Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: lễ vật

Từ Mẫn lái xe đưa Ôn Du cùng Claire đến chi nhánh công ty ở Pháp, xử lý một số nhân viên không an phận, đồng thời sắp xếp lại công ty một lần nữa. Nhân cơ hội này, Ôn Du thuận thế bổ nhiệm Claire làm CEO khu vực Pháp.

Tuy có người bất mãn với quyết định này, nhưng gia tộc Claire luôn là những người ủng hộ Ôn Du. Việc Ôn Du có được ngày hôm nay không thể không kể đến công lao của phu nhân Giản, hơn nữa danh tiếng của bà ấy tại Pháp rất cao. Claire lại là học trò của Ôn Du, nên chuyện này cũng không có gì đáng trách. Hơn nữa, đây chỉ là chức vụ CEO khu vực, Ôn Du từ trước đến nay luôn thưởng phạt phân minh. Họ tin rằng nếu Claire làm sai, Ôn Du chắc chắn sẽ bãi nhiệm cô ấy.

Thế nhưng, điều khiến mọi người bất ngờ là Claire dường như đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Vừa mới nhậm chức, cô lập tức ra tay mạnh mẽ, công khai loại bỏ một số kẻ không an phận, khiến mọi người chấn động nhưng cũng không thể phản đối.

Bằng chứng đều rõ ràng, ngay cả chủ tịch cũng tận mắt chứng kiến, vậy thì còn có thể làm gì được nữa? Chỉ có thể nói mấy người đó thật xui xẻo.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Claire chờ mọi người rời đi rồi vội vàng chạy đến tranh công với Ôn Du:

"Ôn, Ôn, thế nào? Tôi làm thế nào?!"

Ôn Du cười nhạt, nói: "Không tồi, càng ngày càng có phong thái của mẫu thân Cậu. Chỉ là hôm nay cách xử lý vẫn chưa thật sự hoàn hảo, cần có thưởng lẫn phạt mới có thể khuyến khích mọi người. Nếu chỉ phạt mà không thưởng, khó tránh khỏi khiến lòng người bất mãn."

Claire nghe xong, có chút hiểu, có chút chưa hiểu. Đôi mắt cô xoay chuyển, rồi chợt đề xuất:

"Ừm... Ôn, tôi theo cậu về Trung Quốc học tập một thời gian đi?"

"Hửm? Vì sao?" Ôn Du bật cười, hỏi lại.

"Cậu xem này, phương thức xử lý của tôi vẫn còn nhiều chỗ chưa ổn như cậu nói. Tôi nhất định phải cải thiện chứ? Nếu không thì sao có thể không phụ sự tín nhiệm của cậu dành cho tôi?" Claire vội vàng đáp.

Ôn Du bất đắc dĩ cười, vừa sắp xếp lại văn kiện trong tay vừa nói:

"Chuyện này cần phải được phu nhân Giản đồng ý trước."

"Tôi đi nói! Tôi đi nói! Mẫu thân nhất định sẽ đồng ý!" Nói xong, Claire phấn khích cầm lấy điện thoại, chạy ra ngoài phòng họp gọi điện.

Ôn Du nhìn theo, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó sắp xếp lại văn kiện rồi đưa cho Từ Mẫn.

"Mẫn tỷ, đặt hai vé máy bay chuyến 1 giờ sáng nay đi." Ôn Du đứng dậy nói.

Từ Mẫn hơi ngạc nhiên:

"Sớm vậy sao? Em không nghỉ ngơi một chút à?"

"Đến nơi bên kia trời cũng đã tối rồi, ăn một bữa cơm là có thể nghỉ ngơi luôn." Ôn Du cười đáp.

"Được rồi, vậy..."

Từ Mẫn còn chưa nói hết câu, cửa phòng họp đã bật mở. Claire hớn hở chạy vào, trên mặt đầy vẻ phấn khích.

"Ôn! Mẫu thân đồng ý rồi nha!" Claire đắc ý giơ giơ chiếc điện thoại trong tay, vô cùng kiêu ngạo.

Ôn Du bất đắc dĩ liếc nhìn Từ Mẫn.

"Được rồi, vậy đặt ba vé máy bay đi."

Ra khỏi công ty, ba người trước tiên lái xe đi ăn một bữa tiệc lớn tại Pháp. Sau đó, Claire lại náo loạn đòi đi dạo phố. Dù Từ Mẫn đã nhắc rằng chuyến bay của họ cất cánh lúc 1 giờ sáng, Claire vẫn nằng nặc đòi dạo phố thêm hai tiếng.

Không còn cách nào khác, Ôn Du đành bảo Từ Mẫn đưa hai người đến Đại lộ Champs Élysées, rồi cùng Claire đi dạo.

Claire vô cùng hào hứng, thỉnh thoảng cầm một món đồ lên khoa tay múa chân giới thiệu với Ôn Du. Nếu Ôn Du lắc đầu, cô liền đặt lại chỗ cũ, còn nếu Ôn Du gật đầu, Claire lập tức đóng gói thanh toán, không hề do dự.

Ôn Du chỉ lắc đầu, mặc kệ cô thích làm gì thì làm. Cứ thế, hai người tiếp tục đi dạo, rồi bước vào cửa hàng chuyên bán hàng hiệu của LV. Lần này, Claire càng hăng say mua sắm hơn nữa.

Ôn Du khẽ thở dài, bảo Từ Mẫn mang đống túi lớn túi nhỏ ra xe trước. Nhìn đống đồ trên tay, Từ Mẫn cũng không từ chối, chỉ gật đầu rồi rời đi.

Lúc này, Ôn Du nhàn rỗi liền đi dạo quanh cửa hàng. Ánh mắt nàng lướt qua từng quầy trưng bày, cho đến khi dừng lại ở một góc trưng bày riêng biệt giữa trung tâm triển lãm.

Không kiềm được, Ôn Du tiến lên vài bước, nhìn kỹ hơn.

Trước mắt nàng là một chiếc ví nhỏ có thiết kế tinh tế mà thanh lịch. Chất liệu da bê thuần đen, kết hợp với logo dát vàng, đi kèm một vòng dây kim loại nhỏ nhắn có thể đeo trên cổ tay. Cả thiết kế mang phong cách thời thượng nhưng không mất đi vẻ sang trọng, có một nét khí chất rất độc đáo.

Không hiểu vì sao, Ôn Du chợt cảm thấy chiếc ví này vô cùng hợp với Tô Khinh Ca.

" tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô không?" Một cô gái người Pháp tiến đến, mỉm cười hỏi.

"À... vâng, xin hỏi chiếc ví này giá bao nhiêu?"

Ôn Du nhẹ giọng hỏi lại.

"Ngài có con mắt thật tinh tường, đây là mẫu thiết kế mới nhất của chúng tôi, được chế tác tỉ mỉ và hoàn toàn độc nhất vô nhị. Giá của nó là 47.000 Euro." Cô gái mỉm cười đáp.

Ôn Du gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Không thành vấn đề, phiền cô gói lại giúp tôi được không? Tôi muốn tặng cho một người bạn."

Cô nhân viên hơi ngạc nhiên một chiếc ví độc nhất vô nhị như vậy mà lại dùng để tặng người khác nhưng cô vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, chỉ mỉm cười nói:

"Đương nhiên, không thành vấn đề, thưa tiểu thư. Tôi sẽ gói ngay cho cô."

Ôn Du theo cô đến quầy thanh toán, lặng lẽ quan sát khi cô lấy ra một chiếc hộp da bê cao cấp, cẩn thận đặt chiếc ví vào, sau đó cho vào một chiếc túi xách sang trọng rồi đưa cho Ôn Du.

Ôn Du nhận lấy, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đen rồi đưa cho cô gái.

Cô nhân viên thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó liền quẹt thẻ, trả lại cho Ôn Du, đồng thời lễ phép nói:

"Chúc quý khách một ngày tốt lành, hy vọng lần sau lại được phục vụ cô."

Ôn Du vừa định nói gì đó, thì đã thấy Claire xách theo một chiếc túi xách màu đỏ, hớn hở bước tới, như thể khoe vật quý, chìa ra trước mặt Ôn Du.

"Thế nào?! Ôn, có đẹp không?"

Ôn Du mỉm cười gật đầu:

"Đẹp, rất hợp với cậu."

Claire vốn có phong thái phóng khoáng, chiếc túi đỏ rực này quả thật rất xứng với cô.

Claire vui vẻ cười, sau đó đưa túi xách cho cô nhân viên, đồng thời móc ra thẻ của mình.

"Giúp tôi gói lại, cảm ơn."

Nói xong, Claire liếc nhìn Ôn Du, ánh mắt lướt qua chiếc túi trong tay nàng, không khỏi "Di" một tiếng, tò mò hỏi:

"Ôn, ngươi mua túi gì vậy?"

"Quà tặng cho một người bạn." Ôn Du mỉm cười đáp.

"Ồ ồ." Claire cũng không hỏi thêm, nhận lấy túi xách từ cô nhân viên, cất thẻ rồi kéo Ôn Du rời đi.

Ra khỏi cửa hàng, Ôn Du giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, không khỏi nói:

"Đã 5 giờ rồi, đi thôi. Chúng ta cần trở về, tối nay còn có chuyến bay, đến sớm một chút để nghỉ ngơi bổ sung tinh thần."

Claire tuy có chút tiếc nuối nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý. Hai người trở lại xe, Từ Mẫn liền lái xe đưa họ về trang viên, dặn họ ăn gì đó rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Ôn Du sắp xếp hành lý xong, đặt món quà cho Tô Khinh Ca vào vị trí an toàn, sau đó nằm xuống giường ngủ.

Đến 11 giờ đêm, Từ Mẫn gọi hai người dậy. Phu nhân Giản đã sắp xếp tài xế đưa cả ba ra sân bay.

---

Bắc Kinh – 7 giờ sáng.

Điện thoại của Tô Khinh Ca sáng lên.

Vừa chạy bộ xong, cô cầm lấy điện thoại đặt trên bàn trà nhỏ, mở ra xem. Nhìn thấy nội dung tin nhắn, khóe môi không khỏi khẽ nhếch.

Ôn Du: Tôi lên máy bay.

Tô Khinh Ca: Hảo, trên đường cẩn thận.

Sau khi khóa màn hình điện thoại, tâm trạng Tô Khinh Ca bỗng nhiên tốt hẳn lên.

Nàng A Du, sắp trở về rồi.

---

Chuyến bay dài dòng cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi xuống máy bay, Claire không nhịn được vươn vai một cái, sau đó than vãn:

"Mệt chết tôi rồi!"

"Không phải chính cậu đòi theo sao?" Ôn Du cười hỏi.

Claire uể oải đáp lại một tiếng.

Ôn Du chỉ cười cười, Từ Mẫn lấy hành lý xong, ba người cùng nhau tiến về phía cổng ra.

“Ôn, chúng tôi đi thế nào đây?” Claire vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây, tò mò hỏi.

Ôn Du khẽ ngước mắt nhìn về phía cửa ra, nơi một chiếc Audi A8 màu đen đang đậu. Bên cạnh xe, một bóng dáng thon thả trong bộ trang phục đen tuyền lười biếng tựa vào cửa xe.

Nhìn thấy người đó, khóe môi Ôn Du bất giác cong lên, ý cười như gió xuân lướt qua.

“Có người đến đón rồi.”

“Hả?” Claire vẫn còn đang quét mắt tìm kiếm xem ai có thể là người đến đón họ.

Nhưng Từ Mẫn thì khác. Khi cô ấy theo ánh mắt của Ôn Du nhìn sang, cả người lập tức cứng đờ, không tự giác rùng mình một cái.

Quả nhiên là cái khối băng lớn đó.

Tô Khinh Ca đã đến sân bay từ sáng sớm. Để tránh gây chú ý, cô đeo một chiếc khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt, khoanh tay đứng đó, toát ra một loại khí chất lạnh lùng xa cách, như muốn nói rõ: Người sống chớ lại gần.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Ôn Du cảm thấy buồn cười, liền bước nhanh đến.

Thấy nàng đi tới, môi Tô Khinh Ca hơi mím lại rồi cuối cùng cũng giãn ra. Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua người con gái tóc vàng đi bên cạnh Ôn Du, dưới cặp kính râm, ánh mắt không khỏi trầm xuống vài phần.

“Khinh Ca.” Ôn Du tiến lên, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Nghe vậy, khóe môi Tô Khinh Ca hơi cong lên, giơ tay tháo kính râm xuống, để lộ gương mặt đẹp đến kinh diễm.

“Đã về rồi.” Tô Khinh Ca khẽ cười nói.

“Ừm.” Ôn Du mỉm cười gật đầu.

"Mon dieu!" Claire đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi kích động nắm chặt cổ tay Tô Khinh Ca, mắt sáng rực như sao.

"Hắc! Cô chính là... Tô Khinh Ca? Vị ảnh hậu nổi danh của Trung Quốc?!"

Tô Khinh Ca bị Claire bất ngờ giữ chặt, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại. Đôi mắt sắc như lưỡi kiếm lia qua, môi mỏng hơi nhếch lên, giọng nói lạnh băng vang lên:

"Buông tay."

Bị khí thế áp đảo này chấn nhiếp, Claire không khỏi run lên, vội vàng ngượng ngùng buông lỏng tay. Nhưng trong đôi mắt xanh thẳm của cô nàng vẫn ánh lên vẻ tò mò không thể che giấu.

Thấy vậy, Ôn Du bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên vai Claire, rồi quay sang Tô Khinh Ca, dịu giọng nói:

"Khinh Ca, em dọa cô ấy rồi."

Nghe vậy, Tô Khinh Ca chỉ nhấp môi, sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ. Liếc mắt nhìn hành lý trong tay Từ Mẫn, cô không nói thêm lời dư thừa, chỉ lạnh nhạt ra lệnh:

"Đi thôi."

Nói xong, cô mở cốp xe, chờ Từ Mẫn bỏ hành lý vào, sau đó dứt khoát chui vào ghế lái.

Ôn Du chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, vỗ nhẹ Claire một cái, ý bảo cô lên xe cùng Từ Mẫn ngồi ghế sau, còn mình thì ngồi vào ghế phụ.

Đợi mọi người ổn định chỗ ngồi, Tô Khinh Ca không nói lời dư thừa, trực tiếp khởi động xe rời đi.

"Đưa cô ấy đi đâu?" Cô lạnh nhạt hỏi.

Biết nàng đang nói đến Claire, Ôn Du đáp:

"Đưa cô ấy đến khách sạn lần trước của tôi là được."

Tô Khinh Ca khẽ gật đầu, tiếp tục tập trung lái xe.

Nhưng Claire thì không nhịn được tò mò hỏi:

"Ôn, vậy cậu đi đâu?"

Ôn Du quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói:

"Hiện tại tôi ở nhà Khinh Ca. Cậu về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai Mẫn tỷ sẽ đến đón cậu."

Claire hồ nghi nhìn Tô Khinh Ca một cái, hậm hực kiềm chế ý nghĩ muốn đi theo Ôn Du, an tĩnh ngồi yên. Dù có cho nàng mười cái lá gan, nàng cũng không dám lắm lời trước mặt Tô Khinh Ca!

Từ Mẫn nhịn không được cười trộm ở một bên.

Rốt cuộc cũng không phải chỉ có nàng chịu đựng cảm giác lạnh lẽo áp bức từ Tô Khinh Ca!

Sau khi đưa Claire và Từ Mẫn đến nơi, Tô Khinh Ca lái xe đưa Ôn Du về nhà.

Vừa thoát khỏi bầu không khí áp lực trong xe, Claire lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, nàng phản ứng lại, túm lấy tay Từ Mẫn tò mò hỏi:

“Mẫn tỷ, Ôn với Tô Khinh Ca quen biết bao lâu rồi?”

Từ Mẫn nhìn Claire một cách hài hước, đáp:

“Mười hai năm, sắp mười ba năm rồi.”

“A!” Claire kêu lên đầy ai oán, ôm đầu than thở: “Bảo sao lúc tôi nói thích Tô Khinh Ca, Ôn lại có cái biểu tình đó! Cậu cư nhiên lừa tôi lâu như vậy!”

Từ Mẫn chỉ biết trợn mắt nhìn trời, không thèm bình luận.

Bên kia, trong xe.

Nhìn Tô Khinh Ca vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, Ôn Du không nhịn được cười, dịu giọng nói:

“Claire còn nhỏ, không hiểu chuyện. Cô ấy là fan của em, nên mới kích động như vậy. Em đừng giận cô ấy nhé.”

Nghe Ôn Du nói thế, sắc mặt Tô Khinh Ca mới dần dịu đi, giọng điệu cũng bớt lạnh lẽo:

“Cô ấy là ai?”

“Mẫu thân nàng là một trong những cổ đông lớn nhất và là người sáng lập công ty của tôi. Công việc đầu tiên sau khi ta xuất ngoại chính là làm gia sư cho tiểu cô nương này. Tính cách rất tốt, chỉ là hơi lỗ mãng một chút. Lần này cô ấy đi theo tôi là do mẫu thân nàng muốn nàng rèn luyện.”

“Um.” Nghe vậy, sắc mặt Tô Khinh Ca cuối cùng cũng khôi phục bình thường.

Lái xe thêm một đoạn, nàng đột nhiên lên tiếng:

“Buổi tối muốn ăn gì? Em nấu. Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Ôn Du hơi hé miệng, cảm động nói: "Vất vả em rồi, thật sự quá phiền toái em."

Tô Khinh Ca câu môi mỉm cười: "Không sao, muốn ăn cái gì?"

"Như thường ngày thôi," Ôn Du đáp lại, nhẹ nhàng cười.

"Được." Tô Khinh Ca trả lời dứt khoát, không hề do dự.

Ôn Du cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. Cảm giác này thật lạ, tựa như một sự bình yên chưa từng có, như thể trong cuộc sống ồn ào, nàng không còn đơn độc nữa.

Cô đột nhiên nhận ra, có lẽ mình đã không còn là một người cô độc nữa.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro