Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Ngày mưa

Edit: Vô Tự Thán

Linh Lung xuống khỏi xe của Tôn Lị, về đến nhà, cô cứ suy nghĩ mãi về chuyện nghỉ việc. Thực ra, lọ sỏi của Tôn Lị vẫn chưa đầy, nhưng cô gái nhỏ này có vẻ thật sự không chịu nổi nữa.

Hai người có tình bạn rất sâu sắc, đặc biệt là sau khi trải qua cuộc cách mạng ETC rầm rộ vào mùa hè năm ngoái. Cả hai đã bị phơi mặt dưới cái nắng gay gắt, bị muỗi cắn đầy người, mỗi tối bán hàng ở các khu dân cư, tặng khăn tắm, tặng kem đánh răng, chỉ để nhờ người ta làm cái ETC.

Tôn Lị nói giờ cô vẫn còn một di chứng, đó là luôn nhìn chằm chằm vào kính chắn gió của xe người khác.

Mặc dù, đôi tay của hai người đã đen sạm đi giờ cũng đã trắng lại, ký ức tồi tệ này giờ đây chỉ còn là những câu chuyện cười. Tôn Lị có thể mạnh dạn nói về chuyện nghỉ việc vì bạn trai cô ấy, anh chàng này nhà có xưởng sản xuất đồ nội thất, khó quá thì nghỉ việc về làm bà chủ nhỏ.

Nhưng Linh Lung thì không thể.

Nguyên nhân cô không thể nghỉ việc là vì lương. Dù vất vả, dù mệt mỏi, những chỉ tiêu lớn nhỏ khiến người ta không thở nổi, còn bị mắng mỏ, mất hết tự trọng, tinh thần luôn ở trạng thái căng thẳng, nhưng lương lậu thì đúng là cũng khả quan.

Linh Lung mấy năm nay đi làm không tiêu pha gì nhiều, tích góp được một chút, trả được hết nợ chiếc xe trả góp để tiện đi lại. Thu nhập ổn định là chỗ dựa cho một cô gái.

Ngoài cửa phòng ngủ, tiếng ho của mẹ cô vang lên. Mẹ con cô luôn sống nương tựa vào nhau, mẹ cô bị bệnh thấp khớp và viêm phế quản, Linh Lung luôn có kế hoạch sau này sẽ mua một căn nhà có lắp đặt hệ thống sưởi nền.

"Linh Lung?" Mẹ cô gọi.

"Dạ."

Linh Lung mở cửa, thấy mẹ ho dữ dội, tay cầm thuốc còn run. Cô rất đau lòng.

Mẹ cô lại vẫy tay bảo không sao, rồi nghỉ ngơi một lúc, bà nói: "Còn liên lạc với cậu trai đó không?"

Mẹ cô cũng biết chuyện mai mối.

Linh Lung ậm ừ một tiếng, nói chuyện sang đề tài khác để chuyển hướng câu chuyện. Cô nhìn mẹ nằm xuống giường rồi mới quay lại phòng mình. Trên WeChat, điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc.

Đều là của Trần Lập Dương.

Linh Lung gửi một tin nhắn "Xin lỗi, tôi vừa tăng ca về đến nhà", rồi một loạt tin nhắn dài dằng dặc của Trần Lập Dương gửi đến. Anh ta nói rằng con gái vẫn nên đặt gia đình lên hàng đầu, làm vợ hiền mẹ đảm mới là chuyện quan trọng nhất.

Còn nói nhà họ muốn có hai đứa, tốt nhất là một trai một gái, ba năm bế hai đứa là hoàn hảo nhất. Trên giao diện WeChat đầy tin nhắn của Trần Lập Dương, Linh Lung nhìn một lúc nhưng không trả lời.

Cô tắt WeChat, không hiểu sao lại tìm thấy bức ảnh của Tiêu Khanh trong đống ảnh của mình.

Bức ảnh này được chụp rất đẹp, nhưng Linh Lung nhận ra rằng cô và Tiêu Khanh chưa nói một câu nào với nhau. Những tin đồn cô đều không tin, ngược lại, cô rất kính trọng vị nữ lãnh đạo này.

Linh Lung nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, rồi bỗng nhớ ra liền gửi tin nhắn cho anh chàng shipper bị va chạm, hỏi anh ta có sao không. Thực ra, shipper phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, vì khi Linh Lung vừa chuẩn bị xuất phát từ đèn xanh, anh ta vừa nhận đơn hàng vừa đâm vào xe cô.

May mắn là shipper chỉ bị thương nhẹ, nhưng đèn xe của Linh Lung bị hỏng.

Linh Lung suy nghĩ mông lung một lúc, cuối cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau khi thức dậy, bên ngoài trời đang mưa to như trút nước. Trời vẫn u ám, mưa to như hạt đậu, khắp nơi ướt sũng hơi nước.
6 giờ 50 phút, Linh Lung phải dậy, vì 7 giờ 45 phút sẽ có cuộc họp sáng tại chi nhánh.

Mặc dù Tôn Lị vốn đã hứa sẽ đến đón cô, nhưng sáng nay, ông sếp hói lại sai Tôn Lị đi ngoại thành nhận một đơn xe. Thế là Linh Lung hơi lo lắng, sợ sẽ đến muộn.

Bên ngoài mưa ầm ầm, Linh Lung bật ô đi ra ngoài, lưng áo sơ mi đã ướt nhẹp. Cô còn bước hụt, một chân dẫm phải vũng nước, đôi giày da cũng ướt sũng.

Linh Lung đứng giữa mưa gió, định gọi xe qua Didi*, nhưng chờ mãi mà không có ai nhận đơn. Mưa càng lúc càng to, gió càng lúc càng lớn, phần dưới chiếc quần âu của cô đã ướt, chiếc ô cũng sắp không chịu nổi, tâm trạng thật sự rất tồi tệ.
(E: Didi - app đặt xe tương tự Grab, Xanh SM,...)

Điều Linh Lung không ngờ là, cô lại lần nữa gặp Tiêu Khanh trong tình huống thảm hại như thế này.

Trên đường, xe cộ cứ lao vun vút qua, nước bắn tung tóe, Linh Lung không dám lại gần, sợ bị ướt như chuột lột. Đột nhiên, cô nghe thấy vài tiếng còi xe "tít tít", một chiếc SUV màu đỏ từ từ di chuyển lại gần, rất cẩn thận, như sợ nước bắn lên người cô.

Linh Lung nhận ra chiếc xe này, và cả người phụ nữ ngồi ở ghế lái, họ mới gặp nhau tối qua.

Tiêu Khanh hạ kính xe xuống, nước mưa lập tức tràn vào, làm ướt cả tay áo của nàng. Linh Lung giơ ô nhìn vào trong xe, một lúc lâu vẫn đứng đờ ra như thế.

"Đi nhờ không?" Tiêu Khanh hỏi.

Linh Lung do dự một chút, rồi vẫn lên xe.

Cô hơi bối rối, cẩn thận xếp ô lại và đặt nhẹ xuống sàn xe bên ghế phụ. Trên cửa xe vẫn còn đọng lại nước mưa, lưng ghế cũng bị chiếc áo sơ mi ướt nhẹp của cô làm ướt.

Linh Lung ngại ngùng nói, "Xin lỗi."

Rồi cô nói tiếp, "Cảm ơn chị, Tiêu hàng trưởng."

Tiêu Khanh mỉm cười, đưa cho Linh Lung một hộp khăn giấy, rồi lại khởi động xe. Chiếc xe như đang lướt trên mặt nước, cơn mưa lớn đến mức ngay cả cần gạt mưa cũng không gạt kịp.

Trong xe, điều hòa hơi lạnh, Linh Lung ôm túi rùng mình một cái. Tiêu Khanh nhìn lướt qua đã nhận ra, liền tắt điều hòa.

Đài phát thanh đang phát bản tin buổi sáng, cả hai im lặng một hồi. Tiêu Khanh tập trung lái xe, cuối cùng, Linh Lung do dự một chút rồi lên tiếng, "Em có xe, chỉ là mấy hôm trước va chạm với người khác, giờ đang sửa."

Linh Lung không biết tại sao lại nói vậy, có lẽ chỉ vì không muốn không khí giữa họ quá im ắng. Nhưng cô và Tiêu Khanh không thân, nghe có vẻ như chuyện này chỉ có bạn bè mới chia sẻ với nhau.

Tiêu Khanh không để ý lắm, nàng quay đầu nhìn Linh Lung khi dừng lại để nhường đường cho người đi bộ, hỏi, "Người không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là đụng phải một anh shipper, người ta chịu toàn bộ trách nhiệm." Linh Lung nhanh chóng trả lời.

Linh Lung bỗng nhận ra, chuyện này cô chưa từng kể với Trần Lập Dương. Cô không chắc liệu mình có đang yêu đương với anh ta không, nhưng nếu có thì chẳng phải bất cứ chuyện gì cũng sẽ muốn chia sẻ ngay với người yêu sao?

"Lái xe cẩn thận chút." Tiêu Khanh nói, giọng nhẹ nhàng. Không giống như cấp trên nói với cấp dưới, mà giống như bạn bè thân thiết.

Linh Lung vắt óc nghĩ xem nên nói gì, vì cô và Tiêu Khanh không thân, không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, không nghĩ ra gì, cô chỉ đành lướt WeChat, tin nhắn dài dằng dặc của Trần Lập Dương vẫn là tin nhắn mới nhất, Linh Lung vẫn chưa trả lời anh ta.

Tiêu Khanh nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, chủ động hỏi, "Em sống ở khu chung cư đó à?"

"Dạ, em sống với mẹ."

Tiêu Khanh gật đầu ra hiệu đã hiểu, rồi nói tiếp, "Chị sống ở khu chung cư phía sau nhà em."

"Ồ."

Linh Lung bỗng nhớ ra rằng phía sau khu tái định cư của họ đúng là có một khu chung cư cao cấp, giá nhà cao hơn nhiều, nghe nói môi trường xanh cũng làm rất tốt. Cả hai cứ trò chuyện như vậy, câu được câu không cho đến cổng đơn vị.

"Em vào trước đi, chị vào bãi đậu xe." Tiêu Khanh chu đáo dừng xe ngay trước cổng.

Linh Lung cảm thấy hơi ngượng, lấy túi xách lên và nói, "Cảm ơn chị, Tiêu hàng trưởng."

Ngay khi cô định mở cửa, Tiêu Khanh nhẹ nhàng chạm vào chiếc áo ướt của cô và nói, "Em đợi ở cửa văn phòng chị nhé."

Linh Lung ngạc nhiên nhìn Tiêu Khanh, nhưng Tiêu Khanh chỉ cười nhẹ rồi nói tiếp, "Chị đỗ xe xong sẽ lên ngay."

Thực ra, Linh Lung chưa từng đến văn phòng của Tiêu hàng trưởng, cô phải nhìn bảng tên trên cửa mới biết đâu là văn phòng của Tiêu Khanh . Lúc này vẫn còn sớm, tầng trên im ắng không một bóng người.

Linh Lung đứng đợi, không biết Tiêu Khanh muốn gặp mình làm gì. Chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu cuộc họp buổi sáng, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Khi thang máy mở, Tiêu Khanh bước ra và lập tức mở cửa văn phòng, tiến về phía tủ đồ.

"Đây là đồng phục họ phát cho chị, chưa từng mặc, em lấy thay đi." Tiêu Khanh cao hơn Linh Lung, lúc này đang cúi nhìn cô.

"Không cần đâu, không cần đâu." Linh Lung không ngờ lại là chuyện này, vội vàng từ chối, "Áo này mặc một lát, họp xong là khô ngay thôi ạ."

Cô quay người định bỏ đi, nhưng bị Tiêu Khanh nắm lấy tay.

"Lời của lãnh đạo cũng không nghe hả?" Tiêu Khanh bất lực.

"Dạ!?"

Linh Lung đỏ mặt nhận lấy bộ đồ, rồi nghe Tiêu Khanh hỏi, "Có cần giày không? Chị có một đôi dự phòng, không mấy khi đi, em có thể dùng tạm."

Lần này Linh Lung vội vàng chạy mất dạng.

Tiêu Khanh cao hơn 1m70, còn Linh Lung chỉ khoảng 1m62, quần áo mặc vào rộng thùng thình nhưng Linh Lung lại cảm thấy rất thoải mái. Cô thậm chí quên mất việc giày bị ướt.

Khi họp sáng, Tôn Lị đứng cạnh Linh Lung, cô đã lái xe đi rồi, nhưng ông sếp hói lại gọi điện bảo là khoản vay này không cần nữa. Lúc này, Tôn Lị nhìn vào ống quần quá dài của Linh Lung và hỏi, "Đồng phục của cậu sao vậy?"

"Mượn."

"Mượn của ai?" Linh Lung không trả lời, chỉ cúi đầu cười nhẹ.

Lúc này, cuộc họp sáng cũng bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro