Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Em không yêu anh

Edit: Vô Tự Thán

Vòng bạn bè của Tiêu Khanh rất đơn giản, điều duy nhất liên quan đến đời tư của nàng là một bộ ảnh du lịch châu Âu cách đây hai, ba năm. 9 cái ảnh chủ yếu là phong cảnh, Diệp Linh Lung nhận ra đó có lẽ là Rome, có Đấu trường La Mã, Đền Pantheon, Khải Hoàn Môn và Quảng trường Tây Ban Nha nổi tiếng nhờ bộ phim Kỳ nghỉ ở Rome.

Chỉ có trong bức ảnh ở Quảng trường Tây Ban Nha, Tiêu Khanh mới xuất hiện.

Phía sau là những bậc thang xếp tầng, Tiêu Khanh mặc áo khoác gió màu be, đeo kính râm, tóc còn ngắn hơn bây giờ, vừa ngầu lại vừa đẹp. Trên tay cô ấy nghịch ngợm cầm một chiếc kem ốc quế giống của Hepburn.

Diệp Linh Lung vô thức lưu bức ảnh này về. Sau đó, cô nhận ra trong ảnh còn có những người khác. Người đàn ông đẹp trai mà cô gặp tối nay đang chỉ tay về phía Tiêu Khanh cười lớn, hóa ra kem trên tay cô ấy sắp chảy.

Bên cạnh anh ta còn có một người khác, ăn mặc chín chắn, phong thái trưởng thành và điềm đạm hơn nhiều, lặng lẽ nhìn Tiêu Khanh. Diệp Linh Lung có linh cảm rằng đó chính là chồng cũ của Tiêu Khanh.

Linh Lung cảm thấy hụt hẫng một cách khó hiểu, luôn có cảm giác Tiêu Khanh ở rất xa mình. Thực ra, họ vốn chẳng thân quen, cũng chẳng hiểu rõ nhau.

Tiêu Khanh tắm rửa xong, nằm trên giường trả lời tin nhắn WeChat của Linh Lung. Nàng phát hiện cô bé này lén đổi ảnh đại diện, thay bằng một bức ảnh mặc vest làm việc.

Bức ảnh chuyên nghiệp này trông chững chạc hơn hẳn, nhưng Tiêu Khanh lại có chút tiếc nuối vì không ngắm kỹ ảnh cũ. Cô gái nhỏ đội bờm sừng tuần lộc nghịch ngợm trong đêm Giáng Sinh, thực sự rất đáng yêu.

Tiêu Khanh đặt điện thoại xuống, cầm cuốn sách bên gối lên đọc được vài trang thì điện thoại của Đàm Lân gọi đến.

"Khanh Khanh." Đàm Lân gọi cô qua điện thoại, nghe giọng là biết lại uống rượu rồi.

Tiêu Khanh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm, nói: "Lý Bân Bân không chuyển lời của em sao?"

Đàm Lân khàn giọng gọi tên cô, quả nhiên uống không ít, lầm bầm nói một tràng, nhưng Tiêu Khanh nghe không rõ ràng lắm.

"Đàm Lân, em nghĩ khi ly hôn đã nói rất rõ ràng rồi." Tiêu Khanh không nhịn được ngắt lời anh.

"Nhưng anh hối hận rồi." Đàm Lân đột nhiên lớn tiếng, "Tiêu Khanh, em có thể đứng ở góc độ của anh mà nghĩ xem được không?! Gia đình ép đến thế, em bảo anh phải làm sao!"

"Vậy nên chúng ta đã ly hôn, anh cũng không phải khó xử cả hai bên nữa." Tiêu Khanh bình tĩnh nói.

"Anh... không nỡ, anh không quên được em."

Tiêu Khanh khẽ cười, "Đàm Lân, đều là người lớn cả rồi, anh nên hiểu không phải lúc nào cũng vẹn cả đôi đường. Hồi đi học đã từng học, đây chính là chi phí cơ hội."

Đàm Lân im lặng ở đầu dây bên kia, khi Tiêu Khanh nghĩ anh sẽ từ bỏ, người đàn ông lại mang theo hơi men cáu kỉnh nói: "Tiêu Khanh, bảo em sinh một đứa con mà khó thế sao? Em chỉ việc sinh, mẹ anh họ sẽ chăm sóc. Chỉ cần một đứa thôi, việc nhỏ thế này mà em cũng không làm được à?"

"Đàm Lân, đây là việc nhỏ sao?" Tiêu Khanh lạnh lùng hỏi lại, giọng nói đầy băng giá, "Một sinh mệnh, anh nói là việc nhỏ?"

Đàm Lân không trả lời nàng, chỉ tự mình tiếp tục: "Tiêu Khanh, chẳng qua chỉ là mười tháng mang thai. Chúng ta sẽ đến bệnh viện phụ sản tốt nhất, ở trung tâm chăm sóc sau sinh tốt nhất. Em chịu khó một chút là qua thôi mà."

Đêm đã khuya, bên ngoài cửa sổ, ánh đèn ở những tòa nhà cao tầng lần lượt tắt. Tiêu Khanh vuốt nhẹ rèm cửa, bình tĩnh nói: "Đàm Lân, trước khi kết hôn chúng ta đã nói rõ ràng, anh cũng đã đồng ý với em. Giờ anh nuốt lời, còn quay lại trách móc em sao?"

Vì hoàn cảnh gia đình lúc nhỏ, Tiêu Khanh thực ra không hề mong đợi gì về hôn nhân. Khi kết hôn với Đàm Lân, họ đã thống nhất sẽ sống chủ nghĩa DINK*. Nhưng theo thời gian, Đàm Lân không chịu nổi áp lực gia đình, lén làm thủng bao cao su, còn chọn đúng ngày rụng trứng của Tiêu Khanh để quan hệ.
(E: DINK: Chủ nghĩa không sinh con)

Nhưng giấy không gói được lửa, Tiêu Khanh nhanh chóng phát hiện ra. Họ đã thỏa thuận rất rõ ràng từ trước, Đàm Lân chấp nhận điều kiện đó thì kết hôn, không chấp nhận thì thôi.

Chỉ là Đàm Lân luôn nghĩ rằng Tiêu Khanh sẽ thay đổi, đợi đến khi "ván đã đóng thuyền," nàng cũng chỉ còn cách thỏa hiệp.

Vì thế, anh đã đánh cược một lần, nhưng cuối cùng lại thua.

"Tiêu Khanh, em không yêu anh." Đàm Lân nói, giọng đầy thất vọng.

"Đàm Lân." Tiêu Khanh gọi tên anh, nhưng rồi im lặng, không nói thêm gì. Nàng tự hỏi mình sao có thể không yêu, nàng từng thật lòng yêu anh. Chỉ là, dù yêu đến đâu cũng không thể bù đắp cho sự lừa dối.

Họ rõ ràng có thể thẳng thắn trò chuyện, vậy mà Đàm Lân lại chọn cách thức hèn hạ này. Tiêu Khanh luôn tin rằng sự tin tưởng là nền tảng của tình yêu, cũng là nền tảng của hôn nhân. Chỉ tiếc rằng, nàng đã không còn tin anh nữa.

Thế nhưng, Đàm Lân lại tiếp tục: "Tiêu Khanh, em không phải rất giỏi giang sao? Người khác làm được, tại sao em lại không?"

Tiêu Khanh rất muốn phản bác, nhưng nàng kiềm chế, chỉ lạnh lùng cúp máy.

Đúng vậy, việc sinh con người khác có thể làm được, nhưng Tiêu Khanh thì không. Vì vậy, nàng đã cho Đàm Lân cơ hội, một cơ hội để anh có thể hưởng hạnh phúc gia đình sung túc, con cháu đầy đàn.

Trong chuyện này, Tiêu Khanh luôn giữ lập trường kiên quyết.

Nàng tin rằng mỗi cô gái đều có quyền tự do lựa chọn, dù là kết hôn hay sinh con, đều phải do bản thân quyết định. Không ai có quyền ép buộc, và nàng cũng không cần miễn cưỡng chính mình.

Đàm Lân đã chạm đến giới hạn của nàng, vì vậy, Tiêu Khanh không có lý do để quay lại.

Dù vậy, cuộc gọi này vẫn làm rối tâm trạng của Tiêu Khanh. Nàng nằm trên giường, mãi không ngủ được, bất giác nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu của Linh Lung.

Thế rồi, nàng mở điện thoại, nhấn vào ảnh đại diện của Linh Lung trên WeChat, và gửi đi một tin nhắn.

Diệp Linh Lung mơ màng quên tắt báo thức, sáng sớm Chủ Nhật đã bị đánh thức bởi tiếng chuông inh ỏi. Cô luống cuống ngồi bật dậy, rồi mới nhớ ra hôm nay không cần đi làm. Chỉ là, trên WeChat lại có thêm một tin nhắn chưa đọc.

Tiêu Khanh: Thứ Hai có tiện cho chị đi nhờ xe không? Xe của chị mang đi bảo dưỡng rồi.

Linh Lung lập tức vui vẻ hẳn lên, định nhắn ngay "Tiện, tiện chứ!" nhưng bỗng nhớ ra giờ làm của mình sớm hơn của Tiêu hàng trưởng. Thế là, cô cân nhắc kỹ rồi nhắn lại: Tiêu hàng trưởng, em đi sớm hơn, thời gian có phù hợp với chị không?

Linh Lung cứ ôm lấy điện thoại nằm trên giường đợi hồi âm. Mãi một tiếng sau, Tiêu Khanh mới nhắn lại hai chữ: Được chứ.

Sau đó, Diệp Linh Lung lại chán nản nghĩ, hôm nay là Chủ Nhật mà, sao lại không phải đi làm nhỉ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro