Chương 21
—— Cô ấy là ai?
Khương Trăn Nguyệt hỏi câu này trực tiếp cắm một thanh đao lạnh băng giữa hai người.
Khoé môi của Nguyễn Y Hàm gợi lên độ cong trào phúng, ánh mắt lại rơi vào trên người Tần Hải Dao, giống như chờ nàng trả lời.
Tần Hải Dao đứng trong mưa, mặt mày như họa, môi không điểm mà hồng, chỉ là sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nàng là ai?
Ha hả.
Sủng vật?
Nguyễn Y Hàm đã nói, làm sủng vật nàng cũng không xứng.
Bạn bè?
Một đời này các nàng đều chưa từng chân chính thân mật.
Mà giờ phút này, Nguyễn Y Hàm và Khương Trăn Nguyệt đứng ở kia, hai người thân mật như vậy, trước khi nhìn thấy nàng, trên mặt Nguyễn Y Hàm thậm chí còn treo nụ cười thoải mái, đó là khát vọng mà nàng chỉ có thể nhìn thấy trong mơ.
Còn nhớ rõ.
Năm đó, thời điểm nàng và Nguyễn Y Hàm đi nghỉ phép ở một sơn trang thưa thớt vắng người.
Các nàng tay trong tay đi tới, đã từng nhìn thấy một mảnh biển hoa oải hương màu tím.
Nguyễn Y Hàm không thích hoa, nhưng Tần Hải Dao thích, Nguyễn Y Hàm sủng nịnh cười, nắm tay lôi kéo nàng vội vàng tiến về phía trước.
Cả nông trại đều rất ít người, ngoại trừ chủ nông trại, thì chỉ có dân địa phương.
Nguyễn Y Hàm rất thích yên tĩnh như vậy, cô nhìn Tần Hải Dao đã vội vàng buông tay cô, đi tới khom lưng ngửi hương hoa nở nụ cười: "Nếu chị thích, em sẽ mua nơi này."
Tần Hải Dao liếc cô một cái: "Phải làm chủ sơn trang mới được sao? Bá đạo như vậy."
Miệng nàng tuy rằng ghét bỏ, nhưng trên mặt lại cười giống như đứa trẻ, nàng tiếp tục đi vào bên trong.
"A!"
Tần Hải Dao kinh hô một tiếng, sắc mặt Nguyễn Y Hàm biến đổi, vài bước vọt tới bên cạnh nàng.
"Ai? Ai không có tố chất như vậy, quấy rầy bổn tiểu thư ngủ trưa."
Ở giữa rừng hoa oải hương, một dáng người yểu điệu đang nằm, nàng gối đầu lên cái bàn vẽ, trên mặt che mũ, nhìn không rõ ngũ quan, chỉ là lông mày tỏ vẻ không kiên nhẫn cùng nóng nảy.
Tần Hải Dao mím môi, còn chưa nói gì, Nguyễn Y Hàm phía sau đột nhiên nắm lấy cánh tay Tần Hải Dao, hưng phấn mở to hai mắt: "Nguyệt Nguyệt!"
Nguyệt Nguyệt?
Tần Hải Dao giật mình.
Nữ nhân kia có phản ứng, miệng lẩm bẩm một câu, Khương Trăn Nguyệt lập tức ngồi dậy, tiện tay ném mũ lên bàn vẽ ngăn trở, Tần Hải Dao nhìn thấy, đôi mắt thay đổi.
Nguyễn Y Hàm kinh hỉ: "Thật sự là cậu sao Nguyệt Nguyệt? Cậu ở chỗ này làm gì? Sao lại ngủ như vậy? Không sợ bị người khác tập kích sao?"
Khương Trăn Nguyệt nhìn Nguyễn Y Hàm, lại nhìn Tần Hải Dao bên cạnh cô, hỏi: "Cô ấy là ai?"
Cô ấy là ai?
Lúc này Nguyễn Y Hàm mới phản ứng lại, cô tự hào mỉm cười, ôm Tần Hải Dao vào trong ngực nói: "Chị dâu cậu!"
Khương Trăn Nguyệt ngây ngẩn cả người, con ngươi luôn mỹ lệ yêu diễm cư nhiên có hơi nước, Tần Hải Dao nhìn chằm chằm Khương Trăn Nguyệt, Nguyễn Y Hàm cười ha hả: "Không nghĩ tới phải không, cô gái của tôi đẹp như vậy."
Trọng tâm của cô đều muốn khoe khoang Tần Hải Dao, chỗ nào nhìn thấy sự cô đơn và bi thương của Khương Trăn Nguyệt, Tần Hải Dao lại đem tất cả thu hết vào mắt, nàng thậm chí còn nhìn thấy hình vẽ trên giấy được che chắn dưới mũ.
Đó là hai thiếu nữ tay trong tay nằm ở vườn hoa oải hương, một người chính là Khương Trăn Nguyệt, váy dài theo gió phiêu diêu, một người khác trong miệng ngậm kẹo mút vẻ mặt ngây thơ chất phác...... Là Nguyễn Y Hàm.
......
Thời gian nghịch chuyển.
Một câu —— Cô ấy là ai?
Phảng phất lại nhớ về cảnh tượng đã từng.
Nhưng cô sẽ không bao giờ tiến lên nữa, tự hào ôm lấy nàng, dùng một loại ngữ khí hận không thể nói cho người trong thiên hạ biết đây là cô gái của cô.
Nguyễn Y Hàm mắt lạnh nhìn Tần Hải Dao chật vật, ngay cả bước chân cũng không có nhúc nhích.
Không khí ngắn ngủi đọng lại.
"Cô muốn vào không? Bên ngoài mưa rất lớn." Khương Trăn Nguyệt hướng bên cạnh nhường đường, nghi hoặc nhìn Nguyễn Y Hàm, trong trí nhớ của nàng, tính cách Nguyễn Y Hàm rất dễ mềm lòng, nữ nhân này rõ ràng là tới tìm cô, mưa lớn như vậy, cô cư nhiên để cho nàng đứng như vậy, không nói một câu.
Tần Hải Dao lắc đầu, ánh mắt của nàng hòa vào trong đêm mưa, mờ mịt thủy quang: "Không cần, tôi chỉ tới đây nói một tiếng cảm ơn."
Giọng nói của nàng rất nhẹ, phảng phất giống như một cơn gió cũng có thể thổi tan: "Cảm ơn Nguyễn tổng đã cứu em gái tôi."
Sợ Nguyễn Y Hàm lại nói ra câu "Cô ấy là sủng vật".
Quá mức thống khổ khó nhịn.
Tần Hải Dao sợ bản thân giây tiếp theo liền sẽ hỏng mất, nàng xoay người giống như chạy trốn, hốt hoảng biến mất ở trong đêm mưa.
Khương Trăn Nguyệt đóng cửa lại, xoay người nhìn Nguyễn Y Hàm: "A Hàm, cậu làm sao vậy? Tôi hỏi cậu còn chưa trả lời!"
—— Cậu làm sao vậy?
Trong khoảng thời gian này, đây là câu Nguyễn Y Hàm được mọi người hỏi nhiều nhất.
Bầu không khí tốt đẹp không còn sót lại chút gì, Nguyễn Y Hàm trầm mặc một lát, cô nhìn Khương Trăn Nguyệt: "Ăn thôi, đều nguội rồi."
Khương Trăn Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng mơ hồ cảm thấy không thích hợp, chỉ là ăn ý từ nhỏ đến lớn làm cho nàng biết Nguyễn Y Hàm lúc này không muốn nói chuyện.
Khương Trăn Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "A Hàm, lần này tôi tới sẽ không định rời đi."
Nguyễn Y Hàm uống một ngụm Coca: "Cậu thích ứng trước một chút đi."
Hiện tại trong lòng cô có chút phức tạp cùng do dự, một mặt, cô cần Nguyệt Nguyệt trợ giúp, mặt khác, cô lại không muốn để cho nàng cuốn vào trong đó.
Cô không biết tương lai sẽ như thế nào, lần lượt chứng kiến thủ đoạn của Tần Thấm mạnh mẽ, cứng rắn, thật lòng mà nói, cô sợ hãi, sợ sẽ liên lụy đến Nguyệt Nguyệt.
Đã từng, bà nội, A Ly, đều là vết xe đổ.
Nhưng cô đang ở trong đó, vô pháp thoát ra, biết rõ con đường phía trước gian khổ, lại không thể không đi xuống.
Khương Trăn Nguyệt nhìn vào mắt cô, biết cô sẽ không lý giải ý tứ của mình, nàng hít sâu một hơi: "Tôi nói không đi chính là không đi, không cần bất luận kẻ nào cho phép, cậu nhớ kỹ."
Tâm tư của Nguyễn Y Hàm không ở trên chuyện này, cô biết Nguyệt Nguyệt từ nhỏ tính cách đã cường thế, cô ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ không hề thấy rõ cái gì, trong mắt một mảnh sương mù.
Mưa to bàng bạc, cực kỳ giống tâm tình của cô lúc này.
Tần Hải Dao không có bung dù, một mình đi ở ven đường, mọi người đều đang vội vã, không ai chú ý tới nàng.
Nàng đi đến một mảnh cây hoa hòe, tay vịn thân cây nhìn trong chốc lát, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Đã từng, thật lâu lúc trước, nàng và Nguyễn Y Hàm cãi nhau.
Đó là lần đầu tiên Nguyễn Y Hàm hướng nàng ồn ào, còn quăng ngã cửa rời đi, Tần Hải Dao sốt ruột không có cách nào, khắp nơi hoảng loạn tìm cả buổi chiều.
Cuối cùng, tại một mảnh cây hoa hòe phát hiện ra cô.
Nguyễn Y Hàm ngồi xổm ở kia, đôi mắt đỏ rực như thỏ con bị khi dễ, Tần Hải Dao đi qua, ngồi xổm xuống, lập tức ôm lấy cô: "Cái người xấu xa này, em chạy làm gì?"
Đối thủ cạnh tranh của Nguyễn gia không ít, ngoài sáng trong tối nhiều như vậy, Tần Hải Dao vội muốn chết, Nguyễn Y Hàm nghiêng đầu, hít cái mũi nhìn nàng: "Em ở đây, chờ chị tìm được em, dỗ dành em về nhà."
Tần Hải Dao vừa tức vừa đau lòng, đem cô kéo lên: "Có tiền đồ một chút được không? Về sau không được chạy ra ngoài nữa, em có biết làm bao nhiêu người sốt ruột không?"
Nguyễn Y Hàm còn cãi bướng: "Dù sao em biết chị sẽ tới tìm em, vừa rồi cũng không biết ai hung dữ như vậy hướng em tức giận."
Tần Hải Dao vặn lỗ tai cô: "Chỉ có một lần, chị mới không để ý tới em! Hôm nào chị cũng chạy ra ngoài như vậy, làm em cảm thụ xem có bao nhiêu lo lắng."
Nguyễn Y Hàm bị nhéo còn không thành thật, thân thể ngã về phía trước, ở trên má nàng hôn một cái: "Không phải em cũng không chạy xa sao? Cùng lắm thì sau này em đáp ứng chị, nếu chị thật sự chạy ra ngoài, em tuyệt đối không nổi giận, nhất định sẽ tới nơi này tìm chị."
Nơi này sao?
Tần Hải Dao ngồi xổm ở đó, nàng đợi thật lâu cũng không đợi được Nguyễn Y Hàm đến.
Trong đầu, đột nhiên xuất hiện âm thanh sư phụ niệm Phật châu.
—— Tiểu Hải, người chết như đèn diệt, tựa như bát canh tuyết, con như vậy chấp nhất, nghịch thiên mà đi, chung quy là hại người hại mình.
Buông ra, để cô ấy đi, cũng cho chính con một con đường sống.
Buông......
Tần Hải Dao vươn tay ra, tiếp nhận một tia lạnh lẽo, nhìn cô yêu người khác, nhìn cô cười trong lòng người khác, xem hai người ân ái bạc đầu sao? Kia so với giết nàng còn thống khổ hơn.
Nước mưa và nước mắt dung hợp cùng một chỗ, tâm Tần Hải Dao hết sức băng lãnh, một chiếc lá phiêu đãng từ trên trời rơi xuống lòng bàn tay nàng.
Tần Hải Dao nhìn lá cây kia, dùng sức nắm lấy.
Không được.
Sư phụ cũng nói qua, tình duyên ba kiếp là hết.
Đây là cơ hội cuối cùng của nàng.
Hai lần trước, nàng chưa bao giờ vì chính mình mà sống, nàng thân bất do kỷ, nàng tận lực chu toàn, kết quả, hại người hại mình, cũng chưa từng bảo toàn.
Nếu đã là một lần cuối cùng.
Lúc này đây nàng từ trái tim mình, dứt khoát làm càn, đến lúc đó vô luận kết cục như thế nào, cho dù tan xương nát thịt, cho dù ngã vào vực sâu, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nàng có thể bị làm nhục.
Nàng có thể đi thần phục.
Nhưng nàng phải có được cô.
Nàng muốn cô thuộc về nàng.
Người khác, nửa phần cũng không thể chạm vào.
Một niệm thành Phật, một niệm thành ma.
Tuyệt vọng và hy vọng luôn sẽ ở nhất niệm chi gian có điều thay đổi.
Một mình ở trên đường không biết đi bao lâu, Tần Hải Dao mới từ trong túi lấy ra điện thoại, bên trong mưa phùn, môi nàng tái nhợt không còn chút máu: "Chú, là con."
......
"Con muốn cùng chú nói chuyện."
......
Tần Hải Dao nắm chặt điện thoại, giọng nói lạnh băng, tựa hồ cùng nước mưa dung hoà với nhau: "Con có cái này phải cho chú xem."
......
Tắt điện thoại, dầm mưa đã hơn một tiếng, Tần Hải Dao nhìn chiếc xe jeep màu đỏ kia rời đi, nàng mới đứng lên, kéo chân đã tê mỏi đi về nhà.
Về tới nhà.
Hoàng Lan cùng Tần Sơn nhìn nàng một thân nước mưa đau lòng không thôi, cũng không dám hỏi cái gì.
Tần Hải Dao cười nói: "Ba mẹ, hai người ngủ đi, con nói rồi về sau không cần chờ con."
Hai vợ chồng già trầm mặc không nói.
Tần Hải Dao xoay người đi vào phòng tắm, nước nóng thấm vào cơ thể, lại không mang về được một tia nhiệt độ.
Đứng trong dòng nước.
Tần Hải Dao nghiêm túc hỏi bản thân.
—— Mày có thể từ bỏ sao? Tiểu Hải, mày có thể từ bỏ sao?
Không thể.
Nàng đã từng nói.
Nàng sớm đã ở địa ngục, xung quanh đối với nàng mà nói đều là hoang vu thống khổ, chỉ có Nguyễn Y Hàm, chỉ có cô là hy vọng duy nhất để nàng dựa vào, bò khỏi vực sâu.
Nàng sẽ không buông tay.
Tắm xong ra tới, Tần Hải Dao tìm kiếm tin tức, đặt điện thoại sang một bên, nàng bấm bài 《 Tín ngưỡng 》, không có khóc lóc, mà ngồi trên giường, cong eo sơn móng tay.
Móng tay sơn màu đỏ tươi nhiễm hồng, đó là màu Nguyễn Y Hàm thích nhất.
Trên cổ nhàn nhạt nước hoa, đó là mùi hương Nguyễn Y Hàm thích nhất.
—— Mỗi khi anh nghe thấy một khúc nhạc u buồn
Hồi ức đau thương lại trỗi dậy
Mỗi khi anh nhìn thấy ánh trăng bạc kia
......
Nếu như lúc ấy hôn em, lúc ấy ôm em
Có lẽ kết cục sẽ khác
Anh hối hận nhiều đến thế, chờ đợi lâu đến thế
......
Tất chân màu đen từng chút di chuyển lên trên, đến cuối cùng, Tần Hải Dao theo âm nhạc ngâm nga.
Em biết hay chăng?
Anh yêu em sâu đậm đến thế, tín ngưỡng vững chắc đến thế.
Anh yêu em dịu dàng đến vậy, tình cảm kiên cường đến vậy.
Anh không quan tâm trái tim có bao nhiêu vết thương,
không quan tâm tình yêu có bao nhiêu trắc trở,
không quan tâm người khác nghĩ thế nào.
Tình yêu là một loại tín ngưỡng mang anh đến bên em.
Vành mắt nàng có điểm hồng, Tần Hải Dao cầm một kiện áo khoác, chậm rãi đứng dậy.
Không sai, Nguyễn Y Hàm hận nàng, thậm chí là hận thấu xương.
Có lẽ đoạn tình cảm này ở trong mắt người khác chính là một loại bế tắc, nhưng không đến một giây cuối cùng, nàng đều sẽ không từ bỏ.
Lúc trước nàng luôn lung lay do dự, muốn bảo vệ toàn bộ, nhưng hiện tại xem ra, nàng chỉ có thể chọn một.
Thời điểm từ phòng đi ra, Tần Hải Dao nhìn em gái một chút, Tần Mặc Mặc ôm búp bê vải nàng mua cho ngủ rồi, dưới ánh trăng, gương mặt non nớt, hơi hơi bĩu môi, bên cạnh để lại một tờ giấy cho chị gái.
Tần Hải Dao cầm lên nhìn, nhấp môi cười nhợt nhạt.
—— Chị, hôm nay còn chưa kể chuyện xưa.
Tần Hải Dao cúi đầu, tóc dài dừng trên cần cổ trắng như tuyết, ở bên tai Tần Mặc Mặc nhẹ giọng nói: "Nàng lừa cô rất nhiều, rất nhiều rất nhiều, nhưng chỉ có một câu nàng yêu cô, nàng chưa bao giờ lừa gạt."
Nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn nhẵn, Tần Hải Dao đắp chăn cho em gái.
Thứ quý giá nhất, bọn họ đều ở đây, còn chưa mất đi.
Điều này rót vào động lực vô cùng lớn cho Tần Hải Dao, nàng đệm mũi chân, nhẹ nhàng đi ra cửa.
Đã gần 11 giờ.
Thành thị ban đêm mới vừa bắt đầu.
Nơi nơi đều là xa hoa truỵ lạc.
Tìm về ký ức đã từng, Tần Hải Dao đi tới quán bar Sky night, nàng nhận được tin nhắn, biết Nguyễn Y Hàm tới đây vui chơi.
Nàng phá phủ trầm thuyền(*), chẳng sợ thật sự đến mức dựa vào thân thể để giữ lại cô, nàng cũng không từ chối.
(*) Phá phủ trầm thuyền: dùng để ví sự quyết tâm rất quyết liệt khi làm việc gì đó.
Nàng đã từng nói, từ ngày mẹ nàng bắt đầu động chủ ý, nàng chính là vì câu dẫn Nguyễn Y Hàm mà sống.
Tần Hải Dao hiểu được tất cả sở thích của cô.
Thậm chí năm nàng 18 tuổi, bởi vì Nguyễn Y Hàm thích dương cầm, Tần Thấm sẽ mỗi đêm đúng 11 giờ đến nhà xem Tần Hải Dao chơi đàn.
Bà ta ngồi giơ một ly rượu vang đỏ nhìn nàng.
Đôi khi, luyện tập chính là cả đêm.
Tần Hải Dao thậm chí còn bị viêm gân.
Tính tình của Tần Thấm không tốt, đối với con gái không có nhẫn nại, kế hoạch của bà ta tính toán vô cùng tỉ mỉ, hôm nay, tuần này, tháng này, nên đạt tới trình độ gì, Tần Hải Dao nhất định liền phải đạt tới.
Bằng không, không chỉ nàng, giáo viên dạy nàng cũng đều bị liên luỵ.
Nửa năm sau.
Tần Hải Dao mặc váy dài, trong bữa tiệc tốt nghiệp, yên tĩnh lại thành thạo chơi 《 Khúc dương cầm trong đêm 》, dưới sân khấu tất cả mọi người vì nàng hoan hô vỗ tay như sấm.
Nàng cô đơn, bi ai, bàn tay mảnh khảnh mang theo làn điệu, hoàn toàn phù hợp với cảm xúc nội tâm.
Dưới ánh đèn rực rỡ, cả người nàng phát quang phát lượng, tản ra mị lực vô tận.
Người cầm hợp nhất.
Sau khi xuống sân khấu, giáo viên dạy đàn dùng sức ôm lấy nàng, đôi mắt đều đỏ.
Đứa nhỏ này, thật không dễ dàng.
Giáo viên sờ sờ tóc Tần Hải Dao: "Tiểu Hải, sau này cô không thể ở bên con."
Tần Hải Dao nhìn giáo viên gật đầu, yên lặng rơi lệ, nàng biết, trước nay đều là như thế, Tần Thấm tuyệt đối không cho phép một người dừng lại quá lâu trong cuộc sống của nàng.
Về sau, thời điểm Tần Hải Dao vì Nguyễn Y Hàm đánh đàn, nhìn vẻ kinh diễm trong mắt cô, một khắc đó, mắt của Tần Hải Dao đang cười, trong lòng lại rơi lệ, nàng nhìn cơ thể Nguyễn Y Hàm ngã về phía trước hôn đến, ngọt ngào xua tan màu đen u ám, khiến nàng không còn cảm thấy hận nữa, thậm chí sẽ trộm nghĩ, như vậy cũng tốt, ít nhất cô thật sự thích.
......
Theo ánh trăng, kèm theo hồi ức, đến cửa quán bar.
Thời điểm Tần Hải Dao đi vào gặp chủ quán, chị Nhiễm nhìn nàng mỉm cười: "Tiểu Hải, em cuối cùng cũng tới."
Sau khi Cindy vào tù, chị Nhiễm cũng dần dần cắt đứt liên lạc với Tần gia, chuyên tâm kinh doanh, chỉ nghĩ chờ nàng tới.
Tần Hải Dao mặc một chiếc áo khoác màu đen, hai tay đút ở trong túi, mỉm cười gật đầu, không có đáp lại, nàng xoay người, ánh mắt sắc bén đảo qua đám người, rất mau tìm kiếm người ở đầu quả tim kia.
Âm nhạc ồn ào, đám đông điên cuồng, gọi một ly rượu mạnh, theo tiết tấu lắc lư, phiền não đều sẽ biến mất.
Nhân sinh, phóng túng, lạc lối.
Ngày mai tuy rằng còn sẽ thống khổ, nhưng đêm nay có rượu đêm nay say, không bằng phóng đãng trầm mê, liền một khắc mất hồn, cũng làm người xua tan mệt mỏi.
Nguyễn Y Hàm ngồi bên trong đám người, trước mặt đặt một ly Cocktail, cô bực bội dựa vào sô pha, trong lòng mạc danh bị đè nén.
Tống Hòa ở bên cạnh theo nhịp điệu lắc lư thân thể, còn thỉnh thoảng nháy mắt với cô: "Haha, vui lên, vui lên! A Hàm, lắc lư lắc lư."
Nguyễn Y Hàm thật sự cảm thấy người bạn này của cô khả năng đầu óc có vấn đề.
Đã từng, bà nội nói bên cạnh cô đều là hồ bằng cẩu hữu(*), cô còn không tán thành.
(*) Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.
Nhưng trước đây vì chút lợi ích Cindy liền từ bỏ hứa hẹn bán đứng cô, hiện tại Tống Hòa rõ ràng chỉ số thông minh không đủ dùng, cô cũng chỉ tùy ý giao lưu.
Tống đại thiên kim tinh thông mọi thứ ăn nhậu chơi bời, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm: "Tôi nghe nói đêm nay có ban nhạc, còn nói có khách quý thần bí gì đó, nghe rất thú vị, không thường xuyên lộ diện, còn chưa bao giờ xác định thời gian, chỉ theo tâm trạng mà đến, gọi là gì nhỉ?" Nàng nhắm mắt vỗ đầu mình: "Hàn Dao, đúng rồi, Hàn Dao!"
Cái gì ban nhạc.
Cái gì Hàn Dao.
Nguyễn Y Hàm là lão đại giới giải trí, đừng nói ban nhạc, dù là nghệ sĩ nổi tiếng, muốn gặp mặt cô còn không phải chuyện đơn giản, hoàn toàn không có hứng thú.
Tống Hòa lại nhảy múa, lôi kéo cô nhìn ra bên ngoài: "Quay đầu nếu xinh đẹp, A Hàm, cậu đem cô ấy đến giúp tôi, tôi hiện tại độc thân, nhu cầu cấp bách muốn tìm tình yêu để vui vẻ."
Nguyễn Y Hàm liếc nàng một cái, hừ lạnh "Ừ" một tiếng.
Hiện tại cô còn cần kẻ ăn chơi trác táng này giúp ngụy trang, giúp Tống Hòa không đáng tin cậy làm một ít chuyện cũng cần thiết.
Chẳng bao lâu.
Đúng như Tống Hòa nói, vài ca sĩ lên sân khấu, mang tới không khí rock and roll vô cùng nóng bỏng.
Hiện trường đều theo đó náo nhiệt phấn khích, Nguyễn Y Hàm lại cảm thấy đau đầu, thời điểm cô nhéo huyệt Thái Dương muốn đi ra ngoài, theo một trận tiếng hoan hô ở hiện trường, Tống Hòa lập tức bưng kín miệng: "Chết tiệt?! Là chị Dao?"
Xong đời......
Tình yêu của nàng đã biến mất.
Nguyễn Y Hàm lập tức xoay người, ngẩng đầu nhìn.
Trên sân khấu, Tần Hải Dao tóc dài xõa trên vai, mặc váy ôm màu đen, chân mang giày cao gót thon dài trắng nõn, gợi cảm loá mắt, trong ngực ôm một cây ghi-ta, đối với dưới sân khấu làm một động tác khoa tay múa chân.
Tất cả mọi người đều kêu gào.
"Chị Dao, chị Dao, chị Dao!!!"
"Hàn Dao, Hàn Dao!"
......
Toàn bộ miệng của Tống Hòa há rộng hết cỡ, Nguyễn Y Hàm cũng ngẩn ra, Tần Hải Dao cúi đầu, ngón tay trắng nõn nhanh chóng xoay chuyển, điều ra một đoạn giai điệu nóng bỏng, trong nháy mắt dưới khán đài đều im lặng, nàng vừa ngẩng đầu, tóc dài phiêu diêu, đôi môi đỏ mọng phát ra ca từ phóng đãng, không kiềm chế được.
"Muốn tôi lạnh lùng lại muốn tôi ngả ngớn và hèn mạt.
Muốn tôi như ánh dương lại muốn tôi phong tình không lay động.
Nói tôi khóc cười không làm chủ được lại giễu tôi con tim sao khô khốc.
Ban cho tôi cảnh đẹp trong mơ lại thưởng cho tôi thức tỉnh nhanh chóng......"
Một dạo đầu 《 Dễ cháy dễ bùng nổ 》, vừa hoang dã vừa gợi cảm, tiếng thét chói tai nối thành một mảnh, tay Tần Hải Dao thành thạo gảy đàn, tay kia nâng lên cao, toàn trường đi theo hợp xướng, quả thực giống như một buổi hòa nhạc được tổ chức trên sân nhà.
Tống Hòa cằm đều muốn rớt xuống, chạy nhanh đem chị Nhiễm kêu tới: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Chị Nhiễm kéo ly rượu trong tay mỉm cười: "Tiểu Hải ngẫu nhiên sẽ tới đây chơi nhạc, các người cũng thấy nhân khí này rồi đó, có không ít fans của cô ấy."
A?
Tống Hòa nhìn chung quanh, hai mắt bắt đầu tỏa sáng: "A Hàm, cậu biết ——" chữ cuối cùng cũng không kịp nói ra, nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của Nguyễn tổng, Tống Hòa xám xịt cúi đầu.
Người trên sân khấu.
Rực rỡ, bắt mắt.
Quyến rũ, làm càn.
Không phải lúc đầu suy nhược bất lực, càng không phải lúc sau quật cường bất khuất.
Nàng đứng ở đó, giống như một đóa hoa hồng kiều diễm, mang theo vẻ đẹp sắc bén, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tiến lại gần.
Nàng vốn đã cao, trên người đều là hương vị nữ nhân, một cái lắc lư, một ánh mắt, thậm chí một động tác vuốt tóc nhỏ, đều có thể làm dưới đài nhấc lên sóng nhiệt.
Nguyễn Y Hàm nheo mắt, nàng nhất định biết mình sẽ đến. Ha ha, Tần Hải Dao, giảng viên Tần, bác sĩ Tần, không thể tưởng được nàng còn có nhiều thân phận như vậy, cô thật sự giống như đứa ngốc, bị giấu diếm gắt gao, cũng không biết.
Mệt cho cô trước kia ngẫu nhiên mang Tần Hải Dao đến quán bar, còn đem nàng xem như tiểu bạch thỏ, cẩn thận dạy nàng thưởng thức từng loại rượu.
Tần Hải Dao luôn mỉm cười dịu dàng, đôi khi, nhìn thấy chai rượu đẹp, nàng sẽ dùng tay nghịch ngợm chỉ vào miệng mình, sau đó đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm sủng nịnh mỉm cười, lấy miệng độ rượu, môi răng giao thoa.
Đến cuối cùng, hai người uống say khướt ôm nhau, mặc kệ ánh mắt người bên cạnh, Tần Hải Dao dựa vào cô, giống như nỉ non nói: "A Hàm, em xem chúng ta uống giống như là rượu giao bôi không?" Nguyễn Y Hàm ôn nhu nhìn nàng, Tần Hải Dao đối diện với đôi mắt cô: "Đã uống nhiều ly rượu giao bôi như vậy, nếu là cổ đại, chị đã là vợ em rồi, em cũng không được quên chị, không thể...... Không cần chị."
Cô như thế nào sẽ như vậy?
Khi đó cô ngây ngốc bị bộ dáng nàng lừa gạt, trong mắt Tần Hải Dao nhất định rất buồn cười đi?
Một bài kết thúc.
Tần Hải Dao cùng mọi người phất tay xuống sân khấu, khóe môi mang theo ý cười, sóng mắt lơ đãng hướng về dưới sân khấu, cùng ánh mắt Nguyễn Y Hàm dây dưa một chỗ.
Nguyễn Y Hàm như cũ băng băng lãnh lãnh, trong mắt Tần Hải Dao lại mang theo dụ hoặc chí mạng.
Bước xuống sân khấu.
Tần Hải Dao buông cây đàn guitar trong ngực xuống, nàng đơn giản nói vài câu với ban nhạc, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Vừa rồi biểu diễn quá tận hứng.
Quần áo nàng đều ướt đẫm, muốn đổi một chút.
Tần Hải Dao bước đi rất chậm, giống như đang chờ cái gì đó, lúc đi ngang qua hành lang dài, có một ít nam nữ trẻ tuổi mỉm cười chào hỏi: "Chị Dao."
"Chị Dao!"
......
Những đứa nhỏ này đều làm ở ban nhạc, thanh xuân sinh động, sắc thái minh diễm, bọn họ đã từng thương lượng với Tần Hải Dao muốn nàng làm ca sĩ chính, nhưng đều bị nàng cự tuyệt.
Làm ban nhạc, làm ca sĩ, đã từng là một giấc mộng của nàng.
Nhưng người như nàng, trước đây muốn bình đạm nhân sinh đều là cầu mà không được, làm sao có thể đi làm ca sĩ chính?
Nàng từ khi sinh ra, sớm đã đem linh hồn dâng cho ác ma, Nguyễn Y Hàm đã từng là ngoài ý muốn của nàng, ngoài ý muốn tốt đẹp nhất trong sinh mệnh, bắt đầu từ khi đó, nàng học được phản loạn, phản kháng, nàng muốn có được cuộc sống của mình, thất bại quá nhiều, nàng sớm đã kiệt sức, hiện giờ, nàng không hề sợ hãi, ngoại trừ bản thân, nàng đã hai bàn tay trắng không phải sao? Còn sẽ trả giá cái gì nữa? Cứ việc đến đi.
Tần Hải Dao một đường mỉm cười gật đầu, nàng đi đến phòng thay quần áo, đầu tiên là đem váy cởi ra chỉ chừa lại tất chân màu đen trên người, nàng thay một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu trắng, chỉ có thể che đến bắp đùi.
Tần Hải Dao vô cùng chú ý bảo dưỡng, trường kỳ tập thể dục làm trên đùi nàng không có một tia mỡ thừa, dẫm lên giày cao gót làm hai chân thon dài, đường cong gợi cảm dụ hoặc, phía dưới là tất đen, không có chỗ che lấp, dưới ánh đèn giống như một tầng sáp ong có ánh sáng lưu chuyển.
Tất cả đã sẵn sàng.
Nàng vặn chốt cửa, khép hờ, bản thân dán trên vách tường chờ đợi.
Qua vài phút.
Có tiếng giày cao gót dần dần truyền tới, Tần Hải Dao dán vào vách tường, tim đập như sấm, nàng nhắm mắt lại, yên lặng đếm.
"Ba. "
"Hai."
"Một."
......
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị đẩy ra, ngửi được mùi hương bạc hà quen thuộc, Tần Hải Dao ôm cây đợi thỏ lập tức xoay người lại, đem người nọ dán lên tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro