải nói nàng cùng thiên kim hoặc công tử nào đó có cảm tình.
Tống Hòa nói bản thân mình điển hình là người có tình yêu bao la, nàng từng yêu rất nhiều, nàng còn tuyên bố chính mình không phải kẻ bạc tình, đều là chấm dứt một đoạn tình cảm mới bắt đầu đoạn tiếp theo, hơn nữa mỗi một người nàng đều yêu, chẳng qua là tình yêu ngắn ngủi.
Nguyễn Y Hàm đã từng nói nàng chính là phiên bản nữ không biết xấu hổ của Đoàn Chính Thuần(*), Tống Hòa chỉ nhướng mày, một chút cũng không thèm để ý đến sự sỉ nhục của cô: "Bất quá A Hàm, cậu về sau nếu yêu đương, gặp vấn đề, có thể tới tìm tôi, tôi có rất nhiều kinh nghiệm."
(*) Đoàn Chính Thuần là em trai của đương kim hoàng đế nước Đại Lý Bảo Định Đế, giữ chức vụ Trấn Nam vương, tước hiệu Hoàng Thái đệ (sẽ được kế vị ngôi Hoàng đế). Ông được mô tả là một con người đa tình, "Yêu mĩ nữ hơn giang sơn", quan hệ với rất nhiều mĩ nữ nhưng tình cảm của ông dành cho họ đều rất thật lòng, và xem ra ông thật sự yêu thương, say mê họ (khi ở cạnh nhau).
Nguyễn Y Hàm hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường: "Nếu tôi thật sự yêu một người, nhất định phải một dạ đến già."
"Ai ai ai." Tống Hòa chỉ vào miệng cô: "Cậu ngàn vạn lần đừng nói như vậy, A Hàm, cậu đem ánh mắt của cậu nhìn đi, nơi phồn hoa này, nhân sinh tốt đẹp nhiều như thế, cậu làm gì giống như một thân cây thắt cổ chờ chết, đừng nói tôi không nhắc nhở, cậu như vậy đặc biệt dễ bị tổn thương. Có câu thành ngữ nói như thế nào nhỉ?" Tống Hòa một tay vuốt vuốt cằm: "A, tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm(*), người sống có thể chết, người chết có thể sinh. Nếu không sinh bất tử, vậy đừng nhúc nhích tình."
(*) Tình chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, chỉ trong khoảng khắc mà đã đắm say.
Mắt Nguyễn Y Hàm trợn trắng, Tống Hòa không biết xấu hổ nói thêm: "Thật đó, cậu có biết tôi vì sao vẫn luôn vui vẻ như vậy, có thể so sánh với thần tiên sống trên nhân gian không? Đó là bởi vì tôi không chấp nhất, đối phương đưa ra lời chia tay, tôi cũng sẽ vui vẻ đồng ý, khó chịu vài ngày, tự nhiên sẽ gặp được người mình thích, kết thúc một đoạn tình cảm, biện pháp tốt nhất để thoát ra chính là yêu một người khác."
—— Kết thúc một đoạn tình cảm, biện pháp tốt nhất để thoát ra chính là yêu một người khác
Ánh mắt của Nguyễn Y Hàm có chút trống rỗng nhìn ly trà trong tay, Văn Liên nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Chị, kia...... Chị có bạn gái không?"
Nếu thật sự có, nàng cũng biết hết hy vọng, tuy rằng không có khả năng sẽ mau quên mất, nhưng nàng sẽ đem Nguyễn Y Hàm đặt ở trong lòng.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng lắc đầu: "Chị không có bạn gái." Cô thuận miệng hỏi: "Em thì sao?"
"Không có." Trả lời rất nhanh, mặt Văn Liên mạc danh nóng lên, đề tài này, dưới tình huống như vậy tựa hồ có chút ái muội.
Nguyễn Y Hàm uống một ngụm trà, đôi môi hồng nhuận đang muốn nói chuyện, điện thoại rung lên một chút, cô cúi đầu nhìn là Tần Hải Dao gửi tới.
Nội dung rất đơn giản.
Tần Hải Dao mặc áo khoác của Nguyễn Y Hàm để lại hôm qua, chân trần ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển sách, cúc áo cũng không cài, quả thực chính là văn nhã bại hoại(*).
(*) Văn nhã bại hoại: chính là sói đội lốt cừu, lưu manh giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.
Mà lời nàng nói, giống như lông vũ vuốt nhẹ trái tim của Nguyễn Y Hàm.
—— Cô có muốn đến không? Cô còn muốn xem sao......
Gió đêm đột nhiên không còn mát mẻ nữa, trái tim của Nguyễn Y Hàm vô cùng khô nóng, ngay cả Văn Liên ở bên cạnh liên tục gọi cô ba tiếng chị cũng không nghe thấy.
Nguyễn nãi nãi và dì Văn một mực ở trong phòng giả vờ nói chuyện phiếm, kỳ thật vẫn luôn trông chừng, Nguyễn nãi nãi vừa nhìn đã thấy mặt thiếu nữ luôn hồng, cháu gái bà lại giống như người mù, luôn nhìn nơi xa xuất thần, bà khụ một tiếng: "A Hàm, con không phải nói chuẩn bị lễ vật tặng cho Văn Liên sao? Như thế nào không lấy ra?"
Lễ vật?
Nếu bà nội không nói, Nguyễn Y Hàm đã quên mất chuyện này, Văn Liên nghe xong ánh mắt lập tức sáng lên, tràn ngập chờ mong nhìn Nguyễn Y Hàm.
Gia cảnh của nàng, cũng không thiếu bất kỳ lễ vật nào, nhưng bởi vì là Nguyễn Y Hàm tặng, lòng nàng tràn đầy chờ mong nhảy nhót.
"Lễ vật...... Có lễ vật." Nguyễn Y Hàm bị bà nội liếc một cái, cô cười thực dối trá, theo bản năng đưa tay sờ túi, sờ từ trên xuống dưới không có, tâm lạnh đi một nửa, từ dưới sờ lên trên cũng không có, tâm lạnh thấu xương.
Bà nội, dì Văn, Văn Liên đều chờ mong nhìn cô, hai tay Nguyễn Y Hàm bắt đầu sờ loạn, lễ vật đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro