Chương 2
Nơi A Ly chọn là một nơi hẻo lánh tương đối khó tìm. Nguyễn Y Hàm nghĩ rằng có thể cùng bà nội ở chỗ này tạm thời tránh né mấy ngày. Rốt cuộc bà nội cũng lớn tuổi, không thể cùng cô bôn ba như vậy được.
Nhưng không nghĩ tới, Tần Hải Dao nhanh như vậy đã tìm đến.
Nàng đứng bên cạnh xe nhìn Nguyễn Y Hàm, đôi mắt nàng, đôi môi nàng, chiếc mũi nàng đều bị ánh trăng mơ hồ bao phủ.
Vẫn là như vậy, làm người trầm luân mê say, đẹp đến tinh xảo.
Nhưng chỉ có Nguyễn Y Hàm biết, tất cả những thứ này chính là công cụ dụ dỗ cô rơi vào vực sâu vạn trượng.
"Tần tổng."
Thốt ra câu nói lạnh như băng, Nguyễn Y Hàm nỗ lực khắc chế cảm xúc của mình. Hiện tại cô hận không thể tiến lên hung hăng bóp cổ Tần Hải Dao, hỏi nàng: "Cô như thế nào còn dám đến? Như thế nào còn có thể đến gặp tôi?!"
Một câu xưng hô cực kỳ châm chọc mà xa lạ, làm thân thể của Tần Hải Dao cứng lại, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm đôi mắt ưu thương: "Còn tốt chứ?"
Còn tốt chứ?
Ha ha...
Nàng đây là đang hỏi mình còn tốt chứ, tại sao không hỏi mình đã chết chưa?
Khóe miệng của Nguyễn Y Hàm gợi lên một mạt cười trào phúng: "Sắp chết, nhưng chưa chết được, Tần tổng có phải rất không hài lòng?"
Đôi mắt của Tần Hải Dao nheo lại, môi cũng mím chặt thành một đường.
Lại là biểu tình như vậy.
Trước kia, tính tình của Nguyễn Y Hàm không tốt, năm đầu tiên ở bên nhau, hai người thường xuyên cãi nhau vì những chuyện vụn vặt. Ban đầu, Tần Hải Dao còn biện giải vài câu, đến sau đại khái là mệt mỏi, nàng liền như vậy dựa vào vách tường không để ý đến Nguyễn Y Hàm, chờ đợi lửa giận chậm rãi tự mình tiêu tan.
Yêu quá nhiều.
Khi đó, Nguyễn Y Hàm thấy nàng giận như vậy cũng nhịn không được đau lòng, luôn sẽ vừa giận vừa thương bắt lấy cổ tay nàng kéo nàng vào trong ngực, hôn lấy đôi môi quật cường kia.
"Nữ nhân hư hỏng này, chị dỗ em một câu thì sẽ chết sao?"
Tần Hải Dao mở mắt ra, dựa vào ôm lấy cô, lẩm bẩm nói: "Một ngày nào đó em sẽ chết ở trong tay chị."
Lúc đó, Nguyễn Y Hàm còn tưởng rằng đây là những lời tình nhân âu yếm thường hay nói với nhau, cô mỉm cười hôn lên trán nàng: "Được, vậy chết ở trên người chị, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu."
Hoá ra, là như thế......
Bắt đầu từ đó, nàng từng bước tính kế lại từng bước hãm hại cô.
Gió đêm thật lạnh, thổi đến Nguyễn Y Hàm một lòng lạnh thấu xương.
Cô nhìn Tần Hải Dao, nhìn nữ nhân hại cô táng gia bại sản, thật sự rất muốn hỏi nàng một câu: "Tiểu Hải, thật sự là vậy sao? Chị thật sự muốn em chết sao?"
Chính là, một ít tự tôn còn sót lại không cho phép cô như vậy giẫm đạp chính mình.
Một trận trầm mặc thật lâu.
Cánh tay trắng như bạch ngọc của Tần Hải Dao chậm rãi vươn lên, làm Nguyễn Y Hàm cho rằng nàng muốn như trước kia nắm lấy tay mình, thế nhưng nàng đột nhiên nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm: "Cô đem thẻ tín dụng đưa cho A Ly sao?"
Giống như bị thứ gì đánh vào đầu thật mạnh.
Nguyễn Y Hàm đột nhiên mở to mắt nhìn Tần Hải Dao với vẻ không thể tin được.
Con ngươi đen nhánh của Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào cô, một lát sau, nàng mới mở lòng bàn tay ra.
Ở trên tay nàng, chính là thẻ tín dụng tối qua cô đưa cho A Ly.
Chỉ trong nháy mắt, cảm xúc khắc chế nhất thời bị sụp đổ, Nguyễn Y Hàm một phen nắm chặt bả vai Tần Hải Dao: "A Ly đâu? Cô đã làm gì em ấy?!"
Nguyễn Y Hàm từ nhỏ đã tiếp thu phong cách giáo dục của người thừa kế.
Không chỉ phương diện về giáo dục, cô càng được chú trọng các phương diện về phòng thân.
Cô đam mê võ thuật, cũng được xem như cấp bậc võ sư chuyên nghiệp.
Nhưng lúc này dưới cơn tức giận cô dùng toàn bộ sức lực, Tần Hải Dao bị cô nắm bả vai đau như muốn vỡ vụn, nàng ẩn nhẫn nhăn mày nói: "Buông ra."
Nàng nói xong câu này, cửa xe bị mở ra, Tiểu Nhan mặc trang phục màu đen từ trên xe đi xuống, nàng ấy dáng người cao gầy tinh tế, tuy là nữ nhân, nhưng trong mắt mang theo khí tràng không thua kém bất kỳ một nam nhân nào.
Tiểu Nhan tiến lên một bước, nhanh chóng bắt lấy tay của Nguyễn Y Hàm, cô đột nhiên trở tay.
Chỉ trong giây lát, hai người so qua mấy chiêu.
Nếu là ngày xưa, Nguyễn Y Hàm sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, nhưng mấy ngày bôn ba, tinh thần thương tổn cũng đã sớm đào rỗng thể lực của cô.
Tiểu Nhan ra tay nhanh chóng, vài cái đã đem Nguyễn Y Hàm đè lại, đem đầu cô ấn mạnh lên cửa xe.
"Buông cô ấy ra!"
Tần Hải Dao hô một tiếng, Tiểu Nhan môi mấp máy, buông lỏng tay ra: "Xin lỗi, Nguyễn tổng."
Nguyễn Y Hàm đứng thẳng người, cánh tay của cô vừa rồi giống như bị bẻ gãy, cô lạnh lùng nhìn Tiểu Nhan: "Tiểu Nhan, không ngờ cô còn có thân thủ tốt như vậy."
Cô đúng là mắt mù.
Trước kia, thời điểm Tần Hải Dao đem Tiểu Nhan đến, cô thật sự cho rằng nàng ấy chính là họ hàng xa của Tần Hải Dao.
Nghe Tần Hải Dao bịa đặt đủ loại xuất thân thê thảm của nàng, Nguyễn Y Hàm còn động lòng trắc ẩn, an bài công tác cho nàng, cho người bồi dưỡng nàng trưởng thành.
"Là ai?"
Một giọng nói già nua mệt mỏi truyền đến làm bầu không khí vốn dĩ giương cung bạt kiếm chợt bị phá hủy.
Sắc bén trong mắt Nguyễn Y Hàm biến mất, cô nhanh chóng nhìn Tần Hải Dao, mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không nên lời.
Hai bên lại trầm mặc.
Nguyễn nãi nãi chống quải trượng ra tới, bà vốn là gương mặt bị quấy rầy không kiên nhẫn, ngay một khắc khi nhìn thấy Tần Hải Dao, nóng nảy trên mặt gần như ném hết, vui vẻ hỏi: "Tiểu Hải? Sao con lại tới đây?!"
Tần Hải Dao còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Y Hàm đã di chuyển qua, môi không tiếng động mấp máy.
Bà nội còn chưa biết.
Tần Hải Dao có chút giật mình, nàng cũng không ngờ, đôi mắt luôn tràn ngập kiêu ngạo còn có thể lộ ra vẻ cầu xin...... hèn mọn như vậy.
Bà nội giống như trước kia thân mật lôi kéo tay Tần Hải Dao lải nhải: "Tiểu Hải, sao con lại tới đây? Bà nội nghe A Hàm nói, Nam Dương bên kia truy đuổi vô cùng gắt gao, chúng ta hiện tại không an toàn, con như thế nào còn chạy tới? Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"
Tần Hải Dao nhìn bà nội, không biết nên trả lời như thế nào, đành phải nói: "Bà nội, thân thể người có khỏe không?"
Bà nội mỉm cười: "Tiểu Hải, người già rồi thân thể khẳng định sẽ không giống như người trẻ tuổi bọn con, luôn mang theo không ít bệnh. Bình thường ta tự mình chiếu cố cũng không sợ cô đơn, con cũng biết, bà nội chỉ sợ còn lại một người."
Nguyễn Y Hàm trầm mặc đứng phía sau hai người, vô thanh vô tức như một linh hồn vô tri.
Bà nội dù đã lớn tuổi nhưng vẫn rất thích náo nhiệt: "Có phải bởi vì hôm nay là sinh nhật A Hàm hay không? Ha ha, ta ngày hôm qua còn tưởng đâu con sẽ không đến, nhưng con sủng nó như vậy, như thế nào sẽ không đến!"
Sủng sao?
Nguyễn Y Hàm đông cứng xoay người, cố nén nước mắt muốn rơi xuống.
Kỹ năng nấu nướng của Tần Hải Dao vô cùng tốt.
Lúc đầu đối với thói quen nơi nơi du đãng của Nguyễn Y Hàm, trong nhà hấp dẫn cô nhất vẫn là mỹ vị tuyệt hảo từ các món ăn kia.
Vô luận cô có về nhà trễ đến cỡ nào, Tần Hải Dao đều sẽ ở trong phòng bếp tất bật với ngọn lửa, nấu cho cô một ít thức ăn làm ấm dạ dày.
Khẩu vị của Nguyễn Y Hàm đều bị nàng dưỡng thành hư, thế nên về sau dù thưởng thức qua bao nhiêu tay nghề của nhiều đầu bếp nổi tiếng, cô đều cảm thấy vẫn kém Tiểu Hải của cô một chút.
Mà hiện giờ.
Thương hải tang điền.
Thù hận sớm thêu rụi đi phần ân ái đã từng triền miên lúc trước.
Tần Hải Dao như cũ đứng trong phòng bếp, nàng thuần thục làm các món ăn mà Nguyễn Y Hàm thích nhất, tóc dài được buộc lên như trước, bóng dáng yểu điệu bận rộn đi tới đi lui. Bà nội vui mừng như một đứa trẻ, mấy ngày liền khổ cực rốt cuộc cũng buông xuống.
Nguyễn Y Hàm nhắm mắt lại.
Coi như là...... giấc mộng ôn nhu cuối cùng còn sót lại đi.
Ít nhất bà nội được vui vẻ.
Một bàn đồ ăn, Tần Hải Dao nấu toàn các món Nguyễn Y Hàm thích ăn nhất.
Nàng quá hiểu Nguyễn Y Hàm.
Cô thích khẩu vị gì, đồ ăn muốn đậm đà hay thanh đạm, nàng đều có thể cân đo đong đếm không kém một phân.
Nguyễn Y Hàm đối với nàng mê luyến không chỉ ở hương vị đồ ăn mà còn ở kỹ thuật giường chiếu.
Mỗi một cái hô hấp, một cái run rẩy, một đôi mắt lơ đãng mê ly của Tần Hải Dao đều có thể làm cho cô trầm luân, vô pháp kiềm chế.
Cô bị nàng đầu độc.
Rốt cuộc cũng gieo gió gặt bão.
Tiểu Nhan từ ngoài vào cửa lần nữa, nàng ấy cư nhiên còn xách theo một cái bánh kem, mỉm cười chào bà nội như thường lệ rồi lái xe rời đi.
Bà nội nghĩ có điểm kỳ quái, bà chần chờ nhìn Tần Hải Dao: "Chiếc xe này toà án không có tịch thu sao?"
Tần Hải Dao còn chưa kịp trả lời, Nguyễn Y Hàm đã kêu lên: "Bà nội, radio của người làm sao vậy? Đột nhiên phát không ra tiếng."
Cô đập lung tung vài cái, lại đem pin nới lỏng ra, thế này cũng đủ quấn lấy bà nội một chút thời gian.
"Đứa nhỏ này." Bà nội cho rằng Nguyễn Y Hàm táy máy tay chân, bà chạy nhanh đến lấy lại cái máy: "Có phải con làm hỏng rồi không?"
Thừa dịp bà nội lo đi xem xét radio, Nguyễn Y Hàm đi đến bên cạnh Tần Hải Dao, cô nhìn bánh kem trên bàn, cười lạnh: "Xem ra không chỉ có mỗi Tần tổng diễn xuất tốt, thủ hạ của cô diễn xuất cũng không tệ. Bất quá tôi có chút không rõ, Tần tổng hôm nay tới tìm tôi là để diễn một vở kịch sao?"
Tần Hải Dao không có đáp lại.
Cái loại lãnh đạm này khiến cho Nguyễn Y Hàm tức giận nắm chặt tay nàng, cô nhìn chằm chằm Tần Hải Dao: "Cô một mình lưu lại không sợ tôi giết cô sao?"
Hiện tại nàng chạy trốn đã sớm không còn kịp.
Người trong tình huống cực đoan tự nhiên sẽ làm ra hành động cực đoan. Tần Hải Dao biết Nguyễn Y Hàm không phải dọa nàng, nhưng nàng cũng không có chút gì hoảng loạn, đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào Nguyễn Y Hàm, nhẹ giọng nói: "Được, cô giết tôi đi."
Được......
Như vậy mà thật điềm nhiên bình tĩnh, ngược lại làm Nguyễn Y Hàm đang nghiến răng nghiến lợi liền ngây ngẩn cả người.
Đúng rồi.
Đây mới là Tần Hải Dao, nữ nhân cô vĩnh viễn vô pháp khống chế.
Nguyễn Y Hàm tức giận đến sắp nổ tung, lòng tràn đầy lửa giận không có cách nào tiêu trừ, Tần Hải Dao nhìn cô lại đột nhiên mở miệng: "Rời khỏi đây đi."
Cái gì?
Nguyễn Y Hàm gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Hải Dao, nàng cũng nhìn lại cô: "Rời khỏi nơi này, không cần trở về, tôi sẽ thả A Ly."
Ha ha!
Một cổ hàn khí từ đáy lòng dâng lên, tựa như ác ma, gặm nhấm từng chút vết thương lòng của Nguyễn Y Hàm: "Kêu tôi rời đi? Tần tổng là để mắt không thấy tâm không phiền, vui vẻ cùng vị hôn phu ngọt ngào ân ái đúng không?"
Tần Hải Dao có vị hôn phu, vẫn là trong lúc đang chạy trốn A Ly nói cho cô biết.
Một ngày kia, ba người ngồi sau xe tải chở đồ ăn đi về hướng ngoại ô, không gian xóc nảy, bà nội gối lên chân cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm biết tin tức này, hai mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm A Ly: "Cái gì?"
Tuy đi theo bên cạnh cô đã lâu, A Ly cũng bị sát khí trong đôi mắt kia làm cho hoảng sợ. Nàng nuốt một ngụm nước miếng: "Là em trộm nghe thấy, Tiểu Nhan cùng một người nam nhân đối thoại, không sai, chị Tần —— không, Tần Hải Dao có vị hôn phu."
Một khắc kia lửa giận bốc lên ngút trời, nếu không phải bà nội còn đang gối lên chân cô, Nguyễn Y Hàm thật sự muốn nhảy dựng. Cô muốn lập tức chạy đến chất vấn Tần Hải Dao, gắt gao bóp chặt cổ nàng, hỏi nàng đó có phải là sự thật không, nữ nhân như nàng rốt cuộc có trái tim hay không?
Trước sự chất vấn đầy ác ý của Nguyễn Y Hàm, nàng trầm mặc một lát rồi nói: "Đúng, tôi chán ghét cô, nên trả thù cũng đã trả thù, thứ nên lấy đều đã lấy, hiện tại, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."
Đây vốn dĩ chính là sự thật.
Nhưng Tần Hải Dao lại tự mình nói ra, từng câu từng chữ đều giống như chiếc kim đâm vào trái tim của Nguyễn Y Hàm, cô nhìn chằm chằm nàng, cô cho rằng chính mình sẽ phẫn nộ, cho rằng chính mình sẽ đến bóp chặt cổ nàng....
Chính là, cái gì cũng không có.
Cả người cô lạnh lẽo đến tận xương cốt, thậm chí trái tim đều đã hóa thành băng.
Chết chính là như vậy giống nhau?
Ngoài phòng bếp, còn truyền đến âm thanh bà nội lải nhải: "Rốt cuộc đã làm hỏng như thế nào, đứa nhỏ chết tiệt, con đã làm cái gì?!!!"
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm, môi mỏng khẽ nói: "Hôn lễ của chúng tôi sẽ tổ chức vào tháng sau."
Nguyễn Y Hàm gắt gao nhìn chằm chằm Tần Hải Dao.
Tháng sau?
Cô còn nhớ rõ tháng trước, cô ôm Tần Hải Dao dịu dàng thủ thỉ: "Tiểu Hải, chờ mọi việc kết thúc chúng ta liền rời đi, mang theo bà nội tìm một nơi non xanh nước biếc, chị...... gả cho em!"
Thật là thế sự biến hoá khôn lường.
Một tháng sau, nàng liền gả cho người khác.
Nguyễn Y Hàm muốn cười, chính là nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.
Tần tổng thật tốt...... Thủ đoạn làm người bội phục.
A, giết người tru tâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro