Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2 : Hẹn gặp lại

" Kính thưa quý bà và quý ông, chuyến bay từ Berlin đến thành phố S, Trung Quốc sắp hạ cánh. xin quý hành khách thắt dây an toàn, hạn chế di chuyển." Giọng nữ tiếp viên hàng không vang lên khắp khoang cabin. Trong khoang hạng nhất, hai người vẫn ngồi yên, không mảy may phản ứng.

"Ôn tổng, chúng ta sắp đến thành phố S rồi.” Một người phụ nữ mặc đồng phục công sở chỉn chu, ôm tài liệu trong tay, cất giọng cứng nhắc

"Chị có cần em xác nhận lại lịch trình hôm nay không?" Nàng nhìn người phụ nữ trước mặt ôn nhuận như nước, tĩnh lặng như thuở ban đầu rồi cất lời.
Người ấy có mái tóc dài đen nhánh mềm mại, khuôn mặt thanh lãnh mà thoát tục, điểm thêm một nụ cười nhàn nhạt. Đôi mắt phượng đẹp đẽ kia tựa như cất giấu cả bầu trời sao, sâu thẳm và cuốn hút đến mê hoặc.
Ngón tay trắng nõn, thon dài của nàng nhẹ nhàng lướt qua trang sách, đầu ngón tay mượt mà thoáng chạm vào từng con chữ. Sau đó, nàng lặng lẽ khép sách lại, giọng nói ôn hòa vang lên "Không cần, chị đều nhớ rất rõ."
Giọng nói của nàng cũng giống con người nàng ôn hòa, mát lạnh, khiến người ta vô thức cảm thấy dễ chịu. Thật khó mà tưởng tượng được, một nữ tử thanh lãnh, thoát tục, dường như không vướng bụi trần như vậy, chỉ trong vòng vỏn vẹn năm năm, đã từ một cô gái bình thường trở thành nhân vật phong vân, từng lời nói, hành động đều có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu. Ôn Du, một nữ tử xuất thân bình thường, không có bối cảnh hiển hách, nhưng bằng vào thiên phú thương nghiệp nhạy bén hơn người, từ hai bàn tay trắng đến oai phong một cõi, nàng chỉ mất vỏn vẹn năm năm để đưa tập đoàn W.E. lên đỉnh cao thế giới, làm được những điều mà người khác dù có mơ cũng không dám nghĩ đến.

Ôn Du nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay lướt qua từng tầng mây, bóng dáng thành phố S đã thấp thoáng hiện ra dưới bầu trời rộng lớn.

Đôi mắt nàng dần trở nên thâm trầm, bàn tay vô thức siết chặt lá thư, đến mức các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Từ Mẫn trợ lý của nàng nhận ra sự khác thường, không khỏi khẽ nhíu mày. Trong ấn tượng của cô, Ôn Du luôn là người điềm tĩnh, lý trí, hiếm khi bộc lộ cảm xúc khi làm việc. Vì thế, cô không khỏi lên tiếng quan tâm:

"Ôn tổng, chị ổn chứ?"

Ôn Du hoàn hồn, cũng nhận ra bản thân thất thố, không khỏi khẽ cười một tiếng:

“Có lẽ là đã quá lâu không trở về quê nhà, nhất thời có chút không quen.”
Nói rồi, vẻ mặt nàng nhanh chóng trở lại vẻ ngoài lạnh nhạt, xa cách, tiêu đề như khoảnh khắc lay động vừa rồi chỉ là ảo giác thoáng qua.

Bởi vì trong lòng nàng có một bí mật. Một bí mật không thể nói ra.
Từ Mẫn nhìn biểu cảm ấy, liền biết Ôn Du đã quay trở lại trạng thái vốn có bình yên như mặt hồ Yên sóng, xa rời những tiếng ồn ào của thế gian. Như làn đường mọi cảm xúc trên đời này, vui buồn giận dữ, đều có thể làm nàng dao động. Giải quyết sự thất vọng khi thần, có thể chỉ là Ảo giác của cô mà thôi.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố S, Ôn Du yên tĩnh đặt lá thư trở về trong túi, sau đó đứng dậy, bước ra khỏi khoang máy bay.
Mùa hè này mang theo chút oi bức. Sau đó nàng bước xuống, đón nhận ánh nắng gay gắt, môi mỏng mỏng, nói ra một câu bằng chất giọng nhẹ nhàng đến gần như không thể nghe được.
"Tôi đã trở về."

Ngồi trên chiếc xe do công ty phái tới, Từ Mẫn vẫn nghiêm túc báo cáo công việc với Ôn Du.

"Chiều nay ba giờ xuống máy bay, ba rưỡi đến công ty tham quan thẩm tra, bốn rưỡi họp bàn về hành trình sắp tới. Vì tổng công ty chuẩn bị chuyển trụ sở về đây, nên cần sắp xếp công tác. Sáu giờ tối có tiệc liên hoan cùng chủ tịch tập đoàn Trình Thị."

Ôn Du ngồi ở hàng ghế sau, lặng lẽ nhắm mắt dưỡng thần.

"Hôm nay lịch trình là như vậy, Ôn tổng có muốn sắp xếp thêm gì không?"

Từ Mẫn không dùng giọng điệu dò hỏi, bởi cô biết Ôn Du là người không dễ thay đổi kế hoạch. Một khi đã định sẵn, nàng hiếm khi chỉnh sửa.

"Huỷ đi."

Không ngờ, Ôn Du đột nhiên lên tiếng.

"Hả?" Ngồi ghế phụ lái, Từ Mẫn kinh ngạc quay đầu, tưởng rằng mình nghe nhầm.

"Huỷ buổi tiệc liên hoan với Trình An, cứ nói chị mệt."

Ánh mắt Ôn Du nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giọng nói nhàn nhạt nhưng kiên quyết.

"Vâng..."

Dù đầy bụng thắc mắc, nhưng trực giác trợ lý mách bảo Từ Mẫn rằng việc không nên hỏi, tốt nhất đừng hỏi.

Chẳng bao lâu, xe dừng trước một tòa cao ốc có thiết kế độc đáo, mang phong cách riêng biệt. Ôn Du bước xuống, ngước nhìn dòng chữ "W.E." trên tòa nhà, đôi môi mím nhẹ.

"Ôn tổng."

Một người đàn ông có phong thái dứt khoát, gọn gàng bước tới, dẫn theo một nhóm người đi đón.

"giám đốc Diệp."

Ôn Du khẽ mỉm cười bắt tay với người đối diện, rồi nhanh chóng buông ra. Đôi mắt nàng điềm tĩnh như nước.

Ôn Du lịch sự nhưng vẫn có chút xa cách bắt tay Diệp Triệt. Theo nàng hai năm, hắn đã quá quen với phong thái này, chỉ mỉm cười nhàn nhạt rồi mở lời.
"Toàn bộ công việc của công ty đã được sắp xếp ổn thỏa, văn phòng của ngài cũng đã chuẩn bị xong. Ngài muốn đến văn phòng trước hay ghé qua cơ sở làm việc?"

"Đến cơ sở trước đi." Ôn Du không chút do dự.

Diệp Triệt khẽ cười, dường như đã đoán trước câu trả lời của nàng: "Được thôi, vừa hay ngài cũng có thể làm quen với môi trường làm việc bên này."

Ôn Du gật đầu, theo Diệp Triệt bước vào tòa cao ốc.

W.E. có thể từ một công ty vô danh vươn lên thành tập đoàn hàng đầu thế giới chỉ trong 5 năm ngắn ngủi, không chỉ nhờ vào chiến lược kinh doanh táo bạo, mà còn bởi phạm vi hoạt động rộng lớn của nó. Từ truyền thông, giải trí, bất động sản, giáo dục, y tế, đến du lịch và ẩm thực không lĩnh vực nào là không chạm tới.

Tòa cao ốc trăm tầng này chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sự phát triển vượt bậc đó.

Ôn Du lần lượt gặp mặt những người phụ trách các ngành, nắm rõ cơ cấu phân chia của từng tầng, sau đó triệu tập toàn bộ lãnh đạo để lên kế hoạch công việc sắp tới.

Đội ngũ nhân sự khu vực Trung Quốc đều do Diệp Triệt đích thân tuyển chọn và đề bạt, mỗi vị trí quản lý đều có năng lực xuất sắc và khả năng thực thi mạnh mẽ. Việc của Ôn Du chỉ là giao nhiệm vụ, hướng dẫn họ cách làm, rồi sau đó có thể yên tâm phó thác.

Do tổng công ty sắp chuyển từ Berlin về thành phố S, khối lượng công việc tăng lên đáng kể. Để khích lệ nhân viên, Ôn Du cam kết tăng gấp đôi lương thưởng. Khi công ty tại thành phố S ổn định, nàng sẽ tổ chức một chuyến du lịch nước ngoài cho toàn thể nhân viên như một lời tri ân.
Như vậy một khoản đãi ngộ lớn, tất cả mọi người đều hài lòng, ai cũng sẵn sàng cống hiến hết mình. Không ai có ý kiến, thậm chí nhiều người còn chủ động tăng ca.

Hội nghị kết thúc, biết nhân viên sẽ ở lại làm việc muộn, Ôn Du đặc biệt yêu cầu nhà ăn chuẩn bị bữa khuya cho họ.

Xử lý xong mọi chuyện, nàng nhìn đồng hồ đã 5 giờ 40.

Ôn Du nói với Từ Mẫn rằng mình có việc phải ra ngoài, dặn nàng cứ về trước, ngày mai hãy đến đón. Sau đó, nàng tự lái xe rời khỏi W.E.

Đúng 6 giờ, vừa trùng với giờ tan học của học sinh.

Ôn Du lái xe đến một trường mẫu giáo tư nhân nổi tiếng ở thành phố S, dừng lại trước cổng, tắt máy.

Nàng đeo kính râm, hạ cửa sổ xe, ánh mắt dừng trên dòng người tấp nập trước cổng trường. Ngón tay nắm chặt tay lái, vô thức siết lại.

Chẳng bao lâu, người mà nàng muốn gặp cuối cùng cũng xuất hiện.

Năm năm trôi qua, thời gian dường như không để lại dấu vết trên người ấy. Khuôn mặt vẫn trẻ trung như ngày nào, hệt như một cô nữ sinh chưa từng trưởng thành. Nhưng thực tế, nàng ấy đã là mẹ của một đứa trẻ.

Thẩm Niệm.

Bạn cùng phòng đại học của Ôn Du. Người mà nàng đã thầm yêu suốt bốn năm.

Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Niệm kết hôn với học trưởng mà nàng yêu. Còn Ôn Du, chọn cách cắt đứt liên lạc với tất cả, một mình ra nước ngoài gây dựng sự nghiệp.

Giờ đây trở về, chuyện cũ đã theo gió bay xa. Nhưng điều duy nhất Ôn Du vẫn không thể buông xuống chính là Thẩm Niệm.

Ánh mắt nàng dừng lại trên một bóng dáng nhỏ bé đứng bên cạnh Thẩm Niệm một đứa trẻ có gương mặt giống hệt nàng ấy.

Một bé gái nhỏ nhắn nắm chặt tay Thẩm Niệm, đôi mắt to tròn ngước nhìn mẹ mình đầy ỷ lại.

Thẩm Niệm cúi xuống xoa đầu con, nét mặt dịu dàng rạng rỡ. Ý cười hạnh phúc ấy đập vào mắt Ôn Du, khiến lòng nàng nhói lên.

Cơn đau nơi lồng ngực thứ cảm giác đã ngủ yên suốt năm năm bỗng nhiên sống lại.

Nàng lặng lẽ kéo cửa sổ xe lên, khởi động động cơ, rời đi mà không một chút do dự.

Nàng và Thẩm Niệm… đã sớm kết thúc từ khoảnh khắc Thẩm Niệm chọn kết hôn, còn nàng chọn ra đi.

Khi điện thoại vang lên, Ôn Du nhìn thoáng qua màn hình, sau đó nhấn kết nối Bluetooth trong xe.

“Ôn đại tổng tài, đang làm gì đó?” Giọng An Nhiên trước sau như một, đầy nhiệt tình.

“Chuẩn bị về khách sạn, sao vậy?” Ôn Du khẽ cười hỏi.

An Nhiên là một trong số ít bạn tốt của nàng cũng là một trong số rất ít người biết bí mật của nàng.

“ Cậu đi gặp Thẩm Niệm à?”

Ôn Du khựng lại một giây, rồi thản nhiên đáp: “Chỉ là giải quyết công việc thôi. Sao đấy?”

“Không có gì.” An Nhiên không truy hỏi thêm, chỉ cười: “Hai ngày nữa ở thành phố S có một buổi tiệc dành cho giới nhân vật nổi tiếng. Ngươi cũng là một đại nhân vật rồi, có hứng thú tham gia không?"

Ôn Du im lặng giây lát.

Mặc dù W.E. đã là một tập đoàn niêm yết hàng đầu thế giới, nhưng tại trong nước mới chỉ có hai năm, nền tảng vẫn chưa đủ vững chắc. Việc dời tổng công ty về đây chắc chắn sẽ thu hút nhiều ánh mắt nhòm ngó. Xây dựng các mối quan hệ là điều cần thiết.

Nghĩ đến đây, nàng mới đáp: “Được, tôi sẽ tham gia.”

An Nhiên như thở phào: “Vậy tốt, lát nữa tôi gửi thời gian và địa điểm cho cậu . Đến lúc đó, tỷ tỷ sẽ dẫn cậu đi gặp gỡ một số người thú vị.”

Kết thúc cuộc gọi, Ôn Du lặng lẽ lái xe trong đêm.

Cô bé kia, gương mặt kia… cứ lởn vởn trong tâm trí nàng.

Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến nàng chứ?

Quá khứ nên ngủ yên. Và nàng nên hướng về tương lai.

"Lúc đó mong chờ ngươi quang lâm, Ôn đại tổng tài."

"Um." Ôn Du khẽ cười, đáp lời.

An Nhiên tắt điện thoại, nằm trên giường, khe khẽ thở dài. Một lát sau, nàng bấm gọi một số khác.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng nhưng không kém phần quyến rũ thứ giọng nói có thể khiến người ta đắm chìm.

"Khinh Ca, còn đang đóng phim à?"

"Um, chuyện gì?"

"Có tin tức này muốn báo cho em."

"Sao? "

An Nhiên dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói ra từng chữ:

"Ôn Du đã trở lại."

Đầu dây bên kia rơi vào một khoảng lặng dài.

Cuối cùng, giọng nói lạnh lẽo ấy vang lên lần nữa:

" lúc nào?"

"Chiều nay, tôi đã mời cậu ta tham gia buổi tiệc tối."

" tôi biết rồi. Cảm ơn , An Nhiên."

Cuộc gọi kết thúc, An Nhiên thở dài một hơi thật sâu.

Thẩm Niệm, Ôn Du, Tô Khinh Ca mối quan hệ giữa ba người họ tựa như một tấm lưới rối ren, càng gỡ càng rối, càng cắt càng đau.

Tô Khinh Ca đối với Ôn Du, cũng giống như Ôn Du đối với Thẩm Niệm. Chỉ khác một điều Ôn Du đã chọn buông tay, còn Tô Khinh Ca vẫn luôn kiên trì.

Nhiều năm qua, nàng ấy vẫn chưa từng từ bỏ.

Có lẽ, đã đến lúc An Nhiên giúp nàng một phen. Cũng coi như là giúp Ôn Du một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro