Chương 9. Người luyện võ
Editor: ThanhPhong158
Hoắc Tô Niên bước chân vào đình giữa hồ, liền ngửi thấy hương trà nhàn nhạt. Nàng khẽ mỉm cười, biết đây là Đại Hồng Bào thượng hạng, nàng chắp tay cúi đầu với Thanh Môn hầu, "Bái kiến Hầu gia."
Thanh Môn hầu đánh giá Hoắc Tô Niên một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt lúc sáng lúc tối, nhìn không thấu hiện tại hắn đang nghĩ cái gì?
Hoắc Tô Niên ra hiệu cho Tích Nhi dâng hậu lễ, chọn ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Khúc Tri Lan.
Khúc Tri Lan ghét bỏ khẽ xê dịch.
"Ngươi rất giống với phụ thân ngươi, chỉ là thân thể này nhìn có chút đơn bạc." Thanh Môn hầu hàn huyên một câu, cho nha hoàn bên hông một cái ánh mắt, "Dâng trà."
Nha hoàn gật gật đầu, liền chuẩn bị dâng trà nóng lên. Không hiểu sao, nàng bỗng nhiên trượt chân, liền hất văng chén trà nóng hổi về phía Hoắc Tô Niên.
Hoắc Tô Niên âm thầm nắm chặt tay, nhẫn nhịn để trà nóng hắt lên người, lúc này mới bỏng đến nhảy dựng lên, nhíu mày hô: "Đau! Đau! Đau!"
Tích Nhi nhìn đến đau lòng, vội vàng tiến lên kiểm tra thương thế Hoắc Tô Niên từ trên xuống dưới.
Hoắc Tô Niên vén ống tay áo lên, vừa rồi theo bản năng vẫn lấy tay che chắn một chút, nhưng giờ phút này cũng đã bỏng đến đỏ bừng một mảng, có lẽ sau này sẽ phồng nước rộp da.
Khúc Tri Lan lạnh lùng nhìn tất cả chuyện vừa xảy ra, nàng thâm ý lặng lẽ liếc sang Thanh Môn hầu, lại nhìn Hoắc Tô Niên một chút, như có điều suy nghĩ cúi đầu nhấp môi uống một ngụm trà nóng.
Thanh Môn hầu ra vẻ tức giận quát: "Chân tay vụng về ngu xuẩn như vậy! hầu hạ người khác kiểu gì?!"
Nha hoàn sợ đến quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu, nói: "Nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa."
Hoắc Tô Niên cười xoà nói: "Đừng sợ đừng sợ a, ta không trách ngươi đâu." Nói xong, nàng cười nhẹ nhìn về phía Thanh Môn hầu, nói, "Hầu gia khoan dung độ lượng, việc này xem như bỏ qua đi." Sau đó, nàng cố ý cầm ống tay áo, nhẹ nhàng ngửi ngửi, đáng tiếc nói: "Chỉ là thật tiếc lá trà thượng hạng này."
Thanh môn hầu nói theo: "Còn không mau cút xuống đi!"
"Vâng! Vâng! Vâng!" Nha hoàn vô cùng hoảng sợ chạy xuống.
"Giả dối!" Khúc Tri Lan cười lạnh một câu, không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể để Hoắc Tô Niên nghe thấy rõ ràng.
Hoắc Tô Niên cố ý dịch sang cạnh Khúc Tri Lan bên kia, thấy một nha hoàn khác đến dâng trà mới, tinh tế hít vào, khen: "Thật thơm a!"
Khúc Tri Lan trầm mặt nhỏ giọng cảnh cáo, "Nếu như ngươi còn dám dựa gần vào..."
Cái chân còn lại của Hoắc Tô Niên bị Khúc Tri Lan đá một cái, nàng sao có thể không biết đây là đang cảnh cáo nàng, còn dám càn rỡ, cái chân lành lặn còn lại cẩn thận cũng bị thương nốt.
"Không phải ta đây sợ chén trà nóng nào khác hắt lên người ngươi sao?" Hoắc Tô Niên nhỏ giọng lầm bầm một câu, mặc dù cách Khúc Tri Lan hơi xa, thân thể vẫn theo bản năng có khuynh hướng nghiêng về phía nàng —— từ xa nhìn lại, càng giống một tên thiếu gia ăn chơi ngồi vắt vẻo trên ghế.
Cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải)!
Khúc Tri Lan hiện tại cảm thấy, Hoắc Tô Niên không chỉ có vẻ mặt đáng ghét, thậm chí còn có chút vô lại!
Thanh Môn hầu rõ ràng nhìn thấy hai người thấp giọng thì thầm, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ngồi ở ghế chủ tọa đều không nghe được cái gì cả. Đáy mắt hắn có chút bối rối, vốn tưởng rằng hai nhà Hoắc Khúc xích mích đã lâu, không ngờ hai người còn có thể nói chuyện riêng ở nơi này như vậy.
Lúc này, Thanh Môn hầu bỗng nhiên bắt đầu nghĩ lại, có mấy lời hôm nay nên nói, hay là không nên nói đây? Hắn cẩn thận nhớ lại cảnh nhi tử yêu dấu vừa rơi xuống nước, đụng vào Công Nghi Bắc hiển nhiên chính là Hoắc Tô Niên, dù hắn không phải người luyện võ, thì với hình thể đơn bạc đó sao có thể đẩy con của hắn rơi xuống nước được? Cho nên, vừa rồi hắn cố ý sai khiến nha hoàn làm đổ nước trà nóng, nếu là người luyện võ, tất nhiên sẽ theo bản năng tránh né thương tổn.
Hoắc Tô Niên vừa rồi vì xả giận, tính kế Công Nghi Bắc, nàng rất nhanh liền ý thức được mình hình như có chút càn rỡ, cho nên sớm đã nghĩ đến Thanh Môn hầu sẽ thăm dò một hai, vừa rồi cố ý tiếp lấy chén trà nóng, vừa hay xoá bỏ được nghi kị của Thanh Môn hầu.
"Hôm nay mời nhị vị đến đây, là vì cuộc tỷ thí 'Thiên hạ đệ nhất lâu'." Thanh Môn hầu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cung kính đem thánh chỉ đưa đến, mở ra trước mặt hai người.
Hai người không hẹn mà cùng đứng dậy, Khúc Tri Lan ghét bỏ trừng mắt liếc Hoắc Tô Niên, nhanh hơn nàng một bước cướp lấy thánh chỉ, cẩn thận đọc.
Hoắc Tô Niên đứng tại chỗ lẳng lặng xem hết, đến gần nói: "Khúc đại tiểu thư, xem ra a, hai nhà chúng ta lần này phải so tài rồi."
Khúc Tri Lan tràn đầy tự tin mà quay đầu lại nói: "Cũng phải nhìn 【Thiên Nhật Túy 】các ngươi có bản lĩnh này hay không."
Thanh Môn hầu cẩn thận đánh giá từng hành động của hai người này, rõ ràng vừa rồi còn xì xào bàn tán, lúc này lại bắt đầu giống như kẻ địch, hắn mơ hồ cảm thấy có chút không hợp lý ở đâu đó, nhưng nhất thời lại nhìn không ra.
Hoắc Tô Niên lắc đầu nói: "Nếu như Khúc đại tiểu thư muốn cái danh 'Thiên hạ đệ nhất lâu' này, 【Thiên Nhật Túy 】chúng ta nhường các ngươi là được."
"Nhường?" Khúc Tri Lan nhíu mày, trong tiếng cười mang theo gai nhọn, "Thắng là thắng, thua là thua, ngươi không muốn có bảng vàng bên cạnh sao!"
Hoắc Tô Niên bất đắc dĩ lại lắc đầu, cười khổ đáp: "Nhưng Khúc đại tiểu thư ngươi nói, không cho phép chúng ta nhường." Nói xong, lại cười hì hì nhìn nàng, "Vậy các ngươi nhường cho chúng ta có được không?"
Khúc Tri Lan hung hăng mà lườm nàng một cái, mới phản ứng lại, hình như lại trúng kế rồi!
"Nằm mơ!" Khúc Tri Lan quay lại bước liên tiếp ba bước đến trước mặt Hoắc Tô Niên, làn váy hơi chuyển, thuận thế lặng lẽ duỗi chân về phía Hoắc nàng.
Hoắc Tô Niên sao có thể để nàng dẫm lên một lần nữa?
Nàng nhàn nhã ngồi xuống, hoàn toàn tránh được một cước.
Trọng tâm của Khúc Tri Lan đều đặt lên cái chân này, một cước đạp vào hư không, nàng tức giận trừng Hoắc Tô Niên, bỗng nhiên, nàng cảm thấy đầu gối giống như bị đá một cái, hai chân lập tức mất khí lực, liền ngã vào trong lòng Hoắc Tô Niên.
"Khúc..." Hoắc Tô Niên thất kinh giơ hai tay lên, nhìn ngực Khúc Tri Lan đụng vào lồng ngực mình —— nhuyễn ngọc ôn hương, lồng ngực một mảnh mềm mại.
Hoắc Tô Niên cảm thấy có chút đau, nhưng nàng biết, Khúc Tri Lan chỉ sợ còn đau hơn a?
Khúc Tri Lan vừa thẹn vừa tức, vội vàng đứng thẳng người, giơ tay muốn tát Hoắc Tô Niên, "Càn rỡ! Trước mặt Công Nghi bá bá, ngươi lại dám khinh bạc ta như vậy?!"
Bàn tay của nàng vung đến nửa đường, liền bị Công Nghi Bắc vừa mới tiến vào mạnh mẽ tóm lấy.
Trên mặt Công Nghi Bắc tràn đầy phẫn nộ, "Rõ ràng là ngươi nhào đến, lại còn muốn đổ oan cho Tô Niên?"
Hoắc Tô Niên vô tội vẫn giơ hai tay, nàng lên tiếng xin lỗi nói: "Khúc đại tiểu thư, một động tác ta cũng không dám làm a, ngươi nhìn hai tay của ta đi, giơ cao như vậy, có phải không?"
"Ngươi!" Khúc Tri Lan mặt sung huyết đỏ bừng, nàng nghẹn một bụng phẫn nộ, nhìn thoáng qua Thanh Môn hầu, vừa liếc nhìn Công Nghi Bắc, hung hăng rút tay lại, rất nhanh đã trấn tĩnh được, giọng nói khàn khàn, "Công Nghi bá bá, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, mong Công Nghi bá bá chớ trách."
Thanh Môn hầu tất nhiên cũng biết là như vậy, hắn khoát tay nói: "Tất nhiên là ngoài ý muốn." Lời nói chứa đầy hàm ý hỏi Hoắc Tô Niên, "Hoắc công tử, ngươi nói xem, có đúng là ngoài ý muốn hay không?"
Hoắc Tô Niên vội vàng đứng lên, gập người cúi mình thật sâu xin lỗi Khúc Tri Lan: "Khúc đại tiểu thư đừng tức giận, tại hạ xin được nhận lỗi." Nói xong, nàng lại cúi đầu với Công Nghi Bắc, "Công Nghi huynh, vừa rồi thật sự chỉ là ngoài ý muốn, mong Công Nghi huynh chớ trách tội."
Công Nghi Bắc vốn nhìn Khúc Tri Lan đã thấy không vừa mắt, huống hồ vừa rồi hắn thấy rất rõ ràng, chính là Khúc Tri Lan bổ nhào vào lòng nàng, Hoắc Tô Niên rõ ràng đang ngồi trên ghế không hề nhúc nhích.
Chuyện này nếu là bình thường, có lẽ hắn sẽ vô cùng tức giận, nhưng trước mắt, hắn ngược lại cảm thấy rất tốt. Thường ngày luôn là hắn nói xấu Khúc Tri Lan, hôm nay ở trước mặt phụ thân, để phụ thân tận mắt thấy một màn "Nhào vào trong ngực" này, đã đủ chứng minh Khúc Tri Lan không xứng làm thê tử của thế tử Thanh Môn Hầu!
Công Nghi Bắc nói: "Không sao, Tô Niên, việc này không phải lỗi của ngươi." Hắn nói xong, lại liếc qua Khúc Tri Lan, lạnh lùng nói: "Hôm nay cha mời ngươi tới, là để bàn việc tỷ thí, không phải để nhìn ngươi mất mặt xấu hổ ở đây!"
"Thế tử dạy bảo, Tri Lan đã hiểu." Khúc Tri Lan lạnh lùng nhướn mày, nàng hung hăng trừng mắt với Hoắc Tô Niên, nhưng nói là nói để cho Công Nghi Bắc nghe.
Công Nghi Bắc đắc ý hừ một tiếng, hắn đi tới bên người Thanh Môn hầu, cuối cùng cũng thấy mình thắng được một lần.
Thanh Môn hầu ho khan hai tiếng, nói: "Tri Lan a, gần đây 【Động Đình Tiên 】 mặc dù đang buôn bán tốt, nhưng cũng phải chú ý đến sức khoẻ một chút, đột nhiên choáng váng cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu không thì, ta tìm đại phu đến xem cho con?"
Khúc Tri Lan hành lễ nói: "Đa tạ Công Nghi bá bá quan tâm, có lẽ dạo này thật sự bị mệt, mới vô ý thất lễ như vừa rồi." Nàng tận lực nhấn mạnh hai chữ "Thất lễ", nhịn không được lại trừng Hoắc Tô Niên một lần nữa.
"Phải chú ý thân thể một chút." Thanh Môn hầu lại nói một câu, hắn cẩn thận thu lại thánh chỉ, "Hoắc công tử, Tri Lan, các ngươi đối với việc tỷ thí lần này có đề nghị gì? Ví dụ như, thi đấu những cái gì? Chiếm mấy phần thì thắng?"
Khúc Tri Lan nghiêm mặt nói: "Nếu là chúng ta tỷ thí, tốt nhất không nên biết những nội tình này, để tránh những tửu lâu khác nói chúng ta có sự chuẩn bị, thua sẽ không phục, đồn thổi mấy lời vô vị." Dừng một chút, nàng tiếp tục nói, " 【Động Đình Tiên 】hôm nay còn có chút việc cần xử lý, Công Nghi bá bá, Tri Lan xin cáo lui trước"
"Đi đi, nhớ nghỉ ngơi nhiều chút." Thanh Môn hầu gật đầu đáp ứng.
Khúc Tri Lan cúi đầu hành lễ, đi vài bước, lại quay đầu lại trừng Hoắc Tô Niên, "Hoắc công tử nếu vẫn tiếp tục ở lại, ngày hôm đó thắng, thì cũng chẳng vẻ vang gì." Nói xong, nàng nhìn về phía Thúy Vân, "Thúy Vân, chúng ta về thôi."
Hoắc Tô Niên đáp: "Khúc đại tiểu thư chỉ bảo rất đúng." Nàng nói xong, xoay người nhìn về phía Thanh Môn hầu, "Hầu gia, tại hạ cũng xin cáo từ, về phần tỷ thí có những gì, Hầu gia tự quyết sẽ tiện hơn."
Thanh Môn hầu trầm giọng nói: "Vậy thì bản hầu có toàn quyền quyết định, nửa tháng sau, bắt đầu tỷ thí."
"Được, Hầu gia." Hoắc Tô Niên cười gật đầu, nàng nhìn về phía Tích Nhi, "Tích Nhi, chúng ta về nhà."
Tích Nhi gật gật đầu.
Thanh Môn hầu nhìn bóng lưng Hoắc Tô Niên, hắn thâm ý nói: "Hoắc Tô Niên này, tuyệt đối không đơn giản."
Công Nghi Bắc đắc ý vỗ ngực, nói: "Bằng hữu bản thế tử kết giao, sao có thể là người ngu ngốc được?"
Thanh Môn hầu thở dài một tiếng, lắc đầu quát: "A Bắc, đến bao giờ con mới thông minh lên được?!"
Công Nghi Bắc không hiểu nhìn phụ thân: "Con lại làm gì sai rồi?"
"Thôi thôi, cha sẽ giúp con san bằng tất cả! Nhi tử ngốc a!" Thanh Môn hầu tuyệt vọng mà lắc đầu, lần tỷ thí 'Thiên hạ đệ nhất lâu' này, bất luận như thế nào cũng phải lôi Hoắc Tô Niên vào.
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro