Chương 25
—— Tôi sẽ kết hôn vào tháng sau.
Nguyễn tổng mau đứng lên đi, mưa lớn như vậy, hà cớ gì phải tự hành hạ bản thân, trở về tịnh dưỡng một chút, hôn lễ của tôi cùng Tiểu Hải còn đợi mời cô làm phù đâu đấy.
Cô ấy đi quán trà gặp một người, sau đó tới ngân hàng một chuyến."
......
Thình lình xảy ra hôn môi.
Cường thế, phẫn nộ, hận ý giao thoa.
Tần Hải Dao kinh ngạc ngắn ngủi, nàng nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm lại một phen kéo cánh tay nàng ra: "Đừng chạm vào tôi."
Tần Hải Dao trong lòng tê rần, nàng dựa vào tường, bất động không chống cự để cô phát tiết.
Nguyễn Y Hàm tàn nhẫn, cường thế, không có một chút dấu vết ôn nhu, theo nồng đậm hận ý trải rộng khắp cổ Tần Hải Dao.
Lúc trước, Nguyễn Y Hàm ở thời điểm mệt mỏi cũng sẽ cùng Tiểu Hải oán giận: "Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, muốn bỏ hết tất cả cùng chị bỏ trốn."
Tần Hải Dao sẽ từ phía sau ôm lấy cô, hôn cô một chút, từ vành tai đến cổ, lại đem cô xoay lại, hôn môi, mãi cho đến khi Nguyễn Y Hàm đỏ mặt, ánh mắt đều thay đổi, nàng mới ôn nhu mỉm cười: "Cảm giác tốt hơn chưa?"
Nguyễn Y Hàm duỗi tay cởi đi thắt lưng nàng, cắn cắn môi: "Chị luôn ôn nhu như vậy, em muốn thô bạo một chút cũng không có biện pháp."
Tần Hải Dao mỉm cười, thân thể ngã về phía trước, chọc lên xương quai xanh của cô: "Em đang suy nghĩ cái gì? Tại sao đem thắt lưng của chị cởi xuống."
......
Đã từng, cô muốn thô bạo một chút cũng không có biện pháp, chỉ có thể vô tận ôn nhu sủng nịnh nàng.
Nhưng hiện giờ......
Muốn ôn nhu cũng không thể được......
Đèn trong hành lang đã tắt.
Che đậy tất cả, mơ hồ chỉ có hô hấp nặng nề của Nguyễn Y Hàm, cùng âm thanh Tần Hải Dao nức nở đứt quãng.
Cho dù một mảnh đen nhánh, nhìn không thấy, vẫn làm cho người mơ màng vô hạn.
A Ly một mực ở trong bóng tối sờ cái mũi của mình, hai mắt đăm đăm, xác định không có chảy máu, mới xoay người bỏ chạy.
Nàng chạy quá nhanh, một cú đá vào thùng rác bên cạnh, ngã xuống, nàng lại bò dậy thật nhanh chạy mất.
Phanh một tiếng, đèn lại sáng.
Nguyễn Y Hàm đã đem quần áo trên vai Tần Hải Dao kéo xuống, thân thể cô cứng đờ, quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy bóng lưng hốt hoảng của A Ly.
Hô hấp của Nguyễn Y Hàm còn chưa khôi phục, cô một tay chống tường chuẩn bị rời đi, Tần Hải Dao lại nhìn cô, một tay nắm lấy bàn tay nóng bỏng của cô đặt ở trước người: "Nguyễn tổng còn muốn tiếp tục không? Tôi có thể."
Một khoảng trầm mặc, Nguyễn Y Hàm không nói gì, rút tay về, xoay người vào nhà.
Nếu là lúc trước, Tần Hải Dao mời gọi như vậy, cô khẳng định phải đem người tử hình ngay tại chỗ, hưng phấn muốn phát điên.
Nhưng hiện tại, cô một chút hứng thú cũng không có, thậm chí còn sẽ phản cảm.
Nhân tâm một khi thay đổi, tất cả đều không giống nhau.
Trong phòng, tràn ngập hương vị dấm đường mà Nguyễn Y Hàm thích nhất.
Chỉ có Tần Hải Dao mới có thể làm ra hương vị này.
Nguyễn Y Hàm đi qua rất nhiều tiệm cơm, nhà hàng năm sao, vỉa hè bình dân...... Đều không có hương vị như vậy.
Nàng xoay người từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, lúc này mới thấy bên hông nàng rõ ràng còn mang tạp dề, nhìn dáng vẻ giống như vừa làm cơm xong.
Cách ăn mặc gia đình như vậy, đã từng xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của Nguyễn Y Hàm.
Trong mơ, trên người Tần Hải Dao thơm mát, trong mắt tràn đầy sủng nịnh, nàng sẽ vuốt mặt Nguyễn Y Hàm, ôn nhu nói: "A Hàm, tới ăn cơm."
Nguyễn Y Hàm chơi xấu, không chịu động, Tần Hải Dao liền sẽ cúi đầu hôn cô.
Nhưng giây tiếp theo, khuôn mặt của Tần Hải Dao đột nhiên thay đổi, tay bóp chặt cổ cô, gắt gao không lưu lại một chút tình cảm.
Mỗi lần mơ thấy, Nguyễn Y Hàm đều sẽ bừng tỉnh ngồi dậy, sau sống lưng đều là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hòa hoãn hồi lâu, cô rốt cuộc ngủ không được nữa liền như vậy ngồi đến hừng đông.
......
Yêu là nàng, hận cũng là nàng, tất cả đều là nàng đem đến.
Tần Hải Dao vào trong mang nước mật ong đã pha đưa cho cô: "Uống một chút, đầu sẽ dễ chịu hơn."
Nguyễn Y Hàm bực bội nghiêng đầu, một tay cởi nút áo trên người: "Tôi kêu cô tới để nấu cơm cho tôi sao?"
Đúng rồi, sủng vật.
Tần Hải Dao trào phúng cong lên khóe miệng, nhìn người ngồi trên sô pha, Nguyễn Y Hàm lúc này bực bội nhéo huyệt Thái Dương, nàng chậm rãi đi tới, quỳ xuống bên sô pha, lấy tay cô ra, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ngón tay mảnh khảnh, lạnh lẽo, lực đầu ngón tay vừa vặn, có thể giảm bớt đau đớn nơi sâu nhất thần kinh.
Nguyễn Y Hàm uống rượu có một thói quen, phản ứng của người bình thường hoặc là đỏ mặt, hoặc là choáng váng, cô cũng sẽ có, nhưng chủ yếu nhất vẫn là đau huyệt Thái dương.
Mỗi một lần khó chịu, cô đều sẽ cảm thấy đầu đau như búa bổ, giống như muốn nổ tung.
Nguyễn Y Hàm không nói lời nào, thân thể lại thả lỏng xuống.
Thủ pháp của Tần Hải Dao vẫn như cũ, nàng hiểu cô nhất, biết làm thế nào có thể giảm bớt cơn đau cho cô.
Ngón tay mảnh khảnh mang theo mùi hương, thân thể mềm mại dán sát vào cô.
Nếu cô không mở mắt, thật sự giống như cảnh tượng trong mơ.
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm nhắm mắt lại giống như một chú mèo con, môi biếng nhác vểnh lên, trái tim bỗng dưng trở nên mềm mại.
Không biết qua bao lâu.
Nguyễn Y Hàm mày giãn ra, Tần Hải Dao đi lấy nước mật ong bên cạnh, Nguyễn Y Hàm mở nửa con mắt nhìn nàng, không nhúc nhích, chỉ nhướng mày.
Hiểu được ý tứ của cô, Tần Hải Dao ngửa đầu uống một ngụm, nàng ngồi trên người Nguyễn Y Hàm, ôm lấy cổ cô, lấy miệng độ nước, đút cô uống.
Một ngụm lại một ngụm.
Phân không rõ hiện thực.
Một màn như vậy, đối với Tần Hải Dao khó có thể mở miệng, gian nan, nàng hy vọng Nguyễn Y Hàm có thể nhắm mắt lại không nhìn nàng như vừa rồi.
Nhưng Nguyễn Y Hàm giống như cố ý, cô nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, ánh mắt giống như bảo thạch, sáng quắc cùng băng lãnh.
Mùi rượu xen lẫn mùi bạc hà, đút vài lần, Tần Hải Dao cảm giác mình cũng giống như say, thân thể nhũn ra, tay càng ngày càng vô lực, Nguyễn Y Hàm cảm giác được, cô một tay vén mái tóc dài của Tần Hải Dao lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
Hai người dán đến quá thân mật.
Biết rõ không có khả năng.
Nhưng ánh mắt của Tần Hải Dao vẫn dần dần mê ly, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, cảm giác tay cô nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt, mang theo từng trận điện giật.
Nàng hơi tiến về phía trước, nhìn môi Nguyễn Y Hàm, làm động tác nuốt nước miếng một cái, Nguyễn Y Hàm nhìn thấy liền cười lạnh: "Cô Tần phóng đãng như vậy, có phải từ trong xương cốt rồi không?" Cô dường như nghĩ đến cái gì đó, cong môi nói: "Tôi thấy ba mẹ cô, so với cô có vẻ càng trung hậu thành thật hơn nhiều."
Tần Hải Dao nhắm mắt lại, chịu đựng cô châm chọc.
Biết rõ cô cố ý, lại không dám nói ra sự thật.
Nguyễn Y Hàm ghét nhất chính là bộ dáng ẩn nhẫn này của Tần Hải Dao, hai tay ôm chặt eo Tần Hải Dao, trực tiếp đem nàng khóa lại.
Tần Hải Dao không nhúc nhích, nàng không có sức lực, cũng không muốn phản kháng, vô luận hung ác thế nào, nếu là Nguyễn Y Hàm, nàng đều có thể tiếp nhận.
Nhưng Nguyễn Y Hàm lại không nghĩ buông tha nàng như vậy, cô nhìn đôi mắt nàng, lạnh lùng nói: "Nói cô muốn đi."
Tần Hải Dao nhìn đôi mắt cô, cắn môi không nói lời nào.
Nguyễn Y Hàm nở nụ cười, khóe mắt lạnh lẽo, tay cô dán vào đường cong yểu điệu kia, nàng không chịu nói, cô có rất nhiều biện pháp làm nàng nói.
Đến cuối cùng, Tần Hải Dao buông vũ khí đầu hàng, nàng nức nở lập tức ôm lấy Nguyễn Y Hàm: "Tôi muốn......"
Nguyễn Y Hàm nhìn vào mắt nàng: "Cầu xin tôi."
Đã từng tất cả là giả, nhưng đối với thân thể này cô lại hết sức quen thuộc.
Cô quá hiểu Tần Hải Dao, biết làm thế nào để nàng vui vẻ, làm thế nào để nàng thống khổ, làm thế nào để nàng hỏng mất.
Tần Hải Dao nhìn ánh mắt cô, giống như bị thôi miên: "Cầu xin cô......"
......
Trong nồi xương sườn còn đang hầm.
Đến cuối cùng, mùi khét đã ngăn chặn sự nóng bỏng kia.
Tần Hải Dao nằm trên sô pha, quần áo bị lột một nửa, thân thể run rẩy, hô hấp không xong, trong mắt một mảnh mơ màng, bất lực lại yếu ớt nhìn Nguyễn Y Hàm.
Tóc dài dán ở bên môi, cả người nàng đều bị mồ hôi thấm ướt, Nguyễn Y Hàm lại quần áo chỉnh tề, cô đứng dậy không mang theo một tia tình cảm liếc nhìn Tần Hải Dao: "Rất hưởng thụ?"
Hưởng thụ......
Tần Hải Dao biết cô cố ý, cố ý xem nàng hỏng mất, cố ý làm nàng bất kham.
Vô hạn châm ngòi, lại chậm chạp không đến trọng điểm.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng mất khống chế, khóe miệng mang theo nụ cười trêu chọc, biết rõ nàng khó chịu đến cực điểm, nhưng vẫn khiến nàng bị kẹt ở giữa sườn núi, không lên không xuống.
Cứ hưởng thụ như vậy còn có ý nghĩa gì?
Cô buông lỏng tay ra.
Tần Hải Dao rũ đầu, tóc dài che khuất biểu tình của nàng, nhưng nhiệt độ cơ thể lại không thể che giấu.
Đôi mắt của Nguyễn Y Hàm đen nhánh, nặng nề nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Cô vì cái gì biết tôi sẽ hiểu ngôn ngữ của người khiếm thính?"
Tần Hải Dao lập tức ngẩng đầu lên, trong lòng giống như bị kim châm chọc một cái, nàng gắt gao nhìn vào ánh mắt của Nguyễn Y Hàm.
Ánh lửa đè nén trong mắt Nguyễn Y Hàm cơ hồ muốn trào ra, cô gắt gao nhìn Tần Hải Dao, trầm mặc một lát, Tần Hải Dao cúi đầu nói: "Tôi nghĩ...... Nguyễn thị là một gia tộc lớn, Nguyễn tổng từ nhỏ chắc chắn liền tiếp xúc với giáo dục của người thừa kế, không gì không làm được......"
Đó là nàng cố ý thử.
Nàng rất mệt, có nhiều thời điểm, thật sự muốn đem tất cả nói cho Nguyễn Y Hàm biết, không ngụy trang nữa.
Nhưng lần thử này liền thất bại.
Tần Hải Dao từ đôi mắt của Nguyễn Y Hàm có thể biết được rõ ràng đáp án.
Một khi để cho cô biết mình cũng mang theo ký ức kiếp trước, cô nhất định sẽ không chút lưu tình bóp chặt cổ nàng...... Thậm chí giết nàng, liền không còn đường sống sót.
Nàng muốn tranh thủ một ít thời gian, nàng có rất nhiều thứ, muốn cho Nguyễn Y Hàm tự mình cởi đi khăn che mặt của nàng, dùng ánh mắt của cô nhìn xem.
Nguyễn Y Hàm cong cong khóe môi, nghiền ngẫm mỉm cười: "Không gì không làm được? Chuyện tôi am hiểu nhất, cô còn chưa cảm nhận được đâu."
Cô hoạt động ngón tay một chút, Tần Hải Dao biết ý tứ của cô, đỏ mặt tía tai, Nguyễn Y Hàm lắc đầu, đi vào tắm rửa.
Tối nay uống quá nhiều, một thân mùi rượu, bản thân cô cũng chịu không nổi.
Tắm xong, Tần Hải Dao còn đang bận rộn trong bếp, sườn bị dính nồi, nàng chỉ có thể làm lại lần nữa, trong tay cầm cái xẻng đang thắng nước đường, nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng khách.
Là bà nội.
Giọng nói của Nguyễn nãi nãi luôn không thể xem nhẹ: "Con lại chạy đi đâu???!!! Xem như con lợi hại, dám không trở về nhà????"
A Ly nhãi ranh kia cư nhiên cũng dám cùng cô nói dối, luôn mồm nói Nguyễn tổng ở lại tăng ca, trực tiếp làm Nguyễn nãi nãi giơ quải trượng dí đánh giống như con thỏ chạy mất.
Lỗ tai của Nguyễn Y Hàm ong ong, cô đem điện thoại để ra xa một chút: "Sao người còn chưa ngủ, bà nội? Con không phải dặn A Ly nói với người con ở lại tăng ca sao."
"Tăng ca, mấy giờ rồi? Đừng hòng lừa ta!"
Nguyễn nãi nãi thấy da cô lại bắt đầu ngứa, Nguyễn Y Hàm cong cong khóe môi, cô mở loa ngoài, hai tay dùng khăn lông lau nước trên tóc: "Rốt cuộc có chuyện gì, bà nội?"
"Ta hỏi con!"
Âm thanh của Nguyễn nãi nãi to lớn vang dội: "Con có thích Trăn Nguyệt không?"
Cái gì?
Nguyễn Y Hàm ngẩn người, nhìn điện thoại, thân thể của Tần Hải Dao trong phòng bếp cũng cứng ngắc, trái tim đập thình thịch.
Đây là điều khiến nàng bận tâm nhất, nàng vẫn luôn muốn hỏi Nguyễn Y Hàm, nhưng chưa bao giờ dám nói ra miệng.
Hai người vô cùng ăn ý, đã vô số lần làm nàng ghen đến phát điên.
Nguyễn nãi nãi: "Ta hỏi con có thích Trăn Nguyệt không? Khương Trăn Nguyệt!"
Bà nội nửa đêm lại nổi cơn gì vậy?
Nguyễn Y Hàm bất đắc dĩ nói: "Bà nội, người nháo cái gì? Con với Trăn Nguyệt cùng nhau lớn lên, giống như chị em ruột thịt, con sao có thể thích cô ấy?"
Cô đối với Khương Trăn Nguyệt, càng giống như một loại cảm giác em gái đối với chị gái xinh đẹp.
Trăn Nguyệt vốn lớn hơn cô một tuổi, từ nhỏ lại tính tình nóng nảy, táo bạo, tuy rằng ở trong đám con nít rất che chở cô, nhưng có lẽ khi còn bé bị chọc mông đuổi theo đánh quá sâu sắc, Nguyễn Y Hàm chính là mạc danh sợ nàng. Đặc biệt là đôi mắt của Nguyệt Nguyệt, sắc bén thâm thúy, giống như chuyện gì cũng không giấu được nàng.
Vừa dứt lời.
Nguyễn Y Hàm ngửi thấy một mùi khét, cô nhìn vào phòng bếp, Tần Hải Dao giống như thất thần, ngơ ngác đứng ở đó.
Mãi đến khi Nguyễn Y Hàm đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, cau mày dùng ánh mắt dò hỏi nàng đang làm gì, Tần Hải Dao mới lập tức hoàn hồn, nàng vội vàng mở máy hút khói.
"Âm thanh gì vậy? Con đang ở nhà ai?"
Nguyễn nãi nãi alo alo vài tiếng, Nguyễn Y Hàm cầm điện thoại bất đắc dĩ: "Bà nội, người mau ngủ đi."
"Ngủ cái gì!" Nguyễn nãi nãi rất phẫn nộ: "Con ngày ngày chạy ra ngoài lêu lổng, tuổi không còn nhỏ nhưng vẫn không đứng đắn giống như trước, ngày mai 8 giờ tối, ta sẽ hẹn Văn Liên uống trà, chính là cô gái lúc trước con đã gặp qua, chân đặc biệt dài, rất thích cười, lại đáng yêu, vừa nhìn chính là một cô gái tốt, ngày mai cho dù bên ngoài có cháy con cũng phải trở về cho ta! Bằng không ta đánh gãy chân con! Lễ vật ta đã giúp con chuẩn bị, vòng cổ ngọc bích kia, con nhớ để trong túi, tính cách của con, không tùy thân mang theo sợ ném chỗ nào cũng không biết!"
Nguyễn Y Hàm vừa nghe đã hiểu, cô bị chọc tức cười: "Bà nội, người không phải ghép CP chứ? Còn nữa, lần đầu tiên gặp mặt lại tặng lễ vật cái gì chứ?"
Bà nội lại bắt đầu nhọc lòng hôn nhân đại sự của cô.
Lão thái thái không thể không nhọc lòng, bà nhìn cháu gái ngày một gầy yếu, mỗi đêm đều không ngủ được, bà đều phải sốt ruột hoài nghi.
Doanh nghiệp lớn đến đâu, tập đoàn lớn đến đâu thì sao?
Nếu người bị ép đến hỏng mất, những vật ngoài thân kia còn có ích lợi gì?
Đau lòng lại không có biện pháp.
Hôm nay, bà còn cố ý bảo Vương Lâm tìm một bác sĩ tâm lý tới đây, bác sĩ nói, có thể là do áp lực quá lớn, đưa ra đủ loại biện pháp, nói hữu dụng nhất chính là dời đi sự chú ý của cô.
Nguyễn nãi nãi tính tình hấp tấp hỏi: "Ngoại trừ giảm sức ép giúp thả lỏng, biện pháp gì hiệu quả nhất?"
Bác sĩ cười tủm tỉm nói: "Ngài đừng lo quá, kỳ thật có thể làm cho Nguyễn tổng dời đi lực chú ý một chút, từ nhỏ Nguyễn tổng đã sống trong đại gia tộc lớn như vậy nên không giống những đứa trẻ có gia cảnh bình thường khác, lúc này hẳn phải nên đắm chìm ở bên trong tình yêu mãnh liệt, có thật nhiều hạnh phúc."
Nguyễn nãi nãi vừa nghe lời này liền động tâm tư, nhưng bà cẩn thận hỏi quan hệ của cháu gái và Nguyệt Nguyệt trước, xác định không có gì mới dám tiến thêm một bước.
"Đây là lễ phép, đại biểu chúng ta coi trọng con bé, con dám không trở về cho ta xem thử!"
Không đợi Nguyễn Y Hàm phản ứng, bà nội bang một tiếng, cúp điện thoại.
Nguyễn Y Hàm nhìn điện thoại bất đắc dĩ cười cười, cảm giác bà nội thật sự quá nhọc lòng, cô quay đầu lại nhìn Tần Hải Dao, nhìn biểu tình phức tạp của nàng, Nguyễn Y Hàm nhướng mày.
Tần Hải Dao nhìn cô, bất an, rối rắm, sợ hãi, các loại cảm xúc lăn lộn trong lòng, giống như thủy triều nhấc lên từng đợt cuồng phong.
Nếu......
Cô yêu người khác.
Có lẽ, đối với Nguyễn Y Hàm mà nói là một loại giải thoát, về sau có một ngày tới gần chân tướng kia, cô cũng sẽ không thống khổ nhiều nữa.
Nhưng còn nàng thì sao? Nàng lại tính là cái gì?
Suy nghĩ như vậy, không chỉ giống hiện tại, đã từng rất nhiều lần, lý trí của Tần Hải Dao vẫn luôn muốn buông tay để cô đi, nhưng kết quả, yêu cũng tốt hận cũng tốt, người kia, nàng chung quy không thể từ bỏ.
Giống như kiếp trước......
Lúc nàng đem thẻ ngân hàng và vé máy bay đến tìm Nguyễn Y Hàm.
Tâm nàng đau triệt để.
Rõ ràng là đau đến tận xương cốt, nhưng nàng vẫn phải biểu hiện không quan tâm, nói ra những lời hung ác tuyệt tình.
Lần đó, nếu A Ly không đến chỗ nàng, không có kinh động đến mẹ nàng, Nguyễn Y Hàm nếu như rời đi......
Các nàng có khả năng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Cô và bà nội......
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, thu hết biểu tình của nàng vào mắt, ngữ khí lãnh đạm hỏi: "Đang suy nghĩ cái gì?"
Mỗi một lần, Tần Hải Dao lộ ra biểu tình thống khổ rối rắm như vậy, cô đều nhịn không được suy nghĩ, nữ nhân này có phải lại đang suy nghĩ tính kế cô hay không.
Tần Hải Dao cúi đầu xuống: "Không có."
Nguyễn Y Hàm chăm chú nhìn nàng một lát, cô chậm rãi nói: "Tần Hải Dao, cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Cô đối với tôi, có từng nói qua một câu thật lòng?"
Những lời này, là đang hỏi nàng hiện tại, càng là đang hỏi trước kia.
Trái tim của Tần Hải Dao đập nhanh một nhịp, nàng không biết lời này của Nguyễn Y Hàm là có ý gì, cho rằng cô phát hiện ra gì đó.
Chờ một lát.
Không được đáp lại, Nguyễn Y Hàm lắc đầu trào phúng cười cười, xoay người đi lấy quần áo trên sô pha.
"Cô đi đâu vậy?"
Tần Hải Dao đuổi theo một bước, Nguyễn Y Hàm quay đầu, trong mắt đều là lạnh nhạt: "Về nhà."
Bằng không thì sao?
Muốn ở lại nơi này sao?
Lời nói của Nguyễn Y Hàm khiến Tần Hải Dao nghĩ đến thân phận của nàng lúc này, nàng trầm mặc, Nguyễn Y Hàm không dừng lại nữa, xoay người rời đi.
Mãi đến khi cửa bị đóng lại.
Thân thể của Tần Hải Dao mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "A Hàm, đừng yêu người khác được không......"
Nếu không có cô, nàng mất đi ý nghĩa để tồn tại.
Sáng hôm sau.
Nguyễn nãi nãi bắt được Nguyễn Y Hàm lải nhải không ngừng: "Bà nội biết con thấy phiền, nhưng dù phiền con cũng phải nghe, đứa nhỏ nhà dì Văn của con, là tiểu thư khuê các, chính là thẩm mỹ có chút không tốt, không biết như thế nào lại nhìn trúng con trong buổi tiệc, cùng ngày về nhà liền giống như động kinh, đuổi theo mẹ mình hỏi tình huống của con, từ đây nhớ mãi không quên, ai, cô gái tốt biết bao, cũng không biết tại sao lại không có mắt nhìn người như vậy."
Nguyễn Y Hàm đầu đầy hắc tuyến, cạn lời nhìn bà nội.
Nói cái gì người già cần nghỉ ngơi nhiều, tinh lực không đủ.
Nhìn bà nội như vậy, cô cảm thấy còn không bằng đem bà nội đến công ty, cùng cô liên thủ bóp chết Tần Thấm là được.
Nguyễn nãi nãi lời nói thấm thía: "Con cũng không còn nhỏ, đừng cho rằng mình còn mười tám, chuyện công ty, ta chưa từng cho con áp lực, ngược lại là chuyện bạn gái của con, nhiều năm như vậy, đều không mang đến cho bà nội xem qua, con có phải thật sự như lời A Ly nói, nơi nào có vấn đề, nếu con thật sự như vậy, con nói với bà nội, ta sẽ không ghét bỏ con......"
!!!
A Ly!!!
Nguyễn Y Hàm phẫn nộ đứng dậy, cô muốn lập tức bóp chết tên nói bừa kia.
Mãi đến lúc ăn cơm.
Tần Thấm tới đây, Nguyễn nãi nãi còn lải nhải: "Tối nay, cho dù là có chuyện lớn gì cũng phải trở về."
Tần Thấm nghe xong, đại khái minh bạch ý tứ của Nguyễn nãi nãi, bà ta nhìn Nguyễn Y Hàm một chút, nhìn bộ dáng cô thất thần, mỉm cười nói: "A Hàm có phải có người yêu thích hay không? Cho nên mới không muốn đi như vậy."
Tần Hải Dao và Nguyễn Y Hàm, là một bước quan trọng mà bà ta an bài, nếu xảy ra sai lầm, sẽ ảnh hưởng đến toàn cục.
Nguyễn Y Hàm nhìn bà ta một cái: "Không có, con làm gì có người để thích." Cô uống một ngụm cà phê, vuốt tóc nói: "Thân phận giống như con, muốn tìm người có gia thế trong sạch, môn đăng hộ đối, hay ít nhất ——" Cô nhìn thoáng qua Tần Thấm: "Cha mẹ cũng phải bình thường, nếu không quay đầu lại bị người tính kế cũng không biết."
Tần Thấm nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, cô đây là ám chỉ cái gì? Chẳng lẽ Tiểu Hải để lộ ra sơ hở?
Từ sau khi Đoạn Tử bị thương, hành vi và cử chỉ của con gái đã làm Tần Thấm càng ngày càng bất mãn, mất khống chế như vậy cũng không nằm trong sự cho phép của bà ta.
Nguyễn nãi nãi trầm khuôn mặt: "Con thiếu ta một người cháu dâu, nhớ kỹ lời nói của ta!"
Thời tiết hôm nay không phải tốt đẹp.
Nguyễn Y Hàm cầm ô ra cửa, vừa lúc nhìn thấy A Ly canh giữ ở đó, cô một chút cũng không khách khí, trực tiếp mũi ô chọc vào mông nàng.
A Ly giật mình, ôm mông mình: "Làm gì vậy, Nguyễn tổng?"
Nguyễn Y Hàm lạnh như băng: "Em nói với bà nội tôi có bệnh không thể để mọi người biết?"
A Ly:............
Nàng không có.
Nàng vô tội.
Là lão phu nhân một vừa hai phải dụ dỗ nàng nói.
"Tiền thưởng quý này đều không có." Nguyễn tổng một chút cũng không lưu tình, tối hôm qua cô ngủ không tốt, không có tinh thần gì, ở trên xe cũng có chút ngủ gà ngủ gật.
Buổi sáng còn rất nhiều việc.
Cô tới công ty liền đến phòng nghỉ bên trong ngủ bù.
Khương Trăn Nguyệt giúp cô thu dọn mặt bàn, nàng rất thông minh, thích ứng rất nhanh, tuy rằng trước kia là đại tiểu thư chưa từng hầu hạ người khác, nhưng mới vài ngày đã có thể đem tất cả cơ bản ứng phó, mặc dù không nói thành thạo, nhưng cũng làm người khác không soi ra lỗi lầm.
Trước khi A Ly rời đi, thuận miệng nói một câu: "Đúng rồi, Khương tiểu thư, tối nay Nguyễn tổng 8 giờ nhất định phải về nhà, cô đừng quên nhắc nhở cô ấy."
Khương Trăn Nguyệt đem văn kiện trong tay sắp xếp xong, gật đầu, thuận miệng hỏi: "Ừm, là tụ tập gia đình sao?"
A Ly hướng trong phòng ngủ nhìn nhìn, thần bí nói: "Không phải, là đi xem mắt."
Tay Khương Trăn Nguyệt run lên: "Cái gì?"
A Ly bát quái hạ giọng: "Tôi nghe nói đối phương là một tiểu thư khuê các, lớn lên đặc biệt xinh đẹp, lão phu nhân đích thân tuyển chọn."
Nàng không dám ở lại lâu, sợ Nguyễn tổng tỉnh lại thấy nàng liền tức giận, vội vàng rời đi.
Người đi rồi.
Lưu lại một câu làm nhiễu loạn tâm tư của Khương Trăn Nguyệt.
Cả buổi sáng thất thần, giữa trưa, thời điểm nàng pha cà phê cho Nguyễn Y Hàm, tay run lên, làm bỏng chính mình, nhịn không được a một tiếng.
Nguyễn Y Hàm buông cây bút trong tay xuống, cô đi tới nắm lấy tay Khương Trăn Nguyệt nhìn: "Cậu làm sao vậy, Nguyệt Nguyệt, có phải quá mệt mỏi không? Sao lại thất thần cả buổi sáng?"
Nàng rất trắng, bị bỏng như vậy, làn da tinh tế lập tức đỏ lên.
Nguyễn Y Hàm thổi thổi: "Cậu chờ chút, tôi đi lấy thuốc mỡ."
Khương Trăn Nguyệt nhìn đôi mắt cô, rất muốn hỏi một câu.
—— Có thật không? A Hàm, cậu thật sự muốn đi gặp nữ nhân khác, cái gọi là xem mắt sao?
Khương Trăn Nguyệt là một người không sợ trời không sợ đất, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng làm chính mình bị đè nén quá lâu, có cái gì liền thẳng thắn nói ra, duy chỉ có tình cảm đối với Nguyễn Y Hàm, nàng thật cẩn thận.
Nói cho cùng, chung quy vẫn là sợ mất đi.
Nguyễn Y Hàm kéo Khương Trăn Nguyệt ngồi trên sô pha, thoa thuốc mỡ cho nàng, thuốc mỡ mát lạnh trên tay, Khương Trăn Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Nguyễn Y Hàm.
Sự chú ý của Nguyễn Y Hàm đều nằm trên mu bàn tay nàng: "Có phải chưa thích ứng không? Cũng làm khó cậu rồi, tôi thấy mấy ngày nay cậu đều ở lại tăng ca."
Khương Trăn Nguyệt nhìn bộ dáng cúi đầu nghiêm túc của cô, ánh mắt có chút ướt át.
Nguyễn Y Hàm nói nửa ngày, không nghe thấy Khương Trăn Nguyệt đáp lại, cô ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn nàng, lập tức thấy đôi mắt kia phiếm hồng.
Tâm lập tức như bị ai nhéo, Nguyễn Y Hàm khẩn trương nhìn nàng: "Làm sao vậy, có phải ai khi dễ cậu không?"
Khương Trăn Nguyệt lắc đầu, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, "Ngoại trừ cậu, còn ai có thể khi dễ tôi?"
"Bỏ đi, đại tiểu thư, tôi chỗ nào dám." Tâm Nguyễn Y Hàm buông xuống, biết nàng áp lực quá lớn, cô duỗi tay cởi nút áo: "Chúng ta đi ra ngoài tản bộ, hít thở không khí một chút."
Cô một mình thống khổ là được, không nên để Nguyệt Nguyệt cùng cô gánh vác.
Nếu không phải cô muốn Nguyệt Nguyệt trở về, hiện tại nàng đại khái sẽ một người, một chiếc xe, một cái bàn vẽ, trời nam biển bắc tự do tự tại tiêu sái giống như thần tiên.
Thời điểm cùng Nguyệt Nguyệt muốn đi tản bộ cô liền trở về nhà, Nguyễn Y Hàm nghĩ thay một bộ đồ thể thao rộng thùng thình, tóc cũng buộc lên, thần thanh khí sảng.
Khương Trăn Nguyệt nhìn cô cười cũng cười theo, đây mới là A Hàm, A Hàm của nàng.
Nàng nghiêng đầu, nhìn chuỗi Phật châu ở cổ tay của Nguyễn Y Hàm: "Đây là?"
Nguyễn Y Hàm giấu trong ống tay áo: "Tôi tùy tiện cầu."
Bản tính của cô là một người lương thiện, từ nhỏ đến lớn đều được bà nội bảo hộ, chưa từng làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm.
Mà hiện giờ, bị thù hận xé rách, cô từng bước đi vào vực sâu, rốt cuộc không thể trở về.
Linh hồn của cô trở nên dơ bẩn, ngay cả bản thân đều không tán thành, cô nghĩ, chung quy có một ngày, cô cũng sẽ bị ông trời trừng phạt.
Hai người sóng vai ra khỏi công ty, tự nhiên thu hút không ít ánh mắt, lúc trước Khương Trăn Nguyệt khi không lại trở thành thư ký tổng tài, đã dẫn tới vô số lời đồn đãi, hiện tại lại thấy hai người thân mật cùng một chỗ, thuộc hạ càng nghị luận sôi nổi.
Thời điểm xuống lầu, A Ly tiến lại gần, đưa một cái hộp nhỏ trong tay qua: "Đây là lão phu nhân chuẩn bị giúp chị, Nguyễn tổng."
Nguyễn Y Hàm tiếp nhận mở ra nhìn, ngọc bích thật sự lóa mắt, xem ra lần này bà nội đã hạ vốn liếng rồi, cô cong cong khóe môi, tùy tiện đặt ở trong túi.
Khương Trăn Nguyệt nhìn cô, ánh mắt giật giật.
Nguyễn Y Hàm đã thật lâu không có thả lỏng như vậy, cô hít một hơi thật sâu, giải tỏa mệt mỏi đầy người.
Phía sau tập đoàn Nguyễn thị có một công viên cây xanh rất lớn, hai người bất giác đi tới nơi đó.
Có lẽ gần đây ngợp trong sắc vàng quá nhiều, mới đi được vài bước, Nguyễn Y Hàm liền cảm thấy mệt mỏi, cô đi đến một bãi cỏ, ngồi xuống nói: "Nguyệt Nguyệt, cậu còn nhớ lúc chúng ta còn nhỏ không? Ở chỗ này, chúng ta thi chạy."
"Tất nhiên nhớ rõ."
Khương Trăn Nguyệt nhớ lại chuyện cũ, cũng là tươi cười đầy mặt, khi đó nàng lớn nhanh hơn so với Nguyễn Y Hàm, cho nên chân dài, hai người mỗi lần chạy bộ, nàng đều có thể cách Nguyễn Y Hàm một đoạn xa, sau đó còn cố ý đứng chờ cô le lưỡi: "Lêu lêu, củ cải chân nhỏ, tới nhanh lên."
Mỗi lần Nguyễn Y Hàm đều tức giận đến mức khóc thành mặt mèo, cô yêu nhất là cái đẹp, không thích bị người khác nói cô cái gì mà chân củ cải, nhưng dù cô nỗ lực thế nào cũng không đuổi kịp Khương Trăn Nguyệt.
Nguyễn Y Hàm nghĩ về chuyện cũ, hai tay gối lên phía sau, nhìn bầu trời xa xăm: "Nếu có thể trở về thật tốt."
Trở về......
Khương Trăn Nguyệt cùng cô nằm xuống, nhìn bầu trời.
Hai người cứ như vậy nằm một hồi, nhìn hồi lâu.
Cảm thấy rất thoải mái, không cần quá nhiều ngôn ngữ, ở bên nhau tạo thành cảm giác cực kỳ thả lỏng.
Một lát sau, Khương Trăn Nguyệt ngửi thấy hương bạc hà trên người Nguyễn Y Hàm bay tới, tim đập đến lợi hại: "A Hàm, tối nay, cậu muốn ——"
Nói một nửa, quay đầu nhìn thấy Nguyễn Y Hàm không biết khi nào đã ngủ thiếp đi, khóe miệng còn mang theo nụ cười.
Khoảnh khắc đó tim đập thình thịnh.
Khương Trăn Nguyệt nghiêng người, chống một cánh tay nhìn Nguyễn Y Hàm, mặt bắt đầu nóng lên, không khống chế được, nàng nhìn đôi môi đỏ mọng kia, càng dán càng gần, gần đến mức có thể cảm giác được hô hấp vững vàng của cô phun lên mặt.
Đúng lúc này, đối diện, một đôi chân thon dài đập vào mắt, có người chắn trước mặt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro