Chương 52:
Edit: Vô Tự Thán
Điện thoại của Lý Bân Bân liên tục reo, là Hiểu Đình đang thúc giục anh xuống lầu để rót rượu mời khách. Anh vội vàng trả lời nhưng lại không thể không gọi điện cho Tiêu Khanh. Cuộc gọi bị Tiêu Khanh cắt đứt ngay lập tức, và khi anh gọi lại thì đã tắt máy. Lý Bân Bân nhìn sang Đàm Lân, người đang ngồi xổm ở góc tường hút thuốc, nhíu mày nói, "Đàm Lân, năm đó tôi thật sự hối hận đã nhường Tiêu Khanh cho cậu."
"Hôm nay cậu kết hôn, cậu nói lời này có phù hợp không?" Giọng của Đàm Lân càng lúc càng khàn, khiến anh phải ho lên mấy tiếng.
"Tôi quang minh lỗi lạc." Lý Bân Bân nói. Anh thật sự từng thích Tiêu Khanh, chỉ là anh tự nhận thấy mình không trưởng thành như Đàm Lân nên lịch sự từ bỏ, cũng buông bỏ đoạn tình cảm đó rồi.
Đàm Lân khó chịu bứt rứt tóc tai, nhìn Lý Bân Bân nói: "Trưởng phòng Lý có thể giúp tôi tìm cái bật lửa không?" Lúc này anh thật sự rất hối hận, hối hận những lời mình đã thốt ra khi không có đủ bình tĩnh và tỉnh táo.
Lý Bân Bân nhìn anh, lôi từ trong túi quần ném xuống đất một cái bật lửa, sau đó đá đến trước mặt Đàm Lân. Anh nói: "Năm đó cậu hết lòng hết dạ dỗ dành chỉ để đổi lấy một nụ cười của Tiêu Khanh, bây giờ hai ba câu của cậu đã phá hoại mọi thứ. Đàm Lân cậu giỏi thật đấy!"
"Cậu rốt cuộc có trái tim không vậy?" Lý Bân Bân nhìn Đàm Lân đang run rẩy châm thuốc, rồi hỏi tiếp: "Tối nay ở đâu?"
Đàm Lân hít một hơi thuốc sâu, giữ im lặng một lúc rồi mới thở ra, "Tôi về Thượng Hải."
Lúc này, điện thoại của Lý Bân Bân lại reo lên, Hiểu Đình hỏi anh sao mãi chưa xuất hiện. Lý Bân Bân liếc nhìn Đàm Lân, không nói gì thêm, chỉ quay sang nói với Diệp Linh Lung, "Chờ anh đi mời rượu đã, lát nữa anh kể."
"Vâng, cảm ơn anh." Diệp Linh Lung trông rất mệt mỏi.
Thựo trang điểm lo lắng nắm lấy tay Diệp Linh Lung, "Đi nào, chị tẩy trang cho em trước nhé." Trước khi đóng cửa lại Diệp Linh Lung nhìn Đàm Lân đang ngồi một xó, hai người nhìn nhau nhưng chẳng ai nói gì.
Diệp Linh Lung không biết Đàm Lân đã ngồi ở hành lang bao lâu, đến khi cô mở cửa lần nữa thì anh đã biến mất.
Điện thoại của Tiêu Khanh vẫn tắt máy, còn Diệp Linh Lung thì khóc đến mức nhòe cả lớp trang điểm. Chị gái trang điểm ân cần giúp cô tẩy trang, nhìn khuôn mặt không còn chút máu của Diệp Linh Lung, nói, "Gã đó đúng là điên rồi, quá đáng thật sự chứ!"
Diệp Linh Lung chỉ khẽ ừ một tiếng, cô chỉ muốn biết Tiêu Khanh đang ở đâu. Chiếc áo khoác của Tiêu Khanh mặc trên người cô, cũng không cầm túi, chìa khóa xe cũng không cầm, Linh Lung rất lo lắng cho nàng.
Mới cách đây không lâu họ còn ngồi trên bàn trang điểm này ân ái tìm niềm vui, vậy mà giờ đây Diệp Linh Lung không biết Tiêu Khanh đang ở đâu. Sau khi tiệc cưới kết thúc, Lý Bân Bân giữ lời quay lại, Linh Lung lo lắng hỏi thêm: "Chị Hiểu Đình không giận chứ?"
"Không sao đâu, anh đã nói với cô ấy rồi." Lý Bân Bân trả lời.
"Vâng ạ, xin lỗi anh chị ạ." Diệp Linh Lung xin lỗi rồi nói tiếp: "Em chỉ làm phiền anh chút thôi, bởi vì em thật sự muốn biết chuyện của Tiêu Hàng trưởng."
Lý Bân Bân nhìn dáng vẻ khách sáo của Diệp Linh Lung bỗng cười lên, anh nói: "Linh Lung, em thích Tiêu Khanh, Tiêu Khanh cũng thích em nhỉ?"
"Là em thích Tiêu hàng trưởng trước, không liên quan đến chị ấy." Linh Lung vội vàng giải thích.
"Rất thích cô ấy hả?" Lý Bân Bân lại hỏi tiếp.
"Dạ."
"Tiêu Khanh cũng thích em." Lý Bân Bân cười an ủi cô, rồi nói tiếp: "Anh ngốc thật đấy, vậy mà còn lo cô ấy sẽ từ chối em." Trưởng phòng Lý nhìn cô gái trước mặt, bỗng ý thức được cô ấy không phải Tiền Tư Tư, cũng không phải Đàm Lân, cô ấy là người thực sự muốn đối xử tốt với Tiêu Khanh.
"Những lời anh ta nói có ý gì vậy?" Diệp Linh Lung hỏi.
Lý Bân Bân cười lạnh một tiếng: "Say rượu nói linh tinh thôi, Linh Lung đừng để ý."
"Nhưng mà khiến Tiêu hàng trưởng buồn đến thế." Linh Lung lần đầu tiên thấy dáng vẻ đó của Tiêu Khanh, trong trí nhớ của cô Tiêu hàng trưởng luôn tự tin, nho nhã, điềm tĩnh, cho dù lần trước gặp phải loại người như Lâm Chí Minh nàng cũng xử lý nhẹ nhàng.
Nhưng hôm nay Diệp Linh Lung cảm nhận được sự tuyệt vọng, phẫn nộ và cả bất lực của Tiêu Khanh, một Tiêu hàng trưởng như thế Linh Lung chỉ muốn ôm vào lòng yêu thương.
"Cho nên em đừng tin, không thì Tiêu Khanh sẽ buồn lắm đấy."
"Vâng ạ, em chỉ tin hai người."
Cho nên, Lý Bân Bân rót cho mình một cốc nước rồi kể chuyện, đầu câu chuyện anh nói: "Sau khi quen Tiêu Khanh rất lâu anh mới biết chuyện này, có lẽ lúc đó cô ấy tin tưởng anh rồi. Anh nghĩ cả đời này của cô ấy, khoảnh khắc muốn được trở về nhất là mùa hè khi vừa thi đại học xong..."
Diệp Linh Lung nhìn Lý Bân Bân, trong lòng không khỏi chua xót, nghe xong cả người cô đều đờ đẫn, muốn khóc nhưng khóc không thành tiếng, chỉ có thể ngậm ngùi nghe hết câu chuyện.
Lý Bân Bân uống ngụm nước cuối cùng, nói với cô: "Giờ Linh Lung về nhà nhỉ?"
DIệp Linh Lung đỏ hoe mắt nhìn anh, rồi lại nghe Lý Bân Bân nói: "Để anh bảo Quản Vũ đưa em về."
"Không cần đâu ạ, em tự lái xe về." Linh Lung vội từ chối.
"Em đừng để Tiêu Khanh lo thêm nữa, cô ấy vừa nhắn tin cho anh." Lý Bân Bân đưa điện thoại cho Diệp Linh Lung xem, "Cô ấy không yên tâm để em tự lái xe, bảo anh tìm người đưa em về."
Diệp Linh Lung dạ một tiếng, sau đó nước mắt bất giác lăn dài trên gương mặt cô, Tiêu hàng trưởng của cô hiện tại đang đau lòng đến thế vậy mà vẫn lo cho cô, sợ cô về một mình không an toàn.
"Yên tâm, Quản Vũ không biết đâu, anh nói là em không khỏe." Trưởng phòng Lý nói.
"Cảm ơn anh." Diệp Linh Lung nhìn Lý Bân Bân rồi nói tiếp: "Chúc anh Bân Bân và chị Hiểu Đình tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc."
"Con bé ngốc." Lý Bân Bân cũng không nhịn được, đưa tay xoa đầu Diệp Linh Lung.
Diệp Linh Lung ngồi vào xe của Quản Vũ, trông có vẻ mệt mỏi. Cô chưa thay bộ váy phù dâu, chỉ khoác tạm chiếc áo khoác của Tiêu Khanh, đôi mắt sưng lên vì khóc.
"Hôm nay mệt lắm à?" Quản Vũ quan tâm hỏi.
Diệp Linh Lung chỉ đáp ừ một tiếng rồi lấy điện thoại gọi cho Tiêu Khanh. Điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy. Cô gọi đi gọi lại, đến khi ngón tay run lẩy bẩy.
Quản Vũ liếc nhìn cô, lên tiếng: "Cãi nhau với bạn trai rồi à?"
Diệp Linh Lung nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi bảo Quản Vũ, "Đừng dừng lại, đi thẳng."
Cô không về nhà mình mà lại đến nhà Tiêu Khanh.
Nhà Tiêu Khanh ở tầng 20, thang máy phải quẹt thẻ mới lên được. Diệp Linh Lung mơ màng, chẳng nhớ rằng thẻ từ nằm trong túi Tiêu Khanh, cũng chẳng nghĩ tới việc có thể tìm bảo vệ. Cô cứ thế, đi đôi giày cao gót, một mình trèo 20 tầng.
Lối cầu thang là loại cảm ứng chuyển động, cứ mỗi khi cô bước qua một tầng thì đèn mới sáng. Mãi cho đến khi cô thở hổn hển lên đến tầng 20, cô mong mỏi sẽ thấy Tiêu Khanh trong ánh đèn, nhưng không, cô chẳng thấy ai.
Khu chung cư này mỗi tầng có hai căn hộ, nhà đối diện có vẻ đang sửa sang nên không có ai ở. Diệp Linh Lung ngồi co ro ôm đầu gối ngay trước cửa nhà Tiêu Khanh. Chìa khóa có trong túi cô, nhưng cô không muốn lấy ra.
Ánh sáng từ đèn cảm ứng lâu không thấy tiếng động, nên lại tự động tắt. Diệp Linh Lung ngồi trong bóng tối, nghĩ về những lời của Lý Bân Bân. Anh nói: "Tiêu Khanh có một cô em gái tên Tiêu Tinh. Nếu còn sống, em ấy chắc cũng chạc tuổi với Linh Lung. Mẹ của hai người chết vì ung thư vú, ra đi từ rất sớm, hai chị em luôn nương tựa vào nhau."
"Bố của Tiêu Khanh không phải người tốt, nghiện rượu, cờ bạc, gái gú. Sau khi vợ mất, ông ta càng trở nên khốn nạn hơn. Tiêu Khanh thi đại học rất tốt, kỳ nghỉ có bạn học rủ cô đi du lịch một tuần, Tiêu Khanh vui vẻ nên đồng ý đi."
"Chỉ có điều Tiêu Khanh suốt đời không thể quên được chuyện khi cô ấy nói với Tiêu Tinh về chuyến đi, Tiêu Tinh đã xin cô ấy, nói là: 'Chị ơi, cho em đi cùng với!' Tiêu Khanh chỉ xoa đầu cô bé và bảo: 'Em ở nhà ngoan, chị đi một tuần sẽ về.'"
"Anh nghĩ rằng đây là câu nói mà Tiêu Khanh hối hận nhất trong đời." Lúc Lý Bân Bân kể đến đây, không nhịn được hút một điếu thuốc, 'Cả tuần đó Tiêu Khanh đi chơi rất vui, sau đó về đến nhà thì trời đất như sụp đổ.'"
"Em gái để lại một bức di thư, cô ấy giết bố rồi tự sát. Tiêu Khanh lúc này mới biết, người cha khốn nạn đó đã từng xâm hại em gái cô khi say rượu, và trong tuần cô ấy không có nhà, ông ta lại muốn tiếp tục những hành động thú tính. Tiêu Tinh đã dùng con dao giấu dưới gối để tự vệ."
"Linh Lung, anh không biết em có thể hiểu được cảm giác của Tiêu Khanh không?" Lý Bân Bân thở ra một làn khói, dừng lại một lúc rồi nói, "Tiêu Khanh nói rằng cô ấy thương em gái nhất, tất cả tiền làm thêm đều để mua đồ cho Tiêu Tinh. Cô ấy nghĩ rằng mình là người chị tốt nhất trên đời, nhưng lại không biết rằng em gái mình đã phải chịu sự tàn bạo của cha, bị chính cha mình xâm hại, ngay cả một yêu cầu nhỏ là cùng đi chơi cô ấy cũng không đồng ý."
"Suốt những năm qua, Tiêu Khanh sống trong sự dằn vặt. Cô ấy nói rằng mình đã cố gắng đợi được đến lúc học đại học, nhanh thôi sẽ tìm được việc, sẽ cho Tiêu Tinh một cuộc sống tốt hơn. Chỉ là trong chốc lát, chẳng còn gì nữa, anh có lúc cũng rất sợ Tiêu Khanh không thể kiên trì tiếp nữa."
"Nhưng mà Đàm Lân đúng là khốn nạn, sao có thể nói ra những lời như thế? Nó giống như một con dao đâm vào tim Tiêu Khanh vậy, anh thật sự..." Lý Bân Bân nói, giận dữ dập tắt điếu thuốc.
Diệp Linh Lung ngồi trước cửa nhà nghĩ lại những lời này, ôm đầu khóc tiếp. Cô nghĩ rằng mình đã khóc kiệt cả nước mắt, bởi vì mắt cô đau nhức, đầu cũng quay cuồng.
Đã qua 12 giờ, Diệp Linh Lung nhìn điện thoại, vẫn không thấy tin nhắn từ Tiêu Khanh. Điện thoại chỉ còn 6% pin.
Làn da ở gót chân của cô bị giày cao gót cọ xát, lại còn phải leo lên 20 tầng nên đã sưng đỏ, chảy máu. Cô tháo giày ra, ngồi chân trần trước cửa nhà Tiêu Khanh, chờ đợi.
Bỗng dưng, đèn hành lang bật sáng, Tiêu Khanh từ góc cầu thang đi ra. Diệp Linh Lung biết nàng cũng vừa leo 20 tầng thang bộ.
Hai người nhìn nhau. Tiêu Khanh nhìn vào vết thương trên gót chân Diệp Linh Lung và đầu gối sưng của cô. Cô gái trước mắt, lớp trang điểm đã được tẩy đi, trông thật mệt mỏi, tóc chỉ buộc vội.
"Chìa khóa ở trong túi, sao Linh Lung không vào nhà?" Tiêu Khanh hỏi.
Diệp Linh Lung nhìn Tiêu Khanh, thấy cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, đôi giày cao gót của nàng dính bẩn. Đột nhiên, cô cảm thấy tủi thân, nói: "Tiêu hàng trưởng, chị đưa túi cho em rồi, chị về nhà kiểu gì đây?"
"Ngốc quá, chị có mật mã mà." Tiêu Khanh kéo Diệp Linh Lung đứng dậy từ mặt đất.
Diệp Linh Lung nhìn Tiêu Khanh nhập mật mã trên khóa điện tử, đôi mắt lại đỏ lên, cô đột nhiên lên tiếng: "Tiêu Hàng Trưởng, sao chị không nghe điện thoại? Chị có biết là em rất lo lắng cho chị không? Em làm sao biết chị có mật mã? Chị đưa hết đồ của chị cho em, em tưởng chị không vào được nhà, em lo điên lên được. Với lại xe của chị xịn như vậy, em không biết lái, vào thang máy còn phải quẹt thẻ, sao chị không dẫn em đi cùng? Em đã nói em sẽ ở bên chị mà."
Diệp Linh Lung nói một hơi, cô cũng không biết mình đã nói gì, chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân, không phải tủi thân cho bản thân mà là cho Tiêu Khanh.
Cánh cửa mở ra, Tiêu Khanh kéo Diệp Linh Lung vào trong, hai người đứng ở cửa nhà vẫn đang còn tối đèn hôn nhau. Nhưng Diệp Linh Lung đột ngột đẩy Tiêu Khanh ra và nói: "Còn nữa, sao chị không kể cho em biết gì cả? Đàm Lân và Lý Bân Bân đều biết, chỉ có em không biết, chị không tin em sao?"
Nói xong, Diệp Linh Lung đi thẳng vào phòng ngủ của Tiêu Khanh. Cô bật đèn, nhìn thấy bức ảnh trong khung ảnh đặt trên tủ đầu giường. Trong ảnh là ba người, hai chị em Tiêu Khanh và mẹ cô. Tiêu Khanh lúc nhỏ tóc ngắn, trông như một cậu bé, Tiêu Tinh thì tóc tết hai bím trông rất dễ thương, còn mẹ cười hiền hậu.
Sau đó, Diệp Linh Lung thấy trong khung ảnh có một tờ giấy học bài đã ố vàng. Cô quay lại nhìn Tiêu Khanh một cái rồi im lặng mở tờ giấy ra.
Chữ viết của Tiêu Tinh thật ngay ngắn, câu đầu tiên cô viết là: "Chị ơi, bố là quái vật."
Diệp Linh Lung cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Cô nghĩ đó chính là bức thư tuyệt mệnh mà Lý Bân Bân đã nói. Bức thư không dài, chỉ có một đoạn ngắn, Diệp Linh Lung nhìn qua đã đọc hết.
"Chị ơi!
Bố là quái vật. Em nghĩ chị đi chơi cũng tốt, chỉ là chị sẽ trách em không? Em sẽ mang bố đi, sau này ngôi nhà này chỉ còn một mình chị. Chị hứa với em, để tóc dài, mặc những chiếc váy đẹp, tết những bím tóc xinh xắn. Em không cần chị phải dành những thứ đó cho em nữa, cũng không cần chị phải bảo vệ em nữa."
Nước mắt của Diệp Linh Lung rơi trên tờ giấy, làm mờ đi một mảng lớn, ngón tay cô run rẩy không thể kiểm soát. Cô không biết khi Tiêu Tinh viết những lời này, cô ấy đã phải chịu đựng cảm xúc gì, cũng không biết Tiêu Khanh trong suốt những năm qua khi nhìn vào bức ảnh này và bức thư tuyệt mệnh đã cảm thấy thế nào.
Diệp Linh Lung quỳ xuống đất, đầu gối cô đau nhức vì va chạm. Cô nhìn thấy Tiêu Khanh bước đến gần.
"Tiêu Hàng Trưởng, chị có thể coi em là em gái chị, thật sự không sao đâu." Diệp Linh Lung nói, nhìn vào đôi mắt Tiêu Khanh đang đỏ lên, cô biết Tiêu Khanh người nhìn kiên cường mạnh mẽ cũng đã khóc.
"Thật đấy, những ngày tươi đẹp mà Tiêu Tinh không được sống, em có thể sống giúp cô ấy."
Tiêu Khanh cũng quỳ xuống bên cạnh Diệp Linh Lung, nắm chặt vai cô, nghiêm túc nói: "Linh Lung, em đừng tin những lời Đàm Lân nói có được không? Chị đã hơn ba mươi rồi, chị có thể nhận thức được cảm xúc của mình."
"Làm như vậy không công bằng với Linh Lung." Tiêu Khanh nói tiếp, "Chị yêu em chỉ vì em là Diệp Linh Lung, không phải vì em thay thế cho ai."
"Tiêu Hàng Trưởng..."
Diệp Linh Lung ôm chặt Tiêu Khanh, chủ động hôn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro