Chương 116: CP phụ (Phiên ngoại)
Bùi Y Nhiên - Trần Cẩm (1)
Trần Cẩm rời khỏi nhà bà ngoại, hướng chạy đến nhà hàng, trên đường gọi điện thoại cho Bùi Y Nhiên, đầu dây bên kia rất ồn ào, cô mơ hồ nghe được cái gì kiện tụng, cũng không kỹ càng tỉ mỉ hỏi, thực mau liền an tĩnh lại.
"Không cần lại đây, một lát kết thúc, về nhà thì đưa cho chị."
Mới vừa nói xong, cửa của phòng bên cạnh từ bên trong mở ra, Bùi Y Nhiên giương mắt nhìn đến Tô Trường Hòa đi ra.
Hắn uống nhiều quá, trên người tràn đầy mùi rượu, Bùi Y Nhiên nhíu mày, theo bản năng muốn lướt qua người hắn, lại nghe được Tô Trường Hòa kêu: "Bùi Y Nhiên?"
Bùi Y Nhiên bình tĩnh nhìn hắn, biểu cảm vốn dĩ nghiêm túc càng hiện ra sắc bén, mắt sáng như đuốc.
Nghe nói Tô Trường Hòa sau khi làm hỏng kiện tụng của Hoài Hải, vẫn luôn không suôn sẻ gì. Hoài Hải sau khi có người mới kế nhiệm, văn phòng luật sư của hắn lập tức đi chuẩn bị kết nối quan hệ, người phụ trách mới nói, về sau không còn hợp tác với văn phòng luật này nữa, trừ phi Tô Trường Hòa rời đi văn phòng luật này.
Tô Trường Hòa cũng coi như là trải qua sóng to gió lớn, nhưng người tuổi càng lớn, da mặt càng mỏng.
Mười năm trước hắn nếu bị sa thải ở văn phòng luật sư, hắn đi nơi nào không thể một lần nữa bắt đầu?
Mười năm sau, hắn nếu bị sa thải khỏi văn phòng luật sư, chỉ biết trở thành trò cười cho toàn bộ giới luật, chắng sợ lúc trước hắn có bao nhiêu công lao, sự nghiệp thành tích cao tới mức nào, mọi người nhắc tới cũng chỉ là trò cười gần đây hắn gây ra.
Tô Trường Hòa thật sự nghẹn khuất, nhiều năm như vậy hắn xuôi gió xuôi nước, cùng Bùi Y Nhiên ly hôn xong cũng không ảnh hưởng đến sự nghiệp. Tuy rằng Bùi Y Nhiên khắp nơi nhằm vào hắn, nhưng hắn cũng không hoàn toàn đều là thua kiện, Hiện tại chỉ một công ty Hoài Hải lại khiến cho hắn suy sụp.
Nếu sớm biết rằng Hoài Hải cuối cùng sẽ thành như vậy, hắn như thế nào cũng sẽ không tiếp nhận làm cố vấn cho bên ấy.
Hiện tại hắn chỉ có thể tranh giành vụ án với một số văn phòng luật sư mới mở, nói ra, làm trò cười cho thiên hạ.
Bùi Y Nhiên ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, từ trước căm hận, chán ghét, cảm thấy ghê tởm, vẫn là tồn tại. Nhưng cùng Tô Nghi trong khoảng thời gian này tiếp xúc, mới cảm thấy chính mình lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người một con người không xứng đáng này.
Cho nên hiện tại mỗi người đều dẫm lên Tô Trường Hòa, bà lại không thèm để ý nữa, không phải bà có lòng tốt, chỉ là cảm thấy hắn không xứng.
Ngay cả để bà căm ghét cũng đều không xứng.
Tô Trường Hòa phát hiện thái độ bà như vậy liền nhíu mày: "Cô dùng cái ánh mắt gì? Bùi Y Nhiên, tôi tại sao lại như vậy, trong lòng cô biết rõ ràng đi? Cô cũng có bản lĩnh lắm, cùng chủ nhân mới của Hoài Hải thông đồng?"
Bùi Y Nhiên ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn: "Anh lại đang nói hươu nói vượn cái gì?"
"Cô còn tưởng rằng tôi không biết?" Tô Trường Hòa uống say khướt, nói chuyện mang theo một mùi rượu nồng nặc khó chịu: "Tôi vì cái gì bị đuổi ra khỏi văn phòng luật sư, còn không phải là chủ nhân mới của Hoài Hải nói ra lời gì sao? Hắn nếu không quen biết cô, như thế nào sẽ vứt bỏ kiện tụng, nói ra lời như thế?"
Bùi Y Nhiên tức giận đến bật cười: "Vì vậy anh cho rằng, tôi thắng kiện tụng, chỉ là bởi tôi dan díu cùng với chủ nhân mới của Hoài Hải?"
Tô Trường Hòa rít gào: "Chẳng lẽ không phải?"
Đáy lòng Bùi Y Nhiên không nhịn được mà mắng hắn, mắt trợn trắng, nhìn đều không muốn nhìn, người có thể thua, nhân phẩm không thể thua, Tô Trường Hòa đã giống như chó điên, bà không có gì phải nói thêm.
Thấy bà không nói lời nào, Tô Trường Hòa theo ở phía sau: "Như thế nào? Bị tôi nói trúng rồi? Bùi Y Nhiên, cô ngày thường giả vờ giống như ngọc nữ thanh cao, không nghĩ tới cũng là loại này...."
Bùi Y Nhiên quay người giơ tay, một cái tát đánh lên mặt Tô Trường Hòa, đáy mắt là lửa giận bị hắn khơi mào tới, đánh xong mới cảm thấy chính mình không đủ bình tĩnh, trầm khuôn mặt không rên một tiếng đi phòng vệ sinh.
Điện thoại không biết khi nào bị ngắt.
Tô Trường Hòa bị đánh ngốc vài giây, mang theo men say còn muốn tìm Bùi Y Nhiên, bị phục vụ viên ngăn lại: "Anh ơi, đây là WC nữ."
Ánh mắt nhìn hắn nhiều ít mang theo khinh thường, đoạn đối thoại vừa mới đây tuy rằng người phục vụ không có nghe rõ, nhưng cuối cùng rít gào thế nào mọi người vẫn là nghe tới rồi, một cái tát, đáng đời.
Tô Trường Hòa lui ra sau hai bước, liên thanh nói: "Ừm tôi biết rồi...."
Toàn thế giới đều đang giúp Bùi Y Nhiên đúng không?
Hắn cắn chặt răng, đáy mắt say khướt nhấc lên ánh lửa, nhìn về phía phòng vệ sinh, vẻ mặt cực kì không tốt, người phục vụ bị ánh mắt của hắn làm hoảng sợ, gọi điện liên hệ giám đốc.
Hắn không ở lại lâu, cũng không trở về trong phòng ăn, mà là đi ra ngoài.
Trời tối, bên ngoài khách sạn đèn đường sáng lên, hắn ở gara tìm một vòng xe của Bùi Y Nhiên, nghĩ đến bà vừa mới uống xong rượu, sợ là sẽ không tự mình lái xe, đơn giản ngồi ở bên ngoài khách sạn chờ Bùi Y Nhiên.
Sắp bước vào thời tiết mùa đông, rất lạnh, hắn bị mùi rượu tô đậm không chỉ không có lạnh lẽo, ngược lại còn càng thêm cảm thấy khô nóng, là bởi vì ánh mắt vừa rồi của Bùi Y Nhiên giống như nhìn rác rưởi. Tuy rằng trước kia Bùi Y Nhiên cũng là như thế này nhìn hắn, nhưng không giống nhau, không giống nhau, hắn hiện tại mẫn cảm tới cực hạn, một chút dị thường lập tức phóng đại.
Ánh mắt Bùi Y Nhiên, ánh mắt người phục vụ, như vết dao, đâm thật sâu ở trên người hắn, đâm hắn mất lý trí.
Trần Cẩm ngồi ở trong xe, cửa sổ xe mở ra, một tay treo ở ngoài cửa sổ xe, nhìn bên ngoài như chó nhà có tang - Tô Trường Hòa, mặt mày đều là mãn nguyện, vốn là ngũ quan rõ nét càng hiện xinh đẹp.
Ngón tay nhẹ đặt ở cửa xe, ngón tay tinh tế, móng tay trắng nõn sạch sẽ, là màu sắc tự nhiên, móng tay phía cuối còn có trăng non trắng khỏe mạnh, đầu ngón tay đặt ở cạnh cửa.
Một cái, hai cái, ba cái....
Người đàn ông vừa mới đứng ở cửa không thấy.
Nơi xa truyền đến giọng nói của Tô Trường Hòa: "Các người là ai cơ? Các người là ai? Tôi là luật sư tôi nói cho các người! Các người.... A...."
Bùi Y Nhiên từ bên trong đi ra, bên cạnh là khách hàng, khách hàng duỗi tay: "Bùi luật sư, vụ kiện này liền làm phiền chị."
Bùi Y Nhiên duỗi tay bắt tay người kia, gật đầu: "Không có gì."
"Tôi đưa chị về?"
"Không cần, tôi có trợ lý.
Trần Cẩm từ trên xe đi xuống, mỉm cười, ngoan ngoãn gọi: "Đàn chị."
Khách hàng cũng thấy Trần Cẩm, Bùi Y Nhiên dừng một chút, giới thiệu: "Người này chính là Trần luật sư."
Trần Cẩm cười phúc hậu, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn: "Chào cô, tôi là đàn em học dưới khóa chị ấy."
"Ô, xin chào, cô là tới đón Bùi luật sư sao?"
"Đúng vậy, vừa vặn ở gần đây có việc, liền tiện đường đón Bùi luật sư."
Khách hàng cười nói: "Vậy tôi đi trước."
Bùi Y Nhiên nhìn khách hàng lên xe, bà nhíu mày: "Sao em lại tới đây?"
"Em đi văn phòng luật lấy báo cáo, tiện đường đi đến nơi này, bảo trợ lý của chị đừng tới đây." Trần Cẩm nói xong nhìn Bùi Y Nhiên: "Dù sao chúng ta ở chung với nhau, không cần phiền toái người khác."
Bùi Y Nhiên vừa định mở miệng, Trần Cẩm đã nói: "Em hôm nay đi lấy túi tiền gặp được Tô Nghi."
"Tô Nghi?" Bùi Y Nhiên quay đầu: "Con bé trở về làm cái gì?"
"Không có gì đi, phỏng chừng là về thăm bà."
Bùi Y Nhiên im lặng, không nói chuyện.
Cùng Hoài Hải kiện tụng giành được chiến thắng về sau càng nhiều người tìm đến bà nhờ vả, văn phòng luật cũng từ chối rất nhiều. Hôm nay là khách hàng lớn, chỉ tên muốn bà phụ trách, bà từ chối không nổi, mới lại đây xã giao.
"Đêm nay uống vào không ít rượu?"
Bà nhợt nhạt ừ một tiếng.
"Uống ít một chút, uống nhiều quá đi đường dễ té ngã."
Bùi Y Nhiên không nghe ra ý gì, chỉ là đè đè đầu, Trần Cẩm liếc mắt nhìn: "Chị trước hết ngủ một lát, về đến nhà em gọi chị."
Nói xong từ ghế sau cầm chiếc chăn mỏng cho bà, Bùi Y Nhiên tiếp nhận, đặt ở trên đùi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, phong cảnh nhanh chóng lướt qua trước mặt, trong nháy mắt, bà nghĩ tới thật lâu trước kia.
Khi đó bà cũng sẽ ngồi trong xe của Trần Cẩm.
Trần Cẩm lái xe rất êm, từ sau khi tốt nghiệp chính là như thế, chiếc xe đầu tiên là màu đỏ, khi đó cô ấy vừa tới thực tập ở văn phòng luật sư, lái một chiếc ô tô xa xỉ, bà hỏi Trần Cẩm, tiền lương mới có bao nhiêu, có thể nuôi nổi xe không, Trần Cẩm cười: "Mẹ em mua cho em."
Trong nhà cô ấy rất có tiền, cha mẹ ở nước ngoài làm buôn bán, Bùi Y Nhiên nghe Trần Cẩm nói qua, cũng gặp qua hai lần, đều không phải gặp mặt vui vẻ gì.
Thật là uống nhiều quá, suy nghĩ phát tán lên, không dứt được.
Bùi Y Nhiên than nhẹ, sườn mặt hờ hững, Trần Cẩm liếc sang, liền thu hồi tầm mắt.
Xe lái rất vững vàng, dẫn đến Bùi Y Nhiên muốn ngủ, bà gần đây rất bận, lại là mở phiên tòa, lại là xã giao, đêm nay còn cùng Tô Trường Hòa cãi nhau một trận, nhưng có mệt có buồn ngủ như thế nào cũng không khép được mắt, chỉ là nhìn cửa sổ xe phát ngốc.
Trần Cẩm mở miệng: "Cửa hàng này còn sao?"
Một tiệm lẩu ven đường, Bùi Y Nhiên nhớ rõ Trần Cẩm kéo bà tới vài lần, vào hồi đại học bà học năm ba, Trần Cẩm năm nhất, hai người ở chung một cái ký túc xá. Trần Cẩm thích ăn lẩu, bên cạnh trường học đều bị cô ấy đến ăn hết, mỗi lần đều nói hương vị không hợp, sau lại tìm cửa hàng này, cô ấy nói nơi này hương vị thực không tồi, mang theo bà tới vài lần.
Cửa hàng này còn ở đó, hương vị cùng từ trước giống nhau, Bùi Y Nhiên đã tới một mình vài lần, không ăn xong liền đi rồi.
Bà gật đầu: "Ừm, vẫn còn."
"Hiếm có, thành phố phát triển quá nhanh, em trở về không nhận ra con đường này là con đường nào." Dứt lời nhìn sang Bùi Y Nhiên: "Cũng may có chị."
"Chị cũng không thuộc đường nhiều lắm, chị rất ít ra ngoài, em có thể bảo trợ lý dẫn em đi dạo một vòng."
Đôi tay Trần Cẩm nắm chặt: "Em ấy ở rất xa, không tiện."
Bùi Y Nhiên rũ mắt: "Chị công tác rất bận, chỉ sợ cũng là không có tiện."
Trần Cẩm cười cười, không nói chuyện.
Hai người lái về Lan Uyển, Bùi Y Nhiên mua căn hộ ở tầng 24,ở đối diện vốn dĩ là một đôi vợ chồng, lần trước đọn đi rồi, lại sau đó nghênh đón chủ nhân mới, chính là Trần Cẩm.
Ngày Trần Cẩm dọn vào gặp Bùi Y Nhiên cũng không phải vẻ mặt bất ngờ, mà là biểu cảm rất bình thường: "Em biết chị ở nơi này, em vừa trở về, đối với nơi này còn không quen thuộc, hy vọng chị có thể chiếu cố một chút."
Cô ấy trần trụi thẳng thắn thành khẩn như thế, Bùi Y Nhiên ngược lại không có đường nào để nói lời khách sáo.
Cho nên Trần Cẩm vừa trở về, liền tới xin ăn cơm ba lần, còn nói thức ăn bên ngoài không tốt, không muốn ăn cơm hộp, Bùi Y Nhiên biết cô ấy kén ăn, không thể không để cô ấy ăn cùng mình.
Tới tiểu khu, Bùi Y Nhiên xuống xe trước, nói với Trần Cẩm: "Cảm ơn."
"Đàn chị, không có gì."
"Đàn chị, em có trường hợp nhìn không hiểu, chị giải thích giúp em."
"Đàn chị, Chu giáo sư nói đề bài là cái gì?"
"Đàn chị, môn tự chọn của chị là cái nào?"
"Đàn chị, cạnh trường học có mở tiệm trà sữa, chúng ta đi uống thử sao?"
Bùi Y Nhiên lên lầu, bên tai vờn quanh âm thanh đó, bà lưng dựa vào tay vịn thang máy, áp xuống cảm xúc hỗn loạn, chờ thang máy đến bà cùng Trần Cẩm hơi gật đầu một cái thì trở về nhà của chính mình, cửa khép lại liền thở nhẹ một hơi, sườn mặt căng chặt hơi hiện mềm mại.
Rất nhanh, cửa bị gõ vang, Bùi Y Nhiên nhíu mày, ngoài cửa gọi: "Đàn chị!"
Bà mở cửa, Trần Cẩm đưa túi tiền, nói: "Vừa rồi đã quên đưa cho chị."
Bùi Y Nhiên giãn ra mặt mày: "Cảm ơn."
Cầm lấy túi tiền, khép cửa lại.
Hai giây sau, cửa lại bị gõ vang, lần này Bùi Y Nhiên không chờ Trần Cẩm kêu liền trực tiếp mở cửa, vẻ mặt hơi giận nhìn. Trần Cẩm làm như không thấy được, giọng nói bình tĩnh: "Đàn chị, ngủ ngon."
Bùi Y Nhiên nắm chặt then cửa, rặn từng chữ: "Ngủ ngon"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro