Chương 19
Lúc Tần Hải Dao về đến nhà, đã là nửa đêm.
Thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, tay chân nhẹ nhàng mở cửa, phát hiện phòng khách còn để lại một ngọn đèn.
Hẳn là ba mẹ bật sẵn.
Hôm nay, nàng nói với ba mẹ ra ngoài cùng đồng nghiệp xã giao, cho nên sẽ về trễ một chút.
Nàng nhìn chằm chằm vào ánh đèn trong chốc lát, tâm lạnh lẽo đến chết lặng thẩm thấu một tia ấm áp.
Đây là hương vị gia đình.
Về đến nhà, dựa theo thói quen Tần Hải Dao hẳn sẽ đi tắm rửa trước, nhưng nàng quá mệt mỏi, loại mệt mỏi này là tận sâu trong linh hồn, tay chân đều không có sức lực.
Nàng vịn tường ngồi trên sô pha hòa hoãn, xuyên thấu qua ánh đèn yếu ớt, Tần Hải Dao nhớ lại đủ loại hồi ức đã qua.
Rất nhiều chuyện đều xoay quanh Nguyễn Y Hàm và Tần Thấm.
Bộ dạng bọn họ phẫn nộ, phát điên cùng thống khổ......
Trong đầu dừng lại hình ảnh cuối cùng chính là bộ dáng ba mẹ khóc lóc, còn có em gái nằm trên giường hơi thở thoi thóp.
Tần Hải Dao cắn môi, tay đặt ở trước ngực, im lặng ước nguyện.
Lúc này đây, vô luận như thế nào, nàng muốn giữ được cô, giữ được người một nhà.
Từ phòng tắm bước ra, Tần Hải Dao cơ hồ vô lực, nàng nằm trên giường, nhìn trần nhà vô pháp đi vào giấc ngủ.
A Hàm......
Nàng có thể chịu đựng được rất nhiều.
Tiếp nhận được rất nhiều.
Lại không nghĩ tới, trừng phạt sẽ là như thế này, làm một người đột nhiên đau đớn không kịp phòng bị.
Nhìn người từng yêu sâu đậm trở thành kẻ thù, Tần Hải Dao cảm giác trái tim mình giống như bị người vứt bỏ, một cước đạp lên trên, vô tình tàn khốc quất từng roi.
Một roi, lại một roi, máu tươi chảy xuống......
Biết rõ không thể hy vọng xa vời, chính là nàng không thể thoát ra.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra, Tần Mặc Mặc dụi mắt, Tần Hải Dao nhìn em gái đi vào vội vàng lau khô nước mắt, Tần Mặc Mặc có chút mơ màng, nàng ấy xốc chăn chị gái lên, giống như khi còn nhỏ chui vào ôm eo chị gái, đem đầu nhu thuận dựa vào ngực nàng.
Thân thể mềm mại, hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt, Tần Mặc Mặc dùng sức ôm lấy chị gái, muốn cho nàng ấm áp.
Nàng ấy có thể cảm giác được chị gái bi thương.
Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn ngủ không tốt.
Tiểu Mặc muốn an ủi nàng, nhưng lại còn quá nhỏ, sức lực mỏng manh yếu ớt, không biết nên mở miệng như thế nào, cũng không thể mở miệng.
Tần Hải Dao cảm giác em gái hoàn toàn tin cậy dựa vào, nàng chua xót khó chịu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hai chị em đều không có nói chuyện.
Lại vượt qua thiên ngôn vạn ngữ.
Qua hồi lâu.
Tần Mặc Mặc cảm thấy thân thể chị gái rốt cuộc không còn run rẩy nữa, nàng ấy cúi đầu, lông mi dầm dề nước mắt nhìn chị gái.
—— Chị làm sao vậy?
Tần Hải Dao mỉm cười, tay vuốt tóc em gái: "Vì sao còn chưa ngủ? Chị không phải nói với em rồi sao, ngày mai sẽ đến gặp bác sĩ, hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt."
Tần Mặc Mặc nhìn đôi mắt của chị gái, chậm rãi khoa tay múa chân.
—— Chị, hôm nay còn chưa kể chuyện xưa.
Chuyện xưa......
Đôi mắt của Tần Hải Dao lại có chút chua xót, tay Tần Mặc Mặc ôm bên hông nàng thật chặt.
Một lát sau.
Giọng nói của Tần Hải Dao chậm rãi cất lên.
—— Nhân vật nữ chính rốt cuộc nghênh đón sự trừng phạt của mình.
Lúc này đây, nàng mất đi người nàng yêu nhất.
......
Sáng hôm sau.
Cả nhà Tần gia chuẩn bị ra khỏi cửa.
Tần Sơn và Hoàng Lan dậy rất sớm, bởi vì Tiểu Mặc có rất nhiều xét nghiệm cần lấy máu, cho nên không có ăn sáng, hai người cố ý làm bữa sáng cho Tiểu Hải.
Sắc mặt của Tần Hải Dao ngày càng không tốt, cho dù là dùng đồ trang điểm cũng vô pháp che đậy.
Tần Sơn và Hoàng Lan nhìn mà đau lòng, lại không có cách nào nói cái gì, bọn họ đều cực kỳ sợ hãi sự cường thế của Tần Thấm.
Cơm ăn đến một nửa, Tần Thấm liền đến, bà ta vừa vào còn cười tủm tỉm giống như trước kia, trong tay xách theo túi: "Tiểu Mặc, dì mang đồ ăn ngon đến cho con."
Tần Mặc Mặc sợ hãi nhìn về phía chị gái, Tần Hải Dao buông đũa xuống: "Mẹ."
......
Trong phòng khách.
Tần Thấm châm một điếu thuốc, nhìn Tần Hải Dao nói: "Cũng không tệ lắm, có thể tiến cử con đến gặp Trần lão, nó vẫn là mềm lòng."
Tần Hải Dao im lặng đứng trước mặt bà ta.
Tần Thấm nhìn con gái tiếp tục nói: "Vẫn phải tranh thủ nhanh hơn một chút, mau chóng làm nó hãm sâu, Long Tương xảy ra vấn đề, cần đột phá từ phía Nguyễn Y Hàm."
Tần Hải Dao trầm mặc không nói.
Tần Thấm nhìn con gái cười lạnh: "Như thế nào, Tiểu Hải, nó chỉ tùy tiện hỗ trợ, con sẽ không phải cảm động chứ?"
Tần Hải Dao ở trước mặt mẹ nàng luôn là nhẫn nhục chịu đựng.
Từ ngày đó nàng bắt đầu buông lời tàn nhẫn, Tần Thấm mơ hồ cảm giác có chút không đúng, mà hiện tại con ngươi đen nhánh của Tần Hải Dao nhìn chằm chằm bà ta: "Không nên sao? Mẹ, mẹ không thể buông bỏ sao?"
Không nên sao? Buông bỏ?!
Tần Thấm cười lạnh, trong nụ cười đều là trào phúng, bà ta đem tàn thuốc nghiền nát, nhàn nhạt nói: "Buông bỏ? Mẹ đã từng coi Nguyễn gia là thần, coi như chỗ dựa, đổi lấy chính là cái gì? Cửa nát nhà tan, con gái."
Tần Hải Dao gắt gao cắn môi.
Thân thể Tần Thấm tới gần, áp sát con gái, âm thanh trầm thấp giống như đến từ chỗ sâu trong địa ngục: "Hôm nay là ngày giỗ của ba con, ông ấy rơi xuống vực sâu, xương cốt không còn, Tiểu Hải, mẹ muốn đi tìm một chỗ để thờ cúng đều không thể. Con nói cho mẹ biết, mẹ nên buông bỏ như thế nào?" Bà ta lại tới gần: "Năm đó, sinh con, con còn chưa có cai sữa mẹ liền phải rời đi, ngực căng tức thống khổ đau đớn, mẹ đã sớm không muốn sống nữa, Tiểu Hải, mẹ là vì cái gì chống đỡ đi đến hôm nay? Là thù hận, mẹ muốn báo thù, vì ba của con báo thù!"
Đồng dạng sáng sớm, trong không khí tràn đầy hương vị ẩm ướt.
Nguyễn nãi nãi đỡ quải trượng, nhìn cháu gái đang ăn cháo, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Ngoài cửa sổ mây đen giăng kín, xem ra trời sắp mưa.
Thời điểm này mỗi năm, thời tiết đều không tốt, sẽ làm lão thái thái nhớ tới chuyện xưa.
"Hôm nay là ngày giỗ chú Tần của con."
Nguyễn nãi nãi mở miệng, biểu tình bi thương, ngữ khí cũng trầm thấp.
Tay Nguyễn Y Hàm nắm cái muỗng thật chặt, cô nhìn bà nội hỏi: "Bà nội, người rất tưởng niệm chú Tần sao?"
Chuyện năm đó, cô chỉ biết đại khái, chỉ là những lời này, trước trọng sinh hay sau trọng sinh, bà nội cũng chưa từng chính miệng nói với cô, cô đều là ở trong miệng Tần Thấm nghe được.
Cô đã hỏi qua bà nội vài lần nhưng bà nội đều im lặng không nói.
Tần Thấm nói bà nội hại cả nhà bà ta, lại nói trong một ngày mưa, Tần Hải Khôn lái xe rơi xuống vách núi, xương cốt không còn đều là bởi vì bà nội, cho nên bà ta mới hận như vậy, vẫn luôn muốn trả thù.
Nhưng Nguyễn Y Hàm tin tưởng, bà nội tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Trầm mặc trong chốc lát.
Bên ngoài tí tách trút xuống từng cơn mưa nhỏ.
Nguyễn nãi nãi nhìn cháu gái: "A Hàm, con nói cho bà nội biết, có phải con phát hiện ra chuyện gì không?"
Tâm Nguyễn Y Hàm đột nhiên nhảy dựng, cô nhìn bà nội, lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
Nguyễn nãi nãi nhìn chằm chằm cháu gái trong chốc lát, chậm rãi mở miệng: "Con cũng biết, chú Tần con rơi xuống vách núi bỏ mạng, chuyện này, bà nội vẫn luôn không muốn nhắc tới, nhưng xác thật cùng ta không tránh khỏi quan hệ."
Ánh mắt bà xa xăm, hồi ức cùng mưa phùn ngoài cửa sổ hòa thành một thể.
Tần gia và Nguyễn gia nhiều thế hệ có giao tình tốt.
Năm đó, Tần Hải Khôn và Nguyễn Niên càng là cởi truồng cùng nhau lớn lên.
Tần gia và Nguyễn gia giống nhau, con cháu nối dõi thưa thớt.
Đại gia tộc, đều chú ý con cháu thịnh vượng, ngoại trừ nối dõi tông đường, kế thừa ra, vẫn là vì phòng ngừa vạn nhất.
Liền chỉ có một đứa con, nếu xảy ra vấn đề gì đó, gia tộc lớn như vậy biết giao cho ai.
Tần gia liền kiếm cho Tần Hải Khôn một đứa em, bọn họ từ thân thích phương xa gửi đến một đứa nhỏ, đặt tên là Tần Hải Long, nhưng tính cách của Hải Long quái gở kiêu ngạo, từ nhỏ đã không thân cận với người khác, độc lai độc vãng, cùng người một nhà đều không thân thiết lắm.
Hai vợ chồng Tần gia càng lớn tuổi lại càng thích con gái, năm Tần Hải Khôn mười tuổi, bọn họ nhận nuôi Tần Thấm.
Duyên phận đúng là thứ kỳ quái.
Khi còn nhỏ Tần Hải Khôn điển hình là tiểu bá vương, trong đám trẻ em phải xưng bá hàng đầu, kỹ thuật quyền anh gì đó đều học không ít, hoành hành ngang ngược. Tính cách của Nguyễn Niên lại ôn nhuận, từ nhỏ đã nhường nhịn rất nhiều, không cùng hắn tranh đấu, còn thường xuyên ở phía sau hắn hỗ trợ thu dọn cục diện rối rắm.
Sau khi Tần Thấm đến đây, cả người Tần Hải Khôn đều thay đổi, hắn là con trai độc nhất, vốn dĩ tính tình nóng nảy, bị chiều hư, ba mẹ nói không nghe, lại đối với Tần Thấm nói gì nghe nấy, thậm chí bởi vì nàng khuyên giải an ủi, một học kỳ, một tiết học cũng không bỏ trốn.
Chuyện này đem hai vợ chồng Tần gia cao hứng đến hỏng rồi.
Có lẽ là bởi vì có nữ nhân ôn nhu hóa giải, sau khi Tần Thấm tới, Tần Hải Long cũng dần dần tốt hơn, ít nhất mở miệng gọi anh Hải Khôn, người một nhà ngẫu nhiên có thể ngồi xuống ăn một bữa cơm ấm áp.
Đoạn thời gian đó, cũng coi như là tốt đẹp duy nhất trong cuộc đời Tần Thấm.
Bốn người, thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư.
Từ nhỏ nàng tâm tư tỉ mỉ, là người được xem trọng nhất, nhưng tâm tư Tần Thấm cũng không đặt trên sự nghiệp, mà là một lòng ái mộ Tần Hải Khôn, nàng cũng biết hắn là đàn ông có chí lớn, cho nên tình nguyện ở phía sau hắn giặt giũ nấu cơm không tham gia vào chuyện kinh doanh, chỉ có ngẫu nhiên Tần Hải Khôn cùng nàng nói chuyện, Tần Thấm mới có thể đề xuất vài ý kiến đúng trọng tâm cho hắn.
Chỉ là trời không chiều lòng người, vợ chồng già Tần gia vốn thân thể không tốt, chờ đến lúc Tần Hải Khôn 18 tuổi, sinh bệnh lần lượt rời đi, trước khi lâm chung, Tần lão gia tử đem toàn bộ gia tộc phó thác cho Nguyễn nãi nãi.
Lão gia tử hơi thở gấp gáp, ngón tay chỉ vào Hải Khôn, nhìn Nguyễn nãi nãi, môi khô khốc mấp máy một chút, lại lắc đầu, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người Hải Long.
Nguyễn nãi nãi ở bên cạnh rơi lệ: "Em biết, em hiểu, anh yên tâm đi đi."
Mãi đến khi lão thái thái đáp ứng, lão gia tử mới nhắm mắt xuôi tay.
Sau khi tang lễ kết thúc.
Lão thái thái đối với hai người coi như con mình sinh ra.
Nguyễn nãi nãi dựa vào sức một mình chống đỡ hai gia tộc, nhưng đứa nhỏ Tần Hải Khôn này tính tình quá kiêu ngạo, đối với sự nghiệp gia tộc có kế hoạch của riêng mình, lúc đầu còn tốt, Nguyễn nãi nãi nói cái gì, cũng không dám cãi lại, càng về sau cánh chim dần cứng cáp, hắn liền không nghe lời lão thái thái nữa, đầu tư rất nhiều hạng mục, lỗ sạch vốn liếng, doanh nghiệp lớn hơn nữa cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy, tự nhiên, Tần gia bắt đầu xuống dốc.
Nguyễn nãi nãi khuyên nhủ rất nhiều lần, hắn đều nghe tai này lọt sang tai kia, cuối cùng không có cách nào, Nguyễn nãi nãi đem cổ phần của bà ở Nam Dương chia một nửa cho Tần Hải Long, nghĩ anh em có thể kiềm chế lẫn nhau một chút, không đến mức làm Tần gia thật sự bị đào rỗng.
Cổ phần kia, cũng là do Tần lão gia tử để lại, chính vì muốn Nguyễn nãi nãi có thể kiềm chế việc sau này con cháu trong nhà đấu đá nhau.
Hiểu con không bằng cha, bọn nhỏ cái dạng gì, hắn đều biết.
Nhưng không nghĩ tới, từ đó về sau, Tần Hải Khôn cảm thấy Nguyễn nãi nãi bất công, đối với hắn có thành kiến, tâm lý hắn bất ổn, trở nên mẫn cảm đa nghi, ngoại trừ Tần Thấm, hắn cảm giác tất cả mọi người xung quanh đều xem nhẹ hắn, ngay cả Nguyễn Niên cùng nhau lớn lên cũng vậy.
Hắn tuổi trẻ khí thịnh, muốn tự mình chống đỡ Tần gia, xoay chuyển càn khôn, nhưng trên thực tế hắn không có năng lực lớn như vậy, ngược lại nhiễm rất nhiều thói hư tật xấu, nhưng đối với Tần Thấm cuối cùng vẫn là nhất vãng tình thâm(*), trước sau không thay đổi.
(*) Nhất vãng tình thâm: mối tình thắm thiết; tình sâu mãi mãi.
Thời gian dài sau đó, hắn nói với Tần Thấm chuyện Nguyễn Niên không hỗ trợ hắn, trong lời nói có chút bất mãn, Tần Thấm còn khuyên hắn: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, Nguyễn Niên không phải người như vậy."
Mâu thuẫn trở nên gay gắt từ một cuộc đấu thầu, quan hệ hai người lúc ấy cạnh tranh kịch liệt.
Cuối cùng, Nguyễn Niên dựa vào năng lực chính mình bắt lấy gói thầu kia, ở hiện trường, Tần Hải Khôn liền bạo phát, hai người lần đầu tiên trở mặt, thiếu chút nữa đánh nhau.
Tuy rằng về sau lão thái thái đến tìm Tần Hải Khôn, từng bước hướng dẫn nói với hắn: "Hải Khôn, sinh ý có khởi có lạc, sóng to gió lớn gì mà hai nhà chúng ta chưa từng trải qua, chỉ cần vượt qua được là tốt rồi, nhưng làm người phải đi đường thẳng, một khi đường đi bị lệch, muốn quay đầu lại liền không được."
Tần Hải Khôn lúc ấy đang nổi nóng, căn bản nghe không hiểu lời lão thái thái nói.
Khi đó, lão thái thái đã mơ hồ biết Hải Khôn ở sau lưng làm một ít chuyện phi pháp, thậm chí các bộ phận liên quan đã dần bắt đầu điều tra, sợ danh dự trăm năm của Tần gia bị hủy hoại bởi việc này, lão thái thái lấy lại toàn bộ quyền lực của hắn, bắt đầu chính thức nâng đỡ Tần Hải Long.
Tần Hải Khôn lập tức phẫn nộ, hắn là một người sĩ diện, cảm giác Nguyễn nãi nãi bao biện làm thay, quản quá nhiều.
Dưới sự xúi giục của những người đi theo hắn, Tần Hải Khôn hoàn toàn coi Nguyễn gia là kẻ thù.
Khi đó, Tần Hải Khôn thường xuyên ôm Tần Thấm rơi lệ nói hắn đã từng đầu đội trời chân đạp đất cùng hiện thực tương phản, Tần Thấm hôn hắn an ủi: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chúng ta có hy vọng mới."
Tay nàng vuốt ve bụng nhỏ của mình, mặt đầy ôn nhu.
Bọn họ đã có con của riêng mình, chỉ là bác sĩ nói thai không được ổn định, phải qua ba tháng mới xác định được.
Tần Hải Khôn nhìn nàng, đôi mắt đăm đăm, giống như không dám tin tưởng: "Vợ, em không có gạt anh đúng không? Anh không phải đang nằm mơ?"
Tần Thấm mỉm cười đem tay hắn đặt ở trên bụng mình: "Còn chưa có định hình."
Khoảnh khắc đó, Tần Hải Khôn xúc động giống như một đứa trẻ, hắn quơ tay múa chân: "Anh sắp làm ba, anh sắp làm ba!"
"Anh muốn con trai hay con gái?" Tần Thấm mỉm cười hỏi, Tần Hải Khôn ôm nàng, dùng sức hôn lên cái trán của nàng, run rẩy nói: "Con gái, xinh đẹp giống như em! Anh muốn đem toàn bộ cổ phần cho con, đem con sủng thành công chúa hạnh phúc nhất thế giới!"
......
Nhưng ai biết được.
Vào ngày giỗ cha mẹ Tần gia năm đó.
Lão thái thái phát hiện Tần Hải Khôn cư nhiên còn làm ăn buôn lậu, đối thủ cạnh tranh đem tư liệu đến đưa cho bà, những thứ kia có thể làm hắn trực tiếp bị giam vào ngục.
Lão thái thái phẫn nộ, bà lần đầu tiên đánh Tần Hải Khôn.
Một cái đánh kia đặc biệt mạnh, làm người thấy không rõ trước mắt.
Tần Thấm nhận được tin tức vội vàng chạy tới, liền thấy Tần Hải Khôn mở cửa chạy ra ngoài, dấu tay in trên mặt rất rõ ràng, vẻ mặt hắn oán giận, nghiến răng nghiến lợi từ cửa xông ra, Tần Thấm ở phía sau đuổi theo nhưng không kịp, nàng hoảng loạn gọi điện thoại cho hắn.
Sau đó......
Tần Hải Khôn kích động lái xe lên trên núi, một bên rơi lệ, một bên phẫn nộ, hắn muốn đến viếng mộ ba mẹ.
Ngày mưa vốn đường xá trơn trợt...... Chuyện lúc sau...... Làm người không tưởng tượng được.
Chuyện này, tuy rằng cùng Nguyễn nãi nãi tuyệt đối không có quan hệ, nhưng bà vẫn luôn áy náy tự trách, cho rằng lúc trước nếu bà ngăn cản Tần Hải Khôn, nếu bà nhẫn nại giảng đạo lý với đứa nhỏ này, có lẽ sẽ không có thảm kịch kia.
Sau đó.
Tần Thấm sa sút một tháng, đột nhiên biến mất.
Nàng chỉ nói với Nguyễn Niên và Nguyễn nãi nãi, nàng muốn xuất ngoại đến chùa tu dưỡng.
Một năm sau, nàng trở lại, tóc ngắn đi, người cũng gầy không ít, nhưng tinh thần lại tốt hơn rất nhiều.
Nàng trở nên kiên cường hơn so với trước kia, khiêm tốn, thề với lão thái thái, những thứ bẩn thỉu kia tuyệt đối sẽ không động vào, nàng nói Hải Khôn là gieo gió gặt bão, tuổi trẻ quá mức lỗ mãng, nàng sẽ cố gắng đi theo bà làm Tần gia lớn mạnh, khôi phục phong cảnh đã từng, cũng coi như là làm linh hồn hai vợ chồng Tần gia có thể an giấc ngàn thu.
Nguyễn nãi nãi một mặt là áy náy, mặt khác cũng là tiếc nuối, chuyện Tần gia làm bà không có thời gian thống khổ, đích xác cũng nên nâng đỡ lực lượng tuổi trẻ.
Mấy năm đầu, bà đối với Tần Thấm cũng có nghi ngờ, vẫn luôn âm thầm quan sát, chính là rất nhiều năm qua đi, nàng vẫn giữ khuôn phép cẩn trọng, dù khổ đến đâu cũng không có nửa điểm oán hận, không chỉ có khởi động Nam Dương mà còn làm nó phát triển lớn mạnh, quan trọng nhất chính là nàng cùng Tần Hải Long ở chung cũng không tệ, lão thái thái liền an tâm rồi, chuyên tâm vì nàng lót đường.
Về sau, có lẽ là báo ứng.
Nguyễn gia giống như lâm vào nguyền rủa.
Trong một lần đi công tác, Nguyễn Niên và vợ bất ngờ va chạm với xe tải đang chạy ngược chiều, ngoài ý muốn bị xe tải đụng phải với tốc độ nhanh, thời điểm đụng phải, xe hơi nhỏ trực tiếp bay lên trời vượt qua rào chắn rơi xuống vực sâu.
Tài xế xe tải tử vong tại chỗ, mà xe hơi nhỏ rơi xuống bên dưới, có ba người, thời điểm chờ cứu viện đến, chỉ còn lại một đống tro tàn.
Tài xế xe tải là do mệt nhọc lái xe, vẫn luôn bôn ba giữa Bắc Kinh và Đông Bắc để giao hàng, đã mười mấy năm.
Lão thái thái phái người đi điều tra, sự thật đích xác chỉ có thế, không có dấu vết người nào động tay động chân.
Từ đó về sau, tinh thần của lão thái thái cũng không tốt, bà không còn tâm tư đi phát triển gia tộc, chỉ hy vọng cháu gái duy nhất hạnh phúc an khang, lớn lên thật tốt.
Rất nhiều chuyện của hai gia tộc, cũng dần dần rời tay cho Tần Thấm xử lý.
......
Về sau, Nguyễn Y Hàm cũng biết rất nhiều, mấy năm nay, Tần Thấm ở Nguyễn gia cũng coi như là ngoan ngoãn nghe lời, vẫn luôn giúp đỡ bà nội phát triển công ty.
Nguyễn Y Hàm nhìn bà nội, cô mím môi: "Kỳ thật, bà nội......"
Nguyễn nãi nãi đột nhiên xoa xoa cái trán, chân có chút mềm nhũn, Nguyễn Y Hàm hoảng sợ, chạy nhanh đỡ lấy bà nội: "Bị sao vậy? Bà nội!"
Thân thể của Nguyễn nãi nãi lảo đảo lắc lư, một khắc kia, không khí dường như không đủ dùng: "Không có việc gì...... Có lẽ do nói nhiều, đột nhiên có điểm khó chịu."
Rốt cuộc vẫn là bác sĩ Sở tới kiểm tra.
Hắn đối với thân thể của Nguyễn nãi nãi hiểu rõ nhất, sau một phen kiểm tra tỉ mỉ, bác sĩ Sở lật xem báo cáo: "Nguyễn tổng, tình trạng của lão phu nhân không tốt lắm, hiện tại đang là mùa hè, thời tiết độ ẩm nóng cao, vốn một số người già dễ xuất hiện tình trạng khó thở, gần đây phu nhân lại bởi vì chuyện công ty làm lụng vất vả quá nhiều, cần được nghỉ ngơi."
Khoảnh khắc đó.
Nguyễn Y Hàm cũng tự trách cùng áy náy.
Cô rất muốn hỏi bản thân một câu, lãng phí từng ấy thời gian, rốt cuộc để làm gì?
Nếu cô cố gắng một chút, nghiêm túc một chút, không đem tâm tư đặt trong tình yêu giả dối đó, còn cần hiện tại bà nội vì cô nhọc lòng sao?
Trước không nói, sự thật trọng sinh bà nội có thể tin tưởng tiếp thu hay không, Tần Thấm đối với bà nội mà nói, ít nhất, trước kia vẫn luôn coi như con gái ruột nuôi dưỡng bảo vệ, nếu như cô đột nhiên đem tất cả nói với bà nội......
Nguyễn Y Hàm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mọi việc, còn cần chậm rãi tính toán.
Buổi chiều.
Nguyễn Y Hàm không đi đâu cả, cô giống như khi còn nhỏ canh giữ bên cạnh bà nội.
Khi đó, hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau.
Một khi bà nội có chút sốt ho, Nguyễn Y Hàm đều lo lắng không thôi.
Bà nội từng nói qua: "Ta có đứa cháu gái, quá mức thiện lương cùng mềm lòng, không thích hợp kế thừa công ty, đến đúng thời điểm liền tìm cho mình một người thích, trời nam biển bắc, du sơn ngoạn thủy, làm thần tiên vui sướng." Bà nhìn cháu gái: "Bà nội lại giúp con chống đỡ mấy năm, về sau tìm người đảm đương chức vị giám đốc giúp con kinh doanh."
Quá mức thiện lương cùng mềm lòng.
Chính xác còn đâu.
Trời dần dần tạnh mưa.
Tần Thấm quỳ gối bên vách núi, tùy ý để nước mưa đột kích thân thể, bà ta liền như vậy quỳ gối bên vực sâu, yên lặng rơi lệ: "Hải Khôn, em đến thăm anh đây."
Bởi vì xương cốt không còn, cho nên một địa phương thờ cúng cũng không có.
Bà ta cầm lấy chai rượu bên cạnh, đổ trên mặt đất, giống như trước đây thường lui tới lải nhải nói chuyện vụn vặt thường ngày: "Con gái trưởng thành, thừa hưởng hết ưu điểm của chúng ta...... Hơn nữa rất quật cường giống anh, con bé trở thành giảng viên, vốn không cần sinh hoạt như chúng ta, chính là em...... Em vô pháp khống chế bản thân, anh biết không? Mấy hôm trước, thời điểm em nói với con bé "mẹ cũng là yêu con", con bé lạnh nhạt đáp lại "Đã từng". Lúc đó, trong lòng em không hiểu sao dâng lên một cổ lệ khí, cư nhiên muốn giết chết con bé, Hải Khôn, anh nói xem em có phải điên rồi hay không? Đều tại anh...... Nếu anh không rời xa em, em thế nào biến thành như bây giờ? Chúng ta một nhà sẽ hạnh phúc cỡ nào......"
Bà ta lẩm bẩm: "Hải Khôn, hẳn là em làm sai chỗ nào...... Mới có thể làm Nguyễn gia nổi lên tâm lý phòng bị, như vậy cũng tốt." Bà ta lau khô nước mắt trên mặt, nhìn vực sâu đen thẳm: "Cùng lắm thì cá chết lưới rách, nếu thành công em vì anh báo được thù, liền buông tha con gái, đem tất cả đều cho con bé, làm con bé cả đời hưởng thụ bất tận, nếu thất bại..." Tần Thấm cười ôn nhu: "Em liền tới với anh."
Bận rộn cả ngày về nhà.
Tần Hải Dao canh giữ bên mép giường em gái từ lúc ở bệnh viện trở về, hôm nay Trần lão đã kiểm tra qua, khả năng em gái khôi phục rất lớn, phẫu thuật một lần định đoạt.
Tần Sơn và Hoàng Lan đều cao hứng đến hỏng rồi, hai người ôm nhau rơi lệ khóc rống, nhưng khi nghe bác sĩ nói về chi phí phẫu thuật khổng lồ, hai người lại trầm mặc.
Tần Hải Dao đứng ở mép giường, nhìn cơn mưa bên ngoài, nàng vươn tay tiếp nhận giọt mưa ở lòng bàn tay, trong đầu nàng, là ánh mắt lén lút của Trần lão nhìn nàng mở lời.
"Tần tiểu thư, tôi thấy cha mẹ cô đã lớn tuổi, cho nên không tiện trực tiếp hỏi, tôi muốn hỏi cô một chút, em gái cô lúc trước có tiếp xúc với người nào không?"
Tần Hải Dao nhìn Trần lão.
Trần lão số tuổi đã lớn, nhưng tinh thần không tệ, bà nhìn Tần Hải Dao, lấy tay chỉ vào điểm tối trên phim: "Tôi thấy nơi dây thanh âm này, tuy rằng rất nhỏ, nhìn cũng giống như lời cô nói đã từng sốt cao không khỏi mà làm hỏng, chính là......"
Làm bác sĩ, tự nhiên không thể đem phỏng đoán vô căn cứ của mình nói ra.
Trần lão cảm giác cổ họng Tần Mặc Mặc có dấu vết của người bị làm tổn thương.
Trước khi đem tin tức này nói cho Tần Hải Dao, bà có gọi cho Nguyễn Y Hàm, sau khi cô nghe xong liền trầm mặc nghi hoặc, chỉ đơn giản dặn dò vài câu liền cúp điện thoại, một mình cô đứng bên cửa sổ trầm tư thật lâu, một ý niệm không dám nghĩ tới từ đáy lòng dâng lên, lan tràn toàn thân.
Tần Hải Dao ôm cánh tay nhìn ngoài cửa sổ, nàng không có kinh hoảng như trong tưởng tượng, dị thường bình tĩnh gật đầu nói: "Tôi biết rồi, Trần lão, phiền ngài an bài phẫu thuật, tiền, tôi sẽ chuẩn bị."
Đầu giường, hạc giấy lay động trong gió chậm rãi đong đưa, đã từng, chỉ có một chút màu lam còn sót lại, cơ hồ thấy không rõ kia vốn là màu lam mỏng manh.
Mưa, càng lúc càng lớn.
Đoạn Tử nhìn cả người Tần Thấm ướt đẫm, dặn dò người bên cạnh: "Chú ý, đừng rời đi."
Chàng trai bên cạnh vội vàng gật đầu: "Anh Đoạn yên tâm."
Đoạn Tử cầm chìa khóa xe đi xuống núi, hắn nghĩ nên lấy quần áo sạch cho Tần Thấm.
Mưa, quá lớn, không gian đều bị sương mù bao phủ, mênh mang một mảnh, cái gì cũng nhìn không rõ.
Tuy Đoạn Tử bung dù, dưới cơn gió cuồng phong, nước mưa cũng làm mờ mắt hắn, hắn dùng sức lau khô mặt, đang cầm chìa khóa nhắm ngay xe.
Bên cạnh thân xe, một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên chui ra, hắn đánh một gậy vào bả vai Đoạn Tử, Đoạn Tử căn bản không kịp phản ứng, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đầu nặng nề ngã trên xe, thân thể lập tức trượt xuống giống như cá chết nằm sấp trên mặt đất.
Nửa ngày không thấy người trở về.
Chàng trai có chút sốt ruột, nhưng hắn lại không dám rời đi, mãi cho đến khi Tần Thấm trở về, cả người bà ta ướt đẫm, đôi mắt vẫn sắc bén như cũ: "Đoạn Tử đâu?"
Chàng trai trong lòng run sợ: "Dạ, anh Đoạn nói là đi lấy quần áo cho ngài, nhưng nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy trở về."
Trước khi đi hắn đã dặn dò không được rời khỏi, chàng trai vẫn luôn đối với hắn im lặng giống như ve sầu mùa đông(*), làm sao dám cãi lời.
(*) Im lặng giống như ve sầu mùa đông: Ví với vì sợ hãi hoặc bận suy nghĩ mà không dám nói chuyện.
Tần Thấm nhíu mày, bà ta cảm thấy không thích hợp, Đoạn Tử theo bà ta mấy chục năm, vô cùng cẩn thận, không có khả năng lâu như vậy chưa trở về.
Bà ta không nói lời nào, bước nhanh xuống dưới chân núi.
Đến vị trí đậu xe.
Đôi mắt Tần Thấm lập tức trợn to, chàng trai đi theo bên cạnh hét lên một tiếng: "Anh Đoạn!!!"
Mưa to.
Đoạn Tử nằm dưới đất, trên mặt đều là máu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, không nhúc nhích, cũng không biết sống hay chết.
Chàng trai chạy tới kiểm tra, tay hắn đầu tiên thật cẩn thận kiểm tra cánh mũi của Đoạn Tử, xác định còn hơi thở, mới đi kiểm tra chỗ khác trên người hắn.
Kiểm tra xong, chàng trai run rẩy: "Tần, Tần tổng...... Anh Đoạn hẳn là bị người đánh lén, trong miệng bị rót chất lỏng gì đó, cằm cũng bị đánh gãy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro