Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04: Tham chính


"Bùi Mạch, ngươi chờ một chút..." Mắt thấy Bùi Mạch không nói một lời liền muốn ly khai, hơn nữa... không biết lần này nàng ly khai liền mất bao nhiêu ngày.

Chỉ là ngẫm lại Tần Nhiễm bất giác hoảng hốt, liền vội vàng đuổi theo Bùi Mạch. Cũng không từng nghĩ, nàng chạy quýnh lên hai chân đều tê cóng, bước đi bất ổn liền ngã nhào trên mặt đất.

Đôi tay trắng nõn chống đỡ thân mình trên mặt đá vụn quẹt qua mà có chút vươn huyết.

Vừa nãy ở kia ngự hoa viên chịu cái kia sỉ nhục của tần nguyệt, lúc này lại bị Bùi Mạch vắng vẻ, Tần Nhiễm cảm thấy đặc biệt ủy khuất, con mắt đau xót, dứt khoác liền nằm rạp ở trên mặt đất mà khóc.

Tiếng khóc không lớn, đặc biệt nức nở so với tiếng khóc rống càng chọc người khác thương tiếc.

Đối với nàng thủy chung vẫn không buông bỏ được. Bùi Mạch tự giễu thở dài, xoay người đem Tần Nhiễm ngồi dưới mặt đất bế lên.

Bùi Mạch mặc dù chỉ lớn hơn Tần Nhiễm bốn tuổi, nhưng bởi vì quanh năm luyện tập võ nghệ nên tự nhiên ôm lên cái kia thân hình gầy nhỏ của tiểu nha đầu là đều dễ dàng đi.

Vào nhà trước, Bùi Mạch quay đầu hướng một bên Cẩm Thu phân phó: "Đi phòng bếp nấu nước nóng đem đến gian phòng công chúa, công chúa muốn tắm rửa." Dứt lời liền ôm Tần Nhiễm vào phòng trong.

Bởi vì Tần Nhiễm ở trong cung không được nữ hoàng sủng ái nên đãi ngộ so với những công chúa khác hoàn toàn kém xa, căn phòng bốn phía là những ván gỗ rất đơn sơ, gia cụ trong phòng cũng đã nhiều năm không có người tu sửa, nước sơn cũng đã bong tróc.

Bùi Mạch đem Tần Nhiễm ôm đến bên giường gỗ, nhìn quần áo ướt đẫm trên người nàng cùng trên tay nàng xuất hiện vết thương, dứt khoác đem nàng ôm vào trong lòng, đôi tay thon dài tiến đến bên cần cổ trắng ngần, ở xương quai xanh nàng tháo ra nút thắt áo.

Phát giác cử động của Bùi Mạch, đôi mắt đẫm lệ của Tần Nhiễm hiện lên một tia hoảng loạn cầm lấy tay của Bùi Mạch, "Bùi..Bùi Mạch, này... này ngươi... người đối với ta làm cái gì?"

Là vì hoảng loạn, là vì ngượng ngùng, Tần Nhiễm này một câu nói liền nói lắp bắp. Tiếng nói sau khi khóc mang theo chút ủy khuất cùng một tia kiều nhuyễn mà chính Tần Nhiễm cũng không phát hiện ra.

Bùi Mạch vốn nghĩ tay nàng bị thương không tiện cử động, muốn giúp nàng thay đổi y phục ướt sũng trên người đi, trong đầu cũng chưa từng có ý nghĩ gì khác.

Nhưng lúc này đôi tay bị Tần Nhiễm nắm chặt, nàng mới phát hiện cử động của các nàng lúc này có chút không ổn, nghĩ có chút rụt tay lại nhưng bị Tần Nhiễm nắm chặt trước người nàng.

Bùi Mạch không khỏi có chút bất đắc dĩ cười nói: "Công chúa, ngươi một mực nắm chặt tay thần không buông, thế nhưng mong chờ vi thần đối với ngài ban ngày ban mặt làm cái gì?"

Âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng vang lên tiếng nói, nhìn Bùi Mạch đang bình tĩnh nhìn nàng, trên mặt nàng nhất thời triệt để đỏ đi.

Tần Nhiễm hoảng loạn buông lỏng đôi tay Bùi Mạch, mặt đỏ tới mang tai nhìn Bùi Mạch nói lắp: "Ngươi, ngươi nói bậy, bổn công chúa làm sao sẽ mong chờ ngươi khinh bạc, là... là ngươi muốn đem xiêm y ta... ngươi..."

Lời nói còn chưa dứt, đôi mắt nàng nhìn thấy ánh mắt Bùi Mạch mang theo tiếu ý, câu nói kế tiếp thế nào đều không nói ra được.

Bùi Mạch nhìn Tần Nhiễm đỏ mặt, ánh mắt không khỏi tối sầm vài phần.

Trước khi trọng sinh, Tần Nhiễm cũng không như thế này, cảm giác Tần Nhiễm trước sau bất đồng, thế nhưng bất quá nàng không muốn miệt mài theo đuổi Tần Nhiễm nữa.

Khi bản thân sống lại thời khắc đó, nàng liền quyết định buông ái mộ trong lòng.

Chỉ chờ ngày nàng đưa Tần Nhiễm lên ngôi vị hoàng đế lần nữa, nàng liền từ quan ẩn dật, đi qua cuộc sống bình thản của dân dã bình thường.

Cho dù trong lòng nàng vẫn là không muốn, cho dù ở phía xa nhìn nàng cùng người khác thành hôn, yêu nhau gần nhau chẳng phải tốt hơn nhiều.

Tần Nhiễm không thương nàng, cũng sẽ không ái nàng. Điểm này, trước khi trọng sinh nàng so với ai khác đều minh bạch...

Ánh mắt hơi trầm xuống, Bùi Mạch thản nhiên nói: "Công chúa, tay của ngài bị thương, vi thần bất quá là muốn giúp người thay quần áo mà thôi. Vừa rồi công chúa nắm tay vi thần, khí lực không nhỏ, chuyện thay quần áo, xem ra không cần vi thần."

Vừa nghe xong lời này, Tần Nhiễm liền minh bạch cử chỉ của bùi nhiễm lúc nãy, trên mặt một mảnh lửa đỏ, bây giờ chỉ hận không thể chui vào được chăn không đi ra nữa.

Lại nói, trước đây khi còn bé, Bùi Mạch thỉnh thoảng lại đem lại con này vài bộ đồ mới, ngay lúc đó nàng trong lòng thật vui mừng, hơn nữa tuổi nhỏ vẫn là không cố kỵ Bùi Mạch bên cạnh, liền trước mặt nàng thay quần áo.

Lúc đó, cũng không cảm thấy cái gì bất thường. Mà những ngày gần đây không biết như thế nào, trong đầu liền hiện ra cảnh dưới cây quế hoa kia. Sau lại nhìn thấy Bùi Mạch, cảm thấy giữa các nàng cùng trước liền không giống nhau.

Nàng đây là làm sao vậy?

Không đợi Tần Nhiễm suy tư, Bùi Mạch liền đứng dậy nhìn nàng nói: "Một hồi Cẩm Thu trở về, pha nước nóng tắm một chút, uống bát nước gừng hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai có cái gì không khỏe liền cho Cẩm Thu tới cho ta biết, thần trước hết ly khai."

Thấy Bùi Mạch phải đi, Tần Nhiễm mới nhớ tới chính sự vội hỏi: "Chờ chút, Bùi Mạch ngươi trước hết đáp ta, mấy ngày gần đây ngươi vì sao không tới tìm ta? Có đúng hay không, ta ở đâu chọc ngươi làm cho ngươi mất hứng?" một câu càng nói thanh âm càng thấp, đến cuối cùng đều không nghe được.

Bùi Mạch nhắm chặt hai mắt, lần đầu tiên đối với Tần Nhiễm nói dối: "Thần gần đây bận rộn công vụ, không rảnh bứt ra, cũng không phải là cố ý trốn tránh công chúa..."

Tần Nhiễm hai mắt sáng ngời "Ngươi nói thế nhưng đều là sự thật? Ngươi không có chán ghét ta? Không có cố ý không để ý tới ta, không cần ta?"

Bùi Mạch đứng dậy bước đến bên cửa sổ, cũng không có trả lời vấn đề của Tần Nhiễm, làm như trầm tư trong chốc lát liền quay đầu nhìn về phía Tần Nhiễm nói: "Ngươi đã qua cập kê chi lễ, ngày mai lâm triều ta liền hướng nữ hoàng đề cập cho ngươi tham chính, ngươi sớm chuẩn bị kĩ càng."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nhiễm nhất thời cứng đờ, "A, cái gì?"

Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Tần Nhiễm, Bùi Mạch cười khẽ, "Nếu như ngươi được tham chính, ngươi sau này liền không sẽ dễ bị người khác khi dễ giống như hôm nay, cũng rõ ràng thân là công chúa nhưng lại ở trong một nơi đơn sơ như vậy. Cái này, lúc đó chẳng phải ngươi vẫn muốn lấy được sao?"

Trong mắt Tần Nhiễm hiện lên một tia do dự, "Thế nhưng ta xuất thân không tốt, lại không có người chống đỡ, nếu mà hiện tại vào triều, sợ rằng..."

"Đừng sợ, ta sẽ che chở cho ngươi."

"Thế nhưng ngươi cũng vừa mới ngồi lên ngôi vị thừa tướng, ta sợ..."

Bùi Mạch cười khẽ, nhịn không được tiến lên vài bước, nghĩ xoa xoa đầu Tần Nhiễm, nhưng đôi tay cứng đờ giữa không trung, lập tức đặt ở vai Tần Nhiễm, nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng cho ta, ngày mai ngươi chỉ cần theo ta tham chính thì tốt rồi."

Bùi Mạch mười tám tuổi tài hoa ngút trời, mặc dù còn trẻ nhưng thái độ đối nhân xử thế lại chu đáo. Nữ hoàng sớm trọng dụng liền cấp cho nàng tướng vị.

Tần Nhiễm tuy rằng tín nhiệm nàng, thế nhưng vẫn là không thể hiểu được nàng. Trước kia còn có thể mơ hồ đoán ra tâm tư của nàng. Sau cập kê chi lễ, giữa các nàng liền như có một tầng sương mù dày đặc ở giữa. Tựa như lúc này, Bùi Mạch rõ ràng đứng bên cạnh nàng, trước sau như một mỉm cười nhìn nàng, nhưng nàng thủy chung cảm thấy cùng Bùi Mạch cách xa.

Cái loại cảm giác khó chịu lúc này làm cho nàng muốn khóc, nhưng mà nàng cũng hiểu rõ nàng không thể khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt