Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Ô Phù Vũ không phải không thể tu luyện, mà là quá lười, từ lúc đi vào chỗ ở của thượng thần liền không có tu luyện.

Đây là thật sự đem chính mình coi là thú cưng ? Bạch Nguyệt không quá vừa lòng.

Bởi vậy, từ giờ trở đi Bạch Nguyệt có niềm vui mới, đó chính là khuyến khích Ô Phù Vũ tu luyện.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng bạch xà liền mở hai mắt, đuôi rắn đem bé thỏ xám đang nằm trên tảng đá quét xuống đất mặt, lạnh như băng mà mở miệng: "Đi tu luyện."

Ô Phù Vũ "Phanh" một tiếng quăng ngã trên mặt đất, cảm giác đau đớn cùng mặt đất lạnh lẽo cảm làm nàng nháy mắt tỉnh táo, nàng từ trên mặt đất bò dậy, kéo thân thỏ mỏi mệt, đáng thương hề hề mà ngồi thiền, tiến hành tu luyện.

Lúc thỏ con kết thúc ngồi thiền, bên ngoài trời đã sáng.

Hiện tại, thời tiết càng ngày càng nóng, ngày mới vừa lên, liền nướng bỏng khắp nơi, làm mặt đất mang đến sự nóng bức của thời tiết.

Lúc này, Bạch Nguyệt lại yêu cầu Ô Phù Vũ ra ngoài rèn luyện.

Ô Phù Vũ nhìn nhìn bên ngoài đại thái dương, lại cảm thụ khí lạnh trong hang động, nàng lắc lắc đầu: "Bên ngoài nóng lắm."

Rất nóng, thỏ con không thích nhiệt, sẽ bị nóng chết.

Bên trên tảng đá, Bạch Nguyệt hóa thành nguyên hình, thân rắn cuộn lại cùng nhau, nàng đem đầu gác ở trên người, nằm ở nơi đó lười biếng mà phơi nắng, thuận miệng nói: " Con thỏ nào không thích tu luyện là ta sẽ ăn luôn."

Nghe xong lời này, Ô Phù Vũ giật mình một cái, từ trên mặt đất nhảy lên, không nói hai lời, liền bước ra chân ngắn nhỏ hướng bên ngoài hang chạy tới.

Nhìn bé thỏ xám rời đi, Bạch Nguyệt thế nhưng thở dài.

-

Vân Vụ Sơn.

Nắng gắt dâng lên, nướng cháy khắp mặt đất.

Ô Phù Vũ mới vừa bước ra hang động, đạp lên trên bùn đất, chân chỉ cẩm thấy nóng bỏng, nóng đến nàng vội lùi về móng vuốt, vài bước lui ra phía sau, lui về bên trong huyệt động.

Nàng ngẩng đầu lên tới, híp mắt đi xem bầu trời, liền thấy ngày chính thịnh (?), mặt trời tỏa ra sức nóng rất mạnh.

" Mình thực sự sẽ bị nóng chết."

Ô Phù Vũ thu hồi ánh mắt, ngồi xổm ở tại chỗ, cúi thấp đầu xuống. Chỉ chốc lát sau, nàng đôi mắt đau xót khe khẽ thở dài.

"Vì cái gì mình lại xui xẻo như vậy !."

"Vì cái gì muốn bắt mình đi!"

"Thật quá đáng!"

Hang động to như vậy, bên trong có nhè nhẹ khí lạnh, là chỗ tốt để tránh nóng, nhưng là nơi đó rốt cuộc không phải chính mình động thỏ, nó làm Ô Phù Vũ cảm thấy không được tự nhiên.

Hiện tại bị con rắn xấu xa kia gắn khế ước gì gì đó, nàng ngược lại trở thành đối phương nô bộc. Chuyện gì cũng phải nghe bạch xà, còn không thể tự mình rời đi nơi này.

Nơi này khác gì ngục giam hả !

Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tỉnh táo.

Này không, vừa vặn ra tới, Ô Phù Vũ quyết định "Vượt ngục".

Chính là, cái này ý niệm mới vừa một toát ra tới, Ô Phù Vũ liền cảm thấy trong thân thể ngọn "Hỏa" lại bốc cháy lên, ngũ tạng lục phủ bắt đầu trở nên nóng rực, cùng thời tiết bên ngoài không khác biệt mấy, làm nàng khó chịu không thôi.

Ô Phù Vũ vội vàng sửa miệng, lầm bầm lầu bầu lên: "Tôi nói giỡn, tôi nói giỡn."

Lần này tê mỏi một chút chính mình, cổ nóng rực kia mới giảm bớt không ít, Ô Phù Vũ dễ chịu chút.

"Tu luyện đi, tu luyện thành lợi hại con thỏ, rời đi địa phương quỷ quái này."

Ô Phù Vũ thở dài, liền căng da đầu, cất bước ra huyệt động, nho nhỏ thân hình chợt lóe, nàng chui vào một bụi cỏ xanh, biến mất.

Trong bụi cỏ.

Ô Phù Vũ cất bước, chạy như điên nàng hiện tại có nhà mà không thể về, cũng không biết đi hướng nơi nào cứ như vậy chạy như điên.

Một đường chạy như điên hồi lâu, rốt cuộc nàng thấy một chỗ râm mát, nơi xa là cây đại thụ rậm rạp Ô Phù Vũ liền chạy qua đi, ngồi xổm ở dưới gốc cây, hưởng thụ luồng gió lành lạnh.

"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ."

Cách đó không xa truyền đến thanh âm, giống như có người ở kêu nàng, Ô Phù Vũ ngẩng đầu, hướng nơi xa nhìn qua.

Nơi xa trong bụi cỏ, hiện ra một cái đầu thỏ màu sắc và hoa văn, một con thỏ lớn cùng với đôi mắt tròn xoe mà nhìn chằm chằm Ô Phù Vũ dưới gốc cây.

"Tiểu Vũ, sao con có thể ra tới đây ?" Đại Thỏ Đốm giật giật cánh môi, ra tiếng hỏi.

Dưới bóng cây, Ô Phù Vũ đôi mắt đều sáng lên, nàng kích động mà nhảy lên, hướng tới kia Đại Thỏ Đốm hô to: " Chú Tiểu Đạt !"

Bên kia, trong bụi cỏ Đại Thỏ Đốm nhìn quanh bốn phía, không thấy thân ảnh của xà, xác định an toàn lúc sau, liền từ trong bụi cỏ nhảy ra, bay nhanh chạy đến dưới tàng cây, cùng Ô Phù Vũ ngồi xổm lên.

Đại Thỏ Đốm: " Chú đi theo con đến nơi đây."

Ô Phù Vũ nghi hoặc: "Vậy sao chú không gọi con lại ?"

Đại Thỏ Đốm bất đắc dĩ: " Chú nào dám? Chú sợ con rắn kia nghe thấy."

Nói chuyện đến đề tài này, Ô Phù Vũ liền khổ sở, nàng gục đầu xuống, mất mát nói: "Chú Tiểu Đạt, con hiện tại còn không có biện pháp trở về Thỏ tộc."

Đại Thỏ Đốm xù lông: " Ả kia có phải hay không đối với con làm cái gì ?!"

Ô Phù Vũ ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Đại Thỏ Đốm, ngay sau đó, gật gật đầu, "Oa" một tiếng khóc ra tới: "Cô ta gắn một cái khế ước gì gì ý lên con, hiện tại con là nô bộc của cô ta ! Không thể tự tiện rời đi ! Căn bản là không thể về nhà! Chú Tiểu Đạt, chú có cách nào giúp con với ?"

Nghe vậy, Đại Thỏ Đốm lại là trầm mặc xuống dưới, hắn nghĩ nghĩ mới mở miệng nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, chỉ cần ả ta kia không ăn tâm tư của con là tốt. Bất quá, thần tiên bên kia thực lưu hành cái gì khế ước sao? Chúng ta Thỏ tộc chưa từng nghe nói qua loại đồ vật này."

Ô Phù Vũ: "Kia đại yêu quái đã sống qua nhiều năm, pháp thuật của nàng chúng ta chưa bao giờ nghe qua là bình thường."

Đại Thỏ Đốm gật đầu: "Có đạo lý. Như vậy trước tiên con cứ ẩn núp ở bên trong hang động, làm bộ chính mình là bé thỏ ngoan, chờ đến khi cô ta giải trừ khế ước, con liền nhân cơ hội chạy trốn!"

Ô Phù Vũ cho rằng phương pháp này là tốt nhất, liền gật đầu: "Chú Tiểu Đạt, chú thật thông minh."

"Đúng rồi," Ô Phù Vũ có một suy nghĩ không hiểu được, "Chú Tiểu Đạt, tên đáng ghét kia phạt con tu luyện thành hình người, đây là vì điều gì? Thỏ tộc rất nhiều cô chú bác đều có thể hóa thành hình người, hóa thành hình người là một loại trừng phạt sao?"

Nghe vậy, Đại Thỏ Đốm nghĩ nghĩ, bỗng nhiên, hắn nhảy lên cao lại rơi xuống trên mặt đất, gân cổ lên nói: "Quá xấu rồi, quá xấu rồi!"

Ô Phù Vũ: "?"

Đại Thỏ Đốm lòng đầy căm phẫn: " Cô ta là đang hại con !"

Ô Phù Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Đại Thỏ Đốm.

Đại Thỏ Đốm bá bá bá nói lên: " Con nghĩ xem, tu luyện thành hình người lúc sau có thể làm gì? Còn không phải xuống núi tới thành phố chơi ! Trong phố có cái gì? Tất cả đều là người ! Nơi nào có người thì rất nguy hiểm ! Hơn nữa, con rắn này thâm độc, cô ta muốn cho con trầm mê sự vàng son ở trong thành phố, chờ con sa vào trong đó, con rốt cuộc cũng chưa về Vân Vụ Sơn Thỏ tộc!"

"Trời ạ!" Nghe xong, Ô Phù Vũ há to miệng, kinh ngạc không thôi, lại sợ hãi hỏi, " Nhưng mà ' ngợp trong vàng son ' là có ý tứ gì ạ? Nơi đó có rất nhiều vàng sao?"

Đại Thỏ Đốm là một con thỏ từng trải, hắn đi qua Phù Dung Thành, kiến thức rất nhiều, hiện tại hắn bày ra một bộ dáng hậu quả rất nghiêm trọng, nói: " Con không cần biết. Con chỉ cần biết, trong thành phố người đều là thích ăn thỏ, vậy được rồi !."

Nói đến cái này, Ô Phù Vũ tràn đầy đồng cảm, nàng đi qua Phù Dung Thành, biết bên kia người đều thực thích ăn con thỏ, nàng tán đồng gật gật đầu: "Đúng vậy!"

Đại Thỏ Đốm lại mở miệng, tựa hồ là muốn nói gì, nhưng là hắn bỗng nhiên dừng, hỏi: " Con có hay không ngửi được......"

Ô Phù Vũ ngửi ngửi, nghe thấy trong không khí nhàn nhạt mùi chó, kia hương vị tự nơi xa bay tới, nàng ánh mắt sáng lên, nói: " Bạn con tới !."

Đại Thỏ Đốm làm bộ muốn chạy trốn.

Nhưng mà, giây tiếp theo, trong bụi cỏ liền chui ra một con Husky cực lớn, Husky một ngụm ngậm lấy Đại Thỏ Đốm, cười hắc hắc, đứng vững sau lại đem Đại Thỏ Đốm dính đầy nước miếng chó ném tới một bên.

" Chơi vui ghê ."

Cáp Tiểu Thất làm bộ lại muốn đi ngậm Đại Thỏ Đốm.

Đại Thỏ Đốm: "!"

Ô Phù Vũ vội vàng ra tiếng: "Tiểu Thất, đó là chú của mình."

"A?" Chó đi tới đúng là Cáp Tiểu Thất, nàng lúc này mới quay đầu, nhìn về phía Ô Phù Vũ, " Mình chỉ cùng chú chơi thôi."

Một thỏ một chó đang giao lưu, Đại Thỏ Đốm sớm bước ra chân chạy, chờ đến Cáp Tiểu Thất phản ứng lại đây, bên cạnh sớm không có Đại Thỏ Đốm thân ảnh.

Ô Phù Vũ hỏi Cáp Tiểu Thất: " Cậu tới nơi này làm gì?"

Cáp Tiểu Thất nói: " Mình tới xin Bạch Nguyệt, mình muốn hóa thành hình người."

Nàng hiện tại bị Bạch Nguyệt thần thuật hạn chế, không có biện pháp biến thành hình người, chỉ có thể tiếp tục làm chó.

Ô Phù Vũ tò mò: "Hóa thành hình người không phải trừng phạt sao?"

Cáp Tiểu Thất vừa đi, vừa lắc cái đuôi, nói: "Làm người rất tốt, làm người có thể đi công viên giải trí chơi rất nhiều thứ vui, có thể đi nhà ăn ăn rất nhiều đồ ăn ngon, còn có thể lên mạng lướt, xem các vòng bạn bè cãi nhau, ngao ô, đặc biệt thú vị."

Ô Phù Vũ nghe không hiểu, nhưng nàng vẫn là đuổi kịp Cáp Tiểu Thất bước chân, chậm rì rì mà hướng hang động đi đến.

Lúc này, Cáp Tiểu Thất đột nhiên thở dài.

Ô Phù Vũ: " Cậu sao lại thở dài thế ?"

Cáp Tiểu Thất: " Mình cảm thấy lo lắng cho cậu !"

Ô Phù Vũ: "?"

Cáp Tiểu Thất dứt khoát ngừng lại, mặt chó thể hiện sự nghiêm trọng, nàng đối với Ô Phù Vũ thấm thía nói: " Cậu biết không? Cậu hiện tại cùng những nhân vật chính trong tiểu thuyết trên mạng giống nhau như đúc."

Ô Phù Vũ nghe không hiểu lắm: " Nghĩa là sao?"

Cáp Tiểu Thất lại nói: " Cậu nhìn cậu đi, cậu mỗi ngày bị Bạch Nguyệt giam cầm ở bên trong huyệt động, bé đáng thương, cậu bị cầm tù ! Không có gì bất ngờ xảy ra, Bạch Nguyệt sẽ đối với cậu làm chút tương tương nhưỡng nhưỡng sự!"

Ô Phù Vũ nghe không hiểu, nhưng lại cảm thấy rất có đạo lý.

Cáp Tiểu Thất căn cứ nàng ở trên mạng xem bá tổng tiểu thuyết, cầm tù văn học, tiếp tục phân tích Ô Phù Vũ tình huống hiện tại: " Cậu biết vì sao mình ở Cẩu Già làm công không ?"

Ô Phù Vũ lắc lắc đầu.

Cáp Tiểu Thất: "Bởi vì mình muốn kiếm tiền, chỉ có kinh tế độc lập, trở thành một con chó có thể nuôi sống chính mình mới có thể tự do mà tồn tại! Cậu nhìn xem, cậu không có tiền, cậu hiện tại liền không tự do, cậu chỉ có thể dựa vào Bạch Nguyệt để tồn tại, cậu chỉ có thể nghe theo nàng, nàng nói cậu làm gì cậu làm nấy, cậu đều không thể phản kháng!"

" Cậu nói đúng!" Ô Phù Vũ nghe hiểu, hung hăng mà đồng ý , nàng cảm thấy Cáp Tiểu Thất nói quá đúng, nàng hiện tại chính là như vậy. Vì thế, nàng sùng bái mà nhìn Cáp Tiểu Thất, " Mình nên làm cái gì bây giờ, có thể lại dạy mình sao?"

Cáp Tiểu Thất vung đầu chó, mắt lam lộ ra vẻ đắc ý, nàng kiêu ngạo mà ngẩng lên đầu chó, "Ngao ô" một tiếng kêu to lúc sau, mới nói: "Đương nhiên có thể."

......

Vân Vụ Sơn, bên trong hang động.

Bạch Nguyệt nằm phơi nắng hồi lâu, rốt cuộc, nghe được ngoài động truyền đến động tĩnh.

Nàng lười biếng mà mở mắt vàng, hướng tới cửa động phương hướng nhìn lại, thấy hai bóng dáng đi đến.

Một chó, một thỏ.

Bạch Nguyệt thẳng đứng lên, cổ rắng cao kiều, như bạch ngọc giống nhau thân rắn, ánh mặt trời trên đỉnh chiếu xuống, chiếu vào trên người nàng, hiển ra màu sắc cầu vòng.

Nàng nhìn hai thân ảnh đang từ từ đến gần.

Con chó kia kẹp chặt cái đuôi, thoạt nhìn rất hèn, như là phạm sai lầm; bé thỏ lại là ngẩng cao đầu, thoạt nhìn tràn đầy ý chí chiến đấu.

Bạch Nguyệt buồn cười nói: " Có chuyện gì vậy ?"

Bên kia, Cáp Tiểu Thất lui một bước, lui đến phía sau thỏ con phía, nhắm miệng chó, không nói một lời.

Mà thỏ con lại nhảy tới phía trước.

Ô Phù Vũ cả người xù lông, hai tai rũ đều dựng thẳng lên, tức giận mà nhìn về phía Bạch Nguyệt.

" Yêu quái xấu xa, tôi nói cho ngài!"

" Thỏ cũng có thỏ quyền!"

"Ngài đây là đang cầm tù tôi, tôi muốn đi tới tòa đệ đơn !"

Bạch Nguyệt: "?"

Ngay sau đó, cổ rắn Bạch Nguyệt hạ xuống , cứ như vậy cúi đầu,nhìn trên mặt đất thỏ con gần trong gang tấc, híp híp mắt vàng, cả người đều tản ra hơi thở nguy hiểm, gằn từng chữ: "Tù, cấm? Ai dạy ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro