Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 : tuyển chọn

Việc tuyển chọn diễn viên phức tạp mà vô vị, nhưng may là người chịu trách nhiệm chính là Cố Duyên. Hơn nữa, khi một số nữ minh tinh có thực lực đến thử vai, Tô Khinh Ca sẽ đích thân diễn cùng họ để kiểm tra. Khi đối diễn, nếu đối phương có thể theo kịp khí chất của cô ấy, thì quá trình thử vai cũng không đến mức nhàm chán.
Ôn Du không thể không thừa nhận, khi diễn kịch, Tô Khinh Ca luôn rực rỡ mê người. Nàng luôn có thể hoàn hảo nhập vai trong chớp mắt. Khoảnh khắc đó, nàng chính là Minh Ngọc, nàng công chúa dám yêu dám hận.
Lần này, người bước vào chính là Hướng Lê, nữ minh tinh nổi danh nhờ thực lực. Nàng mặc cổ trang, áo trắng bay bổng, toát lên vẻ thanh lãnh và kiên quyết.
Cảnh họ diễn là đoạn Minh Ngọc quyết định xuống núi báo thù.
“A Ngọc.” Hướng Lê đẩy cửa bước vào, liền thấy Tô Khinh Ca đang thu dọn hành lý, chuẩn bị xuống núi.

Tô Khinh Ca ngẩng đầu, thấy là Hướng Lê, không khỏi mỉm cười: “Sư tỷ, sao ngươi lại tới đây?”

Hướng Lê đóng cửa, đi đến bên cạnh Tô Khinh Ca, ánh mắt phức tạp nhìn nàng. Một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ta nghe sư phụ nói, ngươi muốn xuống núi.”

“Ừm.” Tô Khinh Ca đáp, thần sắc bình thản không chút do dự: “Trần Húc tên cẩu tặc đó đã cướp đi giang sơn của ta. Ta học võ từ sư phụ chính là để có một ngày đoạt lại nó. Giờ chính là lúc rồi.”
Hướng Lê ánh mắt lóe lên, định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài thật sâu: “Thôi, nếu ngươi đã quyết tâm, ta cũng không cần nhiều lời nữa. Chỉ là con đường này đầy gian khổ, ngươi đi một mình ta thực sự không yên lòng. Chi bằng ta đi cùng ngươi, cũng xem như có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Tô Khinh Ca hơi sững sờ, tròn mắt nhìn Hướng Lê: “Sư tỷ... Ngươi... Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không đồng ý...”

Hướng Lê dịu dàng mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu Tô Khinh Ca: “Ngươi đã quyết định chuyện gì, khi nào thì sư tỷ không đồng ý chứ? Chỉ là lần này, ta không thể để ngươi một mình tùy hứng nữa. Ta đi cùng ngươi cũng là để nhắc nhở ngươi, tránh cho ngươi kiêu ngạo quá mức.”

Nói rồi, Hướng Lê khẽ bật cười nhẹ.

Tô Khinh Ca ôm lấy cánh tay Hướng Lê, cong mắt cười nói: “Sư tỷ đối với ta thật tốt, đáng tiếc ta không phải nam nhân, nếu không nhất định sẽ cưới ngươi.”

Hướng Lê hơi sững người trong chốc lát, rồi chỉ biết bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi a...”

“cắt.” Cuối cùng, Cố Duyên lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Tô Khinh Ca lập tức hoàn hồn, nhanh chóng thu tay lại, rồi đi đến bên cạnh Ôn Du.

“Vất vả rồi.” Ôn Du nhìn nàng, mỉm cười dịu dàng, đưa cho nàng một chén nước.

“Vẫn ổn.” Tô Khinh Ca mỉm cười nhận lấy, uống một ngụm rồi cùng Ôn Du trò chuyện.

Hướng Lê quan sát hai người. Trước đó, nàng từng nghe nói rằng ngoài Cố Duyên và Tô Khinh Ca, trong buổi phỏng vấn còn có một nữ tử xinh đẹp dịu dàng ngồi bên cạnh.

Không ai biết thân phận của nàng, ngay cả nhiều người trong đoàn phim cũng không quen thuộc, khiến họ không khỏi tò mò suy đoán.

Ánh mắt Hướng Lê dừng lại trên người Ôn Du. Cử chỉ của nàng tao nhã, khéo léo, quan hệ với Tô Khinh Ca vô cùng thân mật. Trên khuôn mặt nàng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, hoàn mỹ đến mức không thể tìm ra khuyết điểm.

Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hướng Lê vị chủ tịch W.E. kia, người có tên Ôn Du kia, rất có thể chính là cô gái trước mặt.

“Hướng lão sư.”

Hà Thanh không biết đã nói gì với Cố Duyên, chỉ thấy Cố Duyên gật đầu, sau đó quay sang Hướng Lê lên tiếng. Hướng Lê nhanh chóng thu lại suy nghĩ, nhìn về phía Cố Duyên.

“Chuyện gì vậy, đạo diễn Cố?” Hướng Lê đáp.

“Là thế này, cô xem có muốn thử diễn đoạn này không?” Cố Duyên đưa ra một phân cảnh trong kịch bản.

Hướng Lê nhận lấy, lướt qua một lượt đó là đoạn độc thoại giữa Minh Ngọc và sư phụ Thu Sương, cùng với Thiều Cẩn.

Hướng Lê biết Cố Duyên nói vậy chắc chắn có dụng ý riêng, liền gật đầu: “Có thể.”

“OK, cho cô năm phút chuẩn bị, được chứ?” Cố Duyên cũng gật đầu.

“Ừm.” Hướng Lê đáp, rồi cầm kịch bản đi sang một bên để chuẩn bị cảm xúc.

Ôn Du liếc nhìn một chút, không kìm được mà ghé sát tai Tô Khinh Ca, khẽ hỏi: “Chuyện gì vậy? Hướng lão sư diễn cũng rất tốt mà.”

Tô Khinh Ca chỉ cảm thấy bên tai hơi ngứa, nghiêng đầu liếc thấy bộ dạng tò mò của Ôn Du, đành phải kiên nhẫn giải thích cho nàng.

“Là thế này, tình cảm của Thu Sương dành cho Minh Ngọc rất phức tạp. Vừa có sự yêu thương của một trưởng bối, lại vừa ẩn chứa tình cảm say đắm cá nhân. Đây là hai loại cảm xúc khác nhau, nhưng cần phải thể hiện trên cùng một người.
Thế nhưng, trong phần đối diễn vừa rồi, ánh mắt của Hướng lão sư rõ ràng chỉ thể hiện sự yêu thương từ ái, mà thiếu đi sự say đắm. Em nghĩ Cố tiền bối và Hà tiểu thư đều nhận ra điều đó, nên mới đổi kịch bản cho Hướng tiền bối.”

Ôn Du như đang suy tư điều gì, khẽ nói: “Thì ra là vậy, bảo sao chị cứ cảm thấy thiếu mất điều gì đó.”

Tô Khinh Ca mỉm cười, đúng lúc này, Hướng Lê đứng dậy, bước lên phía trước và nói: “Cố đạo, tôi đã chuẩn bị xong.”

“OK, action.” Cố Duyên gật đầu ra hiệu, lập tức thu hút ánh mắt mọi người về phía Hướng Lê.

Khoảnh khắc này, Ôn Du rõ ràng nhận ra sự thay đổi trên người Hướng Lê.

Nàng đứng đó, ánh mắt hướng xa xăm như muốn nhìn xuyên qua biển mây đỉnh núi. Ánh mắt nhàn nhạt, nhưng lại ẩn chứa một chút yêu thương.

“ không Phải Sương Nhi sẽ theo Ngọc Nhi xuống núi sao?”

Giọng nàng nhàn nhạt, không nghe ra buồn vui, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia đau xót thoáng qua.

“Đúng thế.”

Cuối cùng, nàng thu lại ánh mắt, khôi phục dáng vẻ thanh lãnh cao ngạo của Quỷ Cốc Tử.

“Đây là số mệnh của các nàng.”

Trốn không thoát, cũng không thể tránh khỏi.

“Cắt!” Cố Duyên kích động thốt lên, ngay cả Hà Thanh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

“Đây mới thực sự là nhân vật thuộc về Hướng lão sư.” Tô Khinh Ca cảm thán.

Ôn Du khẽ gật đầu: “Cô ấy đã thể hiện hoàn hảo nội tâm của Thiều Cẩn vừa yêu thương đồ đệ, vừa quyết tuyệt khi đối mặt với sứ mệnh.”

“Vất vả rồi, Hướng lão sư.” Cố Duyên lên tiếng, “Tối nay tôi sẽ liên hệ với người đại diện của cô.”

Nghe vậy, Hướng Lê khẽ mỉm cười: “Vậy tốt, tôi xin phép ra ngoài trước.”

“Được, Hướng lão sư đi thong thả.” Cố Duyên đáp.

Nhìn theo bóng Hướng Lê rời đi, người tiếp theo được gọi chính là Giang Ly.

Khi Giang Ly bước vào, Ôn Du không khỏi liếc nhìn. Nàng vận một bộ trường bào tay áo rộng màu xanh nhạt, tóc dài búi nửa phía sau đầu, chậm rãi tiến đến. Đôi mắt phượng cong nhẹ, sống mũi thanh tú, môi đỏ như son dịu dàng tựa như tranh vẽ.

Ôn Du nhớ lại tư liệu mình vừa tra, Giang Ly được bình chọn là một trong mười minh tinh hợp với tạo hình cổ trang nhất. Nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng, quả nhiên danh bất hư truyền.

“Cố đạo, Hà Thanh lão sư, Tiểu Ca.” Giang Ly mỉm cười, lần lượt chào hỏi mọi người. Ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Ôn Du, hơi lộ vẻ kinh ngạc: “Vị này là?”

“Giang lão sư, chào cô. Tôi là Ôn Du.” Ôn Du đứng dậy mỉm cười, đưa tay ra.

Giang Ly tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Ôn Du, khóe môi khẽ nhếch: “Thì ra ngài chính là Ôn tổng. Đúng là một mỹ nhân, bảo sao Tiểu Ca luôn nhắc mãi về cô.”

“Oh?” Ôn Du cong mắt, cười nhạt: “Đó là vinh hạnh của tôi.”

Tô Khinh Ca ho nhẹ một tiếng, trên mặt hơi mất tự nhiên: “Ly tỷ, chị đã chuẩn bị xong chưa?”

Giang Ly mỉm cười đầy tự tin: “Tất nhiên rồi.”

“Nếu Giang lão sư và Khinh Ca không có vấn đề gì, vậy bắt đầu đi.” Cố Duyên mỉm cười nói.

" Được.” Giang Ly đáp lại.

Nghe vậy, Ôn Du ngồi trở lại vị trí, đôi mắt bình tĩnh quan sát hai người. Nhưng vừa mới ngồi xuống, điện thoại nàng đã vang lên. Cúi đầu nhìn, hóa ra là Từ Mẫn gọi đến.

Ôn Du không khỏi hướng mọi người ra hiệu, ý bảo không cần đợi mình, sau đó lặng lẽ đi ra cửa sau để nghe điện thoại.

Thấy vậy, Cố Duyên liền để hai người trực tiếp bắt đầu diễn thử.

Giang Ly cũng không từ chối. Nàng khẽ khép mắt, khi mở ra lần nữa, khí chất toàn thân đều thay đổi. Vừa cao quý thanh lãnh, vừa ôn nhu trầm lặng.

Nàng đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Tô Khinh Ca, lại nhìn tay nàng đang thu dọn hành trang. Môi mỏng hơi mím lại, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài lặng lẽ, rồi chậm rãi cong môi.

“A Ngọc.”

Nghe vậy, Tô Khinh Ca ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt hơi kinh ngạc, có chút lúng túng: “Sư tỷ? Sao ngươi lại tới đây?”

Giang Ly xoay người đóng cửa, thu lại cảm xúc trong mắt, khôi phục vẻ bình thản, sau đó bước đến bên cạnh Tô Khinh Ca. Môi mỏng hơi mím, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng, sau một lúc lâu mới cất giọng: “Ta nghe sư phụ nói, ngươi muốn xuống núi.”

“Ân.” Tô Khinh Ca khẽ đáp, nắm chặt hai tay, ánh mắt nghiêm túc chưa từng có: “Trần Húc cẩu tặc đã cướp mất giang sơn của ta. Ta theo sư phụ học võ cũng chỉ vì một ngày có thể giành lại nó. Bây giờ chính là thời điểm.”

Ánh mắt Giang Ly lóe lên, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài: “Thôi, nếu ngươi đã quyết tâm, ta cũng không cần nói thêm nữa. Chỉ là con đường này đầy gian khổ, để ngươi đi một mình, ta thực sự không yên lòng. Không bằng ta cùng ngươi xuống núi, ít ra cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Tô Khinh Ca hơi sững sờ, đôi mắt tròn xoe nhìn Giang Ly, có chút không thể tin được: “Sư tỷ... Ngươi... Ta cứ tưởng ngươi sẽ không đồng ý...”

Giang Ly khẽ cong môi, nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt tràn đầy cưng chiều. Nàng giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu Tô Khinh Ca, giọng điệu dịu dàng: “Khi nào thì sư tỷ chưa từng đồng ý quyết định của ngươi chứ? Chỉ là lần này, ta không thể để một mình ngươi tùy hứng nữa. Ta đi cùng ngươi, cũng là để nhắc nhở ngươi đừng có mà đắc ý vênh váo quá.”

Nói xong, Giang Ly khẽ cười, nhưng trong nét cười ấy lại ẩn chứa chút buồn bã.

Tô Khinh Ca ôm lấy cánh tay Giang Ly, đôi mắt cong lên, nở nụ cười rạng rỡ: “Sư tỷ đối với ta thật tốt. Đáng tiếc ta không phải nam tử, nếu không nhất định sẽ cưới ngươi.”

Giang Ly hơi sững người, trong mắt ánh lên một tia rung động thoáng qua. Nhưng cuối cùng, nàng chỉ bất đắc dĩ cười nhẹ: “Ngươi a.”

“ Cắt!” Cố Duyên hài lòng gật đầu: “Tôi rốt cuộc hiểu vì sao Khinh Ca lại tràn đầy tự tin đến vậy. Giang lão sư, kỹ thuật diễn của cô quả thực xuất sắc.”

Nghe vậy, Giang Ly khẽ cười, cúi người đáp: “Cảm ơn Cố đạo đã khích lệ.”

Lúc này, Ôn Du cũng vừa đẩy cửa bước vào. Nàng hơi nhíu mày, nhưng khi thấy mọi người thì nhanh chóng giãn ra, khóe môi khẽ cong.

“Đã thử vai xong rồi sao?”

“Un.” Cố Duyên gật đầu: “Nữ chính và nữ phụ về cơ bản đã xác định, tiếp theo là phần tuyển chọn nam chính.”

Ôn Du mỉm cười nhàn nhạt: “Ân, vậy những chuyện tiếp theo liền làm phiền tiền bối. Chiều nay em phải bay sang Pháp để tham gia một hội nghị.”

Tô Khinh Ca sửng sốt, theo phản xạ buột miệng hỏi:

“Chị định đi bao lâu?”

“Nhiều nhất hai ngày.” Ôn Du mỉm cười dịu dàng: “Yên tâm đi, tổng bộ công ty chị chỉ còn mấy ngày nữa là chuyển về, sau này vẫn sẽ phát triển trong nước.”

Nghe vậy, Tô Khinh Ca âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Được, em để lại chìa khóa nhà cho chị. Nếu em không có ở nhà lúc chị về, có thể trực tiếp vào nhà.”

“Ân.” Ôn Du khẽ cười, rồi nhìn đồng hồ: “Vốn định mời mọi người ăn trưa, nhưng tôi phải kịp chuyến bay, đành gặp lại sau ở đoàn phim.”

“Được.” Ba người đều gật đầu.

Ôn Du lấy túi xách, nhận chìa khóa từ Tô Khinh Ca, gật đầu chào rồi rời đi.

Ánh mắt Giang Ly dõi theo bóng lưng Ôn Du, trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia thâm trầm, nhưng cuối cùng, nàng chỉ lặng lẽ mím môi, khéo léo che giấu cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro