Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Nàng uống rượu?

Nguyễn Y Hàm rất hiểu Tần Hải Dao, nàng khi say biểu hiện rõ nhất ở đôi mắt, đỏ rực như lửa.

Tần Hải Dao rất ít khi chạm vào rượu, kiếp trước Nguyễn Y Hàm trên cơ bản cũng không cho nàng uống.

Nguyên nhân rất đơn giản. Đã chứng kiến qua nàng say rượu đến lợi hại.

Đó là thời điểm trước khi trọng sinh, lễ tình nhân đầu tiên hai người ở bên nhau.

Nguyễn Y Hàm quấn lấy Tần Hải Dao không buông, bên tai nàng nói lời hư hỏng: "Chị nhìn chị xem, mỗi lần đều câu nệ như vậy, ở trên giường cũng là bộ dáng xấu hổ rụt rè, hôm nay là lễ tình nhân, cũng không thể có điểm kích thích sao?"

Điểm kích thích?

Tần Hải Dao liền trực tiếp uống một ly rượu trắng lớn.

Vào ban đêm, cũng thật sự kích thích đến hỏng rồi.

Cả đời này, Nguyễn Y Hàm cũng không quên được, ánh mắt câu dẫn của Tần Hải Dao khi đó, tóc dài đen như mực uốn lượn trên vai, đôi mắt đỏ rực câu hồn nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm. Nàng mỉm cười vũ mị, âm thanh giống như yêu tinh đến từ vực sâu: "Tối hôm nay, chị nói mới tính."

Nguyễn Y Hàm hưng phấn muốn ôm lấy nàng, Tần Hải Dao lại sớm có chuẩn bị, ngón tay mảnh khảnh chọc xương quai xanh của cô: "Không được nhúc nhích."

Đó là lần đầu tiên Tần Hải Dao muốn cô.

Làm Nguyễn tổng cả đời đều không quên được.

Nàng có bao nhiêu cường thế, bá đạo...... lại có bao nhiêu dùng sức.

"Sẽ không chậm trễ thời gian của Nguyễn tổng."

Âm thanh của Tần Hải Dao lạnh lẽo, đánh vỡ ký ức của Nguyễn Y Hàm, cô khôi phục tinh thần nhìn người trước mặt.

Cảm giác rất kỳ quái.

Hai người đã từng tình thâm như biển, lại làm cô thương tích đầy mình.

Mà người đã từng làm cô thương tích đầy mình, nay cô liền có thể đem người đó dẫm đạp dưới thân, tùy ý khi dễ.

Giống như một vòng lẩn quẩn.

Bên trong, không có người sống sót.

Vào phòng ngủ.

Tần Hải Dao vẫn là bộ dáng cũ bắt đầu khử trùng băng bó, nhưng hôm nay nàng có tâm sự.

Nguyễn Y Hàm có thể nhận ra nàng bất an cúi đầu, môi mỏng mím lại, Tần Hải Dao vẫn luôn gầy như vậy, vòng eo tinh tế phảng phất dùng sức một cái là có thể bẻ gãy, Nguyễn Y Hàm nhìn nàng trong chốc lát, từng bước tới gần.

Tần Hải Dao suy nghĩ quá xuất thần.

Nguyễn Y Hàm tới gần cũng không biết, mãi cho đến khi đôi tay cường thế kia khóa lại eo nàng, Tần Hải Dao mới hồi phục, nàng kinh hoảng thất thố, chớp mắt đã bị Nguyễn Y Hàm ôm vào trong ngực.

"Cô đang suy nghĩ cái gì?"

Đang muốn tính kế cô sao?

Đôi mắt của Nguyễn Y Hàm lạnh băng, không mang theo một tia cảm xúc.

Kiếp trước, cô cũng sẽ như vậy nhìn Tần Hải Dao, nhưng không có hung ác giống hiện tại.

Tần Hải Dao duỗi tay muốn đẩy cô ra, lại bị Nguyễn Y Hàm nắm lấy: "Tôi có thương tích, bác sĩ Tần."

Ngoài miệng lời nói ôn nhu, trong mắt lại là thống hận làm người hít thở không thông.

Quả nhiên, Tần Hải Dao liền bất động.

Thật có đủ tư cách của bác sĩ.

Tay Nguyễn Y Hàm chậm rãi dán lên mặt nàng, da thịt của Tần Hải Dao mịn màng giống như gốm sứ, trắng nõn lạnh lẽo.

Cảm giác Nguyễn Y Hàm vuốt ve qua lại trên mặt, biết rõ nguy hiểm, nhưng lại kiêng kị miệng vết thương của cô, Tần Hải Dao vẫn không nhúc nhích, chỉ là thân thể cứng đờ để cô khinh bạc.

Tay kia một đường đi xuống phía dưới.

Từ đôi mắt, đến cái mũi, lại đến đôi môi.

Thời điểm Tần Hải Dao sắp không chịu được tra tấn kia, cô lại đột nhiên rời đi.

Nguyễn Y Hàm đi đến bên giường ngồi xuống, bắt đầu cởi áo, lộ ra cánh tay như ngọc quấn một vòng băng vải: "Bắt đầu đi."

Cô chính là như vậy, làm người không thể nắm bắt.

Đặt ở người bình thường, khẳng định sẽ sợ hãi đến thấp thỏm.

Nhưng Tần Hải Dao vĩnh viễn là Tần Hải Dao.

Nàng tựa hồ quen với Nguyễn tổng tâm tình bất định, nàng đi qua, bắt đầu quá trình xử lý miệng vết thương.

Miệng vết thương đã đóng vảy, Nguyễn tổng được chăm sóc kỹ lưỡng từ bé, nên thể chất không tệ.

Tần Hải Dao nghiêm túc rửa sạch: "Hai ba ngày nữa sẽ lành lại."

Lời nói nàng ôn nhu nhắc nhở, nếu như người bệnh nghe được thân thể tốt lên sẽ vui vẻ thì Nguyễn Y Hàm lại dùng một tay khác đi lấy thuốc lá, nhàn nhạt hỏi: "Sau đó bác sĩ Tần sẽ không tới nữa sao?"

Tay Tần Hải Dao cứng đờ, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Y Hàm.

Đôi mắt của Nguyễn Y Hàm rất sâu, hư tình giả ý nói: "Bác sĩ Tần, cô không biết tôi đối với cô có hảo cảm sao?"

Nói như vậy, bất quá biết rõ là kẻ có tiền nhàn hạ buông lời đùa giỡn, tay Tần Hải Dao vẫn khắc chế không được run lên một chút.

Nàng thoa thuốc lên cánh tay của Nguyễn Y Hàm, một chút run rẩy liền lấy lòng Nguyễn tổng, cô cong cong khóe môi, nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, hôm nay trước khi đến đây cô đã xảy ra chuyện gì?"

Tần Hải Dao kinh ngạc nhìn Nguyễn Y Hàm.

Nàng từ nhỏ đến lớn không phải là một người giỏi biểu đạt tâm tư.

Chỉ cần nàng không muốn nói, vô luận là Tần Thấm, hay ba mẹ nuôi, không ai có thể nhìn thấu nàng.

Nhưng Nguyễn Y Hàm......

Nguyễn tổng bình tĩnh cùng nàng đối diện, trong mắt khí lạnh lan tràn, trong lòng càng là lạnh lẽo.

Còn phải dùng ánh mắt vô tội như vậy đến câu dẫn cô sao?

Vô dụng, Tần Hải Dao.

Cô bị nàng lừa quá nhiều lần.

Nàng như thế nào còn có khả năng thành công?

Tần Hải Dao đã từng là người cô yêu, là bảo bối cô đặt trong lòng bàn tay che chở.

Mà hiện tại, bất quá chỉ là sủng vật của cô.

"Bác sĩ Sở nói, Nguyễn tổng bên này đang tìm bác sĩ riêng..."

Âm thanh của Tần Hải Dao nhu hòa nhàn nhã, ánh mắt không trực tiếp đối diện với Nguyễn Y Hàm, mà chỉ chuyên chú nhìn vào miệng vết thương.

Đây là bước thứ hai nàng tiếp cận cô sao?

Nguyễn Y Hàm có điểm muốn cười: "Cô Tần tin tức thật nhanh nhạy."

Lời này mang theo châm chọc cùng khinh thường, Tần Hải Dao trầm mặc một lát, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng xem tôi có thể không?"

Có thể không?

Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm nàng, bởi vì muốn rửa sạch miệng vết thương, cho nên ánh đèn bật rất sáng, như vậy đủ để kiểm tra dung mạo của một người, các loại son phấn trang điểm ở dưới ánh đèn cường đại càng trở nên nổi bật, Tần Hải Dao chỉ trang điểm nhẹ, làn da cơ hồ sáng trong suốt, môi đỏ phiếm hồng, đôi mắt tràn đầy chân thành cùng nghiêm túc.

Một ánh mắt như vậy, đủ để cho người trầm luân.

Khóe mắt của Nguyễn Y Hàm hơi nâng lên, nhàn nhạt nhìn nàng: "Muốn làm bác sĩ riêng của Nguyễn gia, cô còn chưa đủ tư cách."

Biết rõ không đơn giản như vậy.

Nhưng khi nghe được lời từ chối mỉa mai kia, đáy lòng của Tần Hải Dao vẫn không tránh khỏi lạnh lẽo.

Không biết rốt cuộc là vì chính nàng, hay vẫn là vì em gái.

Nguyễn Y Hàm nghiền ngẫm nhìn biểu tình mất mát của nàng: "Bác sĩ không được, nhưng sủng vật thì có thể."

Sủng vật?

Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm.

Từ nhỏ đến lớn, nàng tuy rằng bị gửi nuôi ở nhà người khác, nhưng ba mẹ nuôi chưa từng bạc đãi nàng.

Nàng một đường nhận được sự giáo dục tốt đẹp, từ nhỏ cũng là học sinh ưu tú trong mắt thầy cô, lên tới cao trung càng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, cho dù hiện tại ở đại học đảm nhận chức vị giảng viên cũng là mầm móng nhân tài của trường.

Lời nói thô bạo nhục nhã như vậy.

Tần Hải Dao vẫn là lần đầu tiên nghe được.

Mà người nói lời này lại cố tình không chút nào để ý, không chút nào thương hại cùng tôn trọng.

Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, một tay thưởng thức điếu thuốc chưa được đốt: "Cô trở về suy nghĩ, ba ngày sau, hoặc là đáp ứng, hoặc là cút đi."

......

Sáng hôm sau.

Nguyễn nãi nãi phát hiện dưa hấu mình tỉ mỉ cắt gọt nằm ở trong thùng rác, nhịn không được nổi trận lôi đình: "Đứa nhỏ kia, con dám đem dưa hấu của ta vứt đi!"

Nguyễn Y Hàm mới tỉnh dậy, còn mặc áo ngủ, dây áo trượt xuống bả vai, xoa xoa đôi mắt mơ màng: "Mới sáng sớm người đã ồn ào cái gì."

Nguyễn nãi nãi cực kỳ phẫn nộ: "Quải trượng đâu? Quải trượng của ta đâu?"

Mắt thấy lại muốn bị đánh.

Nguyễn Y Hàm lúc này mới cười ôm lấy bà nội: "Được rồi, là bác sĩ Tần không ăn con mới vứt đi, con sợ để qua đêm người ăn không tốt."

"Thật sao?"

Nguyễn nãi nãi hồ nghi nhìn cháu gái, Nguyễn Y Hàm mỉm cười: "Thật."

Việc nói dối này.

Có lần đầu liền có lần thứ hai.

Thời điểm dùng bữa sáng.

Tần Thấm đến đây, bà ta từ dưới quê nhờ người mang theo mấy món đặc sản cho lão thái thái, Nguyễn nãi nãi ăn đến vui vẻ, uống liền hai chén cháo gạo kê cùng ăn dưa muối.

Mới vừa cơm nước xong, bà ồn ào muốn xem TV, bị Nguyễn Y Hàm cự tuyệt: "Đi nghe nhạc, bệnh khô mắt của người còn rất nghiêm trọng."

"Ta cần con quản!"

Mắt thấy lại muốn ồn ào.

Tần Thấm bất đắc dĩ cười cười, bà ta nhìn Nguyễn Y Hàm: "Hôm qua đến công ty cảm giác thế nào?"

Ánh mắt của Nguyễn Y Hàm hướng về phía bà nội bên kia trừng lớn, hạ giọng: "Dì Tần, hôm nay con không đến được không, quá mệt mỏi."

"Không được!"

Ngày thường đều nói Nguyễn nãi nãi có chút lãng tai, nhưng thời khắc mấu chốt so với ai khác lỗ tai đều muốn thính hơn: "Con hôm qua mới làm ngày đầu tiên đã muốn xin nghỉ, con có thể có tiền đồ một chút không hả?!"

Nguyễn Y Hàm làm nũng chơi xấu: "Con đau tay, khó chịu muốn chết, không muốn đi liền không đi!"

Nguyễn nãi nãi tức giận xoay người đi lấy quải trượng, Tần Thấm chạy nhanh ngăn cản: "A Hàm xác thật vết thương còn chưa lành, nó muốn nghỉ ngơi thì để nó nghỉ ngơi một ngày đi."

"Con đừng nuông chiều nó!"

Nguyễn nãi nãi hận rèn sắt không thành, nhưng chung quy nhìn cánh tay quấn băng của Nguyễn Y Hàm, ngữ khí cũng mềm xuống.

Nếu nói mấy thế hệ trước của Nguyễn gia còn có một chút hi vọng, đi từng bước làm thành nghiệp lớn. Thì tới thế hệ của Nguyễn Y Hàm, bà nội chỉ mong cô giữ được của cải.

Mắt thấy cháu gái nằm dài trên sô pha bấm điện thoại vui vẻ ăn táo, Nguyễn nãi nãi liền giận sôi máu: "Con nhìn con xem, không chịu lo công tác, không vội vã gầy dựng sự nghiệp ta cũng chưa nói, suốt ngày không làm được việc gì tốt, lớn già đầu, còn không mau mang cháu dâu về đây cho ta."

Nguyễn Y Hàm ngáp một cái, cô lười biếng vuốt tóc: "Lấy diện mạo của con, người còn lo lắng sao? Quay đầu lại liền sợ mang về quá nhiều làm người xem đến hoa mắt."

Nguyễn nãi nãi nhìn chằm chằm cô: "Không được đào hoa ong bướm."

Nguyễn Y Hàm nhướng mày, giống như nói chuyện phiếm: "Bà nội, hôm qua con đến công ty, đơn giản nhìn mấy cái báo cáo tóm tắt gì đó, hình như mấy năm nay đại bộ phận Nguyễn gia đều do dì Tần nắm giữ nhỉ?"

Nguyễn nãi nãi gật đầu, thuận tay đem lon Coca cháu gái chuẩn bị uống cầm đi, chính mình trộm uống một ngụm.

"Ta lớn tuổi, mấy năm trước cảm thấy đầu óc không được tốt, con lại không biết cố gắng, cũng may có dì Tần của con."

Nguyễn Y Hàm tiếp tục nói chuyện phiếm: "Xem ra dì Tần thật có thủ đoạn, có thể làm bà nội tin tưởng như vậy."

Lời nói này có điểm không đúng rồi.

Nguyễn nãi nãi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Y Hàm: "Nói nhảm cái gì? Ba mẹ con năm đó đột ngột rời đi, trong nhà đều là dì Tần giúp con chống đỡ."

Mắt thấy bà nội nhìn chằm chằm mình, Nguyễn Y Hàm mỉm cười: "Dì Tần cũng rất nghiêm túc, hôm qua con đến công ty dạo quanh một vòng, phát hiện từ trên xuống dưới đều coi dì Tần như chủ, trung thành tận tâm."

Nguyễn nãi nãi nghe xong liền trầm mặc, lon Coca trong tay bị cháu gái lấy đi cũng không biết.

Nguyễn Y Hàm nhẹ nhàng đứng dậy, kết thúc cuộc nói chuyện phiếm.

Cô biết, bà nội sẽ không bởi vì cô nói dăm ba câu liền dao động tâm tư.

Nhưng mưa dầm thấm lâu.

Cô chính là muốn từng chút một làm bà nội cảnh giác.

Buổi chiều, Nguyễn Y Hàm ở phòng gym trong nhà cùng A Ly vận động. Cánh tay cô còn chưa thể cử động quá mạnh, liền ở bên cạnh nhìn A Ly đánh quyền trong chốc lát.

Thân thủ A Ly không tệ, nhiều năm luyện tập cũng làm dáng người nàng mạnh mẽ, phản ứng nhanh nhạy.

Nhưng chung quy......

Nguyễn Y Hàm nhớ tới bên cạnh Tần Thấm có Đoạn Tử trung thành tận tâm, trầm tư một lát nói: "A Ly, tôi nhớ em có một người bà con xa tên là Từ Kiến?"

A Ly lau mồ hôi trên trán: "Đúng vậy, tiểu thư như thế nào đột nhiên nhắc tới nó? Nó mới vừa tốt nghiệp đại học, đang bận rộn tìm kiếm công việc."

Nguyễn Y Hàm: "Ừm, bảo cậu ta tới đây đi theo em làm việc đi."

A Ly giật mình, trong mắt nở rộ vui mừng: "Thật sao? Nó có thể được sao?"

Có thể đi theo bên cạnh Nguyễn Y Hàm, trên cơ bản đều do lão phu nhân hoặc Tần Thấm một tay an bài.

Vô luận là thân phận hay bối cảnh, đều phải được tuyển chọn rất kĩ càng.

Thân thích của nàng nói trắng ra chính là một thanh niên ngốc cao lớn thô kệch, thích cái gì không thích, lại thích võ thuật công phu, một thời gian trước ồn ào muốn đi Thiếu Lâm Tự xuất gia, thiếu chút nữa đem thím của nàng nháo đến ngất xỉu.

Nguyễn Y Hàm bực bội nhíu mày: "Bảo em đi thì đi đi, dong dài quá."

A Ly vui vẻ cơ hồ muốn nhảy lên, lau khô mồ hôi chạy nhanh ra ngoài, đem tin tức này báo cho thím nàng.

Trước khi rời đi, Nguyễn Y Hàm phân phó một câu: "Có lẽ Tần Hải Dao cũng sắp đến, em dẫn cô ấy tới đây."

Tới đây?

Phòng tập thể hình?

Tay Nguyễn Y Hàm thoải mái cởi áo khoác, lộ ra áo thun ba lỗ màu trắng bó sát người bên trong, cô lay cổ một chút, chân cũng giật giật, giống như làm nóng cơ thể.

A Ly theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

Nàng như thế nào cảm giác...... trong mắt Nguyễn tổng có sát khí...... Thời điểm học đại học, nàng đi theo Nguyễn Y Hàm đánh người, cô cũng có hành động tương tự.

Nguyễn Y Hàm nâng mắt, ngạc nhiên nhìn A Ly thúc giục: "Nhìn cái gì? Đem người mang đến đây cho tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro